Ai cho ngươi thay y phục trước mặt ta?

Thái Hổ, lão Lục lùn và đám tàn binh bại tướng liên quan được đồng bạn chất lên xe chật vật mà đi. Nhóm thôn dân của Lưu gia thôn hoan hô như sấm, nỗi oán hận mấy năm bị dồn nén như được vỡ tung. Kể cả những thôn dân bị thương, cũng hưng phấn ra mặt.

Mọi người dọn dẹp chiến trường, trận quần ẩu này, nhóm thôn dân có một nửa là bị thương, đại bộ phận chỉ bị thương ngoài da, nhưng cũng có năm sáu ngươi bị thương tổn gân cốt không nhẹ.

Từ lang trung hôm đó đúng là người bận rộn nhất thôn.

Một hồi đại thắng, Lưu gia thôn hãnh diện, nhà nào nhà nấy đều náo nhiệt phi phàm, đến lúc hoàng hôn, có mấy tên sai nha từ thị trấn đến đi thẳng đến Phùng gia.

Lục Báo sớm đã không còn tung tích, ngay cả gã người hầu và tên đầu bếp cũng không không thấy tăm hơi, chỉ còn thi thể Phùng Nhị Cẩu nằm ở chính đường, không ai để ý tới.

Từ tờ mờ sáng, Lưu Thiên Phúc đã phái người đến huyện nha báo quan, thông thường thì quá trưa là cũng đã tới rồi. Nhưng lúc này mấy tên nha sai mới thấy tới, dường như muốn tránh trận quần ẩu.

Vài tên nha sai ngồi trong Phùng gia, gọi Bảo trưởng Lưu gia thôn và nương tử Thiết gia đến thẩm vấn. Các thôn dân khác, bao gồm cả Sở Hoan cũng phải đứng bên ngoài đợi.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, mới thấy Lưu Thiên Phúc đi ra, kêu mấy nữ nhân đi vào, nấu cơm cho mấy sai nha ăn. Trong Phùng gia lúc nào cũng cất giữ rượu thịt, đủ để mấy tên nha sai ăn chiều. Nhóm thôn dân đợi ngoài cửa hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy nha sai đi ra, hai gã thôn dân tráng kiện dùng ván cửa đưa thi thể của Phùng Nhị Cẩu ra ngoài.

Nhóm thôn dân thấy có người đi ra liền vây quanh. Mấy tên nha sai quát to kêu tránh đường, từ giữa đi ra một gã sai dịch, xem y phục của gã thì dường như là một gã Bộ đầu, mặt lớn, râu dài, gã cao giọng nói:

- Phùng Nhị Cẩu đêm hôm xông vào nhà dân nữ có ý đồ xấu, chuyện này các ngươi có biết hay không?

Nhóm thôn dân lập tức đáp:

- Đại nhân, Phùng Nhị Cẩu ở trong thôn làm xằng làm bậy, tội ác chồng chất. Hắn ban đêm xông vào nhà dân nữ, là chính xác không sai. Việc này toàn thôn chúng ta ai cũng có thể làm chứng.

Gã Bộ đầu khẽ gật đầu, lại nói:

- Nghe nói ở đây còn có một người tên là Triệu Bảo, có hay không?

- Có!

- Triệu Bảo hiện nay ở đâu?

- Đêm hôm qua, Triệu Bảo lỡ tay đánh chết người, đã bỏ trốn, hiện giờ cũng không biết tung tích.

Nhóm thôn dân đồng thanh trả lời.

Gã Bộ đầu lại cười lạnh:

- Bản bộ đầu nói cho các ngươi biết, che dấu chân tướng sự việc, cũng là phạm vào vương pháp. Theo bản Bộ đầu biết, Triệu Bảo này là tâm phúc bên người Phùng Nhị Cẩu, hắn sao có thể đánh chết chủ tử của mình? Trong việc này tột cùng là có âm mưu gì, các ngươi vẫn nên khai thật ra đi.

Nói tới đây, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám thôn dân, bình thản nói tiếp:

- Nếu bây giờ nói thật, bản Bộ đầu có thể bắt người hoặc cũng có thể giải vây cho các ngươi. Đợi đến khi tới gặp Tri huyện đại nhân, muốn nói thật cũng không kịp nữa rồi.

Lưu Thiên Phúc cúi mình đáp:

- Hoàng Bộ đầu, chuyện này quả thật là do Triệu Bảo gây nên.

Lão dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp:

- Tiểu nhân vừa rồi đã báo cáo sự việc từ đầu đến đuôi. Khám nghiệm tử thi cũng đã khám. Vết thương trí mạng ở đỉnh đầu, bảy tám người trong chúng ta có mặt ở đó cũng đều thấy rõ, đòn trí mạng này là do Triệu Bảo đánh.

Lưu Thiên Phúc vừa dứt lời, liền có mấy thôn dân cùng kêu lên:

- Không sai, chúng ta đều có thể làm chứng, Phùng Nhị Cẩu đúng là do Triệu Bảo đánh chết.

Hoàng Bộ đầu vẻ mặt có vẻ lo lắng, trầm mặc một lúc, gã cũng biết chuyện khó xử lý nhất chính là toàn Lưu gia thôn một mực chắc chắn Phùng Nhị Cẩu là do chính tay Triệu Bảo giết chết. Ngay cả cây gậy đánh người của Triệu Bảo vẫn còn lại đó, còn có bảy tám người đứng ra làm chứng, thậm chí đương sự Hòe Hoa cũng khăng khăng Phùng Nhị Cẩu đang dở trò xấu thì bị Triệu Bảo đánh chết, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, và đáng bực nhất là Triệu Bảo hiện giờ không thấy tung tích, chẳng khác nào giết người rồi chạy trốn.

Sở Hoan đứng lẫn trong đám thôn dân, thấy Hoàng Bộ đầu vẻ mặt lo lắng, trong lòng cười lạnh. Nhìn thái độ của gã cũng biết là không cam tâm, nhưng toàn Lưu gia thôn lúc này trên dưới một lòng, trong cái chết của Phùng Nhị Cẩu đám nha sai tuyệt không thể tìm thấy chút sơ hở.

Sau một hồi lâu, Hoàng Bộ đầu mới bảo Lưu Thiên Phúc cho người mang tới một chiếc xe bò, đem thi thể Phùng Nhị Cẩu lên nha môn huyện, lại kêu Lưu Thiên Phúc và Hòe Hoa đi theo lấy khẩu cung.

Hòe Hoa có chút sợ hãi. Lưu Thiên Phúc biết đây là chuyện phải làm, khuyên nhủ an ủi Hòe Hoa vài câu. Lại có vài tên thôn dân chủ động nguyện ý đi làm chứng, Hoàng Bộ đầu suốt đêm dẫn theo mấy người bọn họ rời khỏi thôn.

Chờ bọn họ đi, nhóm thôn dân còn ở lại nghị luận, Sở Hoan thì về thẳng nhà. Tố Nương thấy hắn về, vội vàng hỏi:

- Đám nha sai đi hết rồi sao?

Sở Hoan gật đầu, đem chuyện kể lại một lượt. Tố Nương lo lắng hỏi:

- Lưu thúc cũng đi theo sao?

- Tỷ không cần lo lắng.

Sở Hoan cười:

- Chúng ta có nhân chứng vật chứng, hơn nữa, Triệu Bảo sợ tội bỏ trốn, mấy người Lưu thúc sẽ không sao cả. Án chết người, nha môn sẽ không thể tra sơ sài, thế nào cũng cần bọn họ đến nha môn, nói rõ ràng mọi chuyện mới được.

Sở Hoan biết đám người Lưu Thiên Phúc chắc chắn sẽ khăng khăng Triệu Bảo đánh chết Phùng Nhị Cẩu, nếu không án tử này sẽ liên quan đến bọn họ. Cho nên bọn họ nhất định sẽ kiên trì đến cùng.

Hòe Hoe biết nội tình lần này, nhưng vì bảo vệ danh tiết của mình, tuyệt không dám nói khác. Cũng chỉ một mực Phùng Nhị Cẩu có ý định dâm nhục nàng, tuyệt đối không dám thừa nhận mình và Phùng Nhị Cẩu liên kết hãm hại Sở Hoan. Chỉ cần Hòe Hoa không tiết lộ cái tên Sở Hoan, như vậy án tử Phùng Nhị Cẩu không thể liên quan đến hắn.

Tố Nương nghe Sở Hoan nói vậy, mới bớt lo lắng đôi chút, lập tức cười lạnh:

- Thiết gia kia ngày thường trang điểm xinh đẹp ăn mặc diêm dúa huênh hoang khoác loác…

Nói đến đây, ngừng lại, vì cũng biết nói tiếp sẽ không tốt, nhưng vẫn thả thêm một câu:

- Nàng ta sao không nghĩ, Phùng Nhị Cẩu kia hại khắp cùng thôn, sao có thể bỏ qua nàng ta chứ? Ta xem chỉ có nàng ta là xứng đáng.

Tố Nương dường như cũng cảm thấy mình có chút hơi quá. Hòe Hoa hiện tại đã đi nha môn, họa phúc khó lường, hai người vốn là đồng quê, cô và Hòe Hoa mặc dù bất hòa như nước với lửa, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn thấy lo lắng cho nàng ta, hướng Sở Hoan hỏi:

- Bọn họ… bọn họ đi nha môn liệu có bị dùng nhục hình không?

Sở Hoan nheo ánh mắt, chuyện này hắn cũng không thể nói chính xác. Nhưng thấy Tố Nương lo lắng ra mặt, vội khuyên giải:

- Tố Nương tỷ, tỷ đừng lo, chuyện này đã rõ ràng cả rồi. Tri huyện đại nhân cho dù hồ đồ cũng không thể đổi trắng thành đen, tùy ý dùng nhục hình. Trong vòng 50 dặm của thị trấn Thanh Liễu phủ Vân Sơn, y không thể muốn làm bậy là làm bậy được. Nếu chuyện này náo động đến Tổng đốc đại nhân, chỉ sợ cái mũ quan trên đầu y cũng không giữ được.

Tố Nương ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:

- Đệ nói cũng có lý.

Đột nhiên thoáng thấy đầu vai Sở Hoan lộ một mảnh da thịt, nguyên do là hôm nay hắn ẩu đả, bị kéo rách.

Đây cũng không phải là do hắn bị xé rách khi đánh đấm, mà là sau khi thắng, nhóm thôn dân bày tỏ niềm hân hoan quá đà, kéo tay vỗ vay công kênh hắn như đại anh hùng. Xiêm y của hắn vốn cũng đã cũ, chỉ cần một ai đó dùng sức mạnh một chút, liền xé xách một mảnh.

- Đệ bị thương?

Nhìn thấy y phục của hắn bị rách, Tố Nương la lên:

- Đi Từ lang trung ngay.

Sở Hoan lắc đầu cười:

- Không có việc gì, chỉ là bị mọi người kéo rách áo thôi, đem khâu vá lại sau vậy.

Tố Nương nói:

- Vậy cởi áo ra, ta sẽ vá lại cho đệ.

Cô xoay người, liền đi lấy kim chỉ, lúc cô quay lại, Sở Hoan đã cởi áo ra sẵn. Dưới ngọn đèn dầu, lộ ra một thân hình rắn chắc, cân đối, làn da tuy đen bóng nhưng cực kỳ khỏe mạnh.

Nhìn thấy cơ thể Sở Hoan, Tố Nương ai da một tiếng, đỏ mặt lên, quay đầu đi, trong tay cầm một bộ quần áo đưa qua:

- Ai cho ngươi cởi đồ ra?

Cô cảm thấy tim như đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, bộ ngực đầy đặn phập phồng.

Sở Hoan ngẩn ra, hắn không phải là người cổ đại thuần túy, nên những việc lễ giáo nam nữ này hiểu biết rất ít, không thể ngờ Tố Nương lại có phản ứng như thế, đưa tay nhận bộ y phục mới, vội vàng cười:

- Không phải chính tỷ bảo đệ thay y phục sao?

- Ta đâu bảo đệ thay y phục ngay tại chính đường?

Thấy Sở Hoan tranh luận, Tố Nương dướn mày lên:

- Đệ không biết nên tìm nơi khác để thay y phục?

- Nơi khác?

Sở Hoan lúng túng:

- Nhà có ba gian, mẹ đã ngủ, không lẽ đi quấy rầy, phòng của tỷ càng không tiện vào, tỷ bảo đệ có thể đi đâu được?

Hắn nhìn ra ngoài cửa, nhìn trời vẫn còn tý tách vài hạt mưa, cười nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ không định bảo đệ ra ngoài trời thay y phục chứ?

Tố Nương thấy Sở Hoan nói càng lúc càng đúng, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đưa kim chỉ ra, cả giận:

- Nếu ngươi có bản lĩnh thì khâu vá luôn đi.

Rồi cô xoay người, đi thẳng vào phòng.

Sở Hoan ngẩn ra, không thể tưởng được Tố Nương lại cáu giận như thế, mình chỉ giải thích một phen không biết làm sao lại càng khiến cô tức giận hơn, lắc lắc đầu:

- Ôi, lòng của nữ nhân tựa như đáy biển.

Tố Nương tai thính, vừa mới đi vào phòng, nghe thấy thế, bật người lại, chống tay bên hông, mày liễu dướn lên, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói cái gì?

Sở Hoan vội cười:

- Không có gì, đệ chỉ nói là chưa sử dụng kim bao giờ, không biết có thể vá áo hay không?

- Vá cũng không biết thì đừng mặc nữa.

Tố Nương quay mặt đi chỗ khác.

Sở Hoan ngồi xuống bên ngọn đèn dầu, hắn đúng là chưa từng cầm đến kim chỉ, loay xoay với cái áo cả buổi, cũng chưa khâu được mũi nào. Tố Nương trốn sau cửa lén xem, thấy hắn lóng ngóng với cái áo, trong lòng phì cười, lắc cặp mông đi tới, giật lấy kim chỉ rồi xoay người trở về phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện