Quận St. George, phố Sird.

Khi Klein và Jurgen vừa bước xuống từ xe ngựa, họ đã nhìn thấy một con quái vật khổng lồ dừng lại trước cửa nhà nhà phát minh Repad.

Toàn thân nó phủ màu đen bóng, lắp ba hàng mười hai bánh xe, trên đỉnh có một ống khói cao vút giống của tàu thủy, hơi khói từ đó đang bốc lên.

Đây là một chiếc xe động cơ hơi nước Klein đã từng thấy trên tạp chí và trên phố, thường được dân chúng miêu tả là giống một chiếc tàu chiến bọc thép có phần thân to lớn.

Nếu không phải đường phố mới xây sửa lại cách đây hai mươi, ba mươi năm, thì nó đã choán hết chỗ đi lại của xe ngựa công cộng rồi. Vì vậy, loại phương tiện di chuyển này chỉ có thể được thấy ở những vùng đất và khu vực nhất định.

Đúng lúc ấy, cửa sổ kính nặng nề và cửa xe được mở ra, hai bóng người bước xuống.

Một trong số đó là ông trùm xe động cơ hơi nước, Framis Cage, người Klein đã gặp qua. Ông ta có một phần tư dòng máu của Đế quốc Fusak, đôi mắt lam nhạt, thân hình cao lớn nhưng bụng lại phát phì, miệng ngậm một tẩu thuốc.

Bên cạnh ông ta là một người mặc áo khoác nỉ dày, quàng khăn xám quanh cổ. Khuôn mặt không có gì nổi bật, chỉ là một người có mái tóc đen và đôi mắt xám rất thường thấy; nhưng đem lại cảm giác xa cách.

“Xin chào, thám tử Moriarty, anh đến thật đúng giờ. Đây là luật sư kiêm bạn của tôi, Pacheco Dwayne.”

Khi họ đang nói, hai người đàn ông khác cũng bước ra khỏi chiếc xe động cơ hơi nước khổng lồ, chính là vệ sĩ của Framis.

Thiếu chuyên nghiệp quá. Lẽ ra họ nên bước xuống trước rồi mở cửa xe cho ông chủ mới phải chứ? Klein lẩm bẩm, mỉm cười chào đón, cũng giới thiệu luật sư của hắn, Jurgen.

Trong khi chờ Repad mở cửa, hắn thuận miệng tán gẫu:

“Ngài Cage, loại xe động cơ hơi nước này hẳn rất nổi tiếng phải không? Chắc có nhiều người thích nó lắm?”

Framis Cage cười:

“Những người tự cho bản thân là đứng đắn nghiêm chỉnh nói rằng nó trông quá man rợ và thô thiển, còn người thường thì lại không mua nổi. Chỉ có tôi, một người yêu thích máy móc và hơi nước cuồng nhiệt, mới nguyện ý mua nó.”

“Chủ yếu cũng vì đường phố quá chật hẹp.” Klein trấn an một câu.

Framis Cage là nhà đầu tư hắn tìm ra, chứ Repad không có công cán nào cả.

Thời điểm đánh bài trong câu lạc bộ Cragg, hắn cố tình đề cập tới chuyện này, giáo viên dạy cưỡi ngựa Taslim bấy giờ mới bảo Framis rất thích phát minh tương tự, đề nghị giới thiệu lẫn nhau.

Điều này khiến Klein thở dài vì xúc động: Quả nhiên câu lạc bộ là nơi phát triển quan hệ rất tốt, thành viên gia nhập thực sự chẳng bao giờ để ý tới loại đồ ăn, rượu, và hoạt động trên sân miễn phí.

“Ha ha, đúng thật đây cũng là một nguyên nhân. Dân số ngày càng tăng lên, thành phố càng lúc càng lớn, xe ngựa chắc chắn sẽ bị đào thải, vì nó quá chậm. Hiện giờ thứ thế giới này đang theo đuổi chính là hiệu suất!” Framis cực kỳ tự tin.

Rồi ông ta lộ ra nụ cười:

“Hơn nữa, tôi cũng vừa tiếp nhận một đơn đặt hàng từ quân đội. Họ muốn tôi cải tiến thêm vài thứ, giống như những gì viết trong bản thảo của Russel; gia tăng lớp giáp bọc thép chống đạn, bao phủ phần bánh bằng dây xích để di chuyển được trên đường bằng phẳng. Rồi còn thêm cả một nòng pháo chính dày và lớn, thế là nó sẽ trở thành mẫu vũ khí hoàn toàn mới.”

Bản thảo của Russel cơ đấy… Klein vô thanh thở dài, thoáng chốc không biết tiếp lời ra sao.

Repad cuối cùng cũng ra mở cửa.

Trong quá trình đàm phán kế tiếp, hai nhân vật chủ chốt là Jurgen và Pacheco. Hai vị luật sư lúc thì tranh luận lẫn nhau, lúc thì thương lượng các điều khoản cho thân chủ, còn nhà phát minh Repad thì chưa chuẩn bị gì nên đứng cạnh ngẩn cả người. Chỉ đến khi người khác hỏi, anh ta mới bày tỏ ý kiến riêng.

Đến cuối, ba bên cũng đạt được thỏa thuận, Framis đầu tư 1000 bảng chiếm 20% cổ phần, cổ phần của Klein và Repad từ đó cũng hạ xuống theo tỉ lệ, lần lượt là 28% và 52%.

Cùng lúc, Framis chấp nhận mua thêm 18% cổ phần từ Klein với mức giá ưu đãi, khiến ông ta trả thêm 1000 bảng sau thuế.

Tương tự, ông ta lại mua tiếp 9% cổ phần từ Repad với giá là 500 bảng sau thuế.

Kết quả cuối cùng, Framis trở thành cổ đông lớn nhất trong Công ty Xe đạp Backlund mới thành lập, chiếm tới 47% cổ phần. Ông ta chịu trách nhiệm công nghiệp hóa nhà máy và tiếp thị, mà trong tài khoản của công ty thì đã có 1000 bảng ông ta đầu tư, chính là vốn ban đầu.

Repad là cổ đông lớn thứ hai, chiếm 43% cổ phần, công việc là giúp thiết lập dây chuyền lắp ráp để sản xuất hàng loạt.

Klein chỉ còn lại 10% cổ phần, trở thành nhà đầu tư tài chính thuần túy.

Mà khi bán đi 1000 bảng tiền cổ phần, hắn cũng gia tăng tài sản lên 2235 bảng, chỉ thiếu chút nữa là sẽ đủ mua một món vật liệu chính của “Người Không Mặt”. Là một thám tử tư, trong hơn một tháng này hắn vẫn luôn tiếp nhận ủy thác, chi tiêu hàng ngày hoàn toàn không cần dùng đến tiền tiết kiệm.

Còn phải trả 50 bảng tiền thù lao cho luật sư Jurgen, chỉ còn 2185 bảng… Quay lại còn phải cảm tạ Taslim nữa… Klein nảy lên ý nghĩ, đặt bút ký tên, đóng dấu hợp đồng, rồi đứng dậy bắt tay với Framis và Repad, nói:

“Hợp tác vui vẻ.”

Framis móc đồng hồ bỏ túi vàng ra nhìn lướt qua, cười ha ha:

“Thông thường, chúng ta nên tổ chức một bữa ăn chúc mừng hợp đồng đã được giao kết. Nhưng có một nhân vật quan trọng đang chờ tôi, tôi thành thật xin lỗi, nhưng sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội khác.”

Nhân vật quan trọng, lại một người nữa… Người đứng sau Taslim? Người thanh toán tất cả phí dụng cho việc mình dùng thông tin giả mạo chỉ hướng đến Hội Cực Quang kia? Klein bỗng hơi chột dạ, liền vội vàng cười nói không có gì, không cần để ý.

Ra khỏi nhà Repad, sau khi leo lên một chiếc xe ngựa, Jurgen đột nhiên hơi cau mày:

“Sherlock, anh đồng ý quá dễ dàng.”

“Sao anh lại nói thế?” Klein nghi hoặc hỏi lại.

Hắn thậm chí còn không biết Jurgen đang nói về điều gì.

Jurgen đáp rất nghiêm túc:

“Thời điểm đàm phán chuyển nhượng cổ phần.”

“Căn cứ vào miêu tả của anh, cùng với biểu hiện của Framis, tôi có thể tưởng tượng ra tương lai tươi sáng của thị trường xe đạp. Dù hiện giờ đó chỉ là một phát minh, giá trị tổng thể không cao; và tuy 5000 bảng là cái giá rất tốt, nhưng anh vẫn nên giữ lại cổ phần, tương lai mới có thể kiếm nhiều tiền lời.”

“Tôi vốn nghĩ anh sẽ chỉ bán 8%, cũng tin tưởng sẽ bán giá 500 bảng. Kết quả, anh lại chấp nhận bán đi 18%, dù chỉ có 500 bảng, nhưng anh sẽ thu được lợi nhuận gấp nhiều lần từ khoản đầu tư. Lẽ ra anh không nên vội vã như thế.”

Vì tôi đang cần tiền gấp… Cơ mà, đúng là vừa nãy mình đáp ứng quá dễ dàng, hoàn toàn không hề do dự luôn. Đây chính là một giao dịch khổng lồ đấy, thật không giống mình mọi khi… Klein nhớ lại tràng cảnh trước đó, trong lòng dần nghi ngờ.

Chẳng lẽ mình vô thức bị Framis hoặc vị luật sư Pacheco kia tác động? Họ là Người Phi Phàm? Cũng may, giá này vẫn còn khá bình thường… Klein vừa suy tư, vừa nói với Jurgen đang chờ câu trả lời:

“Sắp năm mới rồi…”

Căn bản là hắn còn chưa biết nên giải thích ra sao, nên tùy tiện mào đầu.

Nếu đối phương là người khéo léo, họ sẽ xuôi theo mở đầu và tự giải thích tình hình theo ý hiểu của riêng mình. Vì vậy, Klein không cần phải miêu tả sâu hơn.

Đương nhiên, điều này chỉ áp dụng được với người thông minh. Đổi lại là người bình thường, sẽ liên tục truy vấn “Thì” hoặc “Rốt cuộc là sao” hay “Chuyện gì đã xảy ra”.

Luật sư Jurgen hiển nhiên là một người nhanh trí, thấy Klein thoáng chốc im lặng, anh ta cũng gật đầu:

“Tôi hiểu rồi.”

Anh hiểu cái gì cơ? Chính tôi còn chưa nghĩ ra nên nói gì mà… Klein chỉ vào trạm tàu hơi nước ngầm đằng trước, nói:

“Tôi xuống ở đây, tôi cần tìm một người cung cấp tin tức.”



Chiếc xe động cơ hơi nước oai vệ nổ máy ầm ầm tiến lên, Framis đang ngồi ở hàng trên, quay nhìn cửa sổ kính, thở ra một hơi nghi ngút khói. Ông ta nói với luật sư Pacheco không quá nổi bật bên cạnh:

“Vừa nãy anh dùng năng lực của mình?”

“Chỉ là kích hoạt một cách bị động thôi.” Pacheco cười nói, “Năng lực của tôi không phù hợp với tình huống như vậy chút nào, tôi thích đối mặt với nhân viên chính phủ hoặc nhân viên công ty hơn.”

Framis nhẹ nhàng gật đầu:

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chút thôi.”

“Loại tình huống này không cần thiết phải sử dụng năng lực, đừng làm ảnh hưởng đến đại sự.”

“Tôi hiểu rồi.” Pacheco trầm giọng đáp lại.



Quận Đông, trong một quán cà phê giá rẻ.

Lúc Klein tới, lão Kohler đã ngồi chờ sẵn.

Hắn gỡ khăn choàng cổ và bỏ mũ xuống, ngồi vào vị trí đối diện, móc một chồng tiền giấy 1 saule ra đưa cho đối phương:

“Kinh phí hoạt động tuần tiếp theo, cộng thêm tiền thưởng thông tin lão cung cấp lần trước, tổng cộng 1 bảng.”

Gần đây hắn giao tiền thưởng vô cùng hào phóng, vì đã tìm được đối tượng thanh toán phí dụng cho mình.

Sắc mặt của lão Kohler hồng hào thấy rõ so với khi trước, ông ta nhận tiền mặt không chút ngại ngùng:

“Tin tức lần trước tôi báo cho cậu không phải cái gì quá trọng yếu…”

“Không, trọng yếu hay không tùy thuộc vào cách nhìn của từng người. Rất nhiều người cho rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ bé chẳng đáng kể, nhưng lại chính là nguồn tiền cho kẻ khác.” Klein cười giải thích, “Tuần này có chuyện gì không?”

Lão Kohler nhận lấy xấp tiền giấy kia, vừa nhét vào túi áo, vừa suy tư nói:

“Vẫn giống trước, rất nhiều người tìm kiếm tín đồ ‘Kẻ Khờ’. Ha ha, sao lại có người đi tín ngưỡng ‘Kẻ Khờ’ được chứ? Cái tên nghe chẳng hay gì cả.”

…Khóe miệng Klein khẽ giật giật:

“Họ có tiến triển gì không?”

Đám Hội Cực Quang dai thật… Klein bất đắc dĩ thầm nghĩ.

“Không, căn bản là không có ai như thế cả.” Lão Kohler lắc đầu, chuyển nói, “Gần đây lại có người tổ chức đình công, nhiều lần tìm đến tôi, nói muốn đấu tranh vì giờ làm và mức tiền lương hợp lý.”

Trong thời đại này, chuyện ấy rất bình thường, nhưng lại có khả năng dẫn tới một hậu quả nghiêm trọng… Klein ngẫm nghĩ, nói:

“Lão lưu ý giúp tôi ai tổ chức chuyện này, nhưng đừng quá vội vàng, an toàn là ưu tiên hàng đầu.”

“Được.” Lão Kohler hắng giọng nói, “Mấy ngày nay có rất nhiều tay chân của đám băng đảng và thợ săn tiền thưởng đang tìm một người. Không biết tại sao nữa, hẳn là có kẻ treo thưởng rồi.”

“Tìm ai?” Klein cảm thấy thời tiết rét lạnh, bèn bưng cốc cà phê nóng lên hớp một ngụm.

Chất lỏng ấm áp chảy qua thực quản hắn, trôi xuống làm ấm dạ dày hắn.

Lão Kohler nghĩ nghĩ một hồi, mới nói:

“Một người đàn ông tên là Azcot Ings.”

Azcot Ings… Azcot Ings? Klein dời tầm mắt từ cốc cà phê lên mặt lão Kohler ngồi đối diện.

Chẳng phải đó là tên đầy đủ của thầy Azcot à? Sao tự dưng lại có người treo thưởng thầy ấy? Ince Zangwill? Klein dựa vào năng lực “Tên Hề”, ra vẻ lơ đãng, hỏi:

“Có nói đó là kiểu người thế nào không?”

Lão Kohler nhớ lại, trả lời:

“Hình như có huyết thống Balam, đã từng là, là giảng viên đại học.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện