Editor: Kim Phượng
"Ngươi còn chưa có tư cách bảo bọn họ quỳ xuống.”
Trong đại điện yên tĩnh, giọng nói nghiêm nghị của thiếu nữ tựa như ném cục đã giữa mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy từng trận gợn sóng.
Sắc mặt Cao Đồ một mảnh xanh mét, rầm một tiếng, nắm tay hắn hung hăng mà nện ở trên bàn, phẫn nộ khiển trách: “Làm càn! Vân tướng quân, đây là cháu gái ngoan ngươi dạy đấy!”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Lạc, khuôn mặt xanh mét, giọng nói nghiêm khắc, lạnh lẽo.
“Ngươi chẳng những không có quản giáo tốt cháu gái của ngươi, khiến nàng kiêu căng thành tánh! Vô pháp vô thiên, ngay cả nha hoàn của nàng cũng chó cậy thế chủ! Lại dám phế đi Ngô Kỳ! Hiện giờ Ngô gia chủ tìm tới cửa, phủ tướng quân các ngươi cần phải cho một công đạo!”
“Công đạo?” Vân Lạc cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, trên dung nhan già nua một mảnh lạnh lùng, “Bệ hạ, không biết ngài muốn phủ tướng quân chúng ta cho công đạo gì? Ngô Kỳ mở miệng vũ nhục cháu gái ta, còn đùa giỡn nha đầu Ninh Hân này, vọng tưởng đoạt Ninh Hân làm thiếp Ngô gia, chẳng lẽ hắn bị phế đi không phải tự làm tự chịu?”
Sắc mặt Cao Đồ trầm xuống, hừ lạnh nói: “Vân tướng quân, mặc dù Ngô Kỳ rất không phải, người phủ tướng quân ngươi cũng không nên phế đi hắn! Huống chi, Ninh Hân trong miệng ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, thân là nha hoàn nàng vốn dĩ chính là để làm thiếp cho người ta, Ngô Kỳ thân là người thừa kế Ngô gia, cũng sẽ không bôi nhọ nàng!”
Nghe được Cao Đồ và người của Ngô gia đều luôn mồm gọi Ninh Hân là tiểu nha hoàn, trên dung nhan già nua của Vân Lạc nở nụ cười châm chọc.
“Vân tướng quân, ngươi thân là công thần của Long Nguyên Quốc, trẫm cũng không muốn xử trí ngươi.” Cao Đồ hiển nhiên không có nhìn thấy ý cười trào phúng trên mặt Vân Lạc, nội tâm tức giận hoà hoãn lại, tiếp tục nói, “Cho nên, chuyện này, ngươi không cần quản nhiều! Bây giờ trẫm lặp tức hạ chỉ, tứ hôn tiểu nha hoàn này cho Ngô Kỳ, ngươi bảo Vân Lạc Phong nhà ngươi nhận sai với Ngô Kỳ, trẫm sẽ làm chủ, bảo Ngô gia bỏ qua việc này, ngươi thấy thế nào?”
Trong mắt Cao Đồ phương pháp giải quyết này đã là tốt nhất! Dù sao chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, nếu phủ tướng quân có yêu cầu, hắn có thể phái cung nữ trong cung đến hầu hạ!
Còn Vân Lạc Phong —— rốt cuộc không phải nàng ra tay, chỉ cần nhận sai, tất cả đều dễ thương lượng.
Trên mặt Ninh Hân hiện lên một tia tức giận, cẩu hoàng đế này lại dám tứ hôn nàng cho một tên cặn bã? Hơn nữa còn làm thiếp cho cặn bã này? Càng quan trọng là hắn lại nói chính mình làm thiếp cho cặn bã này cũng không bôi nhọ nàng?
Hắn thật đúng là quá để mắt chính mình!
Ngay lúc Ninh Hân sắp sửa tức giận, thình lình bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thiếu nữ nâng cằm, thần thái lười biếng tà mị, nàng nhếch môi, dung nhan tuyệt mỹ tươi cười rung động lòng người.
“Ta không biết rốt cuộc ngươi lấy cảm giác ưu việc ở đâu ra làm ngươi tùy ý chỉ hôn? Hay ngươi cho rằng ngươi là hoàng đế, quyền to trong thiên hạ này đều ở trong tay ngươi? Nhưng ngươi đừng quên một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không phải tất cả mọi người đều sợ hãi hoàng quyền.”
Vân Lạc Phong nói ra lời này đồng nghĩa với việc tuyên chiến với hoàng tộc! Cho nên các đại thần ở đây đều bị nàng dọa choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn về dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
“Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan!” Tay ngọc của Mộ quý phi vỗ lên bàn thật mạnh, mặt mày kiêu ngạo hiện lên một tia trào phúng, khinh thường mà nói, “Trong thiên hạ đều là hoàng thổ (*)! Bệ hạ muốn tứ hôn, ai dám từ chối? Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, chẳng lẽ lấy thân phận của Ngô Kỳ còn không xứng nạp nàng làm thiếp?”
(*): Đất của hoàng tộc.
"Ngươi còn chưa có tư cách bảo bọn họ quỳ xuống.”
Trong đại điện yên tĩnh, giọng nói nghiêm nghị của thiếu nữ tựa như ném cục đã giữa mặt hồ tĩnh lặng, khơi dậy từng trận gợn sóng.
Sắc mặt Cao Đồ một mảnh xanh mét, rầm một tiếng, nắm tay hắn hung hăng mà nện ở trên bàn, phẫn nộ khiển trách: “Làm càn! Vân tướng quân, đây là cháu gái ngoan ngươi dạy đấy!”
Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Lạc, khuôn mặt xanh mét, giọng nói nghiêm khắc, lạnh lẽo.
“Ngươi chẳng những không có quản giáo tốt cháu gái của ngươi, khiến nàng kiêu căng thành tánh! Vô pháp vô thiên, ngay cả nha hoàn của nàng cũng chó cậy thế chủ! Lại dám phế đi Ngô Kỳ! Hiện giờ Ngô gia chủ tìm tới cửa, phủ tướng quân các ngươi cần phải cho một công đạo!”
“Công đạo?” Vân Lạc cười lạnh một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, trên dung nhan già nua một mảnh lạnh lùng, “Bệ hạ, không biết ngài muốn phủ tướng quân chúng ta cho công đạo gì? Ngô Kỳ mở miệng vũ nhục cháu gái ta, còn đùa giỡn nha đầu Ninh Hân này, vọng tưởng đoạt Ninh Hân làm thiếp Ngô gia, chẳng lẽ hắn bị phế đi không phải tự làm tự chịu?”
Sắc mặt Cao Đồ trầm xuống, hừ lạnh nói: “Vân tướng quân, mặc dù Ngô Kỳ rất không phải, người phủ tướng quân ngươi cũng không nên phế đi hắn! Huống chi, Ninh Hân trong miệng ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn, thân là nha hoàn nàng vốn dĩ chính là để làm thiếp cho người ta, Ngô Kỳ thân là người thừa kế Ngô gia, cũng sẽ không bôi nhọ nàng!”
Nghe được Cao Đồ và người của Ngô gia đều luôn mồm gọi Ninh Hân là tiểu nha hoàn, trên dung nhan già nua của Vân Lạc nở nụ cười châm chọc.
“Vân tướng quân, ngươi thân là công thần của Long Nguyên Quốc, trẫm cũng không muốn xử trí ngươi.” Cao Đồ hiển nhiên không có nhìn thấy ý cười trào phúng trên mặt Vân Lạc, nội tâm tức giận hoà hoãn lại, tiếp tục nói, “Cho nên, chuyện này, ngươi không cần quản nhiều! Bây giờ trẫm lặp tức hạ chỉ, tứ hôn tiểu nha hoàn này cho Ngô Kỳ, ngươi bảo Vân Lạc Phong nhà ngươi nhận sai với Ngô Kỳ, trẫm sẽ làm chủ, bảo Ngô gia bỏ qua việc này, ngươi thấy thế nào?”
Trong mắt Cao Đồ phương pháp giải quyết này đã là tốt nhất! Dù sao chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, nếu phủ tướng quân có yêu cầu, hắn có thể phái cung nữ trong cung đến hầu hạ!
Còn Vân Lạc Phong —— rốt cuộc không phải nàng ra tay, chỉ cần nhận sai, tất cả đều dễ thương lượng.
Trên mặt Ninh Hân hiện lên một tia tức giận, cẩu hoàng đế này lại dám tứ hôn nàng cho một tên cặn bã? Hơn nữa còn làm thiếp cho cặn bã này? Càng quan trọng là hắn lại nói chính mình làm thiếp cho cặn bã này cũng không bôi nhọ nàng?
Hắn thật đúng là quá để mắt chính mình!
Ngay lúc Ninh Hân sắp sửa tức giận, thình lình bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.
Thiếu nữ nâng cằm, thần thái lười biếng tà mị, nàng nhếch môi, dung nhan tuyệt mỹ tươi cười rung động lòng người.
“Ta không biết rốt cuộc ngươi lấy cảm giác ưu việc ở đâu ra làm ngươi tùy ý chỉ hôn? Hay ngươi cho rằng ngươi là hoàng đế, quyền to trong thiên hạ này đều ở trong tay ngươi? Nhưng ngươi đừng quên một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không phải tất cả mọi người đều sợ hãi hoàng quyền.”
Vân Lạc Phong nói ra lời này đồng nghĩa với việc tuyên chiến với hoàng tộc! Cho nên các đại thần ở đây đều bị nàng dọa choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn về dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ.
“Vân Lạc Phong, ngươi thật to gan!” Tay ngọc của Mộ quý phi vỗ lên bàn thật mạnh, mặt mày kiêu ngạo hiện lên một tia trào phúng, khinh thường mà nói, “Trong thiên hạ đều là hoàng thổ (*)! Bệ hạ muốn tứ hôn, ai dám từ chối? Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, chẳng lẽ lấy thân phận của Ngô Kỳ còn không xứng nạp nàng làm thiếp?”
(*): Đất của hoàng tộc.
Danh sách chương