Bên ngoài các gian phòng bày đủ loại đồ cổ xa hoa tại trang viên Hoa Hồng Đỏ.

Klein đứng ngoài cửa ra vào hỏi thăm cô hầu gái thứ sáu hắn gặp trong hôm nay.

Cô hầu gái trẻ tuổi mặc chiếc đầm hầu gái có hai màu trắng đen đặc trưng của thời này. Cô ta rất ưa nhìn, nét mặt mang theo vài phần dí dỏm và mái tóc nâu xoăn tự nhiên cho thấy cô đang trong thời kì rực rỡ nhất của tuổi xuân.

“Lúc ngài Taslim đến thăm đã từng tiếp xúc với những ai?” Klein có phần chết lặng lặp lại câu hỏi này lần nữa.

Cô hầu gái lập tức đáp lời, không hề ngập ngừng: "Ngài Taslim thường sẽ cầu kiến hoàng tử điện hạ. Họ sẽ cùng đi cưỡi ngựa hoặc là thương lượng về các vấn đề. Nếu Điện hạ không có ở đây thì ngài ấy sẽ gặp mặt vị tiểu thư kia. Họ là bạn thân, và ngài ấy cũng đã nhận được sự cho phép từ phía quản gia."

Taslim là bạn thân với cô gái thường dân mà hoàng tử Edessak thích sao? Thỉnh thoảng còn lén lút gặp mặt với nhau? Có lẽ anh ta đang cố khuyên cô gái ấy rời khỏi nơi này, để danh dự của hoàng tử không bị ảnh hưởng... Klein nghĩ thầm rồi gật đầu:

“Bọn họ, ý tôi là ngài Taslim và cô gái kia thường nói về chuyện gì?”

Khi đặt câu hỏi này, Klein bỗng nhớ tới biểu hiện của Taslim gần đây khi rơi vào bể tình. Bằng vào "kinh nghiệm" phong phú tới từ thời đại thông tin, hắn không khỏi vẽ ra một đoạn truyện tình cảm có tình tiết cực kì máu chó.

Cô hầu gái có vẻ không e ngại gì lắm với cánh thám tử. Cô mỉm cười rồi lắc đầu đáp:

“Những lúc như vậy, chúng tôi đều bị ra lệnh rời khỏi phòng.”

Úi chà... Trí tưởng tượng của Klein như được chắp cánh bay cao bay xa, xa tới mức có lẽ hắn phải đổi hết màu nón* cho vị hoàng tử Edessak này thôi.

*Ý nói vị hoàng tử này đang bị cho đội nón xanh aka cắm sừng.

Không đợi hắn hỏi tiếp, cô hầu gái cười khúc khích rồi nói:

“Thưa thám tử Moriarty, nếu ngài muốn tìm hiểu xem ngài Taslim và cô gái kia hàn huyên về chuyện gì thì cũng có thể trực tiếp hỏi cô ấy mà.”

“Vị quản gia lớn tuổi kia không cho phép.” Klein hùng hồn lấy quản gia già làm khiên chắn.

Hắn cười, nói:

“Dường như cô biết nhiều chuyện hơn những người hầu khác. Cô còn biết gọi tôi là thám tử Moriarty nữa cơ mà.”

Cô hầu gái vẫn giữ nụ cười trên môi, ngó quanh quất rồi đáp:

“Bởi vì tôi luôn thay phiên hầu hạ cô gái kia. Cô ấy lúc nào cũng muốn gặp ngài. Dù sao ngài Taslim và cô ấy là bạn thân, cái chết của ngài Taslim khiến cô ấy bận tâm lắm. Đáng tiếc là cô ấy lúc nào cũng bỏ lỡ cơ hội gặp ngài.”

“Lúc nào cũng vậy?” Klein khá mẫn cảm với các từ như “lúc nào”, “vừa lúc” và “bỏ lỡ.”

Cô hầu gái nghiêm túc gật đầu:

“Vào lần đầu tiên Điện hạ mời ngài làm khách, cô ấy cố tình nổi giận và muốn nhân cơ hội xuống lầu tản bộ để được gặp ngài. Không ngờ ngài đã vội vã rời đi mất rồi.”

“Sau này cô ấy chủ động đề nghị đi đặt hoa lên mộ ngài Taslim thay Điện hạ, nhưng cô ấy không biết tướng mạo của ngài nên không tìm được.”

“Hôm nay cô ấy lại đi ra bãi sau của sân golf để cưỡi ngựa giải sầu. Bằng không thì dù dù ông quản gia không cho phép, cô ấy vẫn sẽ tìm ra cách để gặp ngài.”

Thật trùng hợp làm sao... Klein cảm thán. Hắn chợt nắm được điểm mấu chốt: Trong ngày tang lễ của Taslim, người đến tặng hoa thay hoàng tử chính là cô gái bình dân đó!

Cùng ngày đó, Klein dồn hết sự chú ý vào người phụ nữ mang khăn voan che mặt màu đen có đeo chiếc nhẫn đính viên đá quý màu lam. Đối phương có khả năng mang vật phong ấn cấp độ 0 bên người, hoặc chính bản thân ả có thực lực mạnh tương đương!

Trong đầu Klein chợt lóe lên hình ảnh lúc ấy:

Người phụ nữ mang nhẫn đính bảo thạch màu lam mặc đầm dài màu đen được hai người hầu gái tháp tùng từ từ đi mất...

Một trong hai người hầu gái có mái tóc quăn tự nhiên màu nâu...

Hình ảnh người hầu gái kia nhanh chóng hợp lại với hình ảnh cô gái trước mặt. Cực kì ăn khớp!

Cơ thể Klein trở nên căng thẳng, mồ hôi lạnh thấm đẫm chiếc áo may ô, nhưng vẻ mặt của hắn thì không hề thay đổi.

Hắn sử dụng năng lực “Tên Hề” để bày ra bộ dáng đang nhớ lại chuyện cũ rồi mỉm cười, hỏi:

“Cô có đi cùng cô ấy trong lễ tang Taslim hôm đó không?”

Cô hầu gái thản nhiên trả lời:

“Có chứ.”

... Đệt, quả nhiên là cô! Klein tiếp tục giữ vững nụ cười:

“Rất tốt. Còn vài vấn đề nữa.”

Hắn duy trì gương mặt tỉnh bơ tiếp tục hỏi thăm về các vấn đề khác, sau đó chuyển sang thẩm vấn những người hầu còn lại.

Tuy nhiên, Klein âm thầm rút ngắn quá trình và đẩy nhanh tiến độ hơn.

Hắn muốn rời khỏi trang viên Hoa Hồng Đỏ trước khi cô gái kia trở về sau buổi cưỡi ngựa!

Vào lúc trời còn chưa tối, khoảng 4 giờ chiều, Klein rời khỏi trang viên sớm hơn dự tính rất nhiều, dùng chiếc xe ngựa quản gia già phái đi để trở về thành phố.

Hắn thở hắt ra, ngồi tựa lưng vào vách buồng xe có những lớp như vải bông, tơ lụa bao bọc, tập trung năng lượng để đối chiếu lại toàn bộ sự việc:

Người nguyền rủa Taslim đến chết là cô gái thường dân được hoàng tử Edessak yêu thích...Tại sao cô ả lại muốn đối phó với hậu duệ thuộc dòng dõi quý tộc lụi bại? Chỉ vì Taslim muốn chia rẽ ả và vị hoàng tử kia thôi sao? Tuy nhiên ả cũng đâu cần phải tự mình ra tay? Lựa lúc đang thân mật rồi tiết lộ cũng được mà. Vị hoàng tử kia có thiếu gì cách để khiến Taslim biến mất không một tiếng động...

Taslim trước khi chết thì đang yêu đương cuồng nhiệt, ừm... Dấu hiệu đầu tiên xuất hiện sau khi anh ta thành công khuyên bảo cô gái kia chia tay với hoàng tử Edessak... Bọn họ có gian tình chăng? Vì vậy nên sau khi cô ta bị đưa về trang viên lần nữa bèn nguyền rủa giết chết Taslim để bịt đầu mối, tránh họa ngầm sau này?”

Như vậy cũng hợp logic, nhưng vấn đề là làm sao một người mang vật phong ấn cấp 0, hay thậm chí là kẻ có thực lực tương đương như vậy lại bị hoàng tử Edessak khống chế? Cho dù Augustus là gia tộc Thiên Sứ có đầy đủ vốn tích lũy, cũng phải dùng sức mạnh khổng lồ và phương pháp đặc biệt mới có thể xử lý được. Một hoàng tử sao có khả năng làm được chuyện này chứ...

Hơn nữa, người như cô ta sao để ý Taslim cho được.

Vì sao cô ta muốn gặp mình? Liệu cô ta có phát hiện mình dùng sương xám để nhìn trộm không?Không! Nếu đúng là vậy thì ngày đó, bản thân mình đã bị hạ táng cùng với Taslim luôn rồi... Mặt khác, trong thời điểm cô ta muốn gặp mình lần đầu tiên, mình đâu có lấy được máu, tóc hay vật phẩm tùy thân nào, cũng đâu có xem bói!


Klein vắt óc suy nghĩ không thôi. Cuối cùng hắn quyết định giấu chuyện này sâu trong lòng, không tiếp tục điều tra hay tìm tòi gì nữa.

Hy vọng “Trái Tim Máy Móc” đã được mình nhắc nhở trước kia sẽ coi trọng việc phát hiện những sự việc bất thường của hoàng tộc. Không phải là vì danh dự của hoàng tử Edessak, mà có lẽ là vì nguyên nhân khác. Hy vọng phía hoàng tộc tiếp tục ngăn cô ả kia tìm đến mình. Trong vòng mấy ngày tới đây, mình sẽ chuyển giao nhiệm vụ này ngay khi có dịp, diễn sâu một chút rằng bản thân không có đủ năng lực rồi lấy cớ đi nghỉ dưỡng ở phương Nam để thay đổi danh tính và lẩn trốn một thời gian! Klein từ từ bình tĩnh lại.

Hoàng hôn tại Blacklund luôn bị thay thế bởi những đám mây tối tăm và các cơn mưa phùn. Klein, nay tinh thần lẫn thể xác đều mệt rã rời, lấy tay ấn chiếc mũ dạ cao nửa đầu làm bằng tơ lụa, nhanh chóng đạp trên con đường lầy lội dưới ánh đèn đường leo lét chạy bằng khí than, đi về số nhà 15 đường Minsk.

Hắn điều chỉnh lại hơi thở rồi lợi dùng khung cảnh u ám xung quanh để thực hiện bốn bước ngược chiều kim đồng hồ rồi tiến vào sương xám.

Sau khi tấn thăng trở thành Danh sách 6 “Người Không Mặt”, hắn luôn muốn kiểm tra xem khoảng không gian thần bí này có gì biến đổi không. Nhưng do tối qua hắn quá mệt mỏi thành ra không thể tỉnh lại vào lúc nửa đêm, sáng hôm sau lại bận rộn ở bên ngoài nên mới đành phải chờ đến giờ này.

Hơn nữa, hắn cũng muốn loại bỏ quấy nhiễu để xem bói một việc.

Đó là ngay khi tấn thăng thành công, lúc tinh tính vẫn chưa ổn định, hắn lại không hề nghe thấy tiếng tụng thì thầm “Hornaces... Fregela... Hornaces... Fregela...” nữa.

Hắn muốn biết đây là thay đổi sau khi thăng cấp lên Danh sách 6 hay vẫn còn nguyên nhân khác.

Trong tòa cung điện hùng vĩ, chiếc bàn dài lốm đốm bằng đồng và hai mươi hai chiếc ghế lưng cao không có ký hiệu vẫn được đặt chễm chệ ở đó, chừng như sẽ vĩnh viễn không thay đổi.

Cũng như lớp sương xám lượn lờ bên dưới và khoảng trống không có điểm cuối xung quanh.

Tuy nhiên, khi Klein vừa đặt chân đến đây, trực giác nhạy cảm của hắn lập tức phát hiện khoảng không gian thần bí này có một chút khác biệt.

Hắn không vội thăm dò hay thử nghiệm mà ổn định tâm tình lại, ngồi xuống phía đầu bàn rồi triệu hồi giấy bút, viết xuống một đoạn ngắn để xem bói:

“Nguyên nhân mình không nghe được tiếng tụng thì thầm sau khi thăng chức.”

Klein tựa lên thành ghế. Tay hắn cầm tờ giấy, miệng niệm khe khẽ, sau đó nhờ vào “Minh tưởng” để nhanh chóng tiến vào giấc mộng.

Giữa bầu trời và mặt đất tối tăm mù mịt có một vài hình ảnh lóe lên, cuối cùng dừng lại trước một cảnh tượng nào đó.

Là một Klein với gương mặt và cơ thể phủ đầy những mụn thịt có màu sắc nhợt nhạt, xung quanh hắn được phủ một tầng sương mỏng manh, hư ảo, khiến người khác không thể phát hiện được.

Giấc mộng vỡ vụn. Klein mở to mắt, đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân:

Sương xám đan xen vào hiện thực giúp mình chặn những tiếng tụng thì thầm kia lại...Sau khi lên Danh sách 6 thì sự liên hệ giữa mình và sương xám càng thêm chặt chẽ, vì vậy mang đến một vài biến đổi, thậm chí có thể mượn dùng chút ít sức mạnh của nó?

Trước mắt thì hẳn là vậy.Ừm, để thử thăm dò kỹ xung quanh xem có thay đổi gì không.


Klein chậm rãi đứng dậy, lần theo linh cảm bước tới một hướng khác bên ngoài tòa cung điện cổ xưa. Tầng sương xám dưới chân hắn lan ra như một vùng biển.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn cứ đi mãi cho đến khi muốn dừng chân thì chợt thấy có ánh sáng lấp lóe ở phía trước.

Klein vui vẻ bước nhanh về trước hơn.

Tầm bảy, tám giây sau, hắn thấy một đoạn bậc thang được bắc lên cao, trông như đang nối thẳng lên thiên đàng.

Cầu thang được ngưng tụ từ ánh sáng, tỏa ra hào quang thần thánh mà trong vắt khiến cho tâm tình người ta phải rung động.

Cầu thang được kéo dài mãi lên khoảng không. Tuy chỉ có bốn bậc thang, nhưng mỗi bậc đều tương đối cao, hệt như được dùng cho những sinh vật còn to lớn hơn cả người khổng lồ.

Klein nhìn dọc theo thì thấy một lớp sương mù màu trắng dày đặc lơ lửng ở giữa không trung, giống như đang nâng đỡ một vật gì đó. Khoảng cách giữa nó và cầu thang vẫn còn khá xa.

Bốn bậc thang đại diện cho việc mình đã tiêu hóa ma dược của Danh sách 9, 8, 7, 6 sao? Phía trên tầng sương mù kia sẽ có gì nhỉ? Klein cẩn thận đến gần bậc thang rồi thử đặt chân lên.

Kiên cố như được làm bằng đá, không có gì bất thường cả.

Klein tiếp tục trèo lên bậc thang thứ tư và thử nhìn vói lên lớp sương mù màu trắng nọ. Tiếc là hắn không cách nào nhìn thấu được.

Hắn ngẫm nghĩ rồi bước thêm hai bước, lấy hết sức nhảy bật lên.

Thế nhưng thân thể hắn vừa nhảy ra khỏi bậc cầu thang ánh sáng thì lập tức mất đi sức bật và khả năng phi hành của linh thể. Hắn rơi một mạch thẳng tắp và đáp xuống tầng sương mù màu xám.

Xem ra mình phải tăng thêm hai hoặc ba danh sách nữa mới được. Nếu Danh sách 4 đúng là có biến hóa về chất, vậy có lẽ sau khi trở thành Bán Thần thì mình sẽ nhìn thấu được. Klein nhìn lên, trong lòng phán đoán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện