Editor: Kim Phượng
Đáng tiếc, biểu tình khiếp sợ này của Ninh lão rơi vào trong mắt những người khác liền trở thành bị lời của Cao Đồ làm kinh hách!
Khoé môi Cao Đồ nhếch lên một độ cung, tiếp tục nói: “Lão tiền bối, ta cũng không biết ngài và phủ tướng quân là quan hệ gì nhưng thiên phú của đứa nhỏ Vô Song này xác thật không tồi, tin tưởng sau khi lão tiền bối nhìn thấy đứa nhỏ này nhất định cũng sẽ thích nàng, còn về phủ tướng quân —— trẫm có thể vì lão tiền bối mà tha thứ cho bọn họ! Không biết ý của lão tiền bối như thế nào? Đương nhiên, nếu lão tiền bối muốn giao hảo với Vô Song, ta khuyên ngài vẫn là đừng thân cận quá với phủ tướng quân.”
Nếu là dĩ vãng làm sao Cao Đồ cũng sẽ không nói ra loại lời nói này ở dưới đại điện, nhưng hôm nay, hắn hoàn toàn cùng phủ tướng quân xé rách da mặt, thế nên không cần phải tiếp tục ngụy trang chính mình!
Huống chi, hoàng tộc hắn có đệ nhất cao thủ tọa trấn, cũng không cần kiêng kị phủ tướng quân, chỉ là dĩ vãng hắn muốn tìm nhược điểm của phủ tướng quân, dần dần bình ổn miệng lưỡi thế nhân.
“Ha hả.” Ninh lão phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ông đạm nhiên hướng về phía Vân Lạc Phong, trong mắt hàm chứa một tia ôn hòa, “Nha đầu, những người này còn không biết cháu biết y thuật sao? Lại còn dám gọi thiên phú y học của Mộ Vô Song không người nào có thể sánh bằng? Này quả thực chính là múa đao trước mặt Quan Công! Ở trước mặt cháu lại dám khen Mộ Vô Song như thế, ta thấy Mộ Vô Song ngay cả một phần mười cháu cũng không sánh bằng.”
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, mọi người ở đây đều bởi vì lời nói của Ninh lão mà ngây ngẩn cả người.
Vân Lạc Phong biết y thuật? Sao có thể?
Nàng chỉ là một phế vật phá của, loại phế vật này thế nhưng lại biết y thuật? Đây chẳng phải giống như heo mẹ biết leo cây sao?
Tầm mắt Cao Đồ đánh giá Vân Lạc Phong, rồi chuyển ánh mắt sang Ninh lão, dò hỏi một tiếng: “Lão tiền bối cũng là y sư?”
“Lão hủ thật ra cũng muốn thầm học y thuật, đáng tiếc không có thiên phú này, sao có thể sánh bằng Mộ Vô Song của Long Nguyên Quốc các ngươi?”
Trên mặt Ninh lão mang theo đạm nhiên, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được sự châm biếm trong giọng nói của ông.
Cao Đồ lại không để ý giọng điệu châm chọc của ông, mỉm cười nói: “Lão tiền bối, nếu ngài không phải y sư, ngài làm sao biết thiên phú y học của Vân Lạc Phong nhất định tốt hơn Mộ Vô Song? Phương diện y thuật này chỉ có chính y sư mới rõ, sư phụ Cảnh Lâm của Mộ Vô Song là danh y đức cao vọng trọng của Long Nguyên Quốc chúng ta, hắn đã nhìn ra Mộ Vô Song có thiên phú rất mạnh, nếu như thế thì thành tựu sau này của Mộ Vô Song nhất định không người nào có thể sánh bằng.”
Ninh lão nhíu mày, trên gương mặt đạm nhiên xuất hiện một tia cười lạnh.
“Còn Vân Lạc Phong……” Cao Đồ dừng một chút, tiếp tục nói, “Nàng xác thật có hứng thú với y thuật, bằng không sẽ không tiêu hết toàn bộ tài sản của phủ tướng quân để mua về một đống dược liệu vô dụng! Nhưng cảm thấy hứng thú chỉ là cảm thấy hứng thú, đây không đại biểu nàng có được cái thiên phú này, y thuật không phải dễ dàng học được như vậy, có một vài người mất cả đời cũng không có được thành tựu gì lớn.”
Một vài người trong miệng hắn rõ ràng chính là đang chỉ Vân Lạc Phong.
Vân Lạc nhìn Cao Đồ như nhìn kẻ ngu ngốc.
Ngay cả đại nhân của Y Các đều tới tìm cháu gái ông chữa bệnh, kết quả, Cao Đồ lại dám tuyên bố cháu gái ông cả đời cũng sẽ không có thành tựu gì lớn sao?
“Các ngươi nói xong chưa?” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, nàng xoay bả vai đau nhức, nhếch môi, “Ta có chút mệt mỏi, đứng lâu như vậy, ngay cả cái ghế dựa cũng không có, xem ra đạo đãi khách của hoàng tộc thật đúng là không ra làm sao.”
Hai phương tranh đấu bởi vì giọng nói của Vân Lạc Phong đột nhiên xen vào mà an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Đáng tiếc, biểu tình khiếp sợ này của Ninh lão rơi vào trong mắt những người khác liền trở thành bị lời của Cao Đồ làm kinh hách!
Khoé môi Cao Đồ nhếch lên một độ cung, tiếp tục nói: “Lão tiền bối, ta cũng không biết ngài và phủ tướng quân là quan hệ gì nhưng thiên phú của đứa nhỏ Vô Song này xác thật không tồi, tin tưởng sau khi lão tiền bối nhìn thấy đứa nhỏ này nhất định cũng sẽ thích nàng, còn về phủ tướng quân —— trẫm có thể vì lão tiền bối mà tha thứ cho bọn họ! Không biết ý của lão tiền bối như thế nào? Đương nhiên, nếu lão tiền bối muốn giao hảo với Vô Song, ta khuyên ngài vẫn là đừng thân cận quá với phủ tướng quân.”
Nếu là dĩ vãng làm sao Cao Đồ cũng sẽ không nói ra loại lời nói này ở dưới đại điện, nhưng hôm nay, hắn hoàn toàn cùng phủ tướng quân xé rách da mặt, thế nên không cần phải tiếp tục ngụy trang chính mình!
Huống chi, hoàng tộc hắn có đệ nhất cao thủ tọa trấn, cũng không cần kiêng kị phủ tướng quân, chỉ là dĩ vãng hắn muốn tìm nhược điểm của phủ tướng quân, dần dần bình ổn miệng lưỡi thế nhân.
“Ha hả.” Ninh lão phục hồi tinh thần lại, ánh mắt ông đạm nhiên hướng về phía Vân Lạc Phong, trong mắt hàm chứa một tia ôn hòa, “Nha đầu, những người này còn không biết cháu biết y thuật sao? Lại còn dám gọi thiên phú y học của Mộ Vô Song không người nào có thể sánh bằng? Này quả thực chính là múa đao trước mặt Quan Công! Ở trước mặt cháu lại dám khen Mộ Vô Song như thế, ta thấy Mộ Vô Song ngay cả một phần mười cháu cũng không sánh bằng.”
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, mọi người ở đây đều bởi vì lời nói của Ninh lão mà ngây ngẩn cả người.
Vân Lạc Phong biết y thuật? Sao có thể?
Nàng chỉ là một phế vật phá của, loại phế vật này thế nhưng lại biết y thuật? Đây chẳng phải giống như heo mẹ biết leo cây sao?
Tầm mắt Cao Đồ đánh giá Vân Lạc Phong, rồi chuyển ánh mắt sang Ninh lão, dò hỏi một tiếng: “Lão tiền bối cũng là y sư?”
“Lão hủ thật ra cũng muốn thầm học y thuật, đáng tiếc không có thiên phú này, sao có thể sánh bằng Mộ Vô Song của Long Nguyên Quốc các ngươi?”
Trên mặt Ninh lão mang theo đạm nhiên, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được sự châm biếm trong giọng nói của ông.
Cao Đồ lại không để ý giọng điệu châm chọc của ông, mỉm cười nói: “Lão tiền bối, nếu ngài không phải y sư, ngài làm sao biết thiên phú y học của Vân Lạc Phong nhất định tốt hơn Mộ Vô Song? Phương diện y thuật này chỉ có chính y sư mới rõ, sư phụ Cảnh Lâm của Mộ Vô Song là danh y đức cao vọng trọng của Long Nguyên Quốc chúng ta, hắn đã nhìn ra Mộ Vô Song có thiên phú rất mạnh, nếu như thế thì thành tựu sau này của Mộ Vô Song nhất định không người nào có thể sánh bằng.”
Ninh lão nhíu mày, trên gương mặt đạm nhiên xuất hiện một tia cười lạnh.
“Còn Vân Lạc Phong……” Cao Đồ dừng một chút, tiếp tục nói, “Nàng xác thật có hứng thú với y thuật, bằng không sẽ không tiêu hết toàn bộ tài sản của phủ tướng quân để mua về một đống dược liệu vô dụng! Nhưng cảm thấy hứng thú chỉ là cảm thấy hứng thú, đây không đại biểu nàng có được cái thiên phú này, y thuật không phải dễ dàng học được như vậy, có một vài người mất cả đời cũng không có được thành tựu gì lớn.”
Một vài người trong miệng hắn rõ ràng chính là đang chỉ Vân Lạc Phong.
Vân Lạc nhìn Cao Đồ như nhìn kẻ ngu ngốc.
Ngay cả đại nhân của Y Các đều tới tìm cháu gái ông chữa bệnh, kết quả, Cao Đồ lại dám tuyên bố cháu gái ông cả đời cũng sẽ không có thành tựu gì lớn sao?
“Các ngươi nói xong chưa?” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái, nàng xoay bả vai đau nhức, nhếch môi, “Ta có chút mệt mỏi, đứng lâu như vậy, ngay cả cái ghế dựa cũng không có, xem ra đạo đãi khách của hoàng tộc thật đúng là không ra làm sao.”
Hai phương tranh đấu bởi vì giọng nói của Vân Lạc Phong đột nhiên xen vào mà an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Danh sách chương