11.

Hắn ôm tôi chạy nhanh như gió xuyên qua cửa lớn, nhét thẳng tôi vào một chiếc siêu xe.

Động cơ gầm rú lao nhanh trên đường cái, cào xước mấy chiếc xe hơi đậu bên cạnh.

Mui xe chậm rãi khép lại.

Tôi âm thầm tính toán đại khái số tiền bồi thường mà nhà họ Tần phải trả, sợ chết khiếp thắt dây an toàn.

Tần Diễm không nhìn tôi nhưng vẫn giảm tốc độ xe một chút.

Chúng tôi im lặng suốt dọc đường.

Mãi đến khi không còn ai trong tầm mắt, xe mới ngừng lại.

“Hạ Lam Tuyết, vừa chia tay đã nóng lòng tìm người khác như vậy, chị nghĩ tôi ch.ết rồi à?” Tần Diễm vỗ mạnh lên vô-lăng, giọng nói bừng bừng lửa giận.

“Chính miệng cậu cũng nói chúng ta chia tay mà. Đã chia tay rồi, cậu ch.ết hay sống liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, cậu còn đính hôn với cô gái khác, mắc mớ gì tôi phải độc thân?”

Tôi ăn miếng trả miếng, chọc tức chết người không đền mạng.

Tần Diễm bị tôi nói cho cứng họng.

“Dám hỏi cậu Tần đây: Cậu lo việc đính hôn của cậu, tôi ăn tiệc phần tôi. Cậu chẳng ư hử gì đã cưỡng ép tôi đến nơi đồng không mông quạnh này là cớ làm sao?”

Tôi quay đầu cười với hắn, nói liên mồm không tha: “Sao nào, chẳng lẽ là không quên được tình cũ?”

“Chị!” Tần Diễm tức giận đến mức gân xanh gồ lên trên trán.

Tôi không định buông tha cho hắn: “Đoán xem vừa rồi dọc đường đi, tôi nghĩ gì?”

“Chị nghĩ gì?” Hắn sửng sốt một lúc, vô thức hỏi.

Tôi nhướng mày nhìn hắn: “Nghĩ rằng: cậu đã bị vấy bẩn một lần. Nếu là hoàn toàn dơ bẩn rồi, tôi nên gi.ết cậu rồi tự s.át hay là giế.t cậu rồi tự thú.”

“Hạ Lam Tuyết, đầu óc chị toàn chứa thứ gì đâu không vậy? Còn sống không phải rất tốt sao?” Tần Diễm tức đến méo cả miệng.

“Nếu cậu cưới người khác thì chuyện tôi ch.ết hay sống liên can gì đến cậu?”

“Mà cậu đấy, lái xe của tôi gặp chuyện chẳng lành còn muốn trút giận lên đầu tôi. Tôi ép cậu lái xe hay là ép cậu đua xe?”

“Tôi đòi chia tay nhiều lần như vậy, chỉ cần cậu đồng ý sớm một chút thì tai nạ.n đã không xảy ra.”

Tôi phóng chữ như đao: “Tần Diễm, cậu bám riết lấy tôi mười năm, không lý nào hiện tại lại thoải mái bỏ của chạy lấy người.”

Hắn không chịu thua: “Làm gì mà mười năm? Rõ ràng có hai năm!”

“Bớt mặt dày đi được không? Trai già hai mươi chín tuổi rồi, đừng có giả ngu ở đây.”

Tôi khinh thường nói: “Tần Diễm, khi chị đây chịu dỗ cậu thì cậu là báu vật trong rương, khi không thèm dỗ nữa thì cậu chỉ là cọng cỏ ven đường.”

Đại để là nói không lại tôi, Tần Diễm đùng đùng tức giận, mở cửa xuống xe.

Đai an toàn đã bị tôi lén cởi ra từ lâu. Tôi trèo một chân lên, giam hắn lại trên ghế.

“Chị… chị muốn làm gì…” Bị tôi “đánh úp”, giọng nói của hắn đầy vẻ căng thẳng.

“Làm t.ình!” Tôi nâng cằm hắn lên, cúi đầu gặm thật mạnh.

Đồng tử của hắn chấn động. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, lật mình dậy, chuyển bị động thành chủ động.

Nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng cao, nhưng cổ tôi đột nhiên lạnh lẽo.

“Hạ Lam Tuyết, rốt cuộc chị có yêu em không?”

Tần Diễm vùi đầu vào gáy tôi, nức nở hỏi.

“Trước khi trả lời câu này, tôi muốn nhắc lại một chuyện.” Tôi lùa ngón tay vào mái tóc dày của hắn, ôm hắn thật chặt.

“Kiếp trước, tôi không chỉ một lần khuyên cậu giảng hòa với cha mẹ nhưng cậu đều từ chối. Cậu nhận định rằng họ là người bảo thủ, không cho tôi gặp họ, lo lắng tôi bị họ sỉ nhục, trách mắng.”

“Sau khi cậu qu.a đ.ời, cha mẹ cậu tìm tôi, nói rằng họ hối hận vì đã không cưới tôi về nhà theo lời cậu sớm hơn, để rồi xa cách cậu suốt bao năm. Cảnh tượng làm cậu lo lắng, sợ hãi cũng không xảy ra.”

“Cậu chống đối lại cha mẹ vì tôi. Về mặt tình cảm, tôi rất cảm kích, nhưng về đạo đức thì tôi không đồng ý. Họ mang nặng đẻ đau sinh ra và nuôi nấng cậu, nhưng cậu lại cắt đứt quan hệ với họ vì một người phụ nữ. Cậu muốn họ phải xử lý thế nào đây?”

“Tần Diễm, cậu có biết vấn đề lớn nhất giữa chúng ta lúc ấy là gì không? Không phải cậu chưa đủ chín chắn, cũng không phải tôi quá tỉnh táo, mà là cậu thiếu lòng tin ở mọi người.”

“Cậu có từng nghĩ rằng dựa vào gia thế của nhà họ Tần, nếu cha mẹ cậu thật sự phản đối chúng ta bên nhau thì công ty tôi chưa đầy hai tháng sẽ phá sản không? Hoàn toàn không có khả năng trụ vững mười năm ở Tân Thành.”

“Tần Diễm, cậu luôn cảm thấy tôi không yêu cậu đủ nhiều, cảm thấy tôi xem cậu là gánh nặng, bức thiết muốn vứt bỏ cậu, nhưng tôi chỉ là không biết làm thế nào với cậu mới được mà thôi…”

“Tôi t.át cậu là vì không muốn cậu mất đi tất thảy vì tôi. Nếu cậu không nuốt trôi cơn giận này thì có thể t.át lại tôi bất cứ lúc nào, nhưng cậu tuyệt đối không thể cưới Diệp Tây!”

12.

“Em không muốn cưới Diệp Tây nhưng lại không thể không làm vậy…”

“Em nghi ngờ vụ tai nạ.n kia là do cô ta gây ra, em sợ cô ta lại ra tay với chị…”

“Em không biết kiếp trước chị ch.ết như thế nào. Em thật sự rất sợ. Nếu cưới cô ta có thể đổi lại sự an toàn của chị thì em… Em tình nguyện…”

Tần Diễm nói rất chậm, giọng điệu không giấu được vẻ tủi thân.

Giờ đây, mọi suy đoán đều được câu nói này chứng thực, tôi không khỏi mềm lòng...

Nhưng tôi vẫn không nhịn được, bèn lôi chuyện cũ ra nói.

“Nhưng lúc chia tay cậu đâu có nói vậy. Cậu nói không quan tâm kẻ xấu kia là ai, cậu không muốn ch.ết thay cho tôi, còn ước gì người chế:t chính là tôi…” Tôi nghiêm mặt.

“Không! Em tình nguyện… Em tình nguyện ch.ế t thay cho chị, thế nhưng nếu cái ch.ết của em không thể đổi lấy cuộc sống bình yên cho chị thì em ch.ết còn có nghĩa lý gì? A Tuyết, em đã ch’ết thay chị, tại sao cuối cùng chị vẫn ch.ết cơ chứ? Vậy thì chẳng phải cái ch.ết của em là vô dụng hay sao…”

“Chị có biết khi thấy chị cũng trở về, em đã sợ đến mức nào không? Em không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, không biết tại sao chị ch.ế t, nhưng em biết khoảnh khắc t.ử vo.ng đau đớn nhường nào.”

“Khi nhìn thấy Từ Văn Văn bên cạnh Diệp Tây, em đã hoàn toàn suy sụp. Em sợ đi vào vết xe đổ của kiếp trước, sợ kiếp này không thể bảo vệ chị. Khi buông lời tuyệt tình với chị cũng là lúc em đâm dao vào chính mình.”

“A Tuyết, em chỉ muốn chị sống bình an, dù cho bên chị không còn em nữa…”

Tần Diễm có vẻ luống cuống tay chân, nói năng hơi lộn xộn.

Nhưng tôi hiểu hết.

Tôi hôn lên sườn mặt của hắn, vỗ nhẹ sau lưng hắn.

“Tôi hiểu lo lắng của cậu. Thật ra, hôm nay khi thấy Từ Văn Văn, tôi liền hiểu tại sao cậu căm ghét cô ta như vậy.”

“Từ Văn Văn chẳng tốt lành gì, Diệp Tây sau lưng cô ta lại càng không. Kiếp trước, tôi bị bọn họ làm mất cảnh giác, gây ra nhiều chuyện tổn thương cậu. Tôi có lỗi với cậu rất nhiều.”

“Nhưng Tần Diễm à, cậu phải biết rằng tôi không cần cậu nhẫn nhịn, lại càng không cần cậu sống chung với rắn rết cả quãng đời còn lại để bảo vệ tôi.”

“Tôi luôn tin chắc rằng kẻ xấu là kẻ xấu. Dù không làm h.ại tôi thì họ vẫn sẽ đi làm h..ại người khác.”

“Từ ngày quyết định ở bên cậu, tôi đã biết mình sẽ phải đi trên con đường nào, thế nhưng sau này, tôi lại quên mất ý nghĩ ban đầu. Giờ đây, tôi muốn tìm lại nó.”

“Tần Diễm, nếu cậu thích làm việc với các con số thì hãy chuyên tâm làm việc với chúng đi. Chuyện khác cứ để tôi lo.”

“Kiếp trước là do tôi bất cẩn. Kiếp này, tôi sẽ không để… hai bọn họ lợi dụng thời cơ. Hy vọng cậu có thể đặt đủ niềm tin vào tôi.”

“Xin lỗi cậu rất nhiều. Đời trước, tôi quá xem trọng sự nghiệp, không thể cho cậu đủ cảm giác an toàn, mới khiến cậu lo âu thấp thỏm, suy nghĩ lung tung…”

“Phụ tấm chân tình của cậu là lỗi của tôi. Tôi có thể sửa hết mọi vấn đề từ phía mình. Tần Diễm, tôi muốn bù đắp cho cậu. Chúng ta… cho nhau một cơ hội nữa nhé?”

“Tất nhiên cậu có thể từ chối tôi, nhưng tôi nói rồi, cậu chỉ thuộc về một mình tôi…”

Tôi chống ngực hắn, ngồi dậy dùng đầu ngón tay vuốt v e bờ môi hắn.

“Cậu có thể để Diệp Tây lợi dụng mình. Nhưng một khi cậu thật sự bị vấy bẩn, tôi sẽ hoàn toàn không cần cậu nữa.”

“Không… không bẩn. Hôm ấy em không động đậy được, không tính…”

Đáy mắt hắn lóe lên vẻ thấp thỏm, giọng điệu thận trọng.

Trái tim tôi như bị thủy triều nhấn chìm, khó chịu muốn nghẹt thở.

“Vậy được rồi.”

Tôi xoa nhẹ đầu hắn: “Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được bắt chước lấy cớ này nữa.”

Hắn ngừng khóc, mỉm cười, rồi lập tức nhíu mày: “Nhưng em sợ chị không đấu lại Diệp Tây…”

Giọng hắn khàn khàn.

“Đúng là đấu không lại, nhưng tôi có thể mượn thế lực nhà họ Tần. Cậu đừng quên, hiện giờ cả thành phố đều biết đến sự tồn tại của tôi..”

Tôi hôn nhẹ môi hắn, cười ranh mãnh: “Cậu nói xem, nếu tôi mang trong mình giọt máu của cậu thì có thể ‘mẹ hưởng nhờ con’ không?”

“Chị… chị có à?”

Đôi tay đang siết eo tôi của Tần Diễm đột nhiên buông lỏng, giọng nói hơi run rẩy.

“Không có.” Tôi lắc đầu. “Nhưng giờ kiếm một đứa còn kịp.”

Tần Diễm bỗng chốc quên cả hít thở.

“Tôi nói trước để sau này khỏi mất lòng. Trước khi đứa bé ra đời, cậu phải làm cha mẹ cậu thành tâm đón tôi vào nhà.”

“Đứa trẻ ngang ngạnh thì không có kẹo ăn. Bản thân cậu phải ngoan ngoãn hạ mình, đừng có ngoan cố.” Tôi đề ra yêu cầu một cách hợp tình hợp lý.

“Được!” Giọng nói hắn đầy quả quyết.

“Nếu bị đá.nh thì không được khóc nhè, không được chạy đi đua xe.” Tôi được nước lấn tới.

“Em đồng ý với chị.” Ánh mắt hắn dán chặt vào môi tôi, hầu kết trượt lên trượt xuống.

“Chị ơi, em… Em muốn chị…” Ánh mắt hắn tràn đầy ám chỉ.

Tôi cười, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át như cánh hoa của hắn.

Kiếp trước, tôi không cho hắn bất kỳ một thứ gì.

Kiếp này, tôi muốn cho hắn một cuộc đời viên mãn.

Tần Diễm nhiệt tình đáp lại tôi.

“Đúng là muốn nhốt chị lại, để mỗi mình em được gặp thôi…” Khi cảm xúc đạt đến đỉnh điểm, hắn hổn hển nói khẽ bên tai tôi.

“Cho cậu nhốt đấy, nhưng tôi không dễ nuôi, thỉnh thoảng còn làm cậu tức xì khói nữa. Cậu chuẩn bị tâm lý đi.”

Tôi nhoẻn miệng cười, tràn ngập nuông chiều.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy ánh sao trong mắt hắn ngời lên rạng rỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện