Anh sải bước đuổi theo, đột nhiên túm lấy cô, tức giận nói: “Khoan đã, cô không thể!”

Nói được một nửa, anh giật mình nhận ra mình định nói cái gì, bất giác cứng đờ.

“Không thể gì?” Cô nhìn anh. Không thể mời tên kia ăn cơm! Anh muốn nói với cô như vậy, rồi lại cảm thấy quá hoang đường, ngay cả chính anh cũng thấy vô lý. Mặt anh đỏ lên, đột nhiên im lặng, chỉ có thể nhìn cô chằm chằm.

“Nếu anh không thích những bồn hoa này, tôi có thể bảo họ mang đi.” Cô nhìn anh đang tức giận, bình tĩnh nói, “Tôi tưởng rằng anh sẽ thích.”

Thích? Anh sững sờ, “Thích gì?”

“Cây cối.” Cô nhìn anh, không chớp mắt nói: “Ngày đó ở công viên, tôi thấy anh có vẻ rất thích. Tôi vốn cũng chỉ định đặt hai bồn hoa ở phòng khách và phòng tắm thôi, sau đó lại nghĩ tới bên ngoài ban công có thể trải thảm cỏ, trồng trúc chắn gió che nắng. Như vậy cho dù anh không thích ra ngoài thì cũng có thể ra thảm cỏ ngoài ban công vận động một chút.”

Cho nên, cô là vì anh sao?

Anh bỗng không biết nói gì.

“Thu Nhiên, ban công thế này OK chưa?” Ông chủ công ty làm vườn đi từ ban công vào, cười hỏi: “Còn chỗ nào cần sửa không?”

Cô nhìn người đàn ông còn đang nắm tay cô, hỏi: “Thế nào, anh thích không?” Mặc dù nhìn như bình tĩnh, nhưng anh có thể nhìn trong mắt cô lóe lên một chút bồn chồn. Anh có thể cảm nhận được cơ thể cô dưới bàn tay anh bất giác căng lên, ngừng thở. Anh thích không?

Anh ngẩng đầu nhìn.

Ban công vốn trống rỗng phủ kín đất và cỏ xanh biếc; góc phòng khách xuất hiện một ao đá kiểu cổ, trong ao có bèo và sen; bên bờ ao có một cái cây cành lá sum suê, đang nở vài bông hoa nho nhỏ màu hồng nhạt; nhìn theo thảm cỏ, trúc xanh bên tường xếp thành hàng, che kín thành phố ồn ào phía dưới.

Gió thổi, rừng trúc vang sào sạt, lá xanh biếc đung đưa theo gió.

Anh cúi đầu xuống, nhìn bãi cỏ dưới chân, cảm giác chúng nó mềm mại dưới lòng bàn chân mình.

“Nếu như anh muốn để như ban đầu, tôi có thể bảo bọn họ mang đi.”

Giọng cô dịu dàng, êm ái, vang lên bên tai anh.

Anh ngước mắt nhìn cô gái với khuôn mặt tái nhợt này, cổ họng thít lại, trái tim cũng như bị bóp nghẹt.

Cô cho rằng anh muốn tự sát, cho nên mới sắp xếp hàng trúc che kín ban công, để cho anh không thể leo lên được nữa.

Trong giây phút ấy, anh biết, cô quan tâm ý kiến của anh, quan tâm anh có thích hay không, quan tâm anh sẽ từ chối.

Cô lo lắng, chờ anh, quan tâm anh… Bỗng xóa hết không vui và tức giận của anh, tăng thêm mấy phần rung động không thể diễn tả bằng lời. “Không. . . ” Anh hắng giọng, hơi mất tự nhiên nói: “Không cần, để lại đi.”

Câu trả lời ấy làm cô thở phào nhẹ nhõm, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô thả lỏng, đôi môi hơi cong lên, nở nụ cười khiến anh khẽ run lên.

Thần kỳ nhất là đôi mắt của cô, nó vốn luôn như bao phủ một tầng băng mỏng, trong chớp mắt ấy liền hóa thành mặt hồ êm ái, khiến anh muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đó.

“Cảm ơn.” Cô nói, giọng nói mềm mại mà khàn khàn.

“Nên. . . ” Anh khẽ nói: “Nói cảm ơn là tôi.”

Anh vừa dứt lời, cảm giác quen thuộc khiến hai người đồng thời run lên.

Trong chớp mắt ấy, thảm cỏ xanh hiện lên, sương trắng lượn lờ.

Anh trông thấy một khu rừng âm u yên tĩnh. . .

Không biết tại sao, hình ảnh này khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Như bị bỏng, anh buông tay đang nắm chặt cánh tay cô, lùi một bước.

“Xin lỗi… ” Anh cao giọng nói: “Tôi không thoải mái, về phòng trước… “

Anh vội vàng xoay người đi, nhưng khi anh nhìn thấy ông chủ công ty làm vườn kia thì đột nhiên đứng lại.

“Làm sao vậy?” Thấy anh đứng lại, cô lo lắng hỏi, mới vừa anh giống như sắp té xỉu. “Anh có sao không?” Anh không tốt, anh muốn về phòng, nhưng cô đang ở đây cùng với gã đàn ông dám gọi cô là “Thu Nhiên” để dạ dày anh cứ quặn lên từng cơn.

Nếu như anh dám thừa nhận, thì cảm giác kia giống như khủng hoảng.

“Tiên sinh?” Cô khẽ chạm vào tay anh, giọng điệu có chút bất an.

Xưng hô xa cách ấy khiến anh tức giận.

Anh quay đầu, nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi tên Dạ Ảnh, không phải tiên sinh, nếu như cô muốn ở nơi đây thì ít nhất hãy nhớ tên tôi!”

Sắc mặt cô trong nháy mắt trắng bệch.

Anh cảm thấy buồn nôn.

Lời anh nói làm tổn thương cô.

Anh không biết mình bị làm sao, anh cảm thấy mâu thuẫn, anh không sai, xưa nay anh luôn nói như vậy. Nhưng khoảnh khắc trong mắt cô hiển hiện đau đớn và tức giận, anh sợ đến mức không khống chế nổi, sợ cô sẽ quay đầu rời đi, rời khỏi đây, rời khỏi anh!

Nỗi sợ này lớn đến mức nuốt chửng anh, anh lập tức xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Anh hoảng sợ, sợ đến mức không thèm quan tâm đến sĩ diện, sợ đến mức ngay cả bên cạnh còn có người khác cũng không ngại. Mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, sự hiện hữu của cô to lớn đến thế. Tức giận cùng sợ hãi xung đột trong đầu, sao anh lại quan tâm cô như thế? Nhưng lời xin lỗi vẫn tiếp tục tuôn ra, mà ngay cả sĩ diện cũng không ngăn cản nổi.

“Tôi rất xin lỗi… “

Sắc mặt anh tái nhợt, giọng khàn khàn.

Nhìn người đàn ông hốt hoảng bối rối trước mắt, ngoại trừ kinh ngạc và tức giận ban đầu thì trong lòng cô phần nhiều là đau lòng.

Từ khi quen anh tới giờ, cô chưa bao giờ thấy anh hốt hoảng như thế. Mặc dù giận anh tự dưng to tiếng vô cớ nhưng anh nhanh chóng xin lỗi và sự sợ hãi rõ ràng trên mặt cũng làm cho cơn giận của cô dịu xuống.

“Anh là khách hàng của tôi, trực tiếp gọi tên anh không thích hợp cho lắm.” Cô bình tĩnh nói.

Khóe mắt anh giật giật, trong đôi mắt tràn ngập đau đớn, khàn khàn nói: “Tôi cho rằng, chúng ta ít nhất có thể tính là bạn… “

Cô cứng đờ.

Phản ứng này khiến anh tức nghẹn, anh không nói gì thêm nữa, vội vàng xoay người.

Đàn anh của cô đứng ở bên cửa sổ sát đất, nghiêng người cúi đầu nhìn điện thoại, giả vờ đang nhìn tin nhắn, nhưng trên mặt không che giấu được vẻ ngượng ngùng. Hắn là ‘anh Bang’, anh là khách hàng, xưng hô nho nhỏ nhưng lại cách biệt một trời một vực. Khi ấy, anh cảm thấy hâm mộ, còn có chật vật, đó là hai cảm xúc hoàn toàn xa lạ với anh khiến anh tức giận. Anh kìm nén mong muốn ném tên kia từ trên tầng xuống, mặt vô cảm đi qua bên cạnh người đàn ông kia.

Trái tim không hiểu sao lại thấy đau.

‘Tôi cho rằng, chúng ta ít nhất có thể tính là bạn…’ Cô… Không biết anh sẽ chú ý tới cách xưng hô nhỏ bé này. Lúc ấy, cô không biết nên nói cái gì, cô chưa từng nghĩ anh sẽ coi cô là bạn.

Nhưng không phải bạn thì nên là cái gì?

Cách anh đối xử với cô, giúp đỡ cô, đã sớm vượt qua một khách hàng bình thường.

Cô cố gắng đặt anh ở vị trí khách hàng, thậm chí không dám nghĩ thành bạn, bởi vì sợ đắm chìm trong đó, cho nên cố ý không nhớ tên anh, cố ý không kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cô đã quá quan tâm.

Đứng ở trong phòng bếp, cô thái rau quả dùng để nấu bữa tối. Phía ngoài ban công đã hoàn công, bồn hoa trong phòng cũng đã đặt vào vị trí, tất cả công nhân đều đã rời đi, căn nhà cao cấp phủ kín màu xanh của cây cỏ lại quay về với yên lặng, chỉ có tiếng cô thái rau văng vẳng trong nhà. Cô không muốn quan tâm, lại vẫn vô thức đắm chìm vào sự dịu dàng của anh, rơi vào sự yêu chiều của anh, không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của anh.

Bởi vì sợ tổn thương, cô mặc định sự săn sóc của anh, tình cảm của bản thân thành thương hại và đồng tình.

Cô không ngừng coi sự quan tâm của anh đối với mình thành lòng tốt bộc phát mà cô phải cảm kích và báo đáp.

Nhưng nếu thật sự là như thế, tại sao lần trang hoàng vườn cây này cô lại tự bỏ tiền, mà không dùng khoản tiền anh cho?

Bởi vì cô muốn làm chút gì đó cho anh, cô muốn để lại trong nhà anh, trong cuộc đời anh một chút dấu vết của cô.

Đáp án rõ ràng mà đơn giản đến vậy.

Một giọt nước mắt chảy xuống.

Chẳng qua là cô… Cắt phải ngón tay mà thôi…

Nhìn vết máu trên ngón tay, cổ cô thít lại, muốn tiếp tục nói dối chính mình, lại không làm được.

Cô đã sớm quá quan tâm anh.

‘Tôi cho rằng, chúng ta ít nhất có thể tính là bạn…’

Bi thương trong mắt anh làm cô cũng đau. Tâm trạng suốt cả ngày đều vì anh mà lên xuống thất thường như điện tâm đồ, mới lên mây, lại ngã xuống vực. Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc, cô luôn tự nói với mình, cô có thể không cần tình yêu, không cần yêu ai cả, nhưng cô có thể lén ao ước, lặng lẽ nằm mơ, chỉ một chút thôi cũng được. . . Để bản thân chìm vào biển tình huyền ảo này… Chờ sáng mai tỉnh lại, cô sẽ lại khoác áo giáp, bao chặt lấy trái tim mình, sau đó lại cầm lấy cây chổi, kiên cường.

Hiện giờ cô mới hiểu, tất cả những thứ đồ đều là tự lừa gạt mình.

Cô không chỉ muốn tình yêu hư ảo, cô muốn có người thực sự yêu cô, muốn thực sự yêu, nhưng cô không thể tin bản thân mình, cũng không thể tin người khác. Cho nên anh không để người khác có cơ hội tiếp cận cô, cô cũng không để mình để ý người và vật xung quanh, cô xây nên một bức tường cao ngăn cách, không quan tâm, không để ý…

Cô luôn tự nói với mình, như vậy là tốt rồi, như vậy rất tốt.

Đến khi anh xuất hiện, làm cô bất giác quan tâm, không cách nào kháng cự.

Cô nhìn thấy khát vọng, nhìn thấy quyến luyến trong mắt anh, nhưng cô giả vờ không thấy, chỉ tìm một đống lý do, sau đó vẽ ra giới hạn giữa hai người, không cho anh tới gần, rồi lại không muốn rời đi.

Nước mắt từng giọt từng giọt đua nhau chảy xuống.

Vết đỏ trên đầu ngón tay chậm rãi chảy ra một giọt máu đỏ tươi.

Nói thật, mặc dù cô cắt vào tay nhưng cô không khóc vì điều ấy, mà bởi vì đau đớn trong lòng. Cô buồn vì sự nhát gan của bản thân, buồn vì mình cố ý đẩy anh ra, buồn vì mình vừa kháng cự tình yêu đồng thời lại khát vọng tình yêu, buồn vì bản thân không ngừng kiếm cớ thuyết phục chính mình…

Cô ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông đã biến mất suốt mấy tiếng, đi tới bên cạnh.

Anh nhìn cô, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt có đau đớn.

Cô gái trước mắt cắn môi, khóc, không nói không rằng, giống như làm vậy sẽ không bị phát hiện, có thể giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Anh hận gã đàn ông đã khiến cô hình thành thói quen không dám khóc thành tiếng này, càng giận mình khiến cô buồn.

Tim đau nhói.

Anh không kìm lòng được đưa tay lấy con dao trên tay cô, cầm lấy bàn tay bị thương, cúi đầu liếm đi giọt máu trên ngón tay.

Cô không động đậy, chỉ có thể nhìn người đàn ông kia thương yêu liếm vết thương của cô, nước mắt chảy không ngừng.

Anh khẽ nắm tay cô, lau nước mắt trên má cô.

“Đừng khóc…” Anh vuốt ve mặt cô, nói nhỏ.

An ủi dịu dàng ấy càng khiến cô khó chịu.

Cô rút tay về, bịt miệng, lùi lại, lại không kìm nén được nước mắt, tầm mắt bởi vì nước mắt mà nhòe đi. Thấy cô lùi bước anh cứng đờ, đồng thời cô cũng đau đớn vì làm tổn thương anh. Vốn tưởng rằng, cao ngạo như anh sẽ bỏ đi. Nhưng không, giống như hiểu được sự nhát gan của cô, anh tiến lên một bước, đưa tay ra dịu dàng mà kiên định nâng mặt cô lên, hôn lên nước mắt cô.

“Đừng khóc… “

Anh nỉ non, khàn khàn nói, bồi hồi bên tai, rót vào trái tim.

“Anh làm em đau. . . “

Dịu dàng của anh, thẳng thắn của anh, yêu thương của anh cũng khiến cho cô không thể nào kháng cự.

“Đừng khóc… Đừng khóc…”

Anh nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, mắt cô, môi cô, giống như cô là người con gái anh yêu thương nhất, giống như anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô khóc.

Thương tiếc ấy, cho cô dũng khí.

Cô nghĩ muốn được yêu, khát vọng được thương.

Cô run rẩy giơ tay lên, lòng bàn tay đặt trên lồng ngực nóng rực của anh.

Giây phút ấy anh cho rằng cô sẽ đẩy anh ra, người anh cứng đờ, cảm thấy sợ hãi.

Đừng từ chối anh… Đừng… Anh khẩn cầu trong lòng. Đến khi nghe thấy tiếng nói khàn khàn của mình, đến khi cảm thấy cô khẽ run lên, mới phát hiện anh đã nói ra miệng. Anh áp vào trán cô, chỉ cảm thấy chật vật, anh chưa bao giờ quan tâm qua ai như thế, dù là người hay yêu quái cũng chưa. Nhưng khát vọng có cô lại mạnh mẽ như thế, cô là người đầu tiên cũng là duy nhất trong mấy ngàn năm anh thật sự muốn có, cũng không muốn buông tay…

Anh muốn ép buộc, nhưng lại không dám ra tay vì sợ cô chạy trốn.

Đôi mắt cô đẫm lệ nhìn anh, anh sợ hãi chờ đợi, thậm chí khẩn cầu một lần nữa.

“Xin em… “

Bàn tay nhỏ bé đặt trên lồng ngực run rẩy, anh ngừng thở, nhưng cô không đẩy ra, cô không đẩy anh ra.

Cô vuốt ve lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ ướt nước mắt, dùng đôi môi mềm mại, run rẩy chạm vào môi anh.

Nhẹ nhàng, run rẩy, bao hàm sợ hãi thương yêu, còn mùi hương của cô.

Toàn thân anh run lên.

Nhiệt tình bị dồn nén phá tan tường cao, điên cuồng trào dâng.

Anh ôm cô vào trong lòng, gần như không thể chờ đợi được, muốn có, muốn vùi cô vào trong lòng.

Cô ôm anh, cảm nhận môi lưỡi của anh, cảm nhận vòng ôm của anh, cảm nhận làn da anh, nhiệt độ cơ thể anh.

Trong lòng anh có bệnh, chẳng lẽ cô không có? Cô và anh là hai linh hồn cô đơn tổn thương trong thành phố này, khát vọng lẫn nhau có gì sai? Cô đưa tay ôm anh, không bao giờ muốn kháng cự nữa, không bao giờ nghĩ ngợi nữa, khao khát của cô, anh tình nguyện đáp ứng tất cẩ.

Thương yêu dịu dàng, nhiệt tình tham lam, thân thể cường tráng…

Vào giờ phút này cô chỉ cần đưa tay cầm lấy, là có thể lấy được tất cả.

Bóng đêm mờ ảo, người đang ở trong mộng.

Ngoài kia giá rét, gió gào thét thổi qua, cô lại chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như thế.

Lạnh lẽo trong suốt nửa cuộc đời đều vì nhiệt tình của anh mà hòa tan.

Trong đêm tối, anh và cô tứ chi dây dưa, da thịt kề nhau, mồ hôi giao hòa, tham lam khao khát lẫn nhau, hấp thu nhiệt độ cơ thể đối phương.

Hết lần này tới lần khác, anh cùng cô triền miên, dịu dàng, sục sôi, quyến luyến. . .

Cô chưa bao giờ cảm thấy được quý trọng, chưa bao giờ cảm thấy được khao khát như thế.

Anh dùng môi lưỡi, hai tay, mỗi một tấc thân thể, cảm nhận cô, bao bọc cô, quý trọng cô, xua đi đau khổ và xót xa không tên trong lòng cô.

Đêm nay, cô đã hoàn toàn cảm nhận được cảm giác được yêu thương.

***

p.s: Lăn xong rồi đó =v= Tôi không hợp edit tình cảm sến súa mà huhu TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện