Edit: Cải Trắng 

Một lúc sau, Mạc Thiến gọi điện thoại tới cho Cố Thù, giờ thì cô đã biết được tình huống đại khái lúc đó rồi. Cố Thù và Mạc Nhan cãi nhau một trận. Anh không nhắc tới việc hai người nảy sinh mâu thuẫn bắt đầu từ việc của Tô Lương Ngữ, mà chỉ nói, Mạc Nhan nghi ngờ rằng, anh làm bạn với Mạc Nhan, là vì cô.

Thật ra, cô cũng từng nghi ngờ như vậy đấy...

Chẳng qua, Mạc Thiến không nói thế. Nếu không, sẽ có người nghi ngờ rằng là cô lấy chuyện này ra làm trò cười, giờ cô chỉ có thể thể hiện rằng, cô sẽ là người đứng ở giữa giải quyết việc này, gỡ bỏ mọi hiểu lầm. Cảm xúc của Cố Thù dường như không tốt lắm, nghe có hơi uể oải, hơn nữa, khi nãy anh lãnh trọn một cú đấm, mặt bắt đầu sưng lên rồi. Anh không có tâm tình ngồi nói chuyện, trả lời qua loa vài câu rồi anh cúp điện thoại.

Sự kiện tiểu biệt thắng tân hôn, cứ như thế mà kết thúc.

Ngay sau đó, cô thử tìm Mạc Nhan nói chuyện, cô phát hiện ra em trai thân thiết của mình cũng vô cùng mệt mỏi, không nghĩ tới việc nói chuyện với cô. Giờ cô mới ý thức được, Mạc Nhan không những tức giận với Cố Thù mà cả cô cũng giận nữa. Đợi tới lúc Mạc Nhan đi ra khỏi nhà tới trường luyện tập, lúc đó, Mạc Thiến mới gọi điện cho Bạc Cách, cầu cứu: " Bạc Cách, mau giúp tớ đi, bạn trai tớ và em trai tớ cãi nhau rồi. "

" Bạn trai của cậu là ai? " Câu đầu tiên Bạc Cách hỏi lại là cái này.

" Cố Thù. " Cô cũng trả lời theo như bình thường.

" Hai người ở bên nhau rồi sao không nói cho tớ biết? " Bạc Cách trở nên vội vàng hơn, nghe qua điện thoại có thể thấy được cô ấy đang rít gào.

Lập tức, Mạc Thiến xấu hổ, cô giải thích: " Việc lần trước bọn mình thay đổi phần ghi tên trên QQ đấy, xem như công khai rồi đi, tớ cũng không gọi điện thông báo cho ai cả. "

" Sao cậu không đặc biệt thông báo cho tớ và Tiếu Tiếu biết một chút? Cậu giấu cả hai người chúng tớ, Mạc Thiến, ý của cậu là gì thế? "

" Tớ sai rồi, tớ chân thành nhận lỗi với cậu. " Trong đầu óc Mạc Thiến, chuyện yêu đương vẫn luôn như vậy. Khiêm tốn thì tốt hơn chứ sao. Dù sao thì, kiếp trước cô cũng là minh tinh, một khi công khai chuyện tình cảm, nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới sau này. Thậm chí, có thể đảo lộn cả sinh hoạt hàng ngày của bạn trai cô. Thế nên, sau này khi cô yêu đương, cô thường không muốn công khai ra.

Cố Thù lại là một người có tính cách lạnh nhạt. Ngoại trừ việc thay đổi phần ghi tên trên QQ, anh cũng không đặc biệt thông báo cho người bạn nào khác, kết quả, cái phần ghi tên đó chưa để được bao lâu đã bắt xóa rồi.

" Cậu cũng không nói gì với Mạc Nhan? "

" Gần như là thế đấy, nhưng thằng bé biết rồi. "

" Người bạn tốt nhất của mình nói chuyện yêu đương cùng với chị gái của mình. Cuối cùng, bản thân mình lại là người được biết muộn nhất, lại còn biết qua miệng người khác nữa, Tiểu Mạc Nhan có tức giận cũng không có gì là sai. " Bạc Cách nói thẳng.

" Tớ thừa nhận, chuyện này tớ làm có điểm không thỏa đáng, tớ yêu thì nên nói trước cho các cậu biết một tiếng mới đúng, tớ nhận lỗi với các cậu. Cậu có thể giúp tớ nói chuyện với Nhan Nhan không, bình thường nó hay nghe lời cậu nhất. "

Bạc Cách thở dài một hơi, cô để cho Mạc Thiến nói lại một lần rõ ràng cụ thể tình huống, rồi mới nói: " Tớ sẽ đi khuyên Mạc Nhan, cậu mau gọi điện thông báo cho Tiếu Tiếu một tiếng đi. "

" Được, tuân mệnh. "

*

Bạc Cách gọi điện thoại cho Mạc Nhan, nhưng cuộc gọi luôn ở chế độ không có người nhận. Cô nghĩ tới việc giờ có lẽ cậu vẫn còn đang luyện tập, không thể nghe thấy chuông điện thoại nên cô chuẩn bị một chút rồi trực tiếp đi tới nơi luyện tập của cậu.

Chỗ luyện tập của Mạc Nhan cũng được coi như là một ngôi trường huấn luyện độc lập. Trong đó, có không ít chương trình học, từ vũ đạo, tập phản xạ, tới võ thuật, rồi cả tập yoga, aerobics. Đương nhiên, nó còn có cả phòng tập thể hình, thể thao, có thể xem như đầy đủ cả.

Mạc Nhan học lớp diễn xuất ở trên tầng ba, trong căn phòng thứ tư. Cô đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong thấy được Mạc Nhan đang diễn chung với một giáo viên.

Nói thật, lúc đầu khi Bạc Cách nghe nói Mạc Nhan đi đóng phim, cô còn cảm thấy chuyện này không thể tin được. Trong lòng cô, cậu vẫn luôn luôn là một đứa trẻ, tùy tiện lại cẩu thả, còn hơi hồ đồ nữa, nhưng cậu đối xử với người xung quanh mình rất thật lòng. Hơn nữa, dáng dấp cậu cũng rất đẹp.

Lúc này, Mạc Nhan đang vào vai một vị hoa hoa công tử, phong lưu trêu chọc người khác, vẻ bề ngoài mang một cái gì đó phóng đãng bất kham, nhìn trông có vẻ là con nhà quyền quý. Cách nói chuyện của cậu có chút gì đó bất cần đời, lại thêm một chút sự kiêu ngạo, khi người khác nhìn vào, cũng cảm thấy hài hước.

Hình tượng này và cậu lúc bình thường hoàn toàn khác nhau.

Cô khoanh tay trước ngực, dựa người vào vách tường, nghiêng đầu, cô đứng xem cậu biểu diễn. Mạc Nhan biểu diễn rất có hồn, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đem lại sự thú vị. Mà hơn nữa, học diễn xuất lâu như vậy rồi, cậu dần đi vào khuôn khổ hơn, biểu diễn không thất thường, không giả tạo, ngược lại, nó vừa đủ.

Tới lúc có người đi tới chỗ Bạc Cách hỏi cô tới đây tìm ai, Mạc Nhan mới thấy Bạc Cách đang đứng đó. Cậu lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, chạy qua nói chuyện với cô, sau đó cậu còn nói một tiếng với giáo viên: " Thầy, bạn của em tới rồi, em muốn nghỉ ngơi một lúc. "

Thầy giáo để cậu nghỉ ngơi một lúc, lúc này, cậu mới cùng Bạc Cách đi xuống khu nghỉ ngơi ở dưới tầng.

Ngồi lên ghế sofa làm một người lười biếng, sau đó còn có người mang trà sữa tới cho họ, lập tức Bạc Cách cảm khái một câu: " Việc phục vụ ở chỗ luyện tập này của em có vẻ rất tốt đấy. "

" Học phí cũng rất đắt nữa. "

" Ừm, cũng đúng. "

" Sao đột nhiên chị lại tới tìm em? "

" Em đoán xem? "

Mạc Nhan nghe xong chỉ cười, cậu cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, hỏi: " Là chị em bảo chị tới đây? "

Bạc Cách hơi gật đầu.

Mạc Nhan cũng không nói gì.

Hai người im lặng một lúc, rồi Mạc Nhan chủ động mở miệng, hỏi: " Chuyện này, chị có cảm thấy em quá đáng không? "

" Chị chỉ cảm thấy em quá ấu trĩ. "

" Ấu trĩ như thế nào? "

" Người bạn tốt nhất đã bị chị gái mình cướp lấy. Chị gái của mình, cũng bị người bạn tốt nhất cướp lấy. Cảm giác đầu tiên của em sau khi việc đó xảy ra là cảm thấy hụt hẫng, hai người bọn họ đã thành một đôi rồi, mình phải làm như thế nào đây? Liệu bọn họ có đi chơi riêng với nhau, không đưa mình đi cùng không? Sau đó, em sẽ cảm thấy tức giận, bắt đầu muốn gây sự chú ý với hai người họ, để bọn họ thấy rằng, em mới là người xúc tiến cho bọn họ được ở bên nhau, đây là bước tiến rất quan trọng. "

Bạc Cách nói xong, bỗng dưng Mạc Nhan cảm thấy khó chịu, cậu lập tức phản bác: " Không phải như chị nói đâu. "

Rồi, cậu nhắc tới chuyện của Tô Lương Ngữ, sau đó tiếp tục bảy tỏ: " Thật ra em cảm thấy, con người Diêu Thiến Nam cũng được, ít ra lúc ở trường thể hiện rất tốt, cũng rất thích Cố Thù. Em cảm thấy hai người bọn họ đẹp đôi, nên mới có ý nghĩ làm bà mối cho hai người họ. "

" Em tự nhìn lại em xem, việc gì cũng tự cho là đúng. " Bạc Cách cũng cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, sau đó, cô tiếp tục giảng giải cho cậu hiểu: " Tất cả mọi chuyện đều là do ý nghĩ của một mình em, em cảm thấy Tô Lương Ngữ đáng thương nên em mới phủ nhận đi sự yêu thích của Cố Thù với Mạc Thiến. Em cảm thấy Diêu Thiến Nam hợp với Cố Thù, em đi làm mối cho hai người họ, nhưng em có quan tâm tới cảm xúc của người trong cuộc không? Em có từng đi hỏi Mạc Thiến rằng, người mà Mạc Thiến thích là ai không? Em đã hỏi Cố Thù chưa, rằng cậu ấy có thể qua lại với Diêu Thiến Nam không? "

" Không... " Mạc Nhan cúi đầu, chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.

" Em cảm thấy, em đang muốn tốt cho bọn họ, nhưng lại chưa từng đi hỏi cảm nhận của bọn, như vậy rất không tốt. Chuyện này là do em tự mình đa tình, tự cho là đúng, là làm tăng gánh nặng lên cho người khác. Vừa nãy em bảo với chị là em hiểu rõ chị gái của mình, nhưng em có hiểu Cố Thù không? Cậu ấy là người như thế nào, em biết không? Lấy một cái ví dụ đi, chẳng lẽ em nghĩ Cố Thù vì muốn theo đuổi Mạc Thiến mà kết giao với em nhưng không thật lòng, còn chịu đựng cả con người ngu ngốc đó nữa, còn giúp người đó làm cả bài tập... "

" Từ từ đã, cái này đâu phải đang lấy ví dụ, có phải chị đang mắng em không? "

" Đúng. Em cảm thấy cậu ấy là một người vì muốn theo đuổi chị em mà cố ý lấy lòng em sao? "

Mạc Nhan suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Cậu cắn chặt môi dưới, không nói lời nào, đồng thời, trong lòng cậu có cảm giác vô cùng xấu hổ.

" Bây giờ em đang giống một đứa bé ấu trĩ đấy. Ban đầu em có hai người bạn thân, kết quả, hai người bọn họ còn thân với nhau hơn, đột nhiên em trở thành người ngoài cuộc, chỉ có thể vừa gào vừa khóc. "

" Nhưng em không hiểu được, tại sao hai người họ lại không nói chuyện này cho em biết. Chuyện này em biết được là vào lúc em đang đi thử vai, nghe người khác nói là chị em liên quan gì đó tới mối tình đầu quốc dân, người đó còn là con lai nữa, lúc đó em mới đoán ra... "

" Việc mối tình đầu quốc dân này chị cũng nghe qua rồi. Cũng vì việc này mà Mạc Thiến và Cố Thù đều nhận được cuộc gọi của thầy giáo, đám cư dân mạng kia đã báo về cho nhà trường biết, nói rằng hai người họ yêu sớm. Hai người bọn họ cũng chỉ sợ em biết lại thêm lo lắng, rồi làm chậm trễ việc học diễn xuất. Em cũng biết mà, ở độ tuổi này của chúng ta không thích hợp để bàn luận về việc dựng vợ gả chồng. Chuyện yêu đương lộ ra bên ngoài, có khi sẽ bị đa số mọi người phản đối. Em lại là người hòa đồng, nhỡ may nói lộ ra làm người khác phát hiện ra manh mối, người xui xẻo nhất sẽ là bọn họ. "

" Thông báo tới nhà trường? Liệu bọn họ có bị đuổi học không? "

" Có lẽ là không, dù sao thì kết quả học tập của hai người họ cũng không tệ, biểu hiện tương đối tốt. " Bạc Cách nói, còn nhún vai một cái. Sau đó, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi: " Em sẽ không vì chuyện này mà làm chậm trễ việc thử vai chứ? "

Mạc Nhan bĩu môi, thở dài một tiếng: " Em cảm thấy, em sẽ không vì biết chuyện này mà thất thố đâu. Chỉ là ngày hôm nay thực sự em rất khẩn trương, biểu hiện vẫn chưa được tốt lắm. "

Bạc Cách thấy Mạc Nhan ở trạng thái này, cô biết lời khuyên nhủ của mình cũng có tác dụng không ít, giờ cô hỏi tiếp: " Tiếp theo em định làm gì? "

" Tiếp tục luyện tập, tranh thủ cơ hội nắm lấy nhân vật này. "

"... "

" Bạc ca, chị trừng mắt nhìn em làm gì? "

" Chị hỏi em việc của Cố Thù và Mạc Thiến. "

Kết quả, Mạc Nhan lại im lặng.

Bạc Cách không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tiếp tục đả thông tư tưởng cho tên tiểu tử thối này, cô nói: " Chị lấy cho em một ví dụ khác nhé. Em và chị, còn cả Mạc Thiến nữa, quan hệ của ba người rất tốt, kết quả hai chúng ta lại có ý với nhau, nảy sinh tình cảm, muốn ở bên nhau, tới lúc đó không phải rất cần sự ủng hộ của Mạc Thiến sao? Nếu như Mạc Thiến phản đối, lại còn tức giận với chúng ta thì có phải em cảm thấy rất tủi thân không? "

Mạc Nhan nghe xong liền cười, còn liên tục lắc đầu: " Làm sao có chuyện đấy được, em luôn coi Bạc ca là anh trai, đối xử với chị như người thân mà. "

Nghe được câu này, đôi mắt Bạc Cách có hơi tối đi, cô im lặng nửa buổi, không nói gì, chỉ có thể cười nhạt.

Đúng lúc này, Mạc Nhan nói thêm: " Em sẽ đi nhận lỗi với bọn họ. Chị đừng nói gì hết nhé, về sau em sẽ không làm phiền bọn họ nữa. "

" À, đừng nói chuyện của Tô Lương Ngữ cho Mạc Thiến biết. "

" Em cũng nghĩ sẽ như vậy, nếu nói ra có khi càng làm chị em thêm khó chịu, Cố Thù cũng sẽ bị tổn thương. Nhìn cậu ấy như vậy, hẳn là rất thích chị em. Chỉ là...để anh Lương Ngữ chịu ủy khuất rồi, anh ấy vô tội, bây giờ chắc anh ấy rất chật vật. "

" Cũng không còn cách nào khác. " Trong lòng Bạc Cách, hình tượng Tô Lương Ngữ đã có sự thay đổi.

Trước kia, cô rất coi thường Tô Lương Ngữ, cô cảm thấy hắn làm thế chỉ vì học bổng mà thôi, đã thế còn muốn cả Mạc Thiến nữa, còn cố ý bày ra vẻ ái muội trước người ngoài. Ôm dưa hấu còn muốn chiếm được quả đào ngon.* Thật sự quá tham lam. Bây giờ nghĩ lại, chắc Tô Lương Ngữ đã chịu đựng rất nhiều, chỉ trách Mạc Thiến không thể biết được sự thật, cuối cùng cô thích Cố Thù.

*Ôm quả dưa hấu còn muốn chiếm được quả đào ngon: Tương tự như được voi đòi tiên. 

Lúc này, Mạc Nhan đã gọi điện thoại cho Cố Thù.

Cố Thù để nó rung một lúc rồi mới nhận cuộc gọi, anh nói: " Làm sao? "

" Muốn nói xin lỗi với cậu. " Mạc Nhan nói.

" Cậu chỉ muốn nhận lỗi thế này? "

" Là do tôi xúc động nên động thủ với cậu, còn hiểu lầm cậu, điều này là tôi không đúng. Tôi nói lời xin lỗi với cậu, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, hơn nữa còn theo sau cậu làm người theo dõi kiêm bảo vệ, được không? " Mạc Nhan bắt đầu dỗ Cố Thù.

Cố Thù nghe xong, chỉ cười. Anh có tức giận, nhưng anh vẫn để ý tới tình bạn giữa hai người hơn. Khoảng thời gian này, việc của Mạc Nhan đúng là khiến người khác lo lắng, giờ sự tình đã hòa hoãn, giờ thì anh an tâm rồi, nhưng anh vẫn không trực tiếp bỏ qua, mà còn nói: " Vậy cậu gọi tôi một tiếng "anh rể" tôi nghe xem nào. "

" DM... "

Cái người tên Cố Thù này, quả nhiên đáng ăn đánh. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện