8 giờ tối, giáo đường Bội Thu.
Đổi lại trang phục thường, Klein nương theo hành vi kéo mép mũ chóp mà lặng lẽ nhìn quanh một vòng. Rồi, hắn mới bước vào đại sảnh, đi thẳng về phía Emlyn White đang đứng trước ba hàng nến ở sảnh phải.
Dưới chân ma cà rồng kia đặt một chiếc vali xách tay, dường như bên ngoài bọc trong một “Bức tường linh tính”.
Thấy Sherlock Moriarty đi tới, Emlyn đầu tiên là vui mừng, rồi lộ ra vẻ cảnh giác.
Anh ta khom người xuống cầm vali, hơi lùi lại vài bước, càng lúc càng đứng gần cha xứ Otlowski đang cầu nguyện hơn.
Sợ mình trắng trợn cướp đoạt vật liệu phi phàm thế cơ à… Klein dừng ở khoảng cách hơn ba mét, mỉm cười:
“Trước hết để tôi xác nhận xem kia có đúng là hai món vật liệu tôi cần không đã.”
Emlyn White đưa tay sửa tóc, nâng vali da lên trước ngực, bấm nút mở bộp một cái.
“Bức tường linh tính” cũng vì thế mà vỡ vụn, hóa thành một cơn gió nhẹ bay vòng qua sảnh cầu nguyện.
Đã mở linh thị từ trước, lúc này Klein liền nhìn thấy những chùm ánh sáng chói lọi, chính là linh tính tỏa sáng của rất nhiều đặc tính phi phàm.
Bên trong vali da có hai cái hộp nhỏ, một làm từ thiếc trắng in hoa văn phong cách cổ xưa dày nặng, một thuần bằng giấy.
Emlyn dùng một tay nâng vali da, tay còn lại mở chiếc hộp thiếc trắng hơi xỉn. Vật phẩm bên trong trông giống như một quả óc chó đã bóc vỏ, có màu nâu vàng với những đường vân lồi lõm của đại não.
Trong ánh nến chập chờn, nó liên tục biến đổi hình dạng, lúc thì xám trắng nhăn nheo, khi lại nâu sẫm bóng loáng, rồi thỉnh thoảng hòa lẫn hai màu, phác họa nên “gương mặt” không có ngũ quan.
Vừa thấy nó, Klein đã cảm giác lực lượng ma dược đã hoàn toàn tiêu hóa và dung nhập hơi dao động một chút, tựa như hiện tượng kỳ lạ của hai nam chân trái cực.
Hắn dùng năng lực “Tên Hề” cố khống chế cơ thể, đè cảm giác hấp dẫn lẫn nhau này xuống. Trong lòng hắn đã rất rõ, đó chính là tuyến yên biến dị của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt hàng thật giá thật.
Xem ra điều Russel Đại Đế suy đoán trong nhật ký là khả thi. Vật phẩm Danh sách cao của cùng đường tắt sẽ vô thức hấp dẫn những Danh sách thấp và Danh sách trung tới gần chúng, còn có khuynh hướng tụ hợp ở một chỗ… Mặc dù tuyến yên biến dị của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt còn rất xa mới tính là vật liệu Danh sách cao, không có loại lực hấp dẫn kỳ diệu kia; song bản thân nó tụ tập đủ nhiều đặc tính phi phàm, cộng thêm việc mình đã tiêu hóa toàn bộ ma dược Danh sách 7, nên khi hai bên ở khoảng cách gần, liền xuất hiện dấu hiệu tương tự…
Trước kia mình không nhận ra, vì một là cấp độ vật liệu phi phàm tương ứng vốn thấp, hai là thực lực bản thân còn kém, Danh sách chưa đủ… Phải rồi, mỗi lần tiêu hóa xong ma dược, dường như xung quanh mình đều xuất hiện tinh không hư ảo, lập lòe lấp lánh, giữa chúng lại có sự hấp dẫn lẫn nhau, muốn đến gần nhau… Đây cũng có thể chính là khung cảnh của định luật đặc tính phi phàm “tụ hợp” trong cùng một đường tắt. Hơn nữa, “cấp độ” càng cao, lực hút càng mạnh…
Nếu thế, liệu đặc tính phi phàm của đường tắt gần có phù hợp với định luật này không? Klein mặt không đổi sắc, hồi tưởng lại những chi chép trong nhật ký Russel, cũng kết hợp với kinh nghiệm ba lần tiêu hóa ma dược, sơ bộ xác định là tồn tại một định luật nào đó.
Emlyn White cảnh giác liếc nhìn hắn, nhanh chóng đóng hộp thiếc lại, mở hộp giấy ra.
Trong hộp giấy độn một đống bông, nằm giữa là một bình thủy tinh chứa chất lỏng loại 200 ml. Nó rỗng một nửa, nửa còn lại thì ngập trong chất lỏng sền sệt có thể thay đổi màu sắc dựa theo ánh sáng.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Emlyn đóng hộp giấy lại.
“Tôi muốn xác nhận thêm lần nữa.” Klein móc một đồng xu ra, để nó lăn qua lăn lại giữa hai ngón tay như sinh vật sống.
Coong!
Đồng xu bắn lên, lại rơi xuống, đáp yên vị giữa lòng bàn tay Klein.
Lần này, hình người hướng lên trên, biểu thị khẳng định.
Klein nhẹ nhàng gật đầu, lấy từ trong đủ các loại túi áo túi quần ra từng chồng tiền mặt, mệnh giá có 10 bảng, có 5 bảng, cũng có 1 bảng.
“1450 bảng.” Klein xếp từng chồng tiền mặt lên thành một xấp dày, đặt xuống mặt bàn bên cạnh.
“Lùi lại mấy bước, không, năm bước!” Emlyn cẩn thận kêu lên.
Klein cười, giơ hai tay lên rồi lùi về sau năm bước.
Emlyn cẩn thận di chuyển từng li từng tí một qua, kiểm tra xem xấp tiền mặt kia có phải giấy trắng hay không.
Sau khi đếm đi đếm lại, anh ta ném chiếc vali da về phía đối tác.
Klein giật nảy mình, phán đoán nhanh nhạy đón được chiếc vali da.
Hắn sợ bình thủy tinh sẽ vỡ nát, khiến máu Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt sẽ thấm ra ngoài.
Còn Emlyn White thì nhân cơ hội thu sạch chỗ tiền mặt kia, nhanh chóng rút lui về chỗ cạnh cha xứ Otlowski.
Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc kiểm tra số lượng và độ thật giả.
Thấy cảnh này, Klein không khỏi nhớ lại hình ảnh vừa này, bỗng hơi xấu hổ:
Hắn và Emlyn đã biến giáo đường hoàn hảo tươi đẹp của Mẫu Thần Đại Địa này thành nơi tương tự như hiện trường giao dịch súng đạn hay buôn ma túy…
Sau khi xác nhận tình trạng ổn định của hai món vật liệu, Klein búng tay, khiến từng que diêm để trong những túi áo riêng biệt bốc cháy, một ngọn lửa cháy bùng lên, bao bọc toàn bộ cơ thể hắn.
Đến khi lửa tắt, hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
—Thường xuyên tới thăm Emlyn White tại giáo đường Bội Thu, hắn cũng không ngại bị cha xứ Otlowski phát hiện mình chính là Người Phi Phàm đã thanh trừ nhân cách đen tối của ông ta, thậm chí còn cảm thấy từ chuyện này có thể dính chút giao tình.
Emlyn vẫn đang đếm tiền chợt ngẩng đầu lên nhìn tràng cảnh này, sửng sốt mất đúng hai giây.
Anh ta mấp máy môi, lẩm bẩm:
“Vali da của tôi…”
“Hộp thiếc của tôi…”
…
Trên con đường được chiếu sáng bởi đèn khí gas, một chiếc xe ngựa chạy ngang qua từng vũng nước, hướng thẳng tới biên giới quận Hoàng Hậu.
Filth kể lại từ đầu chí cuối chuyện mình mới có thầy giáo và lại uống thêm một phần ma dược “Người Học Việc” cho Hugh Durza nghe.
Sau khi xác nhận bạn mình không có dấu hiệu mất khống chế, Hugh liền nhìn những cây đèn đường cao hơn mình ngoài cửa sổ, nghi hoặc nói:
“Tớ luôn lấy làm lạ. Tại sao lại dùng hình thức bảo tồn vật liệu chứ không phải bảo tồn ma dược? Thầy cậu hoàn toàn có thể điều chế ma dược trước rồi mới mang tới, chứ đâu cần bận rộn tại chỗ.”
Filth cười nhạt:
“Lúc tớ hỏi thầy vấn đề này, thầy nói, chủ yếu có hai nguyên nhân. Một là vật liệu phi phàm khác biệt sẽ có cách sử dụng khác biệt, điều phối thành ma dược không phải là biện pháp có thể sử dụng linh hoạt. Hai là đặc tính phi phàm ở dạng rắn có thể bảo tồn vĩnh viễn, nhưng sau khi biến thành ma dược thì không còn được như thế nữa, trừ phi có kỹ thuật cách ly đặc biệt.”
“Tại sao lại thế?” Hugh kinh ngạc hỏi lại, “Nó có phải là những loại thuốc thông thường hay vũ phí phi phàm có lính tính bị phân tán và suy giảm từng ngày đâu.”
Filth không định cười, nhưng không còn cách nào khác ngoài duy trì vẻ mặt tươi tỉnh:
“Không phải là vấn đề đặc tính bị hao mòn. Mà là vật liệu phi phàm một khi đã biến thành ma dược, thì không chỉ mỗi nhân loại mới hấp thu được, mà kể cả những sinh vật khác, thậm chí vật liệu vô tri vô giác cũng có thể hấp thu. Chỉ là thời gian sẽ lâu hơn nhiều. Ví dụ, tớ dùng bình thủy tinh đựng ma dược, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì. Nhưng nếu để đó vài ngày, chiếc bình thủy tinh đó có thể sẽ hoàn toàn “uống” hết ma dược, thậm chí có khi còn sinh ra trí thông minh nhất định. Đương nhiên, thầy tớ đã giải thích là tình huống này có tác dụng phụ rất lớn, sẽ giống những gì người mất khống chế để lại.”
“Bảy Giáo hội chính thống và một số thế lực bí ẩn có nắm giữ kỹ thuật cách ly đặc biệt, nhưng nó cũng rất phiền phức, sẽ chẳng dùng cho những ma dược Danh sách từ thấp đến trung đâu.”
“Thần kỳ thật đấy!” Hugh cảm thán từ tận đáy lòng.
Cô lại nhìn ra đường một chút, trầm giọng:
“Sắp đến nơi rồi.”
Cô và Filth đang tới tham gia tụ hội Người Phi Phàm do ngài A triệu tập.
Filth lòng đau như cắt, cười nói:
“Hy vọng lần này sẽ có túi dạ dày của Thực Linh giả.”
Thầy của cô nàng, Dorian Gray, trước khi rời đi đã dạy cô cách đóng vai, cũng cho cô phối phương ma dược của “Bậc Thầy Ảo Thuật”, bảo cô thử tự tìm kiếm vật liệu phi phàm. Nếu đã tiêu hóa xong ma dược “Người Học Việc” mà vẫn chưa thu thập đủ, thì viết thư mời ông giúp.
Điều này khiến Filth lâm vào trạng thái mông lung:
Tại sao trước kia mình tốn nhiều tiền như thế để mua phối phương “Bậc Thầy Ảo Thuật” và phương pháp đóng vai chứ?
Cho tới giờ, tác dụng lớn nhất, không thể thay thế nhất của Hội Tarot đối với mình chính là các chỉ dạy về những điều cần lưu ý của ngài ‘Người Treo Ngược’ và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, cùng với thao tác quấy nhiễu xem bói của ngài ‘Kẻ Khờ’. Nếu không, mình đã sớm bị thầy phát hiện có vấn đề, không cách nào trở thành học trò của thầy…
Hầy, thôi coi đây là cái giá phải trả để loại bỏ nguyền rủa từ trăng tròn vậy…
Ý nghĩ vừa chạy dọc qua, Filth đột nhiên nhận ra tòa nhà nơi ngài A tổ chức tụ hội có dấu hiệu sụp đổ rõ ràng, thậm chí khắp nơi đều có vết cháy đen sì.
Nơi này từng diễn ra một trận chiến kịch liệt… Ai đã đối phó với ngài A thế? Tổ chức chính phủ à? Filth lập tức ra hiệu cho Hugh, phân phó nài ngựa:
“Không phải chỗ này, đi tiếp hai con phố nữa.”
…
“Cứ điểm của Hội Cực Quang bị phát hiện, tổ chức khủng bố chịu thất bại nghiêm trọng.”
Sáng hôm sau, Klein vừa lật báo ra đã thấy tin này.
“Chúc ngài A chết trong lần vây quét này.” Hắn trang trọng vẽ một mặt trăng đỏ tươi trước lồng ngực.
Hắn đã ném hết tuyến yên biến dị và máu của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt vừa giao dịch tối qua lên phía trên sương xám, tránh làm mất.
Dù mình có chết, chúng cũng không mất được… Klein nhai một miếng thịt xông khói, vô cùng yên lòng.
Sau cuộc mua bán tối qua, tiền mặt của hắn lại một lần nữa rớt xuống dưới 1000 bảng, chỉ còn 735 bảng. Điều này có nghĩa là nó chỉ đủ mua tóc Naga biển Sâu, chứ đặc tính u ảnh da người thì chịu thua.
Vừa không có manh mối, vừa không có tiền, Klein nghỉ ngơi ở nhà cả một buổi sáng. Đến khi dùng xong bữa trưa, hắn mới mặc đồ chỉnh tề đi ra ngoài, tiến thẳng tới khu vực cầu Backlund.
Lúc trước, hắn đã ước định với Carlsen của Trái Tim Máy Móc, nếu có tình báo gì thì đến quán rượu “May Mắn” gần bến cảng Tây Balam tìm đối phương. Nếu là tin tức đặc biệt quan trọng mà đối phương lại vắng mặt thì trực tiếp tới giáo đường Leverage. Dù gì Sherlock Moriarty cũng không phải thành viên của tổ chức bí ẩn nào, nên không cần hành động cẩn thận.
Quán rượu “May Mắn” không đông khách vào buổi trưa, Klein liếc mắt cũng thấy Carlsen đang ngồi ở góc quầy bar, uống rượu trong cô độc.
Hắn đi tới gõ mặt bàn, trầm giọng tố cáo:
“Quận Đông có rất nhiều người truyền bá tín ngưỡng Chúa Sáng Thế nguyên sơ.”
Carlsen uống rượu ủ từ lúa mạch nguyên chất, chỉ đáp ngắn:
“Tôi biết rồi.”
Quả nhiên… Klein thầm nhủ, chuyển nói:
“Tôi có manh mối liên quan tới một lăng mộ quý tộc từ Kỷ thứ Tư.”
“Á?”
Carlsen dừng động tác bưng cốc, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Klein, vô thức đẩy cặp kính dày cộp.
Nhưng rồi, anh ta nhận ra thám tử Sherlock Moriarty không miêu tả thêm gì nữa, ngược lại còn nhìn về phía nhân viên pha chế, thản nhiên cười nói:
“Một ly bia South Wales.”
Đổi lại trang phục thường, Klein nương theo hành vi kéo mép mũ chóp mà lặng lẽ nhìn quanh một vòng. Rồi, hắn mới bước vào đại sảnh, đi thẳng về phía Emlyn White đang đứng trước ba hàng nến ở sảnh phải.
Dưới chân ma cà rồng kia đặt một chiếc vali xách tay, dường như bên ngoài bọc trong một “Bức tường linh tính”.
Thấy Sherlock Moriarty đi tới, Emlyn đầu tiên là vui mừng, rồi lộ ra vẻ cảnh giác.
Anh ta khom người xuống cầm vali, hơi lùi lại vài bước, càng lúc càng đứng gần cha xứ Otlowski đang cầu nguyện hơn.
Sợ mình trắng trợn cướp đoạt vật liệu phi phàm thế cơ à… Klein dừng ở khoảng cách hơn ba mét, mỉm cười:
“Trước hết để tôi xác nhận xem kia có đúng là hai món vật liệu tôi cần không đã.”
Emlyn White đưa tay sửa tóc, nâng vali da lên trước ngực, bấm nút mở bộp một cái.
“Bức tường linh tính” cũng vì thế mà vỡ vụn, hóa thành một cơn gió nhẹ bay vòng qua sảnh cầu nguyện.
Đã mở linh thị từ trước, lúc này Klein liền nhìn thấy những chùm ánh sáng chói lọi, chính là linh tính tỏa sáng của rất nhiều đặc tính phi phàm.
Bên trong vali da có hai cái hộp nhỏ, một làm từ thiếc trắng in hoa văn phong cách cổ xưa dày nặng, một thuần bằng giấy.
Emlyn dùng một tay nâng vali da, tay còn lại mở chiếc hộp thiếc trắng hơi xỉn. Vật phẩm bên trong trông giống như một quả óc chó đã bóc vỏ, có màu nâu vàng với những đường vân lồi lõm của đại não.
Trong ánh nến chập chờn, nó liên tục biến đổi hình dạng, lúc thì xám trắng nhăn nheo, khi lại nâu sẫm bóng loáng, rồi thỉnh thoảng hòa lẫn hai màu, phác họa nên “gương mặt” không có ngũ quan.
Vừa thấy nó, Klein đã cảm giác lực lượng ma dược đã hoàn toàn tiêu hóa và dung nhập hơi dao động một chút, tựa như hiện tượng kỳ lạ của hai nam chân trái cực.
Hắn dùng năng lực “Tên Hề” cố khống chế cơ thể, đè cảm giác hấp dẫn lẫn nhau này xuống. Trong lòng hắn đã rất rõ, đó chính là tuyến yên biến dị của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt hàng thật giá thật.
Xem ra điều Russel Đại Đế suy đoán trong nhật ký là khả thi. Vật phẩm Danh sách cao của cùng đường tắt sẽ vô thức hấp dẫn những Danh sách thấp và Danh sách trung tới gần chúng, còn có khuynh hướng tụ hợp ở một chỗ… Mặc dù tuyến yên biến dị của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt còn rất xa mới tính là vật liệu Danh sách cao, không có loại lực hấp dẫn kỳ diệu kia; song bản thân nó tụ tập đủ nhiều đặc tính phi phàm, cộng thêm việc mình đã tiêu hóa toàn bộ ma dược Danh sách 7, nên khi hai bên ở khoảng cách gần, liền xuất hiện dấu hiệu tương tự…
Trước kia mình không nhận ra, vì một là cấp độ vật liệu phi phàm tương ứng vốn thấp, hai là thực lực bản thân còn kém, Danh sách chưa đủ… Phải rồi, mỗi lần tiêu hóa xong ma dược, dường như xung quanh mình đều xuất hiện tinh không hư ảo, lập lòe lấp lánh, giữa chúng lại có sự hấp dẫn lẫn nhau, muốn đến gần nhau… Đây cũng có thể chính là khung cảnh của định luật đặc tính phi phàm “tụ hợp” trong cùng một đường tắt. Hơn nữa, “cấp độ” càng cao, lực hút càng mạnh…
Nếu thế, liệu đặc tính phi phàm của đường tắt gần có phù hợp với định luật này không? Klein mặt không đổi sắc, hồi tưởng lại những chi chép trong nhật ký Russel, cũng kết hợp với kinh nghiệm ba lần tiêu hóa ma dược, sơ bộ xác định là tồn tại một định luật nào đó.
Emlyn White cảnh giác liếc nhìn hắn, nhanh chóng đóng hộp thiếc lại, mở hộp giấy ra.
Trong hộp giấy độn một đống bông, nằm giữa là một bình thủy tinh chứa chất lỏng loại 200 ml. Nó rỗng một nửa, nửa còn lại thì ngập trong chất lỏng sền sệt có thể thay đổi màu sắc dựa theo ánh sáng.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Emlyn đóng hộp giấy lại.
“Tôi muốn xác nhận thêm lần nữa.” Klein móc một đồng xu ra, để nó lăn qua lăn lại giữa hai ngón tay như sinh vật sống.
Coong!
Đồng xu bắn lên, lại rơi xuống, đáp yên vị giữa lòng bàn tay Klein.
Lần này, hình người hướng lên trên, biểu thị khẳng định.
Klein nhẹ nhàng gật đầu, lấy từ trong đủ các loại túi áo túi quần ra từng chồng tiền mặt, mệnh giá có 10 bảng, có 5 bảng, cũng có 1 bảng.
“1450 bảng.” Klein xếp từng chồng tiền mặt lên thành một xấp dày, đặt xuống mặt bàn bên cạnh.
“Lùi lại mấy bước, không, năm bước!” Emlyn cẩn thận kêu lên.
Klein cười, giơ hai tay lên rồi lùi về sau năm bước.
Emlyn cẩn thận di chuyển từng li từng tí một qua, kiểm tra xem xấp tiền mặt kia có phải giấy trắng hay không.
Sau khi đếm đi đếm lại, anh ta ném chiếc vali da về phía đối tác.
Klein giật nảy mình, phán đoán nhanh nhạy đón được chiếc vali da.
Hắn sợ bình thủy tinh sẽ vỡ nát, khiến máu Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt sẽ thấm ra ngoài.
Còn Emlyn White thì nhân cơ hội thu sạch chỗ tiền mặt kia, nhanh chóng rút lui về chỗ cạnh cha xứ Otlowski.
Lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc kiểm tra số lượng và độ thật giả.
Thấy cảnh này, Klein không khỏi nhớ lại hình ảnh vừa này, bỗng hơi xấu hổ:
Hắn và Emlyn đã biến giáo đường hoàn hảo tươi đẹp của Mẫu Thần Đại Địa này thành nơi tương tự như hiện trường giao dịch súng đạn hay buôn ma túy…
Sau khi xác nhận tình trạng ổn định của hai món vật liệu, Klein búng tay, khiến từng que diêm để trong những túi áo riêng biệt bốc cháy, một ngọn lửa cháy bùng lên, bao bọc toàn bộ cơ thể hắn.
Đến khi lửa tắt, hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
—Thường xuyên tới thăm Emlyn White tại giáo đường Bội Thu, hắn cũng không ngại bị cha xứ Otlowski phát hiện mình chính là Người Phi Phàm đã thanh trừ nhân cách đen tối của ông ta, thậm chí còn cảm thấy từ chuyện này có thể dính chút giao tình.
Emlyn vẫn đang đếm tiền chợt ngẩng đầu lên nhìn tràng cảnh này, sửng sốt mất đúng hai giây.
Anh ta mấp máy môi, lẩm bẩm:
“Vali da của tôi…”
“Hộp thiếc của tôi…”
…
Trên con đường được chiếu sáng bởi đèn khí gas, một chiếc xe ngựa chạy ngang qua từng vũng nước, hướng thẳng tới biên giới quận Hoàng Hậu.
Filth kể lại từ đầu chí cuối chuyện mình mới có thầy giáo và lại uống thêm một phần ma dược “Người Học Việc” cho Hugh Durza nghe.
Sau khi xác nhận bạn mình không có dấu hiệu mất khống chế, Hugh liền nhìn những cây đèn đường cao hơn mình ngoài cửa sổ, nghi hoặc nói:
“Tớ luôn lấy làm lạ. Tại sao lại dùng hình thức bảo tồn vật liệu chứ không phải bảo tồn ma dược? Thầy cậu hoàn toàn có thể điều chế ma dược trước rồi mới mang tới, chứ đâu cần bận rộn tại chỗ.”
Filth cười nhạt:
“Lúc tớ hỏi thầy vấn đề này, thầy nói, chủ yếu có hai nguyên nhân. Một là vật liệu phi phàm khác biệt sẽ có cách sử dụng khác biệt, điều phối thành ma dược không phải là biện pháp có thể sử dụng linh hoạt. Hai là đặc tính phi phàm ở dạng rắn có thể bảo tồn vĩnh viễn, nhưng sau khi biến thành ma dược thì không còn được như thế nữa, trừ phi có kỹ thuật cách ly đặc biệt.”
“Tại sao lại thế?” Hugh kinh ngạc hỏi lại, “Nó có phải là những loại thuốc thông thường hay vũ phí phi phàm có lính tính bị phân tán và suy giảm từng ngày đâu.”
Filth không định cười, nhưng không còn cách nào khác ngoài duy trì vẻ mặt tươi tỉnh:
“Không phải là vấn đề đặc tính bị hao mòn. Mà là vật liệu phi phàm một khi đã biến thành ma dược, thì không chỉ mỗi nhân loại mới hấp thu được, mà kể cả những sinh vật khác, thậm chí vật liệu vô tri vô giác cũng có thể hấp thu. Chỉ là thời gian sẽ lâu hơn nhiều. Ví dụ, tớ dùng bình thủy tinh đựng ma dược, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì. Nhưng nếu để đó vài ngày, chiếc bình thủy tinh đó có thể sẽ hoàn toàn “uống” hết ma dược, thậm chí có khi còn sinh ra trí thông minh nhất định. Đương nhiên, thầy tớ đã giải thích là tình huống này có tác dụng phụ rất lớn, sẽ giống những gì người mất khống chế để lại.”
“Bảy Giáo hội chính thống và một số thế lực bí ẩn có nắm giữ kỹ thuật cách ly đặc biệt, nhưng nó cũng rất phiền phức, sẽ chẳng dùng cho những ma dược Danh sách từ thấp đến trung đâu.”
“Thần kỳ thật đấy!” Hugh cảm thán từ tận đáy lòng.
Cô lại nhìn ra đường một chút, trầm giọng:
“Sắp đến nơi rồi.”
Cô và Filth đang tới tham gia tụ hội Người Phi Phàm do ngài A triệu tập.
Filth lòng đau như cắt, cười nói:
“Hy vọng lần này sẽ có túi dạ dày của Thực Linh giả.”
Thầy của cô nàng, Dorian Gray, trước khi rời đi đã dạy cô cách đóng vai, cũng cho cô phối phương ma dược của “Bậc Thầy Ảo Thuật”, bảo cô thử tự tìm kiếm vật liệu phi phàm. Nếu đã tiêu hóa xong ma dược “Người Học Việc” mà vẫn chưa thu thập đủ, thì viết thư mời ông giúp.
Điều này khiến Filth lâm vào trạng thái mông lung:
Tại sao trước kia mình tốn nhiều tiền như thế để mua phối phương “Bậc Thầy Ảo Thuật” và phương pháp đóng vai chứ?
Cho tới giờ, tác dụng lớn nhất, không thể thay thế nhất của Hội Tarot đối với mình chính là các chỉ dạy về những điều cần lưu ý của ngài ‘Người Treo Ngược’ và tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, cùng với thao tác quấy nhiễu xem bói của ngài ‘Kẻ Khờ’. Nếu không, mình đã sớm bị thầy phát hiện có vấn đề, không cách nào trở thành học trò của thầy…
Hầy, thôi coi đây là cái giá phải trả để loại bỏ nguyền rủa từ trăng tròn vậy…
Ý nghĩ vừa chạy dọc qua, Filth đột nhiên nhận ra tòa nhà nơi ngài A tổ chức tụ hội có dấu hiệu sụp đổ rõ ràng, thậm chí khắp nơi đều có vết cháy đen sì.
Nơi này từng diễn ra một trận chiến kịch liệt… Ai đã đối phó với ngài A thế? Tổ chức chính phủ à? Filth lập tức ra hiệu cho Hugh, phân phó nài ngựa:
“Không phải chỗ này, đi tiếp hai con phố nữa.”
…
“Cứ điểm của Hội Cực Quang bị phát hiện, tổ chức khủng bố chịu thất bại nghiêm trọng.”
Sáng hôm sau, Klein vừa lật báo ra đã thấy tin này.
“Chúc ngài A chết trong lần vây quét này.” Hắn trang trọng vẽ một mặt trăng đỏ tươi trước lồng ngực.
Hắn đã ném hết tuyến yên biến dị và máu của Thợ Săn Não Bộ Nghìn Mặt vừa giao dịch tối qua lên phía trên sương xám, tránh làm mất.
Dù mình có chết, chúng cũng không mất được… Klein nhai một miếng thịt xông khói, vô cùng yên lòng.
Sau cuộc mua bán tối qua, tiền mặt của hắn lại một lần nữa rớt xuống dưới 1000 bảng, chỉ còn 735 bảng. Điều này có nghĩa là nó chỉ đủ mua tóc Naga biển Sâu, chứ đặc tính u ảnh da người thì chịu thua.
Vừa không có manh mối, vừa không có tiền, Klein nghỉ ngơi ở nhà cả một buổi sáng. Đến khi dùng xong bữa trưa, hắn mới mặc đồ chỉnh tề đi ra ngoài, tiến thẳng tới khu vực cầu Backlund.
Lúc trước, hắn đã ước định với Carlsen của Trái Tim Máy Móc, nếu có tình báo gì thì đến quán rượu “May Mắn” gần bến cảng Tây Balam tìm đối phương. Nếu là tin tức đặc biệt quan trọng mà đối phương lại vắng mặt thì trực tiếp tới giáo đường Leverage. Dù gì Sherlock Moriarty cũng không phải thành viên của tổ chức bí ẩn nào, nên không cần hành động cẩn thận.
Quán rượu “May Mắn” không đông khách vào buổi trưa, Klein liếc mắt cũng thấy Carlsen đang ngồi ở góc quầy bar, uống rượu trong cô độc.
Hắn đi tới gõ mặt bàn, trầm giọng tố cáo:
“Quận Đông có rất nhiều người truyền bá tín ngưỡng Chúa Sáng Thế nguyên sơ.”
Carlsen uống rượu ủ từ lúa mạch nguyên chất, chỉ đáp ngắn:
“Tôi biết rồi.”
Quả nhiên… Klein thầm nhủ, chuyển nói:
“Tôi có manh mối liên quan tới một lăng mộ quý tộc từ Kỷ thứ Tư.”
“Á?”
Carlsen dừng động tác bưng cốc, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Klein, vô thức đẩy cặp kính dày cộp.
Nhưng rồi, anh ta nhận ra thám tử Sherlock Moriarty không miêu tả thêm gì nữa, ngược lại còn nhìn về phía nhân viên pha chế, thản nhiên cười nói:
“Một ly bia South Wales.”
Danh sách chương