Chương 1540 : Nữ cường nhân.
Khi các quan viên Ty Binh bộ rời khỏi phủ tổng đốc, trời đã xế chiều, ánh mặt trời tươi sáng, không khí dễ chịu, Sở Hoan cũng không trì hoãn, lập tức cưỡi ngựa chạy tới Sở muối.
Thật ra Sở muối cách Phủ Tổng đốc cũng không xa, lúc đầu thành lập Sở muối, Sở Hoan đã đặc biệt chọn một khu nhà rộng rãi sáng sủa, bốn phía chung quanh đều có sân. Tuy lúc mới thành lập Sở muối, nhân viên còn yếu kém, không có nền tảng vững chắc gì, nhưng Sở muối chịu trách nhiệm quản lý muối ăn, là trụ cột kinh tế của Tây Quan, nói thẳng ra là, ngay từ lúc bắt đầu thành lập Sở muối, Sở Hoan đã coi nó là túi tiền của mình. Đã là túi tiền, tốc độ phát triển tất nhiên rất nhanh, chỉ cần việc tiêu thụ muối ăn được mở rộng, công việc của Sở muối sẽ càng ngày càng nhiều, số lượng nhân viên cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, cho nên Sở Hoan đã dự liệu từ trước, chọn đặt Sở muối ở nơi rộng rãi có sân bao quanh.
Tất cả mọi việc đúng như hắn dự đoán, sau khi muối bắt đầu được tiêu thụ ở Tây Bắc, Sở muối liền nhanh chóng đi vào quỹ đạo phát triển, đến sau khi muối được đưa vào quan ải, công việc ở Sở muối đã nhiều và phức tạp hơn trước. Đỗ Phụ Công phải cân đối theo nhu cầu, liên tục tuyển mộ nhân công. Hôm nay Sở muối đã được chia thành sáu ty là Ty Chế muối, Ty Thương trữ (trữ trong kho), Ty Xuất muối, Ty Sổ sách, Ty Thương mậu và Ty Hậu cần, nhân viên cao thấp gần trăm người, Sở muối mới không còn cảnh vắng lạnh, giờ đây mỗi ngày đều nhộn nhịp người lui tới, cảnh tượng hết sức bận rộn.
Hiện nay Ty Chế muối do Tôn Tử Không phụ trách, Sở muối mới quản lý tám ruộng muối, mỗi ngày sản xuất không ít muối ăn, mà việc sản xuất muối ăn đều do Tôn Tử Không chịu trách nhiệm. Tôn Tử Không phải bảo đảm việc vận chuyển thông suốt ở tám ruộng muối. Ở tám ruộng muối, có mấy trăm công nhân, tất cả đều do Tôn Tử Không chịu trách nhiệm quản lý, một khi việc sản xuất muối ăn xảy ra vấn đề, đương nhiên Đỗ Phụ Công sẽ hỏi đến Tôn Tử Không.
Đúng như tên của mình, Ty Thương trữ chịu trách nhiệm quản lý kho muối, mà Sở muối có hệ thống tài chính độc lập, không liên quan tới Ty Hộ bộ, cho nên nó có Ty Tài vụ độc lập. Về phần Ty Thương mậu, được dùng để tiếp đãi khách thương lui tới, được đặt ở một tòa nhà đẹp đẽ ở ngay bên cạnh, chứ không ở trong nha môn của Sở muối, đây cũng là ty duy nhất ở bên ngoài, chủ yếu tiếp đãi khách thương Tây Bắc. Đối với vùng Quan nội (1) Sở Hoan tiến hành việc kinh doanh với các quan thương, chỉ tìm các quan thương các nơi để mua bán với số lượng lớn, về sau là mua bán với quan thương bản địa, chứ không làm ăn với các thương nhân, cho nên mặc dù khách thương của Quan nội rất ít, những lúc có khách thương đến, Sở muối cũng chỉ chiêu đãi bình thường, không ngầm tiến hành giao dịch với khách thương Quan nội.
Mà Ty Xuất muối lại là một khâu rất quan trọng, chịu trách nhiệm tiêu thụ muối, khâu này mặc dù là do Tô bá đảm nhiệm, nhưng trên thực tế, người nắm nha môn này trong tay là Lâm Lang. Lâm Lang là phu nhân, lại là thê thiếp của Sở Hoan, đương nhiên không tiện xuất hiện công khai bên ngoài, cho nên Tô bá phải đứng ra lo liệu ở phía trước, nhưng khi Ty xuất muối có chuyện, cũng cần phải có quyết định của Lâm Lang. Trước kia Lâm Lang vốn là một nữ thương nhân thông minh tháo vát, từng xử lý việc buôn bán của Tô gia, đối với việc này có rất nhiều kinh nghiệm, bất kể là tiêu thụ ở Tây Bắc hay ở Quan nội, tất cả đều do Lâm Lang chịu trách nhiệm.
Bởi vì Tiếu Hoán Chương phong tỏa các ngả đường buôn bán muối, dẫn đến kho muối tồn trữ số lượng muối lớn, sau khi con đường buôn bán muối được thông suốt, áp lực mua bán chợt tăng lên, công việc nhiều vô kể. Tuy rằng từ Phủ Tổng đốc đến Sở muối cũng không xa lắm, nhưng dù sao cũng không gần, mỗi ngày công văn của Ty Xuất muối lên tới hàng chục tờ, nếu cứ tới lui xin chỉ thị, sẽ làm chậm trễ công việc rất nhiều. Bởi vậy, Lâm Lang quyết định đến ở ngay tại Sở muối. Đỗ Phụ Công đương nhiên tiếp đãi chu đáo, đặc biệt dành ra một phòng sạch sẽ, để Lâm Lang ở đó xử lý công việc. Hai ngày nay công việc rất nhiều, Lâm Lang bận tối mắt tối mũi, thậm chí buổi tối cũng phải ở lại phòng này xử lý công việc.
Lúc Sở Hoan đến Sở muối, mọi người trong Sở đang rất bận rộn, trên bàn của Đỗ Phụ Công, giấy tờ chồng chất như núi, từ ngoài cửa Sở Hoan nhìn thấy, cũng không vào quấy rầy mà đi thẳng tới chỗ của Lâm Lang. Hắn không cho người thông báo, khi tới trước cửa đã nghe giọng nói của Lâm Lang từ trong vọng ra:
- Phía Cam Châu không cần phải gấp gáp, còn có thể chèo chống một thời gian ngắn, hãy giao hàng trước cho bên An Ấp. À, nói với bên đó, lần này vẫn không nhận bạc, chỉ lấy lương thực. Họ chưa giao lương thực thì mình cũng đừng vội giao muối...Phải cẩn thận với phía Kim Lăng một chút, nghe nói tên Viên Bất Nghi đã làm phản rồi, trước tiên đem hàng hóa để ở bên ngoài Kim Lăng, phái người đi trước tìm hiểu tình huống như thế nào, nếu thấy ổn thì bảo họ phái người ra ngoài Kim Lăng nhận hàng, như vậy an toàn hơn. Lần này có thể nhận bạc của phía Kim Lăng, nhưng lần sau thì nhận lương thực. Nếu thật sự quá hỗn loạn, bảo thương đội thương lượng với phía Tây Sơn, có thể giao số hàng này cho Tây Sơn...À, chẳng qua là lo lắng họ không chuẩn bị được lượng lương thực nhiều như vậy. Nếu thật sự không được, cũng không nên chở về, mà có thể nhận bạc...Nếu ngay cả bạc cũng không thành, vậy thì giao số hàng tương đương với số bạc, số hàng còn lại, có thể để tạm ở một thương khố, chờ bọn họ lo đủ lương thực hoặc bạc thì mới giao hàng...
Sở Hoan sờ cằm, trong lòng hơi cảm khái, mặc dù đã được cưới về, hàng ngày Lâm Lang vẫn tiếp tục giúp hắn xử lý những việc này, thật sự là rất vất vả. Tuy nhiên, nghe giọng nói linh hoạt dứt khoát của nàng lúc này, không dịu dàng êm ái như lúc ở một chỗ với hắn, mà lộ rõ vẻ thông minh tháo vát. Lúc ở trong lòng hắn, dáng vẻ của nàng vô cùng quyến rũ, lúc làm việc lại trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ và quyết đoán, quả nhiên là mặt nào cũng giỏi.
Giọng Tô bá vang lên:
- Tiểu thư, chúng ta đã thuê tất cả bảy tiêu cục trong thành, lần này phải giao hàng theo chín tuyến đường, số tiêu cục kia không đủ, mà tiêu cục mới mở, thì mình lại không biết khả năng của tiêu sư ra sao. Nếu họ không có bản lĩnh mà mình thuê họ thì sợ trên đường đi không đảm bảo an toàn.
- Phía Tây Bắc có mấy tuyến? - Chỉ có một tuyến, là giao hàng tới Túc Châu.
Tô bá nói:
- Tuy nhiên việc chuẩn bị đã xong, là do tiêu cục Dương Oai chịu trách nhiệm vận chuyển, khuya nay phải lên đường rồi!
- Vậy thì bác đến nói một tiếng với Tống Tổng tiêu đầu của tiêu cục Dương Oai một tiếng, chuyến bảo tiêu đến Túc Châu sẽ không dành cho họ, mà đổi lại thành bảo tiêu đến An Ấp của Hồ Châu.
Giọng của Lâm Lang nhanh nhẹn và dứt khoát:
- Tô bá, tiêu cục mới mở tên gì?
- À, là tiêu cục Quảng Nghĩa.
- Tiêu cục Quảng Nghĩa?
Lâm Lang hỏi:
- Họ mở bao lâu rồi? Bác có biết họ không?
- Cũng mới mở hơn một tháng.
Tô bá nói:
- Tổng tiêu đầu họ Hứa, gọi là Từ Liên Thiều. Ta cũng biết rõ về hắn, võ công không phải là rất cao, nhưng cũng là người có bản lĩnh, không coi bọn đạo tặc tầm thường ra gì. Tiêu cục của hắn có chừng mười người, Từ Liên Thiều là người coi trọng tín nghĩa, nhưng do tiêu cục mới mở, nên sau khi tiêu cục khai trương, cũng không ai thuê bảo tiêu, mấy ngày trước hắn còn đích thân tới gặp ta, nói là nếu có việc, mong rằng sẽ cho bọn hắn thử một lần.
Sở Hoan hơi mỉm cười, thật ra sau khi thành lập Sở muối, mấy nhà tiêu cục ở Sóc Tuyền dường như cũng trở thành đội bảo vệ của Sở muối, trong kinh doanh buôn bán, đương nhiên không tiện phái binh lính chính quy hộ tống, tiêu cục trở thành lựa chọn thích hợp nhất, các tiêu cục cũng dựa vào Sở muối, không lo không có cơm ăn.
- Nếu họ đã nói với Tô bá, cũng không thể để bác bị mất mặt.
Lâm Lang cười nói:
- Bác đi nói với Từ Tổng tiêu đầu một tiếng, nếu như đồng ý, đêm nay lập tức áp tải hàng tới Túc Châu...Thôi, hay là để sáng sớm mai lên đường cũng được. Theo quy định của hộ diêm (bảo vệ muối), bác nói trước với ông ấy, buổi tối lên đường thì hơi gấp gáp, sợ họ chuẩn bị không kịp. Tướng công đã dẹp yên Chu Lăng Nhạc, đi đường ở Tây Quan này, cũng không đến nỗi xảy ra bất trắc. Khi vào địa phận Túc Châu, đề phòng cẩn thận hơn, hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Trước hết để bọn họ đi Tây Bắc mấy chuyến, nếu như đều ổn thỏa, về sau có thể bố trí cho họ đi ra quan ải. Về tiền thuê, bác cứ theo lệ cũ mà trao đổi với Từ tổng tiêu đầu.
Tô bá cười nói:
- Tiểu thư, Từ tổng tiêu đầu nói, tiêu cục của họ mới mở, chưa lấy được lòng tin, không thể so sánh với những tiêu cục cũ, nếu như tiểu thư đồng ý để họ áp tải hàng, Từ tổng tiêu đầu sẽ không lấy công cho hai chuyến đầu, chỉ thử năng lực của họ, nếu như tiểu thư hài lòng, thì đến chuyến thứ ba hãy nói đến tiền nong.
Lâm Lang cười nói:
- Xem ra Từ tổng tiêu đầu cũng là người thông tình đạt lý, nếu ông ấy đã nói như vậy, coi như cũng có bản lĩnh. Tô bá, Từ tổng tiêu đầu nói như vậy là việc của ông ấy, nhưng bảo tiêu là nghề không dễ dàng gì, cũng chỉ tạm nuôi sống được người nhà, nếu không phải vì kế sinh nhai, người ta cũng không làm công việc này. Ông ấy nói tình nghĩa, chúng ta cũng không thể thiếu nợ ông ấy, đi áp tải cũng phải vất vả dầm mưa dãi nắng, đã thuê họ, thì cứ trả đủ tiền cho họ y như những tiêu cục khác.
- Tiểu thư, đây là tiêu cục mới...
Tô bá vội nói:
- Theo thông lệ, giá thuê tiêu cục mới ít hơn tiêu cục hai mươi phần trăm...
- Ta hiểu. Tô bá, bác cũng hiểu đấy, Quan nội thiếu muối càng ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn tướng công còn phải lập thêm ruộng muối, đến lúc đó tuyến đường càng nhiều, chỉ sợ không đủ tiêu cục mà thuê.
Lâm Lang giải thích:
- Mặc dù tiêu cục Quảng Nghĩa là tiêu cục mới, nhưng sau khi đi bảo tiêu mấy lần, cũng trở thành tiêu cục cũ, ban đầu chúng ta đối xử tử tế với họ, đương nhiên trong lòng họ sẽ cảm kích, sau này cần dùng đến họ, họ mới ra sức làm việc. Hai mươi phần trăm cũng không đáng bao nhiêu, nhưng có thể khiến họ nhớ ơn, sau này tận tâm làm việc cho chúng ta, bác thấy có đúng không?
Tô bá xúc động nói:
- Tiểu thư, ta đúng là già rồi lú lẫn, không để ý tới vấn đề này. Vậy thì được rồi, bây giờ ta phái người đến gặp Từ tổng tiêu đầu, báo cho ông ấy biết...Tiểu thư, tiêu cục Quảng Nghĩa khai trương cả tháng mà vẫn chưa được thuê áp tải lần nào, Từ tổng tiêu đầu hết sức buồn rầu, hôm nay được chúng ta thuê, chỉ sợ ông ấy mừng chết mất!
- Được rồi, Tô bá, chuyện này do bác sắp xếp. Bây giờ bác mang sổ ghi chép chuyến đi tới Tây Sơn lần trước để ta đối chiếu.
Lúc này Sở Hoan chạy tới trước cửa, cửa phòng khép, qua khe cửa có thể thấy mờ mờ bóng Lâm Lang đang ngồi sau bàn. Trên bàn chất đầy giấy tờ, Tô bá đứng cạnh bàn. Hắn liền ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi vọt qua một bên, không để bên trong nhìn thấy bóng mình qua khe cửa.
Trong nhà yên lặng, rồi ngay sau đó nghe tiếng Tô bá:
- Ai vậy?
Giọng ông ta đầy nghiêm khắc.
Sở Hoan đưa tay ép cổ họng, nói:
- Tô phu nhân, tiểu nhân có việc cần bẩm báo.
Tô bá trầm giọng nói:
- Ai cho ngươi vào sân này? Không phải đã có thông báo, đây là cấm địa, ai cũng không được tự tiện đi vào sao? Ngươi là người ty nào?
Vừa hỏi, Tô bá vừa đi tới, vẻ mặt giận dữ, kéo cửa phòng ra, đang định mắng, chợt nhìn thấy khuôn mặt của Sở Hoan, hơi ngơ ngác một chút, rồi liền vui mừng kêu lên:
- Cô...cô gia, là ngài? Sao ngài cũng tới?
Sở Hoan nói:
- Tô bá, bác bận bịu quá, thật là vất vả cho bác. Ta tới đây thăm mọi người một chút.
Tô bá xoay người lại, nói:
- Tiểu thư, là cô gia, cô gia đến thăm tiểu thư kìa.
Lâm Lang đã nghe được giọng nói quen thuộc của Sở Hoan, đã đứng lên rồi, lập tức muốn chạy tới, nhưng chợt nhớ điều gì, có vẻ bối rối, vội nhìn mình từ trên xuống, đưa tay sửa lại xiêm y, lại sờ sờ lên mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ rất vui mừng.
(1) Quan nội: khu vực phía tây Hàm Cốc quan (ải Hàm Cốc).
Khi các quan viên Ty Binh bộ rời khỏi phủ tổng đốc, trời đã xế chiều, ánh mặt trời tươi sáng, không khí dễ chịu, Sở Hoan cũng không trì hoãn, lập tức cưỡi ngựa chạy tới Sở muối.
Thật ra Sở muối cách Phủ Tổng đốc cũng không xa, lúc đầu thành lập Sở muối, Sở Hoan đã đặc biệt chọn một khu nhà rộng rãi sáng sủa, bốn phía chung quanh đều có sân. Tuy lúc mới thành lập Sở muối, nhân viên còn yếu kém, không có nền tảng vững chắc gì, nhưng Sở muối chịu trách nhiệm quản lý muối ăn, là trụ cột kinh tế của Tây Quan, nói thẳng ra là, ngay từ lúc bắt đầu thành lập Sở muối, Sở Hoan đã coi nó là túi tiền của mình. Đã là túi tiền, tốc độ phát triển tất nhiên rất nhanh, chỉ cần việc tiêu thụ muối ăn được mở rộng, công việc của Sở muối sẽ càng ngày càng nhiều, số lượng nhân viên cũng sẽ nhanh chóng tăng lên, cho nên Sở Hoan đã dự liệu từ trước, chọn đặt Sở muối ở nơi rộng rãi có sân bao quanh.
Tất cả mọi việc đúng như hắn dự đoán, sau khi muối bắt đầu được tiêu thụ ở Tây Bắc, Sở muối liền nhanh chóng đi vào quỹ đạo phát triển, đến sau khi muối được đưa vào quan ải, công việc ở Sở muối đã nhiều và phức tạp hơn trước. Đỗ Phụ Công phải cân đối theo nhu cầu, liên tục tuyển mộ nhân công. Hôm nay Sở muối đã được chia thành sáu ty là Ty Chế muối, Ty Thương trữ (trữ trong kho), Ty Xuất muối, Ty Sổ sách, Ty Thương mậu và Ty Hậu cần, nhân viên cao thấp gần trăm người, Sở muối mới không còn cảnh vắng lạnh, giờ đây mỗi ngày đều nhộn nhịp người lui tới, cảnh tượng hết sức bận rộn.
Hiện nay Ty Chế muối do Tôn Tử Không phụ trách, Sở muối mới quản lý tám ruộng muối, mỗi ngày sản xuất không ít muối ăn, mà việc sản xuất muối ăn đều do Tôn Tử Không chịu trách nhiệm. Tôn Tử Không phải bảo đảm việc vận chuyển thông suốt ở tám ruộng muối. Ở tám ruộng muối, có mấy trăm công nhân, tất cả đều do Tôn Tử Không chịu trách nhiệm quản lý, một khi việc sản xuất muối ăn xảy ra vấn đề, đương nhiên Đỗ Phụ Công sẽ hỏi đến Tôn Tử Không.
Đúng như tên của mình, Ty Thương trữ chịu trách nhiệm quản lý kho muối, mà Sở muối có hệ thống tài chính độc lập, không liên quan tới Ty Hộ bộ, cho nên nó có Ty Tài vụ độc lập. Về phần Ty Thương mậu, được dùng để tiếp đãi khách thương lui tới, được đặt ở một tòa nhà đẹp đẽ ở ngay bên cạnh, chứ không ở trong nha môn của Sở muối, đây cũng là ty duy nhất ở bên ngoài, chủ yếu tiếp đãi khách thương Tây Bắc. Đối với vùng Quan nội (1) Sở Hoan tiến hành việc kinh doanh với các quan thương, chỉ tìm các quan thương các nơi để mua bán với số lượng lớn, về sau là mua bán với quan thương bản địa, chứ không làm ăn với các thương nhân, cho nên mặc dù khách thương của Quan nội rất ít, những lúc có khách thương đến, Sở muối cũng chỉ chiêu đãi bình thường, không ngầm tiến hành giao dịch với khách thương Quan nội.
Mà Ty Xuất muối lại là một khâu rất quan trọng, chịu trách nhiệm tiêu thụ muối, khâu này mặc dù là do Tô bá đảm nhiệm, nhưng trên thực tế, người nắm nha môn này trong tay là Lâm Lang. Lâm Lang là phu nhân, lại là thê thiếp của Sở Hoan, đương nhiên không tiện xuất hiện công khai bên ngoài, cho nên Tô bá phải đứng ra lo liệu ở phía trước, nhưng khi Ty xuất muối có chuyện, cũng cần phải có quyết định của Lâm Lang. Trước kia Lâm Lang vốn là một nữ thương nhân thông minh tháo vát, từng xử lý việc buôn bán của Tô gia, đối với việc này có rất nhiều kinh nghiệm, bất kể là tiêu thụ ở Tây Bắc hay ở Quan nội, tất cả đều do Lâm Lang chịu trách nhiệm.
Bởi vì Tiếu Hoán Chương phong tỏa các ngả đường buôn bán muối, dẫn đến kho muối tồn trữ số lượng muối lớn, sau khi con đường buôn bán muối được thông suốt, áp lực mua bán chợt tăng lên, công việc nhiều vô kể. Tuy rằng từ Phủ Tổng đốc đến Sở muối cũng không xa lắm, nhưng dù sao cũng không gần, mỗi ngày công văn của Ty Xuất muối lên tới hàng chục tờ, nếu cứ tới lui xin chỉ thị, sẽ làm chậm trễ công việc rất nhiều. Bởi vậy, Lâm Lang quyết định đến ở ngay tại Sở muối. Đỗ Phụ Công đương nhiên tiếp đãi chu đáo, đặc biệt dành ra một phòng sạch sẽ, để Lâm Lang ở đó xử lý công việc. Hai ngày nay công việc rất nhiều, Lâm Lang bận tối mắt tối mũi, thậm chí buổi tối cũng phải ở lại phòng này xử lý công việc.
Lúc Sở Hoan đến Sở muối, mọi người trong Sở đang rất bận rộn, trên bàn của Đỗ Phụ Công, giấy tờ chồng chất như núi, từ ngoài cửa Sở Hoan nhìn thấy, cũng không vào quấy rầy mà đi thẳng tới chỗ của Lâm Lang. Hắn không cho người thông báo, khi tới trước cửa đã nghe giọng nói của Lâm Lang từ trong vọng ra:
- Phía Cam Châu không cần phải gấp gáp, còn có thể chèo chống một thời gian ngắn, hãy giao hàng trước cho bên An Ấp. À, nói với bên đó, lần này vẫn không nhận bạc, chỉ lấy lương thực. Họ chưa giao lương thực thì mình cũng đừng vội giao muối...Phải cẩn thận với phía Kim Lăng một chút, nghe nói tên Viên Bất Nghi đã làm phản rồi, trước tiên đem hàng hóa để ở bên ngoài Kim Lăng, phái người đi trước tìm hiểu tình huống như thế nào, nếu thấy ổn thì bảo họ phái người ra ngoài Kim Lăng nhận hàng, như vậy an toàn hơn. Lần này có thể nhận bạc của phía Kim Lăng, nhưng lần sau thì nhận lương thực. Nếu thật sự quá hỗn loạn, bảo thương đội thương lượng với phía Tây Sơn, có thể giao số hàng này cho Tây Sơn...À, chẳng qua là lo lắng họ không chuẩn bị được lượng lương thực nhiều như vậy. Nếu thật sự không được, cũng không nên chở về, mà có thể nhận bạc...Nếu ngay cả bạc cũng không thành, vậy thì giao số hàng tương đương với số bạc, số hàng còn lại, có thể để tạm ở một thương khố, chờ bọn họ lo đủ lương thực hoặc bạc thì mới giao hàng...
Sở Hoan sờ cằm, trong lòng hơi cảm khái, mặc dù đã được cưới về, hàng ngày Lâm Lang vẫn tiếp tục giúp hắn xử lý những việc này, thật sự là rất vất vả. Tuy nhiên, nghe giọng nói linh hoạt dứt khoát của nàng lúc này, không dịu dàng êm ái như lúc ở một chỗ với hắn, mà lộ rõ vẻ thông minh tháo vát. Lúc ở trong lòng hắn, dáng vẻ của nàng vô cùng quyến rũ, lúc làm việc lại trở thành một nữ cường nhân mạnh mẽ và quyết đoán, quả nhiên là mặt nào cũng giỏi.
Giọng Tô bá vang lên:
- Tiểu thư, chúng ta đã thuê tất cả bảy tiêu cục trong thành, lần này phải giao hàng theo chín tuyến đường, số tiêu cục kia không đủ, mà tiêu cục mới mở, thì mình lại không biết khả năng của tiêu sư ra sao. Nếu họ không có bản lĩnh mà mình thuê họ thì sợ trên đường đi không đảm bảo an toàn.
- Phía Tây Bắc có mấy tuyến? - Chỉ có một tuyến, là giao hàng tới Túc Châu.
Tô bá nói:
- Tuy nhiên việc chuẩn bị đã xong, là do tiêu cục Dương Oai chịu trách nhiệm vận chuyển, khuya nay phải lên đường rồi!
- Vậy thì bác đến nói một tiếng với Tống Tổng tiêu đầu của tiêu cục Dương Oai một tiếng, chuyến bảo tiêu đến Túc Châu sẽ không dành cho họ, mà đổi lại thành bảo tiêu đến An Ấp của Hồ Châu.
Giọng của Lâm Lang nhanh nhẹn và dứt khoát:
- Tô bá, tiêu cục mới mở tên gì?
- À, là tiêu cục Quảng Nghĩa.
- Tiêu cục Quảng Nghĩa?
Lâm Lang hỏi:
- Họ mở bao lâu rồi? Bác có biết họ không?
- Cũng mới mở hơn một tháng.
Tô bá nói:
- Tổng tiêu đầu họ Hứa, gọi là Từ Liên Thiều. Ta cũng biết rõ về hắn, võ công không phải là rất cao, nhưng cũng là người có bản lĩnh, không coi bọn đạo tặc tầm thường ra gì. Tiêu cục của hắn có chừng mười người, Từ Liên Thiều là người coi trọng tín nghĩa, nhưng do tiêu cục mới mở, nên sau khi tiêu cục khai trương, cũng không ai thuê bảo tiêu, mấy ngày trước hắn còn đích thân tới gặp ta, nói là nếu có việc, mong rằng sẽ cho bọn hắn thử một lần.
Sở Hoan hơi mỉm cười, thật ra sau khi thành lập Sở muối, mấy nhà tiêu cục ở Sóc Tuyền dường như cũng trở thành đội bảo vệ của Sở muối, trong kinh doanh buôn bán, đương nhiên không tiện phái binh lính chính quy hộ tống, tiêu cục trở thành lựa chọn thích hợp nhất, các tiêu cục cũng dựa vào Sở muối, không lo không có cơm ăn.
- Nếu họ đã nói với Tô bá, cũng không thể để bác bị mất mặt.
Lâm Lang cười nói:
- Bác đi nói với Từ Tổng tiêu đầu một tiếng, nếu như đồng ý, đêm nay lập tức áp tải hàng tới Túc Châu...Thôi, hay là để sáng sớm mai lên đường cũng được. Theo quy định của hộ diêm (bảo vệ muối), bác nói trước với ông ấy, buổi tối lên đường thì hơi gấp gáp, sợ họ chuẩn bị không kịp. Tướng công đã dẹp yên Chu Lăng Nhạc, đi đường ở Tây Quan này, cũng không đến nỗi xảy ra bất trắc. Khi vào địa phận Túc Châu, đề phòng cẩn thận hơn, hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Trước hết để bọn họ đi Tây Bắc mấy chuyến, nếu như đều ổn thỏa, về sau có thể bố trí cho họ đi ra quan ải. Về tiền thuê, bác cứ theo lệ cũ mà trao đổi với Từ tổng tiêu đầu.
Tô bá cười nói:
- Tiểu thư, Từ tổng tiêu đầu nói, tiêu cục của họ mới mở, chưa lấy được lòng tin, không thể so sánh với những tiêu cục cũ, nếu như tiểu thư đồng ý để họ áp tải hàng, Từ tổng tiêu đầu sẽ không lấy công cho hai chuyến đầu, chỉ thử năng lực của họ, nếu như tiểu thư hài lòng, thì đến chuyến thứ ba hãy nói đến tiền nong.
Lâm Lang cười nói:
- Xem ra Từ tổng tiêu đầu cũng là người thông tình đạt lý, nếu ông ấy đã nói như vậy, coi như cũng có bản lĩnh. Tô bá, Từ tổng tiêu đầu nói như vậy là việc của ông ấy, nhưng bảo tiêu là nghề không dễ dàng gì, cũng chỉ tạm nuôi sống được người nhà, nếu không phải vì kế sinh nhai, người ta cũng không làm công việc này. Ông ấy nói tình nghĩa, chúng ta cũng không thể thiếu nợ ông ấy, đi áp tải cũng phải vất vả dầm mưa dãi nắng, đã thuê họ, thì cứ trả đủ tiền cho họ y như những tiêu cục khác.
- Tiểu thư, đây là tiêu cục mới...
Tô bá vội nói:
- Theo thông lệ, giá thuê tiêu cục mới ít hơn tiêu cục hai mươi phần trăm...
- Ta hiểu. Tô bá, bác cũng hiểu đấy, Quan nội thiếu muối càng ngày càng nghiêm trọng, chắc chắn tướng công còn phải lập thêm ruộng muối, đến lúc đó tuyến đường càng nhiều, chỉ sợ không đủ tiêu cục mà thuê.
Lâm Lang giải thích:
- Mặc dù tiêu cục Quảng Nghĩa là tiêu cục mới, nhưng sau khi đi bảo tiêu mấy lần, cũng trở thành tiêu cục cũ, ban đầu chúng ta đối xử tử tế với họ, đương nhiên trong lòng họ sẽ cảm kích, sau này cần dùng đến họ, họ mới ra sức làm việc. Hai mươi phần trăm cũng không đáng bao nhiêu, nhưng có thể khiến họ nhớ ơn, sau này tận tâm làm việc cho chúng ta, bác thấy có đúng không?
Tô bá xúc động nói:
- Tiểu thư, ta đúng là già rồi lú lẫn, không để ý tới vấn đề này. Vậy thì được rồi, bây giờ ta phái người đến gặp Từ tổng tiêu đầu, báo cho ông ấy biết...Tiểu thư, tiêu cục Quảng Nghĩa khai trương cả tháng mà vẫn chưa được thuê áp tải lần nào, Từ tổng tiêu đầu hết sức buồn rầu, hôm nay được chúng ta thuê, chỉ sợ ông ấy mừng chết mất!
- Được rồi, Tô bá, chuyện này do bác sắp xếp. Bây giờ bác mang sổ ghi chép chuyến đi tới Tây Sơn lần trước để ta đối chiếu.
Lúc này Sở Hoan chạy tới trước cửa, cửa phòng khép, qua khe cửa có thể thấy mờ mờ bóng Lâm Lang đang ngồi sau bàn. Trên bàn chất đầy giấy tờ, Tô bá đứng cạnh bàn. Hắn liền ho khan một tiếng, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi vọt qua một bên, không để bên trong nhìn thấy bóng mình qua khe cửa.
Trong nhà yên lặng, rồi ngay sau đó nghe tiếng Tô bá:
- Ai vậy?
Giọng ông ta đầy nghiêm khắc.
Sở Hoan đưa tay ép cổ họng, nói:
- Tô phu nhân, tiểu nhân có việc cần bẩm báo.
Tô bá trầm giọng nói:
- Ai cho ngươi vào sân này? Không phải đã có thông báo, đây là cấm địa, ai cũng không được tự tiện đi vào sao? Ngươi là người ty nào?
Vừa hỏi, Tô bá vừa đi tới, vẻ mặt giận dữ, kéo cửa phòng ra, đang định mắng, chợt nhìn thấy khuôn mặt của Sở Hoan, hơi ngơ ngác một chút, rồi liền vui mừng kêu lên:
- Cô...cô gia, là ngài? Sao ngài cũng tới?
Sở Hoan nói:
- Tô bá, bác bận bịu quá, thật là vất vả cho bác. Ta tới đây thăm mọi người một chút.
Tô bá xoay người lại, nói:
- Tiểu thư, là cô gia, cô gia đến thăm tiểu thư kìa.
Lâm Lang đã nghe được giọng nói quen thuộc của Sở Hoan, đã đứng lên rồi, lập tức muốn chạy tới, nhưng chợt nhớ điều gì, có vẻ bối rối, vội nhìn mình từ trên xuống, đưa tay sửa lại xiêm y, lại sờ sờ lên mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ rất vui mừng.
(1) Quan nội: khu vực phía tây Hàm Cốc quan (ải Hàm Cốc).
Danh sách chương