Vốn dĩ Tề Diệc phải điều động binh mã chi viện Viên Liệt ở nam biên, nhưng trước khi đi, Tề Linh làm bữa ăn mời hắn, Tề Diệc uống xong vài chén rượu, chợt thấy đầu váng mắt hoa, gục xuống lăn ra ngủ…

Một giấc ấy, Tề Diệc ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc hắn tỉnh dậy thì nhận ra đã tròn một ngày đêm, lỡ mất thời cơ chiến đấu. Hắn chỉnh chu khôi giáp lao khỏi phủ môn, lại phát hiện đại quân đã giải tán, nguyên lai sáng sớm có người đem hổ phù​[111]​ của hắn đến truyền đạt. Kẻ ban lệnh chính là phó tướng được Tề Diệc tín cẩn nhất.

Tề Diệc giận dữ, tìm phó tướng tra hỏi, phó tướng cũng ngơ ngác, bảo rằng đêm qua Tề Linh cầm binh phù đến chuyển lời thay Tề Diệc đang say khướt.

Tề Diệc giận tím mặt, muốn sống muốn chết hảo hảo nghe Tề Linh giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tiền phương lại gửi tham báo đến báo tin Viên Liệt và Man vương đã giao chiến.

Tề Diệc bất chấp mọi thứ, xuất binh nam hạ.

Đi được nửa đường, chợt nghe tin song phương đại chiến thảm khốc, Viên Liệt, Tương Vân và Man vương đều tử trận, Man quốc diệt vong, Viên gia quân hầu như tan rã, trong nháy mắt, Tề Diệc choáng váng.

“Còn Tịch Ly?” Tề Diệc túm lấy tham báo hỏi, “Tịch Ly thế nào?”

Tham báo đáp lời, “Quốc tướng vô sự, đang ở đó chỉnh đốn lực lượng, chuẩn bị quay về.”

Tề Diệc thần trí rối loạn, nên chăng vẫn xuất binh nam hạ tiếp ứng Tịch Ly, hắn thủy chung vô pháp tin Viên Liệt đã chết? Sao lại có thể!

Không quá hai ngày, lại nhận được thư Tịch Ly phái người đưa từ tiền phương, thưởng dụ  bảo hắn trước tiên quay về Nhạc Đô, nắm giữ binh quyền, đợi Tịch Ly trở về. Trong thưởng dụ vẫn chưa đề cập đến việc sinh tử của Viên Liệt, chỉ nói với hắn, hiện tại Viên Lạc cùng Tề Linh đang hợp mưu.

Được cái Tề Diệc cũng không ngốc, hắn truy hỏi đám tùy tùng tường tận việc hắn say rượu hôm đó, tra ra Tề Linh đã hạ mông hãn dược vào rượu của hắn, quân y soát thấy trong chăn, nhưng không dám báo Tề Diệc.

Lúc bấy giờ Tề Diệc phẫn nộ, hắn dẫn quân về tới Nhạc Đô, gọi Tề Linh ra chất vấn. Khởi đầu Tề Linh vờ như không biết, cuối cùng bị Tề Diệc gặn hỏi đến phát cáu, ngoan độc phán, “Đúng vậy! Ta muốn Viên Liệt chết đấy! Ai bảo hắn cứ bức Tịch Ly không tha! Chết là đáng!”

Tề Diệc chợt thấy cả người phát lạnh, nhìn kỹ Tề Linh như thể không nhận ra nàng, lúc này mới phát hiện, muội muội đơn thuần động lòng người kia từ lâu đã không còn. Tề Linh ở trước mặt, đôi mắt chỉ có điên cuồng và hận ý, một đôi mắt đáng sợ biết dường nào? Ai đã biến muội muội hắn thành như thế, là ai? …

Viên Liệt chết rồi sao? Đương nhiên không phải, đây là lời Viên Cảnh nói nhằm tranh công trước Viên Lạc lúc chạy bổ nhào về.

Mà Viên Lạc bất chấp Viên Liệt có thực sự chết hay không, phong tỏa toàn bộ tin tức, bố cáo tin Viên Liệt chết, nhờ đó kế vị, cử đại quốc tang.

Hiện tại ở Nam quốc, tình hình mỗi lúc một nguy cấp.

Tính mệnh Viên Liệt treo lơ lửng, thương thế trầm trọng, tuy Hạ Vũ đã trị tốt vết thương của hắn, nhưng tình trạng vẫn bất ổn như cũ, thân thể kỳ thực chỉ là thứ yếu, chủ yếu là những tích tụ trong lòng Viên Liệt. Nằm trên giường, nhưng trước mắt hắn là biểu tình của Tương Vân trước lúc chết, hình ảnh Viên Cảnh đưa đao lên cho hắn, nét tươi cười trên mặt Viên Lạc khi gọi hắn là đại ca, còn có lời sau cùng của Man vương_ Vĩnh viễn mất đi sở ái, chết không nhắm mắt.

Viên Liệt suy nghĩ thật lâu thật lâu, lâu đến mức Tịch Ly đứng bên cạnh hắn tự lúc nào, hắn cũng không hay biết.

“Ta phải rời đi một thời gian, ngươi hãy tìm nơi ẩn thân.” Tịch Ly bỗng dưng lên tiếng.

Viên Liệt vẫn chưa thể nói chuyện, đôi mắt cố truyền đạt đến đau rát, hắn rướn tay, bắt được tay Tịch Ly… Nắm thật chặt, Tịch Ly chẳng biết làm sao để buông ra.

Trong mắt Viên Liệt có rất nhiều lời muốn nói, tỷ như nói không muốn, lo âu, bất lực…

Tịch Ly đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, “Ngươi phải hồi phục nhanh một chút.”

Viên Liệt vẫn tuyệt không buông tay, trong ngữ khí bình đạm của Tịch Ly, ẩn chứa sự phẫn nộ mà hắn chưa từng trải nghiệm.

Tịch Ly tiến đến, ghé vào tai hắn trầm giọng nói, “Người ta bảo kẻ đã kinh qua sinh tử, sẽ có những quan điểm khác xưa, trong thời gian ngươi dưỡng thương, hãy hảo hảo suy nghĩ một chút. Vì ta mà từ bỏ giang sơn, rốt cuộc có đáng giá hay không…Ta thay ngươi trông coi giang sơn của ngươi trước, thuận thể báo thù cho Tương Vân.”

Nói đoạn, Tịch Ly định đứng dậy đi, nhưng Viên Liệt vẫn nắm lấy tay hắn, không cho đi, tựa như muốn nói mà lại nói không nên lời. Chỉ có thể nhìn Tịch Ly nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, xoay người bỏ đi.

Viên Liệt nhìn theo bóng lưng của hắn, lòng tràn đầy luyến tiếc…

Nhất thời trong nháy mắt, bỗng nhiên hắn ngộ ra, nguyên lai thứ gọi là số mệnh chính là đã biết nhưng vẫn không làm. Nếu trước đây hắn tin lời Tịch Ly, sớm phòng bị Viên Lạc, hiện tại kết cục sẽ không như vậy. Nếu hắn chịu chú ý đến dã tâm và sự bất mãn của Viên Lạc sớm hơn một chút, hiện tại phải chăng sẽ không đến nước này?

Dẫu biết vẫn chẳng làm, cuối cùng kết quả cũng hoài công.

Viên Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, Tịch Ly đi, hắn không thể không đi, nhưng biết đâu đợi đến ngày đoàn tụ, sẽ lại có thêm một lần hối tiếc? Tịch Ly muốn đi trả thù, hắn còn lạ gì đối phương sẽ trả thù Viên Lạc rất cực đoan, dùng lối trả thù không màng hy sinh bản thân để thực hiện, vì bằng hữu đã mất, và cũng vì hạnh phúc chỉ ở cách bọn họ một bước.



Ba ngày sau, Tịch Ly đơn độc cùng Tiêu Lạc và vài tâm phúc khởi hành  trở về Nhạc Đô.

Trước khi đi, Tịch Ly viết một phong thư gửi đến các phiên vương tại nam Man.

Những kẻ này vốn chẳng hề tín nhiệm nhau, lại thêm trời sinh tính đa nghi, bị Tịch Ly bịa đặt gây xích mích, khơi mào nội chiến, dĩ nhiên… Mục tiêu phần lớn là mở rộng địa bàn, củng cố vương vị của bản thân.

Dân chúng Man quốc thấy thế bỏ chạy đến Nam Quốc, đều được thu nhận, an bài ở các vùng lân cận. Thế lực của Tô Mẫn nhờ đó mà mở rộng thêm một bước, trở thành lá chắn lớn nhất tại phía Nam.

Tịch Ly giao địa đồ lại cho Tô Mẫn, bảo nàng phân phó người khai thông địa đạo, thuận thể đem Viên Liệt lẫn tàn quân Viên gia quân giấu cả vào địa đạo, bảo tồn lực lượng.

Tô Mẫn nấn ná hỏi Tịch Ly, “Ngươi tin tưởng ta vậy sao? Biết đâu ta sẽ thừa cơ sát hại Viên Liệt đấy.”

Tịch Ly chỉ cười cười, “Ngươi sẽ không.”

Nói đoạn, cùng Tiêu Lạc ly khai.

Hạ Vũ đưa Viên Liệt đến một nơi hoàn toàn tách biệt, chuyên tâm chữa trị.

Kể từ hôm Tịch Ly từ giã thì không còn gặp mặt nữa, Viên Liệt cũng chẳng hề lên tiếng.

Hạ Vũ nói với hắn, “Tịch Ly đi rồi.”

Mí mắt Viên Liệt khẽ động, nhưng cũng không trả lời.

Hạ Vũ thi châm cho hắn, thấy biểu hiện của hắn, liền an ủi, “Nghĩ đến hắn thì mau chóng bình phục, rồi đi cứu hắn về đây, ta chưa từng thấy hắn tức giận như thế, nhất định sẽ làm nên một trận đại náo.”

Viên Liệt bỗng chậm rãi mở mắt, hé miệng, nói với giọng khàn khàn hầu như chẳng mấy rõ ràng, “Tất nhiên phải nhanh… Bằng không hẳn là hắn sẽ khiến cả thiên hạ long trời lở đất.”



Thời điểm này, khắp thiên hạ đều biết sau trận chiến ở Nam Quốc, Man Quốc diệt vong, Viên Liệt cũng tử trận sa trường. Nhưng vẫn có tin đồn lan truyền rất nhanh, nhiều người bảo Viên Liệt đã chết vì bị ám toán, mà kẻ hạ sát, đích thị là Viên Lạc hiện tại sắp đăng cơ.

Tình huống bấy giờ của Viên Lạc cũng tương đối khó khăn, tuy hắn là đương kim hoàng đế, nhưng binh quyền trên tay cực nhỏ.

Binh mã thuộc về Viên Lạc chỉ e chẳng được đến mười vạn, đã thế còn là một đám ô hợp chưa từng chinh chiến. Hầu như toàn bộ binh mã hiện hữu đều thuộc về Viên Liệt, phần còn lại là của Tề Diệc và Tiêu Lạc. Hiện tại Viên Liệt vừa mất, toàn bộ lực lượng sót lại của Viên gia quân tự khắc gom vào tay Tề Diệc.

Mặt khác, trong những lời đồn đãi còn có một lập luận được rất nhiều người tin tưởng _ Viên Liệt vẫn chưa chết!

Trước đó Tề Diệc bị Tề Linh hạ dược cướp binh phù, ngăn trở việc cứu viện. Hắn phẫn nộ đến mức suýt nữa giết Tề Linh rồi khởi binh tạo phản, song thư tín Tịch Ly gửi đã ngăn hắn lại.

Tề Diệc dựa theo phân phó của Tịch Ly, cho toàn bộ tướng mã đóng quân hòa nhã tại Hoàng lăng lân cận, tình thế như hàm ý đang bao vây chặt chẽ… Bách tính toàn thành kinh hãi, xét thấy đại chiến sắp tới.

Mặt khác, trong thư của Tịch Ly còn liệt kê một chuỗi danh sách, bảo Tề Diệc_Sát!

Tề Diệc xem qua, tất cả đều là những tham quan có thế lực lớn nhất dưới trướng Trần Tĩnh trước đây.

Cơn thịnh nộ của Tề Diệc đã tìm được chỗ để trút, lập tức hạ lệnh ám sát toàn bộ những quan viên đó.

Nhất thời, bầu không khí tại Nhạc Đô cực khẩn trương, mấy ngày nay Viên Lạc cũng ngủ không yên. Sau khi Viên Cảnh chạy về phục mệnh, Viên Lạc vì muốn gạt bỏ hết toàn bộ trách nhiệm, đã từng động tâm giết hắn. Bất quá nghĩ lại thấy hắn còn hữu dụng, bèn phái hắn trốn khỏi nước một thời gian, chờ cho sóng yên gió lặng hãy trở về.

Chưa kể, Viên Lạc cũng thật sự có chút năng lực, chỉ trong thời gian ngắn đã ổn định được cả một phe cánh lớn trong triều.

Tuy nhiên có một việc khiến Viên Lạc ưu phiền, những quan viên bị ám sát vốn mang thế lực khổng lồ, bọn chúng vừa chết, vây cánh dưới trướng triệt để tan rã, gây tổn thất thảm trọng cho Viên Lạc. Nói cách khác, lực lượng của hắn lẽ ra trên cơ Tề Diệc một chút, có thể nuốt sống Tề Diệc trước khi Tịch Ly trở về. Nhưng hiện tại chỉ ở mức cân bằng, thậm chí hắn còn nghiêng vào tình thế xấu, việc nội chính trong triều vẫn do Quý Tư nắm giữ.

Một khi Tịch Ly trở về, trong tay hắn lại có tàn dư của Viên Liệt…Tiêu Lạc thì làm chủ đại quyền phía Đông Nam. Về phần Nam biên, Nam Quốc chính là hậu thuẫn của Tịch Ly, hơn nữa binh mã toàn phương Bắc đều của Tề Diệc. Vậy bản thân hắn chẳng phải là một hoàng đế trên danh nghĩa hoàn toàn không có thực quyền sao?

Quý Tư cũng nhận được thư của Tịch Ly, hắn vốn thông minh, biết Viên Liệt chuyến này dưỡng hổ vi hoạn​[112]​ bị ám toán, phi thường lấy làm bất mãn.

Viên Lạc tả tư hữu tưởng​[113]​, phái người lần đến phủ Tướng gia của Tịch Ly, nhưng phát hiện đến một con chó cũng không còn. Nguyên lai Tước Vĩ vừa hay tin chiến cục, trước nhất liền giải tán mọi người, sau đó bản thân chạy mất tăm. Tước Vĩ  biết tỏng trong lòng, xét thái độ của Ân Tịch Ly, phỏng chừng tiểu tử Viên Liệt không chết cũng mất nửa cái mạng, lúc này tiểu Ân tử trở lại là để tận tâm đập chết Viên Lạc, hắn nên nhanh một chút lánh đi, nhằm khỏi bị vạ lây. Bình thường Ân Tịch Ly lông bông lang bang đã đủ đem cả đám người đùa bỡn trong tay, hiện tại đằng đằng sát khí trở về lẽ nào còn không quấy cho long trời lở đất?! Tuổi tác hắn đã cao, vẫn nên bớt nhiễu sự mà vác hành trang hướng phía Nam tìm Viên Liệt.

Khoảng nửa tháng sau, Tịch Ly mang binh mã của Tiêu Lạc về tới, Viên Lạc đích thân ra nghênh đón.

Tịch Ly không đi thẳng vào thành, trước tiên đến đại doanh của Tề Diệc ở ngoại thành, an bài sẵn một lượt, nhờ Tề Diệc làm theo phân phó của hắn. Tiêu Lạc cũng lệnh cho Đặng Tử Minh đến vùng duyên hải Đông nam bố trí binh lực, bí mật hành sự.

Tịch Ly để Viên Lạc đợi rã họng ở đại môn nửa ngày, mới tàn tàn xuất hiện.

Liều lĩnh ở chỗ Tịch Ly đi một mình, hoàn toàn không mang theo Tiêu Lạc và Tề Diệc.

Viên Lạc nhíu mày, Ân Tịch Ly có ý đồ gì?!

Viên Lạc sai người triệu kiến Tiêu Lạc và Tề Diệc, cả hai lại nói hiện tình thế đang khẩn trương, rồi tại ngoại bất tuân Hoàng mệnh, công nhiên kháng chỉ.

Viên Lạc tất bực bội trong lòng, nhưng không có biện pháp, hắn không nắm được hai người kia! Tịch Ly đích thị tiên hạ thủ vi cường, hai người kia ở ngoài Nhạc Đô giám sát, nói không chừng chỉ cần hắn gây bất lợi cho Tịch Ly thì ngày kế sẽ vong quốc ngay. Tịch Ly muốn gì đây?

Nghiễm nhiên, giáp mặt nhau, vẫn không thể thiếu một màn hư tình giả ý, Viên Cảnh đã trốn mất dạng, mấy tên ảnh vệ phóng ám tiễn cũng tự sát rồi, người chết không thể đối chứng. Chẳng ai nói Viên Lạc là đầu phạm được, vả lại hắn còn là thân đệ của Viên Liệt, trước khi đi Viên Liệt có để chiếu thư, vì vậy việc Viên Lạc đăng cơ là bất khả dị nghị.

Viên Lạc khóc thảm một trận, tất nhiên khóc cho thân đại ca Viên Liệt của hắn.

Tuyệt không ngờ Tịch Ly nhìn hắn một cái, khoát tay chặn lại, “Khóc cái gì, Viên Liệt còn chưa chết đâu.”

“Cái gì?” Viên Lạc thất kinh, ngẩng đầu nhìn Tịch Ly, “Đại ca chưa chết?”

Tịch Ly mỉm cười, “Ngươi thất vọng?”

“Ách… Không phải thế, nếu đại ca chưa chết vì sao không trở về Nhạc Đô?” Viên Lạc truy hỏi, “Còn nữa a, cớ sao trước đó Tịch Ly lại truyền tin về bảo đại ca đã chết?”

Tịch Ly chăm chú nhìn Viên Lạc một hồi, trầm giọng nói, “Đã chết thật, ta đùa với ngươi thôi.”

Một câu ấy, khiến Viên Lạc sững sờ tại trận… Rốt cuộc Viên Liệt đã chết hay chưa chết? Nếu không chết, vì sao Tịch Ly phải trở về một mình? Mà nếu thật sự đã chết, cớ sao Tịch Ly chẳng hề khổ sở lấy một chút?

“Không phải trước khi đi chính Viên Liệt đã nói, nếu hắn không thể quay về Nhạc Đô thì cho ngươi đăng cơ làm Hoàng đế sao? Nên ngươi cứ chiếu theo lời hắn mà làm đi.” Tịch Ly nói xong, chắp tay với Viên Lạc, “Ta còn phải về Tướng gia phủ xử lý nhiều việc, Hoàng thượng…Thong thả mà chuẩn bị đăng cơ.”  Nói đoạn, phất tay bỏ đi.

“Ách…” Viên Lạc chịu đả kích trở tay không kịp.

“Đúng rồi!”

Đi tới cửa, Ân Tịch Ly dường như sực nhớ đến điều gì, quay đầu lại nói, “Viên Liệt vô ý giết Tương Vân, trước khi chết Man vương đã nguyền rủa Viên gia ngươi vĩnh viễn mất đi sở ái, chết không nhắm mắt. Còn trù Viên gia đoạn tử tuyệt tôn. Ta có hỏi qua, Nam man chú thuật hàng đầu thập phần cao siêu, lời nguyền phải được hóa giải trong vòng một tháng, bằng không tất sẽ ứng nghiệm. Hoàng thượng nên mau chóng sắc phong Linh nhi làm hoàng hậu, đồng thời lấy thêm khoảng mười mấy hai mươi phi tử, sinh thêm tầm mười mấy hai mươi nhi tử, có thế mới phá được lời nguyền.”

“Đây…” Viên Lạc cười gượng vài tiếng, “Chẳng qua là lời xàm ngôn của bọn Man tộc thôi, cần gì để ý thái quá chứ?”

“Thế sao được!” Tịch Ly lắc đầu, “Độc chú của Man vương là hạ trước khi chết, tử chú đâu phải trò đùa, cần dùng hỷ sự dồn dập, đồng thời nên nắm chắc việc sinh hài tử! Nếu năm nay sinh không được, chỉ sợ sẽ tổn hại đến căn cơ của nước nhà, chắc hoàng thượng cũng không muốn Hoàng vị bất ổn a?” Vừa nói, Tịch Ly vừa bấm tay tính toán, “Hoàng thượng, xin lấy đại cục làm trọng, cũng đừng trở thành tội nhân của Viên gia.”

Tịch Ly cố tình nhấn mạnh hai chữ “tội nhân” thêm một chút, thần sắc trên mặt Viên Lạc biến hóa, có vẻ như phi thường hổ thẹn.

Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, lại nói, “Phải rồi, thuận thể phiền Hoàng thượng tìm giúp ta vài vị mỹ nhân.”

“Cái gì?” Viên Lạc sửng sốt.

“Nga, phỏng chừng Man vương đã nguyền rủa đến cả Ân gia ta, nên ta cũng cần bồi đắp bằng hỉ sự.” Nói đoạn, cất bước đi ra.

Viên Lạc sững sờ tại trận, Quý Tư bên cạnh mị cả đầu nhìn theo Tịch Ly đang rời khỏi…Tiểu tử Tịch Ly này, muốn làm cái gì đây?

Tịch Ly rời hoàng cung, đảo mắt thấy Tề Linh từ xa chạy tới.

“Ân đại ca…” Tề Linh tiến đến trước mặt Tịch Ly.

“Linh nhi, sao ngươi lại dại dột như vậy?” Tịch Ly lắc đầu thất vọng.

“Ta? Ta làm sao chứ?” Tề Linh mở to hai mắt nhìn Tịch Ly, “Chẳng phải ngươi đã tự do rồi ư? Viên Liệt đâu còn khi dễ ngươi được nữa.”

Ân Tịch Ly cười khổ lắc đầu, “Ngươi bị Viên Lạc lừa.”

Tề Linh tức thời sửng sốt, “Cái gì?”

“Ngươi không tin sao? Ngươi vẫn phải gả cho Viên Lạc, sau này chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.” Tịch Ly nói rõ ràng từng câu từng chữ.

“Cái gì?” Tề Linh không thể tin được, “Tại sao, Viên Lạc đồng ý để chúng ta được ở bên nhau rồi…”

Tịch Ly thở dài, “Hiện tại sai lầm đã đúc kết, Tề Diệc đoạn tuyệt tình nghĩa huynh muội với ngươi, hoàng vị đã bị Viên Lạc đoạt mất, Viên Liệt cũng không còn… Chỉ có mỗi mình ngươi, sau này ngươi nên bảo trọng.” Nói xong, xoay người bỏ đi.

“Chờ một chút!” Tề Linh đuổi theo níu Tịch Ly lại, “Ngươi hãy nói rõ, vì sao chúng ta không thể gặp mặt nhau?”

Tịch Ly quay đầu lại, nhìn Tề Linh, chậm rãi nói, “Bởi vì ta thật tâm thích Viên Liệt.”

Tề Linh ngỡ ngàng.

Tịch Ly nhân lúc Tề Linh ngây người mà phất áo bỏ đi. Hiện tại Nhạc Đô sắp vào đông, thời tiết trở lạnh. Tịch Ly một mình bước lên phía trước, thần sắc trên mặt còn lạnh hơn cả gió bấc đầu đông, trong chuyện này, Viên Lạc cũng thế, Tề Linh cũng thế, cứ bảo yêu đến phát rồ, nhưng kỳ thực kẻ nào cũng viện cớ! Viên Lạc muốn Hoàng vị muốn quyền lực, lại thêm ganh ghét Viên Liệt. Tề Linh cũng vì ham muốn cá nhân không màng thương tổn đến những người chí thân, nhưng đều lấy Ân Tịch Ly hắn để ngụy biện. Vậy nên, hãy xem sắp tới ai điên hơn ai, tóm lại chuyến này hắn tuyệt đối sẽ không nương tay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện