Nghĩ vậy, Dương Tố Phân cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mông, ngượng ngùng nói “Cố tiểu thư, dì thấy cháu có thể dùng bùa để làm người khác đứng bất động.

Cho nên, dì muốn hỏi cháu có biết gọi hồn không?”
Gọi hồn?
Cố Mông nhìn bà ấy và hỏi “Ý dì là……”
Dương Tố Phân nói “Chẳng phải người xưa có câu Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông hay sao, tình trạng hiện giờ của Thất Thất thật sự làm dì không yên tâm.

Dì nghĩ rằng nếu còn bé gặp được Vu Hàm một lần, không chừng lại có thể cởi bỏ khúc mắc.”
Cố Mông quay đầu nhìn Vu Hàm một cái, đối phương nhắm mắt theo đuôi Lăng Thất Thất, hiện tại đang đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt hầu như chưa từng rời khỏi bóng dáng của Lăng Thất Thất.
“Thật ra linh hồn của Vu Hàm vẫn luôn ở bên cạnh Lăng tiểu thư.” Sau một hồi cân nhắc, Cố Mông nói.
Vợ chồng Lăng Sĩ Thư trợn tròn mắt “Cái gì?”
Cố Mông nói “Sau khi chết, hồn phách của anh ta vẫn luôn đi theo Lăng tiểu thư.

Lăng tiểu thư là chấp niệm duy nhất của anh ấy do đó anh ấy cứ nấn ná ở nhân gian mãi không đi.”
Nghe vậy, bả vai của Dương Tố Phân đột nhiên trùng xuống, bà nhắm mắt khóc “Hai đứa bé này, sao lại cứng đầu như vậy.

Việc gì phải như thế?”
Một người không muốn tin cái chết của người yêu, cố chấp tin rằng người ấy còn sống.

Một người sau khi chết biến thành quỷ cũng không muốn buông bỏ đối phương, hồn phách vẫn luôn nấn ná bên cạnh người yêu không muốn luân hồi.
“Đâu cần phải như vậy, đâu cần phải như vậy……” Dương Tố Phân khóc, miệng cứ lặp đi lặp lại câu “Đâu cần phải như vậy”.
Hai chữ Tử vong đó khoảng cách giữa sự sống và cái chết.

Khoảng cách này như là lạch trời, dù nhìn như gang tấc nhưng không cách nào vượt qua được.
Không biết từ khi nào Vu Hàm đã đứng phía sau sô pha, đột nhiên nói với Cố Mông “Tôi muốn nhờ cô Cố một việc.”
- --
Hôm nay trời rất sáng sủa, do không kéo rèm nên ánh mặt trời men theo cửa sổ bò qua thảm rồi leo lên giường.
Lăng Thất Thất quay đầu nhìn thoáng qua thì bị ánh mặt trời chói chang làm cho nhíu mắt lại.

Cô quay đầu về phía phần giường không một bóng người rồi nói “Chào buổi sáng, Vu Hàm!”
Đương nhiên trong mắt người ngoài, nơi đó không có người nhưng ở trong mắt cô, nơi đó lại có một người đang nằm.

Anh nói với cô “Chào buổi sáng, Thất Thất!”
Lăng Thất Thất vui vẻ đi rửa mặt.

Sau khi cô ra khỏi phòng ngủ liền thấy mẹ mình vẫy tay ra vẻ thần bí.
Lăng Thất Thất lại gần và mở miệng hỏi “Làm sao vậy mẹ?”
Dương Tố Phân cười nhẹ rồi dúi vào tay cô một túi giấy, nói “Vu Hàm bảo mẹ nhắn con là chiều nay nó hẹn con ở nơi này nhé.

Đúng rồi, đây là đồ thằng bé đưa cho con đấy.

Mẹ nhìn trộm thì thấy là một cái váy, chắc chắn nó muốn con mặc để đi hẹn hò.”
Bị chính mẹ mình trêu ghẹo như vậy khiến Lăng Thất Thất bực bội đến mức dậm dậm chân, kêu một tiếng “Mẹ ~”
“Mẹ biết rồi, biết rồi!” Dương Tố Phân cười tủm tỉm nói, thái độ cho có lệ.
“Không nói với mẹ nữa!” Lăng Thất Thất lẩm bẩm một câu, cầm quần áo quay lại phòng ngủ của mình.
Trong túi chính là chiếc váy dài màu xanh nhạt, Lăng Thất Thất vừa thấy liền cả kinh nói “Đây, đây chẳng phải là bộ váy mà mình thích nhất đó sao?”
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ váy này cô đã lập tức mê mẩn, chỉ tiếc là nó quá đắt cho nên cô cũng chỉ dám lên mạng nhìn cho đỡ thèm.

Vậy mà không ngờ Vu Hàm lại mua nó đến tặng cô.
Lăng Thất Thất thầm vui sướng, nhưng ngoài miệng lại lẩm bẩm “Mua làm gì cho tốn kém.”
Ánh mặt trời đáp trên đùi cô khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ, không chân thực.
Mình làm sao vậy?
Tự nhiên trong lòng cô dấy lên sự nghi ngờ.
……
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa, Dương Tố Phân liền bắt đầu thúc giục cô rời khỏi nhà.
“Con nhanh lên đi, đừng làm Vu Hàm phải chờ lâu.” Dương Tố Phân nói.
Lăng Thất Thất ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích, cô nói “Mẹ thật đúng là...có gì mà sốt ruột.


Để cho anh ấy chờ một lát thì có sao.”
Dương Tố Phân nhìn con gái “Cái còn bé này sao lại cứng đầu như vậy? Còn không mau đi đi, đừng để cho người ta sốt ruột.”
Lăng Thất Thất cắn môi, cau mày, trông cũng có hơi bồn chồn.
Thấy vậy, đáy mắt Dương Tố Phân hiện lên một tia ảm đạm.

Bà lại gần xoa đầu Lăng Thất Thất, nói “Đi đi con, Vu Hàm đang ở đó chờ con đấy.”
Nghe vậy, Lăng Thất Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, sau một lúc lâu mới gật gật đầu “Vâng!”
Cô đi thay bộ váy xanh nhạt kia, khi bước cô bước ra Dương Tố Phân vội vàng chỉnh lại trang phục cho con gái và nói “Sao con không đánh son, nếu đi ra ngoài hẹn hò thì nên trang điểm cho xinh đẹp lên chứ.

Kẻo sau này nghĩ lại thấy hối hận.”
“Cũng có phải hẹn hò mỗi lần này thôi đâu.” Lăng Thất Thất lẩm bẩm.

Vừa thốt ra câu này, trong mắt cô ánh lên tia hoảng hốt, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh và tiếng động như tiếng va quẹt của xe cộ.
Dương Tố Phân vỗ tay cô, nói “Còn bé này, chẳng bao giờ làm người ta bớt lo.”
Lăng Thất Thất phục hồi tinh thần lại, cô xoa mặt không rõ vừa rồi mình bị làm sao nữa.
“Được rồi con đi đây.

Mẹ đừng nói nữa, mẹ trách con để con rể bảo bối của mẹ phải chờ chứ gì, giờ con đi ngay đây!”
“Cái con bé này……”
Cửa vừa đóng lại, nụ cười trên mặt Dương Tố Phân dần biến mất, bà che miệng, nước mắt cũng từ từ chảy xuống.
……
Bên ngoài thời tiết thật đẹp, khi Lăng Thất Thất xách túi đi xuống dưới thì gặp mấy người ở cùng tiểu khu chỉ trỏ cô nói gì đó, cô không thèm để ý nhưng cũng lơ đãng nghe được mấy từ “Điên rồi” “Bệnh tâm thần”.
“Mấy người phụ nữ trong khu này đúng là nhiều chuyện thật……” Lăng Thất Thất lẩm bẩm thầm thương cho ai đó trong câu chuyện của mấy bà tám kia.
Đi theo địa chỉ mà mẹ cung cấp, Lăng Thất Thất đi tới một nhà hàng.
Đây là một tiệm điểm tâm ngọt, trong này có bán đồ uống và các loại bánh kem xinh xắn, bên trong sáng sủa sạch sẽ, có ánh mặt trời tràn vào tới tạo cảm giác thật ngọt ngào.
Tuy nhiên lúc này trong tiệm lại không có một bóng người, khi Lăng Thất Thất đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng chuông gió cô nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.
“Xin chào, cô là Lăng tiểu thư đúng không ạ?” Một nhân viên phục vụ mặc áo khoác đen tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi một câu.
Lăng Thất Thất gật đầu, nói “Tôi đúng là Lăng Thất Thất.”
Nhân viên phục vụ cười, một tay chắp sau lưng cúi người theo kiểu thân sĩ, tay còn lại nâng lên một bó hoa hồng.
“Đây là hoa anh Vu Hàm tặng cô.

Anh ấy bảo tôi nói với cô một câu, Vu Hàm rất yêu Lăng Thất Thất.”
Nghe vậy, Lăng Thất Thất sửng sốt, sau một lúc lâu cô mới đưa tay ra nhận lấy bó hoa.
Nhân viên phục vụ đưa tay về phía trước ra dấu “Mời cô, anh Vu đang ở bên trong chờ cô.”
Lăng Thất Thất cười nhẹ rồi chậm rãi đi vào bên trong.
Sau đó cô gặp thêm 10 người nhân viên phục vụ, mối người lại tặng cô một đóa hoa và đồng thanh nói một câu.
“Vu Hàm rất yêu Lăng Thất Thất!”
Cầm 11 đóa hoa hồng trong tay, Lăng Thất Thất rảo bước đi vào, đột nhiên cô khựng lại nhìn bóng người đang ngồi cạnh cửa sổ.
Ánh mặt trời bao bọc lấy cơ thể người ấy, nét dịu dàng trên khuôn mặt mà Lăng Thất Thất quen thuộc, anh ấy dường như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Vu Hàm đứng dậy từ trên ghế, hô một tiếng “Thất Thất!”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh, Lăng Thất Thất cảm thấy mình sắp khóc đến nơi.

Cô không rõ cảm giác này từ đâu đến, chỉ biết nó khiến mình rất đau khổ.
Nhưng khi cô đưa tay lên lau thì trên mặt lại khô cong không hề có một giọt nước mắt nào.
“Làm sao vậy?” Vu Hàm hỏi.
Lăng Thất Thất lắc đầu.

Cô lại gần đặt bó hoa hồng lên bàn và nói “Sao hôm nay anh bày vẽ thế? Chẳng lẽ đã làm sai chuyện gì à?”
Vu Hàm dùng ánh mắt nhớ nhung nhìn người đối diện, cười nói “Đúng vậy, anh đã làm sai cho nên muốn được em tha thứ.”
“…… Trước kia, khi chúng mình cùng xem phim truyền hình em từng nói rằng nếu anh làm sai điều gì thì chỉ cần nhờ người qua đường nói với em rằng “Vu Hàm yêu Lăng Thất Thất” hay sao, sau đó tặng em một cành hoa hồng…… Vừa rồi đã có 11 người làm nói câu Vu Hàm yêu Lăng Thất Thất vậy chỉ còn lại anh thôi.”
Vẻ mặt anh thật nghiêm túc, nói “Anh, Vu Hàm yêu Lăng Thất Thất rất nhiều! Anh yêu em rất nhiều!”
Nghe vậy, Lăng Thất Thất sửng sốt.

Hốc mắt của cô lập tức đỏ lên mà chính cô cũng không nhận ra.

Cô nói “Sao hôm nay anh lạ thế?”
Vu Hàm À một tiếng rồi nói “Thất Thất, nếu một ngày nào đó hai chúng ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì anh nhất định sẽ liều chết để cứu em……”

“Anh đừng nói nữa!” Lăng Thất Thất đột nhiên thét to, cô dùng sức lắc đầu “Em không muốn nghe, anh đừng nói nữa!”
Vu Hàm cười nhẹ rồi đứng dậy nắm chặt lấy tay của Lăng Thất Thất kéo chúng khỏi tai cô sau đó ngồi xổm bên cạnh.
“……Anh muốn nói với em rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng không phải lỗi của em, bởi vì đó điều mà anh cam tâm tình nguyện làm.

Với anh, chỉ cần em an ổn là đủ rồi.”
Lăng Thất Thất dùng sức lắc đầu, giọng nói khản đặc mang theo sự tuyệt vọng kêu lên “Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà……”
Vu Hàm thở dài “Thất Thất, em biết anh đã chết.

Cho dù em không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là sự thật.

Anh thật sự đã chết rồi, em quên rồi sao?”
Lăng Thất Thất không nói gì, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Vu Hàm, trong đầu lại hiện lên gương mặt đẫm máu của đối phương, một giọt nước mắt liền từ hốc mắt trượt xuống.
Đúng vậy, Vu Hàm đã chết.

Cô đã nhìn thấy anh nhào lên người mình trong tích tắc của vụ tai nạn, máu trên đầu anh bắn đầy lên mặt cô mang theo mùi sắt nồng nặc.
“Thất Thất không cần đau lòng.

Chỉ cần em mạnh khỏe thì anh đã rất mừng rồi.”
Vu Hàm duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt người yêu.

Lúc anh ấy cười rộ lên vẫn ấm áp như lúc sinh thời, chỉ có bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên má cô mới cho thấy một điều rõ ràng—— không có một chút nhân khí.
Anh nói “Cho dù anh đi rồi thì em cũng phải sống thật tốt.

Hứa với anh nhé, em phải sống thật hạnh phúc, được không? Anh biết em là một cô bé rất kiên cường mà.”
Lăng Thất Thất lắc đầu, không đúng, cô không hề kiên cường chút nào!
Vu Hàm dang tay trao cho cô một cái ôm lạnh lẽo.
Cho dù ngoài cửa sổ ánh mặt chói chang như vậy nhưng cái ôm của anh ấy vẫn thật lạnh lẽo.

Anh nói “Chỉ cần em nhớ kĩ Vu Hàm người yêu Lăng Thất Thất nhất trên đời, người ấy sẽ mãi hy vọng Lăng Thất Thất hạnh phúc là được!”
Nói xong anh nâng khuôn mặt của Lăng Thất Thất lên rồi cúi đầu hôn lên hàng lông mi đẫm nước mắt kia.
Lăng Thất Thất nhắm hai mắt lại theo phản xạ, chỉ cảm thấy nụ hộ trên hàng mi này thật nhẹ, nó vừa nhẹ lại vừa mềm giống như bông vậy.

Hơn nữa nó chỉ thoáng lướt qua.
“Thất Thất, anh yêu em!”
Vu Hàm mãi mãi chỉ yêu một mình Lăng Thất Thất!
Lăng Thất Thất mở mắt ra, chỉ nhìn thấy những đốm sáng li ti đang dần tan ra.

Cô vươn tay muốn níu lại nhưng chỉ thu về những đốm sáng vào lòng bàn tay.
“Hu hu hu, a a a!”
Lăng Thất Thất đột nhiên gào khóc, nước mắt rơi lã chã.
Ngày hôm nay những người ở quán cà phê này khắc ghi cảnh tượng thần kì đó.

Cô gái xinh đẹp ngồi khóc thút thít bên cửa sổ, ánh mặt trời như đang vây quanh thậm chí còn hôn môi cô ấy.
Cảnh tượng này đẹp đến say lòng người, nhưng cũng dấy lên cảm giác bi thương.

Bởi vì cô gái khóc thật sự quá thảm thiết, giống như cô ấy vừa mất đi món đồ quý giá nhất.
Còn đối với Lăng Thất Thất, đúng là cô đã mất đi thứ quý giá nhất, cô mất đi người mình yêu nhất trên đời.

Đời này, ngoài anh ấy ra thì chẳng còn ai yêu cô nhiều đến thế, thậm chí nguyện vì mình mà từ bỏ tính mạng.
“Thật ra Thất Thất là người rất mạnh mẽ.

Tôi tin là cô ấy sẽ sớm vực dậy từ đau thương…… A, thật là không cam lòng.

Chỉ cần nghĩ tới sau này cô ấy sẽ yêu một người khác tôi liền cảm thấy không cam lòng.”
Vu Hàm kêu lên ra vẻ không cam nhưng trên mặt lại đang cười.


Anh nói “Tôi muốn cô ấy nhớ tôi cả đời, chỉ yêu một mình tôi.

Nhưng mà ngẫm lại thì như vậy thật sự rất đau khổ.”
Anh ta lắc đầu, thở dài nói “Tôi vẫn hy vọng cô ấy sớm quên tôi đi và tìm một người yêu cô ấy, cùng nhau sinh 2 đứa nhóc rồi sống thật hạnh phúc.”
Vu Hàm quay đầu nhìn về cửa sổ nơi Lăng Thất Thất đang ngồi khóc, trong mắt mang theo vài phần nhớ nhung nhưng ngay lập tức quay đầu nói với Cố Mông “Cảm ơn cô, Cố tiểu thư.

Đến giờ thì tôi chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi.”
Bởi vì anh biết, đời Lăng Thất Thất sẽ rất an ổn.

Mà người quỷ trước sau có khác, anh không thể ở bên cạnh cô ấy được, sẽ chỉ khiến tình trạng của cô ấy càng tệ đi.
Cho nên anh nên rời đi.
Cố Mông vươn tay ra nhìn những đốm sáng đáp lên lòng bàn tay của mình —— đây là công đức từ trên người Vu Hàm đem lại.
“Cảm ơn cô, Cố tiểu thư!”
Vu Hàm lại lần nữa nói, bóng dáng chậm rãi tiêu tán trong không trung.
“…… Biến mất rồi.” Tề Thanh ngơ ngác nói, quay đầu hỏi Cố Mông “Anh ta sẽ không sao chứ?”
Cố Mông lắc đầu, nói “Không sao đâu, chỉ là đi địa phủ đầu thai thôi.

Tuy trong lòng anh ta có chấp niệm nhưng nói buông là buông được ngay.”
Nói đến cô cảm thấy có chút hoang mang, rõ ràng có chấp niệm vậy mà vẫn có thể buông ra, rốt cuộc đây là cảm xúc gì.
Tề Thanh thắc mắc “Không cần Hắc Bạch Vô Thường tới câu hồn sao?”
Nghe vậy, Cố Mông nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái “Trên đời này có hàng vạn hàng tỷ người, mỗi ngày đều có nhiều người chết đi, lấy đâu ra lắm sứ giả Câu Hồn như thế?”
Hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường là nhân vật nào chứ, đó là chức vị đứng số một số hai ở địa phủ, bọn họ sẽ chạy đi làm mấy việc nhỏ nhặt này sao?
“Người sau khi chết, hồn phách sẽ tự đi theo tiếng gọi của địa phủ đi đầu thai chuyển thế.

Đương nhiên, việc này cũng có thời hạn, nếu quá hạn họ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, không được đi vào luân hồi trừ khi được hương khói đầy đủ.”
Đây là lần đầu tiên Tề Thanh nghe thấy cách nói như vậy, anh hơi tò mò hỏi “Sau khi chết, con người sẽ biến thành ma quỷ sao?”
Cố Mông lắc đầu “Không hẳn.”
“Không hẳn?”
“Hiện tại khác trước, trước kia con người có thờ phụng quỷ thần, tin tưởng có địa phủ tồn tại, sau khi chết thì sẽ trở thành hồn đi vào địa phủ và nhập luân hồi, khi đó người ta còn tin nên quỷ thần mới tồn tại.

Nhưng hiện giờ con người lại tin khoa học, đối với bọn họ sinh mệnh chỉ còn là một quá trình……”
Cố Mông cũng không biết nên miêu tả thế nào về thời hiện đại này nữa.

Cô suy tư đôi chút “Dù sao trong tiềm thức của con người thời nay, lòng tin với quỷ thần đã phai nhạt, chỉ còn khoa học mà thôi.

Tin thì có, không tin thì không có, do vậy nếu quỷ thần đã không hề tồn tại thì bọn họ cũng không cần đến địa phủ luân hồi.

Người chết đi sẽ trở về với đất mẹ, sinh mệnh cũng thay đổi.”
Tề Thanh nỗ lực lý giải trong đầu những gì mà Cố Mông nói, anh chần chờ một lúc mới nói “Nói cách khác là không phải ai cũng sẽ biến thành quỷ và đi vào địa phủ để luân hồi đúng không? Em nói Tin thì có, không tin thì không có ý chỉ con người tin thì quỷ thần mới tồn tại dúng không? Bọn họ tin tưởng khoa học nên khoa học mới tồn tại? Bọn họ không tin quỷ thần nên quỷ thần sẽ biến mất?”
Cố Mông gật đầu khẳng định cách nói của anh ấy.

Nguyên lí này thật ra chỉ gói gọn trong câu Tin thì có, không tin thì không có.
Bởi vì con người tin vào khoa học nên quỷ thần mới có thể biến mất khỏi mảnh đất này.

Lần trước cô đến địa phủ, Diêm Quân cũng từng tỏ vẻ địa phủ sớm hay muộn cũng sẽ biến mất.
Đối với con người, khoa học mới là ưu tiên hàng đầu!
Này đó là tin tắc có, không tin tắc vô!
Tề Thanh khẽ gật đầu lại như suy tư gì đó “Bảo sao, bây giờ người ta không còn nghe nói nhiều về ma quỷ nữa.”
Nói tới đây anh liền nghĩ đến một chuyện, vội hỏi “Em nói trên mặt anh có tử khí, sẽ có tử kiếp.

Vậy có cách nào để tránh một kiếp này không? Anh còn trẻ mà đẹp trai ngời ngời thế này, còn một quãng thời gian dài cần anh phung phí, không thể chết sớm như thế được.”
Nghe vậy, Cố Mông nhìn anh một cái, nói “Muốn tránh thoát kiếp nạn này thì anh nên tránh xa phụ nữ.

Em thấy kiếp nạn này có dính tới phụ nữ, hoặc có thể nói là nợ đào hoa của anh, mà đào hoa này là đào hoa muốn lấy tính mạng của anh.”
Nợ đào hoa?
Hiện tại Tề Thanh chỉ nghĩ đến Diệp Mạn.

Nhưng Diệp Mạn dịu dàng, chu đáo như thế sao có thể là nợ đào hoa của mình được?
“……Ơ kìa, em thấy hình như tử khí trên mặt anh lại tăng thêm đấy.” Cố Mông đột nhiên lại gần nói.

Đáy mắt cô mang theo vài phần thú vị, nói “Tướng số của loài người các anh thật đúng là thú vị, thường xuyên thay đổi.

Đây gọi là vận mệnh nằm trong lòng bàn tay mình đúng không?”
Tề Thanh “……”
Cái tên thầy dởm nhà cô lại còn phán là “Vận mệnh nằm trong lòng bàn tay mình” nữa.
Cố Mông không để chuyện này trong lòng, thuận miệng nói “Anh nhớ luôn mang theo lá bùa em đưa cho anh đấy nhé, cho dù có yêu quái gì muốn làm hại anh cũng không phá nổi lớp phòng ngự của nó đâu.”

“Nếu bùa của em lợi hại như vậy thì anh sẽ an toàn tuyệt đối, vậy vì sao em vẫn thấy trên mặt anh có tử khí?” Tề Thanh nghi hoặc, nhịn không được hỏi.
Chẳng lẽ bùa này cũng là hàng nhái hàng giả?
Cố Mông liếc mắt nhìn anh “Tướng mạo đại diện cho kiếp số mà anh sắp gặp phải, chỉ khi nào anh vượt qua kiếp nạn thì tướng mạo của anh mới thay đổi.”
Tề Thanh hiểu lõm bõm nhưng cũng lười không muốn lý giải thêm những điều mình không hiểu nổi “Dù sao em chuyên nghiệp như thế, anh nghe em chắc không sai đâu.”
"Về thôi.

Trời sắp mưa rồi.” Cố Mông đột nhiên nói.
Tề Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nói thầm “Thời tiết có vẻ vẫn đẹp mà, nắng to nữa.”
Nhìn thế nào cũng không ra là sắp mưa.
Sau khi đưa Cố Mông về nhà, Tề Thanh liền đánh xe trở về.

Anh tắm xong đi ra mới thấy trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ.
“…… Tề Thanh, anh đến với em được không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu pha lẫn vài phần khiếp đảm của Diệp Mạn.
Tề Thanh vừa lau tóc, vừa hỏi “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời thì bên ngoài đột nhiên giáng xuống một tia chớp.

Anh đi đến bên cửa sổ mới phát hiện bên ngoài đang mưa to, từng hạt mưa như hạt đậu nện xuống, phía chân trời cũng mờ mịt.
Đúng là trời mưa thật!
Tề Thanh thầm kinh ngạc.
Mà lúc này, di động cũng vang lên thanh âm run rẩy của Diệp Mạn, cô ta nói “Trời mưa sét đánh nên, nên em hơi sợ.”
Nghe vậy, Tề Thanh đĩnh đạc nói “Không ngờ lá gan của em nhỏ đến thế, còn sợ cả sét đánh!”
Nói xong anh cười phá lên.
Diệp Mạn “……”
“Không sao đâu.

Đợi khi nào sét đánh thì em chùm chăn vào là được.

Giả bộ như mình không nghe thấy sẽ không sợ nữa.”
“……Em vẫn sợ.”
Diệp Mạn nói, trong giọng hơi pha chút nghiến răng nghiến lợi.
“ANh đến với em đi.

Được không?”
Giọng nói của vừa ngọt ngào lại mang theo chút ý tứ sâu xa khiến người ta nóng nược trong người.
“Không được đâu.

Giờ cũng muộn rồi, trai đơn gái chiếc, nhỡ lau súng để cướp cò thì làm sao?”
Em không ngại lau súng cướp cò!
Trong Diệp Mạn thô bạo nói, ngoài miệng lại vẫn dịu dàng, e lệ ngượng ngùng nói “Em, em tin anh không phải người như vậy.”
“Dĩ nhiên.

Anh là còn người đứng đăn!” Tề Thanh tỏ vẻ rất đắc ý.
“Vậy anh có qua đây không? Em thật sự sợ lắm.” Cô ta mếu máo nói.
Tề Thanh đứng dậy, muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến “Nợ đào hoa” mà Cố Mông từng nhắc tới, anh lại ngồi xuống.
“Không ổn đâu, nếu như bị paparazzi chụp được thì sự nghiệp của em sẽ bị ảnh hưởng.

Hay để anh gọi quản lí của em đến ngủ cùng em nhé? Dù sao hai cô gái ôm nhau cũng đỡ sợ hơn.”
Nói xong, anh tự cho mình là hài hước, cười lớn “Ha ha ha, không cần cảm ơn anh đâu.

Ai bảo anh là bạn trai của em chứ?”
Cảm ơn? Tôi cảm ơn anh cái con khỉ ấy!!
Diệp Mạn không nhịn được nữa, lập tức dập máy.
“Tên đàn ông thẳng đáng chết!” Cô ta không nhịn nổi mà tức tối.
Bên ngoài có một tia chớp rạch ngang trời, ánh sáng màu tím như muốn xé toạc toàn bộ không trung, nó cũng soi tỏ gương mặt của Diệp Mạn.
Một nửa mặt đẹp như thiên tiên, một bên mặt lại có khắc nửa thân con nhện.

Nó dường như có sinh mệnh, nếu nhìn kỹ còn thấy một mắt của nó còn đang giật giật.
Hơn nữa, so với lần trước, con nhện trên mặt cô ta lại lớn hơn một chút, nó đang lớn dần trên khuôn mặt hoàn mỹ kia.

Không, nói hơn thì nó đang bám lấy khuôn mặt cô ta để sinh trưởng.
Dựa theo tình trạng này, có lẽ không lâu nữa con nhện này sẽ lan sang nữa bên mặt còn lại.

Đến lúc đó, cô ta sẽ có khuôn mặt với con nhện hoàn chỉnh.
Diệp Mạn duỗi tay vỗ về khuôn mặt, tay chạm vào phần lông tơ mềm mượt khác hẳn với da thịt nhẵn mịn.
“Không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này……”
Cô ta lẩm bẩm, con nhện trên mặt há miệng ra tựa như đang cười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện