“Như vậy cậu nói cậu không thông qua?” Đoạn Kích Âm chuyển động người dưới ghế da, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Phong Tiêu Dương.

Lại đem giọng bắt chước phải giống như đúc. Cậu đứng đối diện Đoạn Kích Âm, vô lực gật đầu, “Cái đó đạo diễn nói,” Phong Tiêu Dương đột nhiên đổi giọng đổi biểu tình, ngón tay chỉ vào Đoạn Kích Âm ở đối diện giống như Phương Thạch Ngọc đã chỉ cậu, “Từ lúc nào Ly Dương ảnh thị ngay cả loại hóa sắc này cũng ký? Đọc thoại mà như học thuộc lòng! Trên mặt không có nửa điểm biểu tình, ngay cả động tác tay chân cũng không! Cho dù dáng vẻ của cậu có đẹp hơn thiên tiên đi nữa thì tôi cũng sẽ không chọn cậu!” 

Đoạn Kích Âm: "..."

Đoạn Kích Âm đưa tay đẩy đầu ngón tay của cậu ra, “Mắt Phương Thạch Ngọc mù sao? Cậu diễn kém ở chỗ nào?” Nói thật Đoạn Kích Âm có chút ngạc nhiên, năng lực bắt chước cao như vậy, sẽ diễn không tệ đi. Dĩ nhiên càng tốt hơn, nếu Phong Tiêu Dương không chỉ bắt chước lời nói của Phương Thạch Ngọc. 

Phong Tiêu Dương cúi đầu suy tư một chút, “Chắc là bị mù mắt.”

Đoạn Kích Âm khẽ cười, “Được rồi, nếu không thông qua thì thôi, cậu về trước đi.”

Cậu nhùng nhằng không bước đi, “Vậy kế tiếp có còn thử vai không?” Ánh mắt cậu sáng rực nhìn chằm chằm Đoạn Kích Âm.

Đoạn Kích Âm lắc đầu, “Tạm thời sẽ không có, đợi thông báo đi, gần đây công ty tương đối bận rộn.”

Phong Tiêu Dương nhíu mày, “Sẽ không trốn chứ?”

Đoạn Kích Âm cười, “Cậu nhóc nghĩ đi đâu hả? Muốn trốn cũng không nhanh như vậy.” 

Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi đi trước.”

Cậu đi tới cửa, ngón tay mới chạm khóa cửa, Đoạn Kích Âm đột nhiên lên tiếng, “Chờ một chút.”

“Có sắp xếp mới?” Hai mắt Phong Tiêu Dương sáng quắc ngoảnh đầu nhìn hắn ta.

Đoạn Kích Âm lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, Ly Dương ảnh thị không nuôi nghệ sỹ vô dụng, có thể làm bình hoa, nhưng phải là bình hoa có giá trị.”

“Bình hoa có giá trị là cái gì?” Phong Tiêu Dương người rất hiếu học hỏi.

Đoạn Kích Âm đem cậu quan sát từ đầu đến chân, hỏi một câu phong mã ngưu (không liên quan) vấn đề không liên quan gì đến nhau, “Vẫn còn xử (trong trắng ấy)?”

"Xử? Đó là cái gì?"

Đoạn Kích Âm không hoài nghi Phong Tiêu Dương có giả ngu hay không, đổi vấn đề, “Cậu còn là vị thành niên chứ?”

Phong Tiêu Dương chần chờ một chút, gật đầu. 

“Vậy đã yêu bao giờ chưa?”

Phong Tiêu Dương: “Chưa.” Cậu không nhịn nổi, hỏi ngược lại: “Tổng giám, ngài hỏi tôi nhiều vấn đề như thế, là muốn cùng tôi yêu sao?”

Khóe miệng Đoạn Kích Âm giật giật, “Không, đương nhiên không phải, tôi chẳng qua cấp cho cậu một con đường khác.”

Phong Tiêu Dương hỏi: “Dựa vào mặt và thân thể để kiếm cơm sao?” Đột ngột cậu nghĩ đến Trương Tuyết Mạn đã nói qua những lời này. 

Đoạn Kích Âm hơi giật mình, “Giải thích này không tệ, Đúng, chính là như vậy.”

Phong Tiêu Dương gật đầu một cái, tò mò hỏi: “Phải ăn như thế nào? Tôi vẫn không hiểu.”

Đoạn Kích Âm bất đắc dĩ lắc đầu, lấy một tấm danh thiếp đưa tới trước mặt Phong Tiêu Dương, “Cậu có thể gọi theo số điện thoại này, hỏi hắn, xin hỏi có cần phục vụ lâu dài không?”

Phong Tiêu Dương đi đến cạnh bàn, cả hai mắt đều hiện ‘?’.

Đoạn Kích Âm trực tiếp nhét danh thiếp vào trong tay Phong Tiêu Dương, “Biết quy tắc ngầm của giới giải trí chứ?”

"Không biết."

Đoạn Kích Âm nghẹn họng, “... Không biết cũng không sao, cậu chỉ cần biết, có một câu nói, ‘Lưng tựa đại thụ tốt hóng mát’, cái này...” Hắn ta chỉ một dãy số trên danh thiếp, “Đậy chính là cái cây ‘Đại thụ’ kia.”

Phong Tiêu Dương bừng hiểu ra, “ Y là núi dựa! Tôi có thể ôm đùi của y, là ý này sao?” 

Đoạn Kích Âm cười to, “Đúng.”

Phong Tiêu Dương đem danh thiếp cất vào ba lô, nở nụ cười, “Trương Tuyết Mạn có nói với tôi, không thể cưỡng bức người chưa thành niên làm việc, y sẽ cưỡng bức tôi sao?”

Đoạn Kích Âm: "... Không biết."

Phong Tiêu Dương vỗ túi đeo lưng một cái, “Được, cám ơn ngài, tôi cảm thấy ngài là một tổng giám ôn nhu.” Nói xong cậu có vẻ hài lòng. Cậu không phải thất nghiệp nữa! 

Đoạn Kích Âm ngã lưng sau ghế, ôn nhu? Nói hắn? A, cậu nhóc này thật thú vị.

Một lát sau, hắn ta lấy điện thoại ra bấm số Phong Thần, “Phong tổng, mặc dù cậu không cho mình nghĩ, cũng không tăng lương cho mình, nhưng mình vẫn quyết định tặng quà năm mới cho cậu, Nhớ kiểm tra và nhận.”

“Qùa năm mới? Thứ gì?” Phong thần cười giễu cợt, cúp điện thoại.

Trước mặt y đặt một chiếc máy tính xách tay, trên màn hình đang phát mấy đoạn quản chế thu hình, Kim Trì ở một bên không ngừng ngáp, “Những thứ này... chính là đoạn phim tất cả các đoạn đường kế cận của đêm hôm đó, tìm không dễ dàng à, ông chủ có tăng lương không?”

Phong Thần lạnh lùng ném cho cậu ta hai chữ, “Không tăng.”

Kim Trì che ngực, “Hoàng thượng, nếu ngài tăng tiền lương cho thần thiếp, thần thiếp xin cùng hoàng thượng thị tẩm hết mấy đoạn phim này.” 

Phong Thần đứng lên đi rót rượu, thuận tay quang một cái usb lên mặt Kim Trì, “Vậy cậu thức đêm đi, thuận tiện cắt những đoạn có chiếu tới hắn lưu vào trong usb.”

Kim Trì: “Boss ngài muốn lưu vào usb sao?”

Phong Thần bưng ly rượi quay đầu nhìn cậu ta.

Trì lập tức làm động tác khóa miệng.

Đêm đến, ngoài cửa sổ đèn đuốc huy hoàng. 

Phong Tiêu Dương đổi áo ngủ hình gấu con, ôm ipad chầm chậm bước tới cửa số kéo rèm, rồi chầm chậm đi tới giường chui vào chăn, tiện tay cầm danh thiếp bên mếp giường, đưa đến trước mặt, híp mắt... 

“Phong Thần... Người này vừa có rất nhiều tiền vừa có quyền lực? Hẳn rất lợi hại.”

Cậu lại lấy điện thoại ra, ngón tay theo thói quen chọc chọc... bấm số

Sau một lúc mấy tiếng tút tút vang lên, nhanh chóng kết nối đường giây bên kia, “Ai?” Giọng nói lạnh lùng từ bên kia truyền tới.  

“Xin, hỏi, có, muốn, phục, vụ, lâu, dài, không?” Để tỏ lòng Phong Tiêu Dương trịnh trọng nghiêm túc đồng thời cũng rất kỳ vọng, đọc từng chữ từng chữ một cho tới bây giờ không có lúc nào rõ ràng hơn lúc này.

Đầu kia Phong Thần nhíu mày, “Ai bảo cậu gọi cho tôi?”

“Đoạn tổng giám.” Phong Tiêu Dương không chút lưu tình bán đứng Đoạn Kích Âm.

Phong Thần liền nhớ đến tư liệu ngày đó nhìn thấy ở trên bàn Đoạn Kích Âm, “Cậu là Phong Tiêu Dương?”

" Ừ, là tôi." Phong Tiêu Dương gật đầu, nằm trong chăn đổi một tư thế thoải mái hơn. 

“Cậu mới lớn? Sẽ đến bán thân?” Phong Thần cười lạnh một tiếng, lại nghĩ đến câu nói vừa rồicủa cậu trong điện thoại, có chút nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu.

"..."

“Tại sao không nói chuyện? Tuổi còn nhỏ thì lo học cho giỏi, đừng suốt ngày mơ mộng này nọ. Nhìn cậu chắc tuổi không lớn mấy, chuyện này coi như xong, nghe chưa? Tôi không muốn cậu gọi lần nữa.”

"..."

Phong Thần không vừa lòng xoa thái dương, “Đứa trẻ này sao ngoan cố như vậy? Cậu mới lớn mà cũng biết qua tắc ngầm!”

"zzzzz..."

Phong Thần: "... Ngủ?"

“Quốc sư, ngài tỉnh đi, sắp lâm triều rồi.” Giọng nói Hồng Thiều nhẹ nhàng từ ngoài rèm truyền vào.

Phong Tiêu Dương mở cặp mắt mông lung ra, cậu trở lại? Cậu không chết? Cũng không trùng sinh? Càng không đến nói kỳ quái đó? Cậu vén rèm lên, trên người mắc trường bào màu trắng, khí chất phiêu dật linh hoạt kỳ ảo.

“Hoàng đế đâu?” Cậu nghe âm thanh trong trẻo của bản thân vang lên. Hồng Thiều cúi đầu không giám nhìn cậu, vẫn dịu dàng như cũ đáp: “Ngài quên? Ngày hôm qua là yến tiếc mừng trăm ngày Tôn phi nương nương hạ sinh hoàng tử, hoàng thượng đại khái do uống nhiều rượu, nên vẫn chưa tỉnh.”

“À, vậy thì bổn tọa đi chủ trì buổi lâm triều.” Phong Tiêu Dương khôi phục lại hình dáng quốc sư cao cao tại thượng.

Ở nơi này, cậu ở trong mắt mọi người rất cơ trí, thủ đoạn cao siêu, gánh vac thần uy, tất cả mọi người chỉ có thể hâm mộ ngước nhìn. Từ nhỏ cậu được sư phụ nuôi lớn, sau khi sư phụ từ chức, cậu chính là quốc sư vương triều dưới một người trên vạn người, cung nữ bên người ngay cả ngẩng đầu nhìn cậu cũng không dám.

Nhờ cái vỏ bọc mà Sư phụ vừa vặn, tránh bị người phát hiện cậu là quốc sư không danh phó kỳ thực. (Danh xứng với tên) 

Tuy Sư phụ đã tạo ra vẻ ngoài cho cậu nhưng thực chất vẫn là đạo sĩ gà mờ chỉ biết bày ra một vài chiêu. 

Rồi một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện nhỉ? Làm quốc sư quá mệt mỏi...

Phong Tiêu Dương dừng bước.

Hồng Thiều không hiểu thúc giục: “Quốc sư? Sao vậy?”

Phong Tiêu Dương cau mày hô to một tiếng, "Không được! Nơi này không có ipad!"

Giọng nói của Trương Tuyết Mạn bất thình lình truyền vào ta cậu,“Tiêu Dương! Tiêu Dương, tiêu Dương cậu rời giường chưa? Tôi đi ra ngoài, à tôi mới làm một chiếc chìa khóa y hệt để trên bàn, tiền cũng ở trên bàn, muốn đi đâu thì tự lấy nha!”

Phong Tiêu Dương mở mắt ra.

Chỉ thấy tay trái cầm ipad, tay phải cầm điện thoại di động, danh thiếp đặt trước ngực.

Phong Tiêu Dương nhíu mày suy nghĩ chuyện tối hôm qua một chút... Hình như là gọi điện thoại, đánh đánh (chơi game) rồi ngủ? Ừ, tốt tối nay đánh lại một lần nữa!

Quyết định xong Phong Tiêu Dương kéo chăn lên, trở mình, ngủ tiếp...

Phòng làm việc của Đoạn tổng giám sáng sớm đã bị đẩy ra, hắn đang ngồi xem tư liệu của vài nghệ sỹ ở Ly Dương ảnh thị, thấy Phong Thần ngậm thuốc lá đi vào.

“Phong tổng đại giá đến chơi, có chuyện gì?” Đoạn Kích Âm đầu không ngẩng lên hỏi.

Hắn vốn là nửa đường tiến vào Ly Dương làm cấp dưới của Phong Thần quản lý một bộ phận, hắn có năng lực, tính cách tương đối cao ngạo, hơn nữa thuộc tuýp người không nể tình thân, nói cách khác cho dù cấp trên có chạy đến trước mặt hắn ta nhường cho một đống cặn bả, hắn cũng sẽ bất tiết nhất cố, cầm cái gạt thuốc hắt tàn thuốc vào mặt, nếu như quá cấp trên quá đáng hơn một chút, có lẽ hắn sẽ mắng một câu ‘Ngu đần cút đi’. 

Đúng vậy, cho nên Phong Thần đứng trước mặt hắn, hắn cũng lâm nguy bất động. (gặp nguy hiểm cũng không động đậy)

“Cậu đem số điện thoại của mình cho đứa trẻ kia?” Phong Thần không vui hỏi.

Đoạn Kích Âm gật đầu, “Tất cả cũng là vì công ty.”

“Cái này mà gọi là vì công ty?” Phong Thần rũ tàn thuốc vào cái gạt, nhưng rũ không trúng, tàn thuốc bay đầy mặt Đoạn Kích Âm.

Đoạn Kích Âm sậm mặt lại ngẩng đầu đối mặt với Phong Thần, “Cần có người cùng với ngài tạo scandal, như vậy mới làm cho cổ phiếu của ngài tăng thêm.”

Đột nhiên Phong Tiêu Dương đứng sau lưng ló đầu ra dò xét, vô cùng nghiêm túc nhìn bãi nước bọt của Phương Thạch Ngọc, “Tôi cảm thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, báo hiệu cho đường đại hung nha.”

“Cậu dùng hắn để tạo scandal với mình?” Phong Thần nhả khói thuốc, gõ gõ xuống cái gạt tàn thuốc, Đoạn Kích Âm nhanh tay lẹ mắt lấy đi cái gạt, tàn thuốc phút chốc rơi xuống bàn làm việc. 

Sắc mặt Đoạn Kích Âm đen xì, “Đúng, chẳng qua chỉ tạo scandal, không thật sự để cậu thượng hắn! Thượng vị thành niên không chừng đến lúc đó công ty còn bị kiện! ồn ồn ào ào rồi sẽ nhiều người hỏi cậu có phải là lão tổng ( =chủ tịch) hay không? Sảng khoái một chút thôi!” Hắn đổi giọng.

Phong Thần chần chờ mấy giây, nói: “Mình là một người có nguyên tắc.”

“...” Đừng để lão tử bắt được mày cái đồ thiếu niên ánh trăng đáng ghét! Đem nó lột hết ném lên giường cậu xem cậu còn nói nguyên với tắc hay không!

Phong Thần đi sau, Đoạn Kích Âm bắt đầu hoài nghi nghiêm trọng năng lực làm việc của Phong Tiêu Dương, dáng vẻ tú sắc khả xan* như vậy (Sắc đẹp nhìn thôi cũng đã no), làm sao mà không hạ được Phông Thần chứ? Hơn nữa thằng nhóc này rất thành thật nha, rất dễ dàng bị lừa bán!

Đọan Kích Âm sậm mặt đi tìm tư liệu của Phong Tiêu Dương, dựa theo số điện thoại được lưu lại trên tư liệu bấm.

‘Tút tút tút...’

‘Tút tút...’

"Tút..."

Không bắt máy, không bắt máy, gọi bao nhiêu lần cũng không bắt máy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện