Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆66, Đạo cụ mất tích

Một người sống sờ sờ, không bị nhìn thấy, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ khiến người sụp đổ, còn không bằng chết thẳng cẳng thành a phiêu cho đỡ sợ.

Mưu Tư Dương vẫn cần phải ăn cơm, ngủ, đi toilet, đi ra đi vào phải mở cửa không thể xuyên tường, lúc Tần Phong xuống xe cố ý giữ cửa giả bộ chỉnh giày, Mưu Tư Dương ở sau lưng anh nhanh chóng bò ra ngoài, xong rồi Tần Phong mới đóng cửa lại.

Ai đó trong đoàn phim này có lẽ có quan hệ với đạo lão đầu tư phía sau, cả đoàn ở trong khách sạn năm sao xa hoa. Hơn nữa bộ phim có không ít cảnh tổng tài lên sân khấu cần khách sạn năm sao, thế nên cả đoàn trực tiếp dùng khách sạn làm bối cảnh, phạm vi không lớn, dễ dàng chế tạo cơ hội chạm mặt với Mưu Tư Dương cùng đoàn.

Nhưng vừa vào đoàn phim, chân của Tần Phong đã khựng lại, không khí xung quanh rất nóng, một người chết rồi như anh, lại có cảm giác mồ hôi ướt áo, nhưng khách sạn này rõ ràng mở máy lạnh, nhân viên công tác xung quanh hình như cũng không thấy nóng lắm?

Càng đi về trước, không khí càng mang theo cảm giác áp lực rất lớn, Tần Phong cảm thấy mình như là từ bình nguyên nhảy vọt lên núi vậy, trong nháy mắt đó hơi thở đặc lại —— mặc dù Tần Phong không cần thở, nhưng cảm giác ngột ngạt này lại là thật.

"Sao vậy?" Mưu Tư Dương như phát bệnh thần kinh run lên, trợn to đôi mắt đỏ ngầu do không được nghỉ ngơi tốt, như một con thỏ bị dọa dáo dác nhìn quanh, "Có quỷ à? Có người giấy à? Có standee hình người giơ dao phay muốn chém tôi à?"

"Không có." Tần Phong lắc đầu, "Ban ngày, quỷ không ló đầu ra được, cậu có thể yên tâm về phòng tôi ngủ một lát."

Mặc dù đã nói vậy, Mưu Tư Dương vẫn không tin, luôn bất an quay lại nhìn phía sau. Do hiện tại chưa có cảnh quay của Tần Phong, đoàn phim xếp phòng cho anh xong, liền để anh nghỉ ngơi trước. Mưu Tư Dương đi theo vào phòng, lăn lộn trên giường, không ngừng hỏi xin Tần Phong bùa hộ mệnh, linh đan diệu dược vân vân.

Tần Phong trầm mặc một hồi, móc một viên thuốc màu trắng ra đưa cho cậu ta, Mưu Tư Dương cảm kích cực kỳ nuốt vào, rồi vội hỏi: "Anh Tần à, đây là gì vậy?"

"Thuốc ngủ." Tần Phong gật đầu, "Mặc dù là mua lâu rồi, nhưng cậu yên tâm, còn hạn sử dụng."

Mưu Tư Dương: "..."

"Thật sự không có chuyện gì đâu, cậu ngủ đi." Tần Phong nghiêm túc nói, "Khách sạn này đầy người, dương khí dồi dào, âm linh cũng phải tránh lui, chớ nói chi là quỷ, dám vào đây sẽ trực tiếp bị đốt thành tro."

Thuốc ngủ phát huy tác dụng, hơn nữa Mưu Tư Dương xác thực đã lâu không ngủ, Tần Phong vừa nói xong, cậu ta liền gục xuống gối ngáy o o.

Câu này của Tần Phong chỉ có phân nửa là thật, dương khí ở khách sạn này và vùng phụ cận quanh đây quả thật dồi dào, không có âm linh quỷ hồn, nhưng anh không có nói —— dương khí của khách sạn đã dồi dào đến mức vượt qua ngưỡng bình thường nên có, thế nên khi Quỷ Tiên có thần chức tư âm bước vào cũng cảm nhận được áp lực khôn cùng, nếu còn nồng tiếp, người sống cũng sẽ thấy không đúng.

Nó không phải là hiện tượng bình thường.

Anh điềm nhiên như không cầm lấy thẻ phòng khóa cửa lại, rời khỏi cao ốc, cả khách sạn đoàn phim nghỉ lại nồng nặc dương khí, đối với Tần Phong mà nói, khó chịu như mặc một bộ đồ đen hút nhiệt đứng trong sa mạc nhiệt độ lên đến 50° vậy.

Dương khí nồng đậm tụ lại, Tần Phong không đoán được nguồn gốc, thế nên anh lấy điện thoại ra, giả bộ đi loanh quanh selfie, hiện tại đoàn phim không có mở máy, nên không ai cấm đi dạo selfie cả.

Chụp xong anh gửi hình cho Tạ Kỳ Liên: 【 Cộng tác tốt ơi, cậu nhìn giùm xem địa thế địa khí ở đây có vấn đề gì không. 】

Chờ nửa ngày Tạ Kỳ Liên vẫn không trả lời, Tần Phong cảm thấy mình sắp bị dương khí sốc nhiệt, bên kia rốt cục mới đáp lại: 【 Không. 】

Khi Tần Phong chuẩn bị kể chi tiết, tin nhắn tiếp đó của Tạ Kỳ Liên đã gửi tới: 【 Những năm gần đây nhân gian thường tặng quà gì cho mẹ? 】

Tần Phong chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi qua.

Tạ Kỳ Liên gửi tin nhắn thoại tới: "Đừng nghĩ nhiều, tôi không chuẩn bị đổi giọng. Mẹ tôi nói là người vừa sinh em bé ấy."

Như là để đề phòng Tần Phong hiểu lầm, Tạ Kỳ Liên lập tức giải thích thêm: "Cũng không phải tôi không muốn gọi mẹ anh là mẹ, tôi là Tư Âm Quỷ Tiên đã chết ngàn năm, mẹ anh chỉ là người phàm bình thường, nhân quả này bác ấy nhận không nổi."

Nói cách khác, làm mẹ cho Bạch Vô Thường nắm giữ Địa Phủ, dễ giảm thọ.

Tần Phong thở dài, trả lời: "... Mỗi nơi mỗi khác, ngoại trừ tiền lì xì, nhà tôi thường tặng trứng gà. Ai sinh e-... À. Là Giang Vãn Hân sinh? Cô ấy sinh cái gì?"

"Quỷ mẫu đương nhiên là sinh quỷ." Tạ Kỳ Liên đương nhiên trả lời, "Nhóm đầu tiên sinh sáu đứa, Giang Vãn Hân cảm thấy con số này rất may mắn, nhưng lại không ngờ được số lượng của quỷ thai không bị điều kiện sinh lý của động vật có vú hạn chế, chỉ chuẩn bị một cái tên, giờ đặt không đủ."

Tạ Kỳ Liên dừng một chút, rất vui mừng nói: "Sáu tiểu quỷ này rất hiểu chuyện, đang dọn gạch kiếm tiền nuôi mẹ."

"Vừa chào đời đã đi dọn gạch à?" Tần Phong nghẹn lời, "Làm được gì chứ?"

"Quỷ vị thành niên lại không cần bảo hộ thêm vào, là dọn gạch theo đúng nghĩa đen —— dùng bùn của hoàng tuyền nung gạch, tôi chuẩn bị xây lại tuyến đường cao tốc của Âm Phủ, về sau muốn đi ra ngoài cũng không cần chiếm dụng phương tiện giao thông của người sống." Tạ Kỳ Liên cười nói.

Tần Phong cau mày: "Cậu... về Địa Phủ à?"

Tạ Kỳ Liên trả lời: "Ừm, tôi về xem tiến độ của bọn họ."

"Cộng tác tốt ơi, có rảnh cũng tới giúp tôi một tay với, tình huống bên này phức tạp lắm." Tần Phong giống như lơ đãng nói, "Tình huống của đoàn phim này nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng nhiều."

Ngoại trừ nhạc đệm nhỏ này ra, Tần Phong còn miêu tả lại tình huống dương khí quá nồng ở khu vực của đoàn phim, Tạ Kỳ Liên trực tiếp gọi video tới, yêu cầu Tần Phong quay chi tiết cảnh vật xung quanh cho cậu xem.

"Âm dương chỉ có cân bằng, thế giới mới ổn định, trời đẹp nắng ấm tuy tốt, nhưng nếu mặt trời vẫn không lặn, mặt đất sẽ bị phơi khô, đây chính là lẽ thường, dương khí không phải cứ nồng nặc là hay." Cặp lông mày xinh đẹp của Tạ Kỳ Liên vặn lại với nhau, "Không, tôi không nhìn ra cảnh vật có gì lạ cả, địa thế, hậu thiên phong thuỷ, kiến trúc cũng không có vấn đề gì."

Tần Phong lắc đầu: "Tôi cũng không thấy có thứ gì như trận pháp. Kiểu địa khí cổ quái này, nhất định là có rất nhiều quái sự, tôi sẽ thử đi xung quanh xem, có lẽ có phát hiện gì."

"Còn có một điểm đột phá." Tạ Kỳ Liên nói, "Trong đoàn phim, không phải có một Mưu Tư Dương à?"

Mưu Tư Dương trong đoàn phim, tạm thời xưng là Mưu Tư Dương số hai, cậu ta là nam chính của bộ phim này, hiện tại không biết đang quay cảnh nào, nói chung là đang làm việc, Tần Phong tạm thời không thể đi tìm.

Tạ Kỳ Liên lần thứ hai dặn dò: "Ở trước khi làm rõ cậu ta rốt cuộc là thứ gì, tôi đề nghị đừng để cho hai Mưu Tư Dương chạm mặt nhau, không đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra đâu."

Tần Phong nhíu mày giỡn nói: "Biết rồi, ai biết hai người họ nhìn nhau có trực tiếp xóa bỏ nhau không."

"Ai trong các cậu dời hình nộm đi hả? Dời sao mà mất luôn rồi?" Một giọng nói bỗng nhiên rít lên.

Tần Phong lập tức ngừng câu chuyện, nghiêng người né đường, một người đang rít gào vội vã đi qua, vừa chỉ đạo nhóm nhân viên công tác đang dỡ hàng, vừa lớn tiếng hỏi: "Tôi không phải đã nói, hình nộm đó không phải của tổ phục trang, là đạo cụ cần dùng để quay phim à, đã để riêng ra rồi mà, vừa bày xong, một cái đinh ghim trên người nó cũng không được thiếu, các cậu giỏi lắm, làm mất nguyên con luôn?"

Nhân viên khuân đồ không dám lên tiếng, người này rít xong, thấy bọn họ khuân đều là vải vóc, xác thật không có hình nộm, liền xoay người vọt tới chỗ nhóm nhân viên kế tiếp.

Nhân viên đứng tại chỗ thở dài, Tần Phong đương nhiên không bỏ qua cơ hội dò la tin tức này, anh chờ một hồi, rồi bước tới, khách khí nói: "Ngại quá, tôi có thể hỏi người nọ là ai không, tôi là vai phụ vừa vào đoàn, lần đầu tiên đóng phim thấy hồi hộp lắm, người nọ có phải là phó đạo diễn về sau sẽ quản lý tôi không?"

Nhân viên khuân vác tiếp tục công tác, dẫn đội của tổ đạo cụ là một cô gái trẻ tuổi, liếc nhìn Tần Phong, nét ủ rũ trên mặt bị quét sạch sành sanh, cô ta nói: "Đừng sợ đừng sợ, đó không phải là phó đạo diễn đâu, là Lão Đại của tổ đạo cụ chúng tôi thôi, vai diễn của nữ chính phim này không phải là nhà thiết kế thời trang à, có một hình nộm, đạo diễn dặn chúng tôi giữ lại làm hình nộm nữ chính sử dụng hằng ngày, nhưng lúc sắp xếp không biết để đâu rồi, hôm nay bên tổ B quay cảnh một nam phụ quan trọng xem nữ chính may đồ, cần sử dụng hình nộm, nên Lão Đại mới nổi cáu đó."

Đoàn phim đang chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều, thế nên ai ai cũng bận rộn, một trợ lý ôm tài liệu chạy qua, đột nhiên đứng lại: "Kìa, cô diễn viên quần chúng này bị sao thế, không phải đã bảo qua bên kia tập hợp để chỉ đạo cho à, sao cô còn ngồi ở đây?"

Tần Phong và cô nàng của tổ đạo cụ đồng thời quay lại, thấy một cô gái mặc đồ Tây đang ngồi cạnh cái thùng rác cách đó không xa, tay chân luống cuống đứng lên, hình như rất sợ hãi.

"Được rồi được rồi, cô mau qua kia tập hợp đi." Cậu trợ lý này không gắt gỏng như tổ trưởng tổ đạo cụ, thấy đối phương đã sợ đến run người, vội vàng lộ ra vẻ ôn hòa nói, "Không đuổi cô đi đâu, mọi người cũng khó khăn mà... Điều kiện bên ngoài của cô không tệ, phỏng chừng quay xong cảnh này sẽ thuê cô diễn vai khác nữa đấy, cố gắng biểu hiện đừng khẩn trương, nói không chừng có thể cho cô một câu lời thoại."

Diễn viên quần chúng mặc đồ Tây sợ đến tát mét, vội vã xách váy chạy tới chỗ tập hợp.

Lông mày Tần Phong giật nhẹ, cảm thấy cô diễn viên đó khẩn trương hơi quá độ, đã sợ đến mức đi không nổi rồi, lảo đảo chạy tới chỗ tập hợp, chân còn vướng vào nhau —— tội phạm truy nã quốc tế nhìn thấy đặc cảnh cũng không khoa trương như vậy, trạng thái này thật sự là một người dựa vào đóng phim để ăn cơm à?

Hơn nữa... nhìn tư thế trốn chạy của cô ta, hình như là đang trốn tổ trưởng tổ đạo cụ?

Anh nói tiếng cám ơn với cô nàng của tổ đạo cụ xong, liền bám theo cô diễn viên quần chúng đó.

Tạ Kỳ Liên ở trong video nói: "Đó không phải là người."

Người bình thường sẽ bị câu này giật thót tim, nhưng Tần Phong lại rất tình nguyện nhìn thấy thứ không phải là người —— nó nói rõ anh đã tìm được điểm đột phá, hơn nữa không phải là người âm sai mới có thể quản.

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc, thân thể không đúng." Tạ Kỳ Liên nói, "Nói thế nào tôi cũng đã thi pháp y mà."

Tần Phong cười: "Cậu không phải là gian lận hả?"

Tạ Kỳ Liên hừ một tiếng: "Gian lận chỉ là tôi có thể không cần ngủ thức đêm học đề à, anh cho là loại gian lận nào?"

Tới gần rồi, Tần Phong nói một tiếng với Tạ Kỳ Liên, trước cúp video.

Cách khá gần anh vừa hay nghe được một phó đạo diễn đang nói với mười mấy diễn viên quần chúng: "... Cảnh quay lát nữa rất quan trọng, mọi người sẽ làm việc trực tiếp với nữ chính, kịch tình là nữ chính trợ lý may đồ ở một show thời trang, nhóm model công ty mời chơi đại bài không tới, vì thế nữ chính ở hiện trường sửa lại phục trang catwalk, để các nhân viên nữ của công ty mặc vào..."

Mấy diễn viên quần chúng này sẽ diễn vai nhân viên nữ của công ty, phục trang trên người bọn họ chính là phục trang nữ chính sửa lại cho.

"Lát nữa, nữ chính sẽ cầm đạo cụ may vá, lấy số đo trên người một diễn viên để diễn cảnh sửa phục trang ở hiện trường, tôi xem nào... Cô mặc đồ Tây kia, cô, cô bước ra đây, chỉ cô đó!" Phó đạo diễn chỉ vào một diễn viên khẩn trương đến độ mặt không còn chút máu, "Trạng thái này của cô không tệ, lát nữa giữ vậy nhé, nhân viên công ty bị bắt đi làm model, phải hồi hộp đến run như cô này —— hửm cô thật sự căng thẳng đến vậy à?"

Phó đạo diễn đi tóm diễn viên, cô ta trực tiếp lùi về sau một bước, cố gắng tránh né, Tần Phong đứng cách khá gần, cô ta đụng thẳng lên người anh, lảo đảo ngã ngửa, Tần Phong duỗi tay giữ chặt lấy cô ta——

Dưới lớp ruy-băng trên lưng cô diễn viên đó, anh rờ được mấy cái chấm tròn cứng cáp.

Tần Phong chần chờ không tới nửa giây, liền lộ ra nụ cười: "Cô căng thẳng gì chứ, lần đầu tiên làm diễn viên quần chúng à? Đều là diễn cả, nữ chính là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không cầm đạo cụ may vá dán lên người cô đâu, ướm ướm thôi, không chạm vào cô thật mà."

Cô diễn viên nghe được câu này, như là nhận được lời động viên to tát gì, lập tức đứng yên, không run rẩy nữa, lộ ra vẻ cực kỳ xấu hổ.

Phó đạo diễn này rất hiền, nghe vậy cũng không giận, thậm chí còn giỡn: "Ai thuê cô này vậy, bề ngoài không tệ, nhưng trình độ chuyên nghiệp này... Ha ha, tôi khờ thật, diễn viên quần chúng cần tu dưỡng chuyên nghiệp gì chứ." Ông ta quơ tay, "Cậu là người hôm nay mới vào đoàn à, Tần gì ấy, Tiểu Tần đúng không, cậu cũng là người mới, lát nữa tôi sẽ chỉ cho nhóm diễn viên quần chúng này mấy cách biểu diễn cơ bản, cậu cũng nghe chút đi."

Tần Phong cười nói: "Rất cám ơn ông, lát nữa tôi có thể đứng bên ngoài xem chứ, nhất là cảnh quay của thầy Mưu Tư Dương ấy, tôi cảm thấy cậu ta trẻ là trẻ thật, nhưng kỹ năng diễn xuất rất tốt, đáng để tôi học tập."

"Được." Phó đạo diễn nói, "Nhưng hai ngày này Tư Dương vừa đi dự một buổi họp báo, mới về đã phải đóng phim tiếp, hình như hơi mệt, tâm tình không được tốt lắm, thường ngày cậu ta rất hiền hòa, không ngại có người đứng xem, nhưng hôm nay... Cậu yên tĩnh tí nhé, đừng đứng gần quá."

Tần Phong im lặng: "Dạ."

Mưu Tư Dương số hai vẫn chưa tới, nhưng Tần Phong nhìn cô diễn viên quần chúng mặc đồ Tây đã thả lỏng người...

Anh chỉ biết, nếu là một đoàn phim bình thường không có vấn đề gì, không thể nào xảy ra chuyện một diễn viên nào đó chợt phát hiện mình bị một người giống như đúc thế thân được.

—— cô diễn viên này không khẩn trương mới là lạ, cô ta là một hình nộm thiết kế hở một tí là bị kim đâm, vừa nghe nói có người muốn sửa đồ trên người mình, đương nhiên phải run rồi!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện