Bên trong tòa thần miếu bị sụp đổ một nửa chỉ còn vài cột đá tạm coi là nguyên vẹn, cùng chống đỡ phân nửa phần mái chính.

Ngay trước chính điện là một Thánh đàn phủ đầy vết nứt vỡ. Giữa Thánh đàn có một Thập Tự giá khổng lồ màu đen kịt dựng thẳng.

Trên Thập Tự giá, một người đàn ông khỏa thân bị treo ngược. Mắt cá chân, đùi, bụng đều hiện rõ đinh rỉ sét bị đóng vào, chảy từng hàng máu đỏ tươi.

Dereck biết đó chính là tượng của “Chúa Sáng Thế Sa Ngã”, song cậu không thể không hạ tầm mắt xuống, đánh giá gương mặt của bức tượng.

Cậu thấy khuôn mặt, mũi, miệng và tai đều đã bị mờ đi, chỉ có phần mắt được điêu khắc rõ rệt khác thường.

“Chúa Sáng Thế Sa Ngã” nhắm nghiền đôi mắt lại, như thể đang chịu đựng tội lỗi và đau đớn.

“Nhìn ra chỗ khác, đừng nghiên cứu pho tượng của Tà Thần!” “Kẻ Săn Ma” Colin trầm giọng nhắc nhở.

“Vâng, thưa ngài ‘Thủ lĩnh’.” Những đội viên của tiểu đội thăm dò đều thu hồi ánh mắt.

——Trước hôm nay, dù trong quá trình thăm dò thành Bạch Ngân đã khám phá ra rất nhiều thành thị bị phá hủy và bản ghi chép chỉ vào Tà Thần, thì phần lớn cư dân vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy một pho tượng nào của cái gọi là Tà Thần.

Khu vực quanh tòa thần miếu không quá rộng lớn, nên tiểu đội thăm dò nhanh chóng chia thành các nhóm hai hay ba người, cũng hoàn thành việc điều tra mà không tìm thấy bất cứ sự lạ thường nào.

Thấy thế, ‘Thủ lĩnh’ của Đoàn nghị sự Sáu người Colin châm chước vài giây, mới lên tiếng:

“Xuống lòng đất.”

Vừa nói, ông ta vừa rút một trong hai thanh kiếm đeo trên lưng ra, bôi thứ dầu màu bạc tỏa sáng lên nó.

Ngay sau đó, ông ta gỡ một chiếc bình kim loại khỏi một ngăn kín trên thắt lưng, mở nút giẻ, uống ừng ực cạn bình thuốc.

Trong nháy mắt, Dereck liền cảm thấy màu xanh nhạt trong con ngươi ‘Thủ lĩnh’ trở nên sáng hơn một chút.

Các thành viên tiểu đội thăm dò cũng lần lượt chuẩn bị cho phần mình cẩn thận nhất có thể. Dưới ánh sáng của đèn lồng da thú, họ men theo cầu thang bên trái pho tượng, bước xuống khu vực ngầm.

Dereck nhận phiên giữ đèn lồng, đi sang bên trái, cẩn thận từng li từng tí một bước vào bóng tối.

Cậu nghe thấy âm thanh bước chân của chính mình và những đồng đội vọng lại trên nền đá, tất cả tạo ra một âm vọng xa xăm và trống trải.

Tiếng vọng không hề bị quấy nhiễu khiến bầu không khí yên tĩnh bên dưới trở nên rõ ràng. Tuy nhiên, trong lòng các thành viên tiểu đội thăm dò thì nó hệt như tiếng đập cửa. Nỗ lực khai mở lớp màn bí mật đã bị chôn vùi không biết bao nhiêu năm khiến họ không thể không cảm thấy căng thẳng cao độ.

Đi đến mất nhận thức về thời gian, cuối cùng Dereck cũng nhìn thấy con đường phía trước trở nên bằng phẳng. Cậu cũng trông thấy bức bích họa mới được phát hiện mà Darc Regence bị ô nhiễm đã miêu tả.

Bức bích họa trải dài ở cả hai mặt bức tường, màu sắc rất đơn giản, cổ xưa, tang thương và ảm đạm.

Dereck tùy ý liếc mắt một cái, rồi lập tức bị hấp hẫn bởi một trong hai.

Trên bức tường bên trái, một Thập Tự giá màu trắng toát đứng sừng sững ở giữa. Nó được bao quanh bởi thứ màu đen giống với nước biển, nhấn chìm tất cả con người đang cố vươn tay ra vùng vẫy, giãy giụa.

Treo ngược trên Thập Tự giá là “Chúa Sáng Thế Sa Ngã”, phần đinh rỉ sét và máu rướm ra cũng không khác gì so với pho tượng bên ngoài.

Nhưng trong bức bích họa này, “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” đang phải chịu đựng sự ăn mòn từ màu đen, đến mức vài phần trên Thập Tự giá trắng cũng đã chuyển thành màu đen kịt.

Hơn nữa, Thập Tự giá còn chống đỡ một vùng đất mờ mịt, vô số người đang quỳ xuống đất cầu nguyện “Chúa Sáng Thế Sa Ngã”.

Xung quanh đó, ở phần sâu thẳm nhất trong bóng tối, có sáu bóng dáng tựa như Tà Thần.

Góc trái phía trên là một người phụ nữ mặc chiếc váy cổ điển màu đen, trang phục nhiều lớp nhưng không phức tạp, vây quanh là ánh sáng rực rỡ như sao trời. Cơ thể nàng khá mờ ảo, có dấu hiệu sóng gợn lan ra bên ngoài. Khuôn mặt nàng không rõ ràng, tựa như nàng đang đeo một chiếc mặt nạ không khắc ngũ quan.

Bóng tối chung quanh nàng dâng trào, từng con mắt quỷ dị khi ẩn khi hiện.

Ở chính giữa phía trên là một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo choàng trắng tinh. Khuôn mặt anh ta được tô bởi màu vàng kim thuần túy, dưới làn da mọc từng chiếc xúc tu được hợp lại từ ánh sáng.

Trên tay anh ta là một cuốn sách nhàu nát màu xanh lục và một cây trường mâu tỏa ánh hào quang, vị trí ngực và lưng đổi chỗ cho nhau.

Góc phải phía trên là một con quái vật cầm cây đinh ba trong tay. Nó có một cái đầu bạch tuộc, mắt trợn ngược, cả cơ thể bao bọc trong tia chớp.

Lông vũ của vô số loài chim tập hợp thành chiếc áo choàng của nó, bóng đêm cũng biến thành những làn sóng, nâng hai chân nó.

Góc phải bên dưới là một người phụ nữ đầy đặn và dịu hiền. Bầu ngực nàng căng phồng, lộ ra khỏi vạt áo. Nàng ôm trong lòng một đứa trẻ có gương mặt rữa nát, dưới chân nàng là những bông lúa mạch đen, suốt thịt ngọ nguậy chảy róc rách, thảo dược chảy dịch mủ và động vật đang điên cuồng giao phối.

Chính giữa bên dưới là một người đàn ông đội mũ trùm, chỉ lộ ra phần miệng có nếp nhăn và chòm râu trắng xóa.

Ông lão giữ một cuốn sách để mở trên tay, phía trên là một con mắt biểu tượng cho sự toàn tri.

Thoạt nhìn, trông ông lão này bình thường nhất, nhưng nụ cười trên gương mặt ông lão thì tà ác đến khó tả.

Góc trái bên dưới là một chiến binh Người Khổng Lồ mặc áo giáp vỡ nát. Gã chống một thanh trường kiếm, ngồi trên ngai vua trong khung cảnh hoàng hôn thê lương.

Ý nghĩa của bức bích họa này là, khi Đại Tai Biến xảy đến, Tà Thần sẽ leo ra khỏi Vực Sâu. Để cứu tất cả mọi người trên thế giới, “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” đã chịu đựng hầu hết mọi tội lỗi và đau đớn, cũng vì thế nên mới xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, thay đổi hình tượng… Nhưng mà, mình nghĩ Thần mới là Tà Thần tồi tệ nhất… Cầm chiếc đèn lồng da thú trên tay, Dereck vừa nhìn bức bích họa vừa đi. Cậu nhận ra mô tả ấy cơ bản là nhất trí với lời miêu tả của Darc Regence. Chủ đề cốt lõi vẫn là khu vực này không bị thần vứt bỏ, ngược lại còn được nhận phức lành từ “Chúa Sáng Thế”, tiếp tục duy trì nền văn minh qua tận thế.

Đương nhiên, Darc Regence chỉ đề cập sơ qua, chứ không tả chi tiết như những nội dung trong bức bích họa.

Trong tất cả quá trình này, Dereck vẫn không hề buông lỏng cảnh giác. Thu được bài học từ việc ngẩn ra khi nãy, cậu luôn luôn đề phòng chuẩn bị, nhỡ tai nạn xảy ra cũng ứng phó kịp thời.

Dưới ánh sáng vàng nhạt từ cây nến, tiểu đội thăm dò đi qua bao nhiêu hành lang, sảnh đường, gian phòng, xâm nhập sâu hơn vào khu vực hầm dưới tòa thần miếu.

Thình lình, một cánh cửa đá xám đã mở một nửa xuất hiện ngay phía trước họ.

Bên ngoài cánh cửa mọc ra từng bụi nấm tuyệt đẹp, chúng nhỏ bằng lòng bàn tay, chân trắng toát, mũ đỏ tươi, điểm xuyết những hạt đen vàng óng ánh.

Chỉ vừa nhìn thấy đám “nấm” này, thành viên tiểu đội thăm dò đã dâng trào cảm giác thèm ăn mãnh liệt. Tất cả đều muốn nhanh nhanh chóng chóng lại gần, bứt một cái ra thả vào mồm.

Ực. Không ít người còn nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, hầu hết những người có thể gia nhập tiểu đội thăm dò đều là người có kinh nghiệm phong phú và gần với Danh sách cao. Đã nhận lời cảnh báo trước đó, có người lập tức đứng dậy, trầm giọng:

“Đó là những mảng da đầu rữa nát còn dính tóc và máu thịt.”

Dereck biết người đồng đội này, tên anh ta là Joshua. Anh ta đã thành công đổi được một món vật phẩm thần kỳ từ một lần thăm dò trong sự kiện nào đó.

Joshua duỗi bàn tay trái mang găng tay đỏ về phía cửa lớn.

Ánh sáng lóe lên, một quả cầu lửa cháy rừng rực nhanh chóng hiện hình, bắn thẳng vào chính giữa những “cây nấm” mê hoặc đến dị thường kia.

Ầm ầm! Mặt đất hơi rung chuyển, sóng lửa khuếch tán khắp tứ phía, kéo dài tới hai mét.

Đến khi ánh lửa ngừng lại, toàn bộ nấm đều đã biến mất, chỉ còn lại từng mẩu thịt lấm tấm vết máu, khiến tất cả Người Phi Phàm trước đó suýt mất khống chế bản thân cảm thấy ghê tởm tột cùng.

“Kẻ Săn Ma” Colin chẳng hề can thiệp vào hành động của đội viên. Ông ta yên lặng nhìn từ bên cạnh, thỉnh thoảng lại gật đầu.

“Tại sao máu thịt và lông tóc lại có thể biến thành nấm? Máu thịt và lông tóc ấy có từ đâu chứ?” Joshua rút tay lại, nghi ngờ tự hỏi.

Một người đội viên lớn gan suy đoán:

“Từ cư dân ban đầu của tòa thành này chăng?”

Rất khả thi… Có lẽ cái chết của họ chính là kết quả của việc biến thành máu thịt và lông tóc thuần túy… Dereck thầm đồng ý.

Sau khi thảo luận sơ qua, tiểu đội thăm dò chia thành nhiều nhóm, dọn dẹp những căn phòng bên ngoài cửa đá xám lớn.

Làm xong tất thảy, họ lại tập trung lại, chậm rãi băng qua cánh cửa, sẵn sàng tiếp nhận chiến đấu bất cứ lúc nào.

Đằng sau cánh cửa là một nơi giống như tế đàn. Ánh sáng chung quanh khó mà xua đi bóng tối của khu vực thâm trầm u ám, nơi không rõ đang cất giấu điều gì.

Trên tế đàn, có một Thập Tự giá đen kịt và một “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” treo ngược giống trước.

Mang đèn lồng da thú, Dereck đứng gần nhất, nhìn lướt qua theo bản năng.

Tầm mắt cậu đột ngột đóng băng, bởi cậu nhận ra bức tượng “Chúa Sáng Thế Sa Ngã” hơi khác so với cái bên ngoài.

Mắt nó mở ra! Tròng mắt màu đỏ máu, con ngươi đen kịt, nhìn thẳng vào những kẻ xâm nhập như có sinh mệnh riêng.

Cạch cạch cạch. Dereck nghe thấy tiếng răng đập vào nhau.

Cậu vốn cho rằng âm thanh này đến từ đội viên khác, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra, người đang run rẩy chính là mình!

Dù cậu không hiểu biết quá nhiều về sự nguy hiểm của Tà Thần, răng cậu vẫn đánh vào nhau theo bản năng.

Cạch cạch cạch.

Các đồng đội cậu cũng có phản ứng tương tự.

Đúng lúc ấy, một đống bột phấn bay lên, “Kẻ Săn Ma” Colin nắm tay lại.

Ầm ầm!

Trong tiếng sấm vang vọng, đám người Dereck chợt bừng tỉnh, thoát khỏi trạng thái mông lung vừa nãy.

Họ còn chưa kịp điều tra xung quanh, thì từ đằng sau tế đàn, bỗng phát ra một tiếng khóc.

“Hức, hức, hức…”

“Hức, hức, hức…”

Trong bầu không khí yên tĩnh đến rợn người, “Kẻ Săn Ma” Colin không chút hoang mang, ra lệnh:

“Dereck, Joshua, các cậu đi vòng qua nhìn một chút.”

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Dereck cầm đèn lồng da thú, xách “Rìu Gió Lốc”, đi cùng Joshua chậm rãi vòng về sau tế đàn.

Khi bóng đêm dần bị ánh sáng xua tan, họ trông thấy một bóng đen co ro sau tế đàn.

Tiến thêm hai bước, bóng đen đã lộ ra hình dạng vốn có của nó.

Đó là một bé trai bảy, tám tuổi, mái tóc mềm mại màu vàng nhạt.

Cậu bé nhắm mắt, như chưa thể thích nghi được với ánh sáng, kích động kêu:

“Cứu tôi với, cứu tôi với…”

Đồng tử Dereck co rụt, cậu nghĩ đến tiếng cầu cứu đã nghe trong bóng đêm trước đó, liền vô thức giơ “Rìa Gió Lốc” lên.

Lúc này, “Kẻ Săn Ma” Colin đã tiến lên vài bước, nghiêm trọng hỏi:

“Ngươi là ai?”

Đứa bé kia ngừng cầu cứu, hồi tưởng lại mà nói:

“Tên cháu… Tên cháu là Jake…”



Dùng bữa tối xong, Klein mặc áo khoác, đội mũ để chuẩn bị ra ngoài.

Hắn định đến tìm tiểu thư Sharron, giải quyết vấn đề về tên tòng Nam tước nào đó đang đào đường hầm, cũng như hỏi manh mối về mỹ nhân ngư. Hắn muốn hoàn thành chuyện này trước khi thám tử Sherlock Moriarty xuống phương Nam “nghỉ phép”.

______

Chú thích của người convert: Jake là nhân vật được nhắc tới sơ qua trong chương 53 quyển 1.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện