Khi mẹ Hứa trở về có nghe người ta nói có người tự sát, chỉ là bà không ngờ ràng chuyện này lại liên quan đến con gái mình.
“Không có chuyện con gái tôi giết người đâu!” Bà lắc đầu nói, kiên quyết đứng ở bên Hứa Tâm Như.
Trong nhóm cảnh sát tới điều tra có một người là nữ, nghe vậy liền cười một chút, nói “Chúng tôi biết chuyện này không liên quan đến cô Hứa, chỉ là cô ấy là người tiếp xúc cuối cùng với bà Lý kia nên chúng tôi muốn hỏi vài vấn đề thôi.”
Người phụ nữ đã chết kia họ Lý, dao gọt hoa quả trong tay bà ta là nhát dao chí mạng, ngay cả chuôi đao còn sắp cắm ngập vào bụng, người này vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu liền mất mạng.
“Vết thương này có vẻ hơi vô lí.” Pháp y kiểm tra thi thể người chết, lắc đầu nói “Nếu là tự sát, miệng vết thương sẽ không sâu như vậy.”
Khi dao đâm vào da thịt, sẽ có một cảm giác đau đớn, mà loại đau đớn này sẽ khiến người tự sát cảm thấy do dự.

Cho nên miệng vết thương của người tự sát sẽ không sâu như vậy.
Mà mà miệng vết thương của bà Lý nhìn rất tàn nhẫn, không giống như đâm mình mà đâm kẻ thù vậy, đây là điều kỳ quái nhất.
Các cảnh sát đã xem qua video giám sát, sau đó bọn họ liền phát hiện không đúng.
Theo dõi biểu hiện, bà Lý này đã loanh quanh ở cổng viện từ sáng, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Đến khi Hứa Tâm Như xuất hiện, đối phương vẫn luôn nhìn Hứa Tâm Như, sau đó đi như bay về phía Hứa Tâm Như.
“…… Tôi không quen biết bà ấy, lúc ấy bà ta đột nhiên xông tới, hô to muốn giết tôi.

Nhưng không biết vì sao mà lại tự đâm mình.” Hứa Tâm Như sắc mặt tái nhợt, giọng điệu bình tĩnh nói.
Theo như lời cô nói, đúng như những gì camera ghi được, người phụ nữ cầm dao đâm về phía Hứa Tâm Như.

Nhưng giây tiếp theo, dao gọt hoa quả đột nhiên chuyển hương, sau đó trực tiếp đâm vào bụng mình.
Cảnh này khiến các cảnh sát điều tra sợ ngây người, bọn họ nhìn rõ nhưng cũng không tự chủ được mà ngây ra, hồi lâu mới hồi lại.
Sao lại thế này?
Các cảnh sát khó hiểu, nhưng có video ghi lại rành mạch, từ đầu đến chân Hứa Tâm Như không hề chạm vào người phụ nữ kia, dao đó là do người chết tự đâm mình.
Bởi vậy, việc này không hề liên quan đến Hứa Tâm Như, trong lòng các cảnh sát nói thầm hai câu kỳ quái, sau đó hỏi Hứa Tâm Như mấy câu rồi liền rời đi.

Mẹ Hứa cũng bị hoảng sợ không nhẹ, chờ khi cảnh sát vừa rời đi, nói “Có chuyện gì vậy? Chuyện này có liên quan gì tới con? Người nọ muốn tự sát, cũng nên tránh xa một chút đứng ở trước mặt người ta làm gì? Tâm Như à, con có bị dọa sợ quá rồi không?”
Mẹ Hứa quả thực đau lòng muốn chết.
“…… Người nọ muốn giết con.” Hứa Tâm Như vuốt ve cổ tay trống không, kể chuyện đã xảt ra buổi trưa, nói “Cũng may có Cố Mông, lúc ấy con nên nghe lời cô ấy, không xuống lầu.”
Nghe vậy, mẹ Hứa sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy việc này chứa đầy cảm giác hư ảo, chờ khi bà phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy đáng sợ.
Mẹ Hứa nắm lấy tay Cố Mông, thập phần cảm kích nói “Mông Mông à, dì thật sự không biết nên cảm tạ con như thế nào, thật sự thật cám ơn con.

Nếu không phải có con thì Tâm Như nhà dì không biết sẽ thế nào.”
Cố Mông cười với bà, nói “Không vấn đề ạ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, hơn nữa Hứa Tâm Như đi xuống lầu mua khoai cho cháu, cô ấy mới đúng là người tốt.”
“Dù thế nào, dì vẫn phải cảm ơn con!” Mẹ Hứa cảm kích nói.
Hứa Tâm Như là con gái một, cũng chính là ruột gan của vợ chồng họ, nếu nó thật sự xảy ra chuyện gì, vợ chồng bọn họ cũng sống không nổi nữa.
Mẹ Hứa còn mắng người đàn bà muốn giết Hứa Tâm Như, chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, không rõ đối phương vì sao muốn giết Hứa Tâm Như.
Hứa Tâm Như chỉ là một sinh viên, trước kia cũng chưa từng tới tỉnh Y, tính tình còn hiền lành, không kết thù với người ta bao giờ, sao lại có người lại ra tay tàn nhẫn với con bé như vậy?
Thắc mắc này chỉ đến khi đám người Diêm La đến mới được giải đáp.
“Bà Lý kia là mẹ của Bành Lâm.” Thẩm Cường cũng không nghĩ tới, bà Lý này lại điên cuồng như vậy, anh giải thích “Bành Lâm là bạn học của em Cố và em Hứa, lần này cùng nhóm em Cố đi ra ngoài du lịch, chết ở thôn Lê gia.”
Một đám học sinh cùng nhau đi ra ngoài, chỉ có ba người Cố Mông còn sống xót.

Trong lòng liền sinh ra oán hận, mẹ Bành Lâm chính là như vậy.
“Bà Lý kia có thể là quá mức đau thường, nhất thời nghĩ quẩn, liền……”
Mẹ Hứa nhịn không được mắng “Con trai bà ta đã chết rồi, vậy mà còn đổ lên đầu con gái tôi là sao? Bà ta bị điên à!”
Cố Mông vừa an ủi bà, cười tủm tỉm nói “Dì không cần giận, dù sao bà ấy cũng đã chết.

Hại người chính là hại mình, đây là báo ứng!”
“Đúng vậy, đây là báo ứng, chính là xứng đáng!” Mẹ Hứa hung tợn nói.

Diêm La đứng ở bên cạnh nhịn không được nhìn Cố Mông một cái, trên mặt mang theo vài phần như suy tư gì.
Anh có cảm giác, chuyện mẹ của Bành Lâm tử vong có liên quan đến cô bé này, đặc biệt là cách bà ta chết cũng thật kì lạ.
Rõ ràng là muốn giết người, lại thành tự giết mình.

Sợ là chính bà ấy cũng không nghĩ tới, một đao sẽ đâm trên người mình, cho nên xuống tay mới có thể tàn nhẫn như vậy, không có bất cứ sự mềm lòng nào, không ngờ cuối cùng lại tự giết mình.
Diêm La ánh mắt lóe lóe, đối với việc này cũng không có ý kiến gì.
Anh đi đến bên mép giường Cố Mông ngồi xuống, nói “Lần này tới ngoài việc này, còn có một chuyện muốn nói với em.

Hòa thượng của chùa La Vân nói là muốn đến thăm em, không biết em có đồng ý không.”
Cố Mông khó hiểu “Bọn họ thăm em là gì?”
Diêm La giải thích nói “Bọn họ đào được kim cương phù, hình như rất hứng thú, muốn đến thăm em có lẽ là để hỏi về việc này.”
“Em không quen biết bọn họ, em không muốn gặp.” Cố Mông lắc đầu, không có do dự liền cự tuyệt, không có một chút hứng thú nào.
So với cô, mẹ Hứa lại có chút tò mò, hỏi “Hòa thượng của chùa La Vân? Chẳng lẽ chùa La Vân ở thành phố B? Dì nghe nói bùa bình an cầu ở nơi đó thiêng lắm, dì có một người bạn cũng thỉnh một tấm cho con trai.

Không ngờ bùa đó cứu được một mạng của con trai bà ấy!”
Chùa La Vân nổi tiếng trong nước, mẹ Hứa còn từng muốn đi thành phố B cầu một tấm cho Hứa Tâm Như, nhưng do bận rộn nên bà cũng quên mất.
Hiện tại nghe Diêm La nói, người của chùa La Vân còn muốn đến thăm Cố Mông, ánh mắt bà nhìn Cố Mông tức khắc liền có chút thay đổi.
—— quả nhiên, bà đã nói Cố Mông là người có bản lĩnh mà, nhìn xem đến cả hòa thượng của chùa La Vân còn muốn đến thăm hỏi con bé đó!
Nghĩ vậy, bà nhìn thoáng qua sắc mặt mệt mỏi của Hứa Tâm Như, nhịn không được nói với Cố Mông “Mông Mông à, vậy phiền con vẽ cho Tâm Như nhà dì một tấm Bùa An Thần.

Con cũng biết đấy, hai ngày này con bé chưa được ngủ ngon, dì nhìn mà đau lòng.”
Nghe vậy, Cố Mông gật gật đầu, nghĩ nghĩ nói “Chú Hứa đã mua giấy vẽ bùa và chu sa về, bây giờ cháu sẽ vẽ Bùa An Thần cho Hứa Tâm Như.”

Hoàng phù chu sa bút lông, cha Hứa từ bên ngoài trở về liền mua đủ những thứ này, ông chẳng hiểu mấy thứ này lắm nhưng cứ mua loại đắt nhất nên chất lượng đều không tồi.
Cố Mông dựng bàn ăn cơm lên, sau đó trải giấy vẽ bùa ra, cầm bút lông chấm chu sa rồi vẽ lên lá bùa.
“Từ từ!” Mẹ Hứa trừng lớn đôi mắt, hỏi “Con không cần tắm gội thay quần áo trước sao, bình tâm tĩnh khí sao? Còn nữa, mọi người đứng đây có quấy rầy còn không?”
Cố Mông thèm ăn, nhịn không ném một quả cherry vào miệng, hiện tại trong miệng còn đang cắn hạt cherry.
Cô vừa ngậm hạt, không sao cả mở miệng nói “Không cần, cứ vẽ luôn là được.”
Cứ vẽ luôn như vậy?
Trong lòng mẹ Hứa vẫn còn nghi vấn, sau đó bà liền thấy Cố Mông cầm bút, vẽ một lá Bùa An Thần một cách lưu loát, sau đó cũng không đợi chu sa khô, liền cứ như vậy đưa cho mẹ Hứa.
“Đêm nay ngủ cứ để ở dưới gối là được.” Cô nói.
Mẹ Hứa nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc đặt bút đến giờ mới có hai phút, bà thật cẩn thận hỏi “Đây…… Đây là xong rồi à?”
Cố Mông gật đầu, nói “Được rồi đấy.”
Mẹ Hứa “……”
Sao lại giống kẻ lừa đảo vậy, hơn nữa còn làm vớ vẩn hơn cả mấy kẻ lừa đảo.
Nhưng đối với Cố Mông, ba người nhà họ Hứa rất tin tưởng, đặc biệt là mẹ Hứa và Hứa Tâm Như.
Cầm lấy lá, Hứa Tâm Như lập tức nhét xuống dưới gối.
Thật ra cha Hứa còn có chút không tin, nhưng sau đó thấy Hứa Tâm Như mất ngủ 2 ngày này, vừa nằm xuống 2p liền ngủ say.
Cha Hứa “?!!”
Đây chính là thần!

Bên kia, hòa thượng chùa La Vân đã đặt chân đến khách sạn.
Vong Ngã đại sư thật cẩn thận xoay phù triện ở trong tay, thần sắc trang trọng mà tập trung.
Đây là bùa bọn họ đào ra từ Rừng Ăn Thịt Người, lúc này lực lượng trong bùa đã hao hết, không có một chút linh quang, nhìn qua chỉ là một tấm giấy vàng bình thường, trên giấy còn vẽ những hoa văn xiên vẹo.
Nếu người thường thấy, chỉ nghĩ đây là một lá bùa vẽ lung tung, nhưng ở trong mắt Vong Ngã đại sư mấy lá bùa lại là vật báu vô giá.
Đây chính là kim cương phù trong truyền thuyết!
Nghĩ vậy, Vong Ngã đại sư liền có chút thở gấp.
Hoa văn trên giấy vàng rất rõ ràng, Vong Ngã đại sư duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được lẩm bẩm nói “Đây là Kim Cương phù hoàn chỉnh?”
Ông đã nghiên cứu Kim Cương phù vô số lần, chỉ là phù triện bác đại tinh thâm, tràn ngập sự ảo diệu khó mà khám phá ra.


Mà Kim Cương phù lại là loại bùa cao cấp, sau nhiều lần thất bại, Vong Ngã đại sư cũng không vẽ ra được Kim Cương phù nguyên bản.
Hiện tại, có được lá bùa hoàn chỉnh, ông liền ngứa tay nhịn không được muốn đi thử vẽ ngay.
Dâng hương tắm gội, Vong Ngã đại sư sắc mặt thật nghiêm túc.
Chùa La Vân có sản xuất ra một loại hương có công dụng ngưng thần tĩnh khí, phải biết rằng, vẽ bùa cần tập trung tỉ mỉ, chỉ cần có chút sai lầm thì thì vẽ bùa sẽ thất bại, cho nên trước đó phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Cầm lấy bút, Vong Ngã đại sư hít một hơi thật sâu, một bút hạ xuống, sau đó mô phỏng theo đường nét trên là bùa hoàn chỉnh mà chậm rãi vẽ lại.
Mỗi một nét ông ấy vẽ đều thật sự rất chậm, vẽ được một nửa, trên mặt ông đã đầy mồ hôi, ngón tay cầm bút cũng đang run rẩy.
“Xì”
Một thanh âm thật nhỏ, đó là âm thanh lá bùa bị hủy.

Vong Ngã đại sư dừng bút, thật sâu thở dài.
Kim Cương phù quả nhiên không hổ với tên của nó, có yêu cầu cực cao yêu cầu với Phật pháp và khả năng khống chế linh lực, muốn thành phù, thật sự là không đơn giản như vậy.
Một lá bùa, hai lá bùa, ba lá bùa!
Vẽ được ba lá, Vong Ngã đại sư không thể không dừng lại, lúc này linh lực trong thân thể ông ta đã tiêu hao không còn, trên trán ướt mồ hôi, là không thể không dừng lại.
Nhưng trên mặt ông không có chút chán nản nào, ngược lại lại có một bộ dạng vui mừng.
Điều tức một chút, ông bước ra khỏi cửa, hỏi “Trung úy La bên kia đã về chưa?”
Viên Sân mặt lộ vẻ khó xử, nói “Về rồi ạ, chỉ là bọn họ nói, bọn họ cũng không biết ai là người vẽ bùa.”
Nghe vậy có chút thất vọng, ông thở dài, nói "Khi chúng ta tìm được lá bùa này, mùi máu tươi ở bên trên còn chưa tan hết, bùa này cùng làm là mới vẽ 2 ngày trước.

Nói cách khác, khẳng định có một người đã vẽ nó.”
“Người như vậy, ở lĩnh vực vẽ bùa chú kĩ nghệ khẳng định cực kì cao, thậm chí so với thầy còn cao.

Ai, thầy thật sự muốn gặp người đó, nếu có thể cùng người đó giao lưu nhất định có thể được lợi không ít.”
Đáng tiếc, ngay cả trung úy La bên kia cũng không biết người kia là ai.
--- ------ ------ ------ ------ -------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện