Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
…Không để mình nhắc luôn… May thật, mình đang ngại mở miệng đề cập đến chủ đề này… Klein thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cân nhắc đến nhân cách của Gehrman Sparrow, hắn bình thản đáp:
“Tôi không lợi dụng ý tốt của người khác.”
Dứt lời, hắn bỗng hơi hối hận. Hắn sợ ‘Trung Tướng Núi Băng’ sẽ đổi ý thật.
Tròng mắt xanh trong của Edwina khẽ hấp háy:
“Chỉ có duy nhất một điều kiện, nếu anh nghiên cứu ra thứ gì, hãy nói kết quả cho tôi.”
Phù… Klein không xoáy vào vấn đề này nữa, gật đầu:
“Được.”
Khoảng một phút sau, hắn ôm chiếc chìa khóa sắt đen có kích cỡ to bằng đàn lia và quay trở về phòng mình.
Đúng lúc ấy, một giọng ca tha thiết vọng lên từ boong trước:
“Thật mê mẩn làm sao, là đôi mắt em đó, hệt ánh nắng ban mai;
Khi màn đêm buông xuống, khi mặt trời ngủ yên, còn mình tôi đơn côi, tê tái trong nhung nhớ, vấn vương với nỗi niềm, mòn mỏi chờ vệt sáng;
Ôi quyến rũ xiết bao, tựa ánh nắng sớm mai, ấy là đôi mắt em…” (*)
Klein vô thức lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Hắn trông thấy đống lửa trại đã được đốt lên, thủy thủ đoàn Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đang rảnh rỗi túm tụm vây quanh. Người nướng thịt, nướng cá hoặc uống bia ừng ực; người hưng phấn nhảy múa ngẫu nhiên theo tiếng hát của ‘Ca Sĩ’ Orpheus. Bầu không khí hân hoan rộn ràng đến lạ.
Mùi mỡ nướng chảy xèo xèo lan tỏa khắp không gian, thoang thoảng bay lên trên. Klein bắt gặp Anderson Hood đứng giữa đám hải tặc, ăn uống nom rất phấn chấn và vui vẻ. Thỉnh thoảng anh còn gào lên rồi kể chuyện tấu hài, hệt như thể đã trở thành một thuyền viên của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, chẳng còn một xíu dấu hiệu nào bị bài xích như trước. Trái ngược với anh, Danitz không có mặt trong đám đông. Ít nhất Klein cũng không nhìn thấy gã ở gần đám người ‘Da Sắt’ hay ‘Thùng Phuy’.
Miễn là không khiêu khích thì tên Anderson này vẫn giỏi giao tiếp ra phết… Chắc đây là năng lực thu thập thông tin của một “Nhà m Mưu” nhỉ? Ừm, hắn đẩy hết hận thù sang mình rồi còn gì…
Không biết sau sự kiện lần này, Danitz có quyết chí nỗ lực không đây. Nếu hắn có thể trau dồi bản thân, tăng thực lực mạnh lên, thì với tư cách là “Kẻ Khờ”, mình sẽ có thêm một cấp dưới mà không phải là chính mình, không cần thường xuyên thể hiện trạng thái ba ngôi nữa. Haha, cuối cùng thực thể bí ẩn là mình đây cũng sở hữu một tín đồ thực thụ - một cán sự mình có thể thẳng tay giao việc cho rồi, dù tạm thời mới chỉ giới hạn ở mỗi Danitz thôi… Nhưng buộc phải nói rằng, vẫn thảm quá đi à…
Vừa thở dài, Klein vừa chuẩn bị nghi thức để hiến tế chiếc chìa khóa Cự Nhân lên phía trên sương xám.
Đúng lúc này, linh cảm tự dưng được kích hoạt, hắn bèn mở linh thị theo bản năng rồi nhìn sang bên cạnh.
Từng cái xương trắng hếu trồi lên và tạo thành một người đưa tin với hai ngọn lửa đen bập bùng trong hốc mắt.
Nửa thân dưới của người đưa tin này vẫn chìm trong sàn nên phần đầu nó chỉ cao gần bằng Gehrman Sparrow chứ không xuyên qua nóc phòng. Song, lòng bàn tay cầm thư của nó vẫn to đến nỗi có thể dễ dàng nắm lấy đầu Klein.
Lần này thầy Azik hồi âm nhanh ghê… Vừa lịch sự gật đầu, Klein vừa nhận thư và nhanh tay dỡ ra.
Đang chuẩn bị đọc nội dung thư, hắn bỗng nhận thấy người đưa tin xương trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ thay vì biến mất ngay sau khi đã chuyển xong thư.
“Còn việc gì à?” Klein ngỡ ngàng hỏi.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, đoạn bổ sung ngay:
“Nếu cần hồi âm, ta sẽ triệu hồi ngươi lần nữa.”
Cái đầu to lớn của người đưa tin xương trắng gật gật, cả cơ thể nó cũng theo đó mà đổ sụp xuống như thác nước để trở về Minh giới.
Lần trước quý cô Renette Tinicole đã đứng chờ mình hồi âm rồi, lần này người đưa tin xương trắng cũng thế… Chẳng lẽ đây là luật mới của giới người đưa tin sao? Phì! Làm quái gì có thứ gọi là giới người đưa tin chứ, họ đều được triệu hồi độc lập cả, và phần lớn người đưa tin cũng chỉ làm bán thời gian thôi… Ừm, người đưa tin xương trắng vừa rồi mang lại cho mình cảm giác nó phải chịu oan ức gì đó thì phải… Klein lắc đầu, trút bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ rồi tập trung vào lá thư của thầy Azik:
[…Đơn giản mà nói, bắt đầu thăng cấp lên Danh sách 4 là sẽ đạt được thần tính. Đó là một quá trình từ từ tiến hóa thành sinh vật thần thoại và kết thúc ở Danh sách 2. Thế nên mới có sự khác biệt về bản chất giữa Thiên Sứ và Thánh Giả. Ở thời cổ đại xa xưa, Thiên Sứ còn được gọi là Tòng Thần.
Mỗi Bán Thần, bao gồm cả Thánh Giả và Thiên Sứ, đều có hình thái sinh vật thần thoại của riêng mình. Đây là hình thái phi nhân loại được pha trộn giữa tri thức phức tạp, đặc trưng thần tính và ký hiệu bí ẩn. Người bình thường chỉ đơn giản là nhìn vào thôi, sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng, thậm chí đánh mất tinh thần. Và địa vị phẩm chất của Bán Thần càng cao, tổn thương nhận phải từ việc nhìn vào họ càng khủng khiếp, càng không thể chống cự. Vì lẽ đó, sinh vật ở cấp độ này luôn luôn phải kiểm soát bản thân, tránh bộc lộ hình thái ấy ra. Chứ nếu không, chỉ với sự tồn tại của mình thôi, họ cũng sẽ mang tới tai họa cho toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Đối với Bán Thần, một trong các đặc thù mất khống chế chính là mất đi lý trí. Đến khi ấy, họ sẽ không thể kiềm chế được hình thái sinh vật thần thoại của mình nữa.
Tuy nhiên, hình thái sinh vật thần thoại của một Thánh Giả là hình thái chưa hoàn chỉnh, vẫn còn sót lại đặc điểm rõ ràng của chủng tộc nguyên bản. Chính xác mà nói, chỉ sau khi đạt tới Danh sách 2 thì mới được tính là một sinh vật thần thoại đích thực…]
Không biết giọt máu mà quý cô ‘Ẩn Sĩ’ cần là máu của một sinh vật thần thoại trên đúng nghĩa mặt chữ, hay tiêu chuẩn chỉ sương sương thôi cũng được nhỉ… Ha, không biết máu từ nhau thai của Will Oncetine sau khi sinh ra có được tính không ta… Thần là Danh sách 1 “Con Rắn Vận Mệnh”, đích xác là một sinh vật thần thoại rồi, mỗi tội là trạng thái không chuẩn chỉnh lắm thôi… Đợi gom mấy vấn đề lại cùng lúc rồi viết vào hạc giấy hỏi Thần một thể. Ừm, mình chỉ còn hai đến ba lần viết nữa thôi, nên có muốn hỏi cũng phải chuyện thật hệ trọng mới được. Mà mình cũng sắp quay lại Backlund rồi… Nghĩ vậy, Klein thầm tính toán thời điểm Will Oncetine sẽ được sinh ra.
Hắn không nhẩm tính chính xác bằng ký ức mà dựa trên ấn tượng. Will Oncetine được mang thai vào tháng mười một năm ngoái, trong khi hiện giờ mới giữa tháng tư.
Tức là, Thần sẽ được sinh ra vào tháng bảy? Cũng có thể là sớm hơn… Klein ngẫm nghĩ mà không quá chắc chắn. Dù sao đời trước hắn không có bạn gái hay vợ, càng đừng bàn đến có con.
Hắn nhanh chóng vứt mấy suy nghĩ ấy ra sau đầu, bắt đầu bố trí nghi thức để hiến tế chìa khóa của Cự Nhân cho chính mình. Nguyên nhân hắn không mang nó lên bằng linh thể rất đơn giản, chiếc chìa khóa này quá nặng.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã có mặt phía trên sương xám. Vẫy tay điều khiển chiếc chìa khóa làm bằng sắt đen bay từ trong đống đồ ngổn ngang lên mặt bàn, hắn nghiêm túc kiểm tra mấy lần.
Sau khi xác thực nó chẳng có gì bất thường, hắn mới cụ thể hóa giấy bút, viết câu bói:
[Địa điểm tương ứng với chiếc chìa khóa này.]
Cầm giấy và ôm chìa khóa, Klein dựa vào thành ghế, tụng niệm rồi chìm vào ngủ say.
Lần này, thứ đầu tiên hiện ra trong thế giới xám xịt tối tăm là một lớp rào chắn méo mó nửa trong suốt. Khi cảnh tượng được phóng lớn, hắn lập tức xuất hiện trước một cánh cửa khổng lồ cao khoảng mười mét.
Cánh cửa này có màu chủ đạo là xanh xám, hai bên rìa đều khắc đủ loại ký hiệu, dấu ấn và họa tiết, trông vừa trang nghiêm, vừa thần bí.
Vệt sáng nhập nhèm của ánh hoàng hôn chiếu tới, nhuộm lên cánh cửa một màu tàn rõ rệt. Tưởng như ánh dương ban ngày đã rời bỏ thế giới này, chỉ còn lại màn đêm vĩnh cửu.
Ngay sau đó, Klein nhận ra ở cái khe bên trái cửa, tại vị trí cao khoảng ba tới bốn mét so với mặt đất, có một lỗ màu đen kịt to cỡ nắm tay người trưởng thành.
Cảnh tượng nhanh chóng vỡ tan, giấc mơ cũng kết thúc. Klein mở mắt tỉnh dậy.
Cánh cửa này cùng loại với tu viện đen nhưng có màu khác… Ánh hoàng hôn… Cách diễn giải của mình là nó đại diện cho một cánh cửa nào đó của Vương đình Cự Nhân… Ừm, lớp rào chắn méo mó trong suốt đầu tiên hẳn là biểu tượng cho vách ngăn giữa “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” với thế giới bên ngoài rồi. Thế nên, nếu không có sương xám xóa bỏ sự quấy nhiễu, mình sẽ chẳng có cách nào nhìn thấy hình ảnh ấy thông qua bói toán hết… Klein gõ nhẹ lên mép bàn đồng dài loang lổ, nảy ra phán đoán.
Hắn đã quyết định sẽ mua chiếc chìa khóa của Cự Nhân này!
Ngược xuôi mang 5,000 bảng tiền mặt về thế giới hiện thực xong, Klein thu dọn các vật phẩm trên bàn. Cầm một chồng tiền mặt dày cộp, hắn lại rời phòng, đi tới phòng thuyền trưởng.
Ha, tên “Sứ Đồ Dục Vọng” Kircheis nọ đáng giá một cái chìa khóa cộng thêm 1,000 bảng nữa… Klein liếc qua chồng tiền trong tay, lại gõ cửa phòng ‘Trung Tướng Núi Băng’.
Kẹt một tiếng, Edwina xuất hiện tại ngưỡng cửa. Trông thấy Gehrman Sparrow cầm tiền, cô hơi nhướn mày, mở to mắt và hỏi với vẻ mặt sáng tỏ:
“Anh nghiên cứu ra kết quả rồi à?”
Klein thừa nhận:
“Tôi đã phát hiện ra, có vẻ nó liên quan đến Vương đình Cự Nhân.”
“Vương đình Cự Nhân trong thần thoại và truyền thuyết đó sao?” Đôi mắt Edwina rực sáng.
Klein khẽ gật đầu khẳng định.
Đôi môi Edwina hé ra như thể cô rất rất muốn hỏi thăm thêm, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng nhận 5,000 bảng tiền mặt kia.
Cô quay người lại nhìn hàng kệ sách trong phòng thuyền trưởng, nhất thời lặng thinh. Nhưng chỉ hai giây sau, cô bỗng nói với Klein:
“Nếu anh hứng thú với chỗ sách này, anh có thể đến mượn vào bất cứ lúc nào trong ngày.”
Tôi chỉ có duy nhất một điều kiện là… Klein lẳng lặng tiên đoán ‘Trung Tướng Núi Băng’ sắp nói gì.
“Tôi chỉ có duy nhất một điều kiện là, khi nào anh rảnh, tôi muốn cùng anh thảo luận về lịch sử.” Edwina ngừng lại một khoảng trước khi bổ sung với ánh mắt lấp lánh.
Klein cười thầm một tiếng, đăm chiêu hồi đáp:
“Được, nhưng tôi sẽ không giải đáp tất cả câu hỏi.”
Cùng lúc, hắn cầu nguyện trong đầu:
Hy vọng bộ sưu tập của ‘Trung Tướng Núi Băng’ có phương pháp chế tạo bùa chú cấp cao…
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Edwina cong lên, vẻ mặt cô bỗng chốc sống động hẳn.
“Hẹn mai gặp lại.” Klein bỏ mũ xuống ấn trên ngực, làm một lễ chào tạm biệt.
Edwina cũng nghiêm túc đáp lễ:
“Hẹn mai gặp lại.”
…
Backlund, phố Cửa Sắt, bên ngoài quán bar Người Dũng Cảm.
Emlyn White xuống xe ngựa, đẩy cánh cửa gỗ và bước vào quán.
Tức thì bị kích thích bởi thứ mùi tạp nham bên trong, anh ta ghét bỏ bịt mũi lại.
Emlyn vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể trong cuộc đua săn tìm tín đồ “Mặt Trăng Nguyên Thủy”. Vì vậy, anh ta lên kế hoạch đi tới quán bar Người Dũng Cảm mà thám tử Sherlock Moriarty đề cập, nhằm tìm tay buôn tin lành nghề Ian – đồng thời là thương gia vũ khí chợ đen. Cái danh sau là Emlyn biết được từ đường dây khác.
_______
(*) Phỏng theo ‘O Sole Mio (Mặt Trời Của Tôi).
Biên: Amon Luo Luo
***
…Không để mình nhắc luôn… May thật, mình đang ngại mở miệng đề cập đến chủ đề này… Klein thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau khi cân nhắc đến nhân cách của Gehrman Sparrow, hắn bình thản đáp:
“Tôi không lợi dụng ý tốt của người khác.”
Dứt lời, hắn bỗng hơi hối hận. Hắn sợ ‘Trung Tướng Núi Băng’ sẽ đổi ý thật.
Tròng mắt xanh trong của Edwina khẽ hấp háy:
“Chỉ có duy nhất một điều kiện, nếu anh nghiên cứu ra thứ gì, hãy nói kết quả cho tôi.”
Phù… Klein không xoáy vào vấn đề này nữa, gật đầu:
“Được.”
Khoảng một phút sau, hắn ôm chiếc chìa khóa sắt đen có kích cỡ to bằng đàn lia và quay trở về phòng mình.
Đúng lúc ấy, một giọng ca tha thiết vọng lên từ boong trước:
“Thật mê mẩn làm sao, là đôi mắt em đó, hệt ánh nắng ban mai;
Khi màn đêm buông xuống, khi mặt trời ngủ yên, còn mình tôi đơn côi, tê tái trong nhung nhớ, vấn vương với nỗi niềm, mòn mỏi chờ vệt sáng;
Ôi quyến rũ xiết bao, tựa ánh nắng sớm mai, ấy là đôi mắt em…” (*)
Klein vô thức lại gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Hắn trông thấy đống lửa trại đã được đốt lên, thủy thủ đoàn Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim đang rảnh rỗi túm tụm vây quanh. Người nướng thịt, nướng cá hoặc uống bia ừng ực; người hưng phấn nhảy múa ngẫu nhiên theo tiếng hát của ‘Ca Sĩ’ Orpheus. Bầu không khí hân hoan rộn ràng đến lạ.
Mùi mỡ nướng chảy xèo xèo lan tỏa khắp không gian, thoang thoảng bay lên trên. Klein bắt gặp Anderson Hood đứng giữa đám hải tặc, ăn uống nom rất phấn chấn và vui vẻ. Thỉnh thoảng anh còn gào lên rồi kể chuyện tấu hài, hệt như thể đã trở thành một thuyền viên của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim, chẳng còn một xíu dấu hiệu nào bị bài xích như trước. Trái ngược với anh, Danitz không có mặt trong đám đông. Ít nhất Klein cũng không nhìn thấy gã ở gần đám người ‘Da Sắt’ hay ‘Thùng Phuy’.
Miễn là không khiêu khích thì tên Anderson này vẫn giỏi giao tiếp ra phết… Chắc đây là năng lực thu thập thông tin của một “Nhà m Mưu” nhỉ? Ừm, hắn đẩy hết hận thù sang mình rồi còn gì…
Không biết sau sự kiện lần này, Danitz có quyết chí nỗ lực không đây. Nếu hắn có thể trau dồi bản thân, tăng thực lực mạnh lên, thì với tư cách là “Kẻ Khờ”, mình sẽ có thêm một cấp dưới mà không phải là chính mình, không cần thường xuyên thể hiện trạng thái ba ngôi nữa. Haha, cuối cùng thực thể bí ẩn là mình đây cũng sở hữu một tín đồ thực thụ - một cán sự mình có thể thẳng tay giao việc cho rồi, dù tạm thời mới chỉ giới hạn ở mỗi Danitz thôi… Nhưng buộc phải nói rằng, vẫn thảm quá đi à…
Vừa thở dài, Klein vừa chuẩn bị nghi thức để hiến tế chiếc chìa khóa Cự Nhân lên phía trên sương xám.
Đúng lúc này, linh cảm tự dưng được kích hoạt, hắn bèn mở linh thị theo bản năng rồi nhìn sang bên cạnh.
Từng cái xương trắng hếu trồi lên và tạo thành một người đưa tin với hai ngọn lửa đen bập bùng trong hốc mắt.
Nửa thân dưới của người đưa tin này vẫn chìm trong sàn nên phần đầu nó chỉ cao gần bằng Gehrman Sparrow chứ không xuyên qua nóc phòng. Song, lòng bàn tay cầm thư của nó vẫn to đến nỗi có thể dễ dàng nắm lấy đầu Klein.
Lần này thầy Azik hồi âm nhanh ghê… Vừa lịch sự gật đầu, Klein vừa nhận thư và nhanh tay dỡ ra.
Đang chuẩn bị đọc nội dung thư, hắn bỗng nhận thấy người đưa tin xương trắng vẫn đứng nguyên tại chỗ thay vì biến mất ngay sau khi đã chuyển xong thư.
“Còn việc gì à?” Klein ngỡ ngàng hỏi.
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, đoạn bổ sung ngay:
“Nếu cần hồi âm, ta sẽ triệu hồi ngươi lần nữa.”
Cái đầu to lớn của người đưa tin xương trắng gật gật, cả cơ thể nó cũng theo đó mà đổ sụp xuống như thác nước để trở về Minh giới.
Lần trước quý cô Renette Tinicole đã đứng chờ mình hồi âm rồi, lần này người đưa tin xương trắng cũng thế… Chẳng lẽ đây là luật mới của giới người đưa tin sao? Phì! Làm quái gì có thứ gọi là giới người đưa tin chứ, họ đều được triệu hồi độc lập cả, và phần lớn người đưa tin cũng chỉ làm bán thời gian thôi… Ừm, người đưa tin xương trắng vừa rồi mang lại cho mình cảm giác nó phải chịu oan ức gì đó thì phải… Klein lắc đầu, trút bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ rồi tập trung vào lá thư của thầy Azik:
[…Đơn giản mà nói, bắt đầu thăng cấp lên Danh sách 4 là sẽ đạt được thần tính. Đó là một quá trình từ từ tiến hóa thành sinh vật thần thoại và kết thúc ở Danh sách 2. Thế nên mới có sự khác biệt về bản chất giữa Thiên Sứ và Thánh Giả. Ở thời cổ đại xa xưa, Thiên Sứ còn được gọi là Tòng Thần.
Mỗi Bán Thần, bao gồm cả Thánh Giả và Thiên Sứ, đều có hình thái sinh vật thần thoại của riêng mình. Đây là hình thái phi nhân loại được pha trộn giữa tri thức phức tạp, đặc trưng thần tính và ký hiệu bí ẩn. Người bình thường chỉ đơn giản là nhìn vào thôi, sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng, thậm chí đánh mất tinh thần. Và địa vị phẩm chất của Bán Thần càng cao, tổn thương nhận phải từ việc nhìn vào họ càng khủng khiếp, càng không thể chống cự. Vì lẽ đó, sinh vật ở cấp độ này luôn luôn phải kiểm soát bản thân, tránh bộc lộ hình thái ấy ra. Chứ nếu không, chỉ với sự tồn tại của mình thôi, họ cũng sẽ mang tới tai họa cho toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Đối với Bán Thần, một trong các đặc thù mất khống chế chính là mất đi lý trí. Đến khi ấy, họ sẽ không thể kiềm chế được hình thái sinh vật thần thoại của mình nữa.
Tuy nhiên, hình thái sinh vật thần thoại của một Thánh Giả là hình thái chưa hoàn chỉnh, vẫn còn sót lại đặc điểm rõ ràng của chủng tộc nguyên bản. Chính xác mà nói, chỉ sau khi đạt tới Danh sách 2 thì mới được tính là một sinh vật thần thoại đích thực…]
Không biết giọt máu mà quý cô ‘Ẩn Sĩ’ cần là máu của một sinh vật thần thoại trên đúng nghĩa mặt chữ, hay tiêu chuẩn chỉ sương sương thôi cũng được nhỉ… Ha, không biết máu từ nhau thai của Will Oncetine sau khi sinh ra có được tính không ta… Thần là Danh sách 1 “Con Rắn Vận Mệnh”, đích xác là một sinh vật thần thoại rồi, mỗi tội là trạng thái không chuẩn chỉnh lắm thôi… Đợi gom mấy vấn đề lại cùng lúc rồi viết vào hạc giấy hỏi Thần một thể. Ừm, mình chỉ còn hai đến ba lần viết nữa thôi, nên có muốn hỏi cũng phải chuyện thật hệ trọng mới được. Mà mình cũng sắp quay lại Backlund rồi… Nghĩ vậy, Klein thầm tính toán thời điểm Will Oncetine sẽ được sinh ra.
Hắn không nhẩm tính chính xác bằng ký ức mà dựa trên ấn tượng. Will Oncetine được mang thai vào tháng mười một năm ngoái, trong khi hiện giờ mới giữa tháng tư.
Tức là, Thần sẽ được sinh ra vào tháng bảy? Cũng có thể là sớm hơn… Klein ngẫm nghĩ mà không quá chắc chắn. Dù sao đời trước hắn không có bạn gái hay vợ, càng đừng bàn đến có con.
Hắn nhanh chóng vứt mấy suy nghĩ ấy ra sau đầu, bắt đầu bố trí nghi thức để hiến tế chìa khóa của Cự Nhân cho chính mình. Nguyên nhân hắn không mang nó lên bằng linh thể rất đơn giản, chiếc chìa khóa này quá nặng.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã có mặt phía trên sương xám. Vẫy tay điều khiển chiếc chìa khóa làm bằng sắt đen bay từ trong đống đồ ngổn ngang lên mặt bàn, hắn nghiêm túc kiểm tra mấy lần.
Sau khi xác thực nó chẳng có gì bất thường, hắn mới cụ thể hóa giấy bút, viết câu bói:
[Địa điểm tương ứng với chiếc chìa khóa này.]
Cầm giấy và ôm chìa khóa, Klein dựa vào thành ghế, tụng niệm rồi chìm vào ngủ say.
Lần này, thứ đầu tiên hiện ra trong thế giới xám xịt tối tăm là một lớp rào chắn méo mó nửa trong suốt. Khi cảnh tượng được phóng lớn, hắn lập tức xuất hiện trước một cánh cửa khổng lồ cao khoảng mười mét.
Cánh cửa này có màu chủ đạo là xanh xám, hai bên rìa đều khắc đủ loại ký hiệu, dấu ấn và họa tiết, trông vừa trang nghiêm, vừa thần bí.
Vệt sáng nhập nhèm của ánh hoàng hôn chiếu tới, nhuộm lên cánh cửa một màu tàn rõ rệt. Tưởng như ánh dương ban ngày đã rời bỏ thế giới này, chỉ còn lại màn đêm vĩnh cửu.
Ngay sau đó, Klein nhận ra ở cái khe bên trái cửa, tại vị trí cao khoảng ba tới bốn mét so với mặt đất, có một lỗ màu đen kịt to cỡ nắm tay người trưởng thành.
Cảnh tượng nhanh chóng vỡ tan, giấc mơ cũng kết thúc. Klein mở mắt tỉnh dậy.
Cánh cửa này cùng loại với tu viện đen nhưng có màu khác… Ánh hoàng hôn… Cách diễn giải của mình là nó đại diện cho một cánh cửa nào đó của Vương đình Cự Nhân… Ừm, lớp rào chắn méo mó trong suốt đầu tiên hẳn là biểu tượng cho vách ngăn giữa “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” với thế giới bên ngoài rồi. Thế nên, nếu không có sương xám xóa bỏ sự quấy nhiễu, mình sẽ chẳng có cách nào nhìn thấy hình ảnh ấy thông qua bói toán hết… Klein gõ nhẹ lên mép bàn đồng dài loang lổ, nảy ra phán đoán.
Hắn đã quyết định sẽ mua chiếc chìa khóa của Cự Nhân này!
Ngược xuôi mang 5,000 bảng tiền mặt về thế giới hiện thực xong, Klein thu dọn các vật phẩm trên bàn. Cầm một chồng tiền mặt dày cộp, hắn lại rời phòng, đi tới phòng thuyền trưởng.
Ha, tên “Sứ Đồ Dục Vọng” Kircheis nọ đáng giá một cái chìa khóa cộng thêm 1,000 bảng nữa… Klein liếc qua chồng tiền trong tay, lại gõ cửa phòng ‘Trung Tướng Núi Băng’.
Kẹt một tiếng, Edwina xuất hiện tại ngưỡng cửa. Trông thấy Gehrman Sparrow cầm tiền, cô hơi nhướn mày, mở to mắt và hỏi với vẻ mặt sáng tỏ:
“Anh nghiên cứu ra kết quả rồi à?”
Klein thừa nhận:
“Tôi đã phát hiện ra, có vẻ nó liên quan đến Vương đình Cự Nhân.”
“Vương đình Cự Nhân trong thần thoại và truyền thuyết đó sao?” Đôi mắt Edwina rực sáng.
Klein khẽ gật đầu khẳng định.
Đôi môi Edwina hé ra như thể cô rất rất muốn hỏi thăm thêm, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng nhận 5,000 bảng tiền mặt kia.
Cô quay người lại nhìn hàng kệ sách trong phòng thuyền trưởng, nhất thời lặng thinh. Nhưng chỉ hai giây sau, cô bỗng nói với Klein:
“Nếu anh hứng thú với chỗ sách này, anh có thể đến mượn vào bất cứ lúc nào trong ngày.”
Tôi chỉ có duy nhất một điều kiện là… Klein lẳng lặng tiên đoán ‘Trung Tướng Núi Băng’ sắp nói gì.
“Tôi chỉ có duy nhất một điều kiện là, khi nào anh rảnh, tôi muốn cùng anh thảo luận về lịch sử.” Edwina ngừng lại một khoảng trước khi bổ sung với ánh mắt lấp lánh.
Klein cười thầm một tiếng, đăm chiêu hồi đáp:
“Được, nhưng tôi sẽ không giải đáp tất cả câu hỏi.”
Cùng lúc, hắn cầu nguyện trong đầu:
Hy vọng bộ sưu tập của ‘Trung Tướng Núi Băng’ có phương pháp chế tạo bùa chú cấp cao…
“Không thành vấn đề.” Khóe miệng Edwina cong lên, vẻ mặt cô bỗng chốc sống động hẳn.
“Hẹn mai gặp lại.” Klein bỏ mũ xuống ấn trên ngực, làm một lễ chào tạm biệt.
Edwina cũng nghiêm túc đáp lễ:
“Hẹn mai gặp lại.”
…
Backlund, phố Cửa Sắt, bên ngoài quán bar Người Dũng Cảm.
Emlyn White xuống xe ngựa, đẩy cánh cửa gỗ và bước vào quán.
Tức thì bị kích thích bởi thứ mùi tạp nham bên trong, anh ta ghét bỏ bịt mũi lại.
Emlyn vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể trong cuộc đua săn tìm tín đồ “Mặt Trăng Nguyên Thủy”. Vì vậy, anh ta lên kế hoạch đi tới quán bar Người Dũng Cảm mà thám tử Sherlock Moriarty đề cập, nhằm tìm tay buôn tin lành nghề Ian – đồng thời là thương gia vũ khí chợ đen. Cái danh sau là Emlyn biết được từ đường dây khác.
_______
(*) Phỏng theo ‘O Sole Mio (Mặt Trời Của Tôi).
Danh sách chương