Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Làm sao vậy?”
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong dùng ánh mắt rất kỳ quái để quan sát mình, hắn khẽ nhíu mày.
“Vân Tiêu, có ai đó từng nói với ngươi là ngươi rất ngon miệng không?”
Không thể không nói, nam nhân trước mắt nàng quả thực vốn mê người, dung nhan lãnh khốc tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, chẳng có chỗ nào không quyến rũ người ta phạm tội cả! Đặc biệt là cơ bụng tám múi ở dưới phần ngực, cực phẩm tới mức cực hạn! Nếu hắn cởi hết y phục rồi bước ra ngoài cửa chiến đấu một trận, không chừng cơ bắp trước ngực đã bị sờ mó đến độ vô cùng bóng loáng.
Vân Tiêu hơi kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, dường như không rõ vì sao nàng lại đột nhiên thốt ra mấy lời ấy?
“Không có.”
Suy nghĩ một chút, Vân Tiêu trả lời đúng sự thật với Vân Lạc Phong.
Quả thật chưa từng có ai nói mấy lời đó với hắn, thế nhưng với thân phận của hắn ở nơi ấy, mặc dù những nữ nhân đó không nhìn thấy dung mạo ẩn sau lớp mặt nạ, họ cũng liên tục dính lấy hắn.
Ấy thế mà... những nữ nhân đó đều không thể sống sót...
Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt kỳ quái của Vân Tiêu, nàng chợt nở nụ cười: “Vân Tiểu, tay của ngươi còn định đặt trước ngực ta đến khi nào?”
Ánh mắt nàng liếc nhìn bàn tay Vân Tiêu vẫn cứ kề sát ngực mình, trong đôi mắt tràn đầy ý cười tà mị.
Mặt than của Vân Tiêu trở nên cứng đờ, hắn thu tay mình lại, nói với vẻ lãnh khốc: “Thân thể của nàng không còn đáng ngại nữa, ta đi trước đây.”
Nói xong lời này, hắn xoay người bước ra ngoài cửa, cho dù bước chân của hắn giẫm xuống rất vững vàng, Vân Lạc Phong vẫn nhìn ra một chút hoảng loạn.
“Xem ra tên gia hỏa này cũng không hẳn là không thông suốt chuyện nam nữ.” Vân Lạc Phong nheo mắt, nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Vân Tiêu, khóe môi hiện lên nét cười tà mị: “Nhưng mà hắn còn thiếu sự dạy dỗ đấy.”
……
Đại tiểu thư Vân gia – Vân Lạc Phong được Vân Tiêu ôm trở về, trên dưới Vân gia đều biết việc này. Vì thế, Vân Lạc đang uống trà nói chuyện phiếm với người ta ở ngoài, vừa nghe thấy đã vội bỏ mọi người lại rồi chạy về phủ tướng quân, sau khi trông thấy Vân Lạc Phong bình an vô sự, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, mặc dù Vân Lạc Phong không bị thương tổn, lão gia tử vốn luôn bênh vực người của mình từ trước tới nay lại giận tím mặt, nếu Vân Lạc Phong không kéo ông lại, ông đã sớm vọt vào hoàng cung tìm Cảnh Lâm tính sổ rồi!
Đồng thời ngay tại đây, khắp hoàng thành Long Nguyên quốc ầm ĩ một trận, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc Cảnh Lâm gây khó dễ cho Đại tiểu thư Vân gia ở Y Các, lại còn làm hư hao tài sản Y Các, khiến các trưởng lão Y Các nổi cơn lôi đình, phái người cầm danh sách và dược liệu bị phá hỏng tiến cung tìm Cảnh Lâm tính sổ.
Cảnh Lâm đúng là có khổ mà không nói được.
Hắn có thể nói cái gì? Chính hắn bị oan uổng ư? Ai tin chứ?
Vì vậy, hắn chỉ có thể cắn sạch răng nanh rồi nuốt vào miệng, yên lặng lấy gia sản của mình ra bồi thường Y Các! Trong một đêm, ngự y Cảnh Lâm tiếng tăm lừng lẫy của Long Nguyên quốc đã trở thành một kẻ nghèo hèn ‘danh xứng với thực’! Bây giờ ngay cả dược liệu hắn cũng không mua nổi.
Khi Long Nguyên quốc bị cơn gió lốc kia quét qua, đầu sỏ gây tội – Vân Lạc Phong lại đang ở nhà, an tâm tu luyện, không hề bối rối vì chuyện bên ngoài.
Sau núi.
Vân Lạc Phong thả mình trong thùng tắm, từ từ mở mắt, thở ra một luồng khí đục và nói: “Tiểu Mạch, ta đã đột phá thành Sơ Linh Giả cao cấp.”
“Hừ!” Tiểu Mạch đang giận dữ vì Vân Lạc Phong tùy hứng, giọng điệu của hắn mang theo vẻ ai oán: “Nếu người nguyện ý nghe ta, song – tu với Vân Tiêu, bây giờ người đã sớm đạt tới cảnh giới Trung Linh Giả rồi!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trở nên hơi đen, tiểu gia hỏa này đúng là không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
“Thôi, chúng ta không bàn luận về chuyện tu luyện này nữa, trước đó ta đã giao nhiệm vụ cho Trà Sữa, hẳn là nó hoàn thành rồi.”
Editor: Hôm nay sẽ lên hết chương 90. Các nàng đợi ta, moa moa, sẽ không quá 2h.
“Làm sao vậy?”
Vân Tiêu thấy Vân Lạc Phong dùng ánh mắt rất kỳ quái để quan sát mình, hắn khẽ nhíu mày.
“Vân Tiêu, có ai đó từng nói với ngươi là ngươi rất ngon miệng không?”
Không thể không nói, nam nhân trước mắt nàng quả thực vốn mê người, dung nhan lãnh khốc tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, chẳng có chỗ nào không quyến rũ người ta phạm tội cả! Đặc biệt là cơ bụng tám múi ở dưới phần ngực, cực phẩm tới mức cực hạn! Nếu hắn cởi hết y phục rồi bước ra ngoài cửa chiến đấu một trận, không chừng cơ bắp trước ngực đã bị sờ mó đến độ vô cùng bóng loáng.
Vân Tiêu hơi kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, dường như không rõ vì sao nàng lại đột nhiên thốt ra mấy lời ấy?
“Không có.”
Suy nghĩ một chút, Vân Tiêu trả lời đúng sự thật với Vân Lạc Phong.
Quả thật chưa từng có ai nói mấy lời đó với hắn, thế nhưng với thân phận của hắn ở nơi ấy, mặc dù những nữ nhân đó không nhìn thấy dung mạo ẩn sau lớp mặt nạ, họ cũng liên tục dính lấy hắn.
Ấy thế mà... những nữ nhân đó đều không thể sống sót...
Vân Lạc Phong nhìn vẻ mặt kỳ quái của Vân Tiêu, nàng chợt nở nụ cười: “Vân Tiểu, tay của ngươi còn định đặt trước ngực ta đến khi nào?”
Ánh mắt nàng liếc nhìn bàn tay Vân Tiêu vẫn cứ kề sát ngực mình, trong đôi mắt tràn đầy ý cười tà mị.
Mặt than của Vân Tiêu trở nên cứng đờ, hắn thu tay mình lại, nói với vẻ lãnh khốc: “Thân thể của nàng không còn đáng ngại nữa, ta đi trước đây.”
Nói xong lời này, hắn xoay người bước ra ngoài cửa, cho dù bước chân của hắn giẫm xuống rất vững vàng, Vân Lạc Phong vẫn nhìn ra một chút hoảng loạn.
“Xem ra tên gia hỏa này cũng không hẳn là không thông suốt chuyện nam nữ.” Vân Lạc Phong nheo mắt, nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Vân Tiêu, khóe môi hiện lên nét cười tà mị: “Nhưng mà hắn còn thiếu sự dạy dỗ đấy.”
……
Đại tiểu thư Vân gia – Vân Lạc Phong được Vân Tiêu ôm trở về, trên dưới Vân gia đều biết việc này. Vì thế, Vân Lạc đang uống trà nói chuyện phiếm với người ta ở ngoài, vừa nghe thấy đã vội bỏ mọi người lại rồi chạy về phủ tướng quân, sau khi trông thấy Vân Lạc Phong bình an vô sự, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, mặc dù Vân Lạc Phong không bị thương tổn, lão gia tử vốn luôn bênh vực người của mình từ trước tới nay lại giận tím mặt, nếu Vân Lạc Phong không kéo ông lại, ông đã sớm vọt vào hoàng cung tìm Cảnh Lâm tính sổ rồi!
Đồng thời ngay tại đây, khắp hoàng thành Long Nguyên quốc ầm ĩ một trận, nguyên nhân không có gì khác ngoài việc Cảnh Lâm gây khó dễ cho Đại tiểu thư Vân gia ở Y Các, lại còn làm hư hao tài sản Y Các, khiến các trưởng lão Y Các nổi cơn lôi đình, phái người cầm danh sách và dược liệu bị phá hỏng tiến cung tìm Cảnh Lâm tính sổ.
Cảnh Lâm đúng là có khổ mà không nói được.
Hắn có thể nói cái gì? Chính hắn bị oan uổng ư? Ai tin chứ?
Vì vậy, hắn chỉ có thể cắn sạch răng nanh rồi nuốt vào miệng, yên lặng lấy gia sản của mình ra bồi thường Y Các! Trong một đêm, ngự y Cảnh Lâm tiếng tăm lừng lẫy của Long Nguyên quốc đã trở thành một kẻ nghèo hèn ‘danh xứng với thực’! Bây giờ ngay cả dược liệu hắn cũng không mua nổi.
Khi Long Nguyên quốc bị cơn gió lốc kia quét qua, đầu sỏ gây tội – Vân Lạc Phong lại đang ở nhà, an tâm tu luyện, không hề bối rối vì chuyện bên ngoài.
Sau núi.
Vân Lạc Phong thả mình trong thùng tắm, từ từ mở mắt, thở ra một luồng khí đục và nói: “Tiểu Mạch, ta đã đột phá thành Sơ Linh Giả cao cấp.”
“Hừ!” Tiểu Mạch đang giận dữ vì Vân Lạc Phong tùy hứng, giọng điệu của hắn mang theo vẻ ai oán: “Nếu người nguyện ý nghe ta, song – tu với Vân Tiêu, bây giờ người đã sớm đạt tới cảnh giới Trung Linh Giả rồi!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trở nên hơi đen, tiểu gia hỏa này đúng là không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
“Thôi, chúng ta không bàn luận về chuyện tu luyện này nữa, trước đó ta đã giao nhiệm vụ cho Trà Sữa, hẳn là nó hoàn thành rồi.”
Editor: Hôm nay sẽ lên hết chương 90. Các nàng đợi ta, moa moa, sẽ không quá 2h.
Danh sách chương