Editor: Hán Ánh Nguyệt =.=

Hôn quân háo sắc như vậy, cũng đáng giá cho ông thần phục sao? Vân Lạc Phong chậm rãi đi tới trước bia mộ, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào dòng chữ khắc trên bia mộ, nàng phảng phất như nhìn thấy ở trên sa trường có một đôi phu thê làm cho người ta tôn kính.

“Cha, mẹ, con đến thăm hai người đây...”

Nàng không phải là Vân Lạc Phong chân chính, chẳng qua là mượn cỗ thân thể này sống lại lần nữa thôi! Nhưng nguyên nhân là vì nàng và thân thể này dung hợp với nhau, mới làm cho tình cảm trong lòng nàng dần dần nghiêng về tình cảm của thân thể này.

“Hai người yên tâm, thù này của hai người, sớm muộn con cũng sẽ báo! Cho dù là phủ Thừa tướng, hay là cẩu hoàng đế ngu ngốc vô đạo, hay là người thật sự hại chết hai người, con cũng sẽ hồi báo lại cho bọn hắn.”

Lời này của thiếu nữ làm cho đáy mắt lão gia tử lộ ra một tia vui mừng, hắn quay đầu lại nhìn Mộ Hành Cừu bị áp đến trước mộ tổ tiên, trong phút chốc khuôn mặt già nua chìm xuống.

“Mộ Hành Cừu, ngươi cái lão tặc này, không nghĩ tới ngươi sẽ có ngày hôm nay, ha ha ha!” Vân Lạc phá lên cười ha ha, nụ cười của ông mang theo sự sảng khoái, trong ánh mắt lộ ra một tia hung dữ, “Còn không mau quỳ xuống cho ta.”

“Ngươi-----”

Sắc mặt Mộ Hành Cừu giận dữ, vừa định lên tiếng phản bác, một cú đá hung hăng đá vào nơi khớp gối của hắn, bất ngờ không kịp đề phòng đầu gối hắn nặng nề quỳ trên mặt đất.

Sỉ nhục! 

Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục cực kỳ lớn!

Đầu Mộ Hành Cừu gắt gao chạm trên mặt đất, nắm đấm không tự chủ được nắm thật chặt, trong mắt toàn là xấu hổ và giận dữ.

Từ khi hắn đắc thế tới nay, chưa từng bị sỉ nhục như hôm nay, chuyện này hắn sẽ nhớ kĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ bắt tất cả mọi người trong phủ tướng quân quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ.

“Dương Nhi, Linh Nhi, các người ở trên trời linh thiêng có nhìn thấy không?” Vân Lạc ngửa đầu nhìn trời thống khoái la lớn, “Năm đó, tên cẩu tặc này tiết lộ tình báo hại chết các ngươi! Thế mà hoàng đế lại quên mất công lao của các ngươi, lựa chọn thiên vị cẩu tặc này, hôm nay ta để cho hắn quỳ xuống dập đầu một ngàn cái cho các ngươi, hy vọng vì vậy mà linh hồn các ngươi có thể yên nghỉ.”

Vừa nói xong, những giọt nước mắt mơ hồ từ trên mặt lão gia tử chảy xuống.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Ông chờ đợi một ngày này đã bao nhiêu năm?

Ông vĩnh viễn cũng không quên, năm đó, ông trước đi tìm bệ hạ hết sức tố cáo, chỉ là bệ hạ vân đạm phong khinh (lời nói nhẹ nhàng) nói một câu: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, truy cứu nữa cũng vô dụng, huống chi, Mộ ái khanh cũng không cố ý gây ra, như vậy đi, để cho hắn nói xin lỗi với ngươi thì coi như xong, người chết cũng không thể sống lại, ngươi nén bi thương.”

Nói xin lỗi?

Hắn hại chết nhi tử và con dâu của mình, chỉ cần nói một câu xin lỗi bình thường thì xong chuyện sao?

Cho nên, ông tức giận, triệu tập tất cả binh sĩ ở biên cảnh trở lại, san bằng phủ đệ của Mộ Hành Cừu! Từ đó về sau, vốn là ông không muốn xen vào chiến sự quốc gia nữa, nhưng nghe nói ở biên cảnh dân chúng sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, bất đắc dĩ, ông chỉ có thể nắm giữ ấn soái, mang binh xuất chiến.

“Gia gia.” Vân Lạc Phong thấy lão gia tử không khống chế được tâm tình, bước nhanh về phía trước đỡ lấy thân thể của người, khẽ cau mày, “Thời gian không còn sớm nữa, cháu dẫn người về nghỉ ngơi trước, tiếp đó, cháu sẽ nói Vân Tiêu giám sát bọn họ dập đầu một ngàn cái!”

“Được!”

Vân Lạc hơi nhắm hai mắt lại, dù là một màn ngày hôm nay ông đã đợi từ lâu mới có, nhưng trong lòng ông vẫn như cũ như có một tảng đá đè nặng, ép tới ông không có cách nào thở dốc.

Nếu như có thể, ông chỉ mong mình chưa bao giờ làm tướng quân gì cả, như vậy, vợ chồng Vân Dương cũng không chết trận nơi sa trường.

Sau khi ra khỏi rừng cây tùng này, Vân Lạc Phong chậm rãi dừng bước, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn bên cạnh lão giả: “Gia gia, người có trách ta không trực tiếp lấy mạng Mộ Hành Cừu hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện