Dịch: 707DefenderOfJustice
Tôi biết đấy… Đôi mắt ‘Chính Nghĩa’ Audrey nửa chuyển qua, cằm khẽ nhếch lên. Cô nàng vô cùng vui sướng đưa ánh nhìn chéo về trước, hướng tới một chiếc cột đá chống mái vòm.
Cô nàng cấp tốc thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thưởng thức phản ứng của anh ‘Người Treo Ngược’ sau khi nghe thấy đáp án.
‘Ma Thuật Sư’ Filth thì lờ mờ nhận ra một chuyện:
Thứ gọi là nhật ký Russel có thể trao đổi được với ngài ‘Kẻ Khờ’ để nhận được giải đáp một vài câu hỏi, không chừng còn đổi được vật phẩm! Nhật lý Russel? Là bút ký Russel dùng ký hiệu đặc biệt viết nên, người khác nhìn vào chắc chắn không hiểu? Chúng lại là nhật ký sao? Ngữ khí của ‘Người Treo Ngược’ rất chắc chắn, mà ngài ‘Kẻ Khờ’ lại không phản bác…
Mình đã gặp rất nhiều rồi, nhưng vì không hứng thú nên chưa từng mua bao giờ. A, phải rồi, tiểu thư Audrey từng có khá nhiều! Ở phương diện này thì cô ấy chính là người yêu thích cuồng nhiệt! Nhưng, nhưng con chó của cô ấy tuần trước đã, không, có lẽ là tuần trước nữa, mình không nhớ rõ lắm… Tóm lại là, nó đã cắn nát rất nhiều sách báo và bút ký, bao gồm cả nhật ký của Đại Đế Russel mất rồi!
Niềm vui mừng ngạc nhiên kéo theo cả thất vọng tràn đầy tâm trí Filth, khiến cô chỉ muốn giơ tay bịt chặt tai lại, lớn tiếng hét lên.
Thế cũng chưa đủ biểu đạt tâm tình của cô lúc này!
Mình ghét chó! Filth oán hận nghĩ thầm.
Yêu cầu của ‘Người Treo Ngược’ hơi nằm ngoài dự đoán của Klein, nhưng đối với hắn thì đây lại là loại dễ hoàn thành nhất. Hắn khẽ cười:
“Được.”
“Ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy, hay chỉ mình ngươi biết?”
‘Người Treo Ngược’ Arges không do dự, đáp:
“Chỉ mình tôi biết được.”
Anh ta không có tinh thần cống hiến cho người khác đến quên mình.
Klein cười cười, che giấu cảm quan của những thành viên còn lại. Điều này khiến tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vô cùng buồn bã. Cô nàng đang chờ đợi biểu cảm vừa kinh ngạc lại khiếp sợ của anh ‘Người Treo Ngược’, như thể mình đang làm một việc rất trọng đại. Dù không tuyên truyền công khai, nhưng cô nàng vẫn rất mong chờ được quan sát phản ứng của người khác sau khi biết chuyện.
Nhưng giờ, ‘Người Treo Ngược’ đáng ghét lại tước đoạt mất niềm vui này của mình! Audrey lẩm bẩm trong lòng.
Đương nhiên, cô nàng hiểu rõ yêu cầu của đối phương là tuyệt đối chính đáng.
Nhưng tôi đã biết đáp án rồi nhé… Cô nàng mím môi thầm nghĩ.
Lúc này, Klein thong thả xoay “Lá Bài Khinh Nhờn”, dựng nó đứng lên, khiến ‘Người Treo Ngược’ có thể trực tiếp nhìn thấy một Russel đang khoác bộ giáp đen, đầu đội vương miện, mặc áo choàng.
Chân dung của vị Đại Đế này rất thường thấy, ‘Người Treo Ngược’ Arges cũng không lạ gì, bấy giờ liền nhận ra ngay. Mà trọng yếu hơn cả là phía trên tấm thẻ còn đánh dấu một dòng sáng loáng:
“Danh sách 0, Hắc Hoàng Đế.”
Quả nhiên! Chính là bộ bài cất giấu con đường tắt của thần trong truyền thuyết! Chính là nguyên mẫu ban đầu của bài Tarot! Danh sách 0, "Hắc Hoàng Đế"… Đây là con đường thành thần đối ứng với đường tắt ‘Luật Sư’ sao? Ngài ‘Kẻ Khờ’ sưu tập nhật ký Russel suốt thời gian vừa rồi, lẽ nào là nhằm mục đích tìm kiếm manh mối về bộ bài, mà mới qua vài tháng, Thần đã có được một Thẻ bài rồi… Arges vừa mừng vừa sợ, lúc phấn chấn khi kích động.
Đột nhiên, không hiểu sao anh ta cảm thấy tương lai về sau của Hội Tarot vô cùng tươi sáng.
Trước kia, anh ta chỉ khuất phục sự thần bí và mạnh mẽ của ngài ‘Kẻ Khờ’, cũng chỉ ôm tâm trạng trao đổi tình báo và vật phẩm đối với Hội Tarot. Nhưng giờ đây, anh ta bắt đầu tưởng tượng ra chuyện sau khi ngài ‘Kẻ Khờ’ thu thập từng tấm Thẻ bài của Đại Đế Russel, chính mình là thành viên cũng sẽ thu được lợi ích.
Tới khi ấy, Hội Tarot có lẽ sẽ trở thành tổ chức bí ẩn mạnh mẽ nhất! ‘Người Treo Ngược’ Arges không khỏi mong đợi về tương lai.
Lúc này, Klein mới chậm rãi nói một câu:
“Lá Bài Khinh Nhờn.”
Hắn lập tức giải trừ ngăn cách.
Vừa khôi phục lại cảm quan, ‘Chính Nghĩa’ Audrey lập tức dời tầm mắt về phía ‘Người Treo Ngược’, xuyên qua hình ảnh mơ hồ, lờ mờ “đọc” được cảm xúc đối phương còn dư lại, chấn kinh, vui sướng và khát vọng.
Tốt hơn rồi đấy… Audrey tức khắc thỏa mãn vô cùng.
“Lá Bài Khinh Nhờn”… Quả nhiên có liên quan tới “Phiến Đá Khinh Nhờn”… ‘Người Treo Ngược’ Arges cúi đầu xuống trầm tư mấy giây, bắt đầu cụ thể hóa ra ba trang nhật ký Russel.
Rất nhanh, ba tấm giấy da dê màu vàng nâu đã bay tới tay Klein.
Hắn như tùy ý rủ tầm mắt xuống, không nhanh không chậm bắt đầu đọc:
“Ngày 15 tháng 3. Quả nhiên ta đúng là nhân vật chính. Chỉ dựa vào một chút manh mối khảo cổ và tin đồn dân gian, đã lập tức tìm thấy một con tàu ma được Đế quốc Solomon để lại nằm giữa biên giới biển Sương Mù và quần đảo Oraderk, “Tàu Ngai Đen” cổ đại!”
“Nó ngầu chết đi được!”
“Vẫn còn một vài thư tịch cổ đại trên đó, bao gồm một tấm bản đồ kho báu chỉ hướng đến một hòn đảo vô danh. Đó chính là nơi định cư của một vị đại quý tộc nào đó ở Đế quốc Solomon, sau khi bị đánh bại phải rời khỏi đại lục Bắc. Hắn đã để lại tất cả ở đó!”
“Kho báu này chắc chắn sẽ thuộc về ta!”
“Ngày 19 tháng 3. Trải qua bao suy nghĩ và cân nhắc, cuối cùng ta cũng quyết định sẽ ra biển đi xa một lần. Sau đó, ta sẽ bước chân vào Lục quân làm sĩ quan, cơ hội như vậy rất khó có được lần nữa.”
“Nhóm Edwards và Green nguyện ý đi theo ta, mạo hiểm tiến vào vùng biển tràn ngập sương mù này.”
“Thực ra, mục đích chuyến đi không chỉ đơn thuần là vì kho báu. Ta còn muốn nghiệm chứng một vấn đề, từ mặt trời đến mặt trăng đỏ, từ quy luật di chuyển của các ngôi sao trên bầu trời, cho đến xuân hạ thu đông luân phiên, đủ loại dấu hiệu và số liệu khác biệt đều chứng minh thế giới ta đang ở hiện tại chính là một hành tinh. Nếu đã vậy, nó không nên chỉ có mỗi đại lục Bắc và Nam. Dựa trên các số liệu, có thể suy đoán ra phần diện tích của đại lục Bắc và Nam cộng lại còn chiếm chưa tới mười phần trăm bề mặt hành tinh này. Chẳng lẽ phần còn lại chỉ toàn hải dương và quần đảo thôi sao?”
“Phía tây của đại lục Bắc là biển Sương Mù, phía đông là biển Sunya. Ta nghi ngờ vẫn còn đại lục khác tận cùng hai hải dương lớn này. Giống như tận cùng biển Cuồng Bạo chính là đại lục Nam. Nói không chừng ta có thể phát hiện ra một đại lục hoàn toàn mới, đại lục Tây!”
“Lên đường thôi, nhà hàng hải Russel Columbus Magellan Gustave vĩ đại! Hãy đi nghiệm chứng phỏng đoán của ngươi!”
Đại Đế khi còn trẻ đúng là liều lĩnh quá đi mất. Chỉ dựa vào một tấm bản đồ kho báu còn không biết thật hay giả, có ẩn chứa nguy hiểm gì không, lại dám ra biển đi xa. Không, sau này già rồi, ông ta vẫn liều lĩnh như vậy, “Lá Bài Khinh Nhờn” chính là chứng cứ… Klein không nhịn được, oán thầm hai câu.
Trang nhật ký này dường như kết nối với trang hắn đã nhìn qua trước kia, thiếu ở giữa nhiều nhất cũng chỉ một hai tờ nhật ký. Vì vậy, Klein có thể xác định được đại khái, Russel trong chuyến đi biển xa này, lạc đường nên tìm thấy một hòn đảo nguyên thủy nằm ngoài tuyến đường an toàn, trên đó có rất nhiều sinh vật siêu phàm. Trong quá trình ấy, ông ta còn dùng “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền” và “Vua Hải Tặc” để trêu chọc đám người Green và Edwards đi cùng ông ta ra biển.
Mặt khác, Green, người được Russel khen ngợi là thông minh nhất trong họ, sau khi phát hiện ra hòn đảo nguyên thủy kia, liền trở nên ngày càng kỳ quái, cuối cùng chết trên biển Sương Mù.
Nhân đây, quan điểm thế giới này chính là một hành tinh đã nhận được tán đồng rộng khắp, cũng được thiên văn học chứng thực… Klein lật đến trang nhật ký thứ hai:
“Ngày 18 tháng 4. Ta đọc những điển tịch cổ đại bên trong “Tàu Ngai Đen”, phát hiện ra cụm từ “đại lục Tây”!”
“Thật sự có đại lục Tây!”
“Cơ mà, dù tại Kỷ thứ Tư, ở Đế quốc Solomon, khi thần linh còn du hành trên đại địa, đại lục Tây cũng chỉ là tin đồn. Nghe nói là cố hương của các tinh linh, liên quan đến vị Cổ Thần gọi là Suniathrym.”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, nơi các tinh linh cố thủ cuối cùng lại chính là đảo Sunya, về sau cũng tản mát tại vô số hòn đảo hoang vu trên biển lớn, chứ chưa từng có truyền thuyết họ tỏ ý muốn trở về cố hương.”
“Tóm lại, tận cùng biển Sương Mù khả năng là tồn tại đại lục Tây, tồn tại cố hương tinh linh. Vậy, tận cùng biển Sunya là gì? Thật sự có một đại lục Đông sao? Nó được giấu ở đâu trong những câu miêu tả ghi trên điển tịch về thần thoại? Chẳng lẽ chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” hư vô mờ mịt kia?”
“Tiếp tục hướng về phía trước đi, Russel. Ngươi sắp đạt được mục đích rồi!”
Đại lục Tây, đại lục Đông… Russel suy đoán nơi sau có khả năng chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”… Đúng, ‘Người Treo Ngược’ từng nói, rất nhiều thành viên Hội Cực Quang ở trên biển tìm kiếm “Thánh sở (*)” của "Chúa Sáng Thế Chân Thực", mà hắn nghi ngờ “Thánh sở” này chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”… Cái này có vẻ khớp với ý tưởng của Đại Đế Russel… Thế giới này còn cất chứa nhiều bí mật thật… Klein dời tầm mắt xuống, nhìn vào đoạn văn cuối cùng của trang giấy:
“Ngày 20 tháng 4. Đủ loại dấu hiệu cho thấy chúng ta sắp cập bến một lục địa, chứ không phải một hòn đảo của lục địa!”
“Lạc đường còn có loại lợi ích này sao? Chẳng lẽ ta sẽ phát hiện ra thứ gọi là đại lục Tây?”
“Ngày 21 tháng 4. Ta nhìn thấy vực sâu.”
Vực sâu? Russel nhìn thấy vực sâu, là vực sâu theo nghĩa thần bí học sao? Đồng tử Klein hơi co lại, hắn vội vàng lật trang.
Nhưng nhìn trang nhật ký thứ ba khiến hắn phải hoài nghi lại lẽ sống, hoài nghi lại vốn tiếng Trung đã tích lũy qua nhiều năm giáo dục.
Từ trên xuống dưới ghi kín toàn những câu văn:
“Á, đói chết mất, cầu xin người trong dinh thự.”
Cái này… Klein hơi hiểu ra, trang này hẳn là người đời sau ngụy tạo nhật ký Russel, họ dựa vào những “ký hiệu” vốn có, tự mình chắp vá lung tung ra một đống câu.
Trong nháy mắt, Klein tựa như nhìn thấy những ký tự thông minh, cảm thấy cực kỳ cực kỳ muốn nguyền rủa những kẻ làm giả.
Hắn rất muốn xác nhận, vực sâu được nhắc tới trên nhật ký Russel có phải chính là “Vực Sâu” ám chỉ các cụm từ “Ngọn nguồn của vạn tội ác”, “Vùng đất sa đọa”, “Nơi ở ác ma” hay không.
“Vực Sâu” thực sự chính là Mặt Tối Vũ Trụ nơi cả thần linh cũng bị ăn mòn. Nó nên độc lập hẳn với thế giới thực mới đúng, giống như Linh giới ấy. Chí ít, đây cũng là những ghi chép trong “Cuốn Sách Bí Mật” và những tài liệu mình được tiếp xúc hồi còn làm trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm… Nếu không phải “Vực Sâu” thực sự ấy, thì vực sâu mà Đại Đế nói tới là ám chỉ cái gì? Klein lặp đi lặp lại suy nghĩ cũng không cách nào lý giải được, trong lòng cực kỳ khó chịu, tựa như đọc phải cuốn tiểu thuyết đang hồi kịch tính nhất thì tác giả quyết định bỏ dở vậy.
Liếc mắt qua, hắn bình phục tâm tình, khiến nhật ký trong tay biến mất.
“Các ngươi có thể bắt đầu.” Hắn ngồi tại vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, khẽ cười.
‘Người Treo Ngược’ Arges lúc này mới nghiêng đầu nhìn ‘Mặt Trời’, hờ hững hỏi:
“Cậu có nghe ngóng được gì từ người cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò kia không?”
_____
(*) Thánh sở: Nơi ở của thần linh.
Tôi biết đấy… Đôi mắt ‘Chính Nghĩa’ Audrey nửa chuyển qua, cằm khẽ nhếch lên. Cô nàng vô cùng vui sướng đưa ánh nhìn chéo về trước, hướng tới một chiếc cột đá chống mái vòm.
Cô nàng cấp tốc thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thưởng thức phản ứng của anh ‘Người Treo Ngược’ sau khi nghe thấy đáp án.
‘Ma Thuật Sư’ Filth thì lờ mờ nhận ra một chuyện:
Thứ gọi là nhật ký Russel có thể trao đổi được với ngài ‘Kẻ Khờ’ để nhận được giải đáp một vài câu hỏi, không chừng còn đổi được vật phẩm! Nhật lý Russel? Là bút ký Russel dùng ký hiệu đặc biệt viết nên, người khác nhìn vào chắc chắn không hiểu? Chúng lại là nhật ký sao? Ngữ khí của ‘Người Treo Ngược’ rất chắc chắn, mà ngài ‘Kẻ Khờ’ lại không phản bác…
Mình đã gặp rất nhiều rồi, nhưng vì không hứng thú nên chưa từng mua bao giờ. A, phải rồi, tiểu thư Audrey từng có khá nhiều! Ở phương diện này thì cô ấy chính là người yêu thích cuồng nhiệt! Nhưng, nhưng con chó của cô ấy tuần trước đã, không, có lẽ là tuần trước nữa, mình không nhớ rõ lắm… Tóm lại là, nó đã cắn nát rất nhiều sách báo và bút ký, bao gồm cả nhật ký của Đại Đế Russel mất rồi!
Niềm vui mừng ngạc nhiên kéo theo cả thất vọng tràn đầy tâm trí Filth, khiến cô chỉ muốn giơ tay bịt chặt tai lại, lớn tiếng hét lên.
Thế cũng chưa đủ biểu đạt tâm tình của cô lúc này!
Mình ghét chó! Filth oán hận nghĩ thầm.
Yêu cầu của ‘Người Treo Ngược’ hơi nằm ngoài dự đoán của Klein, nhưng đối với hắn thì đây lại là loại dễ hoàn thành nhất. Hắn khẽ cười:
“Được.”
“Ngươi muốn tất cả mọi người đều nghe thấy, hay chỉ mình ngươi biết?”
‘Người Treo Ngược’ Arges không do dự, đáp:
“Chỉ mình tôi biết được.”
Anh ta không có tinh thần cống hiến cho người khác đến quên mình.
Klein cười cười, che giấu cảm quan của những thành viên còn lại. Điều này khiến tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vô cùng buồn bã. Cô nàng đang chờ đợi biểu cảm vừa kinh ngạc lại khiếp sợ của anh ‘Người Treo Ngược’, như thể mình đang làm một việc rất trọng đại. Dù không tuyên truyền công khai, nhưng cô nàng vẫn rất mong chờ được quan sát phản ứng của người khác sau khi biết chuyện.
Nhưng giờ, ‘Người Treo Ngược’ đáng ghét lại tước đoạt mất niềm vui này của mình! Audrey lẩm bẩm trong lòng.
Đương nhiên, cô nàng hiểu rõ yêu cầu của đối phương là tuyệt đối chính đáng.
Nhưng tôi đã biết đáp án rồi nhé… Cô nàng mím môi thầm nghĩ.
Lúc này, Klein thong thả xoay “Lá Bài Khinh Nhờn”, dựng nó đứng lên, khiến ‘Người Treo Ngược’ có thể trực tiếp nhìn thấy một Russel đang khoác bộ giáp đen, đầu đội vương miện, mặc áo choàng.
Chân dung của vị Đại Đế này rất thường thấy, ‘Người Treo Ngược’ Arges cũng không lạ gì, bấy giờ liền nhận ra ngay. Mà trọng yếu hơn cả là phía trên tấm thẻ còn đánh dấu một dòng sáng loáng:
“Danh sách 0, Hắc Hoàng Đế.”
Quả nhiên! Chính là bộ bài cất giấu con đường tắt của thần trong truyền thuyết! Chính là nguyên mẫu ban đầu của bài Tarot! Danh sách 0, "Hắc Hoàng Đế"… Đây là con đường thành thần đối ứng với đường tắt ‘Luật Sư’ sao? Ngài ‘Kẻ Khờ’ sưu tập nhật ký Russel suốt thời gian vừa rồi, lẽ nào là nhằm mục đích tìm kiếm manh mối về bộ bài, mà mới qua vài tháng, Thần đã có được một Thẻ bài rồi… Arges vừa mừng vừa sợ, lúc phấn chấn khi kích động.
Đột nhiên, không hiểu sao anh ta cảm thấy tương lai về sau của Hội Tarot vô cùng tươi sáng.
Trước kia, anh ta chỉ khuất phục sự thần bí và mạnh mẽ của ngài ‘Kẻ Khờ’, cũng chỉ ôm tâm trạng trao đổi tình báo và vật phẩm đối với Hội Tarot. Nhưng giờ đây, anh ta bắt đầu tưởng tượng ra chuyện sau khi ngài ‘Kẻ Khờ’ thu thập từng tấm Thẻ bài của Đại Đế Russel, chính mình là thành viên cũng sẽ thu được lợi ích.
Tới khi ấy, Hội Tarot có lẽ sẽ trở thành tổ chức bí ẩn mạnh mẽ nhất! ‘Người Treo Ngược’ Arges không khỏi mong đợi về tương lai.
Lúc này, Klein mới chậm rãi nói một câu:
“Lá Bài Khinh Nhờn.”
Hắn lập tức giải trừ ngăn cách.
Vừa khôi phục lại cảm quan, ‘Chính Nghĩa’ Audrey lập tức dời tầm mắt về phía ‘Người Treo Ngược’, xuyên qua hình ảnh mơ hồ, lờ mờ “đọc” được cảm xúc đối phương còn dư lại, chấn kinh, vui sướng và khát vọng.
Tốt hơn rồi đấy… Audrey tức khắc thỏa mãn vô cùng.
“Lá Bài Khinh Nhờn”… Quả nhiên có liên quan tới “Phiến Đá Khinh Nhờn”… ‘Người Treo Ngược’ Arges cúi đầu xuống trầm tư mấy giây, bắt đầu cụ thể hóa ra ba trang nhật ký Russel.
Rất nhanh, ba tấm giấy da dê màu vàng nâu đã bay tới tay Klein.
Hắn như tùy ý rủ tầm mắt xuống, không nhanh không chậm bắt đầu đọc:
“Ngày 15 tháng 3. Quả nhiên ta đúng là nhân vật chính. Chỉ dựa vào một chút manh mối khảo cổ và tin đồn dân gian, đã lập tức tìm thấy một con tàu ma được Đế quốc Solomon để lại nằm giữa biên giới biển Sương Mù và quần đảo Oraderk, “Tàu Ngai Đen” cổ đại!”
“Nó ngầu chết đi được!”
“Vẫn còn một vài thư tịch cổ đại trên đó, bao gồm một tấm bản đồ kho báu chỉ hướng đến một hòn đảo vô danh. Đó chính là nơi định cư của một vị đại quý tộc nào đó ở Đế quốc Solomon, sau khi bị đánh bại phải rời khỏi đại lục Bắc. Hắn đã để lại tất cả ở đó!”
“Kho báu này chắc chắn sẽ thuộc về ta!”
“Ngày 19 tháng 3. Trải qua bao suy nghĩ và cân nhắc, cuối cùng ta cũng quyết định sẽ ra biển đi xa một lần. Sau đó, ta sẽ bước chân vào Lục quân làm sĩ quan, cơ hội như vậy rất khó có được lần nữa.”
“Nhóm Edwards và Green nguyện ý đi theo ta, mạo hiểm tiến vào vùng biển tràn ngập sương mù này.”
“Thực ra, mục đích chuyến đi không chỉ đơn thuần là vì kho báu. Ta còn muốn nghiệm chứng một vấn đề, từ mặt trời đến mặt trăng đỏ, từ quy luật di chuyển của các ngôi sao trên bầu trời, cho đến xuân hạ thu đông luân phiên, đủ loại dấu hiệu và số liệu khác biệt đều chứng minh thế giới ta đang ở hiện tại chính là một hành tinh. Nếu đã vậy, nó không nên chỉ có mỗi đại lục Bắc và Nam. Dựa trên các số liệu, có thể suy đoán ra phần diện tích của đại lục Bắc và Nam cộng lại còn chiếm chưa tới mười phần trăm bề mặt hành tinh này. Chẳng lẽ phần còn lại chỉ toàn hải dương và quần đảo thôi sao?”
“Phía tây của đại lục Bắc là biển Sương Mù, phía đông là biển Sunya. Ta nghi ngờ vẫn còn đại lục khác tận cùng hai hải dương lớn này. Giống như tận cùng biển Cuồng Bạo chính là đại lục Nam. Nói không chừng ta có thể phát hiện ra một đại lục hoàn toàn mới, đại lục Tây!”
“Lên đường thôi, nhà hàng hải Russel Columbus Magellan Gustave vĩ đại! Hãy đi nghiệm chứng phỏng đoán của ngươi!”
Đại Đế khi còn trẻ đúng là liều lĩnh quá đi mất. Chỉ dựa vào một tấm bản đồ kho báu còn không biết thật hay giả, có ẩn chứa nguy hiểm gì không, lại dám ra biển đi xa. Không, sau này già rồi, ông ta vẫn liều lĩnh như vậy, “Lá Bài Khinh Nhờn” chính là chứng cứ… Klein không nhịn được, oán thầm hai câu.
Trang nhật ký này dường như kết nối với trang hắn đã nhìn qua trước kia, thiếu ở giữa nhiều nhất cũng chỉ một hai tờ nhật ký. Vì vậy, Klein có thể xác định được đại khái, Russel trong chuyến đi biển xa này, lạc đường nên tìm thấy một hòn đảo nguyên thủy nằm ngoài tuyến đường an toàn, trên đó có rất nhiều sinh vật siêu phàm. Trong quá trình ấy, ông ta còn dùng “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền” và “Vua Hải Tặc” để trêu chọc đám người Green và Edwards đi cùng ông ta ra biển.
Mặt khác, Green, người được Russel khen ngợi là thông minh nhất trong họ, sau khi phát hiện ra hòn đảo nguyên thủy kia, liền trở nên ngày càng kỳ quái, cuối cùng chết trên biển Sương Mù.
Nhân đây, quan điểm thế giới này chính là một hành tinh đã nhận được tán đồng rộng khắp, cũng được thiên văn học chứng thực… Klein lật đến trang nhật ký thứ hai:
“Ngày 18 tháng 4. Ta đọc những điển tịch cổ đại bên trong “Tàu Ngai Đen”, phát hiện ra cụm từ “đại lục Tây”!”
“Thật sự có đại lục Tây!”
“Cơ mà, dù tại Kỷ thứ Tư, ở Đế quốc Solomon, khi thần linh còn du hành trên đại địa, đại lục Tây cũng chỉ là tin đồn. Nghe nói là cố hương của các tinh linh, liên quan đến vị Cổ Thần gọi là Suniathrym.”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, nơi các tinh linh cố thủ cuối cùng lại chính là đảo Sunya, về sau cũng tản mát tại vô số hòn đảo hoang vu trên biển lớn, chứ chưa từng có truyền thuyết họ tỏ ý muốn trở về cố hương.”
“Tóm lại, tận cùng biển Sương Mù khả năng là tồn tại đại lục Tây, tồn tại cố hương tinh linh. Vậy, tận cùng biển Sunya là gì? Thật sự có một đại lục Đông sao? Nó được giấu ở đâu trong những câu miêu tả ghi trên điển tịch về thần thoại? Chẳng lẽ chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” hư vô mờ mịt kia?”
“Tiếp tục hướng về phía trước đi, Russel. Ngươi sắp đạt được mục đích rồi!”
Đại lục Tây, đại lục Đông… Russel suy đoán nơi sau có khả năng chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”… Đúng, ‘Người Treo Ngược’ từng nói, rất nhiều thành viên Hội Cực Quang ở trên biển tìm kiếm “Thánh sở (*)” của "Chúa Sáng Thế Chân Thực", mà hắn nghi ngờ “Thánh sở” này chính là “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”… Cái này có vẻ khớp với ý tưởng của Đại Đế Russel… Thế giới này còn cất chứa nhiều bí mật thật… Klein dời tầm mắt xuống, nhìn vào đoạn văn cuối cùng của trang giấy:
“Ngày 20 tháng 4. Đủ loại dấu hiệu cho thấy chúng ta sắp cập bến một lục địa, chứ không phải một hòn đảo của lục địa!”
“Lạc đường còn có loại lợi ích này sao? Chẳng lẽ ta sẽ phát hiện ra thứ gọi là đại lục Tây?”
“Ngày 21 tháng 4. Ta nhìn thấy vực sâu.”
Vực sâu? Russel nhìn thấy vực sâu, là vực sâu theo nghĩa thần bí học sao? Đồng tử Klein hơi co lại, hắn vội vàng lật trang.
Nhưng nhìn trang nhật ký thứ ba khiến hắn phải hoài nghi lại lẽ sống, hoài nghi lại vốn tiếng Trung đã tích lũy qua nhiều năm giáo dục.
Từ trên xuống dưới ghi kín toàn những câu văn:
“Á, đói chết mất, cầu xin người trong dinh thự.”
Cái này… Klein hơi hiểu ra, trang này hẳn là người đời sau ngụy tạo nhật ký Russel, họ dựa vào những “ký hiệu” vốn có, tự mình chắp vá lung tung ra một đống câu.
Trong nháy mắt, Klein tựa như nhìn thấy những ký tự thông minh, cảm thấy cực kỳ cực kỳ muốn nguyền rủa những kẻ làm giả.
Hắn rất muốn xác nhận, vực sâu được nhắc tới trên nhật ký Russel có phải chính là “Vực Sâu” ám chỉ các cụm từ “Ngọn nguồn của vạn tội ác”, “Vùng đất sa đọa”, “Nơi ở ác ma” hay không.
“Vực Sâu” thực sự chính là Mặt Tối Vũ Trụ nơi cả thần linh cũng bị ăn mòn. Nó nên độc lập hẳn với thế giới thực mới đúng, giống như Linh giới ấy. Chí ít, đây cũng là những ghi chép trong “Cuốn Sách Bí Mật” và những tài liệu mình được tiếp xúc hồi còn làm trong tiểu đội Kẻ Gác Đêm… Nếu không phải “Vực Sâu” thực sự ấy, thì vực sâu mà Đại Đế nói tới là ám chỉ cái gì? Klein lặp đi lặp lại suy nghĩ cũng không cách nào lý giải được, trong lòng cực kỳ khó chịu, tựa như đọc phải cuốn tiểu thuyết đang hồi kịch tính nhất thì tác giả quyết định bỏ dở vậy.
Liếc mắt qua, hắn bình phục tâm tình, khiến nhật ký trong tay biến mất.
“Các ngươi có thể bắt đầu.” Hắn ngồi tại vị trí cao nhất trước bàn thanh đồng dài, khẽ cười.
‘Người Treo Ngược’ Arges lúc này mới nghiêng đầu nhìn ‘Mặt Trời’, hờ hững hỏi:
“Cậu có nghe ngóng được gì từ người cựu đội trưởng tiểu đội thăm dò kia không?”
_____
(*) Thánh sở: Nơi ở của thần linh.
Danh sách chương