Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
***
Quận Hoàng Hậu, bên trong căn biệt thự xa hoa của bá tước Hall.
Lúc này vốn là thời gian phải luyện đàn dương cầm, nhưng Audrey lại vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm của mình, cố gắng nghĩ cách làm sao để chiều này đọc và nhớ hết được nhật ký của Russel.
Đột nhiên, xung quanh cô đột nhiên trở nên mờ ảo, một màn sương mù xám vô biên vô tận tràn ra.
Ở chính giữa màn sương xám, hình bóng của ngài Kẻ Khờ đang ngồi trên cao. Ngài đang lắng nghe lời khẩn cầu của một người đàn ông dáng vẻ mơ hồ mà cô không thể nào thấy rõ được:
"... Khẩn cầu sự giúp đỡ."
"Khẩn cầu ai đó giúp tôi tiếp cận đồng thời gây tổn hại lên chiếc thẻ kẹp sách được kẹp bên trong bản thảo sáng chế của Russell"
......
Làm thế nào mà ngài Kẻ Khờ biết được hôm nay sau khi viện bảo tàng đóng cửa thì mình sẽ đến xem triển lãm tưởng niệm Russell, hơn nữa còn có cơ chội tiếp xúc với một vài đồ vật... Audrey ngơ ngác ngồi nghe, tuy khá ngạc nhiên nhưng không hề cảm thấy kỳ lạ:
Với địa vị và bản lĩnh của ngài Kẻ Khờ, muốn biết một chuyện nhỏ như vậy thì quá dễ dàng!
Về phần cụ thể biết được bằng cách nào, những người ở danh sách bình thường như cô chẳng cần phải hiểu.
Audrey đang muốn đáp lại, bèn nghe thấy Kẻ Khờ nói với giọng thản nhiên trầm thấp:
"Cô có thể lựa chọn nhận ủy thác này hoặc là không."
Ớ... Audrey do dự hai giây mới nói:
"Ngài Kẻ Khờ tôn kính, tôi có thể thử một lần, nhưng không bảo đảm sẽ thành công." Cô nàng thực ra không hề hứng thú với mức thù lao 500 bảng nọ. Lý do cô chấp nhận nhiệm vụ này là vì cô tò mò về chiếc thẻ kẹp sách Russell đại đế để lại rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, lại khiến bề tôi của ngài Kẻ Khờ xem trọng, thậm chí không tiết đưa ra một mức giá không giới hạn như vậy.
Dù sao hôm nay mình cũng muốn đi đọc nhật ký của Russel, vừa lúc thuận tiện... Audrey thản nhiên thầm nghĩ.
Kẻ Khờ Klein bên trong sương xám chỉ khẽ gật đầu, đáp lại một chữ: "Được."
Đợi đến khi ảo giác hoàn toàn biến mất, Audrey dời tầm mắt về phía chiếc gương trang điểm, như thể đang chăm chú nhìn chính mình trong gương.
Cô vừa thấy căng thẳng bất an, lại vừa tràn đầy hưng phấn nghĩ về kế hoạch hành động cho chạng vạng tối nay:
"Không thể để bị phát hiện có điều gì bất thường."
"Về sau nếu bề tôi của ngài Kẻ Khờ có hành động gì, mình không thể trở thành đối tượng bị hoài nghi trọng điểm được."
"Chỉ tiếp xúc với mỗi chiếc thẻ kẹp sách nọ chắc chắn không được, một khi nó mất đi thì ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ tập trung lên hết người mình."
"Ừm... Cho nên, mình nhất định phải tỏ ra hứng thú với tất cả đồ vật, không thể để cho người khác nhìn ra mục đích chính của mình là chiếc thẻ kẹp sách. Toàn bộ quá trình phải bình tĩnh, không quá bất chợt, phải phù hợp đạo lý và logic."
"Làm sao để gây nên tổn hại nhỏ nhất mà không khiến người khác chú ý nhỉ?"
"Đó chỉ là một chiếc thẻ kẹp sách..."
Ánh mắt Audrey như không hề có tiêu cự lướt qua từng đồ vật đặt trên bàn trang điểm, đột nhiên ngừng lại trên hộp trang sức đang mở, tập trung trên một đôi bông tai đá quý có khuyên xỏ nhỏ.
Khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, mi mắt cong cong, khẽ thì thào:
"Thêm sự trợ giúp của Susie, hẳn là đủ rồi..."
......
Chạng vạng sáu giờ, mùa này ở Blacklund rất khó mà nhìn thấy mặt trời được, bây giờ trời đã trở nên mờ tối, đèn đường khí gas lần lượt được bật sáng.
Viện bảo tàng Vương Quốc đang đưa tiễn nhóm khách tham quan bình thường cuối cùng, nhưng lại chào đón một đoàn khách trẻ tuổi thân phân cao quý như tiểu thư nhà Bá tước, con trai nhà Công tước và Tử tước trẻ tuổi.
Bởi vì biết một số con cháu quý tộc là đám quần là áo lượt thường xuyên gây rắc rối, cho nên người phụ trách trông coi buổi triển lãm kỷ niệm, đội trưởng Max Livermore của tiểu đội Trái Tim Máy Móc quận Tây đành phải ngụy trang thành nhân viên bảo vệ, đi theo kè kè bên cạnh, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mái tóc của anh ta được chải gọn gàng hết về sau, đeo mắt kính độc nhãn, hào hoa phong nhã như là một giáo sư đại học.
Chiếc kính độc nhãn này thực ra là một vật phẩm phong ấn, số hiệu "3-1328", biệt danh "Con mắt thủy tinh". Thông qua nó Max Livermore có thể trực tiếp trông thấy linh thể, quỷ hồn, u linh, không cần sợ hãi những người phi phàm khống chế những thứ khó có thể phát hiện để tới quấy rối hay trộm cướp nữa.
Tất nhiên là vật phong ấn này cũng có khuyết điểm rõ ràng, đó chính là dễ hấp dẫn các oan hồn u linh ở phụ cận đến đây. Người đeo nó quá lâu sẽ khiến thị lực giảm xuống và không thể nào phục hồi lại được.
"Trong sự u ám của Blacklund, cô gái đó giống như một mặt trời sáng chói..." Lúc này Max đang tán thưởng cô thiếu nữ mắt xanh tóc vàng bên cạnh.
Audrey đầy hứng thú nhìn cái bồn cầu khảm vàng lá đồng thời được điêu khắc những hoa văn phức tạp, hỏi thăm vị hướng dẫn viên bên cạnh:
"Đây là bồn cầu giật nước đầu tiên xuất hiện ở hiện đại đúng không?"
"Đúng vậy. Cá nhân tôi cho rằng, đây là một trong những cống hiến lớn lao mà Russel tạo ra cho nền văn minh nhân loại. Nó và công trình thoát nước đồng bộ của nó đã thay đổi những cảnh tượng... ha, cảnh tượng dơ bẩn khắp nơi trên đường phố Trier." Hướng dẫn viên vốn định nói mấy từ như "phân và nước tiểu", nhưng nhìn thiếu nữ trước mặt thì lại thấy không thể làm mất đi sự tao nhã của mình được.
Audrey do dự hỏi tiếp: "Tôi có thể chạm vào nó được không? Nó vẫn còn sử dụng được chứ?"
Tử tước Glyrintt lại ở bên cạnh cười nói: "Tại sao với thứ này em cũng thấy tò mò chứ? Dù nó có lâu đời thế nào chăng nữa thì nó vẫn chỉ là một cái bồn cầu giật nước."
Đám con cháu quý tộc quen biết khá tốt với bọn họ đều bật cười ra tiếng.
"Không, Glyrintt, các anh không hiểu rồi. Đây là ánh sáng văn minh của nhân loại đấy." Audrey cười khẽ đáp lại, trong lòng thì đang bày ra vẻ mặt nôn mửa.
Nếu không phải vì hoàn thành ủy thác cho bề tôi của ngài Kẻ Khờ, tôi cũng không muốn làm vậy đâu... Cô nàng thở dài bất đắc dĩ.
Hướng dẫn viên nói phụ họa: "Tiểu thư Hall nói rất đúng. Ánh sáng văn minh của nhân loại không chỉ được thể hiện ở các vũ khí thay đổi thế cục chiến tranh như đại bác... Nó còn thể hiện ở mỗi một chi tiết trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta."
"Tiểu thư tôn kính, tôi cũng không biết nó còn sử dụng bình thường được hay không, bởi vì sẽ chẳng có ai sử dụng nó."
Hướng dẫn viên vừa nói vừa liếc mắt nhìn Max Livermore, sau khi nhận được một cái gật đầu đồng ý mới tiếp tục nói:
"Cô có thể chạm vào nó, thậm chí mở nắp thùng nước, nhìn thử kết cấu máy móc bên trong. Nhưng làm ơn hãy cẩn thận."
"Cám ơn." Audrey thấy nhân viên bảo vệ mở tường thủy tinh ra. Cô vội bước lên trước hai bước, duỗi bàn tay phải đeo găng tay voan mỏng màu trắng, cẩn thận sờ về phía nút giật nước.
Tiếp đó, cô chậm rãi lùi về phía sau, mỉm cười nói:
"Được rồi, chỉ cần vậy thôi. Tôi đã hài lòng với sự tò mò của mình rồi, không thể gây hư hại thêm cho nó nữa."
Cô phải luôn ghi nhớ nhân vật của mình lần này là một thiếu nữ ngây thơ hiếu kỳ.
Xem xong nơi này, bọn họ tiến vào sảnh triển lãm đặt nhật ký của Russel.
Đi được nửa vòng, nghe giới thiệu xong, Audrey lại hỏi:
"Tôi có thể lật xem bản bút ký này được không? Bọn tôi đều cực kỳ hứng thú với những ký hiệu kỳ quái này. À... tôi nghe nói rằng những trang giấy để qua hơn một năm, nếu tiếp xúc với không khí thì cũng sẽ bị tổn hại chứ đừng nói đến là chạm trực tiếp vào, chắc là không được đâu nhỉ?"
Cô nàng chớp mắt, để đôi mắt xinh đẹp như đá quý hiện ra vẻ thành khẩn, khát vọng, lại có chút cảm xúc mất mác.
Hướng dẫn viên lại nhìn về phía Max Livermore, chờ sau khi đối phương đáp lại mới cười nói:
"Giáo hội đã sử dụng một phương thức bảo tồn đặc biệt, khiến trang giấy có thể trông như mới được sản xuất mấy năm gần đây. Với cả dù không có phương pháp đó, nhưng nếu các vị đã đưa ra yêu cầu, chúng tôi sẽ cố gắng để thỏa mãn. Nhưng chắc lúc đó phải thay đổi một hoàn cảnh và thay đổi cả quần áo khác, đồng thời phải trải qua một quy trình nghiêm ngặt hơn."
"Cô có thể lật xem nó, nhưng đừng quá lâu và đừng dùng sức quá mạnh."
Đôi mắt Audrey lập tức tỏa sáng, khiến mọi người không thể dời mắt.
Cô chân thành cảm ơn xong bèn đi cùng với nhóm người yêu thích Thần bí học Tử tước Glyrintt, mở tủ kính thủy tinh ra, cẩn thận lật xem quyển sổ nọ.
Audrey cố gắng ghi nhớ, nhưng bởi vì các biểu tượng quá phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn những thứ cô nhớ được chỉ có hạn.
"Cộng lại phải gần hai trang giấy, không biết có cách nào để sao chép một bản không nhỉ..." Cô suy nghĩ lan man, nhường vị trí cho đồng bạn ở bên ngoài.
Tiếp túc như vậy, mỗi một sảnh triển lãm cô đều xin được thưởng thức kỹ càng sự vật nào đó, đồng thời đều được thỏa mãn cả.
Đi rồi lại ngừng, bọn họ đến phòng sách được hoàn nguyên.
Audrey vẫn giữ tình trạng lúc trước, thỉnh thoảng đưa ra vài vấn đề, biểu hiện hoàn hảo ra lòng hiếu kỳ của mình.
Khi hướng dẫn viên giới thiệu tới "Bản thảo sáng tạo", đôi mắt cô sáng lấp lánh lên tiếng:
"Tôi có thể lật xem được không? Tôi muốn xem thử bản thảo của một nhà phát minh vĩ đại như Russel cụ thể sẽ ra sao, có ẩn chứa những ý tưởng thần kỳ gì đó hay không."
"Không vấn đề gì, tiểu thư Hall xinh đẹp. Tử tước Glyrintt tôn kính, các vị đều có thể lật xem thử. Ha, nếu trong các vị có ai là tín đồ thành kính của giáo hội, các vị thậm chí còn có thể xin được một bản phục chế." Hướng dẫn viên trả lời dựa vào ám hiệu của Max.
Audrey là tín đồ của Nữ Thần, cô chỉ là cười khẽ đáp lại, không tiện mở miệng nói chuyện.
Đồng thời, cô giả bộ vén tóc, vươn tay sờ sờ tai phải của mình, lặng yên lấy xuống chiếc bông tai.
Tiếp đó, tủ kính thủy tinh bao phủ bàn sách được mở ra. Audrey tiến lên trước một bước, đè lên bản thảo, giả vờ lơ đãng rút chiếc thẻ kẹp sách nọ ra, đồng thời tùy ý quan sát.
Chính vào lúc này, Susie nhận được ám hiệu của cô chợt ở bên kia sủa ra tiếng:
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Ánh mắt của mọi người lúc này bị hấp dẫn, Audrey thì buông thõng cánh tay xuống, dùng bông tai trong lòng bàn tay đâm về phía chiếc thẻ kẹp sách nọ. Đồng thời trong lòng cô đọc thầm từ "Vua hải tặc", một lần bằng tiếng Hermes, một lần bằng tiếng Hermes cổ.
Trang sức như một chiếc kim nhỏ bén nhọn chạm vào bề mặt chiếc thẻ kẹp sách, nó vừa mới chạm vào, như thể muốn xuyên qua bên kia thì Audrey lập tức cảm nhận được một lực cản hư ảo nhưng mãnh liệt.
Lực cản không bình thường!
Lực cản này lóe lên rồi biến mất, "Kim nhỏ" đâm ra một dấu nhỏ, suýt nữa thì xuyên qua.
"Có phản ứng thật nè! Đúng là quái lạ!" Ánh mắt Audrey ngưng tụ. Cô không dám thử lại, giơ tay bỏ chiếc thẻ kẹp sách về lại trên bàn.
Tiếp đó, cô nàng nhìn Susie, bình tĩnh dặn dò hầu gái Annie:
"À... Cô dẫn nó đến phòng vệ sinh đi."
"Vâng, tiểu thư." Annie vội vàng dẫn Susie rời sảnh triển lãm.
Đang!
Nhân cơ hội này, Audrey ném bông tai trong tay xuống đất, sau đó nghiêng đầu nhìn nó, nói:
"Ngại quá, bông tai của tôi bị rơi rồi."
Một hầu gái khác vội vàng chạy qua nhặt bông tai lên, đeo lên lại giúp cô.
Đoạn nhạc đệm này thoáng cái trôi qua, sự chú ý của mọi người quay về lại trên đống bản thảo. Chờ đến khi bọn họ đại khái đều xem qua một lần, "Nhân viên bảo vệ" Max Livermore vội nhét chiếc thẻ kẹp sách về lại trong tập bản thảo, đóng tủ thủy tinh lại.
Mấy sảnh triển lãm tiếp theo, Audrey vẫn hứng thú say mê giống như trước, không biểu hiện ra bất cứ sự khác thường nào.
Chờ đến khi Audrey rời khỏi viện bảo tàng, về đến nhà thì cô mới tìm cơ hội đọc lên danh xưng của ngài Kẻ Khờ, báo cáo kết quả:
"... Tôi dựa theo yêu cầu từ bề tôi của Ngài, gây một xíu tổn hại lên chiếc thẻ kẹp sách nọ. Nó, nó có phản ứng không bình thường."
Biên: alreii
***
Quận Hoàng Hậu, bên trong căn biệt thự xa hoa của bá tước Hall.
Lúc này vốn là thời gian phải luyện đàn dương cầm, nhưng Audrey lại vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm của mình, cố gắng nghĩ cách làm sao để chiều này đọc và nhớ hết được nhật ký của Russel.
Đột nhiên, xung quanh cô đột nhiên trở nên mờ ảo, một màn sương mù xám vô biên vô tận tràn ra.
Ở chính giữa màn sương xám, hình bóng của ngài Kẻ Khờ đang ngồi trên cao. Ngài đang lắng nghe lời khẩn cầu của một người đàn ông dáng vẻ mơ hồ mà cô không thể nào thấy rõ được:
"... Khẩn cầu sự giúp đỡ."
"Khẩn cầu ai đó giúp tôi tiếp cận đồng thời gây tổn hại lên chiếc thẻ kẹp sách được kẹp bên trong bản thảo sáng chế của Russell"
......
Làm thế nào mà ngài Kẻ Khờ biết được hôm nay sau khi viện bảo tàng đóng cửa thì mình sẽ đến xem triển lãm tưởng niệm Russell, hơn nữa còn có cơ chội tiếp xúc với một vài đồ vật... Audrey ngơ ngác ngồi nghe, tuy khá ngạc nhiên nhưng không hề cảm thấy kỳ lạ:
Với địa vị và bản lĩnh của ngài Kẻ Khờ, muốn biết một chuyện nhỏ như vậy thì quá dễ dàng!
Về phần cụ thể biết được bằng cách nào, những người ở danh sách bình thường như cô chẳng cần phải hiểu.
Audrey đang muốn đáp lại, bèn nghe thấy Kẻ Khờ nói với giọng thản nhiên trầm thấp:
"Cô có thể lựa chọn nhận ủy thác này hoặc là không."
Ớ... Audrey do dự hai giây mới nói:
"Ngài Kẻ Khờ tôn kính, tôi có thể thử một lần, nhưng không bảo đảm sẽ thành công." Cô nàng thực ra không hề hứng thú với mức thù lao 500 bảng nọ. Lý do cô chấp nhận nhiệm vụ này là vì cô tò mò về chiếc thẻ kẹp sách Russell đại đế để lại rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, lại khiến bề tôi của ngài Kẻ Khờ xem trọng, thậm chí không tiết đưa ra một mức giá không giới hạn như vậy.
Dù sao hôm nay mình cũng muốn đi đọc nhật ký của Russel, vừa lúc thuận tiện... Audrey thản nhiên thầm nghĩ.
Kẻ Khờ Klein bên trong sương xám chỉ khẽ gật đầu, đáp lại một chữ: "Được."
Đợi đến khi ảo giác hoàn toàn biến mất, Audrey dời tầm mắt về phía chiếc gương trang điểm, như thể đang chăm chú nhìn chính mình trong gương.
Cô vừa thấy căng thẳng bất an, lại vừa tràn đầy hưng phấn nghĩ về kế hoạch hành động cho chạng vạng tối nay:
"Không thể để bị phát hiện có điều gì bất thường."
"Về sau nếu bề tôi của ngài Kẻ Khờ có hành động gì, mình không thể trở thành đối tượng bị hoài nghi trọng điểm được."
"Chỉ tiếp xúc với mỗi chiếc thẻ kẹp sách nọ chắc chắn không được, một khi nó mất đi thì ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ tập trung lên hết người mình."
"Ừm... Cho nên, mình nhất định phải tỏ ra hứng thú với tất cả đồ vật, không thể để cho người khác nhìn ra mục đích chính của mình là chiếc thẻ kẹp sách. Toàn bộ quá trình phải bình tĩnh, không quá bất chợt, phải phù hợp đạo lý và logic."
"Làm sao để gây nên tổn hại nhỏ nhất mà không khiến người khác chú ý nhỉ?"
"Đó chỉ là một chiếc thẻ kẹp sách..."
Ánh mắt Audrey như không hề có tiêu cự lướt qua từng đồ vật đặt trên bàn trang điểm, đột nhiên ngừng lại trên hộp trang sức đang mở, tập trung trên một đôi bông tai đá quý có khuyên xỏ nhỏ.
Khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, mi mắt cong cong, khẽ thì thào:
"Thêm sự trợ giúp của Susie, hẳn là đủ rồi..."
......
Chạng vạng sáu giờ, mùa này ở Blacklund rất khó mà nhìn thấy mặt trời được, bây giờ trời đã trở nên mờ tối, đèn đường khí gas lần lượt được bật sáng.
Viện bảo tàng Vương Quốc đang đưa tiễn nhóm khách tham quan bình thường cuối cùng, nhưng lại chào đón một đoàn khách trẻ tuổi thân phân cao quý như tiểu thư nhà Bá tước, con trai nhà Công tước và Tử tước trẻ tuổi.
Bởi vì biết một số con cháu quý tộc là đám quần là áo lượt thường xuyên gây rắc rối, cho nên người phụ trách trông coi buổi triển lãm kỷ niệm, đội trưởng Max Livermore của tiểu đội Trái Tim Máy Móc quận Tây đành phải ngụy trang thành nhân viên bảo vệ, đi theo kè kè bên cạnh, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mái tóc của anh ta được chải gọn gàng hết về sau, đeo mắt kính độc nhãn, hào hoa phong nhã như là một giáo sư đại học.
Chiếc kính độc nhãn này thực ra là một vật phẩm phong ấn, số hiệu "3-1328", biệt danh "Con mắt thủy tinh". Thông qua nó Max Livermore có thể trực tiếp trông thấy linh thể, quỷ hồn, u linh, không cần sợ hãi những người phi phàm khống chế những thứ khó có thể phát hiện để tới quấy rối hay trộm cướp nữa.
Tất nhiên là vật phong ấn này cũng có khuyết điểm rõ ràng, đó chính là dễ hấp dẫn các oan hồn u linh ở phụ cận đến đây. Người đeo nó quá lâu sẽ khiến thị lực giảm xuống và không thể nào phục hồi lại được.
"Trong sự u ám của Blacklund, cô gái đó giống như một mặt trời sáng chói..." Lúc này Max đang tán thưởng cô thiếu nữ mắt xanh tóc vàng bên cạnh.
Audrey đầy hứng thú nhìn cái bồn cầu khảm vàng lá đồng thời được điêu khắc những hoa văn phức tạp, hỏi thăm vị hướng dẫn viên bên cạnh:
"Đây là bồn cầu giật nước đầu tiên xuất hiện ở hiện đại đúng không?"
"Đúng vậy. Cá nhân tôi cho rằng, đây là một trong những cống hiến lớn lao mà Russel tạo ra cho nền văn minh nhân loại. Nó và công trình thoát nước đồng bộ của nó đã thay đổi những cảnh tượng... ha, cảnh tượng dơ bẩn khắp nơi trên đường phố Trier." Hướng dẫn viên vốn định nói mấy từ như "phân và nước tiểu", nhưng nhìn thiếu nữ trước mặt thì lại thấy không thể làm mất đi sự tao nhã của mình được.
Audrey do dự hỏi tiếp: "Tôi có thể chạm vào nó được không? Nó vẫn còn sử dụng được chứ?"
Tử tước Glyrintt lại ở bên cạnh cười nói: "Tại sao với thứ này em cũng thấy tò mò chứ? Dù nó có lâu đời thế nào chăng nữa thì nó vẫn chỉ là một cái bồn cầu giật nước."
Đám con cháu quý tộc quen biết khá tốt với bọn họ đều bật cười ra tiếng.
"Không, Glyrintt, các anh không hiểu rồi. Đây là ánh sáng văn minh của nhân loại đấy." Audrey cười khẽ đáp lại, trong lòng thì đang bày ra vẻ mặt nôn mửa.
Nếu không phải vì hoàn thành ủy thác cho bề tôi của ngài Kẻ Khờ, tôi cũng không muốn làm vậy đâu... Cô nàng thở dài bất đắc dĩ.
Hướng dẫn viên nói phụ họa: "Tiểu thư Hall nói rất đúng. Ánh sáng văn minh của nhân loại không chỉ được thể hiện ở các vũ khí thay đổi thế cục chiến tranh như đại bác... Nó còn thể hiện ở mỗi một chi tiết trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta."
"Tiểu thư tôn kính, tôi cũng không biết nó còn sử dụng bình thường được hay không, bởi vì sẽ chẳng có ai sử dụng nó."
Hướng dẫn viên vừa nói vừa liếc mắt nhìn Max Livermore, sau khi nhận được một cái gật đầu đồng ý mới tiếp tục nói:
"Cô có thể chạm vào nó, thậm chí mở nắp thùng nước, nhìn thử kết cấu máy móc bên trong. Nhưng làm ơn hãy cẩn thận."
"Cám ơn." Audrey thấy nhân viên bảo vệ mở tường thủy tinh ra. Cô vội bước lên trước hai bước, duỗi bàn tay phải đeo găng tay voan mỏng màu trắng, cẩn thận sờ về phía nút giật nước.
Tiếp đó, cô chậm rãi lùi về phía sau, mỉm cười nói:
"Được rồi, chỉ cần vậy thôi. Tôi đã hài lòng với sự tò mò của mình rồi, không thể gây hư hại thêm cho nó nữa."
Cô phải luôn ghi nhớ nhân vật của mình lần này là một thiếu nữ ngây thơ hiếu kỳ.
Xem xong nơi này, bọn họ tiến vào sảnh triển lãm đặt nhật ký của Russel.
Đi được nửa vòng, nghe giới thiệu xong, Audrey lại hỏi:
"Tôi có thể lật xem bản bút ký này được không? Bọn tôi đều cực kỳ hứng thú với những ký hiệu kỳ quái này. À... tôi nghe nói rằng những trang giấy để qua hơn một năm, nếu tiếp xúc với không khí thì cũng sẽ bị tổn hại chứ đừng nói đến là chạm trực tiếp vào, chắc là không được đâu nhỉ?"
Cô nàng chớp mắt, để đôi mắt xinh đẹp như đá quý hiện ra vẻ thành khẩn, khát vọng, lại có chút cảm xúc mất mác.
Hướng dẫn viên lại nhìn về phía Max Livermore, chờ sau khi đối phương đáp lại mới cười nói:
"Giáo hội đã sử dụng một phương thức bảo tồn đặc biệt, khiến trang giấy có thể trông như mới được sản xuất mấy năm gần đây. Với cả dù không có phương pháp đó, nhưng nếu các vị đã đưa ra yêu cầu, chúng tôi sẽ cố gắng để thỏa mãn. Nhưng chắc lúc đó phải thay đổi một hoàn cảnh và thay đổi cả quần áo khác, đồng thời phải trải qua một quy trình nghiêm ngặt hơn."
"Cô có thể lật xem nó, nhưng đừng quá lâu và đừng dùng sức quá mạnh."
Đôi mắt Audrey lập tức tỏa sáng, khiến mọi người không thể dời mắt.
Cô chân thành cảm ơn xong bèn đi cùng với nhóm người yêu thích Thần bí học Tử tước Glyrintt, mở tủ kính thủy tinh ra, cẩn thận lật xem quyển sổ nọ.
Audrey cố gắng ghi nhớ, nhưng bởi vì các biểu tượng quá phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn những thứ cô nhớ được chỉ có hạn.
"Cộng lại phải gần hai trang giấy, không biết có cách nào để sao chép một bản không nhỉ..." Cô suy nghĩ lan man, nhường vị trí cho đồng bạn ở bên ngoài.
Tiếp túc như vậy, mỗi một sảnh triển lãm cô đều xin được thưởng thức kỹ càng sự vật nào đó, đồng thời đều được thỏa mãn cả.
Đi rồi lại ngừng, bọn họ đến phòng sách được hoàn nguyên.
Audrey vẫn giữ tình trạng lúc trước, thỉnh thoảng đưa ra vài vấn đề, biểu hiện hoàn hảo ra lòng hiếu kỳ của mình.
Khi hướng dẫn viên giới thiệu tới "Bản thảo sáng tạo", đôi mắt cô sáng lấp lánh lên tiếng:
"Tôi có thể lật xem được không? Tôi muốn xem thử bản thảo của một nhà phát minh vĩ đại như Russel cụ thể sẽ ra sao, có ẩn chứa những ý tưởng thần kỳ gì đó hay không."
"Không vấn đề gì, tiểu thư Hall xinh đẹp. Tử tước Glyrintt tôn kính, các vị đều có thể lật xem thử. Ha, nếu trong các vị có ai là tín đồ thành kính của giáo hội, các vị thậm chí còn có thể xin được một bản phục chế." Hướng dẫn viên trả lời dựa vào ám hiệu của Max.
Audrey là tín đồ của Nữ Thần, cô chỉ là cười khẽ đáp lại, không tiện mở miệng nói chuyện.
Đồng thời, cô giả bộ vén tóc, vươn tay sờ sờ tai phải của mình, lặng yên lấy xuống chiếc bông tai.
Tiếp đó, tủ kính thủy tinh bao phủ bàn sách được mở ra. Audrey tiến lên trước một bước, đè lên bản thảo, giả vờ lơ đãng rút chiếc thẻ kẹp sách nọ ra, đồng thời tùy ý quan sát.
Chính vào lúc này, Susie nhận được ám hiệu của cô chợt ở bên kia sủa ra tiếng:
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Ánh mắt của mọi người lúc này bị hấp dẫn, Audrey thì buông thõng cánh tay xuống, dùng bông tai trong lòng bàn tay đâm về phía chiếc thẻ kẹp sách nọ. Đồng thời trong lòng cô đọc thầm từ "Vua hải tặc", một lần bằng tiếng Hermes, một lần bằng tiếng Hermes cổ.
Trang sức như một chiếc kim nhỏ bén nhọn chạm vào bề mặt chiếc thẻ kẹp sách, nó vừa mới chạm vào, như thể muốn xuyên qua bên kia thì Audrey lập tức cảm nhận được một lực cản hư ảo nhưng mãnh liệt.
Lực cản không bình thường!
Lực cản này lóe lên rồi biến mất, "Kim nhỏ" đâm ra một dấu nhỏ, suýt nữa thì xuyên qua.
"Có phản ứng thật nè! Đúng là quái lạ!" Ánh mắt Audrey ngưng tụ. Cô không dám thử lại, giơ tay bỏ chiếc thẻ kẹp sách về lại trên bàn.
Tiếp đó, cô nàng nhìn Susie, bình tĩnh dặn dò hầu gái Annie:
"À... Cô dẫn nó đến phòng vệ sinh đi."
"Vâng, tiểu thư." Annie vội vàng dẫn Susie rời sảnh triển lãm.
Đang!
Nhân cơ hội này, Audrey ném bông tai trong tay xuống đất, sau đó nghiêng đầu nhìn nó, nói:
"Ngại quá, bông tai của tôi bị rơi rồi."
Một hầu gái khác vội vàng chạy qua nhặt bông tai lên, đeo lên lại giúp cô.
Đoạn nhạc đệm này thoáng cái trôi qua, sự chú ý của mọi người quay về lại trên đống bản thảo. Chờ đến khi bọn họ đại khái đều xem qua một lần, "Nhân viên bảo vệ" Max Livermore vội nhét chiếc thẻ kẹp sách về lại trong tập bản thảo, đóng tủ thủy tinh lại.
Mấy sảnh triển lãm tiếp theo, Audrey vẫn hứng thú say mê giống như trước, không biểu hiện ra bất cứ sự khác thường nào.
Chờ đến khi Audrey rời khỏi viện bảo tàng, về đến nhà thì cô mới tìm cơ hội đọc lên danh xưng của ngài Kẻ Khờ, báo cáo kết quả:
"... Tôi dựa theo yêu cầu từ bề tôi của Ngài, gây một xíu tổn hại lên chiếc thẻ kẹp sách nọ. Nó, nó có phản ứng không bình thường."
Danh sách chương