Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng

Chương 44: Bắt đầu mua nhà

Ngày mùng 2 tháng 1 vẫn còn trong kì nghỉ tết Nguyên Đán, người nhà họ Mạc dậy rất sớm, chuẩn bị đi xem thử nhà ở Hồ Truân, điều tra xem thử chỗ đó thế nào.

Hồ Truân là một nơi khá lớn, trong đó có nhiều thôn xóm chằng chịt ở nhiều nơi khác nhau, có ruộng đồng ngăn cách ở giữa. Xa xa, chỉ có thể được mấy ngôi nhà thấp bé san sát nhau, với lá cờ đỏ nho nhỏ. Như thể lá cờ đỏ, là một biểu tượng sang trọng ở vùng này.

Mẹ Mạc và ba Mạc lái xe đi vòng quanh khu này một vòng, cảm thấy rằng cảnh quan rất đẹp. Không khí cũng rất trong lành, chỉ là đường hơi lầy lội, có nhiều chỗ xe không chạy vào được, chỉ có thể đi bộ vào.

Mạc Thiến rất chú ý đến chỗ này, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái.

Ba Mạc vừa lái xe vừa hỏi:

"Chúng ta nên nói lí do mua nhà là gì? Họ có hỏi thì nói sao giờ?"

"Có thể nói trong nhà có người thích không khí ở nông thôn, ở xung quanh đây cảnh quang rất đẹp nên muốn mua đất ở đây để dựng nhà cho ông bà an dưỡng, dưỡng sinh, tránh xa thành phố ô nhiễm"

Mạc Thiến đáp thờ ơ như không.

"Nếu như con muốn đầu tư thì không thể mua một miếng được, trong nhà mình có bao nhiêu người già?"

"Xây viện dưỡng lão"

"...."

Mấy người nói chuyện một hồi thì đi qua mấy nhà máy bỏ hoang, xe ngừng lại.

Tất cả xuống xe, bốn người vươn eo nhìn về phía công xưởng bỏ hoang, chỉ thấy đằng xa vài hàng tường đất, bên trong có mấy phòng xưởng, bây giờ đã hoang phế. Cổng bây giờ đổ nát không trọn vẹn, không nhìn thấy được đồ vật bên trong. Đi vài bước, có thể thấy được khu nhà có người ở, nhà trệt, nan cửa sổ bằng gỗ, thủy tinh đã vỡ từ lâu.

Vừa nhìn đã rõ ràng nơi này đã tan hoàng chừng mười mấy năm, nếu như chỉ có mấy năm, sẽ không tan hoang đến mức chỉ thấy tường đất đâu.

Mẹ Mạc lúc này mới nói.

"Khu công xưởng từng được dùng trong công nghiệp bồi thường cao hơn đất nông nghiệp một chút"

"Ba, nếu không thì ba mở trang trại nuôi gà đi. Chúng ta bán McDonald có thể tự cung tự cấp luôn"

Mạc Thiến xem xong đất chỗ này, quay lại hỏi ba Mạc.

"Ba làm gì có thời gian đến đây nuôi gà?"

"Có thể thuê dân cư địa phương làm giúp, cho họ tiền công. Xung quanh đây cũng có nhiều người nông dân, có thể có rất nhiều nông phụ, nhờ họ nuôi cũng được"

Ba Mạc nghe thấy Mạc Thiến đề nghị, chần chờ một chút mới tiếp:

"Bạn của con bao giờ mới xây sân golf?"

"Sau quy hoạch tầm ba năm, hơn nữa phải để đường xây lại đã. Nếu không thì khó di chuyển vào trong xây lắm"

"Nghĩa là nông trại này mở phải ba bốn năm"

"Vâng ạ, tốt nhất là kiếm tiền một năm, năm hai có người cạnh tranh sẽ khó kiếm tiền hơn một chút. Sau đó sẽ khó khăn hơn, nhưng mà có trứng gà, có thịt gà... nhìn sao cũng thấy ba có hậu thuẫn kiên cố mà"

"Đó không phải là mấu chốt"

Ba Mạc cũng không muốn giải thích nhiều với Mạc Thiến, nghĩ một chút rồi mới nói.

"Nuôi gà thì về sau tính đi, chúng ta hỏi giá nhà máy này xem"

Ba Mạc đi tới đi lui vài nơi mới tìm ra được bí thư chi bộ của nơi này. Bí thư dẫn họ đi xem khu công xưởng, sau đó mới giới thiệu.

"Nhà máy này trước kia có vài thanh niên trí thức xây nên rồi để lại, không có ai tới tiếp quản, bên trong không có gì hết, luôn luôn bỏ hoang như vậy"

Người bí thư nào khẩu âm khá nặng, nơi này dù gì cũng gần thành đô thị, lại giữ một vị bí thư khẩu âm nói như vậy, người nhà Mạc nghe không hiểu hết được, chỉ có thể vừa nghe vừa đoán vậy thôi.

Ba Mạc mới nói ra ý kiến của mình, muốn mua chỗ này nuôi gà mở nông trường. Đến lúc đó sẽ tự mình tân trang chỗ này, chỉ cần bí thư cam đoan, sau khi họ tu sửa xong, có thể cấp chứng nhận bất động sản quy định diện tích khu xưởng là được.

Bí thư biết có người muốn mua nhà máy bỏ hoang này thì rất vui vẻ, nhưng không nắm được giá cụ thể. Nên nói sẽ cùng cấp trên thảo luận rồi nói lại sau, chẳng qua tính ra cũng chừng mười vạn.

Mẹ Mạc là tinh anh trong tính toán, bắt đầu đàm phán về vụ xây lại nhà xưởng.

"Có mấy căn nhà chỗ đó chúng tôi không muốn, nên tính dỡ bỏ đi, tường cũng xây gạch mới. Chúng tôi đến mua một mảnh đất hoang mười mấy năm, không có chút giá trị nào với mọi người. Về sau xây xong nhà máy, mấy người sống quanh đây có thể đến làm việc, xem như tạo công ăn việc làm cho họ làm phúc lợi, anh thử nghĩ xem, giá tiền này có thể bàn lại chút không?"

Mẹ Mạc và ba Mạc nói chuyện với bí thư, Mạc Thiến thì đi quanh nhà xưởng một vòng. Cô phát hiện ra nơi này diện tích rất lớn, tiện thể thu mua luôn mấy căn nhà cạnh đó, so với tưởng tượng còn nhiều hơn.

Cô ban đầu sợ mình mua nhà sẽ ảnh hưởng đến việc làm giàu của dân ở đây, bây giờ nghĩ lại cũng không mấy áy náy nữa.

Một hồi sau, mẹ Mạc gọi Mạc Thiến và Mạc Nhan lên xe, bọn họ cần đi theo bí thư này di chuyển vào khu bên trong.

Kết quả là gần đến thị trấn thì đuổi Mạc Thiến và Mạc Nhan xuống xe, nói họ đi xe bus về nhà, không cần ở đây cản trở người lớn làm việc.

Mạc Thiến cạn lời, kiếm tiền là cô, người đề cử việc này cũng là cô. Cuối cùng cô lại thành người phiền phức, tuổi nhỏ thì không có quyền nói chuyện sao!!! Vừa động chuyện quan trọng thì ba mẹ vẫn không tin tưởng con cái gì cả! Mạc Thiến hỏi về giá tiền của khu xưởng, giá đã vừa tầm rồi.

Mạc Thiến và Mạc Nhan ngồi trên xe buýt một hồi lâu, cũng không biết nên di chuyển bến nào thì mẹ Mạc gọi điện đến. Bảo họ đến mấy khu chung cư mới nhìn xem, sau đó đến chỗ khu nhà Chuyển Chuyển, xem thử có thích hay không.

Khi nghe điện thoại, cô cảm thấy tay run run một chút. Cảm thấy ba mẹ mình quả thật là tổng tài bá đạo! Để họ đến chỗ khu mới chọn nhà mình thích, cảm giác này... thật kích thích.

"Mẹ gọi điện làm gì vậy? Nói là chúng ta đừng ăn cơm, về nhà giải quyết hết hamburger trong tủ lạnh hả?"

Mạc Nhan liền biểu tình, khuôn mặt khó chịu. Có thể người khác rất yêu thích đồ ăn nhanh, nhưng cậu nhìn thấy đã ớn đến tận cổ.

Mạc Thiến lắc đầu.

"Mẹ nói chúng ta đến khu nhà chung cư mới, xem thử mấy ngôi nhà bên đó. Nếu thích, có thể mua làm của hồi môn, sau này em có vợ..."

"Thật hay đùa vậy? Là chị với em à?"

"Mua nhà lần này là nhà sát nhau, sau này cho chúng ta. Ta thích loại nhà có ban công ngoài trời, hoặc là nhà có cửa sổ trên cao"

"Em muốn ngôi nhà có cách âm tốt chút, về sau có con cái sẽ không có tiếng chị đánh rắm nên bị thức giấc"

"Chị có đánh rắm lớn đến mức đó sao???"

"Thải ra thối nữa"

"Lăn đi! Em ngủ còn ngáy nữa đó"

"Sao trước giờ em không biết vậy?"

"Chị không trả lời được, lần tới sẽ ghi âm lại cho nghe"

"Dừng! Tuyệt đối không mua nhà với chị, nếu không về sau chúng ta ngày ngày cãi nhau mất"

"Làm như chị muốn ở cùng một chỗ với em ấy"

Mạc Thiến nói xong nhìn lên bảng điện tử trên xe buýt, không nhìn Mạc Nhan, bắt đầu lên một chuyến xe.

Mạc Nhan vừa nhìn liền ngốc lăng, chạy tới cùng, lấy một đồng tiền rồi đến cạnh Mạc Thiến, mất hứng.

"Em không biết đường, chị dẫn em đi"

"Em không phải không muốn ở cùng một chỗ với chị sao?"

"Ngưng!"

Hai người chiến tranh lạnh một hồi, thì đến được trung tâm Thụ Lâu, thì phát hiện ra những người ở đây không công nhận họ, nghĩ rằng họ là con nít tới chơi mà thôi. Mạc Thiến chỉ đành tự mình xem mô hình của khu này, sau đó nhìn lại mấy tờ giấy xem nhà, rồi dạo qua một lần.

Cuối cùng, hai người nhìn trúng một phần bất động sản.

Bất động sản này bên trong ngành bất động sản rất có danh tiếng, giá cả tương đối cao nhưng phục vụ rất tốt. Hơn nữa, chung cư này rất một con sông lớn, bên kia bờ sông là một công viên, dưới lầu cảnh quan xanh hóa rất đẹp đẽ.

Mãi đến năm 2005, những ngồi nhà ven sông kia cũng tầm 3500 vạn.

Người dẫn họ đi xem là một cô gái tuổi không lớn lắm, nghiệp vụ cũng không chuyên nghiệp. Có lẽ cô ấy không nghĩ họ có thể mua nhà, chỉ là hai đứa nhỏ để luyện tập nghiệp vụ thôi. Nếu giới thiệu nhà cho đứa nhỏ, sẽ không cần lo lắng nhiều.

Đây cũng là người nhân viên duy nhất bên trong mô giới nhà thừa nhận hai người là khách.

Mạc Nhan xem mô hình của nhà đó, tầm 158 mét vuông, có ban công mái vòm. Có thể thấy được cửa sổ lớn chạm sàn nhà, có thể nhìn cảnh rất xa. Nơi đó kiến trúc khá cao, mười mấy tầng cao có thể ngắm cảnh rất xa. Mạc Thiến thích tầng cao bên cạnh, ngôi nhà chỉ có năm tầng, có tầm tám hộ gia đình. Cũng có ba phòng thiết kế cẩn thận, chỉ có một ban công rất lớn... Mà phòng ngủ cũng không lớn đến thế, ở đó xây cho mình một vườn hoa nhỏ cũng được.

Lúc trước đến nhà của thầy Ngô, cô rất thích sân trong của nhà ấy. Nhìn thấy mô hình này đã mê mẫn.

Trên cao, có thể đi ra ngoài, nhìn thấy con sông đối diện và khung cảnh bên bờ. Còn có thể có không gian nhỏ cho chính mình, thật tốt.

"Mà sao ở đây chỉ có tám hộ nhà, không phải là mười hộ mới đúng sao?"

Mạc Thiến chỉ thắc mắc điều này.

"Là vậy à, căn hộ này của chúng tôi là cầu thang dành cho tám hộ. Em xem ở đây nhé, đây là gian phòng bình thường, tầng năm là ba phòng, hai sảnh. Dưới lầu là có ban công ngoài trời, đều là phòng bốn. Thích hợp với một nhà cho người già trẻ em đến ở. Lầu một có một vườn hoa nhỏ, đối diện là một căn hộ có tầng thông nhau. Lầu một không có gì đặc biệt, lầu hai là một hộ, lầu ba bốn cũng là một hộ. Bây giờ phòng của biệt thự càng lúc càng ít, nhiều nhất là phòng ốc cao. Giá cũng cao hơn, cho nên căn hộ có tầng thông nhau thích hợp với chủ hộ cao cấp ở lại, trong nhà còn có phòng cho người giúp việc"

"Căn hộ thông tầng là mấy phòng?"

"À, chuyện này thì tầng hai và ba là sáu phòng, tầng bốn năm cũng là bốn phòng. Chỉ là có vườn hoa ngoài trời, trong vườn hoa còn có thể xây thêm bể bơi tư nhân"

Mạc Thiến và Mạc Nhan nghe xong thì sợ hãi than một tiếng, cũng không nghĩ thêm nữa. Bọn họ biết rõ trước mắt họ chỉ mua được nơi ở bình thường, nhà có bể bơi thì quá xa xỉ rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện