Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆63, Thế thân
Tần Phong không hề biết chuyện xảy ra sau khi mình đi khỏi nhà, anh chạy tới công ty, gặp được người tới cửa cầu cứu.
Ngồi trong phòng là một chàng trai trẻ tuổi bảnh bao, vừa nhìn đã biết là tiêu chuẩn tiểu thịt tươi, hơi bơ, nói thật, Tần Phong không để ý tới truyền hình giải trí, thế nên có tí mù mặt với kiểu trai này, anh cảm thấy tóc tai mặt mũi của bọn họ nhìn chẳng khác nhau mấy, hệt như là soái ca được sản xuất ra từ một dây chuyền sản xuất tiêu chuẩn vậy.
Bản thân Mưu Tư Dương cũng nói thế, cậu ta gia nhập vào một nhóm idol xuất đạo, nhóm idol đó cố ý lựa chọn các chàng trai có khí chất này, hơn nữa công ty còn sắp xếp sửa mặt cho bọn họ, gọt giũa không nhiều, nhưng thống nhất sửa thành sống mũi cao, mắt hai mí, mặt chữ V, Mưu Tư Dương vốn rất thích mắt một mí của mình.
Cậu ta đã nói một hồi rồi, Đới Mộng Viện nghẹn lời cắt ngang: "Stop, chỗ chúng tôi không phải là bác sĩ tâm lý, cụ thể cậu gặp phải vấn đề gì, trước nói rõ cái đã."
"À vâng, xin lỗi." Mưu Tư Dương căng thẳng uống một hớp nước, lấy điện thoại của mình ra, đưa cho Đới Mộng Viện, "Đây là weibo của tôi, cô xem."
Cầm lấy điện thoại Đới Mộng Viện lập tức phát hiện vấn đề: "Đọc sách ở tiệm cà phê? Vừa up lên weibo, định vị cũng có, hiện tại cậu —— ở tiệm cà phê selfie đọc sách?"
"Không dám giấu cô, người thấy sợ nhất chính là bản thân tôi." Sắc mặt của Mưu Tư Dương tiều tụy, "Tôi đang ở đây, kẻ giả mạo tôi đi làm là ai, hoặc là... thứ gì?"
Hiện thực không phải kịch bản phim truyền hình, diễn viên và diễn viên đóng thế của mình cũng không thể nào giống hệt nhau được, cơ duyên xảo hợp gặp được một người lạ lớn lên y chang mình, tình huống này vĩnh viễn chỉ có thể là tình tiết trong phim thôi.
—— nếu Mưu Tư Dương thật đang ở đây, vậy selfie ở tiệm cà phê, là ai?
"Cậu đã thử gọi cho người đại diện chưa?" Đới Mộng Viện hỏi.
"Thử rồi." Mưu Tư Dương nở nụ cười khổ, chậm rãi lắc đầu, "Cô có biết tại sao tôi vừa bước vào chỗ của cô, lại như tìm thấy được cứu tinh bám dính ở đây không đi không?"
Đới Mộng Viện mê hoặc, Tần Phong quan sát nửa ngày, lúc này mới nói: "Bởi vì trên quãng đường cậu đi tới đây, chỉ có tôi và cô ấy nhìn thấy cậu."
Vừa dứt lời, Mưu Tư Dương gần như òa khóc lên: "Đúng! Đúng thế! Suốt cả dọc đường tôi báo cảnh sát, tôi gọi cho người đại diện, tôi gọi cho ba mẹ, tôi chặn đường của tiểu ca giao đồ ăn nhanh, tôi thậm chí còn cố gắng giật điện thoại của người ta... Nhưng, không có đáp lại, tôi giống như không khí vậy, bọn họ không nhìn thấy tôi, điện thoại luôn báo máy bận, tôi còn tính chạy lên cầu vượt, định vọt ra chỗ đầu xe tải để xem bác tài có phanh xe lại không, nhưng... không dám..."
"Cậu có vọt ra, phỏng chừng xe cũng sẽ xuyên qua như không khí thôi." Tần Phong có chút sắc bén nói.
Đới Mộng Viện: "Là sao vậy ạ?"
"Quỷ thế thân, mọi thứ của cậu ta đều đã bị thay thế, cậu ta là không tồn tại." Tần Phong cau mày nói.
"Có quỷ?! Tôi kia là quỷ à?" Mưu Tư Dương hét lên, gần như rít bể họng, "Tôi đâu có đắc tội con quỷ nào!"
"Cậu khoan hãy kích động đã." Tần Phong xua tay, "Quỷ thế thân là tên gọi chung trong học thuật, cụ thể còn phải chia tình huống, không nhất định là cậu đắc tội con quỷ nào."
Mưu Tư Dương khóc lóc nắm lấy tay Tần Phong, kích động như nhận được thăm hỏi của cán bộ kỳ cựu: "Tôi chỉ biết ngài khẳng định không phải người bình thường, ngài quả nhiên là đại sư!"
"Cậu——" Tần Phong bất đắc dĩ bị cậu ta nắm lấy ống tay áo, "Cậu biết chúng tôi từ đâu vậy?"
"Chị Bạch không phải có job ở đoàn làm phim thần quái sao, tôi nhìn thấy ngài trong ảnh chụp của đoàn, trong trailer bọn họ nói ngài là đại thần!"
—— vị đạo diễn dũng mãnh không chịu xóa bỏ ký ức đó, thật sự chuẩn bị cắt nối những thước phim mình quay được thành phim để phát sóng à? Tiết kiệm kinh phí đặc hiệu dữ vậy?
Tần Phong: "Đó không phải là nhân vật chương trình TV an bài sao, cậu xem TV cũng coi là thật?"
Mưu Tư Dương: "Không coi là thật, nhưng khí tràng của ngài trong trailer đó quá mạnh mẽ, vừa nhìn là đã biết quỷ thấy cũng phải quỳ!"
Tần Phong: "..." Bộ phim tài liệu đó rốt cuộc đã nặn anh thành cái gì vậy, phải rút ra thời gian coi mới được.
Vừa vặn lúc này, điện thoại công ty vang lên.
Tần Phong bắt lên nghe, không khỏi nhíu mày —— chuyện này cũng thật trùng hợp, công ty đại diện của Mưu Tư Dương gọi tới. Rất nhiều nhà tài trợ tới Hạ Thành tổ chức hoạt động đều đề cử công ty của Tần Phong cho minh tinh, Mưu Tư Dương tới Hạ Thành cũng không ngoại lệ, cậu ta tham gia tuyên truyền phim mới ở quảng trường trung tâm Hạ Thành, người đại diện muốn mời Tần Phong tới bảo vệ cậu ta.
Người đại diện ở đầu kia nói: "... Nghe nói các anh là an toàn nhất, công ty các anh ngoại trừ anh ra, còn có bảo tiêu nào có thực lực xấp xỉ, nhưng bề ngoài không quá xuất chúng không? Tư Dương của chúng tôi dựa vào mặt để ăn cơm, thân hình, khí chất và kỹ năng diễn xuất tàn tàn, đứng chung với anh, khẳng định khí tràng gì đó bay tong hết."
Mưu Tư Dương ngồi nghe cảm thấy mặt mình bị đánh, rống lên với micro: "Hóa ra đằng sau lưng tôi chị xem tôi như vậy à, bình hoa?"
Người đại diện không nghe thấy gì cả, nói thẳng: "Trước không nói chuyện này, anh Tần à, tôi đã xem ảnh chụp phim trường ở chỗ đạo diễn Yến... Nếu anh chịu ký hợp đồng xuất đạo với công ty chúng tôi, đãi ngộ tôi cho anh tuyệt đối là tốt nhất, điều kiện mọi mặt của anh thực sự thích hợp với nghề này, hơn nữa tương lai tuyệt đối có tiềm lực trở thành ảnh đế phái thực lực vẻ vang hơn cả idol..."
Người đại diện này liên miên không dứt, Mưu Tư Dương suýt chút nữa rống rách cổ họng với micro, từ ban đầu tức giận đến sau đó tuyệt vọng, Tần Phong nhàn nhạt nhìn cậu ta, thò tay ấn vào vai Mưu Tư Dương một cái, Mưu Tư Dương chỉ cảm thấy nửa người của mình bị cái ấn này làm cho vừa xót vừa nhũn, ngậm miệng co rụt người lại ngồi trên cái ghế bên cạnh Tần Phong.
Không có tạp âm quấy nhiễu, Tần Phong điềm nhiên như không trả lời: "Xin lỗi chỉ có mình tôi, nếu như cần tôi có thể đeo khẩu trang, đảm bảo không giành danh tiếng của diễn viên, về phần đóng phim, tôi xác thực không có kế hoạch."
Công ty cũng không thiếu nhân viên, nhưng chuyện này quá đặc biệt, yêu cầu Tần Phong phải tự đi.
Đầu kia hình như rất tiếc nuối, bất đắc dĩ Tần Phong từ chối quá quyết đoán, không thể làm gì khác hơn là qua loa nói ra nhu cầu, rồi cúp máy.
Mưu Tư Dương chán chường lắm, đoàn đội hóa trang không nhìn thấy cậu ta, không ai trang điểm cho cả, hiện tại co rụt ngồi trên sô pha, sắc đẹp của lưu lượng tiểu sinh không giữ được, hệt như trạch nam bình thường vậy.
"Sao cậu tìm được địa chỉ của chúng tôi?" Tần Phong ngẫm một lát, hỏi.
"Là weibo của Bạch Liên Hoa." Mưu Tư Dương uể oải trả lời, "Chị ấy up ảnh hậu trường để tuyên truyền, là bộ phim tài liệu thần quái giải trí ấy, bức ảnh trước kia ngài làm bảo tiêu cho chị ấy vẫn đăng trên mạng nhiệt độ còn ấm lắm, không chỉ mình tôi, rất nhiều người nhận ra ngài. Sau đó Bạch Liên Hoa đăng weibo nói ngài là đại sư, tuy rằng cư dân mạng đều cảm thấy đó là nhân thiết đoàn kịch sắp xếp."
Tần Phong: "... Tôi thật sự không phải đại sư mà, thôi, đêm nay cậu ở lại công ty, đừng đi đâu cả, đừng ra khỏi cửa, trước hết đừng lo nghĩ gì nhiều, coi như nghỉ ngơi đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
Mưu Tư Dương đương nhiên không phản đối, người ở ngoài không ai nhìn thấy cậu ta, cậu ta suýt nữa tưởng là mình bị điên, giờ sao còn dám chạy lung tung ra ngoài nữa.
"Còn có, buổi tối dù cho thế nào, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi căn phòng tôi sắp xếp cho cậu." Tần Phong nói.
Mưu Tư Dương lập tức khẩn trương lên: "Tại, tại sao vậy?"
"À, gần đây khu vực này nửa đêm có cướp." Tần Phong lạnh nhạt nói.
Cướp? Trị an xung quanh đây tốt đến độ nửa đêm có thể không khóa cửa —— Đới Mộng Viện đương nhiên biết nó không phải là đáp án thật sự, cô ghép mấy cái sô pha trong phòng nghỉ nhỏ kế bên lại thành giường, để Mưu Tư Dương vào nghỉ ngơi, điều chỉnh lại cảm xúc trước, sau đó đi ra hỏi Tần Phong:
"Nửa đêm sẽ thế nào?"
"Nếu tôi không nhìn lầm, người tới xin giúp đỡ này 80% là Mưu Tư Dương chân chính." Tần Phong nói, "Mặc dù còn chưa nhìn thấy tình huống còn lại, nhưng trước mắt người này quả thật là người sống, có thân thể có sinh hồn, vậy khả năng lớn nhất là có kẻ dùng tà thuật thay thế cậu ta, đây là thuật thế thân, bất kể là loại thế thân nào, cũng chỉ có bản thể hoàn toàn biến mất, đối phương mới có thể trở thành Mưu Tư Dương chân chính."
Ban ngày dương khí nồng đâm, buổi tối mới là thời gian yêu ma quỷ quái ra sân.
"Rõ." Đới Mộng Viện hoạt động ngón tay, "Sếp yên tâm, không ai có thể giở trò dưới mí mắt tôi."
Tần Phong sắp phòng nghỉ cho Mưu Tư Dương xong, Phương Hiểu Niên liền hấp tấp chạy tới: "Đội trưởng đội trưởng —— tôi tới giao báo cáo, trong quá trình xử lý hậu quả các Bất Lương Nhân biểu hiện tốt đẹp, phán quan Triệu Thanh Ngôn, Hạ Cẩn Niên còn có Lục đạo trưởng kia đã tiếp nhận lại tất cả pháp khí U Minh mà dã quỷ tư tàng, Triệu phán quan đã mang về Địa Phủ."
Mặc dù không có trắng trợn tuyên dương dã quỷ tư tàng là mảnh vỡ Ngự Ấn của Phong Đô Đại Đế, nhưng các âm sai có chức quyền đứng đắn của Địa Phủ đều có thể liếc mắt đoán ra được đó là gì, giấu cũng giấu không được. Không bằng quang minh chính đại đi lấy, ghi chép hồ sơ, lại phái âm sai đi tìm các mảnh vỡ khác.
"Bảo Giang Thận dàn xếp cho Bất Lương Nhân, các Bất Lương Nhân này vẽ đường cho hươu chạy nhiều năm, bản tính tuy không xấu, nhưng trên người có tội, nếu không muốn làm khách mời tới thế giới động vật mà Triệu phán quan thích, vậy phải tiếp tục làm Bất Lương Nhân cho Địa Phủ." Tần Phong hài lòng nói, "Giang Thận là Cẩm Y Vệ, tôi thấy bọn họ đều cùng một loại binh chủng, để Giang Thận làm huấn luyện viên cho bọn họ đi."
Hơn nữa, kiểu Bất Lương Nhân lập công chuộc tội này, không cần phát lương!
"Oa, lão Giang xoay người rồi, được tăng cường huấn luyện cho người khác!" Phương Hiểu Niên hâm mộ.
Tần Phong bỗng nhiên phản ứng lại: "Không đúng, tại sao lại đưa tới chỗ tôi, báo cáo không phải nên giao cho Tạ Lão Đại của các cậu à?"
Phương Hiểu Niên vò đầu: "À há, tôi đi đưa, nhưng Tạ Lão Đại bận, đang nói chuyện với mẹ anh."
"..." Tần Phong đơ ba giây, lập tức nhảy dựng lên, "Mẹ tôi?"
Tần Phong hoả tốc chạy về nhà, vừa mở của ra, đã phát hiện trong nhà đang xào rau.
Xào rau là Tạ Kỳ Liên, người mẹ coi Long Thành Phi tướng là thần tượng cả đời của Tần gia tuyệt đối không thể nào biết cách xào rau được, dù sao Long Thành Phi tướng không phải Long Thành đại trù.
Tần Phong vừa vào nhà đã thấy mẹ mình ngồi trên sô pha uống trà.
"Mẹ à, mẹ —— sao mẹ tự dưng tới đây?" Chuông cảnh báo trong lòng Tần Phong vang inh ỏi, lại nghi hoặc vô cùng, "Chẳng phải nên đi du lịch đâu đó à?"
"Du lịch?" Bà Tần chậm rãi để ly xuống, "Mẹ đi du lịch một chuyến, con đã kim ốc tàng kiều rồi."
Bốn chữ, mỗi chữ ghim vào tim.
Tần Phong trợn mắt, nửa ngày không biết nói gì cho phải. Anh vội vàng chạy tới ngồi xuống cạnh bà Tần, động tác có chút trúc trắc nâng bình trà lên, rót đầy ly cho bà.
Rồi nhỏ giọng nói: "Đó không phải là kiều con giấu, cậu ấy kiều ở đâu chứ?"
Bà Tần lườm anh một cái, nói: "Đổi tính thật rồi, còn học được miệng lưỡi trơn tru nữa."
"Làm gì có." Tần Phong thở dài, "Lúc con vắng nhà, mẹ và Tạ Kỳ Liên nói gì vậy?"
"Có thể nói gì, hỏi xem cậu sống thế nào thôi." Bà Tần tựa vào đệm ngồi, ra hiệu Tần Phong gọt táo cho mình.
Cách giáo dục của Tần gia vẫn luôn tự do, bắt đầu từ thuở nhỏ đã là vậy rồi, chỉ cần không có dấu hiệu vi phạm pháp luật, thích làm gì thì làm, đó là chuyện riêng, cha mẹ không quản, thế nên lúc Tần Phong đâm đầu vào công việc, bà Tần vừa vặn về hưu, mỗi ngày ra ngoài đi du lịch khắp thế giới, nhiều nhất đúng giờ gửi tới một ít đề cử cảnh điểm du lịch thôi, chưa bao giờ hỏi tới vấn đề sinh hoạt của Tần Phong.
Tần Phong đương nhiên cũng giấu kín những chuyện xảy ra trong thời gian này.
Thế nên nét mặt của bà Tần có chút nghiêm khắc, bà nhận ra được khoảng gần đây mình xác thực quá ít để tâm, cũng may, thời gian vẫn còn kịp.
"Mẹ biết thời nay khác rồi, tư tưởng của lớp trẻ mở mang không ít, nhưng Tần Phong à, con đã gần ba mươi, mười năm trước con vừa ra đời nhiệt huyết đầy người, đầu óc toàn là công việc, nhiệm vụ, bảo con ra ngoài chơi con không chịu... Giờ cậu đã ba mươi rồi, ba mươi tuổi không còn là cái tuổi có thể đùa bậy đùa bạ nữa, ít nhất cậu không thể chơi quá mức, hai mươi tuổi cậu không chơi, hiện tại không có cơ hội đâu."
Bà nhìn bóng người bận rộn sau cửa kính nhà bếp: "Tiểu Tạ là một đứa bé tốt, cậu không được xằng bậy với người ta đó."
Một lớp cửa kính, không thể ngăn được thính lực của Vô Thường... Tần Phong có chút bất đắc dĩ, ở trong lòng im lặng đính chính, thứ nhất, Tạ Kỳ Liên sống hơn một nghìn năm, bề ngoài nhìn như hai mươi tuổi nhưng cậu ấy có lẽ cần phải nhân thêm một trăm sau con số hai mươi đó, tuyệt đối không phải "Tiểu Tạ", cậu ấy còn có rất nhiều bí mật, ví dụ như những chuyện lúc còn sống, Tần Phong không định hỏi, anh muốn chờ Tạ Kỳ Liên chủ động nói; thứ hai, Tạ Kỳ Liên không đồng ý, không ai dám "xằng bậy" với cậu ấy cả, kết cục xằng bậy với Bạch tướng quân có lẽ còn thảm hơn thế giới động vật nhiều.
Thế nên Tần Phong không cầm quả táo, anh xoay người, nhìn bà Tần: "Xem ra mẹ đã biết quan hệ của con với cậu ấy rồi. Vậy mẹ cũng phải biết, xưa nay con không phải người làm xằng làm bậy."
...