Lục Thế Huân tuy rằng say rượu có chút mơ màng nhưng cũng không phải hoàn toàn mất tỉnh táo, nhìn thấy Lâm Lang đâm kéo tới, không lùi mà tiến, tay đưa ra rất nhanh chóng nắm lấy thủ mạch của Lâm Lang, giữ chặt lấy, cười ha hả:

- Hảo muội tử, vi huynh cũng luyện qua vài năm võ nghệ, muội chỉ có chừng ấy bản lĩnh mà định giết ta?

Lâm Lang chỉ là một nữ nhi yếu ớt, Lục Thế Huân lưng hùm vai gấu, hơn nữa cũng học võ công, Lâm Lang tất nhiên không phải là đối thủ của gã, chỉ nháy mắt đã bị khống chế thủ mạch. Lục Thế Huân vừa nói vừa đoạt lấy kéo trong tay nàng.

Lâm Lang hoa dung thất sắc. Lục Thế Huân miệng đầy mùi rượu, ôm cơ thể mềm mại đẫy đà của Lâm Lang vào ngực, hơi thở dồn dập:

- Hảo muội tử, muội hãy chiều ta, ta sẽ khiến cho muội biết thế nào là khoái hoạt, ngày sau tuyệt đối không bạc đãi.

Lâm Lang ở trong tay hắn giãy dụa nhưng Lục Thế Huân một thân khí lực dồi dào, ôm chặt lấy Lâm Lang. Lâm Lang kinh sợ kêu lên:

- Lục Thế Huân, ngươi… mau thả ta ra… Ngươi không sợ vương pháp sao?

Lục Thế Huân giữ chặt hai tay Lâm Lang, khiến nàng không thể nhúc nhích, nói một cách nham hiểm:

- Vương pháp? Ngươi định báo quan phải không? Ha ha, tốt, lão tử đem gạo nấu thành cơm trước, cho ngươi tha hồ đi tố cáo. Đến lúc đó, lão tử tuyên bố ngươi không chịu nổi cảnh cô quạnh nên câu dẫn ta. Ngươi thân bại danh liệt, ta cũng không cần quan tâm.

Gã thở như trâu, ôm Lâm Lang vào phòng trong. Lâm Lang mặt xám như tro, cả người lạnh ngắt, tối nay nếu bị Lục Thế Huân chiếm đoạt, nàng quyết sẽ không sống nữa.

Lục Thế Huân ném Lâm Lang vào giường, đang định vồ lấy nàng, đúng lúc đó, nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn tiếng đánh nhau. Lục Thế Huân tuy rằng uống rượu có vài phần men say, nhưng vẫn cảm giác có sự lạ.

Không đợi gã kịp đi ra, đã nghe có tiếng loảng xoảng, cửa phòng ngoài bị đá văng. Lục Thế Huân chấn động, nhìn về phía đó, thì thấy Sở Hoan tay cầm cây đao, hùng hổ vọt vào.

Lục Thế Huân biến sắc. Sở Hoan đã trầm giọng nói:

- Bạch hạt tử, huynh canh giữ cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, ai tiến vào, chém đứt tay cho ta, mọi trách nhiệm Sở Hoan ta chịu hết.

Lâm Lang đang uất hận tủi nhục, đột nhiên nghe giọng Sở Hoan tựa như giữa biển cả mênh mông nhìn thấy con thuyền nhỏ, thất thanh kêu lên:

- Sở Hoan, mau tới cứu ta!

Lục Thế Huân thấy Sở Hoan vẻ mặt sát khí, hùng hổ tiến đến, trong lòng có chút hoảng hốt. Gã vạn lần không ngờ Sở Hoan lúc này lại có thể quay lại nhanh như vậy, thuận tay nhấc cái ghế dựa bên cạnh lên, không nói hai lời, đập về phía Sở Hoan.

Gã nổi tiếng ăn chơi trác tác khắp Thái Nguyên, bài bạc trai gái rượu chè cái gì cũng rành, ngay cả ẩu đả gây hấn cũng ham, dưới tay nuôi dưỡng một đám thuộc hạ, bản thân mình cũng đi tìm võ sư học vài năm.

Gã cao to lực lượng, trời sinh khỏe mạnh, công phu tuy nói không mạnh, nhưng cũng có thể ứng phó với mấy người.

Gã đập ghế về phía Sở Hoan, Sở Hoan không tránh, mà tiến lên nghênh đón, đại đao vung lên, sang một tiếng, chém cái ghế thành hai mảnh.

Lục Thế Huân lại hoảng sợ, gã đã chứng kiến đao pháp của Sở Hoan, tự biết mình không phải là địch thủ, lúc này chợt tỉnh men rượu, lùi lại hai bước phẫn nộ quát:

- Sở Hoan, ngươi định làm gì?

Sở Hoan lạnh lùng nhìn gã, nắm chặt đao, từng bước đi lại gần.

Lục Thế Huân kinh hồn táng đảm, cao giọng la lên:

- Người đâu, tới mau, người đâu…

Gã tối nay dẫn theo tùy tùng đến, cũng đều là đám giỏi giang, hy vọng có thể giúp mình thoát khỏi hiểm cảnh.

Gã hô vài tiếng, nhưng không có người đáp ứng. Bạch hạt tử lúc này nắm chặt đao trong tay, chắn ngang trước cửa, không ai dám tiến vào.

Lâm Lang lúc này đã quấn vội xiêm y, nước mắt như mưa, chạy đến bên người Sở Hoan. Sở Hoan đưa nàng ra phía sau người mình, xót xa nhìn nàng một cái, thấp giọng nói:

- Đại đông gia, không việc gì chứ?

Lâm Lang cắn răng, chỉ tay vào Lục Thế Huân, uất hận nói:

- Sở Hoan… hắn… súc sinh!

Sở Hoan lạnh lùng cười, không nói thêm lời nào, bước lên phía trước. Lục Thế Huân lại cầm một bình hoa lên, đập xuống. Sở Hoan xuất đao chém vỡ bình hoa, người đã vọt tới bên người Lục Thế Huân, tung chân lên đá vào người gã.

Lục Thế Huân biết không còn cách nào khác, cắn răng lại, nắm chặt tay, đấm vào chân Sở Hoan.

Gã ra quyền cũng rất hung hãn, gió vù vù, mắt thấy đã đấm trúng mắt cá Sở Hoan, chỉ trong chớp mắt, chân Sở Hoan như biến mất. Lục Thế Huân chưa kịp phản ứng, Sở Hoan đã thuận thế đá vào bụng gã một cước như trời giáng.

Lục Thế Huân cảm thấy bụng đau tức, thân hình cao lớn bay ra ngoài, rơi uống một cái ghế, khiến cái ghế vỡ vụn.

Sở Hoan không đợi Lục Thế Huân đứng dậy, lại bước nhanh đến, một cước đạp vào ngực gã.

Lục Thế Huân tuy rằng bụng đau nhức, nhưng nhìn thấy Sở Hoan sát khí đằng đằng, biết chuyện liên quan đến sinh tử nên dốc toàn lực xoay người tránh thoát một cước của Sở Hoan. Sở Hoan đá trúng chân bàn, giận quát một tiếng, cái bàn liền bị hắn đập nát.

Sở Hoan khóe miệng cười lạnh, tung người nhảy qua bàn, đại đao trong tay bổ xuống, chỉ nghe Lục Thế Huân ối một tiếng, hông đã bị trúng đao của Sở Hoan.

Lục Thế Huân hồn bay phách lạc, run giọng nói:

- Sở Hoan… ngươi không thể giết ta.

Mắt thấy Sở Hoan tiến lại gần, Lục Thế Huân vẫn còn cố nhấc chân quét vào hai chân Sở Hoan.

Võ công của gã trong mắt Sở Hoan không là cái gì. Hắn nâng một chân lên đỡ, lại nghe hai tiếng răng rắc vang lên, Sở Hoan bình yên vô sự, nhưng xương bánh chè của Lục Thế Huân thì bị đá gãy.

Lục Thế Huân ở Thái Nguyên hô mưa gọi gió, chưa từng chịu khổ sở, nên kêu lên thảm thiết. Sở Hoan đã bước lên, đại đao trong tay dí vào cổ họng gã.

Lục Thế Huân phát lạnh, run giọng nói:

- Không… không nên. Sở Hoan… ngươi giết ta, sẽ phải đền mạng.

Sở Hoan híp mắt, lạnh nhìn Lục Thế Huân, rồi mở miệng nói:

- Bản tướng thân là Cấm Vệ quân Vệ tướng. Ngươi tự tiện xông vào nhà thiện dân làm bậy, ta có thể giết.

Lâm Lang tuy rằng hận Lục Thế Huân thấu xương tủy, nhưng cũng biết Lục Thế Huân gia thế rất vững, Sở Hoan tuy là Vệ tướng, nhưng nếu giết Lục Thế Huân tất sẽ vướng phải phiền toái lớn, nên bước lên nắm lấy tay Sở Hoan, giọng run rẩy:

- Sở Hoan, ngươi… đuổi hắn đi là được, bắt hắn hứa không được bước chân vào Tô gia ta nửa bước..

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Đại đông gia, ngài đi Thái Nguyên có từng lưu lại tiền đặt cọc?

Sở Hoan cũng biết, Lâm Lang nếu đi mua sắm lương thực ở Thái Nguyên, dựa theo quy củ, sẽ phải đặt trước tiền cọc.

Lâm Lang gật đầu:

- Thanh toán một ngàn lượng bạc, nếu lần này bọn họ không chuyển lương đến…

- Vi phạm quy ước.

Sở Hoan cười lạnh:

- Lục công tử, lúc ấy các ngươi đã thỏa thuận như thế nào? Nếu vi phạm, sẽ phải làm như thế nào?

Lục Thế Huân lúc này chỉ mong giữ được tính mạng, mọi việc khác đều không quan tâm. Gã run giọng nói:

- Chúng ta… chúng ta sẽ bồi thường.

- Nhiều ít?

Lục Thế Huân nhìn về phía Lâm Lang. Lâm Lang cắn răng nói:

- Bọn họ lúc đó đã đáp ứng nếu làm trái với thỏa thuận, sẽ đền gấp mười lần…

Lục Thế Huân sắc mặt hơi biến chuyển. Kỳ thật, dựa theo quy ước thông thường, cho dù hai bên không đạt thành ước định, nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường gấp 5 lần tiền đặt cọc. Nhưng Lục Thế Huân lúc ấy vì muốn lấy lòng Lâm Lang, vỗ ngực hứa hẹn nếu không thể đạt được ước định sẽ đền gấp 10 lần, đơn giản là trước mặt Lâm Lang muốn thể hiện chút hào khí mà thôi.

Tuy nhiên, kể cả như thế, thì đối với gia tư giàu có như Lục gia mà nói, cũng không đáng là gì. Lục Thế Huân lập tức nói:

- Mười ngàn lạng, Lục gia làm theo quy ước…

- Không được.

Sở Hoan lắc đầu:

- Ngươi không chuyển lương thực, khiến Tô gia lâm vào khốn cảnh, nói không chừng, thì toàn bộ tửu thị cũng bị biến động, mười ngàn không đủ

- Vậy ngươi… nói phải như thế nào?

- Mười vạn lạng bạc!

Sở Hoan lạnh lùng:

- Một văn tiền cũng không được thiếu!

Lâm Lang giật mình kinh hãi. Lục Thế Huân cũng biến sắc, thầm nghĩ Sở Hoan đúng là mồm sư tử nhưng giờ phút này chỉ cầu bảo mệnh, hơn nữa, cho dù bây giờ đáp ứng, quay lại cũng có thể nghĩ cách ứng đối vượt qua khốn cảnh trước mắt mới là quan trọng, liền cắn răng nói:

- Được, mười vạn thì mười vạn.

- Đại đông gia, lấy bút, lập chứng từ!

Sở Hoan nói.

Lâm Lang nhăn mày lại, cảm thấy có chút không ổn. Sở Hoan quay đầu nhìn nàng, Lâm Lang không dám do dự, lấy giấy bút viết chứng từ. Sở Hoan lúc này mới cầm tay Lục Thế Huân bắt điểm chỉ, đem chứng từ giao cho Lâm Lang, rồi nói:

- Việc công đã xong, nên bàn việc tư.

- Việc tư?

Lục Thế Huân vội la lên:

- Cái gì mà việc tư?

- Ta thân là hộ viện Tô phủ, bảo hộ sự an toàn của Đại đông gia, ngươi tối nay khinh nhờn Đại đông gia, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy được.

Sở Hoan thản nhiên.

Lục Thế Huân thấy thái độ Sở Hoan cổ quái, trong lòng căng thẳng, vội la lên:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi nếu như giết ta, thì mười vạn lạng kia … không thể có.

Sở Hoan lạnh lùng cười, nhấc chân lên, đạp vào hạ bộ của Lục Thế Huân. Một cước này khí lực rất lớn. Lục Thế Huân tâm tê phế liệt kêu lên thảm thiết.

Lâm Lang ở bên cũng hoảng sợ ra mặt.

Sở Hoan đá vào đũng quần gã ba cái. Lục Thế Huân cuối cùng không trụ được, té xỉu. Sở Hoan lúc này mới thu đao lại.

Bỗng nghe bên ngoài rầm một cái, Sở Hoan quay đầu lại, thấy Bạch hạt tử nằm trên đất, đang giãy dụa đứng lên. Từ bên ngoài một người chậm rãi đi tới, thần sắc lạnh lùng, chính là Tiêu Thần, thuộc hạ bên người Lục Thế Huân.

Đao của Bạch hạt tử lúc này đã nằm trong tay Tiêu Thần. Tiêu Thần đi đến bên cạnh Bạch hạt tử, đại đao chĩa vào cổ họng gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện