Dịch: 707DefenderOfJustice
Lão Kohler dường như sợ hãi sự hung hăng của đối phương, vô thức lùi về sau một bước.
“Liv, đây là một vị thám tử, ngài ấy muốn, muốn giúp cô tìm Daisy.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết da bị trầy tróc của Liv chuyển hướng nhìn về Klein, lạnh lùng nói:
“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Dù cô chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng bề ngoài trông như phải gần năm mươi.
Klein nhìn quanh căn phòng treo đầy quần áo ướt sũng, lờ mờ nhớ lại lần cuối mình đến đây. Có một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cẩn thận cầm chiếc bàn là tự chế, ủi đi ủi lại chỗ quần áo nhàu nhĩ sau khi đã phơi xong. Bàn tay cô bé đầy những vết phỏng hơi.
Cô bé ấy chính là Daisy “mất tích”… Klein quay lại nhìn người giúp việc giặt là, Liv, nói với tông giọng hờ hững:
“Cô nghĩ cảnh sát quận Đông sẽ tận lực tìm kiếm Daisy à?”
“Cô có chắc đám người khiến Daisy “mất tích” sẽ không hướng tầm mắt về phía gia đình mình không?”
“Cô muốn mất nốt cô con gái còn lại sao?”
Những câu từ tàn nhẫn, xé lòng cứ liên tục rơi vào lỗ tai Liv, khiến biểu cảm lạnh băng của cô lập tức tan rã, miệng cô mấp máy, không nói nên lời, hốc mắt dần đỏ lên.
Cô cúi đầu thật sâu, lẩm bẩm trong đau đớn và tuyệt vọng:
“Tôi không có tiền…”
Cả gian phòng chợt lâm vào tĩnh lặng. Kể cả cô con gái đang nức nở cũng không thể phát ra tiếng.
Klein mím môi, thở hắt ra:
“Thỉnh thoảng tôi sẽ đi làm tình nguyện viên, đơn giản là đi giúp đỡ người khác. Ha ha, đã lâu lắm rồi tôi không làm mấy việc kiểu này, nên làm ơn hãy cho tôi một cơ hội.”
“Tình nguyện viên?” Liv ngẩng đầu, nghiền ngẫm cụm từ này.
Klein gật nhẹ, trả lời:
“Lần ủy thác này miễn phí. Không, cũng không hoàn toàn miễn phí, hành động làm việc tốt sẽ mang đến cho tôi cảm giác thỏa mãn rất lớn.”
“Giờ cô cũng đâu còn cách nào, sao không thử một lần nhỉ?”
Liv im lặng một hồi, cô giơ tay lên, bàn tay chai sần vì liên tục phải ngâm trong nước giặt giũ, quệt khóe mắt, nói với giọng thật nhỏ:
“Ngài thám tử, ngài… ngài quả là một quý ông lương thiện, tử tế …”
Giọng cô bỗng nghẹn ngào:
“…Chuyện là thế này, vào trưa hôm qua, Daisy đi trả một đống đồ đã giặt dưới sự chỉ dẫn của Freja. Chỉ bên ngoài quận Đông thôi, nhưng hai đứa phải đi qua mấy con phố.”
“Để về kịp bữa trưa, Freja đã chọn một cái ngõ vắng, nhưng chỉ vừa không để tâm một chút, đã nhận ra Daisy luôn đi theo đằng sau, biến mất.”
“Con bé quay lại đường cũ tìm, nhưng không tài nào tìm được Daisy, và Daisy vẫn chưa trở về.”
“Freja, lúc ấy hai đứa ở đâu?”
Cô gái tên Freja đã đứng dậy, vành mắt sưng đỏ.
Cô khóc ròng, nói:
“Ở ngay, ở ngay ngõ Rusty Axe. Ngài thám tử, Daisy sẽ không bị sao chứ?”
“Có lẽ.” Klein đáp lại với vẻ vô cảm.
Hắn lại nhìn quanh, hỏi:
“Daisy có hay cầm theo đồ vật nào không? Tôi có thể mượn một con chó nghiệp vụ, nó có khứu giác rất tốt, có thể dùng để lần theo dấu vết bằng mùi hương đặc thù.”
“…Không.” Liv nghĩ nghĩ, rồi nói với biểu cảm thống khổ.
Freja lại một lần nữa ngấn nước mắt, cô cảm thấy mọi thứ lại quay về trạng thái tuyệt vọng.
Đột nhiên, cô mở trừng hai mắt, nói:
“Khoan đã, có một thứ.”
“Vở ghi từ vựng của Daisy!”
“Vở ghi từ vựng?” Lão Kohler hỏi lại.
Liv sụt sùi nói:
“Tôi đã cho Freja và Daisy đi học buổi tối ở trường dạy miễn phí. Tôi có thể làm giúp việc giặt là mãi được, nhưng hai đứa nó thì không.”
Cô gái này thực sự là một người mẹ tốt… Klein không nhịn được cảm thán.
Trường dạy miễn phí buổi tối do ba đại Giáo hội hoặc một số tổ chức từ thiện thành lập. Từ tám đến mười giờ tối, trường sẽ dạy học miễn phí, thậm chí còn cung cấp văn phòng phẩm và một lượng giấy viết nhất định. Tính chất của nền giáo dục này là để xóa mù chữ và hầu như đều liên quan một chút đến tôn giáo. Klein đã nghe lão Neil nhắc đến việc lão từng làm thầy giáo của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối suốt mấy năm.
Vì có rất ít người tình nguyện làm giáo viên ở trường dạy miễn phí, một phương pháp dạy học độc đáo đã hình thành. Giáo viên đến sớm nhất, tập trung những học sinh có tiến trình học thuật cao nhất lại, giảng giải thật kỹ cho họ thấm nhuần nội dung cần học của ngày hôm đó, rồi bảo họ tản ra khắp các lớp học khác phụ trách làm giảng viên. Các giáo viên sẽ đi tuần tra, uốn nắn sửa lỗi sai. Cái này gọi là “Hệ thống hướng dẫn học sinh”.
Tương tự như các lớp học miễn phí, cũng sẽ có những tổ chức miễn phí như xưởng công nhân kỹ thuật, nơi dân nghèo thực sự có thể tiếp cận được, là một trong số những cơ hội thoát khỏi giai tầng này.
Không may thay, chỉ có rất ít các tổ chức tương tự, tựa như hạt cát trong sa mạc, nên rất khó có thể phát huy được vai trò thực sự.
Lúc này, Freja đang sụt sịt cũng nói thêm:
“Daisy thích học lắm. Con bé được giáo viên trong lớp cho làm hướng dẫn viên. Nó luôn ghi chép các từ vựng cẩn thận vào trong cuốn vở rồi ôm đi ngủ hàng ngày. Nó sẽ dậy thật sớm và ra ngoài đường để đọc chúng dưới ánh sáng bình minh. Nó luôn thấy tiếc nuối vì không có một ngọn đèn đường nào quanh đây…”
Vừa nói, Freja vừa chạy về phía một bên chiếc giường tầng, rút từ dưới cái gối rách rưới ra một chồng giấy nhàu nhĩ dúm dó.
Vì để lâu trong căn phòng ẩm ướt, những hàng chữ ghi chép từ vựng đã hơi loang lổ khắp mặt giấy.
Mép giấy thì mòn vẹt, tựa như đã bị ai lật qua lật lại không biết bao lâu rồi.
“Ngài thám tử, nó, nó có được không?”
Freja dùng hai tay đưa cho Klein thứ được gọi là vở ghi chép từ vựng, thậm chí còn chẳng có gáy vở, lo lắng hỏi.
“Được.” Klein trả lời đơn giản.
Hắn chẳng buồn an ủi Freja. Dù đây không phải là đồ Daisy luôn mang bên người bất kể lúc nào, thì cũng là vật đồng hành cùng cô bé trong lúc ấy. Hơn nữa, nó còn chứa tín niệm mãnh liệt của Daisy, là vật dẫn rất tốt cho phương pháp bốc gậy tìm người.
Hắn tiện tay lật cuốn vở ghi từ vựng, nói:
“Vậy tôi sẽ bắt tay vào hành động ngay. Tìm được Daisy sớm chừng nào, hay chừng nấy.”
Liv và Freja không tìm được từ nào miêu tả cảm giác của mình, chỉ biết đứng nhìn Klein và lão Kohler rời đi, liên tục lặp lại “cám ơn, ngài thám tử”, “cám ơn, quý ngài tốt bụng”.
Sau khi rời căn hộ, Klein quay sang lão Kohler, nói:
“Lão nên chú ý đến những nữ công nhân dệt đã bị thất nghiệp, đặc biệt là chú trọng vào những ai không tìm việc mới cũng không đứng đường, và càng phải lưu ý hơn đến những ai đã đi đến những nơi không rõ là đâu…”
“Phải chú ý đến sự an toàn của bản thân lão nữa, hỏi ít nghe nhiều. Nếu lão làm tốt, sẽ có tiền thưởng.”
“Được!” Lão Kohler gật mạnh.
Ông ta cũng chưa chào tạm biệt ngay, sau khi ngập ngừng một hồi, mới hỏi với giọng điệu tràn ngập kỳ vọng:
“Ngài chắc chắn sẽ tìm được Daisy chứ, ngài thám tử?”
“Tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Klein không cam đoan.
Lão Kohler thở dài, cười cay đắng:
“Tôi cũng từng mất con, nên không hề muốn thấy chuyện tương tự xảy ra chút nào…”
Ông ta vẫy tay, rồi hướng tới con phố khác.
Klein không nhanh không chậm rời đi, dùng cuốn vở ghi từ vựng bọc đầu gậy batoong, khiến không một ai chú ý, hắn hoàn thành một lần “Bốc gậy tìm người”.
Có kết quả. Hướng phía Bắc… Tạm thời lúc này không có cách nào xác nhận có bị quấy rối hay lừa gạt gì không… Hắn nhìn xuống phương hướng chiếc gậy vừa đổ, đưa tay đỡ lấy.
Dựa theo gợi ý, Klein đi thẳng ra khỏi quận Đông, gọi một chiếc xe ngựa cho thuê.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe ngựa thi thoảng lại đổi hướng dừng lại ở phố Iris nằm giữa quận Jowod và quận Tây. Nó dừng lại trước một căn biệt thự trắng phau, có bãi cỏ trải dài, khu vườn rộng lớn, còn có cả một quảng trường nhỏ với đài phun nước và tượng đá cẩm thạch.
Lúc này, bên trong xe ngựa, cây gậy của Klein đã đổ xuống chính xác vị trí trước mặt.
Nhìn qua cửa sổ, Klein có thể thấy bảo vệ đang đi tuần tra bên trong cánh cổng rào sắt to lớn, cùng với những con chó dữ tợn, lưỡi thè ra.
An ninh bên trong khá nghiêm ngặt.
Quan trọng hơn, chưa cần bói toán, chỉ bằng linh tính trực giác, hắn cũng đã nhận thấy trong đó ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ! Đây là nơi nào? Sao việc Daisy mất tích lại có thể liên quan đến một nơi nguy hiểm thế này? Klein ngẫm nghĩ một hồi, rồi thúc người đánh lái đi tiếp.
Người đánh xe ngựa hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
“Thưa ngài, không phải ngài tới đây để thăm ngài Capim sao?”
Capim? Klein cảm thấy cái tên này cực kỳ quen tai.
Hắn hỏi ngược lại:
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Thường sẽ có người đi từ quận Đông ra, ngồi xe ngựa của tôi đến đây. Ha ha, đây là dinh thự của nhà tài phiệt Capim.” Nài ngựa tùy ý trả lời.
Quận Đông… Capim… Nhà tài phiệt… Klein chợt nhớ ra Capim là ai:
Có rất nhiều lời đồn rằng gã chính là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm đẫm máu, tay nhuốm đầy máu tanh. Gã cũng liên quan đến rất nhiều vụ mất tích bí ẩn của các thiếu nữ vô tội!
Mà thực tế, gã lại là một nhà tài phiệt quen biết khá nhiều nhân vật tai to mặt lớn.
Không nói một lời, Klein tựa lưng vào vách xe, khép hờ hai mắt.
Xe ngựa chậm rãi tiến bước, tòa biệt thự sang trọng dần bị bỏ lại phía sau, rồi biến mất khỏi tầm nhìn kính cửa sổ.
…
Trong một căn phòng nhỏ của một tiệm cà phê.
Filth đã biết ông lão ngồi đối diện được gọi là Lawrence Nord, đến từ quận Gian Hải của thành phố Constan, và là một giáo viên trường công lập.
Ông ấy không biết chồng của bà Aulisa đã mất, cũng không biết bà Aulisa đã kế thừa đặc tính phi phàm của chồng trở thành một Người Phi Phàm, lại càng không biết bà ấy đã chuyển giao di vật cho mình… Có khi nào ông ấy cũng là một Người Phi Phàm không? Liệu ông ấy có năng lực xem bói không nhỉ? Filth nhấp một ngụm cà phê Fermo, tổ chức lại ngôn từ, nói:
“Cháu từng là bác sĩ của phòng khám Joseph ngay gần đó, mà bà Aulisa thường xuyên đến xem bệnh. Khi đó chồng bà, ông Laubero đã qua đời…”
“…Cháu thỉnh thoảng sẽ đi cùng bà ấy trò chuyện, giúp bà ấy làm vài việc, như là…”
“Nên đến cuối, khi bà ấy lập di chúc, liền gửi hết tiền mặt và tiền tiết kiệm cho cháu. Toàn bộ trang sức, sách, nội thất và những thứ khác thì quyên góp cho tổ chức từ thiện. Việc này đã được thực hiện dưới sự giám sát của luật sư sở nội vụ mà bà ấy chỉ định.”
Những lời Filth nói đều là thật, nhưng đây không phải toàn bộ sự thật.
Lawrence bóp trán nói:
“Thật đáng tiếc. Ta thực không hiểu, tại sao từng ấy năm mà Aulisa lại không liên lạc gì với ta.”
“Bà Aulisa còn chẳng đề cập đến tên của ông, chỉ lờ mờ tỏ ra chút bất mãn với gia đình Laubero.” Filth thản nhiên đáp.
Lawrence im lặng một hồi, nói:
“Cảm ơn cháu đã thông báo lại cho ta, điều này khiến ta hiểu ra được vài chuyện rồi.”
“Phải rồi, Laubero và Aulisa được an táng ở nơi nào?”
“Nghĩa trang Green ạ.” Filth lấy đồng hồ bỏ túi ra, liếc nhìn rồi nói:
“Ông Lawrence, cháu còn có việc phải làm, cháu xin phép đi trước ạ.”
Lawrence không ngăn lại, đứng dậy tiễn cô đi.
Ngồi xuống lần nữa, ông ta buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương, vô thanh lẩm nhẩm:
“Laubero qua đời rồi, không có con cái gì, cũng không biết đặc tính phi phàm đã bị Aulisa xử lý ra sao nữa… Richard chết dưới tay đám Hội Cực Quang… Sam vốn không muốn liên lạc gì với chúng ta, chẳng muốn gánh chịu trách nhiệm với dòng họ…”
“Chẳng lẽ gia tộc Abraham sẽ dần biến mất như thế này ư?”
Lão Kohler dường như sợ hãi sự hung hăng của đối phương, vô thức lùi về sau một bước.
“Liv, đây là một vị thám tử, ngài ấy muốn, muốn giúp cô tìm Daisy.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết da bị trầy tróc của Liv chuyển hướng nhìn về Klein, lạnh lùng nói:
“Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Dù cô chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng bề ngoài trông như phải gần năm mươi.
Klein nhìn quanh căn phòng treo đầy quần áo ướt sũng, lờ mờ nhớ lại lần cuối mình đến đây. Có một cô bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cẩn thận cầm chiếc bàn là tự chế, ủi đi ủi lại chỗ quần áo nhàu nhĩ sau khi đã phơi xong. Bàn tay cô bé đầy những vết phỏng hơi.
Cô bé ấy chính là Daisy “mất tích”… Klein quay lại nhìn người giúp việc giặt là, Liv, nói với tông giọng hờ hững:
“Cô nghĩ cảnh sát quận Đông sẽ tận lực tìm kiếm Daisy à?”
“Cô có chắc đám người khiến Daisy “mất tích” sẽ không hướng tầm mắt về phía gia đình mình không?”
“Cô muốn mất nốt cô con gái còn lại sao?”
Những câu từ tàn nhẫn, xé lòng cứ liên tục rơi vào lỗ tai Liv, khiến biểu cảm lạnh băng của cô lập tức tan rã, miệng cô mấp máy, không nói nên lời, hốc mắt dần đỏ lên.
Cô cúi đầu thật sâu, lẩm bẩm trong đau đớn và tuyệt vọng:
“Tôi không có tiền…”
Cả gian phòng chợt lâm vào tĩnh lặng. Kể cả cô con gái đang nức nở cũng không thể phát ra tiếng.
Klein mím môi, thở hắt ra:
“Thỉnh thoảng tôi sẽ đi làm tình nguyện viên, đơn giản là đi giúp đỡ người khác. Ha ha, đã lâu lắm rồi tôi không làm mấy việc kiểu này, nên làm ơn hãy cho tôi một cơ hội.”
“Tình nguyện viên?” Liv ngẩng đầu, nghiền ngẫm cụm từ này.
Klein gật nhẹ, trả lời:
“Lần ủy thác này miễn phí. Không, cũng không hoàn toàn miễn phí, hành động làm việc tốt sẽ mang đến cho tôi cảm giác thỏa mãn rất lớn.”
“Giờ cô cũng đâu còn cách nào, sao không thử một lần nhỉ?”
Liv im lặng một hồi, cô giơ tay lên, bàn tay chai sần vì liên tục phải ngâm trong nước giặt giũ, quệt khóe mắt, nói với giọng thật nhỏ:
“Ngài thám tử, ngài… ngài quả là một quý ông lương thiện, tử tế …”
Giọng cô bỗng nghẹn ngào:
“…Chuyện là thế này, vào trưa hôm qua, Daisy đi trả một đống đồ đã giặt dưới sự chỉ dẫn của Freja. Chỉ bên ngoài quận Đông thôi, nhưng hai đứa phải đi qua mấy con phố.”
“Để về kịp bữa trưa, Freja đã chọn một cái ngõ vắng, nhưng chỉ vừa không để tâm một chút, đã nhận ra Daisy luôn đi theo đằng sau, biến mất.”
“Con bé quay lại đường cũ tìm, nhưng không tài nào tìm được Daisy, và Daisy vẫn chưa trở về.”
“Freja, lúc ấy hai đứa ở đâu?”
Cô gái tên Freja đã đứng dậy, vành mắt sưng đỏ.
Cô khóc ròng, nói:
“Ở ngay, ở ngay ngõ Rusty Axe. Ngài thám tử, Daisy sẽ không bị sao chứ?”
“Có lẽ.” Klein đáp lại với vẻ vô cảm.
Hắn lại nhìn quanh, hỏi:
“Daisy có hay cầm theo đồ vật nào không? Tôi có thể mượn một con chó nghiệp vụ, nó có khứu giác rất tốt, có thể dùng để lần theo dấu vết bằng mùi hương đặc thù.”
“…Không.” Liv nghĩ nghĩ, rồi nói với biểu cảm thống khổ.
Freja lại một lần nữa ngấn nước mắt, cô cảm thấy mọi thứ lại quay về trạng thái tuyệt vọng.
Đột nhiên, cô mở trừng hai mắt, nói:
“Khoan đã, có một thứ.”
“Vở ghi từ vựng của Daisy!”
“Vở ghi từ vựng?” Lão Kohler hỏi lại.
Liv sụt sùi nói:
“Tôi đã cho Freja và Daisy đi học buổi tối ở trường dạy miễn phí. Tôi có thể làm giúp việc giặt là mãi được, nhưng hai đứa nó thì không.”
Cô gái này thực sự là một người mẹ tốt… Klein không nhịn được cảm thán.
Trường dạy miễn phí buổi tối do ba đại Giáo hội hoặc một số tổ chức từ thiện thành lập. Từ tám đến mười giờ tối, trường sẽ dạy học miễn phí, thậm chí còn cung cấp văn phòng phẩm và một lượng giấy viết nhất định. Tính chất của nền giáo dục này là để xóa mù chữ và hầu như đều liên quan một chút đến tôn giáo. Klein đã nghe lão Neil nhắc đến việc lão từng làm thầy giáo của Giáo hội Nữ Thần Đêm Tối suốt mấy năm.
Vì có rất ít người tình nguyện làm giáo viên ở trường dạy miễn phí, một phương pháp dạy học độc đáo đã hình thành. Giáo viên đến sớm nhất, tập trung những học sinh có tiến trình học thuật cao nhất lại, giảng giải thật kỹ cho họ thấm nhuần nội dung cần học của ngày hôm đó, rồi bảo họ tản ra khắp các lớp học khác phụ trách làm giảng viên. Các giáo viên sẽ đi tuần tra, uốn nắn sửa lỗi sai. Cái này gọi là “Hệ thống hướng dẫn học sinh”.
Tương tự như các lớp học miễn phí, cũng sẽ có những tổ chức miễn phí như xưởng công nhân kỹ thuật, nơi dân nghèo thực sự có thể tiếp cận được, là một trong số những cơ hội thoát khỏi giai tầng này.
Không may thay, chỉ có rất ít các tổ chức tương tự, tựa như hạt cát trong sa mạc, nên rất khó có thể phát huy được vai trò thực sự.
Lúc này, Freja đang sụt sịt cũng nói thêm:
“Daisy thích học lắm. Con bé được giáo viên trong lớp cho làm hướng dẫn viên. Nó luôn ghi chép các từ vựng cẩn thận vào trong cuốn vở rồi ôm đi ngủ hàng ngày. Nó sẽ dậy thật sớm và ra ngoài đường để đọc chúng dưới ánh sáng bình minh. Nó luôn thấy tiếc nuối vì không có một ngọn đèn đường nào quanh đây…”
Vừa nói, Freja vừa chạy về phía một bên chiếc giường tầng, rút từ dưới cái gối rách rưới ra một chồng giấy nhàu nhĩ dúm dó.
Vì để lâu trong căn phòng ẩm ướt, những hàng chữ ghi chép từ vựng đã hơi loang lổ khắp mặt giấy.
Mép giấy thì mòn vẹt, tựa như đã bị ai lật qua lật lại không biết bao lâu rồi.
“Ngài thám tử, nó, nó có được không?”
Freja dùng hai tay đưa cho Klein thứ được gọi là vở ghi chép từ vựng, thậm chí còn chẳng có gáy vở, lo lắng hỏi.
“Được.” Klein trả lời đơn giản.
Hắn chẳng buồn an ủi Freja. Dù đây không phải là đồ Daisy luôn mang bên người bất kể lúc nào, thì cũng là vật đồng hành cùng cô bé trong lúc ấy. Hơn nữa, nó còn chứa tín niệm mãnh liệt của Daisy, là vật dẫn rất tốt cho phương pháp bốc gậy tìm người.
Hắn tiện tay lật cuốn vở ghi từ vựng, nói:
“Vậy tôi sẽ bắt tay vào hành động ngay. Tìm được Daisy sớm chừng nào, hay chừng nấy.”
Liv và Freja không tìm được từ nào miêu tả cảm giác của mình, chỉ biết đứng nhìn Klein và lão Kohler rời đi, liên tục lặp lại “cám ơn, ngài thám tử”, “cám ơn, quý ngài tốt bụng”.
Sau khi rời căn hộ, Klein quay sang lão Kohler, nói:
“Lão nên chú ý đến những nữ công nhân dệt đã bị thất nghiệp, đặc biệt là chú trọng vào những ai không tìm việc mới cũng không đứng đường, và càng phải lưu ý hơn đến những ai đã đi đến những nơi không rõ là đâu…”
“Phải chú ý đến sự an toàn của bản thân lão nữa, hỏi ít nghe nhiều. Nếu lão làm tốt, sẽ có tiền thưởng.”
“Được!” Lão Kohler gật mạnh.
Ông ta cũng chưa chào tạm biệt ngay, sau khi ngập ngừng một hồi, mới hỏi với giọng điệu tràn ngập kỳ vọng:
“Ngài chắc chắn sẽ tìm được Daisy chứ, ngài thám tử?”
“Tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Klein không cam đoan.
Lão Kohler thở dài, cười cay đắng:
“Tôi cũng từng mất con, nên không hề muốn thấy chuyện tương tự xảy ra chút nào…”
Ông ta vẫy tay, rồi hướng tới con phố khác.
Klein không nhanh không chậm rời đi, dùng cuốn vở ghi từ vựng bọc đầu gậy batoong, khiến không một ai chú ý, hắn hoàn thành một lần “Bốc gậy tìm người”.
Có kết quả. Hướng phía Bắc… Tạm thời lúc này không có cách nào xác nhận có bị quấy rối hay lừa gạt gì không… Hắn nhìn xuống phương hướng chiếc gậy vừa đổ, đưa tay đỡ lấy.
Dựa theo gợi ý, Klein đi thẳng ra khỏi quận Đông, gọi một chiếc xe ngựa cho thuê.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe ngựa thi thoảng lại đổi hướng dừng lại ở phố Iris nằm giữa quận Jowod và quận Tây. Nó dừng lại trước một căn biệt thự trắng phau, có bãi cỏ trải dài, khu vườn rộng lớn, còn có cả một quảng trường nhỏ với đài phun nước và tượng đá cẩm thạch.
Lúc này, bên trong xe ngựa, cây gậy của Klein đã đổ xuống chính xác vị trí trước mặt.
Nhìn qua cửa sổ, Klein có thể thấy bảo vệ đang đi tuần tra bên trong cánh cổng rào sắt to lớn, cùng với những con chó dữ tợn, lưỡi thè ra.
An ninh bên trong khá nghiêm ngặt.
Quan trọng hơn, chưa cần bói toán, chỉ bằng linh tính trực giác, hắn cũng đã nhận thấy trong đó ẩn chứa nguy hiểm không nhỏ! Đây là nơi nào? Sao việc Daisy mất tích lại có thể liên quan đến một nơi nguy hiểm thế này? Klein ngẫm nghĩ một hồi, rồi thúc người đánh lái đi tiếp.
Người đánh xe ngựa hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
“Thưa ngài, không phải ngài tới đây để thăm ngài Capim sao?”
Capim? Klein cảm thấy cái tên này cực kỳ quen tai.
Hắn hỏi ngược lại:
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Thường sẽ có người đi từ quận Đông ra, ngồi xe ngựa của tôi đến đây. Ha ha, đây là dinh thự của nhà tài phiệt Capim.” Nài ngựa tùy ý trả lời.
Quận Đông… Capim… Nhà tài phiệt… Klein chợt nhớ ra Capim là ai:
Có rất nhiều lời đồn rằng gã chính là thủ lĩnh của tổ chức tội phạm đẫm máu, tay nhuốm đầy máu tanh. Gã cũng liên quan đến rất nhiều vụ mất tích bí ẩn của các thiếu nữ vô tội!
Mà thực tế, gã lại là một nhà tài phiệt quen biết khá nhiều nhân vật tai to mặt lớn.
Không nói một lời, Klein tựa lưng vào vách xe, khép hờ hai mắt.
Xe ngựa chậm rãi tiến bước, tòa biệt thự sang trọng dần bị bỏ lại phía sau, rồi biến mất khỏi tầm nhìn kính cửa sổ.
…
Trong một căn phòng nhỏ của một tiệm cà phê.
Filth đã biết ông lão ngồi đối diện được gọi là Lawrence Nord, đến từ quận Gian Hải của thành phố Constan, và là một giáo viên trường công lập.
Ông ấy không biết chồng của bà Aulisa đã mất, cũng không biết bà Aulisa đã kế thừa đặc tính phi phàm của chồng trở thành một Người Phi Phàm, lại càng không biết bà ấy đã chuyển giao di vật cho mình… Có khi nào ông ấy cũng là một Người Phi Phàm không? Liệu ông ấy có năng lực xem bói không nhỉ? Filth nhấp một ngụm cà phê Fermo, tổ chức lại ngôn từ, nói:
“Cháu từng là bác sĩ của phòng khám Joseph ngay gần đó, mà bà Aulisa thường xuyên đến xem bệnh. Khi đó chồng bà, ông Laubero đã qua đời…”
“…Cháu thỉnh thoảng sẽ đi cùng bà ấy trò chuyện, giúp bà ấy làm vài việc, như là…”
“Nên đến cuối, khi bà ấy lập di chúc, liền gửi hết tiền mặt và tiền tiết kiệm cho cháu. Toàn bộ trang sức, sách, nội thất và những thứ khác thì quyên góp cho tổ chức từ thiện. Việc này đã được thực hiện dưới sự giám sát của luật sư sở nội vụ mà bà ấy chỉ định.”
Những lời Filth nói đều là thật, nhưng đây không phải toàn bộ sự thật.
Lawrence bóp trán nói:
“Thật đáng tiếc. Ta thực không hiểu, tại sao từng ấy năm mà Aulisa lại không liên lạc gì với ta.”
“Bà Aulisa còn chẳng đề cập đến tên của ông, chỉ lờ mờ tỏ ra chút bất mãn với gia đình Laubero.” Filth thản nhiên đáp.
Lawrence im lặng một hồi, nói:
“Cảm ơn cháu đã thông báo lại cho ta, điều này khiến ta hiểu ra được vài chuyện rồi.”
“Phải rồi, Laubero và Aulisa được an táng ở nơi nào?”
“Nghĩa trang Green ạ.” Filth lấy đồng hồ bỏ túi ra, liếc nhìn rồi nói:
“Ông Lawrence, cháu còn có việc phải làm, cháu xin phép đi trước ạ.”
Lawrence không ngăn lại, đứng dậy tiễn cô đi.
Ngồi xuống lần nữa, ông ta buồn rầu xoa xoa huyệt thái dương, vô thanh lẩm nhẩm:
“Laubero qua đời rồi, không có con cái gì, cũng không biết đặc tính phi phàm đã bị Aulisa xử lý ra sao nữa… Richard chết dưới tay đám Hội Cực Quang… Sam vốn không muốn liên lạc gì với chúng ta, chẳng muốn gánh chịu trách nhiệm với dòng họ…”
“Chẳng lẽ gia tộc Abraham sẽ dần biến mất như thế này ư?”
Danh sách chương