Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆73, Tự nguyện
Các âm sai đang gấp rút xử lý chỗ dương khí quá nhiều ở hiện trường, phần lớn âm sai đều phủ thêm một lớp giấy, cố gắng chặn dương khí lại, nhưng âm sai trẻ tuổi vẫn bị hun đến quéo tóc, Phương Hiểu Niên núp sau lưng Giang Thận, giống như bạch tuộc dán chặt vào tấm lưng lạnh lẽo của anh ta, mái tóc có hơi vểnh lên đã bị uốn thành tóc xoăn kiểu Âu cực kỳ thời thượng.
"Anh Giang anh Giang, em hình như bị say nắng rồi!" Phương Hiểu Niên la lên, bước chân mềm nhũn, Giang Thận vội vàng xoay lại ôm lấy lớp giấy mềm oặt của cậu ta, lập tức bay ra ba dặm.
"Dương khí hút nhiều quá, cần phải bổ sung quỷ lực." Giang Thận ngưng trọng nói, "Để anh đi xin nghỉ với đội trưởng."
Phương Hiểu Niên khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi dưới tàng cây: "Lúc nào quỷ lực của em mới có thể giống như anh Giang đây."
Cộng tác ở Địa Phủ thường là một tay già đời dẫn một người trẻ tuổi, dương khí trong sân quá mạnh, âm sai trẻ tuổi phần lớn đã ra ngoài "tránh nắng", không lâu sau một chiếc xe buýt lái ra từ nghĩa địa, đỗ lại trước mặt các âm sai đang tránh nắng, một cô gái mặc váy trắng bước xuống.
"Woah, chị Uyển Hân?" Phương Hiểu Niên kinh hỉ, "Chị Uyển Hân tới nghĩa là có đồ ăn ngon tới!"
"Xê ra!" Ma nữ váy trắng hất tay, "Em còn như vậy, tiền cơm sẽ trừ vào tiền lương của em đấy!"
Giang Vãn Hân tháo kính râm xuống, vỗ tay, một chuỗi tiểu quỷ đồng tử hình thù khác nhau cộp cộp chạy từ trên xe xuống, nhóm quỷ đồng tử này da dẻ đa phần có màu xanh hoặc màu tím, cặp mắt trắng phau, còn có một hàm răng nanh chi chít, nhìn rất khủng bố, đáng tiếc trên đầu chúng cột nơ bướm, trên người không phải mặc Hán phục mini trẻ em, thì là áo ngủ hình động vật, cưỡng chế biến không khí của phim kinh dị thành Halloween hoạt bát nghịch ngợm.
Nhóm quỷ đồng tử khiêng theo một cái nồi khổng lồ, Giang Vãn Hân nói: "Vừa nhận được thông báo của Lão A, gọi tôi tới đón các cậu, thuận tiện dùng nước hoàng tuyền nấu chút canh đậu xanh hạ nhiệt cho mọi người, bổ sung lại âm khí, nhưng nồi có thể dùng để nấu nước hoàng tuyền đều là nồi bình thường, tôi đành phải mượn cái nồi ngày trước Mạnh Bà dùng để nấu canh ở trong kho, đáy nồi có lẽ chưa rửa sạch——"
Phương Hiểu Niên vừa vặn để chén xuống, lau miệng: "Hể? Chị Uyển Hân sao chị lại tới đây? Chị Uyển Hân tới nghĩa là có đồ ăn ngon tới!"
Giang Vãn Hân thở dài: "Tôi tới đón các cậu về Địa Phủ... Ừm, quỷ lực không tốt uống xong dễ bị lú trong thời gian ngắn."
Phương Hiểu Niên lại uống cạn một chén, canh đậu xanh lành lạnh uống rất ngon, không chỉ đã miệng, còn có thể bổ sung quỷ lực tiêu hao, cậu ta để chén xuống, thần thái đã trở nên sáng láng, nhưng rất nhanh nghi hoặc nghiêng đầu: "Hể? Chị Uyển Hân sao chị lại tới đây? Chị Uyển Hân tới nghĩa là có đồ ăn ngon tới!"
Giang Thận sứt đầu mẻ trán chạy ra từ hiện trường, đoạt lấy canh đậu xanh của Phương Hiểu Niên: "Em uống mấy bát rồi, không thấy no căng à?"
Phương Hiểu Niên mê man nhìn Giang Thận: "Quể? Em uống cái gì? Ọc... anh Giang em bị sao vậy, em muốn ói! Cứu mạng!"
"Đừng có lộn xộn, anh xoa cho em." Giang Thận bó tay, phải dùng quỷ lực giúp Phương Hiểu Niên đánh tan.
Giang Vãn Hân hớn hở nhìn một hồi, nhớ tới mình còn có chính sự, cuối cùng không dòm bọn họ nữa, tiếp tục phát canh cho các âm sai, Phương Hiểu Niên là người trẻ nhất, quỷ lực kém nhất ở Địa Phủ, các âm sai khác uống xong chẳng qua là thấy bay bay như có chút say thôi, không ai bị lú cả.
Nhìn ánh mắt trách cứ của Giang Thận, Giang Vãn Hân cười nói: "Không sao không sao, canh đậu xanh không mạnh lắm đâu, lát nữa cậu ấy tiêu hóa xong sẽ nhớ lại thôi, trí nhớ không bị yếu đi đâu."
Giang Thận: "Nồi niêu của bộ hậu cần vẫn chưa làm xong à?"
"Luyện khí nào nhanh được như vậy." Giang Vãn Hân lắc đầu.
Quỷ Mẫu Thần hiện mặc một bộ váy đồng phục công sở của Quầy lễ tân Địa Phủ, trên ngực đeo bảng, viết "Bộ trưởng Bộ hậu cần Địa Phủ: Giang Vãn Hân", tài xế quỷ lái xe mặc Tây trang đen, cao to anh tuấn, chỉ là làn da có màu xanh đen như ác quỷ, quay đầu lại lộ ra nét mặt ấu trĩ, ngưỡng lên nhìn Giang Vãn Hân cầu được khen.
"Được rồi được rồi, lúc không lái xe có thể nhỏ lại." Giang Vãn Hân xoa mặt hắn, móc một cây kẹo que ra, "Hôm nay ngoan lắm, có thể ăn một viên kẹo nha!"
Tài xế nháy mắt biến thành quỷ đồng tử hoan hô một tiếng, ôm cây kẹo que tạo hình đầu lâu đáng yêu này, há miệng, lộ ra hàm răng nanh sắc bén kèn kẹt kèn kẹt gặm, hắn vừa gặm vừa bi bô nói với Phương Hiểu Niên: "Anh Tiểu Niên ơi, anh nói xem, em là ác quỷ trời sinh, mẹ em lại lo lắng tụi em dinh dưỡng lúc nhỏ không cân bằng lớn lên bị lùn, mỗi ngày nghiên cứu thực đơn dinh dưỡng của nhi đồng, có phải là lo lắng thừa không?"
Phương Hiểu Niên: "Là có chút, úi? Chị Uyển Hân? Sao chị lại tới đây?"
Giang Vãn Hân vỗ đầu Phương Hiểu Niên, cũng từ ái cho cậu một viên kẹo, sau đó dạy dỗ quỷ đồng tử: "Phép thuật biến thân là giả, tự lớn lên mới tính là thật, ăn nhiều lại chăm chỉ vận động, về sau mới có thể vừa cao vừa ngầu như Tần đội trưởng, bạn nhỏ kiêng ăn tương lai đi đầu thai sẽ biến thành nấm của chị phán quan đấy!"
Quỷ đồng tử lập tức không oán giận: "Dạ, vậy trưa nay con muốn ăn rau cần, tuy rằng con ghét rau cần nhất, nhưng ăn rau xanh có thể cao như Tần đội trưởng! Con không muốn biến thành nấm chị Thanh Ngôn thích đâu, nấm đó đều là dùng để hầm gà con."
Lát sau Đới Mộng Viện bưng bản mặt đen thui trở lại, tuy rằng cô quật ngã Lưu thiên sư, nhưng giây phút mấu chốt, lá bùa nào đó trên người Lưu thiên sư đột nhiên bay lên không bốc cháy, kế đó một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất.
Sau khi quỷ tu thần bí rời đi, ý thức của Mưu Tư Dương số hai hỗ trợ trong sân cũng trở nên mơ hồ như người bình thường, mà Lưu thiên sư thì biến mất cùng với quỷ tu.
Tần Phong vừa vặn dặn cô: "Đưa Quý đạo trưởng và hai nữ đệ tử này tới bệnh viện đi."
Quý đạo trưởng đã không thể cứu được, hai nữ đệ tử của bà ta chỉ là bị mê tâm trí thôi, còn có thể cứu. Lục Lân ôm thân thể của bà ta lên lưng Ngọc Kỳ Lân.
Đới Mộng Viện: "Xin Lục đạo trưởng nén bi thương."
"Không sao." Lục Lân nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu đã bước lên con đường tu tiên nghịch thiên mà đi, trắc trở muôn bề này, lại có đạo tâm trừ ma vệ đạo, bản thân con bé đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi. Tôi sẽ tiếp tục chuyện nó còn chưa làm xong, tìm được quỷ tu kia, ngăn cản hắn hại thêm nhiều người nữa."
"Lục đạo trưởng..." Đới Mộng Viện mím môi, không nhịn được lộ ra nụ cười, Lục đạo trưởng giờ chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hướng của sức mạnh thái âm, mặc sơ mi quần bò, như một nữ sinh viên điềm đạm mang theo anh khí, há miệng nói ra luận điệu đại nghĩa muôn dân như vậy, không chỉ không thể khiến người cảm thấy trịnh trọng nghiêm túc, trái lại...
Khiến người rất muốn ôm ông ta vào lòng xoa nắn, sau đó thọc lét ông ta, nói cho ông ta biết tuổi còn trẻ đừng có giả bộ thâm trầm như ông cụ non, không có uy nghiêm đâu, chỉ có đáng yêu thôi.
—— nhìn ánh mắt của Hạ Cẩn Niên, cậu ta cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là... Đới Mộng Viện từ chỗ Lão A biết được giới tính thật của Lục Lân...
"Lục đạo trưởng, ông đã cho Tiểu Hạ tổng xem CMND chưa?" Đới Mộng Viện uyển chuyển nói.
Lục Lân ngẩn ngơ: "Xem CMND làm gì?"
"..." Đới Mộng Viện còn muốn nói gì, Tần Phong bên kia đã giục cô nhanh lên, cô không thể làm gì khác hơn là tạm thời im lặng.
Lấy tâm thái "cụ già năm mươi tuổi" của Lục đạo trưởng, ông ta hẳn là... không cảm giác được Hạ Cẩn Niên đang điên cuồng theo đuổi mình đi, tuy rằng ông ta hiện đã là Nhật Du Thần của Địa Phủ, không cần câu nệ với tuổi thọ của người phàm, nhưng Lục Lân tự mang hào quang trưởng bối, ánh mắt nhìn Hạ Cẩn Niên y hệt như Giang Vãn Hân nhìn quỷ đồng tử vậy, cũng chỉ có Hạ Cẩn Niên theo đuổi người ta siết sao mới cảm thấy đó là thâm tình chân thành.
Thôi thôi, coi như là mài giũa đi. Đới Mộng Viện xòe tay.
Người của đoàn phim chẳng mấy chốc đã tỉnh, hết cách rồi, Lục Lân móc pháp bào ra khoác lên, đứng trên đài giả bộ làm phép, vừa vặn ông ta hiện chưa giải trừ hết ảnh hưởng của thái âm, giả làm nữ đạo trưởng không hề có trúc trắc nào. Nhóm người phàm bị dương khí mê đi thần trí chỉ thấy choáng váng, trước mắt giống như mơ hồ, hệt như tập thể bị say nắng vậy, nhưng thấy pháp sự còn đang tiếp diễn, chỉ có thể vất vả nhịn xuống.
Tần Phong nghe được đạo diễn thấp giọng thông qua bộ đàm gọi bảo an đi mở máy lạnh.
Hồ ly tinh Hồ Duyên Nghiên cũng khôi phục lại, vội vã biến về hình người, Tạ Kỳ Liên bấm một người giấy nhỏ, biến thành thế thân của Tần Phong, mà cậu thì kéo bản thể của Tần Phong vào chỗ râm mát trong góc.
Tạ Kỳ Liên chần chờ "Anh..."
Tần Phong điềm nhiên nói rằng: "Đừng quá tiếc nuối, bắp thịt hồn thể của tôi rờ cũng đã lắm."
Tạ Kỳ Liên cúi đầu, không có tâm tư để giỡn, Tần Phong dẫn động quỷ lực thiêu cháy thi thể, nó không phải là lửa bình thường của thế gian, thi thể bị đốt chẳng để lại dù chỉ một chút cặn.
Từ nay về sau, Tần Phong triệt để là âm hồn.
"Tôi chỉ là..."
Nhưng Tần Phong đã dùng môi mình chặn Tạ Kỳ Liên lại.
Anh dùng hành động biểu thị —— tôi không cần lời xin lỗi của cậu.
Tần Phong cười nói: "Cậu cho rằng, Tiểu Hạ tổng thật sự nhìn không ra Lục Lân kỳ thực là đàn ông à?"
"Hả?" Tạ Kỳ Liên mê man xoay cổ, không hiểu gì hết.
"Lúc cậu ta còn sống là tổng tài Top500 đấy, mắt sao có thể mù vậy được." Tần Phong giơ tay lên, thảnh thơi vô cùng tựa vào vách tường hành lang, đầu ngón tay mân mê vành tai hơi lạnh của Tạ Kỳ Liên, "Cậu ta tình nguyện giả bộ không biết, chỉ là vì —— thời đại Lục Lân lớn lên, quan hệ nam nữ cực kỳ truyền thống, cậu ta không muốn quá đường đột làm Lục Lân sợ thôi, chuẩn bị tiến dần từng bước, nói cách khác, Hạ Cẩn Niên là biết, nhưng tự nguyện, đừng nói Lục Lân là nam đạo trưởng lớn hơn cậu ta ba mươi tuổi, Lục Lân hiện tại biến thành lão cương thi ba ngàn tuổi, Hạ Cẩn Niên cũng vẫn bằng lòng."
Tạ Kỳ Liên cúi đầu không nói.
Tần Phong kéo vành tai cậu lắc lư, không ngại phiền lặp lại: "Tôi cũng vậy, nếu tôi đã bằng lòng, Thiên Đạo cũng ngăn không được. Mặc kệ ngày xưa cậu thế nào, đã làm gì, vì sao, tôi cũng bằng lòng đứng bên cạnh cậu, làm cộng tác trong công việc và trong cuộc sống của cậu, bất kể phải tổn thất gì, cũng là tôi cam tâm tình nguyện, mãi đến..."
Anh suy nghĩ một lát, dùng câu Tạ Kỳ Liên từng nói: "Mãi đến điểm cuối của thời gian, cũng không chán đâu."
"Tôi cũng đã nói, tôi không tốt như anh tưởng." Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên nói, "Tôi không tốt như vậy, tôi không phải nhân sĩ phong nhã có tấm lòng rộng rãi gì, tương lai, nếu anh có một chút... ý đồ phản bội tôi..."
Cậu bỗng nhiên nắm lấy vai Tần Phong, kéo anh vào trong lòng, Tạ Kỳ Liên là Quỷ tướng ngàn năm, lần đầu tiên cậu chủ động lộ ra bộ mặt hung ác của mình với Tần Phong, đôi tay thon dài xinh đẹp dĩ nhiên cũng có thể duỗi ra móng tay màu đen sắc nhọn, nắm lấy người Tần Phong như có thể xé nát anh vậy.
Tạ Kỳ Liên nằm nhoài bên tai anh, hơi lạnh rét buốt nói rằng: "Nếu anh... cũng dám phản bội tôi, tôi sẽ dùng một trăm năm, từ từ, từng tấc, từng tấc một, xé nát hồn thể của anh, xé nát nguyên thần của anh, khiến anh hồn phi phách tán, khiến anh không để lại một chút cặn bã gì ở trên thế gian này nữa!"
Tần Phong cười rộ lên, anh giơ tay vỗ về tấm lưng run rẩy của Tạ Kỳ Liên: "Ừm, được."
200 năm trước tiền nhậm Hắc Vô Thường phản bội, thiết huyết Bạch tướng quân suất lĩnh âm binh tru diệt cậu ta, một thương đó đánh nát không chỉ là thần hồn của chí hữu, tận sâu trong nội tâm Tạ Kỳ Liên giấu kín, vĩnh viễn có một vết thương tự tay cậu xé ra.
Cậu chưa bao giờ nói, kỳ thực cậu vẫn sợ bị phản bội lần thứ hai.
Lấy nhãn lực của Tần Phong, ở khi biết được câu chuyện cũ này, anh đã nhìn ra rồi.
"Chuyện cấp bách là bắt được quỷ tu kia." Tần Phong thoải mái nói.
Tạ Kỳ Liên rất nhanh hồi phục bình thường, thất thố chỉ là mấy phút ngắn ngủi đó thôi, một chớp mắt sau cậu vẫn ôn tồn lễ độ, Tần Phong nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, im lặng không nhắc tới chuyện vừa rồi.
Tạ Kỳ Liên nói: "Tên quỷ tu đó cũng không đơn giản, dựa theo luật lệ của Địa Phủ, Vô Thường phạm luật Trời, tôi có thể đánh nát thần hồn của cậu ta, nhưng hồn phách của người phàm tôi không thể tùy ý sinh sát, dựa theo quy định, là sẽ bị ném vào Vô Gian Địa Ngục, vĩnh viễn không đặc xá."
"Ý cậu là hắn tự bò ra ngoài?"
"Vô Gian Địa Ngục cũng không phải không thể ra." Tạ Kỳ Liên âm trầm nói, "Chỉ là hồn phách ở trong đó, cảm xúc tiêu cực sẽ bị khuếch đại vô hạn, hóa thành quỷ thủ quấn thân và huyết hà nhấn chìm linh hồn, hắn sẽ vĩnh viễn bị tội ác và hổ thẹn trong lòng dằn vặt, trừ phi —— tên quỷ tu đó hoàn toàn không cảm thấy mình có tội hoặc là hổ thẹn."
"Tâm tính đó xác thực đáng sợ, một kẻ từ nhỏ đến lớn không hề có cảm giác áy náy gì, sẽ biến thành bạo quân cũng không kỳ quái. Thậm chí, Vô Thường là bị hắn tính kế mới phạm tội, hắn dĩ nhiên cũng có thể trâng tráo nói là cậu làm hại?" Tần Phong cười lạnh.
...