Quận Hoàng Hậu, trong biệt thự sang trọng của Bá tước Hall.

Không khí lạnh bên ngoài được ngăn cách bằng cửa sổ và lớp tường dày, kết hợp với chiếc lò sưởi âm tường trang nhã, khiến cả căn phòng ấm áp như mùa xuân.

Audrey Hall đang được nhà thiết kế thời trang, phu nhân Guinea lấy số đo. Thông qua hình dạng cơ thể và trạng thái khí chất của cô nàng, phu nhân sẽ tạo ra một bộ trang phục vũ hội đón năm mới phù hợp.

Đúng lúc ấy, hầu gái thân cận Annie bước đến, ghé sát tai cô, thì thầm:

“Quý cô Islant muốn gặp tiểu thư ạ.”

Có kết quả nhanh vậy sao? Audrey thầm vui mừng, nhưng ngoài mặt chẳng để lộ ra điều gì, chỉ mỉm cười nói:

“Mời cô ấy vào phòng vẽ tranh đợi ta. À, chừng năm phút.”

“Phòng vẽ tranh ạ?” Annie ngạc nhiên hỏi lại.

“Phải, ta muốn mời cô ấy thưởng thức bức tranh sơn dầu mà ta mới hoàn thành. Cô ấy từng nói, những nội dung được vẽ ra trong trạng thái thả lỏng sẽ diễn tả được suy nghĩ và cảm xúc chân thật của bản thân.” Audrey nhẹ nhàng giải thích bằng tông giọng từ tốn.

Annie lập tức hiểu ra:

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Chưa đến năm phút, Audrey bước vào phòng vẽ tranh, nhìn thấy Islant đang thưởng thức bức họa trên tường.

“Đó là tác phẩm “Nội Tâm Ban Đêm” của ngài Cenci, một kiệt tác khiến người xem cảm thấy bình an khi chiêm ngưỡng.” Cô nàng mỉm cười, giới thiệu với Islant.

“ “Nội Tâm Ban Đêm” của Cenci? Một trong mười tác phẩm đứng đầu của danh sách “Tốp những bức họa có tuổi đời trăm năm” do “Báo Torquack” bình chọn?” Hiển nhiên Islant là kiểu người thường đọc những loại báo đó.

Vốn là Người Phi Phàm của đường tắt ‘Khán Giả’, trí nhớ của cô ta cực kỳ xuất sắc.

“Đúng vậy.” Audrey trả lời đơn giản, tựa như chuyện này chẳng đáng là gì.

“Thế mà tôi lại được vinh dự chiêm ngưỡng hàng thật…” Islant lại ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh sơn dầu kia.

Cô ta nuốt ngược lời đánh giá “Bức tranh này có giá trị ít nhất là một trang viên” lại, nhằm tránh để bản thân có vẻ quá dung tục.

Audrey chưa vội giới thiệu những bức họa khác mà tìm lý do đuổi Annie đi, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho chú chó Susie ra ngoài cửa đứng canh.

Susie đọc được ám hiệu của cô nàng không chút khó khăn. Nó vẫy đuôi, lắc mông chạy ra ngoài.

Islant đóng cửa phòng lại, tới gần giá vẽ. Trước khi Audrey lên tiếng, cô ta đã chủ động cất lời:

“Đặc tính của u ảnh da người và phối phương ma dược “Phong Quyến Giả”, chúng tôi đều có, nhưng không cần thiết phải bán đi, trừ phi đối phương có thể đưa ra một đề nghị mà chúng tôi không cách nào từ chối được.”

Sẵn sàng thương lượng nghĩa là vẫn còn hy vọng! Đôi mắt xanh lục của Audrey khẽ động, cô mỉm cười, nhỏ giọng:

“Các người hy vọng nhận được thứ gì khi trao đổi?”

Islant vén sợi tóc, nói ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn:

“Đặc tính u ảnh da người 2500 bảng, phối phương ma dược “Phong Quyến Giả” 3000 bảng.”

Tràn giá nhiều thật… Dù Audrey cảm thấy chúng cũng không quá đắt đỏ, cô chỉ cảm thán Hội Tâm Lý Luyện Kim đã tăng giá hơn 50% so với bình thường rồi.

Dựa trên mô tả của ‘Người Treo Ngược’, dưới tình huống bình thường, phối phương ma dược Danh sách 6 không đến 2000 bảng. Nhưng càng gần Danh sách cao, phối phương ma dược sẽ càng ít lưu thông, rất khó mà mua được. Căn bản là bình thường không thể gặp được, mà quan trọng hơn, khi gặp được, cũng rất khó xác minh là thật hay giả.

Bấy giờ, Islant mới bổ sung thêm một câu:

“Nếu đối phương dùng vật phẩm thần kỳ để trao đổi thì giá gần ngang nhau là được.”

Nói cách khác, các người muốn có vật phẩm thần kỳ hơn, nên mới chấp nhận hạ giá… Hội Tâm Lý Luyện Kim là một trong những tổ chức bí ẩn có tuổi đời trẻ nhất, rõ ràng trong lĩnh vực này họ chưa tích lũy đủ như những tổ chức khác… Audrey mím môi, nói:

“Tôi sẽ truyền đạt lại, nhưng không thể đảm bảo họ có đồng ý hay không.”

Cô nàng không hề lo lắng rằng Hội Tâm Lý Luyện Kim có phát hiện ra gần đây mình tham gia tụ hội Người Phi Phàm nào không. Dù sao lịch trình hằng ngày của cô nàng cũng tương đối chặt chẽ. Trà chiều, buổi học âm nhạc, tiệc tối, vũ hội, huấn luyện cưỡi ngựa, buổi học ngôn ngữ, buổi học vũ đạo cứ luân phiên nhau, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nhiều nhóm người khác nhau. Cứ thế, không biết chừng buổi tụ hội Người Phi Phàm sẽ được nguỵ trang thành bữa tiệc tối nào đó, hay có lẽ giáo viên dạy nhạc chính là một vị Người Phi Phàm dày dạn kinh nghiệm. Tổ chức chỉ nấp trong bóng tối, không thể quang minh chính đại mà hành động như Hội Tâm Lý Luyện Kim có muốn điều tra rõ ràng cũng là bất khả thi.

Nói đến đây, Audrey hơi tò mò, hỏi:

“Cô giáo Islant, tôi cứ tưởng các người sẽ không bán phối phương ma dược “Phong Quyến Giả” chứ. Nó ở tận cấp độ Danh sách 6 cơ mà.”

“Haha, có cơ hội truyền bá nó ra ngoài có khi lại đem tới nhiều tác dụng cho chúng tôi hơn.” Islant trả lời nước đôi.

Trong lòng cô ta, tiểu thư Audrey là thành viên được tổ chức cực kỳ coi trọng, nhưng dù sao vẫn là thành viên mới, có quá nhiều chuyện không thể được biết.

Tại sao vậy nhỉ? Audrey nén sự tò mò xuống, nở một nụ cười xinh đẹp, hồn nhiên ngây thơ hỏi:

“Cô giáo Islant, nếu khoản giao dịch này thành công, thì đây có được tính là công trạng của tôi không?”

Islant lập tức bật cười:

“Tính.”



Klein lại “bận rộn” nguyên một buổi sáng, mãi cho đến khi trở về phố Minsk, ăn uống no say, chuẩn bị nghỉ ngơi, mới có thời gian rảnh lên phía trên sương xám lắng nghe lời khẩn cầu.

Bên tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đã có đặc tính u ảnh da người rồi sao? Thật đấy hả? Không có thì thôi, đã có là phải có tận hai phần… Hội Tâm Lý Luyện Kim cũng là một tổ chức bí ẩn, phương diện về tài nguyên cũng đủ tư cách đấy chứ… Klein đột nhiên lâm vào tình trạng trong hạnh phúc gặp phiền não, không biết nên chọn bên nào.

Dù tính cả 500 bảng ‘Người Treo Ngược’ còn nợ mình, hắn cũng chỉ có 1335 bảng tiền mặt. Nhưng đây không phải lý do khiến hắn bỏ qua việc cân nhắc giao dịch của Hội Tâm Lý Luyện Kim.

Hắn suy nghĩ vài giây, rồi truyền lại lời ‘Chính Nghĩa’ cho ‘Người Treo Ngược’, xem đối phương sẽ lựa chọn ra sao.



“3000 bảng?” Vẫn đang ở thủ đô quần đảo Rorsted, thành Generosity, Arges Wilson cảm thấy như bị ai đập cho một gậy.

Từ khi trở thành thuyền trưởng của tàu “Kẻ Báo Thù U Tối”, anh ta thỉnh thoảng đóng vai hải tặc, đôi khi lại dùng hình tượng của người chấp pháp, âm thầm tiêu diệt vài nhóm hải tặc. Nhưng tổng giá trị chiến lợi phẩm cũng chẳng quá 2000 bảng, còn phải phân phối cho thủy thủ cấp dưới. Đương nhiên, trong đây không bao gồm tàu và đại bác đã thu được, vì những vật này nhất định phải giao lại cho Giáo hội Bão Táp.

Điều này khiến Arges thường xuyên than thở, đại đa số hải tặc cũng chẳng giàu có gì. Chỉ cần họ thu về chiến lợi phẩm, sẽ lập tức tiêu xài hoang phí. Nào là rượu ngon, gái đẹp, ma tuý, còn cả đánh bạc, tất cả đã hút khô túi tiền của đám hải tặc.

Trừ phi gặp được một nhóm hải tặc Người Phi Phàm, nếu không rất khó phất nhanh… Arges đi tới đi lui mấy bước, lập tức đưa ra quyết định.

Anh ta lấy từ trong túi quần áo ra một chiếc mặt nạ được chế tác từ vàng.

Ngũ quan trên chiếc mặt nạ được khắc thô sơ, đơn giản, tạo thành đặc điểm của hình dạng nhân loại sống trong rừng nguyên thủy.

Arges ngồi xuống, khiêm nhường tụng niệm tôn danh “Kẻ Khờ”, cuối cùng mới nói:

“…Tôi đồng ý dùng vật phẩm thần kỳ này đổi lấy phối phương ma dược “Phong Quyến Giả”.”

“Chỉ cần đeo chiếc mặt nạ này, người sở hữu sẽ trở lên cực kỳ bình tĩnh, vô cảm. Đồng thời họ cũng đạt được năng lực khôi phục rất cao, tốc độ đáng kể, sức mạnh vượt trội, cũng như nắm giữ ma pháp hắc ám và thuật nguyền rủa nguyên thủy.”

“Khuyết điểm của nó là, càng dùng nhiều, người đeo sẽ càng ngày càng không giống nhân loại, càng lúc càng lạnh lùng, cuối cùng tự coi bản thân như thần linh.”



Ngồi ở vị trí “Kẻ Khờ”, Klein nhìn 500 bảng tiền mặt, 5 sợi tóc lam sẫm dày như mấy con rắn nhỏ và một chiếc mặt nạ vàng. Hắn gõ nhẹ lên mép bàn thanh đồng dài, cẩn thận suy nghĩ xem nên sử dụng vật phẩm thần kỳ nào để trao đổi.

“Con Mắt Đen Kịt”? Tuyệt đối không được. Đây là vật liệu chính của Danh sách 5 “Bậc Thầy Điều Khiển Rối”. Chỉ cần đợi đến lúc ‘Mặt Trời’ nhỏ lấy được biện pháp trừ bỏ ô nhiễm tinh thần thôi…

Thẻ bài “Hắc Hoàng Đế”? Thứ này không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hơn nữa, giá trị của nó cao gấp nhiều lần so với đặc tính u ảnh da người…

Còi đồng của thầy Azcot? Hiện giờ nó chỉ có thể triệu hồi người đưa tin, là công cụ liên lạc quan trọng, không có khả năng bán đi…

Chiếc còi đồng mà thành viên Linh Giáo Đoàn để lại lẫn trong chỗ lông vũ trắng? Tương tự, chỉ có thể triệu hồi người đưa tin, nhưng đối tượng bên phía người đưa tin có vẻ rất nguy hiểm…

“Trâm ngực Thái Dương”? Đây là đồ vật mình phải sử dụng, nó vừa vặn bù đắp lại những khuyết điểm của mình…

“Chìa Khóa Vạn Năng”? Nó liên quan tới ngài “Cửa”, ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hơn nữa, chỉ thuần túy dựa vào giá trị sử dụng, nó chênh lệch quá lớn so với đặc tính u ảnh người…

“Bình Độc Tố Sinh Học”? Thứ này phối hợp rất ổn với trạng thái linh thể của mình, thậm chí dùng tốt đến nỗi chỉ mình mình cũng có thể chiến đấu lại với một đám Người Phi Phàm…

Đạn săn ma, Đạn tịnh hóa, Đạn trừ tà? Đây không phải vật phẩm thần kỳ mà là vũ khí phi phàm có tính tiêu hao, giá trị thấp hơn rất nhiều…

“Cuốn Sách Bí Mật”? Đây cũng không phải vật phẩm thần kỳ, Hội Tâm Lý Luyện Kim cũng không thiếu tài liệu tri thức kiểu này…

Hiện giờ chỉ có đặc tính phi phàm của “Người Thẩm Vấn” là có thể bán được, nhưng đối phương lại muốn vật phẩm thần kỳ. Thêm nữa, nếu giao dịch ở Backlund, sẽ dễ bị lộ tin tức Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”…

Klein nhân cơ hội này sắp xếp lại những đồ vật của bản thân, cuối cùng cũng nảy ra kế hoạch hoàn chỉnh.

Hắn cụ thể hóa ra anh ‘Thế Giới’, điều khiển đối phương tạo tư thế cầu nguyện, khàn giọng đáp lại:

“…Tôi đồng ý trả cái giá 2500 bảng này, nhưng tôi cần hai ngày để gom tiền.”

Ngay sau đó, Klein ném hình ảnh ‘Người Treo Ngược’ và ‘Thế Giới’ trả lời vào trong ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho tiểu thư ‘Chính Nghĩa’.



Nhận được lời đáp không thấy có vấn đề từ tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, Klein kiên nhẫn chờ đợi cả một buổi chiều ở phố Minsk.

Tận khi chiều muộn, thành viên Trái Tim Máy Móc Carlsen mới xuất hiện, kéo chuông cửa nhà hắn.

Klein không hỏi nhiều, cùng đối phương đến bến cảng Tây Balam, bước vào tòa nhà ba tầng ngay sát vách giáo đường Leverage.

Bảng hiệu của nơi này là:

“Hội nghiên cứu máy móc Backlund.”

Học thuật ghê cơ… Klein chợt nhớ tới Công ty Bảo an Blackthorn, khóe miệng hơi nhếch lên, cười cười.

Dưới sự dẫn dắt của Carlsen, hắn đi qua một vài thiết bị kỳ lạ, đến một gian phòng không có cửa sổ.

Trên chiếc bàn dài trong phòng, có rất nhiều vật phẩm chứa ánh sáng linh tính chiếu rọi, bao gồm cả đặc tính u ảnh da người và “Khung Chân Dung Bóng Ma” được bao phủ trong tấm vải đen. Tuy nhiên, không hề có đặc tính nào của Người Phi Phàm đã chết để lại.

Rất rõ ràng, cao tầng Trái Tim Máy Móc không muốn mình biết Định Luật Bảo Toàn Đặc Tính Phi Phàm và Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Bất Diệt… Klein chẳng hề ngạc nhiên.

“Anh có thể lựa chọn một món đồ.” Iseus không đội mũ chỉ vào bàn.

Klein “cẩn thận” quan sát mấy lần, thở dài:

“Không có thứ nào mà tôi cần cả.”

“Nếu quy ra kim bảng, tôi có thể nhận được bao nhiêu?”

Hắn đã nghĩ kỹ, không thể lấy đặc tính u ảnh da người ở chỗ Trái Tim Máy Móc được.

Mặc dù có thể lấy lý do chế tác một số vật phẩm thần kỳ, hoặc cần thử nghiệm vài nghi thức ma pháp đặc biệt, nhưng vẫn có tỷ lệ bại lộ Danh sách của bản thân. Trong tình huống có lựa chọn tốt hơn, Klein không muốn chọn phương án mạo hiểm.

Thế nên, hắn quyết định lấy tiền! Số tiền này không chỉ giúp hắn gom đủ 2500 bảng để trao đổi với Hội Tâm Lý Luyện Kim, mà còn loại bỏ đi mọi nghi ngờ, đề phòng của Trái Tim Máy Móc.

Iseus thở phào nhẹ nhõm, sửa lại tóc tai, mỉm cười trả lời:

“1500 bảng.”

“Tuy nhiên, chúng tôi khuyến khích cậu chọn lấy tiền, nên tổng cộng là 2000 bảng.”

Klein lập tức nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

“Được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện