“Kẻ Khờ?” Những Người Phi Phàm tham gia tụ hội ngài A triệu tập bắt đầu nghiền ngẫm cụm từ này, hoặc đi trao đổi với đồng bạn, thảo luận xem đã ai nhìn thấy người nào có tín ngưỡng tương tự chưa.

“Tà giáo đó xuất hiện từ khi nào?” Một người trầm giọng hỏi.

Lúc này, ngài A ra lệnh cho người hầu đứng cạnh viết lên tấm bảng đen vài dòng chữ bằng tiếng Ruen:

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.”

“Chúa tể thần bí trên màn sương xám.”

“Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”

Trong khi cả đám người xem xét tấm bảng đen, ngài A dùng chất giọng khàn khàn gai người nói:

“Đừng dùng tiếng Hermes đọc chúng, cũng không được dùng tiếng Người Khổng Lồ hay tiếng Tinh Linh, tiếng Hermes cổ càng không được. Thậm chí cũng không được dùng nó để viết mô tả đối ứng, nếu không khả năng lớn sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.”

“Giúp ta tìm kiếm những người tín ngưỡng ‘Kẻ Khờ’. Dĩ nhiên, chúng cũng có thể là tín đồ của ‘Chúa tể thần bí trên màn sương xám’ hay ‘Vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may’. Chỉ cần lấy được một manh mối, cũng phải báo cáo cho ta ngay lập tức, ta sẽ cung cấp thù lao phong phú còn vượt mức các ngươi mong đợi!”

“Mô tả này… Nghe có vẻ là một tồn tại rất khủng khiếp đấy, tôi mới chỉ nghe qua mô tả tương tự trong các điển tịch cổ về bảy vị thần chính thống thôi!” Một thành viên tụ hội kinh ngạc lên tiếng.

Đồng bạn hắn thì lắc đầu, nói:

“Có rất nhiều đối tượng mà đám tín đồ tà giáo thờ phụng cũng sở hữu mô tả tương tự.”

“Nó thật sự là tổ chức tà giáo à?” Lại một thành viên tụ hội khác giật mình khi nghe thấy.

“Hẳn là vậy rồi. Thông thường, khi chúng ta triệu hồi sinh vật Linh giới, có thể dùng ba câu để miêu tả, nhưng chỉ có một câu trong đó là kiểu ‘Khẩn cầu sự chú ý của ai đó’ hoặc là ‘Thuộc về duy nhất ai đó cái gì’, chứ không phải khuôn mẫu này!” Một vị có vẻ tinh thông thần bí học nhanh chóng suy luận.

Cùng lúc họ đang nhiệt tình trao đổi, Filth vẫn còn ngây ngốc tại chỗ.

Đây không phải chính là tôn danh của ngài ‘Kẻ Khờ’ sao? Dù đã dùng tiếng Ruen miêu tả, nhưng mình có thể khẳng định chắc chắn! Sao tự dưng ngài A lại đi tìm tín đồ của ngài ‘Kẻ Khờ’? Đây là ý đồ của Hội Cực Quang à? Đầu óc Filth rối bời.

Cô biết ngài A là thành viên của Hội Cực Quang vì một “tổ chức khủng bố” cụ thể đã tuyên bố trách nhiệm của mình trong vụ ám sát Đại sứ Entis, Beckron.

Sau một khoảng ngắn kinh ngạc, Filth vô thức tự dò xét lại mình, lo lắng mình sẽ bị người khác phát hiện ra là thành viên Hội Tarot, theo một nghĩa nào đó cũng tính là bề tôi của ngài ‘Kẻ Khờ’.

Mình chỉ đọc tôn danh của ngài ‘Kẻ Khờ’ ghi trên tờ giấy viết bằng tiếng Hermes thôi, đã bị kéo vào sương xám rồi, hoàn toàn không có ai biết chuyện này hết, nên không lo bị điều tra ra… Nhưng mảnh giấy ghi tôn danh ngài ‘Kẻ Khờ’ này đúng là có nguồn gốc, nó được giấu trong cuốn sách mình mượn từ Tử tước Glyrintt… Filth lóe lên ý tưởng.

“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này… Đây không phải chính là mô tả trên tờ giấy mình đã thấy sao? Mình thậm chí còn mơ về một Tà Linh!” Cùng lúc, Hugh nhớ lại sự tình đã khiến cô kinh sợ kia, nhưng trải qua thời gian dài làm thợ săn tiền thưởng, cô không để lộ ra điều gì bất thường.

Và rồi, khi hồi tưởng lại, cô nghĩ ra nguồn gốc của mảnh giấy.

Nó được kẹp trong cuốn “Lịch sử quý tộc Vương quốc Ruen” mình mượn từ thư phòng của Tử tước Glyrintt…

Đột nhiên, Filth và Hugh đồng lòng nghĩ đến một người:

“Tử tước Glyrintt!”

Mà ngay khi đó, Tử tước Glyrintt nhìn chằm chằm dòng chữ trên tấm bảng đen, giọng cực kỳ hứng thú:

“Tôn danh này hiếm thấy thật đấy.”

“Nhưng nghe rất ấn tượng!”

Vừa dứt lời, anh ta nghi hoặc xem xét trái phải, nhìn Hugh và Filth, nói:

“Sao hai người lại nhìn ta như vậy?”

“Không, không có gì ạ.” Hugh và Filth đều lắc đầu như điên.



Trong một căn nhà được trang trí vô cùng nhã nhặn, sau thời gian ăn tối.

Audrey mang theo chú chó vàng Susie, đi theo sự dẫn dắt của giáo viên dạy Tâm lý học Islant, bước vào phòng khách. Đây là tụ hội “Học thuật” cô đồng ý tham dự vào tuần trước.

Hầu gái và hộ vệ của cô đều phải ở lại, còn cô và Susie thì tiếp tục tiến vào một phòng khách rộng rãi.

Trong phòng khách, không biết vì bầu không khí hay cái gì, những chiếc đèn khí gas không được thắp sáng. Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi chiếc giá nến mạ vàng đặt trên bàn trà và tủ đứng.

Audrey còn chưa kịp quan sát kỹ, cô đã trông thấy một quý ngài khoảng ba mươi tuổi bước về phía mình, anh ta mặc một bộ lễ phục đuôi tôm xám.

“Vị này là chủ nhân nơi đây, ngài Steven Hemperes, một thương gia buôn bán nội thất.” Islant nói.

Cô ta đang chuẩn bị giới thiệu thân phận của Audrey, chợt nghe thấy Hemperes cười nói:

“Islant, đừng nói vội, hãy cho tôi một cơ hội đoán thử nào.”

Anh ta có một nhúm ria mép được cắt tỉa cực kỳ cẩn thận và đôi mắt màu nâu sẫm cực kỳ quyến rũ. Điệu bộ anh ta cũng vô cùng lịch thiệp, nhã nhặn, không hề giống một thương gia buôn bán nội thất, mà giống một vị giảng viên đại học hơn.

Chăm chú đánh giá Audrey vài lần, anh ta mỉm cười nói:

“Islant chỉ nói qua vị tiểu thư đây là học sinh của cô ấy. Ha ha, tôi tin rằng cô là một vị tiểu thư quý tộc được giáo dục đầy đủ, chứ không phải kiểu chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng. Cô không cần phải lo lắng tới phẩm giá và chất lượng cuộc sống của bản thân…”

“Cô hơi kích động một chút, rất hiếu kỳ, khá đơn giản, giàu tình thương…”

“Đương nhiên, điểm rõ ràng nhất chính là, cô là một giai nhân tuyệt sắc, tựa như một thiên sứ vậy!”

Anh ta thêm một câu đùa sau cùng, ấn tay trước ngực, khom người cúi xuống:

“Chào mừng cô, tiểu thư thiên sứ tuyệt mỹ.”

Anh nói đều đúng cả, không hổ danh là thành viên Hội Tâm Lý Luyện Kim. Nhưng mà, những gì anh quan sát đều là tôi của mấy tháng trước, đều chỉ là bề ngoài tôi cố gắng biểu diễn ra thôi… Audrey vừa kinh ngạc, vừa sững sờ hé miệng:

“Ngài Hemperes, ngài đã biết tôi từ trước rồi sao?”

Biểu cảm ngạc nhiên không dừng lại quá lâu trên mặt cô nàng, vì loại cảm xúc này chỉ là phản ứng thoáng qua, không thể cứ giữ mãi như vậy.

Một khi có ai sửng sốt tận mấy giây, vậy thì chỉ có thể thấy rõ biểu hiện của kẻ đó là giả vờ.

Audrey ban đầu cũng không quá chú ý tới điểm đó, nhưng quan sát người khác “diễn kịch” đã lâu, nên tự nhiên tổng kết ra kha khá quy tắc.

“Không, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết tiểu thư, đây chỉ là tố chất cơ bản của một kẻ yêu thích tâm lý học mà thôi.” Hemperes khẽ cười.

Anh ta còn chưa dứt lời, Audrey đã hoàn thành quan sát của mình, cũng kết hợp với hoàn cảnh chung cảnh, đưa ra phán đoán tương ứng:

“Từ trang phục cho tới cách bài trí trong nhà, đều chứng tỏ rằng anh ta là một người rất để ý đến thể diện của mình…”

“Tay trái đeo nhẫn đá sapphire không nhỏ, nhưng thực tế chất lượng khá tầm thường, cũng không có biểu tượng hay ký hiệu ma pháp bên trong… Tình trạng tài chính của anh ta xem ra không tốt như đang biểu hiện… Anh ta rất hư vinh…”

“Dù vừa nãy anh ta rất nhiệt tình, nhưng tư thế đứng, hướng mũi chân chỉ, và sự thay đổi màu sắc cảm xúc, đều chứng minh rằng anh ta đang rất băn khoăn, cũng đang đề phòng…”

“Anh ta chân thành tán dương bề ngoài của mình, nhưng lại không giống kiểu đàn ông nhìn phụ nữ. Trên mặt anh ta có dấu vết sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, lông mày chắc chắn là kẻ rồi. Tay nghề trang điểm của anh ta kém hầu gái Solia, nhưng tốt hơn mình… Loại nước hoa anh ta dùng trên người là “Mê man”, thứ mình chỉ thấy phụ nữ dùng qua… Phải rồi, anh ta chắc chắn là thích đàn ông, hơn nữa còn đóng vai một người yếu đuối trong quan hệ…”

Cùng lúc, Audrey khéo léo thể hiện khao khát của mình:

“Ngài Hemperes, tôi rất muốn có sức quan sát được như của ngài.”

Trong khi nói, cô đã nhấn một nụ cười nhạt. Dưới sự chỉ dẫn của Hemperes và Islant, cô được giới thiệu với bảy tám người khách còn lại trong phòng.

Những người yêu thích thần bí học và tâm lý học này đều là hậu duệ của những quý tộc lụi bại, có người là phó giáo sư đại học, có người là con cháu của người giàu. Ví dụ như, cha của một thanh niên trẻ tuổi nọ chính là chủ sở hữu của Cửa hàng bách hóa Philip, cửa hàng bách hóa nổi tiếng nhất trên Backlund.

Trong quá trình giao lưu kế tiếp, Audrey chỉ đơn giản là lắng nghe. Mỗi lần nói ra đều chỉ là đặt câu hỏi, toàn tâm toàn ý biểu hiện ra lòng hiếu kỳ, sự khát cầu.

Lúc thảo luận “Học Thuật”, Islant và Hemperes cố ý nói tới thể tâm trí và thể Aether, nói tới Linh giới và tiềm thức tập thể, cũng nêu ra những quan điểm khá đặc biệt, khiến Audrey dần dần hiểu những vấn đề cô khúc mắc bấy lâu hơn.

Đến hồi kết, tất cả rời khỏi căn nhà kia, Audrey lại nhìn Islant bên cạnh một chút, ngây ngô hỏi:

“Quý cô Islant, khi nào thì ta, ta mới có thể trở thành một người yêu thích tâm lý học ưu tú như ngài Hemperes?”

Islant nhếch khóe miệng, nghiêng đầu nhìn cô nàng, nói:

“Sẽ sớm thôi…”



Đến đêm, Klein đang chuẩn bị chui vào ổ chăn, chợt tiến lên phía trên sương xám.

Dù đang buồn ngủ, nhưng hắn lại bị tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ đánh thức, báo tới một tin vô cùng chấn động.

“Hội Cực Quang đã biết đến ‘Kẻ Khờ’ rồi? Biết đến tôn danh của mình rồi? “Chúa Sáng Thế Chân Thực” đã khóa chặt mình rồi?” Klein đột nhiên ngồi thẳng dậy, khẩn trương như lạc giữa đám đông kẻ thù.

Hắn nhanh chóng phủ nhận suy đoán cuối cùng. Nếu “Chúa Sáng Thế Chân Thực” quả thực khóa chặt hắn, ngài A đã sớm đến trước cửa nhà hắn thu đồng penny trong máy tính phí gas rồi, có khi còn phái cả một vị Thánh Giả tới ấy chứ.

Nói cách khác, chỉ có ‘Kẻ Khờ’ và tôn danh đối ứng bị lộ, và biết là có manh mối gì đó ở Backlund thôi… Là ai đã tiết lộ tin tức ra? Klein nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng.

Chẳng bao lâu sau, hắn liền phát hiện ra một khả năng.

‘Mặt Trời’ nhỏ gần đây đã tụng niệm tôn danh mình, mà lại là vào thời điểm cậu ta tương tác với thành viên tiểu đội thăm dò bị “Chúa Sáng Thế Chân Thực” ô nhiễm… Cậu ta cử hành nghi thức hiến tế, hẳn ở hiện trường vẫn còn ký hiệu tượng trưng đối ứng với ‘Kẻ Khờ’, lộ ra cung điện cổ xưa ở phía trên sương xám… Thế nên, “Chúa Sáng Thế Chân Thực” cảm nhận được tồn tại của ‘Kẻ Khờ’, xác định mình chính là kẻ trước đó đã khinh nhờn, không đúng— quấy rối, cũng không phải— dòm ngó Thần…

Hơn nữa, thời điểm ‘Mặt Trời’ nhỏ sử dụng “Con Mắt Đen Kịt”, nó ẩn chứa ô nhiễm tinh thần từ “Chúa Sáng Thế Chân Thực”… Qua đó, Thần đã xác nhận được bề tôi hoặc tín đồ của mình đang trú tại Backlund? Về sau không thể đem “Con Mắt Đen Kịt” ra ngoài nữa!

Sau khi hiểu rõ một gút mắc này, Klein lại gặp một gút mắc khác.

Ngài A công khai treo thưởng tín đồ của ‘Kẻ Khờ’ trong một tụ hội Người Phi Phàm không quá bí mật do chính hắn triệu tập. Hắn bị ngu à, hay là cố tình “thả câu”?

Ầy, thành viên Hội Cực Quang đều là một đám điên rồ cố chấp, đầu chúng cũng chẳng khác gì bị hỏng cả, nên rõ ràng đoán trước ý đồ của chúng là điều không thể nào!

Chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là, chỉ cần ta điên lên, ngươi chắc chắn sẽ không đoán ra ta đang nghĩ gì?

_____

Người dịch: sức khoẻ của mình có vấn đề nên khả năng cao là tiến độ sẽ chậm lại:<
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện