Gió lạnh thổi mạnh, Phong Tiêu Dương thỉnh thoảng run lên một cái, có chút tức giận vì bản thân không đem noãn ngọc đeo bên người. Hắn ngẩng nhìn những ngôi sao xa xa trên trời, trong lòng rất bức bội. 

Đây là nơi quỷ nào? Ánh sao trên trời cũng thật ít đi, như thế thì làm sao mà hắn có thể bấm ngón tay tính thời gian được? Phong Tiêu Dương không cách nào biết được mình đã đi bao lâu, cơn rét, đau đớn cùng một lúc kích thích thần kinh của hắn, hắn chỉ có thể dời đi sự chú ý bằng cách suy nghĩ tại sao lại xuất hiện ở nơi này.  

"Ắt ——" xì! Phong Tiêu Dương há miệng, kịp thời ngăn chặn đem tiếng hắt hơi nuốt trở lại.  

Hắn ngậm chặt miệng ý đồ muốn đem tiếng hắt hơi tiêu hóa nội bộ. 

Sư phụ đã nói, bất luận ở nơi nào cũng phải chú ý hình tượng quốc sư, tuyệt đối không thể có hành động nào làm mất đi sự thanh nhã! Hắt hơi là chuyện chỉ có phàm phu tục tử mới làm! Huống hồ mới vừa rồi hắn còn ngã xuống trước mặt nhiều người như vậy, coi như đã mất hết mặt mũi...  

Phong Tiêu Dương sờ sờ mũi bị đông cứng lạnh như băng, ánh mắt lập tức trở nên ướt át.

"Hồng Thiều..."

"Tiểu Thạch Tử..."

"Sư phụ..."

"Hoàng đế đồ nhi..."

Lại đi hết một con đường Phong Tiêu Dương thấp giọng gọi nhưng bất luận hắn gọi bao nhiêu lần, thì những người này đều không giống như trước kia mà xuất hiện thật nhanh trước mặt hắn.

“Nơi này nhà thật là cao a... Đều là cung điện sao? Chẳng lẽ ta đi tới thần giới? Nhưng tại sao chẳng lẽ lúc ngủ là ban ngày, ngủ một giấc trời liền tối*” Trong đầu Phong Tiêu Dương có rất nhiều câu hỏi. 

(*Ở đây ý em nó là tại sao lúc em nó ngủ là buổi tối ngủ xong một giấc vẫn là buổi tối rồi tự mình giải thích, chẳng biết dịch làm sao cho dễ hiểu nữa)   

Lúc này trời đã khuya lắm rồi, trên đường cơ hồ không còn người nào. 

Phong Tiêu Dương trợn to mắt, Bỗng dưng thấy một cái hộp đen thùi lùi chạy như bay về phía hắn, sau đó dừng lại trước mặt.

Có người tới?

Trong nháy mắt Phong Tiêu Dương ưỡn thẳng thắt lưng, hắn thả vạt áo đang xách trên tay xuống, dùng sức chớp mắt mấy cái, muốn đem hết nước mắt sắp trào ra ngoài trở lại hốc mắt. Khí thế cả người Phong Tiêu Dương chớp mắt thay đổi hoàn toàn. Dưới ánh đèn, với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn, cùng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cao quý, càng làm cả người lộ ra tư vị nghiêm nghị bất khả xâm phạm.  

"Cậu là ai?! Đứng ở giữa quốc lộ làm gì? Không nhìn thấy xe ở phía trước sao?" Có người từ bên trong đi ra, nghe ra là giọng của một nữ nhân. Nhưng mà giọng nói của nữ nhân này quả thực hung hãn! 

Phong Tiêu Dương không nhanh không chậm tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi “Ngươi lại là ai? Ngươi thật sự không biết ta sao?”

Giọng nói Phong Tiêu Dương chắc nịch, tựa như bắt buộc đối phương phải biết mình vậy. Vì thế cô gái kia liền trừng mắt nhìn trường bào nhuốm màu đen đối diện, đi về trước hai bước, hai mắt mông lung nhìn Phong Tiêu Dương: “Cậu...Là người mới của giới giải trí? Không đúng...Tôi chưa thấy qua người nào có dáng dấp tốt như cậu...” 

Vừa nói cô gái vừa ghé đầu lại gần ngực Phong Tiêu Dương "Dáng dấp thật đẹp mắt... Ừ, lớn lên xinh đẹp ngực phẳng tiểu Bạch thụ..."

"Cái gì thú?" Phong Tiêu Dương kinh ngạc đẩy cô gái trong ngực ra, thấy hơi thở của cô ta sặc mùi rượi. 

(Chữ ‘Thú’ và chữ ‘Thụ’ là từ đồng âm khác nghĩa đều được phiên âm thành chữ ‘Shòu’)

Phong Tiêu Dương: "..."

Vết thương bị đè lên làm hắn rất đau, đang muốn phát hỏa với nữ nhân chẳng biết tôn ti trật tự này, đột nhiên cô ta từ trong ngực Phong Tiêu Dương lui ra, đứng thẳng người, nắm cánh tay hắn lại, “Ai ya! Cậu chảy máu...Đi về nhà tôi, tôi sẽ rửa vết thương bằng thuốc sát trùng cho cậu...”

Thuốc sát trùng là cái gì?

Không chờ Phong Tiêu Dương nghĩ ra đáp án, cô gái nhỏ nhắn trước mặt, trược tiếp kéo hắn đi về cái hộp đen, trong miệng còn lẩm bẩm: “Ngoan ngoãn đi về nhà với chị...”

Hắn nhận ra cô gái không có ác ý, nên măc kệ cô ta lôi mình đi, so với việc đề phòng người lạ trong lòng có ý xấu hay không, đương nhiên bây giờ Phong Tiêu Dương càng cần một nơi ấm áp hơn, tốt nhất là có thức ăn, có y phục... 

Trương Tuyết Mạn chưa bao giờ có một giấc mơ đẹp như vậy, trong mơ có một thiếu niên mang một cái trường bào màu trắng, nhu nhu nhược nhược nhìn mình, độ xinh đẹp max làm cô mê mệt. 

Mỹ nhân ngực phẳng thụ sống sờ sờ từ trong tiểu thuyết bước ra nha!

Trương Tuyết Mạn chép miệng, bị chuông điện thoại thúc giục không đành lòng mở mắt, cô tiện tay vớ lấy điện thoại, ngồi dậy đưa đến bên tai, “A lô...”

“Tuyết Mạn, ba giờ buổi chiều phải đến công ty báo cáo, đừng quên buổi tối có hoạt động từ thiện.”

"Biết rồi, chị Hi." Trương Tuyết Mạn cúp máy, cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài, “Kì lạ, hôm qua mình về nhà bằng cách nào?”

Phong Tiêu Dương ở trong phòng lật qua lật lại, chỉ tìm được một tí thức ăn kỳ kỳ quái quái, hắn mở một cái hộp tinh xảo, lấy từ bên trong ra một khối đường bỏ vào miệng.

Haiiii...

Phong Tiêu Dương nhíu mày, nhưng nghĩ đến vấn đề lễ nghi, lại nhai nhai nhanh chóng nuốt xuống.

"Những thứ kia thật khó ăn." Phong Tiêu Dương chê bai đem những thứ thức ăn có màu sắc sặc sỡ kia trả lại. 

"Ục..." Bụng bất nhã phát ra tiếng vang.

Hắn cảm thấy mặt mũi bản thân qua hai ngày ở đây đã mất sạch

"Cậu lén lén lút lút ở nhà tôi làm gì?" Giọng nữ thét to.

Một đạo kình phong từ sau lưng hắn đánh tới, Phong Tiêu Dương nhanh nhẹn tránh sang một bên, xoay người khôi phục lại dáng vẻ quốc sư cao lãnh, hơn nữa còn tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Hắn chớp mắt mấy cái, hông hiểu nhìn cô nương say rượi ngày hôm qua, trong tay cầm một cái côn nhỏ, giống như muốn khiêu chiến với mình.

“A a a này này, cậu đứng yên!” Cô gái tuôn ra một loạt tiếng thét, cái côn nhỏ từ trên tay rơi xuống, đó là một thứ đồ màu đen to bằng bàn tay.

Cái đó là pháp khí gì? Trong mắt Phong Tiêu Dương hiện lên tia nghi hoặc.

"Răng rắc răng rắc" hai tiếng vang, Trương Tuyết Mạn si mê bưng mặt mình, “A a quá tuyệt vời, ta tìm ra rồi! Mỹ thiếu niên! Mỹ thiếu niên! Mỹ thiếu niên...Ha ha thì ra không phải là mơ!” 

“To gan! Ngươi dám bất kính với bản quốc sư?” Phong Tiêu Dương cau mày. Gặp một nữ nhân điên điên khùng khùng thì phải làm sao? Sư phụ chưa dạy ta cái này...Chẳng lẽ phải dùng lá bùa định thân nàng lại rồi tra hỏi một phen sao? 

"Quốc sư?" Trương Tuyết Mạn ngẩn người, " Chờ một chút, cậu tên gì? Câu tại sao mặc quần áo của tôi?" Cuối cùng Trương Tuyết Mạn cũng khôi phục lý trí.

Phong Tiêu Dương kéo cái váy mày xanh lá trên người, lại kéo cái áo khoác màu đỏ thẩm bên ngoài, mặt dày nói: “A, y phục ta hư rồi, chỉ có thể tìm y phục khác mặc tạm.”

Khí thế trên người Phong Tiêu Dương lập tức tan vỡ, Trương Tuyết Mạn nhìn bộ dạng ngốc manh của hắn, không nhịn được nhếch môi, lãnh khí mới vừa rồi toát ra ác liệt trên người hắn không phải đều là ảo giác chứ? 

Trương Tuyết Mạn đem Phong Tiêu Dương mời đến ngồi trên sa lon, con ngươi dính chặt vào người hắn. Rất khó gặp à, mỹ thiếu niên mặc nữ trang... Nhất định việc play thoát y rất gợi cảm a! Trương Tuyết Mạn tỏ vẻ tiếc nuối vì bản thân không phải là đàn ông!

Phong Tiêu Dương mềm nhũn ngồi trên đệm, được chủ nhà ngầm cho phép hắn quan sát xung quanh.

Trương Tuyết Mạn bưng ra một ly ca cao nóng đưa cho Phong Tiêu Dương, hắn nhận lấy sau đó nhìn thứ nước đen kịt, khịt lỗ mũi, “Cái này là thuốc sao? Ta không mắc phong hàn.”

Trương Tuyết Mạn nhìn cái mũi lạnh đỏ của Phong Tiêu Dương giống như con thỏ nhỏ, dở khóc dở cười nói: “Đây không phải là thuốc, nó rất ngọt, cậu thử uống một chút đi.”

Phong Tiêu Dương ôm ly thủy tinh, lè lưỡi liếm...

Trương Tuyết Mạn mất bình tĩnh níu chặt cái đệm ghế sa lon, đây chính là là tiểu Bạch thụ? Một dụ thụ bằng da bằng thịt nha?  

Hắn liếm xong liền uống một ngụm lớn, dòng nước ấm áp chảy vào cổ họng, tức khắc làm cho hắn thỏa mãn.

“Ở nơi này có thuốc không?” Phong Tiêu Dương nhìn Trương Tuyết Mạn, lần này hắn không bày ra tư thế quốc sư nữa. Phong Tiêu Dương biết, bây giờ hắn đang ở trong phòng của cô gái này, nếu biểu hiện không tốt, bị đuổi ra ngoài thì phải làm sao?

"Thuốc? Thuốc gì?" x dược hay là thuốc mê? Suy nghĩ của Trương Tuyết Mạn bắt đầu đen tối. 

Phong Tiêu Dương đặt ly xuống, cởi chiếc áo khoác cũ trên người, rồi vén ống tay áo của cái váy màu xanh lá bên trong, làm vết thương bị chảy máu lộ ra ngoài. 

Phong Tiêu Dương cau mày, nhỏ giọng rên: "Đau quá."

Trương Tuyết Mạn biến sắc, cô luống cuống tay chân đứng lên, “Tôi đi lấy áo quần khác cho cậu, bộ đó là của tôi, cậu mặc không thích hợp, cậu đổi nhanh lên, tôi đưa cậu đi bệnh viện!”

Cô vừa nói vừa đẩy Phong Tiêu Dương tới phòng tắm, còn đưa cho hắn bộ áo quần hơi trung tính. 

Phong Tiêu Dương quan sát gian phòng nhỏ, ngẩng đầu lên thấy trên bức tường đối diện cách đó không xa có tấm gương, hắn nhìn bản thân trong gương, nhất thời có chút luống cuống... 

Thì ra lúc đó không phải y phục đột nhiên dài ra! Mà bởi vì thân thể mình nhỏ lại!

Phong Tiêu Dương đưa tay sờ mặt mình.

Thật giống như đã trở lại lúc mười sáu tuổi...

Nghĩ tới sư phụ đã từng đoán mệnh cho mình, Phong Tiêu Dương liền biết, bản thân đã chết, nếu không thì làm sao trở lại thời điểm mười sáu tuổi? 

Hắn đổi xong đi ra, lại một lần nữa làm Trương Tuyết Mạn kinh hãi.

Không thể nào ngờ, dung mạo của hắn không thể nào bới ra một tí tì ti tỳ vết nào. Bên trong hắn mắc một cái áo sơ mi do anh trai cô lưu lại, do hơi rộng, nên lộ ra vòng eo không rắn chắc. Bên ngoài khoác tùy ý chiếc áo khoác lông màu đen của Trương Tuyết Mạn, phía dưới mắc một chiếc quần thường màu trắng, ờ, giống nữ sĩ.

Nhưng mà Tiêu Dương không có bắt bẻ, vả lại, hắn còn cảm thấy những thứ y phục kỳ quái này mặc lên rất đẹp mắt, đơn giản lại ấm áp...Vì vậy hắn bị cắp mắt lang của cô soi tới soi lui.

Trương Tuyết Mạn thu hồi tâm tình hoa si, vội vàng mang Phong Tiêu Dương đi bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, Trương Tuyết Mạn xác nhận khuôn mặt thiếu niên một lần nữa, thật làm người ta đau lòng a!

Một con người nho nhã yếu đuối như vậy bị một vết thương nặng như vậycho đến bây giờ vẫn không nói một tiếng nào! Tuy hắn có dung mạo như hoa, nhưng thật ra lại là thâm tàng bất lộ cường thụ?

Dìu Phong Tiêu Dương từ bệnh viện đi ra, Trương Tuyết Mạn nhìn Phong Tiêu Dương bằng ánh mắt trìu mến làm cho da gà cả người hắn đồng loạt nổi lên.

“Nơi này là triều đại nào?” Thêm một làn nữa lên ‘Cái hộp đen’, Phong Tiêu Dương không nhịn được hỏi Trương Tuyết Mạn.

“Cái gì? Cái gì triều đại?” Linh quang trong đầu Trương Tuyết Mạn chợt lóe, “Cậu cậu cậu...Cậu từ cổ đại tới?!” Trương Tuyết Mạn một lần nữa sợ ngây người.

Phong Tiêu Dương gật đầu, khí thế trên người lại biến đổi, cao quý lạnh nhạt nói: “Ta là huyền huyễn vương triều quốc sư Phong Tiêu Dương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện