Dịch: 707DefenderOfJustice
Sau khi trở về thế giới hiện thực, Filth ngồi xuống trước bàn sách, đăm chiêu nghĩ ngợi về gia tộc Abraham một hồi lâu. Cô đã hoàn toàn hiểu thấu được vài câu từ ghi trong cuốn sổ thần bí học mình ghi chép.
Hóa ra là thế… Cũng chẳng khó hiểu tại sao bà Aulisa lại không muốn thông báo cho ngài Lawrence về cái chết của mình và chồng mình… Giờ nghĩ lại, gia tộc Abraham quả là đáng thương, đáng buồn… Filth tự nhủ vài câu với bản thân trước khi lục tìm “Kiến Thức Về Linh Giới” trong một đống sách để lung tung lộn xộn, chuẩn bị sao chép chương thứ nhất và chương thứ hai.
Cũng vì vậy, cô nàng tiến hành minh tưởng, điều chỉnh lại nhịp thở để có một trạng thái tốt nhất. Nếu không, chỉ sao chép mỗi nội dung bên trong “Kiến Thức Về Linh Giới” thôi cũng sẽ khiến cô cảm thấy nóng nảy, rối loạn.
Chỉ mấy cụm từ này thì rõ ràng là không có linh tính, nhưng một khi đã tự kết hợp lại với nhau để miêu tả nên tràng cảnh ngớ ngẩn kia, thì lại hơi hướm có năng lực ảnh hưởng tới cảm xúc… Mỗi lần chép được năm phút, mình cần phải nghỉ năm phút. Mình không muốn mất khống chế vì nó… Filth lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi xinh xắn ra từ trong túi áo, đặt xuống góc bàn sách.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
Dereck tỉnh lại, trong đôi con ngươi nháy lên chiếc bóng của một tia chớp xẹt ngang.
Cậu nhìn tứ phía, chẳng cảm nhận được có ai đang quan sát mình.
Nhưng nhớ tới suy luận chính xác và thái độ bình tĩnh tự tin của ‘Người Treo Ngược’ trước đó, Dereck dần tin rằng suy đoán của anh ta chắc chắn không sai vào đâu được; tin rằng vào lúc này, nhất định đang có một hay hai Người Phi Phàm nào đấy dùng năng lực đặc biệt ngầm quan sát cậu.
“Hơn nữa, ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng không phủ nhận…” Dereck xoay người rời giường, vận động cơ thể theo thói quen.
Lúc vận động, cậu nhanh chóng nghĩ tới phân tích và đề nghị ‘Người Treo Ngược’ đã đưa ra cho mình:
“Đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đến tìm cậu, hoặc nhốt cậu vào hầm ngục, chính là ngụ ý ‘Thủ lĩnh’ của các người và những trưởng lão còn lại trong Đoàn nghị sự Sáu người vẫn đang có xu hướng quan sát. Họ hy vọng thông qua Amon, kẻ đầu tiên gặp được sau hơn hai nghìn năm, có thể tìm thấy biện pháp giúp cả thành Bạch Ngân thoát khỏi vùng đất bị cách ly.”
“Vì vậy, nếu cậu không làm gì quá giới hạn, họ tuyệt đối sẽ không kích động cậu, khiến Amon phát hiện điều gì bất thường.”
“Cứ thế, sự giám sát của họ cũng sẽ không quá gần, ít nhất là khi cậu vẫn còn đang tỉnh táo.”
“Mà cũng chính vì thế, họ chắc chắn chưa phát hiện việc cậu đã ho ra ‘Trùng Thời Gian’ kia, những phản ứng sau đó là bằng chứng.”
“Tương tự, họ hẳn chỉ có thể quan sát được loại nghi thức cậu đã cử hành, chứ không biết rõ đối tượng cậu khẩn cầu tới là ai. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ nghĩ rằng nó liên quan tới Amon.”
“Dựa vào những lý do trên, cậu có thể công khai tổ chức nghi lễ hiến tế, sau đó cứ đổ hết mọi thứ cho Amon. Đương nhiên, cậu phải giả vờ mình tuyệt đối dè chừng, thận trọng, vì cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng một điều: chắc chắn bản thân cậu sẽ phải trải qua kiểm tra từ “Bậc Thầy Phân Tích Tinh Thần” hay Người Phi Phàm ở Danh sách tương đương sau khi mọi chuyện đã xảy ra. Lúc đó, chỉ cần khẩn cầu hỗ trợ từ ngài ‘Kẻ Khờ’.”
Dựa vào đề nghị của ‘Người Treo Ngược’, Dereck đi hai vòng quanh bàn, lại cẩn thận đóng cửa sổ lại, đốt nến bố trí nghi thức thỉnh cầu ban tặng.
…
Phía trên sương xám, trong cung điện cổ xưa tráng lệ.
Klein nhàn tản nhìn mái vòm, nhìn từng chiếc cột đá, cảm thấy loại kiến trúc dựa theo ý nguyện của mình hơi giống với kiểu đền Athen.
Có phải vì tiềm thức của chính mình không? Hắn miên man suy nghĩ.
Đúng lúc ấy, ngôi sao đỏ thẫm đối ứng với ‘Mặt Trời’ tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhanh chóng đẩy ra từng gợn sóng, ngưng tụ thành một cánh cổng hư ảo thần bí. Mà toàn bộ phía trên sương xám, một chút lực lượng bị khiêu động, chảy xuôi như nước.
Nghe thấy tiếng khẩn cầu trùng điệp, Klein cúi thấp đầu, nhìn “Con Mắt Đen Kịt” đặt trên mặt bàn.
“Hy vọng ‘Mặt Trời’ nhỏ không làm mất nó. Nếu không ‘Thế Giới’ sẽ phải hy sinh oanh liệt…”
——chính là vì có “Con Mắt Đen Kịt”, người không phải “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” là Klein mới có thể âm thầm thao túng người giả ‘Thế Giới’, khiến hắn biểu hiện ra giống như một kẻ có máu thịt thực sự.
Một khi vật phẩm này đã mất, nếu muốn tránh để lộ “ma thuật”, hắn chỉ có thể khiến ‘Thế Giới’ chết đi.
Trong lúc thở dài, Klein lan tràn linh tính ra, kéo lực lượng phía trên sương xám chảy vào cánh cửa hư ảo kia, cưỡng ép mở ra một khe hở, ổn định đường truyền.
Ngay sau đó, hắn bỏ “Con Mắt Đen Kịt” vào hộp sắt, ném vào khe hở mở ra trong cánh cửa thần bí, cũng thuận miệng nói một câu:
“Đừng chạm trực tiếp vào vật phẩm bên trong.”
Làm xong hết thảy, hắn không ở lại thêm, vì hắn biết ‘Mặt Trời’ nhỏ sẽ không có cơ hội hành động nhanh đến thế, cũng không rõ bao giờ tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ mới chép xong hai chương “Kiến Thức Về Linh Giới”.
Thả lỏng linh tính, thân ảnh Klein biến mất giữa phía trên sương xám.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
Dereck vừa nhìn thấy chiếc hộp sắt vuông trên tế đài, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của ngài ‘Kẻ Khờ’:
“Đừng chạm trực tiếp vào vật phẩm bên trong.”
Đừng chạm trực tiếp vào… Dereck nhớ thật kỹ lời dặn, quyết định tuân theo tuyệt đối.
Cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’ và ngài ‘Thế Giới’ xong, cậu kết thúc nghi thức thỉnh cầu ban tặng, rồi vô cùng cẩn thận mở hộp sắt ra, xem xét vật phẩm bên trong.
Đó là một con mắt màu đen kịt không có đồng tử. Chỉ nhìn vào nó thôi cũng khiến tinh thần trở nên hỗn loạn, tư duy dần chậm chạp, bên tai loáng thoáng xuất hiện tiếng lầm bầm mơ hồ, điên cuồng.
Rùng mình một cái, Dereck khép nắp vào, cầm cây rìu bạc lên, dùng phương thức chế tạo bức tường linh tính, triệt để phong ấn chiếc hộp sắt lại.
Rồi, cậu cất hộp sắt vào túi áo ẩn, treo “Rìu Gió Lốc” lên, rời khỏi phòng tiến thẳng đến sân huấn luyện.
Những tiểu đội viên thăm dò kia vẫn chưa hết hạn cách ly.
Dù vậy, Dereck cũng không muốn hành động ngay hôm nay. Cậu cẩn trọng làm theo chỉ dẫn và kế hoạch của ngài ‘Người Treo Ngược’, quan sát tình hình trước, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Đương nhiên, nếu có một cơ hội tốt, cậu cũng phải quyết đoán ra tay.
Vào sân huấn luyện, Dereck nhìn quanh một vòng khu vực tiểu đội thăm dò, thấy họ đang tụ tập thành nhóm hai đến ba người, thì thầm gì đó với nhau, nhưng khi đã nhận ra có ai dõi theo mình, họ liền lập tức ngừng lại, chỉ lặng yên đứng đó. Thỉnh thoảng, họ sẽ bước vài bước, tựa như một xác sống vừa mới bò ra từ bóng tối sâu thẳm.
Nếu ngay bây giờ mình giải trừ bức tường linh tính, khuếch tán cảm giác từ vật phẩm của ngài ‘Thế Giới’ ra bên ngoài, thì họ sẽ phản ứng như thế nào? Liệu họ có nhất tề quay đầu lại nhìn mình không? Dereck tưởng tượng ra viễn cảnh tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía cậu với đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo, liền lập tức dấy lên một nỗi sợ vô hình.
Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ với bản thân phải kiên nhẫn, phải chờ đợi, không thể hoảng loạn.
…
Thành Bạch Ngân, đỉnh tháp tròn, bên trong căn phòng của ‘Thủ lĩnh’.
“Kẻ Săn Ma” Colin Iliad mở choàng mắt, nhìn về góc tường tối om.
Một bóng người đứng lên từ chỗ đó, dáng hình vặn vẹo, nhẹ nhàng đung đưa, nói bằng thứ giọng chói tai như tiếng kim loại ma sát với nhau:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, Dereck Berg lại cử hành nghi thức. Dựa trên sự quan sát của tôi, đó là nghi thức thỉnh cầu ban tặng, khá giống với nghi thức hiến tế chúng ta thường làm. Nhưng có điểm khác biệt, chính là hắn nhận được lời hồi đáp, cũng được ban cho một chiếc hộp sắt vuông đen.”
“Cụ thể bên trong là thứ gì, tôi không thể nhìn thấy được, nhưng nó mang tới cảm giác cực kỳ tà dị, cực kỳ nguy hiểm.”
Nói đến đây, bóng đen kia lại vội vàng khẩn cầu:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, đây nhất định là kẻ thần bí kia chỉ điểm. Chúng ta tuyệt đối phải hành động ngay, không thể lại bỏ qua nữa! Nếu không, sớm muộn gì Dereck Berg cũng sẽ triệu hồi ra Tà Thần hoặc những tồn tại tương tương tự, khiến toàn bộ thành Bạch Ngân bị hủy diệt!”
Biểu cảm Colin chợt uy nghiêm dị thường, ông ta đứng lên, chậm rãi bước vài bước:
“Đợi thêm chút nữa.”
“Đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mục đích của kẻ thần bí tự xưng là Amon kia. Chúng ta không hiểu rõ tại sao sau khi khám phá ra thành Bạch Ngân, hắn lại chỉ gửi một phân thân tới; cũng như mục đích hắn kiên nhẫn chờ đợi bốn mươi hai năm dưới ngục giam.”
“Nếu hắn chỉ đơn thuần muốn hủy diệt chúng ta, chắc chắn sẽ không có những hành động khó hiểu thế này.”
“Chờ thêm chút nữa. Có thể nó sẽ ẩn chứa hy vọng cho chúng ta, hy vọng để chúng ta sóng sót qua tận thế sắp tới!”
Ông ta vừa dứt lời, một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, chiếu sáng cả bầu trời tối đen, chiếu sáng cả gian phòng u ám.
…
Tới gần chạng vạng tối, Klein mới nhận được lời khẩn cầu từ ‘Ma Thuật Sư’, thông qua nghi thức hiến tế lấy được hai chương “Kiến Thức Về Linh Giới”.
Khi hắn ngồi vào vị trí thuộc về ‘Kẻ Khờ, nhàn nhã lật bản sao chép từ bút ký, đọc từng hàng chữ, hắn chợt ngạc nhiên vì phát hiện ra mình càng lúc càng cảm thấy bực bội.
Chuyện gì vậy? Những cụm từ kia đâu chứa đựng linh tính, mà tờ giấy cũng chỉ là giấy thường. Nó cũng chẳng thể nào là một Vật Phong Ấn, sao lại có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của mình được? Hơn nữa, mình còn đang ở phía trên sương xám, sương xám còn có khả năng ngăn cách ảnh hưởng từ Chân Thần lận… Klein nhíu mày, hơi dựa lưng về sau, cẩn thận hồi tưởng lại những nội dung về hiện tượng tương tự trong “Cuốn Sách Bí Mật”.
Không lâu sau, hắn đã hiểu nguyên nhân:
Khi miêu tả cụ thể một số tồn tại, dù chỉ thuần túy viết bằng văn bản, cũng sẽ khiến cho người đọc trở nên điên cuồng, hoặc hệ tư tưởng vặn vẹo. Đối với Người Phi Phàm, khả năng cao sẽ bị mất khống chế! Mà bản bút ký “Kiến Thức Về Linh Giới” này bắt nguồn từ một vị tổ tiên nào đó của gia tộc Abraham, hắn đã ghi chép những sự kiện kỳ lạ, vi diệu xảy ra trong cuộc hành trình dạo chơi giữa Linh giới.
Ở chương đầu, hắn đã miêu tả ánh sáng bên trong Linh giới. Hắn tin rằng bảy ánh sáng tinh khiết của bảy gam màu khác nhau ẩn chứa tri thức vô hạn về những lĩnh vực khác biệt, và dẫu kẻ dạo chơi có ở bất cứ nơi đâu trong Linh giới, người đó đều có thể nhìn thấy vị trí cao nơi chúng bao trùm.
Mà điều càng ngạc nhiên hơn là, bảy ánh sáng thần kỳ này lại sống! Chúng tựa như các loại linh thể, quanh quẩn tại nơi đó, lại sống!
Trong lĩnh vực thần bí học, có rất nhiều nghi thức mật khế thật ra lại chỉ hướng tới bảy ánh sáng thanh khiết kia, thông qua khế ước bí mật nhận được tri thức nhất định. Vì thế, có rất nhiều chuyên gia thần bí học gọi bảy ánh sáng tinh khiết kia là “sư phụ” hoặc “thầy giáo”.
Đối với chuyện đó, bảy ánh sáng thanh tịnh kia dường như rất vui mừng, còn lôi kéo nhiều sinh vật Linh giới, thành lập một tổ chức bí ẩn chuyên chỉ dạy tri thức cho người khác— “Hội Anh Em Tịnh Quang (*)”!
Trong chương thứ hai, nhà lữ hành thuộc gia tộc Abraham kia đã ghi chép lại trải nghiệm về cuộc gặp gỡ giữa mình và “Hoàng Quang (**)” Venetan.
_____
(*) Tịnh quang: ánh sáng thanh tịnh.
(**) Hoàng quang: ánh sáng vàng.
Sau khi trở về thế giới hiện thực, Filth ngồi xuống trước bàn sách, đăm chiêu nghĩ ngợi về gia tộc Abraham một hồi lâu. Cô đã hoàn toàn hiểu thấu được vài câu từ ghi trong cuốn sổ thần bí học mình ghi chép.
Hóa ra là thế… Cũng chẳng khó hiểu tại sao bà Aulisa lại không muốn thông báo cho ngài Lawrence về cái chết của mình và chồng mình… Giờ nghĩ lại, gia tộc Abraham quả là đáng thương, đáng buồn… Filth tự nhủ vài câu với bản thân trước khi lục tìm “Kiến Thức Về Linh Giới” trong một đống sách để lung tung lộn xộn, chuẩn bị sao chép chương thứ nhất và chương thứ hai.
Cũng vì vậy, cô nàng tiến hành minh tưởng, điều chỉnh lại nhịp thở để có một trạng thái tốt nhất. Nếu không, chỉ sao chép mỗi nội dung bên trong “Kiến Thức Về Linh Giới” thôi cũng sẽ khiến cô cảm thấy nóng nảy, rối loạn.
Chỉ mấy cụm từ này thì rõ ràng là không có linh tính, nhưng một khi đã tự kết hợp lại với nhau để miêu tả nên tràng cảnh ngớ ngẩn kia, thì lại hơi hướm có năng lực ảnh hưởng tới cảm xúc… Mỗi lần chép được năm phút, mình cần phải nghỉ năm phút. Mình không muốn mất khống chế vì nó… Filth lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi xinh xắn ra từ trong túi áo, đặt xuống góc bàn sách.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
Dereck tỉnh lại, trong đôi con ngươi nháy lên chiếc bóng của một tia chớp xẹt ngang.
Cậu nhìn tứ phía, chẳng cảm nhận được có ai đang quan sát mình.
Nhưng nhớ tới suy luận chính xác và thái độ bình tĩnh tự tin của ‘Người Treo Ngược’ trước đó, Dereck dần tin rằng suy đoán của anh ta chắc chắn không sai vào đâu được; tin rằng vào lúc này, nhất định đang có một hay hai Người Phi Phàm nào đấy dùng năng lực đặc biệt ngầm quan sát cậu.
“Hơn nữa, ngài ‘Kẻ Khờ’ cũng không phủ nhận…” Dereck xoay người rời giường, vận động cơ thể theo thói quen.
Lúc vận động, cậu nhanh chóng nghĩ tới phân tích và đề nghị ‘Người Treo Ngược’ đã đưa ra cho mình:
“Đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đến tìm cậu, hoặc nhốt cậu vào hầm ngục, chính là ngụ ý ‘Thủ lĩnh’ của các người và những trưởng lão còn lại trong Đoàn nghị sự Sáu người vẫn đang có xu hướng quan sát. Họ hy vọng thông qua Amon, kẻ đầu tiên gặp được sau hơn hai nghìn năm, có thể tìm thấy biện pháp giúp cả thành Bạch Ngân thoát khỏi vùng đất bị cách ly.”
“Vì vậy, nếu cậu không làm gì quá giới hạn, họ tuyệt đối sẽ không kích động cậu, khiến Amon phát hiện điều gì bất thường.”
“Cứ thế, sự giám sát của họ cũng sẽ không quá gần, ít nhất là khi cậu vẫn còn đang tỉnh táo.”
“Mà cũng chính vì thế, họ chắc chắn chưa phát hiện việc cậu đã ho ra ‘Trùng Thời Gian’ kia, những phản ứng sau đó là bằng chứng.”
“Tương tự, họ hẳn chỉ có thể quan sát được loại nghi thức cậu đã cử hành, chứ không biết rõ đối tượng cậu khẩn cầu tới là ai. Nếu là tôi, chắc chắn sẽ nghĩ rằng nó liên quan tới Amon.”
“Dựa vào những lý do trên, cậu có thể công khai tổ chức nghi lễ hiến tế, sau đó cứ đổ hết mọi thứ cho Amon. Đương nhiên, cậu phải giả vờ mình tuyệt đối dè chừng, thận trọng, vì cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng một điều: chắc chắn bản thân cậu sẽ phải trải qua kiểm tra từ “Bậc Thầy Phân Tích Tinh Thần” hay Người Phi Phàm ở Danh sách tương đương sau khi mọi chuyện đã xảy ra. Lúc đó, chỉ cần khẩn cầu hỗ trợ từ ngài ‘Kẻ Khờ’.”
Dựa vào đề nghị của ‘Người Treo Ngược’, Dereck đi hai vòng quanh bàn, lại cẩn thận đóng cửa sổ lại, đốt nến bố trí nghi thức thỉnh cầu ban tặng.
…
Phía trên sương xám, trong cung điện cổ xưa tráng lệ.
Klein nhàn tản nhìn mái vòm, nhìn từng chiếc cột đá, cảm thấy loại kiến trúc dựa theo ý nguyện của mình hơi giống với kiểu đền Athen.
Có phải vì tiềm thức của chính mình không? Hắn miên man suy nghĩ.
Đúng lúc ấy, ngôi sao đỏ thẫm đối ứng với ‘Mặt Trời’ tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhanh chóng đẩy ra từng gợn sóng, ngưng tụ thành một cánh cổng hư ảo thần bí. Mà toàn bộ phía trên sương xám, một chút lực lượng bị khiêu động, chảy xuôi như nước.
Nghe thấy tiếng khẩn cầu trùng điệp, Klein cúi thấp đầu, nhìn “Con Mắt Đen Kịt” đặt trên mặt bàn.
“Hy vọng ‘Mặt Trời’ nhỏ không làm mất nó. Nếu không ‘Thế Giới’ sẽ phải hy sinh oanh liệt…”
——chính là vì có “Con Mắt Đen Kịt”, người không phải “Bậc Thầy Điều Khiển Rối” là Klein mới có thể âm thầm thao túng người giả ‘Thế Giới’, khiến hắn biểu hiện ra giống như một kẻ có máu thịt thực sự.
Một khi vật phẩm này đã mất, nếu muốn tránh để lộ “ma thuật”, hắn chỉ có thể khiến ‘Thế Giới’ chết đi.
Trong lúc thở dài, Klein lan tràn linh tính ra, kéo lực lượng phía trên sương xám chảy vào cánh cửa hư ảo kia, cưỡng ép mở ra một khe hở, ổn định đường truyền.
Ngay sau đó, hắn bỏ “Con Mắt Đen Kịt” vào hộp sắt, ném vào khe hở mở ra trong cánh cửa thần bí, cũng thuận miệng nói một câu:
“Đừng chạm trực tiếp vào vật phẩm bên trong.”
Làm xong hết thảy, hắn không ở lại thêm, vì hắn biết ‘Mặt Trời’ nhỏ sẽ không có cơ hội hành động nhanh đến thế, cũng không rõ bao giờ tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ mới chép xong hai chương “Kiến Thức Về Linh Giới”.
Thả lỏng linh tính, thân ảnh Klein biến mất giữa phía trên sương xám.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
Dereck vừa nhìn thấy chiếc hộp sắt vuông trên tế đài, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của ngài ‘Kẻ Khờ’:
“Đừng chạm trực tiếp vào vật phẩm bên trong.”
Đừng chạm trực tiếp vào… Dereck nhớ thật kỹ lời dặn, quyết định tuân theo tuyệt đối.
Cảm tạ ngài ‘Kẻ Khờ’ và ngài ‘Thế Giới’ xong, cậu kết thúc nghi thức thỉnh cầu ban tặng, rồi vô cùng cẩn thận mở hộp sắt ra, xem xét vật phẩm bên trong.
Đó là một con mắt màu đen kịt không có đồng tử. Chỉ nhìn vào nó thôi cũng khiến tinh thần trở nên hỗn loạn, tư duy dần chậm chạp, bên tai loáng thoáng xuất hiện tiếng lầm bầm mơ hồ, điên cuồng.
Rùng mình một cái, Dereck khép nắp vào, cầm cây rìu bạc lên, dùng phương thức chế tạo bức tường linh tính, triệt để phong ấn chiếc hộp sắt lại.
Rồi, cậu cất hộp sắt vào túi áo ẩn, treo “Rìu Gió Lốc” lên, rời khỏi phòng tiến thẳng đến sân huấn luyện.
Những tiểu đội viên thăm dò kia vẫn chưa hết hạn cách ly.
Dù vậy, Dereck cũng không muốn hành động ngay hôm nay. Cậu cẩn trọng làm theo chỉ dẫn và kế hoạch của ngài ‘Người Treo Ngược’, quan sát tình hình trước, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Đương nhiên, nếu có một cơ hội tốt, cậu cũng phải quyết đoán ra tay.
Vào sân huấn luyện, Dereck nhìn quanh một vòng khu vực tiểu đội thăm dò, thấy họ đang tụ tập thành nhóm hai đến ba người, thì thầm gì đó với nhau, nhưng khi đã nhận ra có ai dõi theo mình, họ liền lập tức ngừng lại, chỉ lặng yên đứng đó. Thỉnh thoảng, họ sẽ bước vài bước, tựa như một xác sống vừa mới bò ra từ bóng tối sâu thẳm.
Nếu ngay bây giờ mình giải trừ bức tường linh tính, khuếch tán cảm giác từ vật phẩm của ngài ‘Thế Giới’ ra bên ngoài, thì họ sẽ phản ứng như thế nào? Liệu họ có nhất tề quay đầu lại nhìn mình không? Dereck tưởng tượng ra viễn cảnh tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía cậu với đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo, liền lập tức dấy lên một nỗi sợ vô hình.
Cậu hít một hơi sâu, tự nhủ với bản thân phải kiên nhẫn, phải chờ đợi, không thể hoảng loạn.
…
Thành Bạch Ngân, đỉnh tháp tròn, bên trong căn phòng của ‘Thủ lĩnh’.
“Kẻ Săn Ma” Colin Iliad mở choàng mắt, nhìn về góc tường tối om.
Một bóng người đứng lên từ chỗ đó, dáng hình vặn vẹo, nhẹ nhàng đung đưa, nói bằng thứ giọng chói tai như tiếng kim loại ma sát với nhau:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, Dereck Berg lại cử hành nghi thức. Dựa trên sự quan sát của tôi, đó là nghi thức thỉnh cầu ban tặng, khá giống với nghi thức hiến tế chúng ta thường làm. Nhưng có điểm khác biệt, chính là hắn nhận được lời hồi đáp, cũng được ban cho một chiếc hộp sắt vuông đen.”
“Cụ thể bên trong là thứ gì, tôi không thể nhìn thấy được, nhưng nó mang tới cảm giác cực kỳ tà dị, cực kỳ nguy hiểm.”
Nói đến đây, bóng đen kia lại vội vàng khẩn cầu:
“Thưa ngài ‘Thủ lĩnh’, đây nhất định là kẻ thần bí kia chỉ điểm. Chúng ta tuyệt đối phải hành động ngay, không thể lại bỏ qua nữa! Nếu không, sớm muộn gì Dereck Berg cũng sẽ triệu hồi ra Tà Thần hoặc những tồn tại tương tương tự, khiến toàn bộ thành Bạch Ngân bị hủy diệt!”
Biểu cảm Colin chợt uy nghiêm dị thường, ông ta đứng lên, chậm rãi bước vài bước:
“Đợi thêm chút nữa.”
“Đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra mục đích của kẻ thần bí tự xưng là Amon kia. Chúng ta không hiểu rõ tại sao sau khi khám phá ra thành Bạch Ngân, hắn lại chỉ gửi một phân thân tới; cũng như mục đích hắn kiên nhẫn chờ đợi bốn mươi hai năm dưới ngục giam.”
“Nếu hắn chỉ đơn thuần muốn hủy diệt chúng ta, chắc chắn sẽ không có những hành động khó hiểu thế này.”
“Chờ thêm chút nữa. Có thể nó sẽ ẩn chứa hy vọng cho chúng ta, hy vọng để chúng ta sóng sót qua tận thế sắp tới!”
Ông ta vừa dứt lời, một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, chiếu sáng cả bầu trời tối đen, chiếu sáng cả gian phòng u ám.
…
Tới gần chạng vạng tối, Klein mới nhận được lời khẩn cầu từ ‘Ma Thuật Sư’, thông qua nghi thức hiến tế lấy được hai chương “Kiến Thức Về Linh Giới”.
Khi hắn ngồi vào vị trí thuộc về ‘Kẻ Khờ, nhàn nhã lật bản sao chép từ bút ký, đọc từng hàng chữ, hắn chợt ngạc nhiên vì phát hiện ra mình càng lúc càng cảm thấy bực bội.
Chuyện gì vậy? Những cụm từ kia đâu chứa đựng linh tính, mà tờ giấy cũng chỉ là giấy thường. Nó cũng chẳng thể nào là một Vật Phong Ấn, sao lại có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của mình được? Hơn nữa, mình còn đang ở phía trên sương xám, sương xám còn có khả năng ngăn cách ảnh hưởng từ Chân Thần lận… Klein nhíu mày, hơi dựa lưng về sau, cẩn thận hồi tưởng lại những nội dung về hiện tượng tương tự trong “Cuốn Sách Bí Mật”.
Không lâu sau, hắn đã hiểu nguyên nhân:
Khi miêu tả cụ thể một số tồn tại, dù chỉ thuần túy viết bằng văn bản, cũng sẽ khiến cho người đọc trở nên điên cuồng, hoặc hệ tư tưởng vặn vẹo. Đối với Người Phi Phàm, khả năng cao sẽ bị mất khống chế! Mà bản bút ký “Kiến Thức Về Linh Giới” này bắt nguồn từ một vị tổ tiên nào đó của gia tộc Abraham, hắn đã ghi chép những sự kiện kỳ lạ, vi diệu xảy ra trong cuộc hành trình dạo chơi giữa Linh giới.
Ở chương đầu, hắn đã miêu tả ánh sáng bên trong Linh giới. Hắn tin rằng bảy ánh sáng tinh khiết của bảy gam màu khác nhau ẩn chứa tri thức vô hạn về những lĩnh vực khác biệt, và dẫu kẻ dạo chơi có ở bất cứ nơi đâu trong Linh giới, người đó đều có thể nhìn thấy vị trí cao nơi chúng bao trùm.
Mà điều càng ngạc nhiên hơn là, bảy ánh sáng thần kỳ này lại sống! Chúng tựa như các loại linh thể, quanh quẩn tại nơi đó, lại sống!
Trong lĩnh vực thần bí học, có rất nhiều nghi thức mật khế thật ra lại chỉ hướng tới bảy ánh sáng thanh khiết kia, thông qua khế ước bí mật nhận được tri thức nhất định. Vì thế, có rất nhiều chuyên gia thần bí học gọi bảy ánh sáng tinh khiết kia là “sư phụ” hoặc “thầy giáo”.
Đối với chuyện đó, bảy ánh sáng thanh tịnh kia dường như rất vui mừng, còn lôi kéo nhiều sinh vật Linh giới, thành lập một tổ chức bí ẩn chuyên chỉ dạy tri thức cho người khác— “Hội Anh Em Tịnh Quang (*)”!
Trong chương thứ hai, nhà lữ hành thuộc gia tộc Abraham kia đã ghi chép lại trải nghiệm về cuộc gặp gỡ giữa mình và “Hoàng Quang (**)” Venetan.
_____
(*) Tịnh quang: ánh sáng thanh tịnh.
(**) Hoàng quang: ánh sáng vàng.
Danh sách chương