Dịch: 707DefenderOfJustice
Chỉ tôn thờ mặt trăng, chứ không phải Nữ Thần Đêm Tối? Klein không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Lần cuối hắn nghe thấy chuyện này là khi đang nghiên cứu về Học phái Sinh Mệnh. Hắn không thể ngờ rằng, một vị Vua Pháp Sư đã sống cả cuộc đời ở đại lục Nam lại có quan điểm giống vậy.
—Cuối Kỷ thứ Tư, sau “Kỷ Nguyên Thương Bạch”, cái tên biển Cuồng Bạo trở nên tương xứng với danh xưng. Đại lục Nam và Bắc bị ngăn cách, Học phái Sinh Mệnh lại hình thành từ đầu Kỷ thứ Năm. Đương nhiên không thể nào có chuyện Russel phái người tìm kiếm ra tuyến đường biển an toàn đi đến đại lục Nam được.
Vua Pháp Sư Karaman là dạng nhân vật lịch sử hoạt động ở thời kỳ đầu, tốt xấu gì cũng phải đến hơn một ngàn năm trước cuộc xâm lược của lục địa Bắc.
Nói cách khác, gần như trong một thời kỳ, hai “Thế lực” Người Phi Phàm ở hai đại lục khác biệt không thể nào liên lạc với nhau mà cùng chọn tôn thờ mặt trăng, bỏ qua Nữ Thần Đêm Tối.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến người khác không khỏi băn khoăn tự hỏi tại sao.
Chẳng lẽ sự ra đời của một vị tân thần đã lấy mất một phần quyền hành tương đương của mặt trăng? Nhưng, nếu là thần, Thần không nên bị lu mờ, không chút tiếng tăm như vậy mới phải… Hay nói cách khác, dù Nữ Thần Đêm Tối có cướp đi quyền lực của Mặt Trăng, thì những tín đồ nguyên thủy của Thần Mặt Trăng vẫn còn sống sót, được truyền thừa lại từ Kỷ thứ Tư, thậm chí là Kỷ thứ Ba. Kể cả sau khi đại lục Bắc Nam bị chia cách, họ vẫn phát triển rực rỡ thành hai nhóm, một nhóm được dẫn dắt bởi Vua Pháp Sư, nhóm còn lại là Học phái Sinh Mệnh? Klein suy đoán hàm hồ, nhưng rồi mắc kẹt vì thiếu manh mối để thu hẹp phạm vi.
Hắn tạm thời ngừng suy nghĩa lúc này, nhanh chóng lướt qua phần còn lại “Cuốn Sách Bí Mật”.
Tại phần lời tựa, Vua Pháp Sư Karaman nói, cực kỳ trực tiếp, rằng có rất nhiều nghi thức, mật khế, phương pháp chiêm tinh và thuật triệu hoán trong cuốn sách, đều là bắt nguồn từ tôn thờ mặt trăng nguyên thủy, cũng miêu tả cụ thể tôn danh đối ứng:
“Mặt Trăng Đỏ độc nhất vô nhị, biểu tượng của sinh mệnh và sắc đẹp, mẹ của tất cả các lực lượng tinh thần.”
Thật sự có tôn danh! Nhưng thiếu những mô tả phổ biến như của “Nữ Thần Đêm Tối” và “Mẫu Thần Đại Địa”… Nếu quả thật có một vị thần bí ẩn, tín đồ của Thần hẳn sẽ phát triển một danh hiệu đơn giản để xưng hô bên ngoài, phù hợp cho việc tán tụng hơn chứ không phải là tôn thờ mặt trăng nguyên thủy… Klein đã nhận ra điểm cổ quái, dựa vào tri thức thần bí học từng bước phân tích ra.
Hơn nữa, dùng tôn danh “Chúa Tể Đỏ Rực” để cử hành nghi thức rõ ràng là hướng về Nữ Thần, nhưng nếu dùng một tôn danh tương tự nhưng chi tiết, cụ thể hơn thì lại có thể đi vòng qua Nữ Thần, hướng đến cội nguồn sức mạnh của đám người đó – mặt trăng nguyên thủy… Rốt cuộc là thực thể quỷ dị nào… Klein vừa hiếu kỳ vừa kinh hãi nghĩ.
Vì không có nhiều thời gian, hắn chỉ lướt xem một lần phần còn lại cuốn sách, phát hiện Vua Pháp Sư Karaman còn tự mình nói rằng rất nhiều nghi thức, mật khế đều hướng trực tiếp về mặt trăng.
Đối với Klein thì điều này cũng không đáng để tâm cho lắm, hắn không có ý định sao chép ra đem bán để rồi động chạm đến mặt trăng nguyên thủy mà hắn không rõ là tồn tại gì. Thứ hắn muốn học tập chính là những kết cấu chỉnh thể, cách thiết kế mạch suy nghĩ và cách xử lý chi tiết của các những nghi thức, mật khế kia.
Chỉ có nắm vững các quy tắc cơ bản, hắn mới có thể tạo ra những nghi thức, mật khế, phương pháp chiêm tinh và thuật triệu hoán bí mật hướng về “Vị Vua Hoàng Hắc”.
Có lẽ rất lâu sau này, mình mới có được một hệ thống thần bí học riêng… Klein gỡ con lắc tinh thần từ cổ tay xuống, cuối cùng xác nhận “Cuốn Sách Bí Mật” là thật hay giả.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn không vội vàng lợi dụng đặc tính phi phàm ‘Người Sói’ để xem bói phối phương, dù gì cũng chẳng bán đi, đều như nhau. Hắn quyết định tạm hoãn nghiên cứu lai lịch ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ một khoảng thời gian.
Hắn nhanh chóng trở về thế giới thật, kéo rèm cửa ra, đập vào mắt hắn là ánh mặt trời còn chưa chiếu sáng khắp mặt đất, nó trốn đằng sau lớp mây và màn khói, vẻ hơi nhợt nhạt.
“Hắt xì!”
Bỗng nhiên, Klein thò tay bịt mũi, hắt hơi một cái.
Lúc này hắn mới phát hiện đầu hơi ong ong, tinh thần kiệt quệ, giống như bị cảm.
Làm một Người Phi Phàm Danh sách 7 mà mình lại bị cảm… Klein rút một tờ giấy ra xì mũi.
Hắn cẩn thận nhớ lại, rất nhanh sau đã hiểu lý do tại sao.
Hiệu ứng xấu của ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ là khiến người cầm dần bị suy yếu, rồi nhiễm bệnh! Mà đây không phải hiệu ứng có thể xóa bỏ chỉ nhờ vào lồng giam linh tính.
Sau trận đại chiến tối qua, linh tính của Klein đã gần như khô cạn, cơ thể bị trúng độc vốn đã yếu sẵn, còn cầm ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ giấu trong giáo đường Leverage suốt nửa giờ…
Lại tốn một chút thời gian để đi về phố Minsk, hắn xấu hổ ngã bệnh.
“May mà không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến việc gì…” Klein lại hắt hơi một cái, chuẩn bị ngâm mình vào bồn nước nóng.
Rửa mặt xong, hắn chuẩn bị một phần trứng chiên cho mình làm phần thưởng, mùi hương tỏa ra khắp nơi.
“Một “Cuốn Sách Bí Mật” của Vua Pháp Sư, một vật phẩm thần kỳ ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ năng lực không kém hơn ‘Trâm Ngực Thái Dương’ là bao, cùng với một đặc tính phi phàm của Danh sách 7 “Người Sói”. Lần này kiếm được không ít… Nhưng tiếc là mình vẫn không lấy được đặc tính phi phàm của “Xác Sống”…” Klein vừa ngồi vào bàn ăn, vừa tính toán thu hoạch.
Khiến hắn đau lòng còn có một chuyện nữa, đó là hắn đã dùng tổng cộng mười một viên đạn phi phàm, mỗi viên tương đương với 10 bảng!
Nói cách khác, chính là mình đã đốt mất 100 bảng… Đúng là lấy tiền đè chết người… Khó trách phần lớn số Người Phi Phàm danh sách bậc thấp hoặc trung đều khát cầu tiền tài… Klein cúi đầu xuống nhìn bữa sáng của mình.
Từng này cộng lại chỉ có vài penny!
Dùng bữa sáng xong, Klein nhàn nhã nhìn tờ báo, hắt hơi hết cái này đến cái khác, phải dùng giấy lau mũi miệng.
Giáo đường vừa đánh chuông lúc 8 giờ, nhà hắn cũng văng vẳng tiếng chuông cửa.
Klein không hề bất ngờ, nhìn thấy vị phóng viên báo Daily Observer, Mike Joseph.
Vị phóng viên này có một đôi mắt xanh dương rất đẹp, nhưng làn da hơi thô ráp, anh ta ngả mũ chào rồi nói thẳng vào chủ đề:
“Thám tử Moriarty, anh có thời gian tiếp nhận ủy thác của tôi không?”
Mặc dù đang bị cảm mạo, nhưng nhận lời ủy thác vào khoảng thời gian này sẽ không bị nghi ngờ… Klein vừa xong việc cười nói:
“Tôi bị bệnh nhẹ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cách đấu hay bắn súng.”
Mike lập tức cười tươi, nói:
“Cảm tạ sự trợ giúp của anh.”
“Chúng ta lên đường thôi.”
“À, thám tử Moriarty, anh đã dùng bữa sáng chưa? Tôi sẽ mời anh. Là người đưa ra ủy thác, tôi sẽ chịu trách nhiệm về các bữa ăn của anh hôm nay.”
Mời tôi ăn sáng? Klein ngẩn ra nói:
“Tôi vừa ăn xong.”
“Nhưng tôi đề nghị anh nên đến quận Đông dùng bữa sáng, ở đó anh sẽ thấy rất nhiều chuyện. Tới lúc đó gọi cho tôi một tách cà phê là được rồi.”
“…Không thành vấn đề.” Mike chỉ ra ngoài, “Xe ngựa tôi thuê đang chờ.”
Klein nhìn qua anh ta, đánh giá rồi nói:
“Thưa Ngài, tốt hơn hết là ngài nên đổi cách ăn mặc kém đi một chút; nếu không sẽ tạo rất nhiều việc cho tôi đấy.”
Mike cúi đầu nhìn áo khoác nỉ của mình, hơi hiểu ra cái gì hỏi:
“Thế này nổi bật lắm à?”
“Ở quận Đông thì là vậy đấy.” Klein chỉ vào trong nhà, “Tôi có một chút quần áo chuyên dụng cho việc này, hừm, kích cỡ chúng ta không khác nhau lắm.”
Mike không nhịn được tán thưởng:
“Anh quả là chuyên nghiệp.”
Tội phạm chuyên nghiệp ấy hả? Klein oán thầm.
Sau khi đổi trang phục, hô biến thành một công nhân bình thường, hai người lên xe ngựa đi thẳng đến biên giới quận Đông.
…
“Hắt xì!”
Klein rút ra một tờ giấy lau mũi miệng, xì mũi.
Vì không có cái thùng rác nào gần, hắn đành phải gấp tờ giấy lại nhét vào túi áo.
“Đồ ăn trong quán cà phê này ổn. Đương nhiên là nói với tư cách cư dân quận Đông.” Klein chỉ vào một quán cà phê hơi mùi dầu mỡ ở góc phố.
Hắn thỉnh thoảng đến đây ăn sáng mỗi khi ngủ qua đêm tại một phòng trọ gần đó.
“Xem ra nó là một nhà hàng khá tốt.”, Mike không cho rằng đó là một quán cà phê.
Lúc này đã hơn 9 giờ, khách hàng trong quán rất ít. Cư dân quận Đông thường 7 giờ hơn đã ăn xong bữa sáng, sau đó bắt đầu đi làm hoặc kiếm việc làm.
Sau khi tiếp Mike gọi bữa sáng bao gồm thịt bò hầm khoai tây, bánh mì và cà phê, Klein nhìn quanh tìm một vị trí gần cửa sổ.
Lúc này, hắn nhìn thấy một người quen, chính là ông lão mà hắn cứu giúp lần trước khi đóng giả làm phóng viên.
Ông ta là người đã đưa mình đến đây… Sao giờ ông ta mới dùng bữa sáng… Klein suy nghĩ, quay nhìn Mike nói:
“Anh có đối tượng để phỏng vấn rồi.”
Hắn cầm tách cà phê đi đến chỗ “người lang thang”.
Đối phương vẫn mặc chiếc áo khoác dày trước kia, mái tóc hoa râm nhuốm chút dầu mỡ, chòm râu khá rõ ràng, nhưng vẻ mặt không còn cảm giác khốn đốn như trước, cũng không còn nét tái xanh tái xám đến rợn người.
“Chào buổi sáng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Klein ngồi xuống chỗ đối diện, cất tiếng chào hỏi, hắn phát hiện bữa sáng của đối phương có bánh mì đen và một cốc trà lớn giá rẻ, tổng cộng 1 penny.
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn kỹ, ngạc nhiên nói:
“Ngài phóng viên đó phải không?”
…Klein cười gượng, chỉ Mike bên cạnh:
“Đây là đồng nghiệp tôi, anh ấy muốn điều tra sâu hơn về bài phỏng vấn trước của tôi.”
Mike là người có kinh nghiệm phong phú rộng rãi, nghe vậy không nói nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Không phải hôm nay anh ta mới biết việc thám tử tư Moriarty cải trang làm phóng viên. Dù gì giấy tờ phóng viên giả của hắn cũng là do anh ta cho mượn!
“Hóa ra cậu thật sự là phóng viên!” Ông lão kinh ngạc thốt lên “Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu là một người lương thiện tốt bụng.”
Klein cười hỏi ngược lại:
“Dạo gần đây ông thế nào?”
Ông lão uống ngụm nước trà, nói:
“Nhờ cậu giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng được ăn một bữa ngon, ngủ một giấc yên, giờ tôi không còn yếu như trước nữa.”
“Kế hoạch ban đầu của tôi là trở lại công việc cũ, là đóng giày, nhưng họ không cần tôi nữa, họ nói tay tôi bị run…”
Ông cúi đầu cười, cho qua chuyện này.
“Sau đó, tôi đến bến cảng và tìm được việc làm. Mệt lắm, nhưng ít nhất cũng kiếm ra tiền, thuê một chỗ ngủ trong nhà người ta, tốn 6 penny rưỡi một tuần, đương nhiên là chỉ được ngủ vào ban đêm.”
“Ừm, công việc ở bến cảng là như thế. Hôm nay tôi đã đi từ rất sớm, không ăn gì. Tôi đã giơ tay kêu tên mình và tên người giám sát, nhưng không được chọn, tôi đành phải quay về đây.”
“May là buổi chiều còn có cơ hội, chứ những người buổi sáng vẫn đang bận rộn sẽ đến muộn, không tranh việc được với chúng tôi.”
Klein lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm cà phê. Mike thì lấy giấy bút ra, nhanh chóng ghi chép.
Chỉ tôn thờ mặt trăng, chứ không phải Nữ Thần Đêm Tối? Klein không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Lần cuối hắn nghe thấy chuyện này là khi đang nghiên cứu về Học phái Sinh Mệnh. Hắn không thể ngờ rằng, một vị Vua Pháp Sư đã sống cả cuộc đời ở đại lục Nam lại có quan điểm giống vậy.
—Cuối Kỷ thứ Tư, sau “Kỷ Nguyên Thương Bạch”, cái tên biển Cuồng Bạo trở nên tương xứng với danh xưng. Đại lục Nam và Bắc bị ngăn cách, Học phái Sinh Mệnh lại hình thành từ đầu Kỷ thứ Năm. Đương nhiên không thể nào có chuyện Russel phái người tìm kiếm ra tuyến đường biển an toàn đi đến đại lục Nam được.
Vua Pháp Sư Karaman là dạng nhân vật lịch sử hoạt động ở thời kỳ đầu, tốt xấu gì cũng phải đến hơn một ngàn năm trước cuộc xâm lược của lục địa Bắc.
Nói cách khác, gần như trong một thời kỳ, hai “Thế lực” Người Phi Phàm ở hai đại lục khác biệt không thể nào liên lạc với nhau mà cùng chọn tôn thờ mặt trăng, bỏ qua Nữ Thần Đêm Tối.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến người khác không khỏi băn khoăn tự hỏi tại sao.
Chẳng lẽ sự ra đời của một vị tân thần đã lấy mất một phần quyền hành tương đương của mặt trăng? Nhưng, nếu là thần, Thần không nên bị lu mờ, không chút tiếng tăm như vậy mới phải… Hay nói cách khác, dù Nữ Thần Đêm Tối có cướp đi quyền lực của Mặt Trăng, thì những tín đồ nguyên thủy của Thần Mặt Trăng vẫn còn sống sót, được truyền thừa lại từ Kỷ thứ Tư, thậm chí là Kỷ thứ Ba. Kể cả sau khi đại lục Bắc Nam bị chia cách, họ vẫn phát triển rực rỡ thành hai nhóm, một nhóm được dẫn dắt bởi Vua Pháp Sư, nhóm còn lại là Học phái Sinh Mệnh? Klein suy đoán hàm hồ, nhưng rồi mắc kẹt vì thiếu manh mối để thu hẹp phạm vi.
Hắn tạm thời ngừng suy nghĩa lúc này, nhanh chóng lướt qua phần còn lại “Cuốn Sách Bí Mật”.
Tại phần lời tựa, Vua Pháp Sư Karaman nói, cực kỳ trực tiếp, rằng có rất nhiều nghi thức, mật khế, phương pháp chiêm tinh và thuật triệu hoán trong cuốn sách, đều là bắt nguồn từ tôn thờ mặt trăng nguyên thủy, cũng miêu tả cụ thể tôn danh đối ứng:
“Mặt Trăng Đỏ độc nhất vô nhị, biểu tượng của sinh mệnh và sắc đẹp, mẹ của tất cả các lực lượng tinh thần.”
Thật sự có tôn danh! Nhưng thiếu những mô tả phổ biến như của “Nữ Thần Đêm Tối” và “Mẫu Thần Đại Địa”… Nếu quả thật có một vị thần bí ẩn, tín đồ của Thần hẳn sẽ phát triển một danh hiệu đơn giản để xưng hô bên ngoài, phù hợp cho việc tán tụng hơn chứ không phải là tôn thờ mặt trăng nguyên thủy… Klein đã nhận ra điểm cổ quái, dựa vào tri thức thần bí học từng bước phân tích ra.
Hơn nữa, dùng tôn danh “Chúa Tể Đỏ Rực” để cử hành nghi thức rõ ràng là hướng về Nữ Thần, nhưng nếu dùng một tôn danh tương tự nhưng chi tiết, cụ thể hơn thì lại có thể đi vòng qua Nữ Thần, hướng đến cội nguồn sức mạnh của đám người đó – mặt trăng nguyên thủy… Rốt cuộc là thực thể quỷ dị nào… Klein vừa hiếu kỳ vừa kinh hãi nghĩ.
Vì không có nhiều thời gian, hắn chỉ lướt xem một lần phần còn lại cuốn sách, phát hiện Vua Pháp Sư Karaman còn tự mình nói rằng rất nhiều nghi thức, mật khế đều hướng trực tiếp về mặt trăng.
Đối với Klein thì điều này cũng không đáng để tâm cho lắm, hắn không có ý định sao chép ra đem bán để rồi động chạm đến mặt trăng nguyên thủy mà hắn không rõ là tồn tại gì. Thứ hắn muốn học tập chính là những kết cấu chỉnh thể, cách thiết kế mạch suy nghĩ và cách xử lý chi tiết của các những nghi thức, mật khế kia.
Chỉ có nắm vững các quy tắc cơ bản, hắn mới có thể tạo ra những nghi thức, mật khế, phương pháp chiêm tinh và thuật triệu hoán bí mật hướng về “Vị Vua Hoàng Hắc”.
Có lẽ rất lâu sau này, mình mới có được một hệ thống thần bí học riêng… Klein gỡ con lắc tinh thần từ cổ tay xuống, cuối cùng xác nhận “Cuốn Sách Bí Mật” là thật hay giả.
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn không vội vàng lợi dụng đặc tính phi phàm ‘Người Sói’ để xem bói phối phương, dù gì cũng chẳng bán đi, đều như nhau. Hắn quyết định tạm hoãn nghiên cứu lai lịch ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ một khoảng thời gian.
Hắn nhanh chóng trở về thế giới thật, kéo rèm cửa ra, đập vào mắt hắn là ánh mặt trời còn chưa chiếu sáng khắp mặt đất, nó trốn đằng sau lớp mây và màn khói, vẻ hơi nhợt nhạt.
“Hắt xì!”
Bỗng nhiên, Klein thò tay bịt mũi, hắt hơi một cái.
Lúc này hắn mới phát hiện đầu hơi ong ong, tinh thần kiệt quệ, giống như bị cảm.
Làm một Người Phi Phàm Danh sách 7 mà mình lại bị cảm… Klein rút một tờ giấy ra xì mũi.
Hắn cẩn thận nhớ lại, rất nhanh sau đã hiểu lý do tại sao.
Hiệu ứng xấu của ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ là khiến người cầm dần bị suy yếu, rồi nhiễm bệnh! Mà đây không phải hiệu ứng có thể xóa bỏ chỉ nhờ vào lồng giam linh tính.
Sau trận đại chiến tối qua, linh tính của Klein đã gần như khô cạn, cơ thể bị trúng độc vốn đã yếu sẵn, còn cầm ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ giấu trong giáo đường Leverage suốt nửa giờ…
Lại tốn một chút thời gian để đi về phố Minsk, hắn xấu hổ ngã bệnh.
“May mà không nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến việc gì…” Klein lại hắt hơi một cái, chuẩn bị ngâm mình vào bồn nước nóng.
Rửa mặt xong, hắn chuẩn bị một phần trứng chiên cho mình làm phần thưởng, mùi hương tỏa ra khắp nơi.
“Một “Cuốn Sách Bí Mật” của Vua Pháp Sư, một vật phẩm thần kỳ ‘Bình Độc Tố Sinh Học’ năng lực không kém hơn ‘Trâm Ngực Thái Dương’ là bao, cùng với một đặc tính phi phàm của Danh sách 7 “Người Sói”. Lần này kiếm được không ít… Nhưng tiếc là mình vẫn không lấy được đặc tính phi phàm của “Xác Sống”…” Klein vừa ngồi vào bàn ăn, vừa tính toán thu hoạch.
Khiến hắn đau lòng còn có một chuyện nữa, đó là hắn đã dùng tổng cộng mười một viên đạn phi phàm, mỗi viên tương đương với 10 bảng!
Nói cách khác, chính là mình đã đốt mất 100 bảng… Đúng là lấy tiền đè chết người… Khó trách phần lớn số Người Phi Phàm danh sách bậc thấp hoặc trung đều khát cầu tiền tài… Klein cúi đầu xuống nhìn bữa sáng của mình.
Từng này cộng lại chỉ có vài penny!
Dùng bữa sáng xong, Klein nhàn nhã nhìn tờ báo, hắt hơi hết cái này đến cái khác, phải dùng giấy lau mũi miệng.
Giáo đường vừa đánh chuông lúc 8 giờ, nhà hắn cũng văng vẳng tiếng chuông cửa.
Klein không hề bất ngờ, nhìn thấy vị phóng viên báo Daily Observer, Mike Joseph.
Vị phóng viên này có một đôi mắt xanh dương rất đẹp, nhưng làn da hơi thô ráp, anh ta ngả mũ chào rồi nói thẳng vào chủ đề:
“Thám tử Moriarty, anh có thời gian tiếp nhận ủy thác của tôi không?”
Mặc dù đang bị cảm mạo, nhưng nhận lời ủy thác vào khoảng thời gian này sẽ không bị nghi ngờ… Klein vừa xong việc cười nói:
“Tôi bị bệnh nhẹ, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cách đấu hay bắn súng.”
Mike lập tức cười tươi, nói:
“Cảm tạ sự trợ giúp của anh.”
“Chúng ta lên đường thôi.”
“À, thám tử Moriarty, anh đã dùng bữa sáng chưa? Tôi sẽ mời anh. Là người đưa ra ủy thác, tôi sẽ chịu trách nhiệm về các bữa ăn của anh hôm nay.”
Mời tôi ăn sáng? Klein ngẩn ra nói:
“Tôi vừa ăn xong.”
“Nhưng tôi đề nghị anh nên đến quận Đông dùng bữa sáng, ở đó anh sẽ thấy rất nhiều chuyện. Tới lúc đó gọi cho tôi một tách cà phê là được rồi.”
“…Không thành vấn đề.” Mike chỉ ra ngoài, “Xe ngựa tôi thuê đang chờ.”
Klein nhìn qua anh ta, đánh giá rồi nói:
“Thưa Ngài, tốt hơn hết là ngài nên đổi cách ăn mặc kém đi một chút; nếu không sẽ tạo rất nhiều việc cho tôi đấy.”
Mike cúi đầu nhìn áo khoác nỉ của mình, hơi hiểu ra cái gì hỏi:
“Thế này nổi bật lắm à?”
“Ở quận Đông thì là vậy đấy.” Klein chỉ vào trong nhà, “Tôi có một chút quần áo chuyên dụng cho việc này, hừm, kích cỡ chúng ta không khác nhau lắm.”
Mike không nhịn được tán thưởng:
“Anh quả là chuyên nghiệp.”
Tội phạm chuyên nghiệp ấy hả? Klein oán thầm.
Sau khi đổi trang phục, hô biến thành một công nhân bình thường, hai người lên xe ngựa đi thẳng đến biên giới quận Đông.
…
“Hắt xì!”
Klein rút ra một tờ giấy lau mũi miệng, xì mũi.
Vì không có cái thùng rác nào gần, hắn đành phải gấp tờ giấy lại nhét vào túi áo.
“Đồ ăn trong quán cà phê này ổn. Đương nhiên là nói với tư cách cư dân quận Đông.” Klein chỉ vào một quán cà phê hơi mùi dầu mỡ ở góc phố.
Hắn thỉnh thoảng đến đây ăn sáng mỗi khi ngủ qua đêm tại một phòng trọ gần đó.
“Xem ra nó là một nhà hàng khá tốt.”, Mike không cho rằng đó là một quán cà phê.
Lúc này đã hơn 9 giờ, khách hàng trong quán rất ít. Cư dân quận Đông thường 7 giờ hơn đã ăn xong bữa sáng, sau đó bắt đầu đi làm hoặc kiếm việc làm.
Sau khi tiếp Mike gọi bữa sáng bao gồm thịt bò hầm khoai tây, bánh mì và cà phê, Klein nhìn quanh tìm một vị trí gần cửa sổ.
Lúc này, hắn nhìn thấy một người quen, chính là ông lão mà hắn cứu giúp lần trước khi đóng giả làm phóng viên.
Ông ta là người đã đưa mình đến đây… Sao giờ ông ta mới dùng bữa sáng… Klein suy nghĩ, quay nhìn Mike nói:
“Anh có đối tượng để phỏng vấn rồi.”
Hắn cầm tách cà phê đi đến chỗ “người lang thang”.
Đối phương vẫn mặc chiếc áo khoác dày trước kia, mái tóc hoa râm nhuốm chút dầu mỡ, chòm râu khá rõ ràng, nhưng vẻ mặt không còn cảm giác khốn đốn như trước, cũng không còn nét tái xanh tái xám đến rợn người.
“Chào buổi sáng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Klein ngồi xuống chỗ đối diện, cất tiếng chào hỏi, hắn phát hiện bữa sáng của đối phương có bánh mì đen và một cốc trà lớn giá rẻ, tổng cộng 1 penny.
Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn kỹ, ngạc nhiên nói:
“Ngài phóng viên đó phải không?”
…Klein cười gượng, chỉ Mike bên cạnh:
“Đây là đồng nghiệp tôi, anh ấy muốn điều tra sâu hơn về bài phỏng vấn trước của tôi.”
Mike là người có kinh nghiệm phong phú rộng rãi, nghe vậy không nói nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Không phải hôm nay anh ta mới biết việc thám tử tư Moriarty cải trang làm phóng viên. Dù gì giấy tờ phóng viên giả của hắn cũng là do anh ta cho mượn!
“Hóa ra cậu thật sự là phóng viên!” Ông lão kinh ngạc thốt lên “Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu là một người lương thiện tốt bụng.”
Klein cười hỏi ngược lại:
“Dạo gần đây ông thế nào?”
Ông lão uống ngụm nước trà, nói:
“Nhờ cậu giúp đỡ, cuối cùng tôi cũng được ăn một bữa ngon, ngủ một giấc yên, giờ tôi không còn yếu như trước nữa.”
“Kế hoạch ban đầu của tôi là trở lại công việc cũ, là đóng giày, nhưng họ không cần tôi nữa, họ nói tay tôi bị run…”
Ông cúi đầu cười, cho qua chuyện này.
“Sau đó, tôi đến bến cảng và tìm được việc làm. Mệt lắm, nhưng ít nhất cũng kiếm ra tiền, thuê một chỗ ngủ trong nhà người ta, tốn 6 penny rưỡi một tuần, đương nhiên là chỉ được ngủ vào ban đêm.”
“Ừm, công việc ở bến cảng là như thế. Hôm nay tôi đã đi từ rất sớm, không ăn gì. Tôi đã giơ tay kêu tên mình và tên người giám sát, nhưng không được chọn, tôi đành phải quay về đây.”
“May là buổi chiều còn có cơ hội, chứ những người buổi sáng vẫn đang bận rộn sẽ đến muộn, không tranh việc được với chúng tôi.”
Klein lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm cà phê. Mike thì lấy giấy bút ra, nhanh chóng ghi chép.
Danh sách chương