Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆49, Mặt ai đen nhất

Bọn họ không có giỡn, nếu đã xác định nơi này là một "trò game PC", vậy quy tắc của game sẽ trở thành quy tắc của tiểu thế giới. Biết được quy tắc của game còn quen biết với bọn họ, ở đây chỉ có mỗi Sở Úc thôi!

Ai có thể ngờ được một giây trước còn nổi giận mắng người ta mê chơi game bỏ bê việc tu hành, một giây sau đã phải nhờ vã người ta rồi, các đạo trường chỉ có thể lấy ra định lực ngộ đạo để bình ổn lại cảm xúc bản thân, miễn cho mình quá mức xấu hổ ở trước mặt tiểu bối.

Trong ánh mắt cuồng nhiệt của các trưởng bối, Sở Úc đổ mồ hôi như thác: "Bình tĩnh! Trò chơi này không thể nóng nảy, nó là game giải đố! Tìm được bí ẩn mới là mấu chốt!"

Giây kế tiếp đạo trưởng và hòa thượng đã đứng thẳng dậy, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ trang nghiêm.

Bọn họ tuy rằng không chơi game, nhưng vẫn hiểu được mặt chữ —— nếu là giải đố, vậy không có khả năng vừa mở màn 3 giây đã trực tiếp thả con boss trâu bò nhất ra, game như vậy gọi là game diệt tuyệt, nhịp điệu giai đoạn đầu khẳng định là rất chậm, để bọn họ có thể thích ứng được.

Nguyên nhân tiểu thế giới như vậy xuất hiện có rất nhiều, sau khi tiếng chuông dừng lại, cả giáo đường quả thật không hề thay đổi, không có quái vật các thế hệ trước tưởng tượng ra rơi từ trên trời xuống, bởi vậy mọi người đều bình tĩnh lại, bắt đầu tra xét xung quanh, Lục đạo trưởng cũng bắt đầu phụ trách giải thích cho mấy "người trẻ tuổi".

Cần có trưởng bối chú ý nhắc nhở chỉ có Sở Úc và gã đồ đệ hống hách cáo mượn oai hùm bên cạnh Lưu thiên sư, nhưng đồ đệ của Lưu thiên sư chỉ dám khoe khoang với hai "tán nhân dân gian" như Tần Phong và Tạ Kỳ Liên thôi, đối với Lục Lân có xuất thân chính thống là đếch dám hó hé gì.

Lục Lân nói: "Khái niệm cơ bản các cháu cần phải biết: Bên trong động thiên tự có nhật nguyệt, thời trước động phủ của thượng tiên có thể là đặt ở nơi động thiên phúc địa; một địa phược linh mạnh mẽ chưa hoàn thành được ước nguyện có thể ảnh hưởng cả một vùng, khiến nơi đó biến thành tiểu thế giới; thậm chí quỷ vực do tà thuật cấu thành cũng miễn cưỡng xem như vậy. Chúng vô cùng kỳ quặc hơn nữa không giống nhau, nhưng tất cả tiểu thế giới đều có ba quy tắc chung, các cháu ai biết?"

Ông ta như một người thầy thích đặt câu hỏi trên lớp, kết hợp với sự ôn hòa tự có, ngay cả "sinh viên kém" như Sở Úc cũng chịu giơ tay: "Cháu biết, một là, tiểu thế giới vẫn phụ thuộc vào thế giới thật, không thể làm trái ý chí Thiên Đạo, ví dụ như Mặt Trời mọc ở phía Đông lặn ở phía Tây là thiết luật, như vậy tiểu thế giới không thể cưỡng ép Mặt Trời mọc ở phía Tây lặn ở phía Đông được."

Lục Lân vui mừng gật đầu: "Rất tốt, hai đâu?"

Đồ đệ của Lưu thiên sư họ Mã, lần này gã vắt giò lên cổ giành trả lời: "Quy tắc của tiểu thế giới có thể tương đối độc lập, giống như bây giờ, trò chơi điện tử nếu hình thành tiểu thế giới, vậy cách chơi của nó sẽ trở thành quy tắc của tiểu thế giới này."

"Tiểu Mã trả lời cũng không tệ." Lục Lân lần thứ hai gật đầu tán thành, gã đồ đệ họ Mã liền dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, Tần Phong trên danh nghĩa là trợ thủ Tạ Kỳ Liên đang dạy, nên bị gã làm lơ.

Tạ Kỳ Liên phối hợp cười cười, người mới nên có thái độ khiêm tốn: "Ba là, tiểu thế giới đều có căn nguyên, ví dụ như động phủ của thượng tiên là thượng tiên dùng phép thuật mở ra, Thiên Đạo không tự tạo ra tiểu thế giới được, mỗi một động thiên hình thành, đằng sau đó đều có một ý thức."

Cậu vừa dứt lời, Tần Phong lập tức hiểu ý, đưa ra suy luận: "Thế nên tiểu thế giới chúng ta đang ở, người hoặc phi nhân loại tạo ra nó nhất định có liên quan tới trò chơi (Huyết Nhãn), mới có thể cụ thể hóa nó thành một thế giới game. Khả năng đơn giản nhất là nơi này từng chết một người liên quan rất mật thiết với trò chơi này, chấp niệm không tan, tạo thành giới vực đặc biệt."

Nhưng, chơi game có thể có chấp niệm gì? Vừa chơi vừa lạy, đánh mãi không thắng à?

Cũng không phải không thể, Tần Phong sờ cằm, anh hoài nghi Sở Úc dẫn anh đánh bảng, nếu còn thua nữa, chấp nhất phải dẫn Hắc Vô Thường lên bảng kim cương của cậu ta chỉ sợ có thể biến thành chấp niệm chết cũng không tan...

Đáng tiếc, Hắc Vô Thường quá đen, đánh 5V5, mỗi lần bắt cặp đối thủ ít nhất có một tuyển thủ, đồng đội ít nhất có một tay đào binh bật auto, Sở Úc suýt nữa bị tra tấn thành oán linh.

Gã đồ đệ họ Mã bên kia phản bác: "Nói chắc quá hen, khách sạn này là bối cảnh nguyên hình trong game mà, không nhất định cần người."

"Sai rồi." Lục Lân chỉ ra, "Kiến trúc giống nhau không có tác dụng gì, cho dù kiến trúc sinh ra linh thể, ý niệm trên đó cũng là do người ban cho, nơi có người ở sẽ có nhân khí, một ngôi nhà bị bỏ trống trong thời gian dài sẽ nhanh chóng tan hoang, chính là đạo lý này. Thế nên căn nguyên của hiện tượng đặc biệt này, cuối cùng nhất định có liên quan tới người đặc biệt nào đó."

Thấy gã bị chỉ sai, Sở Úc đắc ý vô cùng, trực tiếp viết hẳn lên mặt, thậm chí còn tránh tầm mắt của Lục Lân giơ ngón giữa lên với gã, nhìn bỉ ổi lắm, khiến Tiểu Mã giận đến nghiến răng.

Các đạo trưởng tụ tập lại, đạo trưởng trung niên dẫn đội họ Quý bình tĩnh phân tích: "Chúng ta bị sự vật không biết quấy nhiễu, giờ cùng đánh giá xem, chơi cái gì không quan trọng, câu đố của trò chơi này cũng không quan trọng, muốn thật sự giải được câu đố đó vẫn cần nhờ lĩnh vực chúng ta quen thuộc —— rốt cuộc là thứ gì sinh ra linh lực mạnh mẽ như thế, có thể kéo nhóm người chúng ta vào tiểu thế giới này cùng một lúc. Nếu như là oán linh, ác quỷ, vậy thì quay lại nghề cũ thôi. Có thể lợi dụng kiến trúc, tôi đoán là địa phược linh."

"Địa phược linh bình thường rất khó làm được như vậy, chúng ta phải cân nhắc tới vấn đề thời đại! Có thể dựng nên một tiểu thế giới chân thật như thế, nếu chỉ là địa phược linh, vậy không phải là lão linh côi cút cả mấy trăm năm à? Sao chơi được trò chơi tân tiến trâu bò như (Huyết Nhãn) chứ." Sở Úc lập tức nói, "Cháu đoán là ác quỷ đột tử."

Nói xong, cậu ta dùng khóe mắt liếc nhìn đại lão, đáng tiếc hai vị đại lão thật không ai nói lời nào, nguỵ trang như ma mới lần đầu tiên nhận được ủy tác trừ tà có độ khó cao, không dám phát biểu ngôn luận ở trước mặt tiền bối vậy.

"Tiểu Úc, cháu giải thích quy tắc của trò chơi (Huyết Nhãn) này trước đi, mặc kệ căn nguyên của nơi này là gì, tôi không đồng ý với Quý đạo trưởng, tôi đoán không tham dự trò chơi ngoài mặt là giải đố này, vậy khẳng định không có cách nào cởi ra được bí ẩn chân chính bị che giấu bên dưới." Lục đạo trưởng nói, "Trò chơi này xuất hiện, không thể nào không có mục đích được."

Tuy rằng vừa vào ván đã có một đạo trưởng bị quy tắc trò chơi "khóa tài khoản", nhưng bước đầu phán đoán khóa tài khoản không có nguy hiểm tính mạng, trong tiểu thế giới cũng tạm thời không xuất hiện nguy cơ quá rõ ràng, nên mọi người nhìn pháp khí của mình, lấy lại tự tin, nhiều đạo trưởng hòa thượng thiên sư như vậy, tất cả đều là lão tiền bối có kinh nghiệm, không thể nào cả tập thể đều lật xe? Vì thế bọn họ quay qua nhìn bốn "người trẻ tuổi".

"Không sao, các cháu cứ dũng cảm nói ra cách nhìn của mình." Một vị thiên sư lộ ra vẻ cổ vũ, thậm chí còn mang theo ý sát hạch hậu bối.

Chỉ có Sở Úc là vặn vẹo mặt mày... Ai sát hạch ai vậy? Rõ ràng là hai vị đại lão đang lén lút sát hạch nhóm đạo sĩ này được không??? Cậu ta thậm chí còn thấy Hắc đại lão nở nụ cười!

Không chờ mọi người nói gì, tầm mắt của bọn họ đã tối sầm xuống, như là bản đồ game download xong, ở khi chính thức bắt đầu sẽ có chút chậm lại vậy, lúc lấy lại được tầm nhìn, mọi người không nhịn được nữa——

"Trò chơi quỷ quái này có ý gì vậy? Làm sao tôi làm phép được!"

"A nặng quá, trên đầu tôi... Giời ạ, tôi đội một cái giỏ trái cây à?"

"Ơ kìa, đó hình như là trang sức của nữ tính thời Trung Cổ."

Đại sư dẫn đội của hòa thượng nhấc mí mắt lên: "... Đừng kích động, Hà thiên sư, áo cà sa của bần tăng không phải cũng bị đổi à?"

Người đầu tiên hét lên vốn là một vị thiên sư mặc áo Tôn Trung Sơn, tay cầm kiếm đồng tiền, nhưng bây giờ... vị thiên sư này đã thay một bộ áo bào của các thầy tu thời Trung Cổ, kiếm đồng tiền trong tay biến thành thánh giá, thiên sư đã sắp hỏng mất rồi: "Mặc cái quỷ này vào tôi làm sao đấu bộ, làm sao múa kiếm được? Ngài đừng nói nữa, áo cà sa của ngài bị đổi, nhưng ít ra ngài vẫn mặc quần áo bình thường!"

Hòa thượng đầu trọc mặc một bộ quần áo hoa lệ mà quý tộc kỵ sĩ mới có thể mặc, trên eo có đeo một thanh kiếm, đáng tiếc hòa thượng không xài kiếm. Vì thế ông ta vẫn chắp hai tay trước ngực, niệm phật hiệu, nhìn rất quỷ dị.

"Đừng nóng nảy, chuyện này là bình thường, đây là phần mở đầu cung cấp thân phận cho người chơi." Sở Úc nói, "Thế giới quan của trò chơi này là một thế giới kỳ ảo, bối cảnh thiết lập là bán hư cấu, một thời kỳ ma pháp vẫn tồn tại nào đó ở thời Trung Cổ, vào thời ấy ôn dịch tràn lan khắp nơi, kịch bản của trò này là —— những người hành hương thành kính không ngại đường xa vạn dặm tới giáo đường này, nơi này thờ phụng di cốt của Thánh nhân, bọn họ hi vọng dùng di cốt của Thánh nhân để giải quyết ôn dịch, tìm được sự cứu rỗi."

Mọi người bị ép phải thay quần áo trong game, sắm vai nhân vật, Sở Úc ăn mặc có chút rách rưới, như một tên ăn mày, khác hoàn toàn với vị hòa thượng vừa biến thành kỵ sĩ lão gia.

Nhưng Sở Úc vẫn rất bình tĩnh, cậu ta nói: "Đây không phải là lịch sử bình thường, mà là bối cảnh của thế giới kỳ ảo, trong trò chơi này có một con quỷ, chân tướng của trận ôn dịch này là Huyết Nhãn của nó, mỗi khi trời tối, con quỷ khoác da người đó sẽ mở Huyết Nhãn ra, phóng thích lời nguyền, chọn một người chơi bất kỳ để lây bệnh, sau 24h giờ trong game, người chơi sẽ trở thành tang thi máu."

Các đạo trưởng vội vàng móc tờ giấy có thể tìm được trên người mình ra, điên cuồng ghi lại, vừa ghi miệng còn vừa đọc muốn cố gắng để hiểu, các hòa thượng cũng không niệm phật hiệu nữa, bắt đầu niệm thiết lập Sở Úc kể.

Khóe miệng Sở Úc co quắp một cái: "Con quỷ đó giấu giữa người chơi, trò chơi này là do người chơi sắm vai, thế nên nó còn là một trò đối kháng giữa hai phe, chia làm phe nhân loại và phe quỷ, người chơi bị Huyết Nhãn của quỷ nhìn trúng sẽ trở thành thuộc hạ của nó, bị bắt đổi sang phe kia. Sau khi thời gian kết thúc quỷ không bị xử tử, vậy quỷ sẽ thắng, phe nhân loại thất bại, ngược lại nếu tìm được và giết chết quỷ, diệt sạch tang thi máu, vậy nhân loại sẽ thắng."

"Chờ đã, cũng tức là nói mặc kệ phe nào thắng, đều cần phải đánh một trận trong trò chơi này à." Lục Lân cau mày, "Vậy chúng ta đánh đại có được không?"

Các lão đạo trưởng thấp giọng thì thầm: "Quy tắc rắc rối quá, nếu như chơi đại lỡ đâu chúng ta quên hết thì sao, tôi đã không nhớ được rồi này."

Sở Úc lập tức nói: "Không được, trò chơi này không phải chỉ có hai kết cục, nó còn có kết cục toàn thắng thứ ba, cháu hoài nghi chúng ta chơi kiểu người thật, vậy nhất định phải đạt được kết cục toàn thắng mới được. Kết cục toàn thắng là: Nhân loại đồng tâm hiệp lực, tìm ra con quỷ, để thánh nữ thần đã chọn sử dụng thánh di vật trong giáo đường, tinh lọc nó, cứu vớt những nhân loại bị quỷ chiếm lấy cơ thể, quái vật bị chuyển hóa đều biến trở lại hình người, đây mới là kết cục hoàn mỹ!"

Các đạo trưởng kêu rên: "Khó quá, khó quá!"

Các hòa thượng lại bắt đầu niệm phật hiệu.

Lưu thiên sư thử dùng di động ghi âm, mấy lão đạo trưởng không thích cầm di động ra ngoài, hoặc là hay quên sạc pin hô to thất sách.

Sắc mặt Sở Úc trở nên nghiêm túc, bắt chước ngữ khí chính sắc của các bậc trưởng bối mỗi khi răn dạy mình:

"Con quỷ là ai chính là nan đề của trò chơi giải đố này, mấy câu gợi ý nữ tu sĩ NPC trong game vừa nói là vị trí của manh mối, trong quá trình giải đố npc tang thi máu do hệ thống khống chế rất dễ bị thả ra, nó sẽ truy sát người chơi để gia tăng độ khó.

Bắt đầu từ bây giờ mọi người phải nhớ kỹ, nhân vật người chơi có skill đặc biệt, người chơi quý tộc nhân loại sẽ không bị bệnh, hơn nữa chỉ có người chơi quý tộc nhân loại ra mặt xác nhận con quỷ, mới có thể được công nhận là đã phát hiện ra chân thân của nó, bởi vì ở thời đại này chỉ có quý tộc có quyền lên tiếng;

Người chơi bình dân nhân loại sẽ bị bệnh, đây là thời Trung cổ, bệnh đậu mùa bệnh trái rạ đều sẽ đòi mạng, thế nên bình dân sẽ bệnh chết, nhưng bình dân không bị quỷ ám lên người, là nhóm người không cần hoài nghi lại đáng tin nhất trong quá trình tìm ra lời giải của trò chơi —— bời vì bình dân không có cơ hội học tập tri thức, không thể ngẫu nhiên phát hiện được lời khấn gọi về quỷ dữ và đọc ra, thế nên tất cả những manh mối văn tự trong game, người chơi bình dân vì không có văn hóa nên không có cách nào phân biệt được. Số lượng bình dân và kỵ sĩ về cơ bản sẽ chia đều.

Ngoài ra, còn có hai người chơi đặc biệt, quỷ dữ mỗi đêm sẽ tìm cách giết bọn họ, nếu bọn họ chết, thử thách đạt được kết cục hoàn mỹ sẽ lập tức thất bại, chỉ có thể đạt được kết cục bình thường.

Bọn họ một người là tổng giám mục của giáo đường, sau khi quỷ dữ bị lột mặt ông ấy có thể lấy ra thánh di vật bắt đầu chủ trì nghi thức tinh lọc, trước đó không ai biết đạo cụ quan trọng thánh di vật ở đâu. Đồng thời ông ấy có thể dùng thánh quang chống cự lại một lần tập kích của quỷ dữ vào mỗi đêm, nhưng là dùng theo kiểu đoán đại, cần phải quyết định sẽ dùng cho ai trước khi quỷ dữ ập tới vào lúc nửa đêm 12 giờ, nếu không chỉ định thì cam chịu là dùng cho mình.

Người còn lại là thánh nữ, thánh nữ quan trọng nhất, cô ấy phụ trách tinh lọc quỷ ở giai đoạn cuối cùng, nhưng tiền kỳ lại không có bất cứ năng lực nào, cực kỳ dễ chết, cô ấy chết rồi là không có khả năng đạt được kết cục hoàn mỹ đâu."

Sở Úc nói một lèo, mắt mọi người bắt đầu nổ đom đóm.

Lục Lân vật vã tổng kết: "Hai người cuối cùng quan trọng nhất, phải bảo vệ bọn họ suốt cả trò chơi à."

"Thánh nữ tuyệt đối không được chết, tổng giám mục lấy thánh di vật ra rồi có thể chết." Sở Úc xòe tay.

Mọi người đứng chung với nhau, mười mấy "người chơi" ăn diện loè loẹt sặc sỡ, mấy vị nữ đạo trưởng và một vị ni cô đều mặc váy tutu theo phong cách phu nhân Pompadour*, khá chặn tầm mắt, Lục Lân nhìn một vòng, nghi hoặc: "Ai là thánh nữ?"

Nữ đạo trưởng và ni cô nhìn nhau, kiểu váy tutu mọi người mặc rất giống nhau, ngoại trừ khác màu ra chẳng có gì đặc biệt cả.

Sở Úc: "Đều không phải ạ, thánh nữ mặc đồ nữ tu sĩ màu đen, rất dễ bị quỷ dữ tập kích, cần được ưu tiên bảo vệ, thế nên bị người chơi tụi cháu trêu là mặt đen nhất trong đội..."

Nói đến đây trong đầu cậu ta bỗng lóe lên một suy nghĩ, im re, mặt vặn vẹo quay lại.

Nhóm người đang loạn cào cào tản ra, đứng ở vòng ngoài cùng là hai vị "thiên sư tán nhân dân gian".

Tạ Kỳ Liên trẻ tuổi tuấn mỹ mang trên mặt nụ cười, mặc bộ áo bào giám mục hai màu vàng trắng, đoan trang ưu nhã đứng đó, phối hợp với cánh cửa sổ hoa hồng sau lưng, tự mang hiệu quả thánh quang, khiến người cảm thấy rất gần gũi.

Mà đứng bên cạnh cậu là một vị... "nữ tu sĩ" mặc đồ đen cao hơn nửa cái đầu, mang một đôi giày cao gót siêu cao cũng siêu nhỏ, thế nên chiều cao đã sắp hơn 1m9 rồi.

Tạ Kỳ Liên ngước lên, cười tủm tỉm nhìn Tần Phong.

Tần Phong... Tần Phong cúi xuống nhìn hai tảng thịt trước ngực mình, sắc mặt đen đến độ có thể xứng đôi với danh hào.

Sở Úc hít vào một hơi lạnh, im lặng nhớ tới mười tấm thẻ N đại lão đã rút, che mặt.

Hắc Vô Thường quả thật là đen mà Thiên Đạo đã định mà.

...

*Phu nhân Pompadour (29/12/1721 - 15/4/1764) là một nữ quý tộc Pháp và là một trong những tình nhân chính của Louis XV. Ngay cả sau khi thời gian làm tình nhân của nhà vua kết thúc, Madame de Pompadour vẫn là một người bạn và cố vấn có ảnh hưởng của nhà vua, đặc biệt là với tư cách là người bảo trợ cho nghệ thuật và triết học.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện