Editor: Kim Phượng

“Mảnh đại lục này tên là đại lục Long Khiếu, trên đại lục này võ vi tôn và người tập võ được gọi là Linh Giả, Linh Giả được chia thành nhiều cấp bậc, gồm có Linh Giả sơ cấp, Linh Giả trung cấp, Linh Giả cao cấp, Địa Linh Giả, Thiên Linh Giả, Tôn Linh Giả, Thánh Linh Giả, mỗi cấp bậc lại chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh phong! Chỉ có điều người mạnh nhất ở Long Nguyên Quốc cũng chỉ là Linh Giả cao cấp, hơn nữa Linh Giả cao cấp cũng chỉ có hai người, một người là gia gia của ta, người còn lại là đệ nhất cường giả của hoàng tộc!”

Trên giường, thiếu nữ mở hai mắt, sắp xếp lại những tin tức thu thập được, khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc, tư chất của cơ thể này không tốt, không thể bước vào con đường tu luyện, mà ở trên đại lục dùng võ vi tôn này, người không thể tu luyện đều là phế vật.”

Không phải nguyên chủ của cơ thể này chưa từng thử tu luyện, thế nhưng mỗi lần nàng bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh đều cảm thấy cả người đau đớn, mồ hôi lạnh ứa ra, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Cũng may lúc trước Vân Lạc Phong đã đọc thuộc phương pháp tu luyện, như thế cũng rất tiện cho nàng.

A!

Cho dù Vân Lạc Phong cố gắng hết sức thử hấp thu linh khí nhưng trong cơ thể của nàng lặp tức truyền đến một trận đau đớn, đau đớn khiến cả người nàng chấn động, mồ hôi lạnh rơi lộp độp.

“Không được, ta tuyệt đối không thể từ bỏ! Nếu như không thể bước vào con đường tu luyện, ở trên đại lục cường giả vi tôn này, trừ khi chịu sống trong khuất nhục, bằng không cũng chỉ có thể chờ chết! Mà từ trước tới giờ ta đều không cam tâm làm một phế vật!”

……

Ngoài cửa, dường như Đại tướng quân Vân Lạc đang muốn đẩy cửa mà vào cảm nhận được gì đó, lúc tay chạm vào cửa phòng thì ngừng lại, ngay sau đó, giọng nói mạnh mẽ của thiếu nữ đánh thẳng vào tai ông, tựa như một bàn tay đang mạnh mẽ bóp chặt trái tim ông.

“Hầy.”

Vân Lạc thu hồi tay, ngoài áy náy trong mắt ra lại thêm một chút đau lòng.

Nha đầu này vì tu luyện mà nỗ lực như vậy, nhưng chính mình lại tin tưởng lời đồn bên ngoài rồi hiểu lầm nàng như thế, chẳng những lúc trở về không quan tâm nàng mà còn lên giọng chất vấn, làm tổn thương nha đầu này.

“Tướng quân đại nhân.”

Lúc Vân Lạc lòng mang áy náy, quản gia vội vàng chạy tới, chấp tay nói: “Thái Tử điện hạ đến đây bái phỏng (*), hiện giờ đã ở chính sảnh chờ tướng quân.”

(*): Viếng thăm/thăm hỏi.

“Thái tử đến đây bái phỏng?” Vân Lạc trầm ngâm một hồi lâu, nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, trầm giọng nói, “Phân phó xuống, bất cứ ai cũng không được phép quấy rầy đại tiểu thư.”

“Dạ, đại nhân.”

Đối với việc Vân Lạc đến, Vân Lạc Phong có phát hiện, nhưng bây giờ nàng đã đau đớn đến nói không nên lời, làm sao còn rảnh rỗi để ý tới ông ấy? Nếu bây giờ có người ở chỗ này, nhất định sẽ bị Vân Lạc Phong dọa sợ.

Một thân bạch y của thiếu nữ bị máu nhiễm đỏ, máu từ trong lỗ chân lông không ngừng chảy ra bên ngoài, nàng giống như là một huyết nhân (1) đắm chìm trong huyết trì (2), thoạt nhìn hết sức khiếp người.

(1): Người máu

(2): Ao chứa toàn máu.

“Rầm!”

Ngay lúc Vân Lạc Phong bởi vì đổ máu quá nhiều mà ngất đi, một âm thanh nổ tung trong đầu nàng, làm ý chí của nàng trong phút chốc liền khôi phục sự thanh tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện