Trong đồn cảnh sát Lewis phụ trách phố Minsk và khu vực xung quanh quảng trường.

Klein bắt tay với vị cảnh sát tiễn hắn.

“Vụ thư đe dọa này hẳn liên quan đến vụ án giết người liên hoàn trước kia rồi. Người tổ chức nhóm thám tử là vị thám tử lừng danh Isengard Stanton, đã bị tấn công chiều nay!”

“Làm ơn hãy coi trọng chuyện này.”

“Ngài Moriarty cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không xem nhẹ khả năng anh đề xuất, cũng sẽ báo cáo cho cấp trên ngay lập tức.”

“Cảm ơn các anh rất nhiều.” Klein đội mũ, đi ra cửa.

Nhìn thấy hai lá thư đe dọa và sự khiêu khích từ kẻ nghi là chủ nhân con chó ác ma, Klein chẳng hề ngần ngại báo án, gửi ngay chứng cứ đến cho đồn cảnh sát gần nhất. Hắn âm thầm hy vọng vụ việc sẽ được chuyển cho tiểu đội Kẻ Trừng Phạt hay Trái Tim Máy Móc sớm nhất có thể, có thế hắn mới được đặt trong sự bảo hộ của cường giả Người Phi Phàm chính phủ.

Dù hắn đã không còn cần lý do để giữ lại thân phận nhà thám tử, hoàn toàn có thể từ bỏ căn hộ số 15 phố Minsk, đổi chỗ ở, đổi thân phận, nhưng hắn nghi ngờ đây cũng có thể là mục đích của kẻ viết thư đe dọa:

Sử dụng nỗi sợ bị vạch trần của Người Phi Phàm tự do, thừa cơ ép mình chuyển đi trong đêm, sau đó lại nhân cơ hội tấn công vào lúc ấy.

Quả thật, cũng rất thích hợp ra tay khi mình đang trên đường đi báo án… Thời điểm mình ở nhà trước đó cũng thế… Hắn có mưu đồ khác à… Klein vừa nghi ngờ, vừa quay lại phố Minsk.

Hắn vừa xuống xe ngựa, nhờ ánh đèn đường và những hạt mưa lất phất, liền trông thấy một bóng hình lảng vảng trước cửa nhà.

Tim Klein thoạt ngừng một nhịp, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, vì hắn nhận ra người khách tới thăm là ai.

Đó là Stuart, vị thám tử tư có dáng người trung bình, hao gầy, mặt để râu quai nón, là người hâm mộ hắn.

Cũng không chủ quan được… Biết đâu “Ác Ma” lại có năng lực tương tự như “Người Không Mặt” thì sao? Klein nắm chặt gậy batoong, chậm rãi tới gần, sau đó mới thử lên tiếng thăm dò.

Thám tử Stuart chợt quay đầu, vẻ mặt vừa nôn nóng, vừa bối rối, nói:

“Ngài Moriarty, tôi nhận được một phong tư đe dọa, nội dung là ‘Tất cả các ngươi đều phải chết!’.”

“Anh cũng nhận được sao?” Klein ngạc nhiên thốt lên trong khi cảm thấy chuyện này cũng đã dự liệu được.

Stuart cũng là một trong những thám tử được Isengard Stanton triệu tập để điều tra vụ án giết người liên hoàn.

Stuart trợn mắt:

“Anh cũng thế à?”

“Đúng vậy.” Klein trịnh trọng gật đầu.

Còn không chỉ một cơ… Hắn thầm bổ sung.

“Tôi nên làm gì đây? Đầu tiên tôi đến tìm ngài Stanton, nhưng rồi nghe nói ông ta bị tấn công, nên lập tức tìm đến anh. Ôi, tạ ơn thần phù hộ, tôi vừa định rời đi!” Stuart thảng thốt.

Klein chỉ vào cửa:

“Chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.”

Vừa vào phòng khách, hắn lấy cớ đi vệ sinh, nhanh chóng tiến lên phía trên sương xám bói toán hai lần. Một là xác nhận xem đây có phải Stuart thật không, hai là “hỏi thăm” xem đêm nay có gặp nguy hiểm khá lớn không. Kết quả đều nhận được gợi ý khẳng định.

Nói cách khác, Stuart không phải là kẻ thù biến hình thành, mà đêm nay cũng gặp chuyện khá nguy hiểm.

Đương nhiên, nguy hiểm ấy có lẽ không xảy ra ngay trước mặt Klein, mà có khả năng là bị ai âm thầm phủi đi. Đây chính là giới hạn của bói toán. Tất cả những gì hắn nhận được chỉ là gợi ý nhất định, chứ không cách nào có được toàn bộ câu trả lời hay đáp án chuẩn xác.

Hơn nữa, loại giới hạn của thần bí học này cũng chẳng thể giải quyết được bằng cách loại trừ hay phân đôi 50/50.

Trở lại thế giới hiện thực, Klein nhấn nút bồn cầu tự hoại, âm thanh xoáy nước vang lên, hắn rửa tay rồi kéo cửa bước ra.

“Stuart, anh muốn dùng cà phê hay hồng trà?” Klein hỏi với vẻ mặt tỉnh bơ.

Stuart đứng lên, lắc đầu nói:

“Không, chúng ta cần thảo luận vấn đề chính. Dù trước kia tôi đã nhận không ít thư đe dọa, nhưng cũng không thể so với hôm nay, chắc chắn là hắn dùng máu tươi để viết rồi! Trực giác của tôi mách bảo, hắn nhất định sẽ thực hiện, và hắn có khả năng làm được!”

“Phải rồi, ngài Stanton bị tấn công cũng là hắn ra tay à?”

“Tôi e là vậy.” Klein bình tĩnh nói rồi ngồi xuống, “Chuyện này hẳn là liên quan đến vụ án giết người liên hoàn trước đó. Điểm chung giữa anh, tôi và ngài Stanton là đều nhúng tay vào vụ án này.”

Phản ứng của Stuart có vẻ hơi thái quá thì phải… Anh ta hoảng sợ vì ngài Stanton bị tấn công sao? Cùng lúc, Klein cẩn thận quan sát đối phương.

Bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, Stuart cũng trấn định không ít, lại ngồi xuống, suy tư nói:

“Có vẻ là thế thật…”

Anh ta còn chưa dứt lời, trong căn phòng lại vang lên âm thanh đing đang.

Có người kéo chuông cửa.

Stuart lập tức giật bắn, như chim sợ cành cong (*).

Klein hơi cau mày nhìn anh ta, đứng dậy mở cửa.

Hắn vừa cầm tay nắm, cảnh tượng bên ngoài đã hiện trong đầu.

Người đến thăm là nữ thám tử Kaslana mặc áo khoác nỉ xám và cô trợ lý Lydia tóc đỏ, cùng vài người đàn ông khác trông khá quen.

Đều là những thám tử mà ngài Stanton triệu tập lần trước… Quả nhiên… Klein vừa hồi tưởng lại, liền nhận ra ngay khách đến thăm nhà là ai.

Hắn kéo cửa ra, lùi lại hai bước.

Kaslana với đôi chân mày rậm, má hơi xệ, nhìn qua Klein và Stuart đằng sau, không hàn huyên gì, trực tiếp hỏi:

“Chúng tôi đều nhận được thư đe dọa, hẳn các anh cũng vậy, phải không?”

“Phải.” Klein trịnh trọng đáp lại.

Kaslana nói với hơi thở bạc trắng không thể che giấu:

“Chúng ta đều được ngài Stanton triệu tập để tham gia điều tra, phá án giết người liên hoàn kia. Đây là điểm chung duy nhất.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Klein chỉ vào phòng, “Chúng ta vào nhà rồi nói.”

Nhìn sáu vị thám tử lục tục đi vào, Klein nhanh chóng phân tích ý đồ của chủ nhân con chó ác ma:

Khuấy động lớn thế này, hẳn sớm muộn gì cũng sẽ đánh động sự chú ý của tổ chức Người Phi Phàm chính phủ. Ai mà biết được, nhỡ có một cường giả Bán Thần đang canh gác gần đây thì sao, hắn định trả thù kiểu gì? Hắn thuần túy chỉ là khiêu khích, khiến quân đội và Người Phi Phàm từ ba đại Giáo hội không thể gửi nhân lực tới bảo vệ nhiều thám tử tư như vậy, lực lượng vừa bị phát tán, cũng mệt mỏi vì không dám mất cảnh giác; mục tiêu làm tất cả những thứ này chủ yếu là để trả thù chuyện khi ấy sao?

Trong quá trình này, nói không chừng hắn còn có cơ hội xử lý vài vị Người Phi Phàm chính quy…

Mà đối với hành động của các thám tử tư, hắn sẽ án binh một thời gian dài, chờ đến lúc họ không còn phòng bị mới ra tay…

Đối với đám “Ác Ma” có thể dự báo trước nguy hiểm, đây là biện pháp khá có lợi cho đặc điểm của chúng.

Tuy nhiên, ba đại Giáo hội, quân đội và hoàng gia có nhiều cường giả, nhiều Vật Phong Ấn, thậm chí không thiếu Bán Thần, không thiếu Vật Phong Ấn cấp ‘1’ và cấp ‘0’. Chẳng lẽ chủ nhân con chó ác ma có thể chắc chắn sẽ không có năng lực hay vật phẩm nào khắc chế được đặc điểm này của hắn sao?

Không, tất nhiên hắn không dám rồi.

Thế lực phi phàm chính phủ, nhất là Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, Trái Tim Máy Móc, đã chiến đấu với “Ác Ma” không biết bao nhiêu năm rồi. Từ Kỷ thứ Tư, thậm chí là Kỷ thứ Ba cổ xưa, sẽ không thiếu sự tình tương tự.

Chủ nhân con chó ác ma kia nhiều nhất cũng chỉ Danh sách 5, chỉ cần sai một li, thậm chí không đến sai một li, đều có thể bị Bán Thần hoặc Vật Phong Ấn mạnh mẽ xé nát. Sao hắn còn dám thử kiểu này?

Hay nên nói là, hắn chỉ đơn thuần muốn trêu đùa tổ chức chính phủ, cũng không hành động, làm hết lần này đến lần khác…

Ừm, còn một khả năng nữa. Sử dụng thư đe dọa, khiến hơn nửa mục tiêu tập trung tại một chỗ, lợi dụng sự đối trọng giữa các tổ chức chính phủ lẫn nhau, cùng xu hướng thủ tục và quan liêu, khiến thời gian bị trì hoãn…

Việc ngài Isengard Stanton bị tấn công chắc hẳn đã được giao lại cho Trái Tim Máy Móc phụ trách khu vực quận Hilston, nhưng lần giết chết con chó ác ma lại chủ yếu là Kẻ Gác Đêm. Song phương nhất định là không giao tiếp quá chi tiết…

Ờ thì, cũng có thể phân phối dựa trên tín ngưỡng của ngài Stanton… Ông ta tín ngưỡng vị thần nào ấy nhỉ… Hình như mình không biết, cũng không đoán ra…

Tóm lại, nhiều thám tử tư như vậy, lại sống ở những địa điểm khác biệt với tôn giáo khác biệt, việc phân chia thẩm quyền là một vấn đề rắc rối, mà hợp tác hành động lại không dễ dàng được chấp nhận.

Giờ này, khắc này, người tiếp nhận cũng như âm thầm bảo hộ chúng ta hẳn chỉ là hai, ba Người Phi Phàm chính phủ, nhiều nhất là cấp độ chấp sự, không sử dụng Vật Phong Ấn vì nó quá mạnh mẽ, quá nguy hiểm. Mà một cường giả Bán Thần Danh sách cao cũng không đưa mắt về chuyện này nhanh như thế.

Điều này sẽ tạo cơ hội cho chủ nhân con chó ác ma.

Dù ba bốn nhóm Người Phi Phàm chính phủ đảm bảo có thể vây chết một người, thậm chí không chỉ một Danh sách 5, nhưng miễn là hắn nắm chắc thời cơ, vẫn có khả năng lớn đào thoát được.

Chỉ hai ba mươi giây, Klein đã suy đoán được hai, ba khả năng, cũng tự mình phán đoán bước đầu.

Liên tưởng đến kết quả xem bói tối nay sẽ có nguy hiểm khá lớn, Klein đăm chiêu gật đầu, đóng cửa phòng, tiến vào phòng khách, nhìn các vị thám tử người đứng người ngồi, nói:

“Mọi người đã báo cảnh sát chưa?”

Chỗ này cũng có hơn nửa thành viên trong buổi triệu tập thảo luận nọ… Hắn nhìn quanh một vòng, thầm đếm.

Kaslana thay mặt người khác, trả lời:

“Có người báo cảnh sát, có người định tìm ngài Stanton hoặc bạn bè thân quen. Cuối cùng, chúng tôi đã tụ tập lại với nhau, thảo luận nên tới thăm anh, một thám tử lừng danh.”

Klein nhẹ nhàng gật đầu, cố ý nói:

“Mọi người không cần quá lo lắng. Kẻ gửi thư đe dọa hẳn là muốn báo thù cho tên sát thủ liên hoàn kia, nhưng hắn chỉ có một người, nhiều nhất là có thêm một, hai tên đồng bọn. Còn chúng ta có tận tám thám tử, đều có kỹ năng chiến đấu, bắn súng, tại sao phải sợ chứ?”

“Bên cạnh đó, những người ngài Stanton triệu tập khi ấy không chỉ có chúng ta, những người nhận được thư đe dọa cũng vậy. Chỉ là họ không gặp mọi người, cũng không đến thăm tôi thôi.”

Nghe thấy những lời này, khuôn mặt Kaslana cùng trợ lý Lydia lộ ra biểu cảm nghi hoặc, tựa như không đảm bảo điều gì.

Một vị thám tử khác thì hít một hơi thật sâu:

“Ngài Moriarty, có lẽ anh nói đúng. Chúng ta không cần phải sợ hắn.”

“Nhưng hắn là một con rắn độc âm hiểm nấp trong bóng tối. Không ai biết lúc nào hắn sẽ phát động tấn công, cũng không cách nào phòng bị trước. Hơn nữa, hắn còn có thể làm hại người nhà chúng ta.”

“Người nhà sao?”

“Ôi, vợ tôi!”

“Không, thiên sứ bé bỏng của tôi!”

Các thám tử lập tức bị choáng ngợp trong mớ cảm xúc kịch liệt, phản ứng vô cùng khoa trương.

Đứng sau lưng Klein, Stuart càng thêm run rẩy, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ.

“Không, tôi không muốn thế đâu…” Anh ta thì thầm, cảm xúc gần như mất kiểm soát.

Ngay khi Klein và Kaslana có ý định trấn an họ, Stuart bất ngờ rút súng ngắn, ngắm thẳng vào sau đầu Klein!

Ánh mắt của anh ta đờ đẫn, tựa như cảm xúc đã hoàn toàn bùng nổ.

_______

(*) Chim sợ cành cong: mô tả người đã từng gặp những tình huống bị tổn thương và làm cho sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng sợ hay nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã từng xảy ra).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện