Mạc Nhan ăn xong cơm tối thì vào phòng hít đất, đẩy cử tạ một lát mới đi tắm rửa chuẩn bị ngủ.



Tắm rửa xong ở trên giường lăn lộn cũng không ngủ được, lấy truyện của Mạc Thiến xem, lật vài tờ cũng không có hứng thú đọc tiếp, lại cầm kịch bản phim, cuối cùng cũng xem không được. 



Trở mình, lấy điện thoại di động ra xem, nhìn chằm chăm vào số điện thoại của Bạc Cách một hồi lâu. 



Nhà cậu không có cách âm. 



Vậy nên khi Mạc Thiến và Cố Thù nói chuyện với nhau, cũng hư khi Mạc Thiến và mẹ  nói chuyện đều có thể nghe được ít nhiều, lúc chiều cậu và Cố Thù cũng nghe rõ một ít. Mẹ nói Tô Lương Ngũ có lần đã nhìn trộm Mạc Thiến khi ngủ, cũng có thể không phải một lần, cậu lúc đó nhìn biểu tình của Cố Thù  phát hiện Cố Thù rất thản nhiên, dường như không hề để ý tới chuyện này, chỉ là đang lo lắng cho Mạc Thiến mà thôi.



Cậu đột nhiên suy nghĩ, có phải bản thân cậu vẫn còn quá trẻ con. 



Đưa điện thoại di động ném sang một bên, xoay người lại, kéo chăn cao lên cổ, nhìn trần nhà phát ngốc, tròng mắt liếc ngang liếc dọc, không hề muốn ngủ, lúc này lại lấy điện thoại, dứt khoát gọi cho Bạc Cách. 



Điện thoại reo ba hồi chuông thì có người tiếp máy, giọng nói có chút lười biếng của Bạc Cách hỏi:" "Chuyện gì?"



"Đã ngủ rồi sao?" Nghe được giọng của Bạc Cách như thế, cậu có chút hoảng sợ.



"Không, cũng chuẩn bị ngủ, đang xem sách, bằng không chỉ sợ bị đẩy ra khỏi ban hai, nếu rời khỏi đó khẳng định Thiến Thiến và Tiếu Tiếu sẽ bị cô lập." Phải biết là trường cao trung Anh Đế chính là vận hàng theo cơ chế đào thải, Bạc Cách mỗi lần thi đều xếp hạng tầm thứ chín mươi, rất nguy hiểm. 



"Hẹn hò hôm nay thế nào?"



"Ừ"



"Là thế nào?"



"Không thế nào cả?"



"Không thế nào là sao?"



Bạc Cách nghe đến đây, bật cười, quở trách Mạc Nhan:"Tôi thấy, cậu ấy à,chị gái hẹn hò yêu đương không cao hứng, ca ca của cậu là chị đây được người khác theo đuổi cũng không cao hứng, cũng quá trẻ con đấy."



Mạc Nhan bĩu môi, lời lẽ chính đáng phủ định:"Em sao có thể là trẻ con nữa chứ."



"Chúng ta chơi cùng nhau, cậu là người ngỏ tuổi nhất,  cho nên bình thường vẫn luôn nhường cậu, nhưng không có nghĩa sẽ chiều theo hết mọi ý muốn của cậu, cứ đòi hỏi thế này thế kia, coi chừng lão nương giết chết cậu."



"Ca ca muốn giết chết em? Sao có thể? Đánh sao? Từ tiểu học em đã học võ,  chấp chị một tay chị cũng đánh không nổi em."



"Cậu muốn cùng chị đây động thủ có phải không?"



"Cũng không phải, ai nha." Mạc Nhan dứt khoát ngồi dậy, hơn nửa ngày lại nói không nên lời, Bạc Cách cũng không nóng nảy, vừa lười biếng xem sách,lại hỏi Mạc Nhan:"Đột nhiên gọi điện thoại đến làm gì? Hỏi tội chuyện đại ca của cậu hẹn hò?"



"Muốn cùng Bạc ca bát quái chút chuyện." Mạc Nhan kể hết chuyện phát sinh ngày hôm nay cho Bạc Cách nghe, Bạc Cách nghe có chuyện, vừa nghe chuyện tình yêu của  bạn thân mình đã danh chính ngôn thuận , hai bên phụ huynh còn gặp nhau rồi, cười to, còn cảm thán Mạc Thiến hành động quá nhanh đi. 



"Chị đoán nếu mẹ của Cố Thù không tìm đến đả thông tư tưởng của dì, chắc chắn dì còn không đồng ý đâu, kiên quyết phản đổi đến cùng."



"Bạc ca gặp qua mẹ em bao giờ chưa."



"Gặp rồi, muốn đi dạo phố với Mạc Thiến chẳng phải đều phải đến nhà cậu đến đón sao."



"Bạc ca có thấy mẹ em nghiêm khắc không, theo ý của chị nói xem." Mạc Nhan bỗng nhiên lại muốn biết Bạc Cách đối với mẹ mình như thế nào.



"Cũng bình thường thôi, như những người mẹ khác mà, mẹ cậu xinh đẹp hơn người thường thôi, với tuổi này của chúng ta, bị quản là bình thường, ngược lại như mẹ Cố Thù.... thực sự, lần đầu tiên biết đến có người mẹ phóng khoáng như vậy."



"Dạo anỳ trên lớp bổ túc không cần phải khẩn trương, chuẩn bị nhận một bô phim truyền hình cho nên hơi sốt ruột, mà hiện tại cũng không có kế hoạch gì nên ngày mồng bốn mới đi học." Mạc Nhan đột nhiên chuyển đề tài.



"Rồi sao nữa?"



"Mạc Thiến lo viết truyện, CốThù tới nhà cùng chị ấy cho vui, em không tìm được người nào khác, Bạc ca ra ngoài chơi vài ngày với em đi, bằng không sau này em nổi tiếng, chị muốn gặp em không dễ đâu.



Bạc Cách nghe xong, chần chờ một hồi mới hỏi: "Hai chúng ta?"



"Nếu chị muốn gọi Tiếu Tiếu tỉ tỉ cùng đi cũng được."



"Tiếu Tiếu về quê vẫn chưa lên, giờ gọi cô ấy đi cũng không được." Bạc Cách trả lời, sau đó làm ra vẻ không bận tâm hỏi lại."Muốn đi đâu?"



Mạc Nhan lập tức nở nụ cười, tâm tình tốt muốn bay bổng.



Chín giừo sáng ngày mồng hai, bạc Cách có amtự ở nhà Mạc Thiến, khi đó Mạc Thiến còn chưa có rời giường, vẫn là bị Mạc Nhan gọi dậy. 



Mạc Nhan ra khỏi phòng ngủ, hai người ngồi xổm trước lồng sắt, nhìn Tiểu Tiểu, trò chuyện về con chó nhỏ.



"Chó cũng ăn màn tầu sao?"



"Đến cả phân cũng ăn, huống chi là màn thầu."



"....."



Mạc Thiến đi qua, ngáp một cái, xoa xoa đầu tóc rối bù, hỏi:"Sao cậu đến sớm vậy làm gì?"



Bạc Cách duỗi tay mở cái lồng sắt, thả chó nhỏ ra, trả lời Mạc Thiến:"Sang đi chơi với Mạc Nhan vài ngày."



"Buổi tối có về không?"



"Không"



"Nha!" Mạc Tinh nhướng mày, "Phát triển nhanh nhỉ!"



Bạc Cách liếc mắt với Mạc Thiến, không trả lời, tiếp tục chơi với Tiểu Tiểu, mạc Nhan đẩy Mạc Thiến một cái, ý bảo cô im miệng. 



Lúc này Bạc Cách cảm thán một câu:"Gọi con chó nhỏ này là Tiểu Tiểu mình cảm thấy như đang kêu Tiếu Tiếu, chúng ta lại gọi một con chó giống như gọi bạn học."



Mạc Thiến lúc này mới đẻ ý đến cái này, bật cười.



"Được rồi, vệ sinh cá nhân rồi viết truyện tiếp đi, viết xong còn cho đại minh tinh nhà chúng ta diễn, trước hết tớ đem đại minh tinh nhà chúng ta đi nhìn thế giới tươi đẹp cái đã." Bạc Cách nói vậy rồi ra sô pha đeo ba lô lên, chờ Mạc Nhan rồi xuất phát. 



Mạc Nhan cũng chuẩn bị xong, vào phòng lấy ba lô là có thể đi. Mạc Thiến nghĩ, tất cả tiền đóng bộ phim vừa rồi đều đem ra đi chơi trong hai ngày sắp tới rồi. 



Chỉ monh gai người có thể phát triển thuận lợi. 



Cô cũng không thể lên giường ngủ tiếp được nữa, đi rửa mặt đánh răng rồi mở laptop tiếp tục viết tiểu thuyết. 



Mạc Thiến đầu tiên là viết vào quyển vở các tình tiết trong truyện, mỗi chuyện chỉ viết một câu ngắn gọn, cũng chỉ có cô xem mới hiểu, những mỗi một câu mà viết ra thành truyện cũng phải là mấy ngàn chữ, sau đó là các giả thiết kết cục của câu chuyện đều viết ra, sau đó phát triển tình tiết câu chuyện mà chọn một cái kết phù hợp, như vậy trong quá trình viết cũng không bị lan man. 



Cố Thù như cũ mỗi ngày đều đưa cơm đến nhà Mạc Thiến, sau đó ở lại đọc sách làm bài tập, bởi vì quan hệ đã được chấp thuận, Cố Thù vào thẳng phòng của Mạc Thiến làm bài. 



Mỗi ngày đều là cảnh Mac Thiến gõ bàn phím bùm bùm, CỐ Thù ở bên cạnh tập trung làm bài của cậu.



Mạc Thiên viết đến khi mệt mỏi sẽ xoay người vươn tay ôm bám và Cố Thù. Sờ sờ đỉnh đầu bạn trai, xoa mái tóc vàng mềm mại của bạn trai, chọc chọc than thể đang trong quá trình sinh trưởng của cậu, cùng cậu nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, cậu đều sẽ dùng dùng âm thanh nhỏ nhẹ trả lời cô. 



Cố Thù học bài mệt mỏi sẽ chống cằm, nhìn cô đánh máy tính, ngẫu nhiên giúp Mạc Thiến sửa lại mái tóc, dờ sờ đầu Mạc Thiến, xoa xoa má Mạc Thiến. 



Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người, trên bàn còn có trà sữa với bánh kem bơ Cố Thù mua tới, hòa tất cả với nhau tạo một hương vị ngọt lành, không khí nhu hòa. Tiểu Tiểu cuộn tròn bên chân họ, ngủ một giấc dài, có khi còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Đôi khi tình cảm yêu đương không phải ở bên nhau oanh oanh liệt liệt, mà ở bên nhau vào một buổi chiều bình phàm như vậy, mỗi người làm việc của riêng mình, ngẫu nhiên thân thiết một lúc, nhìn đối phương bằng ánh mắt ôn nhu, cùng cảm thụ sự tồn tại của đối phương. 



Đi chơi hai ngày, chiều ngày mồng 3 Mạc Nhan trở về, Mạc Tinh ra đứng ở cửa dựa vào khung cửa hỏi:"Đi chơi thế nào?"



Mạc Nhan trả lời qua loa:"Tốt, đi ăn không ít đồ."



"Hai người phát triển đến mức nào rồi?"



"Phát triển cái gì, chẳng phải vẫn như vậy sao?"



"Không thổ lộ sao?"



"Thổ lộ cái gì? Suy nghĩ vớ vẩn gì đâu?" 



Mạc Thiến thở dài bất đắc dĩ, hai người kiếp trước bỏ lỡ nhau nhiều năm mới ở bên nhau, không có khả năng vì cô trọng sinh mà tự dưng thông suốt, ở bên nhau từ bây giờ, cô cũng không thể cố  tác hợp mà thành được.



Mạc Thiến thất vọng về phòng tiếp tục viết tiểu thuyết. 



Cố Thù lại ra khỏi phòng tìm Mạc Nhan nói chuyện phiếm, cầm thêm mấy quà tặng lưu niệm.



Kì nghỉ 5-1 kết thúc, Mạc Thiến đã viết được chín vạn chữ, xem như cũng được một nửa. 



Cố Thù mấy ngày nay cũng không thể qua nhà cô được nữa, cậu  phải đi gặp Phùng Khải Tường bàn bạc chi tiết công việc.





Không thể không nói Phùng Khải Tường cũng có lá gan thật lớn, công ty do một học sinh mới mười mười lăm  tuổi làm chủ cũng dám kí hợp đồng, cũng không biết là do anh ta không kí được hợp đồng với các công ty khác hay coong ty Cố Thù có điều gì thu hút được anh ta. 



Còn chưa kể công ty của Cố Thù thực sự rất khó kéo được nhầtì trợ, công ty mới mở, khó làm người ta tin tưởng giao tiền ra, cuối cùng cũng phải có ba Cố ra mặt  đảm bảo mới mời được người tài trợ, nếu thiếu thì ba Cố cũng sẽ hỗ trợ cho một phần. 



 Đến ngày cuối cùng của ngày nghỉ, Kaka đột nhiên gọi điện thoại cho cô, giọng nói hoạt bát, líu ra líu ríu, so với sự quen biết trên mạng cũng không khác biệt lắm. 



"Nói cho cô một tin cực kì tốt, bộ song sinh tiếp tục in ba vạn cuốn nữa." Kaka kích động nói, nếu sách bán tốt cô ấy cũng có thêm tiền thưởng. 



"Không phải mới tái bản đó sao? Mới qua được mấy ngày đã tái bản lần hai rồi?"



"Cái này đâu phải do tôi quyết định được, là công ty do nhu cầu thị trường mới dám in chứ."



Nói là vậy như ng đây là chuyện tốt, Mạc Thiến cực kì cao hứng nên như người bệnh tâm thần, không kiềm chế được sự vui mình, lên blog xem mộ vòng mới thấy có người đọc kêu hình chụp của cô. 



Nhưng mà những tấm hình tự sướng bây giờ.... mấy biểu tình khi chụp hình đang lưu hành hiện tại khó coi chết đi được, Mạc Thiến lại cố ý hóa trang thực xấu, bắt chước dáng "Như hoa", nhìn có chút quái dị, sau đó đăng lên blog, viết chú thích đi kèm:"Chúc mừng "song sinh" lần thứ hai tái bản đây."





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện