Chương 1553 : Đúng sai.
Thành Sóc Tuyền, phủ Tề Vương.
Lúc này Tề Vương mở to hai mắt, có chút không tin được. Đánh chết hắn cũng không ngờ được, ngắn ngủi không tới mười ngày, Lô Hạo Sinh đã xuất hiện trước mắt mình.
Sau khi Lô Hạo Sinh rời khỏi, Tề Vương nghĩ tới vô số khả năng.
Hắn nghĩ tới chuyện Lô Hạo Sinh tới Bắc Sơn, đương nhiên sẽ gặp phải không ít gian nan hiểm trở. Nhưng trong con mắt của hắn, Lô Hạo Sinh là người lão luyện thành thục, có tâm kế. Hơn nữa trước khi đi tới Bắc Sơn, Lô Hạo Sinh cũng rất tự tin, đối với các sách lược chính trị thi hành sau khi tới nhậm chức đều nói có đạo lý rõ ràng.
Thế nên dù Tề Vương dự đoán con đường tại Bắc Sơn của Lô Hạo Sinh sẽ không hoàn toàn thái bình nhưng tuyệt đối tin tưởng gã nhất định có thể trừ bỏ mọi gian nan hiểm trở, cuối cùng dừng bước chân ở Bắc Sơn.
Thậm chí Tề Vương còn có dự định, chỉ cần Lô Hạo Sinh có thể tạm thời dừng chân ở Bắc Sơn, nếu sau đó vẫn tồn tại khó khăn quá lớn, chính bản thân mình đại khái có thể hướng về phía Sở Hoan mở miệng, nhờ Sở Hoan cấp một chút trợ giúp cho Lô Hạo Sinh. Cái khác không nói, ít nhất có thể nói Sở Hoan phái một đám nhân công ruộng muối tiến tới trợ giúp Lô Hạo Sinh khai thác muối ăn.
Khắp Tây Bắc núi non trùng trùng, có vô số ngọn núi rất cao và hiểm trở. Trong đám này, trải qua khảo sát đại khái, chí ít có tới ba phần sơn mạch ẩn chứa số lượng lớn Hàn thạch. Toàn bộ núi non Tây Bắc có ba thành chứa Hàn thạch dùng để chế tạo muối mới, đây đã là tỉ lệ cực kỳ kinh người. Đối với tốc độ khai thác trước mắt, có thể nói Hàn thạch lấy không hết, dùng không cạn.
Trong số này có bảy phần Hàn thạch phân bố tại cảnh nội Tây Quan. Tỉ lệ hàn thạch phân bố tại Thiên Sơn cực nhỏ, thậm chí không tới một phần tổng số lượng. Núi non Bắc Sơn thật sự có tới hơn hai phần, mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ hai phần nhưng đó đã là một con số khó lường. Một khi Bắc Sơn thật sự bắt đầu chế muối, với lượng Hàn thạch tích tụ trong cảnh nội Bắc Sơn, chuyện cung ứng nguyên liệu sẽ không phải là vấn đề.
Kỳ thật trước khi Lô Hạo Sinh đi, Tề Vương từ trong miệng đã đã hiểu rõ, trụ cột kinh tế trước mắt của Tây Quan hiện giờ chủ yếu là dựa vào muối mới. Thương đội nối liền không dứt từ Tân Diêm thự đi bốn phương tám hướng đổi muối thành bạc. Ngoài ra nguồn thu nhập còn lại là thuế ruộng.
Trụ cột kinh tế như vậy đã là cực kỳ mê người, Lô Hạo Sinh đương nhiên đã sớm để bụng nghiên cứu, cùng thương nghị với Tề Vương. Chỉ cần gã có thể vững gót chân ở Bắc Sơn, Tề Vương đại khái có thể lấy được từ trong tay Sở Hoan phương pháp luyện chế muối mới, tiến hành xây dựng diêm trường tại Bắc Sơn. Thậm chí ba huyện Bắc Sơn cắt nhượng Tây Quan cũng hoàn toàn có thể thu hồi, dù sao ban đầu là Tiếu Hoán Chương phản loạn nên Tây Quan chiếm cứ ba huyện này. Hiện giờ đã trừ Tiếu Hoán Chương, ba huyện Thanh châu đương nhiên phải trả lại cho Bắc Sơn. Kể từ đó, Bắc Sơn vẫn có thể nắm giữ con đường đưa muối nhập quan như cũ. Tuy không tới mức dám quấy nhiễu con đường nhập quan muối của Sở Hoan, nhưng ít nhất có thể cam đoan Bắc Sơn cũng có thể tiến hành mậu dịch muối mới tới quan nội.
Chỉ có điều Tề Vương thật sự không ngờ, kế hoạch trù tính vĩnh viễn không cản nổi biến hóa. Trước khi Lô Hạo Sinh đi nhậm chức có đưa ra một số biện pháp khiến cho Tề Vương rất hài lòng.
Nhưng hiện giờ còn chưa tới mười ngày, Lô Hạo Sinh đã xuất hiện trước mắt mình với bộ dạng chật vật như vậy.
Tề Vương không phải người ngu, hắn đương nhiên có thể tính được, loại trừ thời gian đi trên đường, Lô Hạo Sinh dừng chân nghỉ ngơi ở Du Xương phủ không quá hai ngày.
Điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi nói là binh mã Bắc Sơn phản bội rồi sao? Tề Vương nhíu mày:
- Bọn chúng đã khởi binh làm loạn sao?
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Vương gia, hiện giờ xem ra những binh lính Bắc Sơn trước kia đều là trá hàng. Bọn chúng nhìn thấy La Định Tây bị giết, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuân theo sự phân phó trở về binh doanh Bắc Sơn. Nhưng mưu đồ phản loạn của bọn chúng không bị diệt trừ, ty chức vừa tới Du Xương, cả đám đột nhiên xông ra gây khó dễ. Vương gia, đây là bọn chúng công khai phản loạn triều đình. Ty chức đã từng nói với toàn thể quan viên tướng lĩnh Bắc Sơn, ty chức là do Vương gia phái tới nhậm chức, bọn chúng nếu đã biết lai lịch của ty chức còn dám làm như thế, đây chính là tạo phản triều đình rồi.
Sắc mặt Tề Vương trở nên khó coi:
- Ngươi nói bọn chúng biết ngươi là do bản vương phái tới nên mới tạo phản? Bọn chúng là muốn hướng về phía bản vương phải không?
- Ty chức không dám nói như vậy.
Lô Hạo Sinh thở dài:
- Nhưng tri châu Tín châu Tôn Vân, thống lĩnh Cấm vệ quân Bắc Sơn Tống An Đường, còn có không ít tướng lĩnh Bắc Sơn, bọn chúng đều là tàn đảng của Tiếu Hoán Chương... Vương gia, hiện giờ Bắc Sơn loạn lạc, việc trước mắt cần giải quyết là nhanh chóng tranh thủ thời gian phái binh tới đó bình loạn.
- Bình loạn?
Tề Vương cau mày nói:
- Bình loạn như thế nào? Chúng ta lấy đâu ra binh mã?
Lô Hạo Sinh vội nói:
- Sở Hoan có trong tay Tây Quan binh, có thể sai hắn triệu tập binh sĩ Tây Quan tiến tới đó. Vương gia, chỉ cần Sở Hoan có thể điều tới năm ngàn nhân mã, ty chức nguyện ý mang theo bọn họ, tự mình xuất lĩnh bình định náo động Bắc Sơn.
- Bản vương đã phái người đi triệu Sở Hoan.
Tề Vương nhìn về phía xa, nhìn vẻ mặt có thể thấy tâm trạng rất kém.
- Lô trưởng sử, lúc Sở Hoan tới, chúng ta nên nói như thế nào? Trước khi ngươi đi Bắc Sơn nhậm chức, Sở Hoan đã từng nói qua, ngươi chưa chắc là lựa chọn thích hợp nhất, một khi tới Bắc Sơn có khả năng sẽ xảy ra nhiễu loạn, hiện giờ xem ra lời Sở Hoan nói cũng không sai...!
Lô Hạo Sinh nghiêm mặt nói:
- Vương gia, ty chức quả thật bất tài, nhưng ty chức có cảm giác trong sự việc lần này có một số điểm rất kỳ quái.
- Kỳ quái?
Lô Hạo Sinh nhìn chung quanh một lúc, sau đó nhích tới gần, hạ giọng nói:
- Trên đường ty chức trở về cũng đã cẩn thận suy nghĩ, loạn Bắc Sơn chỉ sợ còn ẩn giấu huyền cơ khác.
Tề Vương cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
- Vương gia, La Định Tây đã chết hơn một tháng, nếu binh mã Bắc Sơn muốn làm loạn thì chẳng phải đã sớm bắt đầu rồi sao.
Lô Hạo Sinh nói khẽ:
- Vì sao trước sau bất động, thế nhưng ngày ty chức tới nhậm chức đột nhiên lại động?
- Hả?
Tề Vương nhìn chằm chằm vào mắt Lô Hạo Sinh, Lô Hạo Sinh tiếp tục nói:
- Hơn nữa ty chức đã tới nha môn tri châu Tín châu, sự tình có chút kỳ quái. Tri châu Tín châu Tôn Vân bất kính với ty chức nhưng y mắt đưa mày lại với Cừu Như Huyết. Sau khi ty chức rời khỏi, Cừu Như Huyết cũng không rời đi ngay mà ở lại đó, ty chức không biết lúc đó vì sao gã lại ở lại...!
Ánh mắt Tề Vương chớp động hỏi:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Vương gia, Cừu Như Huyết là tâm phúc của Sở Hoan. Lần này trên danh nghĩa Sở Hoan để cho Cừu Như Huyết hộ vệ ty chức đi đường, liệu có phải là có dụng ý khác hay không?
Vẻ mặt Lô Hạo Sinh trở nên âm trầm:
- Cừu Như Huyết ở lại lúc đó, liệu có phải để bàn giao lời nhắn nhủ cho Tôn Vân hay không?
Thân hình Tề Vương hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:
- Đến cùng ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy binh biến Bắc Sơn lần này là do Sở Hoan ở đằng sau sai bảo phải không?
- Vương gia, ty chức không dám phỉ báng Sở Hoan, nhưng hiện giờ mọi chuyện thật sự tràn đầy bí ẩn.
Lô Hạo Sinh nói:
- Thứ cho ty chức nói thẳng, sau khi Sở Hoan đánh bại Chu Lăng Nhạc, toàn bộ Tây Bắc đã không còn địch thủ của hắn. Hắn nắm quyền lớn trong tay, dưới trướng có mấy vạn binh mã, mà quan viên và binh mã Bắc Sơn cùng Thiên Sơn hiện giờ đều là rắn mất đầu. Dưới tình thế này, Vương gia nghĩ xem, quan viên Bắc Sơn và Thiên Sơn có phải nhìn sắc mặt Sở Hoan hay không?
Tề Vương chỉ sờ lên cằm, cũng không nói gì.
- Ngụy Vô Kỵ là một tay Sở Hoan đề bạt lên, đi Thiên Sơn nhậm chức. Việc này người Bắc Sơn không thể không biết được.
Lô Hạo Sinh chậm rãi nói:
- Kể từ đó, quan viên Bắc Sơn cũng đều lo lắng tiền trình của mình. Những người này sợ rằng đều cảm thấy Sở Hoan thế lớn, nên trong lòng đều nghĩ chuyện lấy lòng Sở Hoan, nếu hắn có dặn dò gì bọn họ, Vương gia cảm thấy họ sẽ không tuân theo hay sao?
Tề Vương cau mày nói:
- Đây đều là suy đoán của ngươi, cách làm người của Sở Hoan bản vương hiểu rất rõ, hắn quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không đả thương người ở sau lưng. Ngươi nói hắn không vừa lòng để ngươi đi tới Bắc Sơn nhậm chức, cho nên cố ý phái Cừu Như Huyết kích động quan viên bất mãn với ngươi, thậm chí khởi xương binh biến sao? Chuyện này không có khả năng, Lô trưởng sử, bản vương nói thật, với thực lực của Sở Hoan bây giờ, nếu hắn muốn đối phó với ngươi, căn bản không cần phí sức như thế.
Lô Hạo Sinh còn đang muốn nói tiếp, nhưng liền thấy một người vội vàng đi tới nên thôi. Nhưng người này là Tôn Đức Thắng tiến vào bẩm báo:
- Vương gia, Sở đại nhân và thuộc hạ đến.
Trước khi Tề Vương tới Tây Bắc, Tôn Đức Thắng trợ giúp đưa mật hàm cầu cứu Sở Hoan. Từ đó về sau Sở Hoan an bài lão ở lại Sóc Tuyền, cho tới khi Tề Vương tới, Tôn Đức Thắng mới lại một lần nữa trở lại hầu hạ bên người Tề Vương.
Tôn Đức Thắng đã phục thị bên người từ khi Tề Vương còn nhỏ. Qua nhiều năm, lão rất được Tề Vương tín nhiệm.
Lô Hạo Sinh nghe nói Sở Hoan đến, sắc mặt liền đại biến. Tề Vương có chút bối rối, nhưng nhanh chóng đứng dậy sửa lại y phục, Lô Hạo Sinh bên cạnh vội hỏi:
- Vương gia, không bằng trước tiên ty chức tránh ở một bên, nghe xem đến cùng Sở Hoan muốn nói gì.
Tề Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc này để Sở Hoan nhìn thấy Lô Hạo Sinh thật sự là rất xấu hổ, liền lạnh lùng phất tay. Lúc này Lô Hạo Sinh mới vội vàng đi tới lánh sau bình phong.
Lúc Tôn Đức Thắng dẫn đám người Sở Hoan đi vào, Tề Vương đã ngồi thẳng người nhìn ra, liền thấy ngoài Sở Hoan, còn có Công Tôn Sở và Bùi Tích cũng tới.
Tề Vương phái người gọi Sở Hoan, muốn thương nghị đối phó chuyện Bắc Sơn phát sinh binh biến. Bùi Tích chính là đại tướng Tây Quan quân. Chuyện liên quan tới quân sự, có lão theo tới đương nhiên là hợp tình hợp lý. Công Tôn Sở thông hiểu phong tục, tập quán, tính tình của Tây Bắc, tự nhiên cũng không thể thiếu được.
Sau khi ba người hành lễ bái kiến, Tề Vương vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống. Sở Hoan nhìn lướt xung quanh một hồi, sau đó mới hỏi:
- Vương gia, Lô trưởng sử nói Bắc Sơn phát sinh binh biến, không biết tình huống rút cuộc như thế nào?
- Là như này, Lô trưởng sử vừa tới nhận chức, binh mã Bắc Sơn liền khởi xướng phản loạn, dẫn đầu là tri châu Tín châu Tôn Vân và lang tướng Cấm Vệ quân Tống An Lộ. Những kẻ này đều là tàn đảng Tiếu Hoán Chương, một lòng muốn phản loạn triều đình, hiện giờ toàn bộ binh mã Bắc Sơn đã tham gia phản loạn...!
Tề Vương lập tức nói:
- Hiện giờ nếu không sớm bình định binh hỏa Bắc Sơn, hậu quả khó lường, thế nên ta muốn mời các vị tới đây thương nghị.
Bùi Tích nói:
- Vương gia, theo hạ quan biết, kỵ binh Bắc Sơn đã được biên chế vào quân đoàn kỵ binh tại Thanh Nguyên mã tràng. Thế nên hiện giờ Bắc Sơn chỉ còn hơn hai vạn bộ binh. Trước đây hạ quan từng được biết, trong hai vạn bộ binh này, có hơn ba ngàn là Cấm vệ quân Bắc Sơn...!
Lão lấy ra một tấm bản đồ sau đó nói:
- Vương gia, cho phép hạ quan giới thiệu kỹ càng một chút.
Tề Vương lập tức gật đầu.
Bùi Tích lúc này mới đứng dậy, tiến lên trải địa đồ ra bàn trước mặt Tề Vương:
- Vương gia tới xem, đây là địa đồ Bắc Sơn, nơi có đánh dấu tròn là chỗ phân bố binh mã Bắc Sơn.
Lão giơ tay chỉ lên một vòng tròn màu đen bên trên Du Xương thành:
- Nơi này là binh doanh Cấm vệ quân Bắc Sơn, binh mã đồn trú không quá ba ngàn người, tính cả binh doanh các mặt khác, khoảng cách tới Du Xương thành gần nhất cũng phải mất một ngày lộ trình. Hơn nữa sau khi La Định Tây chết, Sở đốc có thỉnh ý kiến Vương gia về việc dựa theo địa đồ này tiến hành phân bố nơi đóng quân. Hơn nữa đợi tới khi tổng đốc tân nhiệm Bắc Sơn tới nhậm chức, sẽ lập tức tiến hành điều chỉnh đối với Bắc Sơn quân, sẽ không tiếp tục giữ lại nhiều binh mã như vậy...!
Tề Vương gật đầu nói:
- Bộ địa đồ này bản vương đã từng thấy, những vòng tròn này là chỗ binh mã Bắc Sơn đồn trú. Lúc ấy Sở Hoan lo lắng binh mã Bắc Sơn quá tập trung sẽ xảy ra nhiễu loạn, nên đem hai vạn binh mã phân tán ra các nơi đóng quân.
Sở Hoan nói:
- Binh sĩ Bắc Sơn rất nhiều người bị ép buộc tòng quân. Sau khi La Định Tây chết, đã có nhiều người trốn khỏi quân đội. Binh lực Bắc Sơn hiện giờ chỉ không quá hai vạn người mà thôi, hơn nữa dường như đều đã mất ý chí chiến đấu. Trải qua việc phân tán nơi đồn trú như vậy, tính uy hiếp của bọn họ càng giảm mạnh, nhìn trên địa đồ này, nơi duy nhất có thể hình thành uy hiếp đối với Du Xương thành cũng chỉ có ba ngàn Cấm vệ quân dưới trướng Tống An Lộ. Kỵ binh bên trong Cấm vệ quân Bắc Sơn đã bị biên chế vào kỵ binh Tây Quan. Điều này hạ quan đã bẩm báo Vương gia, được Vương gia cho phép thế nên Tống An Lộ mới được tiếp tục thống lĩnh ba nghìn cấm vệ quân. Hai vạn quân Bắc Sơn, ngoại trừ Cấm vệ quân và châu quân, chủ yếu là binh sĩ do Tiếu Hoán Chương cưỡng ép nhập ngũ, sau đó phân tán vào trong các lộ châu quân. Châu quân Bắc Sơn cũng không chịu sự thống soái của Cấm vệ quân, hơn nữa vị Tống An Lộ này uy vọng tại Bắc Sơn cũng không cao, chưa nói tới toàn bộ Bắc Sơn quân, thậm chí bên trong Cấm vệ quân Bắc Sơn, y cũng không thể hoàn toàn phục chúng. Lúc trước hạ quan tấu lên Vương gia để Tống An Lộ tạm thời thống lĩnh Cấm vệ quân Bắc Sơn chính là đã cân nhắc qua điểm này. Cho dù y có muốn tạo phản thì một đám ít ỏi binh sĩ dưới tay cũng chưa chắc đi theo làm phản...!
Tề Vương nghe lời Sở Hoan nói, phía sau dường như có ẩn ý gì đó, nhưng nhất thời không đoán được, thế nên cảm thấy có chút mơ hồ. Lúc này may mắn Sở Hoan đã nói luôn:
- Vương gia, tình huống Bắc Sơn như thế, nên hạ quan muốn hỏi Lô đại nhân, hắn nói quân binh tạo phản, rút cuộc đó là lộ binh mã nào? Là Cấm vệ quân hay là châu quân Bắc Sơn? Là tất cả mọi người phản loạn hay chỉ có một phần làm loạn? Hắn nói dẫn đầu là tri châu Tín châu Tôn Vân và Tống An lộ, những người liên can có những ai? Tôn Vân là tri châu Tín châu nhưng người này xưa nay vô danh tại Bắc Sơn, trong tay y căn bản không có thực quyền, càng không có khả năng điều động binh lực. Tối đa cũng chỉ nắm trong tay chừng hơn một trăm tên tán binh hộ vệ mà thôi. Cho dù y muốn làm phản nhưng trong tay không có tiền vốn để khởi sự, y làm sao có thể làm đầu lĩnh?
Ánh mắt Sở Hoan bắt đầu trở nên sắc bén:
- Vương gia chuẩn bị bình định binh biến Bắc Sơn, trước đó cần phải làm rõ ràng những tình huống này. Binh mã là lợi khí của quốc gia, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ thì không thể khinh động. Nếu Bắc Sơn thật sự phản loạn, đương nhiên phải phát binh bình định. Nhưng nếu như chỉ vì một chút nguyên nhân mà phát sinh bạo động quy mô nhỏ mà lại xuất binh quy mô lớn, như vậy cho dù người Bắc Sơn không có tâm làm phản nhưng cũng sẽ bị bức phải tạo phản. Hậu quả như vậy ai sẽ gánh chịu?
Tề Vương nhìn mặt Sở Hoan liền có chút lúng túng, hơn nữa ngữ khí của hắn cũng vô cùng nghiêm khắc. Bởi vậy trong lòng Tề Vương có chút lo lắng sợ hãi, vội vàng hỏi:
- Chuyện này... chuyện này đương nhiên phải tìm hiểu rõ.
- Lô trưởng sử, Vương gia đã lên tiếng, ngươi còn ở trong đó làm cái gì.
Sở Hoan đột nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào bình phong, sẵng giọng nói:
- Còn không mau đem mọi chuyện đúng sai nói cho rõ ràng?
Thành Sóc Tuyền, phủ Tề Vương.
Lúc này Tề Vương mở to hai mắt, có chút không tin được. Đánh chết hắn cũng không ngờ được, ngắn ngủi không tới mười ngày, Lô Hạo Sinh đã xuất hiện trước mắt mình.
Sau khi Lô Hạo Sinh rời khỏi, Tề Vương nghĩ tới vô số khả năng.
Hắn nghĩ tới chuyện Lô Hạo Sinh tới Bắc Sơn, đương nhiên sẽ gặp phải không ít gian nan hiểm trở. Nhưng trong con mắt của hắn, Lô Hạo Sinh là người lão luyện thành thục, có tâm kế. Hơn nữa trước khi đi tới Bắc Sơn, Lô Hạo Sinh cũng rất tự tin, đối với các sách lược chính trị thi hành sau khi tới nhậm chức đều nói có đạo lý rõ ràng.
Thế nên dù Tề Vương dự đoán con đường tại Bắc Sơn của Lô Hạo Sinh sẽ không hoàn toàn thái bình nhưng tuyệt đối tin tưởng gã nhất định có thể trừ bỏ mọi gian nan hiểm trở, cuối cùng dừng bước chân ở Bắc Sơn.
Thậm chí Tề Vương còn có dự định, chỉ cần Lô Hạo Sinh có thể tạm thời dừng chân ở Bắc Sơn, nếu sau đó vẫn tồn tại khó khăn quá lớn, chính bản thân mình đại khái có thể hướng về phía Sở Hoan mở miệng, nhờ Sở Hoan cấp một chút trợ giúp cho Lô Hạo Sinh. Cái khác không nói, ít nhất có thể nói Sở Hoan phái một đám nhân công ruộng muối tiến tới trợ giúp Lô Hạo Sinh khai thác muối ăn.
Khắp Tây Bắc núi non trùng trùng, có vô số ngọn núi rất cao và hiểm trở. Trong đám này, trải qua khảo sát đại khái, chí ít có tới ba phần sơn mạch ẩn chứa số lượng lớn Hàn thạch. Toàn bộ núi non Tây Bắc có ba thành chứa Hàn thạch dùng để chế tạo muối mới, đây đã là tỉ lệ cực kỳ kinh người. Đối với tốc độ khai thác trước mắt, có thể nói Hàn thạch lấy không hết, dùng không cạn.
Trong số này có bảy phần Hàn thạch phân bố tại cảnh nội Tây Quan. Tỉ lệ hàn thạch phân bố tại Thiên Sơn cực nhỏ, thậm chí không tới một phần tổng số lượng. Núi non Bắc Sơn thật sự có tới hơn hai phần, mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ hai phần nhưng đó đã là một con số khó lường. Một khi Bắc Sơn thật sự bắt đầu chế muối, với lượng Hàn thạch tích tụ trong cảnh nội Bắc Sơn, chuyện cung ứng nguyên liệu sẽ không phải là vấn đề.
Kỳ thật trước khi Lô Hạo Sinh đi, Tề Vương từ trong miệng đã đã hiểu rõ, trụ cột kinh tế trước mắt của Tây Quan hiện giờ chủ yếu là dựa vào muối mới. Thương đội nối liền không dứt từ Tân Diêm thự đi bốn phương tám hướng đổi muối thành bạc. Ngoài ra nguồn thu nhập còn lại là thuế ruộng.
Trụ cột kinh tế như vậy đã là cực kỳ mê người, Lô Hạo Sinh đương nhiên đã sớm để bụng nghiên cứu, cùng thương nghị với Tề Vương. Chỉ cần gã có thể vững gót chân ở Bắc Sơn, Tề Vương đại khái có thể lấy được từ trong tay Sở Hoan phương pháp luyện chế muối mới, tiến hành xây dựng diêm trường tại Bắc Sơn. Thậm chí ba huyện Bắc Sơn cắt nhượng Tây Quan cũng hoàn toàn có thể thu hồi, dù sao ban đầu là Tiếu Hoán Chương phản loạn nên Tây Quan chiếm cứ ba huyện này. Hiện giờ đã trừ Tiếu Hoán Chương, ba huyện Thanh châu đương nhiên phải trả lại cho Bắc Sơn. Kể từ đó, Bắc Sơn vẫn có thể nắm giữ con đường đưa muối nhập quan như cũ. Tuy không tới mức dám quấy nhiễu con đường nhập quan muối của Sở Hoan, nhưng ít nhất có thể cam đoan Bắc Sơn cũng có thể tiến hành mậu dịch muối mới tới quan nội.
Chỉ có điều Tề Vương thật sự không ngờ, kế hoạch trù tính vĩnh viễn không cản nổi biến hóa. Trước khi Lô Hạo Sinh đi nhậm chức có đưa ra một số biện pháp khiến cho Tề Vương rất hài lòng.
Nhưng hiện giờ còn chưa tới mười ngày, Lô Hạo Sinh đã xuất hiện trước mắt mình với bộ dạng chật vật như vậy.
Tề Vương không phải người ngu, hắn đương nhiên có thể tính được, loại trừ thời gian đi trên đường, Lô Hạo Sinh dừng chân nghỉ ngơi ở Du Xương phủ không quá hai ngày.
Điều này khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Ngươi nói là binh mã Bắc Sơn phản bội rồi sao? Tề Vương nhíu mày:
- Bọn chúng đã khởi binh làm loạn sao?
Lô Hạo Sinh nghiêm nghị nói:
- Vương gia, hiện giờ xem ra những binh lính Bắc Sơn trước kia đều là trá hàng. Bọn chúng nhìn thấy La Định Tây bị giết, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuân theo sự phân phó trở về binh doanh Bắc Sơn. Nhưng mưu đồ phản loạn của bọn chúng không bị diệt trừ, ty chức vừa tới Du Xương, cả đám đột nhiên xông ra gây khó dễ. Vương gia, đây là bọn chúng công khai phản loạn triều đình. Ty chức đã từng nói với toàn thể quan viên tướng lĩnh Bắc Sơn, ty chức là do Vương gia phái tới nhậm chức, bọn chúng nếu đã biết lai lịch của ty chức còn dám làm như thế, đây chính là tạo phản triều đình rồi.
Sắc mặt Tề Vương trở nên khó coi:
- Ngươi nói bọn chúng biết ngươi là do bản vương phái tới nên mới tạo phản? Bọn chúng là muốn hướng về phía bản vương phải không?
- Ty chức không dám nói như vậy.
Lô Hạo Sinh thở dài:
- Nhưng tri châu Tín châu Tôn Vân, thống lĩnh Cấm vệ quân Bắc Sơn Tống An Đường, còn có không ít tướng lĩnh Bắc Sơn, bọn chúng đều là tàn đảng của Tiếu Hoán Chương... Vương gia, hiện giờ Bắc Sơn loạn lạc, việc trước mắt cần giải quyết là nhanh chóng tranh thủ thời gian phái binh tới đó bình loạn.
- Bình loạn?
Tề Vương cau mày nói:
- Bình loạn như thế nào? Chúng ta lấy đâu ra binh mã?
Lô Hạo Sinh vội nói:
- Sở Hoan có trong tay Tây Quan binh, có thể sai hắn triệu tập binh sĩ Tây Quan tiến tới đó. Vương gia, chỉ cần Sở Hoan có thể điều tới năm ngàn nhân mã, ty chức nguyện ý mang theo bọn họ, tự mình xuất lĩnh bình định náo động Bắc Sơn.
- Bản vương đã phái người đi triệu Sở Hoan.
Tề Vương nhìn về phía xa, nhìn vẻ mặt có thể thấy tâm trạng rất kém.
- Lô trưởng sử, lúc Sở Hoan tới, chúng ta nên nói như thế nào? Trước khi ngươi đi Bắc Sơn nhậm chức, Sở Hoan đã từng nói qua, ngươi chưa chắc là lựa chọn thích hợp nhất, một khi tới Bắc Sơn có khả năng sẽ xảy ra nhiễu loạn, hiện giờ xem ra lời Sở Hoan nói cũng không sai...!
Lô Hạo Sinh nghiêm mặt nói:
- Vương gia, ty chức quả thật bất tài, nhưng ty chức có cảm giác trong sự việc lần này có một số điểm rất kỳ quái.
- Kỳ quái?
Lô Hạo Sinh nhìn chung quanh một lúc, sau đó nhích tới gần, hạ giọng nói:
- Trên đường ty chức trở về cũng đã cẩn thận suy nghĩ, loạn Bắc Sơn chỉ sợ còn ẩn giấu huyền cơ khác.
Tề Vương cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
- Vương gia, La Định Tây đã chết hơn một tháng, nếu binh mã Bắc Sơn muốn làm loạn thì chẳng phải đã sớm bắt đầu rồi sao.
Lô Hạo Sinh nói khẽ:
- Vì sao trước sau bất động, thế nhưng ngày ty chức tới nhậm chức đột nhiên lại động?
- Hả?
Tề Vương nhìn chằm chằm vào mắt Lô Hạo Sinh, Lô Hạo Sinh tiếp tục nói:
- Hơn nữa ty chức đã tới nha môn tri châu Tín châu, sự tình có chút kỳ quái. Tri châu Tín châu Tôn Vân bất kính với ty chức nhưng y mắt đưa mày lại với Cừu Như Huyết. Sau khi ty chức rời khỏi, Cừu Như Huyết cũng không rời đi ngay mà ở lại đó, ty chức không biết lúc đó vì sao gã lại ở lại...!
Ánh mắt Tề Vương chớp động hỏi:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Vương gia, Cừu Như Huyết là tâm phúc của Sở Hoan. Lần này trên danh nghĩa Sở Hoan để cho Cừu Như Huyết hộ vệ ty chức đi đường, liệu có phải là có dụng ý khác hay không?
Vẻ mặt Lô Hạo Sinh trở nên âm trầm:
- Cừu Như Huyết ở lại lúc đó, liệu có phải để bàn giao lời nhắn nhủ cho Tôn Vân hay không?
Thân hình Tề Vương hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:
- Đến cùng ngươi muốn nói gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy binh biến Bắc Sơn lần này là do Sở Hoan ở đằng sau sai bảo phải không?
- Vương gia, ty chức không dám phỉ báng Sở Hoan, nhưng hiện giờ mọi chuyện thật sự tràn đầy bí ẩn.
Lô Hạo Sinh nói:
- Thứ cho ty chức nói thẳng, sau khi Sở Hoan đánh bại Chu Lăng Nhạc, toàn bộ Tây Bắc đã không còn địch thủ của hắn. Hắn nắm quyền lớn trong tay, dưới trướng có mấy vạn binh mã, mà quan viên và binh mã Bắc Sơn cùng Thiên Sơn hiện giờ đều là rắn mất đầu. Dưới tình thế này, Vương gia nghĩ xem, quan viên Bắc Sơn và Thiên Sơn có phải nhìn sắc mặt Sở Hoan hay không?
Tề Vương chỉ sờ lên cằm, cũng không nói gì.
- Ngụy Vô Kỵ là một tay Sở Hoan đề bạt lên, đi Thiên Sơn nhậm chức. Việc này người Bắc Sơn không thể không biết được.
Lô Hạo Sinh chậm rãi nói:
- Kể từ đó, quan viên Bắc Sơn cũng đều lo lắng tiền trình của mình. Những người này sợ rằng đều cảm thấy Sở Hoan thế lớn, nên trong lòng đều nghĩ chuyện lấy lòng Sở Hoan, nếu hắn có dặn dò gì bọn họ, Vương gia cảm thấy họ sẽ không tuân theo hay sao?
Tề Vương cau mày nói:
- Đây đều là suy đoán của ngươi, cách làm người của Sở Hoan bản vương hiểu rất rõ, hắn quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không đả thương người ở sau lưng. Ngươi nói hắn không vừa lòng để ngươi đi tới Bắc Sơn nhậm chức, cho nên cố ý phái Cừu Như Huyết kích động quan viên bất mãn với ngươi, thậm chí khởi xương binh biến sao? Chuyện này không có khả năng, Lô trưởng sử, bản vương nói thật, với thực lực của Sở Hoan bây giờ, nếu hắn muốn đối phó với ngươi, căn bản không cần phí sức như thế.
Lô Hạo Sinh còn đang muốn nói tiếp, nhưng liền thấy một người vội vàng đi tới nên thôi. Nhưng người này là Tôn Đức Thắng tiến vào bẩm báo:
- Vương gia, Sở đại nhân và thuộc hạ đến.
Trước khi Tề Vương tới Tây Bắc, Tôn Đức Thắng trợ giúp đưa mật hàm cầu cứu Sở Hoan. Từ đó về sau Sở Hoan an bài lão ở lại Sóc Tuyền, cho tới khi Tề Vương tới, Tôn Đức Thắng mới lại một lần nữa trở lại hầu hạ bên người Tề Vương.
Tôn Đức Thắng đã phục thị bên người từ khi Tề Vương còn nhỏ. Qua nhiều năm, lão rất được Tề Vương tín nhiệm.
Lô Hạo Sinh nghe nói Sở Hoan đến, sắc mặt liền đại biến. Tề Vương có chút bối rối, nhưng nhanh chóng đứng dậy sửa lại y phục, Lô Hạo Sinh bên cạnh vội hỏi:
- Vương gia, không bằng trước tiên ty chức tránh ở một bên, nghe xem đến cùng Sở Hoan muốn nói gì.
Tề Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc này để Sở Hoan nhìn thấy Lô Hạo Sinh thật sự là rất xấu hổ, liền lạnh lùng phất tay. Lúc này Lô Hạo Sinh mới vội vàng đi tới lánh sau bình phong.
Lúc Tôn Đức Thắng dẫn đám người Sở Hoan đi vào, Tề Vương đã ngồi thẳng người nhìn ra, liền thấy ngoài Sở Hoan, còn có Công Tôn Sở và Bùi Tích cũng tới.
Tề Vương phái người gọi Sở Hoan, muốn thương nghị đối phó chuyện Bắc Sơn phát sinh binh biến. Bùi Tích chính là đại tướng Tây Quan quân. Chuyện liên quan tới quân sự, có lão theo tới đương nhiên là hợp tình hợp lý. Công Tôn Sở thông hiểu phong tục, tập quán, tính tình của Tây Bắc, tự nhiên cũng không thể thiếu được.
Sau khi ba người hành lễ bái kiến, Tề Vương vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống. Sở Hoan nhìn lướt xung quanh một hồi, sau đó mới hỏi:
- Vương gia, Lô trưởng sử nói Bắc Sơn phát sinh binh biến, không biết tình huống rút cuộc như thế nào?
- Là như này, Lô trưởng sử vừa tới nhận chức, binh mã Bắc Sơn liền khởi xướng phản loạn, dẫn đầu là tri châu Tín châu Tôn Vân và lang tướng Cấm Vệ quân Tống An Lộ. Những kẻ này đều là tàn đảng Tiếu Hoán Chương, một lòng muốn phản loạn triều đình, hiện giờ toàn bộ binh mã Bắc Sơn đã tham gia phản loạn...!
Tề Vương lập tức nói:
- Hiện giờ nếu không sớm bình định binh hỏa Bắc Sơn, hậu quả khó lường, thế nên ta muốn mời các vị tới đây thương nghị.
Bùi Tích nói:
- Vương gia, theo hạ quan biết, kỵ binh Bắc Sơn đã được biên chế vào quân đoàn kỵ binh tại Thanh Nguyên mã tràng. Thế nên hiện giờ Bắc Sơn chỉ còn hơn hai vạn bộ binh. Trước đây hạ quan từng được biết, trong hai vạn bộ binh này, có hơn ba ngàn là Cấm vệ quân Bắc Sơn...!
Lão lấy ra một tấm bản đồ sau đó nói:
- Vương gia, cho phép hạ quan giới thiệu kỹ càng một chút.
Tề Vương lập tức gật đầu.
Bùi Tích lúc này mới đứng dậy, tiến lên trải địa đồ ra bàn trước mặt Tề Vương:
- Vương gia tới xem, đây là địa đồ Bắc Sơn, nơi có đánh dấu tròn là chỗ phân bố binh mã Bắc Sơn.
Lão giơ tay chỉ lên một vòng tròn màu đen bên trên Du Xương thành:
- Nơi này là binh doanh Cấm vệ quân Bắc Sơn, binh mã đồn trú không quá ba ngàn người, tính cả binh doanh các mặt khác, khoảng cách tới Du Xương thành gần nhất cũng phải mất một ngày lộ trình. Hơn nữa sau khi La Định Tây chết, Sở đốc có thỉnh ý kiến Vương gia về việc dựa theo địa đồ này tiến hành phân bố nơi đóng quân. Hơn nữa đợi tới khi tổng đốc tân nhiệm Bắc Sơn tới nhậm chức, sẽ lập tức tiến hành điều chỉnh đối với Bắc Sơn quân, sẽ không tiếp tục giữ lại nhiều binh mã như vậy...!
Tề Vương gật đầu nói:
- Bộ địa đồ này bản vương đã từng thấy, những vòng tròn này là chỗ binh mã Bắc Sơn đồn trú. Lúc ấy Sở Hoan lo lắng binh mã Bắc Sơn quá tập trung sẽ xảy ra nhiễu loạn, nên đem hai vạn binh mã phân tán ra các nơi đóng quân.
Sở Hoan nói:
- Binh sĩ Bắc Sơn rất nhiều người bị ép buộc tòng quân. Sau khi La Định Tây chết, đã có nhiều người trốn khỏi quân đội. Binh lực Bắc Sơn hiện giờ chỉ không quá hai vạn người mà thôi, hơn nữa dường như đều đã mất ý chí chiến đấu. Trải qua việc phân tán nơi đồn trú như vậy, tính uy hiếp của bọn họ càng giảm mạnh, nhìn trên địa đồ này, nơi duy nhất có thể hình thành uy hiếp đối với Du Xương thành cũng chỉ có ba ngàn Cấm vệ quân dưới trướng Tống An Lộ. Kỵ binh bên trong Cấm vệ quân Bắc Sơn đã bị biên chế vào kỵ binh Tây Quan. Điều này hạ quan đã bẩm báo Vương gia, được Vương gia cho phép thế nên Tống An Lộ mới được tiếp tục thống lĩnh ba nghìn cấm vệ quân. Hai vạn quân Bắc Sơn, ngoại trừ Cấm vệ quân và châu quân, chủ yếu là binh sĩ do Tiếu Hoán Chương cưỡng ép nhập ngũ, sau đó phân tán vào trong các lộ châu quân. Châu quân Bắc Sơn cũng không chịu sự thống soái của Cấm vệ quân, hơn nữa vị Tống An Lộ này uy vọng tại Bắc Sơn cũng không cao, chưa nói tới toàn bộ Bắc Sơn quân, thậm chí bên trong Cấm vệ quân Bắc Sơn, y cũng không thể hoàn toàn phục chúng. Lúc trước hạ quan tấu lên Vương gia để Tống An Lộ tạm thời thống lĩnh Cấm vệ quân Bắc Sơn chính là đã cân nhắc qua điểm này. Cho dù y có muốn tạo phản thì một đám ít ỏi binh sĩ dưới tay cũng chưa chắc đi theo làm phản...!
Tề Vương nghe lời Sở Hoan nói, phía sau dường như có ẩn ý gì đó, nhưng nhất thời không đoán được, thế nên cảm thấy có chút mơ hồ. Lúc này may mắn Sở Hoan đã nói luôn:
- Vương gia, tình huống Bắc Sơn như thế, nên hạ quan muốn hỏi Lô đại nhân, hắn nói quân binh tạo phản, rút cuộc đó là lộ binh mã nào? Là Cấm vệ quân hay là châu quân Bắc Sơn? Là tất cả mọi người phản loạn hay chỉ có một phần làm loạn? Hắn nói dẫn đầu là tri châu Tín châu Tôn Vân và Tống An lộ, những người liên can có những ai? Tôn Vân là tri châu Tín châu nhưng người này xưa nay vô danh tại Bắc Sơn, trong tay y căn bản không có thực quyền, càng không có khả năng điều động binh lực. Tối đa cũng chỉ nắm trong tay chừng hơn một trăm tên tán binh hộ vệ mà thôi. Cho dù y muốn làm phản nhưng trong tay không có tiền vốn để khởi sự, y làm sao có thể làm đầu lĩnh?
Ánh mắt Sở Hoan bắt đầu trở nên sắc bén:
- Vương gia chuẩn bị bình định binh biến Bắc Sơn, trước đó cần phải làm rõ ràng những tình huống này. Binh mã là lợi khí của quốc gia, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ thì không thể khinh động. Nếu Bắc Sơn thật sự phản loạn, đương nhiên phải phát binh bình định. Nhưng nếu như chỉ vì một chút nguyên nhân mà phát sinh bạo động quy mô nhỏ mà lại xuất binh quy mô lớn, như vậy cho dù người Bắc Sơn không có tâm làm phản nhưng cũng sẽ bị bức phải tạo phản. Hậu quả như vậy ai sẽ gánh chịu?
Tề Vương nhìn mặt Sở Hoan liền có chút lúng túng, hơn nữa ngữ khí của hắn cũng vô cùng nghiêm khắc. Bởi vậy trong lòng Tề Vương có chút lo lắng sợ hãi, vội vàng hỏi:
- Chuyện này... chuyện này đương nhiên phải tìm hiểu rõ.
- Lô trưởng sử, Vương gia đã lên tiếng, ngươi còn ở trong đó làm cái gì.
Sở Hoan đột nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng vào bình phong, sẵng giọng nói:
- Còn không mau đem mọi chuyện đúng sai nói cho rõ ràng?
Danh sách chương