Lúc Tuyên Trọng An tiến vào cánh cửa đầu tiên của hoàng cung, cung nhân gác cổng nhìn thấy hắn thì hoảng sợ, lảo đảo hai bước, một chân run ngã xuống mặt đất.
Tuyên Trọng An muốn đi vào, hai bên hộ vệ canh giữ vừa sợ vừa sững sờ nhìn người hắn. Bọn họ không dám nhìn thêm mặt hắn, chỉ dám nhìn bộ quan phục trên người và cái thẻ trong tay hắn; thấy hắn mặc đúng là quan phục của Thượng Thư tứ phẩm, thẻ đang cầm cũng là của quan tứ phẩm. Sau khi xác định vị đại nhân này là ai thì bọn họ không dám liếc mắt, không muốn nhìn đến lần thứ hai.
Ra tay quá nặng đi, khuôn mặt này là bị huỷ rồi? Có công công nhát gan, chờ sau khi hắn đi vào thì mang vẻ mặt như đưa đám hỏi sư phụ hắn là đại công công: “Sư phụ, con bị hắn nhìn thấy, lúc ra sẽ không bị chết chứ?”
Công công kia vỗ vào đầu hắn, trách mắng: “Chết cái gì mà chết, mới sáng sớm mà không biết nói lời may mắn à!”
Lão vừa dứt lời thì khuôn mặt cũng trắng bệch: “Về lấy ngải thảo đun nước, tẩy rửa mắt đi.”
Lão cũng sợ gặp chuyện.
Dọc đường Tuyên Trọng An tiến vào điện, cực kỳ yên tĩnh. Chư vị đại nhân gặp hắn thì đầu tiên là hít thở, tiếp đó thì nhìn chằm chằm hắn quên cả bước tiếp. Tuyên Trọng An đi tới cạnh thì còn khẽ gật đầu với bọn họ: “Nhường đường.”
Hắn đứng chính diện gật đầu với bọn họ, người bị đứng thì bị chặn ở ngực, không bước tiếp mà cũng không lùi được.
Tuyên Thượng Thư cứ oai phong như vậy mà tiến vào điện với cả đường rộng rãi.
Hắn đứng ở trong triều là ở vị trí Thượng thư, chếch về bên trái một chút, đứng cùng phía với ngoại tổ phụ của hắn, nhưng vị trí của ngoại tổ thì cao hơn hắn một ít.
Lúc Tuyên Trọng An vào điện thì bên trong đã có nhiều người, túm năm tụm ba đang nói chuyện phiếm. Chờ thánh thượng vào triều, hắn cũng đi vào, người thứ nhất đang đi vào nhìn về cạnh cửa đột nhiên nhảy lên bật thốt: “Quỷ à?”
Sắc trời mùa xuân cũng không còn sớm, lúc này còn chưa sáng hẳn. Bên trong điện Kim Loan vẫn còn đốt đèn đuốc, Tuyên Thượng Thư mặc quan bào mãng xà vững bước đi vào, giống như đúc Diêm La lấy mạng người.
Quỷ này vừa khẽ cười, nở nụ cười với mấy vị đại nhân này, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ánh lửa của đèn đuốc trong điện Kim Loan, ánh sáng trong mắt hắn hừng hực nhảy nhót. Người kia vừa bị hắn nhìn thì lập tức lùi lại phía sau hai bước, té ngã trên mặt đất.
“Ơ!” Những người nhìn về phía cửa cũng bị sợ hãi không nhẹ. Một nhóm quan nhỏ đang ở cạnh cửa đều bị doạ đến run chân, ngươi ngã vào người ta, ta ngã lên người ngươi, một đám người lập tức ngã chổng vó.
“Quỷ cái gì, ban ngày ban mặt, trời trong sáng sủa, đại hùng bảo điện, ai lại dám…” Cái người quát to vừa nhìn thấy hắn, gương mặt như quỷ đi tới trước mặt, lộ ra răng nanh thì hắn lập tức nuốt nước miếng “ực”, còn chưa nói hết câu.
Quan phục dưới bắp chân hắn cũng không nhịn được run rẩy.
“Ngô Hàn lâm Ngô đại nhân, là ta mà.” Vị Ngô Đại Nhân này là học sinh của ngoại tổ phụ, phải khách khí một chút. Tuyên Thượng Thư lập tức kiêu ngạo gật đầu với hắn: “Hộ bộ, Hình bộ, Thượng thư hai bộ Tuyên Trọng An.”
Ngô đại nhân kia ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt muốn khóc nói: “Ngài ngài ngài sao lại tới rồi?”
Đây là muốn doạ chết ai vậy?
“Ta tới lên triều.”
“Sao ngài không ở nhà cố gắng dưỡng thương?”
“Hộ bộ kia có mấy người già, ngày nào cũng phái người tới truyền lời nói ta chểnh mảng nhiệm vụ. Ta sợ bọn họ lúc nhân lúc ta không có mặt mà dâng tấu vạch tội ta, vì thế đặc biệt tới nhìn một cái.” Tuyên Trọng An rụt rè nở nụ cười với hắn: “Không nói nhiều với ngài nữa, ta đến phía trước tìm mấy người già của Hộ bộ ta, cũng không biết hôm nay bọn họ có tới hay không nữa…”
“Ngài đi ngài đi đi!” Ngô Hàn lâm lau mồ hôi trên chán, bắp chân run rẩy, tay cầm lấy thẻ nhường đường cho hắn.
Hắn vừa nhường thì người phía sau luống cuống trốn vội sang bên cạnh, trong nháy mắt cứ thế lộ ra cả một đoạn đường rộng lớn cho Tuyên Thượng thư.
Từ lúc Tuyên Thượng thư nhậm chức tới nay, chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy trên triều.
Vì thế mà hắn vất vả mới chiếm được con đường rộng thênh thang này, lập tức nhìn sang các vị đại nhân ở hai bên. Hắn bước đi rất chậm, từ từ gật đầu hỏi thăm bọn họ, còn nở nụ cười biết ơn lộ ra hàm răng trắng.
Thế là mấy vị đại nhân ở hai bên cứ lùi ra sau một bước, càng làm con đường hắn đi trở nên rộng rãi.
Hắn mới đi xa vài bước thì có quan văn nhỏ nhát gan, hai chân run cầm cập, hai tay nắm chặt dưới bụng có vẻ buồn đi tiểu, khóc không ra nước mắt.
Tuyên Trọng An từ từ bước tới phía trước. Hắn tìm trong đám người mãi mới tìm ra người nhớ mãi không quên hắn lúc dưỡng thương ở Hộ bộ, lão Lang trung đại nhân cậy già lên mặt thúc giục hắn làm việc.
Người này đã lớn tuổi, hơn bảy mươi, già đến không thể già hơn nữa. Lão có dáng người lùn, Tuyên Trọng An đi tới trước mặt lão thì phải cúi đầu mới mặt đối mặt nói chuyện được với lão già đầu này: “Mấy ngày nay ngài hơi gấp nhỉ?”
“Ngươi.” Lão già đu bị hắn cưỡng ép tìm ra từ trong đám người thì sợ hãi không thôi, nhưng lão có tuổi thì cũng là người từng trải, dẫu mấy năm nay không nắm quyền thì ở Hộ bộ cũng được tạo điều kiện. Lần này, dù lão bị doạ sợ nhưng cũng không chịu thua, mạnh miệng lên tiếng: “Ý ngươi là gì?”
“Ta chỉ hỏi ngài một chút.” Tuyên Trọng An vỗ vai lão, càng cúi đầu tới sát trước mặt lão, đến gần tới mức hắn có thể ngửi thấy mùi thối nát từ trên người lão thì mới dừng lại, giữ chặt vai không cho lão quay đầu: “Có phải ngài hơi vội không?”
Vội vã đi chết, đi đầu thai, không muốn sống tốt thêm vài ngày, cho nên mới thúc giục hắn chạy về Hộ bộ quản lý?
“Ta vội cái gì?” Lão Lang trung cuống lên, gương mặt già nua đã nôn nóng đến mức đỏ bừng: “Ngươi mau buông lão phu ra!”
“Không vội thì ngài thúc giục ta làm gì?” Tuyên Thượng thư vỗ vai lão, ý tứ sâu xa nói: “Hai ba ngày thì ngài phái người tới phủ ta gọi ta về Hộ bộ, ta còn tưởng ngài đang chờ ta.”
“Ta không có! Ngươi mau buông lão phu ra!” Lão Lang trung bị doạ sở bởi khuôn mặt xanh đen như Diêm La, ngươi này càng lớn càng giống y sì bức tranh quỷ diện Diêm La trong dân gian.
Người này lạnh lùng, tay lạnh, khí chất lạnh. Lão Lang trung cảm thấy bả vai bị hắn giữ chặt đã bị đông đến mức không thể cử động.
Lão run lẩy bẩy, sự giả vờ vênh vang đắc ý trước kia hoàn toàn biến mất.
“Không có là tốt rồi.” Tuyên Thượng thư lại vỗ vai rồi tạm thời buông tha lão, lại tìm người khác từ trong đám người kia.
Lúc này, số quan chức nửa đêm tỉnh lại sợ hắn là Diêm La đến lấy mạng người càng nhiều hơn, đặc biệt là mấy lão Lang trung của Hộ bộ. Người càng già thì càng sợ chết, lần này đã không còn dáng vẻ bất cần, vội trốn sau lưng người khác.
Chờ lão Hoàng Đến đi từ ngự đạo vào Đại Hùng bảo điện, cả triều không có mấy người nhìn thấy lão. Vẻ mặt lão u ám, lão công công bên người thấy sắc mặt lão không tốt bèn cất giọng the thé từ cổ họng, âm thanh vừa to vừa chói tai nói:” Thánh giá đến!”
Những người này có chuyện gì vậy!
Chờ lão Hoàng Đế sắp ngồi trên long ỷ, lúc đi ngang qua Tuyên Thượng thư thì bước chẫn lão bỗng dừng lại, nhìn về phía Tuyên Trọng An.
“Hả?” Lão hừ một tiếng.
“Thượng thư Hộ, Hình hai bộ Tuyên Trọng An bái kiến thánh thượng.”
“Hoá ra là Tuyên Thượng thư à.”Lão Hoàng Đế chưa nhấc chân, nhìn trên dưới qua hai lần: “Không phải ở nhà dưỡng thương à?”
“Dưỡng gần được rồi, tự mình có thể xuống giường, vi thần nghĩ thầm vẫn nên vào triều phân ưu vì ngài mới tốt.”
“Ồ.” Lão Hoàng Đế nhìn khuôn mặt của hắn, thưởng thức một lúc rồi mới nói: “Mặt bị sao thế?”
“Huỷ rồi!” Tuyên Thượng thư dứt khoát lên tiếng, âm thanh trong trẻo vang khắp bên trong cung điện đang yên lặng như tờ: “Bị chúng đại nhân đánh.”
Là mấy người nào, vị nào đầu têu thì thánh thượng tự nắm rõ trong lòng.
Đáng tiếc thánh thượng không hề có ý tứ thay hắn làm chủ. Lão vui vẻ ngắm nhìn đại điện không người nào dám quan sát mặt quỷ này rồi “ừ” một tiếng, tiếp đó liền đi về phía long ỷ.
Bóng lưng bước lên toát ra vẻ ung dung, có thể nhìn ra, tâm trạng của lão rất tốt.
Tâm trạng của lão Hoàng Đế tốt lên nên cho tan triều sớm hơn. Tuyên Thượng thư thấy lúc tan triều có mấy lão Lang trung của Hộ bộ lập tức đi ra ngoài trốn thì hắn cũng không cố kỵ thánh thượng chưa bước ra khỏi Kim điện, cất giọng nói: “Mấy vị lão đại nhân của Hộ bộ kia, chờ bản quan một lát.”
Hắn vừa cất cao giọng gọi thì mấy vị lão Lang trung kia không còn chỗ che thân. Có lão Lang trung lúc nãy bị Tuyên Trọng An đặc biệt chăm sóc thì càng khó che vẻ lúng túng. Vốn dĩ tuổi tác của lão đã cao, lại bị giật mình, đứng một lúc thì đã không nhịn được. Chờ Tuyên Trọng An đi tới thì lão chật vật nói: “Ngươi muốn như thế nào thì mới thôi!”
Lão già rồi, không muốn làm chim đầu đàn.
“Thế…” Tuyên Trọng An nhìn lão.
“Lão phu muốn đi tiểu!”
“Thế thì đi thôi.” Tuyên Trọng An lại muốn vỗ vai lão, xem như sự khoan dung của bề trên, chẳng ngờ, lão có tuổi rồi thì người không kịp đợi. Hắn vừa dứt lời thì người hơn bảy mươi tuổi, còn già hơn ngoại tổ phụ của hắn vài tuổi chạy vút như một làn khói, không cho hắn cơ hội đụng tay…
“Bộ xương của thân thể này tốt thật.” Tuyên Trọng An cảm thán với mấy người giúp hắn cản lão Lang trung trung niên của Hộ bộ, nhìn mấy lão Lang trung còn lại còn chưa nhận chết: “Mấy vị đại nhân này…”
“Tuyên Thượng thư, có câu nói không biết lão phu có nên nói không…” Một lão Lang trung trong đó đã mở miệng, muốn dựa vào lí lẽ biện luận với hắn, ai dè chưa kịp nói hết câu thì Tuyên Thượng thư đã ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh doạ người ta sợ hết hồn, bỗng nhiên không rét mà run.
“Vị đại nhân này là?” Lúc này Tuyên Trọng An nhìn một vị quan chức trung niên lạ mắt đi ngang qua bọn họ.
Người này có vầng trán cao, tướng mạo đoan chính, là một quan viên có độ tuổi trung niên cười thoải mái, đưa tay ôm quyền rồi nói: “Hạ quan Cung Bắc Long, ở đây gặp được Thượng thư Hộ bộ và Hình bộ Tuyên đại nhân.”
“Cung đại nhân đa lễ.” Tuyên Trọng An bỏ qua mấy lão Lang trung kia, bắt chuyện với Cung Bắc Long: “Cung đại nhân đã nhậm chức ở Hộ bộ rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta là hàng xóm rồi.” Công đường của Hộ bộ và Lại bộ cách nhau không xa.
“Vâng, ngày sau hạ quan định đến nhà bái kiến Tuyên đại nhân.” Cung Bắc Long cười nói.
“Tiêu đại nhân…” Tuyên Trọng An lại gọi người.
Tiêu Bảo Lạc, đương kim Lại bộ thượng thư từ từ đi tới.
Hắn cũng xem là nửa hoàng thân quốc thích. Ngoại tổ mẫu của hắn là một công chúa, là cô cô của thánh thượng, thân phận cao quý, làm người hào phóng. Sau khi bà ở goá mấy năm thì sinh ra một nữ nhi, người ấy chính là nương hắn.
Tuy nhiên lai lịch của hắn trong triều cũng không có mấy người biết. Thánh thượng biết, còn có Tuyên Trọng An xem như người thứ hai.
Năm đó nương hắn mai danh ẩn tích ở một châu khác sinh ra hắn, lão Hầu gia của phủ Quy Đức Hầu giúp một tay. Sau khi mẫu thân hắn chết, lúc bà lâm chung nhắc nhở nguyên nhân nên hắn được gần mười tuổi thì vào kinh đi thi rồi đến phủ Quy Đức Hầu một chuyến, xem như quen biết hai người này.
Trước kia hắn không quá thích vị quý công tử của phủ Quy Đức Hầu này, nhưng sau khi vị quý công tử này bị người ta tập hợp đánh cho một trận tơi bời khói lửa, hắn nhìn khuôn mặt này thì còn vừa mắt hơn một chút.
Thực ra hắn cũng tính là người của Tuyên Trọng An. Hắn liên lạc với thánh thượng, mấy năm qua một đường thăng chức, thậm chí vào kinh làm Thượng thư, chính là làm việc cho Tuyên Trọng An.
Nhưng làm việc thì làm việc, không ngại hắn thể hiện ra là không thích vẻ lạnh lùng này của Tuyên trưởng công tử. Người ngông cuồng kiêu ngạo, tới hôm nay còn có thể vừa mắt, cũng xem như là niềm vui bất ngờ.
“Chuyện gì?” Tiêu đại nhân là thư sinh nghiêm túc thận trọng, nhã nhặn; vẻ mặt quanh năm bình tĩnh, gương mặt kia cũng chẳng được tính là dễ nhìn, luôn âm u không vui.
Nhưng khuôn mặt này của hắn thì giống hệt lão Hoàng Đế hồi trẻ. Mấy lão thần mới nhìn thấy hắn thì bị doạ sợ nhảy dựng lên; hiện nay, mấy lão hồ ly này đều xem hắn là hoàng tử lưu lạc ở bên ngoài.
“Đổi thành sáng mai dẫn Cung đại nhân tới ghé thăm Hộ bộ ta cái nhỉ?”
Tiêu Bảo Lạc nhìn khuôn mặt hắn, lại từ từ “ồ” một tiếng.
“Thế thì Cung đại nhân, ngày mai gặp?” Tuyên Thượng thư lại quan sát vị được điều vào kinh nhậm chức Lại bộ Thị lang.
Cung Bắc Long chính là người ngay thẳng. Hồi trẻ hắn đã làm quan, làm được gần hai mươi năm, có thể nói là một đời đã gặp vô số người, là người biết nhìn người khác. Nhưng hắn đã ba mươi năm chưa trở về nên cũng không nhìn thấu suy nghĩ của những người trẻ tuổi, đặc biệt là vị Thượng thư tuổi còn trẻ, khuôn mặt đang sưng này. Gương mặt này bị huỷ nên hắn không nhìn ra điều gì, nhưng thấy quan trên đáp lại thì hắn cũng chắp tay nói: “Hạ quan tuân mệnh.”
“Ngài khách khí.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, định ra thời gian gặp người là được rồi, lúc này cũng không phải thời điểm tốt để hàn huyên. Bởi vậy, hắn điểm tên xong thì lại đi hù doạ mấy lão Lang trung kia: “Các ngươi có chuyện nói với ta đúng không? Được, bây giờ ta muốn tới Hình bộ, chúng ta vừa đi vừa nói, các người cứ từ từ nói, hôm nay ta rất nhàn.”
Hắn vừa dứt lời thì nhấc chân rảo bước, thấy Tiêu Bảo Lạc đi theo bên cạnh thì hắn bèn quay đầu nhìn người phía sau.
“Ta cũng nghe xem.” Tiêu Bảo Lạc sầm mặt lại, liếc mắt nhìn hắn.
Nhân tiện ngắm thêm vài lần.
Gương mặt này xấu quá, quay về hắn phải vẽ thành tranh, đưa tới cho bằng hữu ở thành Kim Hoài, lại tụ tập làm thơ từ trêu ghẹo rồi cùng nhau thưởng thức mới được.
**
Tuyên Thượng thư vừa lên triều được thì ngày nào cũng đi
Hứa Song Uyển nghe hắn nói hắn ở trong triều như cá gặp nước, nhiều lần nghe thấy hắn kể là những đồng liêu kia thấy hắn thì khách khí hơn trước đây nhiều.
Hắn nói là bây giờ bọn họ gặp hắn, đều cung kính nhìn ngực và cổ hắn mà nói chuyện, bình thường không dám nhìn mặt.
Mỗi ngày sớm tối Hứa Song Uyển đều bôi thuốc cho hắn, đã bôi được gần mười ngày. Tối hôm ấy bôi thuốc cho hắn, lại nghe hắn kể mấy vị đại nhân kia bớt cung kính hơn hôm qua thì nàng ngừng tay đang bôi thuốc cho hắn, cúi đầu hỏi hắn đang nằm trên đùi nàng: “Thế bôi thuốc ít hơn một chút?”
Như thế thì không nhanh lành vết thương.
“Bôi ít hơn thì nàng sẽ không càm ràm chứ?” Tuyên trưởng công tử nhướng mày nói.
Hứa Song Uyển cúi đầu, cọ lên chóp mũi hắn.
“Đúng thật là không thôi càm ràm.” Tuyên trưởng công tử mỉm cười nói, khẽ nhướng mày.
Sau đó hắn lại nói tiếp: “Vẫn là bôi tiếp đi, ta sợ nàng nửa đêm không ngủ yên.”
Ngủ không được thì lại sờ mặt hắn.
Hứa Song Uyển vuốt vết sẹo lưu lại trên mặt hắn. Những người kia ra tay quá ác, bên trái xương gò má còn một vết sẹo sâu, không biết lúc nào vết sẹo ấy mới có thể mờ đi.
Thực ra nàng rất thích khuôn mặt bây giờ của hắn. Vết sẹo này lưu lại khiến gương mặt hắn toát ra mấy phần nhã nhặn và lạnh nhạt, ra dáng một nam nhân đảm đương việc lớn. Phong thái hiên ngang không thể che đậy, không phải người trên cao không thể với tới, không chú ý thì sẽ lo lắng hắn đi xa tìm thần tiên.
“Nửa đêm thiếp không ngủ được, là muốn sờ xem mặt chàng có đau hay không.” Nàng không tiện nhìn mặt hắn, trong lòng nàng có một cảm giác vui mừng khác bèn nói ra lời này.
“Không phải nói với nàng là hết đau từ lâu rồi à.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu: “Vậy thiếp nhớ rồi.”
Hôm qua cũng nói thế, nhưng nửa đêm nàng lại sờ mặt hắn hai lần, nàng tưởng hắn không biết à?
“Sờ thì sờ đi.” Tuyên Trọng An sợ nàng không sờ thì không quen, không ngủ được, bèn phớt lờ nói tiếp: “Muốn sờ thì cứ sờ, không muốn sờ thì thôi.”
Hắn nói xong thì còn kéo tay nàng qua rồi cắn một cái.
Khoảng thời gian này Tuyên Trọng An sống rất dễ chịu trên triều đình, lão Hoàng Đế nhìn hắn rất vừa mắt. Kỳ thi tháng tư mùa xuân của năm nay cũng cho hắn chen một chân, quan chức trong triều lần lượt từng người bị hắn đe doạ một phen khiến cho lão Hoàng Đế xem cảnh tượng náo nhiệt, cũng để cho những mệnh quan triều đình này bớt nói mấy lời vô ích về hắn. Rất nhiều người không muốn nhắc đến tên hắn, vừa nhìn thấy hắn, hắn còn chưa đến gần thì bọn họ đã nghiêng đầu sang chỗ khác.
Xem như tiếng ác của hắn đã truyền xa.
Lần này Thái tử không nhúng tay vào việc này. Trong thời gian này hắn có tìm Tuyên Trọng An tán gẫu hai lần, nói là quan tâm Tuyên Trọng An, thực ra đều hỏi Tuyên Trọng An về chuyện sau này giữa hắn và hoàng tẩu.
Tân Thái tử vướng vào nữ nhi tình trường khiến Tuyên Trọng An không biết nói gì cho đúng. Chờ ngày tân Thái tử lại tới nói với hắn là hoàng tẩu nhà hắn ta muốn gặp Uyển Cơ nhà hắn thì Tuyên Trọng An cũng cảm thấy khó hiểu: “Ngài đường đường là Thái tử, sao lại biến thành người truyền lời cho nàng ta rồi?”
Thái tử cười khổ: “Nàng không gặp ta, thấy ta thì nói những việc này, ngươi nghĩ ta có thể làm gì?”
“Nàng ta không theo ngài thì ngài không thể đuổi nàng ta ra ngoài?”
Thái tử nghe xong thì im lặng; một lát sau, hắn thở dài lên tiếng: “Ta tôn trọng nàng.”
“Ta không hiểu.” Tuyên Trọng An thấy hắn vào được Đông cung mà vẫn nói những lời thừa thãi này, bèn nói thẳng: “Ngài tốn sức làm Thái tử là vì điều gì.”
Chỉ tôn trọng nàng ta ở lại Đông cung?
“Ngươi không hiểu tấm lòng của ta với nàng.”
“Được rồi.” Tuyên Trọng An không rảnh nghe hắn bày tỏ tấm lòng của hắn với Hoắc Văn Khanh. Nàng ta có chút thủ đoạn, đùa bỡn nam nhân dâng cả trái tim cho nàng trong lòng bàn tay. Hắn không cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là Thái tử này còn cam tâm tình nguyện, lại càng không có chỗ cho hắn chỉ trích: “Bớt nói đi, gặp Uyển Cơ nhà ta làm gì?”
“Nói là đã lâu chưa gặp nàng ngoài cung. Hai lần trước nàng và Uyển Cơ nhà ngươi vừa gặp mà như đã quen nên muốn nói chuyện để cởi bỏ uất ức trong lòng.”
“Vậy nếu như ta không đồng ý thì sao?” Tuyên Trọng An nhìn hắn: “Không đồng ý thì sẽ như nào?”
Thái tử sững sờ, sau đó cười khổ, nói: “Còn không phải theo ý ngươi à.”
“Phù Dụ.” Tuyên Trọng An gọi tên tự của hắn: “Ngài nói xem, nếu ta không đồng ý thì các ngài định làm gì? Có phải định đi theo đường cũ của hoàng huynh nhà ngài?”
Qua cầu rút ván với hắn? Nói hắn không phải là người?
“Đừng nói cho ta là ngài thật sự xem ta là người của ngài?”
Thái tử chần chờ nhìn hắn; một lát sau, hắn mới từ từ lắc đầu: “Không…”
Khoé miệng Tuyên Trọng An lạnh lùng nhếch lên, xem ra đầu óc còn chưa hoàn toàn hồ đồ.
Bây giờ đầu óc Thái tử rất rối loạn. Hắn đè lên bả vai của Tuyên Trọng An, giương mắt nhìn hắn rồi lên tiếng: “Ta muốn hỏi việc này.”
Lại hỏi?
Đến lúc nào thì hắn mới không hỏi người khác nữa.
Tuyên Trọng An nở nụ cười, kéo tay hắn xuống rồi gật đầu nói: “Hỏi đi.”
“Ta có thể làm Thái tử trong bao lâu?”
Câu hỏi này khiến Tuyên Trọng An ngẩn người.
Thái tử vừa thấy bèn ngầm hiểu: “Một tháng, hay là một năm? Phụ hoàng ta có phải đang nghĩ…”
Hắn nhìn Tuyên Trọng An nhưng không nói hết câu. Hắn biết Tuyên Trọng An biết điều hắn muốn hỏi.
“Tự mình nghĩ đi.” Tuyên Trọng An đứng lên.
“Tử Mục.” Thái tử cũng đứng lên: “Ta biết ngươi đang làm gì, biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, cũng biết ngươi cảm thấy ta vô dụng; nhưng ngươi có nghĩ không, ta mới là người chịu ảnh hưởng từ ngươi, ngươi chỉ cần, chỉ cần…”
Tuyên Trọng An nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.
Thái tử nhắm mắt rồi tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần khống chế Hoắc gia và Văn Khanh, ta chẳng phải…”
Chẳng phải sẽ là con rối trong tay hắn, hắn muốn như nào sẽ như thế ấy?
Tuyên Trọng An thật sự không thể tin được đây là lời hắn sẽ nói ra. Hắn đi tới trước mặt Thái tử, gương mặt toát ra vẻ khó hiểu, hỏi hắn ta: “Làm một người đặc biệt bị nữ nhân đùa bỡn trong tay, có đáng không?”
“A…” Thái tử khẽ cười giễu rồi sờ mặt, nói: “Đáng chứ, ít nhất còn có thể ở trước mặt nàng thì ta đã cảm thấy đáng. Bây giờ ta đang nghĩ muốn nàng tới phát điên rồi.”
Hắn ta ngẩng đầu, tàn nhẫn xoa mặt, đi xung quanh bàn vuông rồi nói tiếp: “Trước đây cách bức tường là hoàng huynh, nàng ở bên trong, ta ở bên ngoài, mỗi lần muốn gặp thì ta phải tốn hết tâm tư, làm chân chạy cho hoàng huynh mới có thể nhìn thấy nàng được một lần. Có lúc không trùng hợp thì chẳng thấy được. Khi đó, không thấy được thì thôi, ta cũng chẳng nghĩ nhiều. Hiện tại, ta thường xuyên có thể nhìn thấy gương mặt nàng, không biết tại sao, lòng ta lại ngứa, ngứa đến mức không thể chịu được, ngươi biết không?”
Hắn đập tay vào ngực, cắn răng nhìn Tuyên Trọng An rồi thốt ra: “Ngươi nghĩ ta không biết là nàng đang lợi dụng ta? Nhưng ta biết thì sao, ta cũng bằng lòng, không phải nàng đang muốn lợi dụng Uyển Cơ nhà ngươi để móc nối quan hệ với ngươi à, muốn ngươi giúp nàng gặp nhi tử của mình ư? Nàng muốn gặp, được, ta giúp nàng; nhưng ngươi nghĩ rằng ta chỉ đơn giản là giúp nàng ư? Ngươi cho rằng ta đang nghĩ như vậy ư? Không, ta đang sợ, sợ nàng ép bản thân, nghĩ cách gặp được ngươi, hoặc là…”
Hắn nói đến mức âm thanh nghẹn ngào: “Ngươi biết nàng ác độc biết bao không? Nàng còn sai người hỏi thăm hiện nay phụ hoàng ta đang thích hương gì, thích tuyên triệu cung phi độ tuổi xuân như nào…”
Trong mắt Thái tử lấp loé nước mắt: “Nàng còn hỏi ta, năm ấy trong đám người âm thầm thích nàng liệu có ta hay không, nàng hỏi ngay trước mặt ta!”
Hắn nói đến đây thì nhìn Tuyên Trọng An với vẻ bất đắc dĩ, nói: “Ngươi nói xem ta có cách nào tốt không? Nàng rất ác, thật độc ác.”
Nàng lấy bản thân uy hiếp hắn, mà hắn thì chẳng có cách nào.
Tuyên Trọng An muốn đi vào, hai bên hộ vệ canh giữ vừa sợ vừa sững sờ nhìn người hắn. Bọn họ không dám nhìn thêm mặt hắn, chỉ dám nhìn bộ quan phục trên người và cái thẻ trong tay hắn; thấy hắn mặc đúng là quan phục của Thượng Thư tứ phẩm, thẻ đang cầm cũng là của quan tứ phẩm. Sau khi xác định vị đại nhân này là ai thì bọn họ không dám liếc mắt, không muốn nhìn đến lần thứ hai.
Ra tay quá nặng đi, khuôn mặt này là bị huỷ rồi? Có công công nhát gan, chờ sau khi hắn đi vào thì mang vẻ mặt như đưa đám hỏi sư phụ hắn là đại công công: “Sư phụ, con bị hắn nhìn thấy, lúc ra sẽ không bị chết chứ?”
Công công kia vỗ vào đầu hắn, trách mắng: “Chết cái gì mà chết, mới sáng sớm mà không biết nói lời may mắn à!”
Lão vừa dứt lời thì khuôn mặt cũng trắng bệch: “Về lấy ngải thảo đun nước, tẩy rửa mắt đi.”
Lão cũng sợ gặp chuyện.
Dọc đường Tuyên Trọng An tiến vào điện, cực kỳ yên tĩnh. Chư vị đại nhân gặp hắn thì đầu tiên là hít thở, tiếp đó thì nhìn chằm chằm hắn quên cả bước tiếp. Tuyên Trọng An đi tới cạnh thì còn khẽ gật đầu với bọn họ: “Nhường đường.”
Hắn đứng chính diện gật đầu với bọn họ, người bị đứng thì bị chặn ở ngực, không bước tiếp mà cũng không lùi được.
Tuyên Thượng Thư cứ oai phong như vậy mà tiến vào điện với cả đường rộng rãi.
Hắn đứng ở trong triều là ở vị trí Thượng thư, chếch về bên trái một chút, đứng cùng phía với ngoại tổ phụ của hắn, nhưng vị trí của ngoại tổ thì cao hơn hắn một ít.
Lúc Tuyên Trọng An vào điện thì bên trong đã có nhiều người, túm năm tụm ba đang nói chuyện phiếm. Chờ thánh thượng vào triều, hắn cũng đi vào, người thứ nhất đang đi vào nhìn về cạnh cửa đột nhiên nhảy lên bật thốt: “Quỷ à?”
Sắc trời mùa xuân cũng không còn sớm, lúc này còn chưa sáng hẳn. Bên trong điện Kim Loan vẫn còn đốt đèn đuốc, Tuyên Thượng Thư mặc quan bào mãng xà vững bước đi vào, giống như đúc Diêm La lấy mạng người.
Quỷ này vừa khẽ cười, nở nụ cười với mấy vị đại nhân này, trong con ngươi trong suốt phản chiếu ánh lửa của đèn đuốc trong điện Kim Loan, ánh sáng trong mắt hắn hừng hực nhảy nhót. Người kia vừa bị hắn nhìn thì lập tức lùi lại phía sau hai bước, té ngã trên mặt đất.
“Ơ!” Những người nhìn về phía cửa cũng bị sợ hãi không nhẹ. Một nhóm quan nhỏ đang ở cạnh cửa đều bị doạ đến run chân, ngươi ngã vào người ta, ta ngã lên người ngươi, một đám người lập tức ngã chổng vó.
“Quỷ cái gì, ban ngày ban mặt, trời trong sáng sủa, đại hùng bảo điện, ai lại dám…” Cái người quát to vừa nhìn thấy hắn, gương mặt như quỷ đi tới trước mặt, lộ ra răng nanh thì hắn lập tức nuốt nước miếng “ực”, còn chưa nói hết câu.
Quan phục dưới bắp chân hắn cũng không nhịn được run rẩy.
“Ngô Hàn lâm Ngô đại nhân, là ta mà.” Vị Ngô Đại Nhân này là học sinh của ngoại tổ phụ, phải khách khí một chút. Tuyên Thượng Thư lập tức kiêu ngạo gật đầu với hắn: “Hộ bộ, Hình bộ, Thượng thư hai bộ Tuyên Trọng An.”
Ngô đại nhân kia ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt muốn khóc nói: “Ngài ngài ngài sao lại tới rồi?”
Đây là muốn doạ chết ai vậy?
“Ta tới lên triều.”
“Sao ngài không ở nhà cố gắng dưỡng thương?”
“Hộ bộ kia có mấy người già, ngày nào cũng phái người tới truyền lời nói ta chểnh mảng nhiệm vụ. Ta sợ bọn họ lúc nhân lúc ta không có mặt mà dâng tấu vạch tội ta, vì thế đặc biệt tới nhìn một cái.” Tuyên Trọng An rụt rè nở nụ cười với hắn: “Không nói nhiều với ngài nữa, ta đến phía trước tìm mấy người già của Hộ bộ ta, cũng không biết hôm nay bọn họ có tới hay không nữa…”
“Ngài đi ngài đi đi!” Ngô Hàn lâm lau mồ hôi trên chán, bắp chân run rẩy, tay cầm lấy thẻ nhường đường cho hắn.
Hắn vừa nhường thì người phía sau luống cuống trốn vội sang bên cạnh, trong nháy mắt cứ thế lộ ra cả một đoạn đường rộng lớn cho Tuyên Thượng thư.
Từ lúc Tuyên Thượng thư nhậm chức tới nay, chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy trên triều.
Vì thế mà hắn vất vả mới chiếm được con đường rộng thênh thang này, lập tức nhìn sang các vị đại nhân ở hai bên. Hắn bước đi rất chậm, từ từ gật đầu hỏi thăm bọn họ, còn nở nụ cười biết ơn lộ ra hàm răng trắng.
Thế là mấy vị đại nhân ở hai bên cứ lùi ra sau một bước, càng làm con đường hắn đi trở nên rộng rãi.
Hắn mới đi xa vài bước thì có quan văn nhỏ nhát gan, hai chân run cầm cập, hai tay nắm chặt dưới bụng có vẻ buồn đi tiểu, khóc không ra nước mắt.
Tuyên Trọng An từ từ bước tới phía trước. Hắn tìm trong đám người mãi mới tìm ra người nhớ mãi không quên hắn lúc dưỡng thương ở Hộ bộ, lão Lang trung đại nhân cậy già lên mặt thúc giục hắn làm việc.
Người này đã lớn tuổi, hơn bảy mươi, già đến không thể già hơn nữa. Lão có dáng người lùn, Tuyên Trọng An đi tới trước mặt lão thì phải cúi đầu mới mặt đối mặt nói chuyện được với lão già đầu này: “Mấy ngày nay ngài hơi gấp nhỉ?”
“Ngươi.” Lão già đu bị hắn cưỡng ép tìm ra từ trong đám người thì sợ hãi không thôi, nhưng lão có tuổi thì cũng là người từng trải, dẫu mấy năm nay không nắm quyền thì ở Hộ bộ cũng được tạo điều kiện. Lần này, dù lão bị doạ sợ nhưng cũng không chịu thua, mạnh miệng lên tiếng: “Ý ngươi là gì?”
“Ta chỉ hỏi ngài một chút.” Tuyên Trọng An vỗ vai lão, càng cúi đầu tới sát trước mặt lão, đến gần tới mức hắn có thể ngửi thấy mùi thối nát từ trên người lão thì mới dừng lại, giữ chặt vai không cho lão quay đầu: “Có phải ngài hơi vội không?”
Vội vã đi chết, đi đầu thai, không muốn sống tốt thêm vài ngày, cho nên mới thúc giục hắn chạy về Hộ bộ quản lý?
“Ta vội cái gì?” Lão Lang trung cuống lên, gương mặt già nua đã nôn nóng đến mức đỏ bừng: “Ngươi mau buông lão phu ra!”
“Không vội thì ngài thúc giục ta làm gì?” Tuyên Thượng thư vỗ vai lão, ý tứ sâu xa nói: “Hai ba ngày thì ngài phái người tới phủ ta gọi ta về Hộ bộ, ta còn tưởng ngài đang chờ ta.”
“Ta không có! Ngươi mau buông lão phu ra!” Lão Lang trung bị doạ sở bởi khuôn mặt xanh đen như Diêm La, ngươi này càng lớn càng giống y sì bức tranh quỷ diện Diêm La trong dân gian.
Người này lạnh lùng, tay lạnh, khí chất lạnh. Lão Lang trung cảm thấy bả vai bị hắn giữ chặt đã bị đông đến mức không thể cử động.
Lão run lẩy bẩy, sự giả vờ vênh vang đắc ý trước kia hoàn toàn biến mất.
“Không có là tốt rồi.” Tuyên Thượng thư lại vỗ vai rồi tạm thời buông tha lão, lại tìm người khác từ trong đám người kia.
Lúc này, số quan chức nửa đêm tỉnh lại sợ hắn là Diêm La đến lấy mạng người càng nhiều hơn, đặc biệt là mấy lão Lang trung của Hộ bộ. Người càng già thì càng sợ chết, lần này đã không còn dáng vẻ bất cần, vội trốn sau lưng người khác.
Chờ lão Hoàng Đến đi từ ngự đạo vào Đại Hùng bảo điện, cả triều không có mấy người nhìn thấy lão. Vẻ mặt lão u ám, lão công công bên người thấy sắc mặt lão không tốt bèn cất giọng the thé từ cổ họng, âm thanh vừa to vừa chói tai nói:” Thánh giá đến!”
Những người này có chuyện gì vậy!
Chờ lão Hoàng Đế sắp ngồi trên long ỷ, lúc đi ngang qua Tuyên Thượng thư thì bước chẫn lão bỗng dừng lại, nhìn về phía Tuyên Trọng An.
“Hả?” Lão hừ một tiếng.
“Thượng thư Hộ, Hình hai bộ Tuyên Trọng An bái kiến thánh thượng.”
“Hoá ra là Tuyên Thượng thư à.”Lão Hoàng Đế chưa nhấc chân, nhìn trên dưới qua hai lần: “Không phải ở nhà dưỡng thương à?”
“Dưỡng gần được rồi, tự mình có thể xuống giường, vi thần nghĩ thầm vẫn nên vào triều phân ưu vì ngài mới tốt.”
“Ồ.” Lão Hoàng Đế nhìn khuôn mặt của hắn, thưởng thức một lúc rồi mới nói: “Mặt bị sao thế?”
“Huỷ rồi!” Tuyên Thượng thư dứt khoát lên tiếng, âm thanh trong trẻo vang khắp bên trong cung điện đang yên lặng như tờ: “Bị chúng đại nhân đánh.”
Là mấy người nào, vị nào đầu têu thì thánh thượng tự nắm rõ trong lòng.
Đáng tiếc thánh thượng không hề có ý tứ thay hắn làm chủ. Lão vui vẻ ngắm nhìn đại điện không người nào dám quan sát mặt quỷ này rồi “ừ” một tiếng, tiếp đó liền đi về phía long ỷ.
Bóng lưng bước lên toát ra vẻ ung dung, có thể nhìn ra, tâm trạng của lão rất tốt.
Tâm trạng của lão Hoàng Đế tốt lên nên cho tan triều sớm hơn. Tuyên Thượng thư thấy lúc tan triều có mấy lão Lang trung của Hộ bộ lập tức đi ra ngoài trốn thì hắn cũng không cố kỵ thánh thượng chưa bước ra khỏi Kim điện, cất giọng nói: “Mấy vị lão đại nhân của Hộ bộ kia, chờ bản quan một lát.”
Hắn vừa cất cao giọng gọi thì mấy vị lão Lang trung kia không còn chỗ che thân. Có lão Lang trung lúc nãy bị Tuyên Trọng An đặc biệt chăm sóc thì càng khó che vẻ lúng túng. Vốn dĩ tuổi tác của lão đã cao, lại bị giật mình, đứng một lúc thì đã không nhịn được. Chờ Tuyên Trọng An đi tới thì lão chật vật nói: “Ngươi muốn như thế nào thì mới thôi!”
Lão già rồi, không muốn làm chim đầu đàn.
“Thế…” Tuyên Trọng An nhìn lão.
“Lão phu muốn đi tiểu!”
“Thế thì đi thôi.” Tuyên Trọng An lại muốn vỗ vai lão, xem như sự khoan dung của bề trên, chẳng ngờ, lão có tuổi rồi thì người không kịp đợi. Hắn vừa dứt lời thì người hơn bảy mươi tuổi, còn già hơn ngoại tổ phụ của hắn vài tuổi chạy vút như một làn khói, không cho hắn cơ hội đụng tay…
“Bộ xương của thân thể này tốt thật.” Tuyên Trọng An cảm thán với mấy người giúp hắn cản lão Lang trung trung niên của Hộ bộ, nhìn mấy lão Lang trung còn lại còn chưa nhận chết: “Mấy vị đại nhân này…”
“Tuyên Thượng thư, có câu nói không biết lão phu có nên nói không…” Một lão Lang trung trong đó đã mở miệng, muốn dựa vào lí lẽ biện luận với hắn, ai dè chưa kịp nói hết câu thì Tuyên Thượng thư đã ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh doạ người ta sợ hết hồn, bỗng nhiên không rét mà run.
“Vị đại nhân này là?” Lúc này Tuyên Trọng An nhìn một vị quan chức trung niên lạ mắt đi ngang qua bọn họ.
Người này có vầng trán cao, tướng mạo đoan chính, là một quan viên có độ tuổi trung niên cười thoải mái, đưa tay ôm quyền rồi nói: “Hạ quan Cung Bắc Long, ở đây gặp được Thượng thư Hộ bộ và Hình bộ Tuyên đại nhân.”
“Cung đại nhân đa lễ.” Tuyên Trọng An bỏ qua mấy lão Lang trung kia, bắt chuyện với Cung Bắc Long: “Cung đại nhân đã nhậm chức ở Hộ bộ rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta là hàng xóm rồi.” Công đường của Hộ bộ và Lại bộ cách nhau không xa.
“Vâng, ngày sau hạ quan định đến nhà bái kiến Tuyên đại nhân.” Cung Bắc Long cười nói.
“Tiêu đại nhân…” Tuyên Trọng An lại gọi người.
Tiêu Bảo Lạc, đương kim Lại bộ thượng thư từ từ đi tới.
Hắn cũng xem là nửa hoàng thân quốc thích. Ngoại tổ mẫu của hắn là một công chúa, là cô cô của thánh thượng, thân phận cao quý, làm người hào phóng. Sau khi bà ở goá mấy năm thì sinh ra một nữ nhi, người ấy chính là nương hắn.
Tuy nhiên lai lịch của hắn trong triều cũng không có mấy người biết. Thánh thượng biết, còn có Tuyên Trọng An xem như người thứ hai.
Năm đó nương hắn mai danh ẩn tích ở một châu khác sinh ra hắn, lão Hầu gia của phủ Quy Đức Hầu giúp một tay. Sau khi mẫu thân hắn chết, lúc bà lâm chung nhắc nhở nguyên nhân nên hắn được gần mười tuổi thì vào kinh đi thi rồi đến phủ Quy Đức Hầu một chuyến, xem như quen biết hai người này.
Trước kia hắn không quá thích vị quý công tử của phủ Quy Đức Hầu này, nhưng sau khi vị quý công tử này bị người ta tập hợp đánh cho một trận tơi bời khói lửa, hắn nhìn khuôn mặt này thì còn vừa mắt hơn một chút.
Thực ra hắn cũng tính là người của Tuyên Trọng An. Hắn liên lạc với thánh thượng, mấy năm qua một đường thăng chức, thậm chí vào kinh làm Thượng thư, chính là làm việc cho Tuyên Trọng An.
Nhưng làm việc thì làm việc, không ngại hắn thể hiện ra là không thích vẻ lạnh lùng này của Tuyên trưởng công tử. Người ngông cuồng kiêu ngạo, tới hôm nay còn có thể vừa mắt, cũng xem như là niềm vui bất ngờ.
“Chuyện gì?” Tiêu đại nhân là thư sinh nghiêm túc thận trọng, nhã nhặn; vẻ mặt quanh năm bình tĩnh, gương mặt kia cũng chẳng được tính là dễ nhìn, luôn âm u không vui.
Nhưng khuôn mặt này của hắn thì giống hệt lão Hoàng Đế hồi trẻ. Mấy lão thần mới nhìn thấy hắn thì bị doạ sợ nhảy dựng lên; hiện nay, mấy lão hồ ly này đều xem hắn là hoàng tử lưu lạc ở bên ngoài.
“Đổi thành sáng mai dẫn Cung đại nhân tới ghé thăm Hộ bộ ta cái nhỉ?”
Tiêu Bảo Lạc nhìn khuôn mặt hắn, lại từ từ “ồ” một tiếng.
“Thế thì Cung đại nhân, ngày mai gặp?” Tuyên Thượng thư lại quan sát vị được điều vào kinh nhậm chức Lại bộ Thị lang.
Cung Bắc Long chính là người ngay thẳng. Hồi trẻ hắn đã làm quan, làm được gần hai mươi năm, có thể nói là một đời đã gặp vô số người, là người biết nhìn người khác. Nhưng hắn đã ba mươi năm chưa trở về nên cũng không nhìn thấu suy nghĩ của những người trẻ tuổi, đặc biệt là vị Thượng thư tuổi còn trẻ, khuôn mặt đang sưng này. Gương mặt này bị huỷ nên hắn không nhìn ra điều gì, nhưng thấy quan trên đáp lại thì hắn cũng chắp tay nói: “Hạ quan tuân mệnh.”
“Ngài khách khí.” Tuyên Trọng An gật đầu với hắn, định ra thời gian gặp người là được rồi, lúc này cũng không phải thời điểm tốt để hàn huyên. Bởi vậy, hắn điểm tên xong thì lại đi hù doạ mấy lão Lang trung kia: “Các ngươi có chuyện nói với ta đúng không? Được, bây giờ ta muốn tới Hình bộ, chúng ta vừa đi vừa nói, các người cứ từ từ nói, hôm nay ta rất nhàn.”
Hắn vừa dứt lời thì nhấc chân rảo bước, thấy Tiêu Bảo Lạc đi theo bên cạnh thì hắn bèn quay đầu nhìn người phía sau.
“Ta cũng nghe xem.” Tiêu Bảo Lạc sầm mặt lại, liếc mắt nhìn hắn.
Nhân tiện ngắm thêm vài lần.
Gương mặt này xấu quá, quay về hắn phải vẽ thành tranh, đưa tới cho bằng hữu ở thành Kim Hoài, lại tụ tập làm thơ từ trêu ghẹo rồi cùng nhau thưởng thức mới được.
**
Tuyên Thượng thư vừa lên triều được thì ngày nào cũng đi
Hứa Song Uyển nghe hắn nói hắn ở trong triều như cá gặp nước, nhiều lần nghe thấy hắn kể là những đồng liêu kia thấy hắn thì khách khí hơn trước đây nhiều.
Hắn nói là bây giờ bọn họ gặp hắn, đều cung kính nhìn ngực và cổ hắn mà nói chuyện, bình thường không dám nhìn mặt.
Mỗi ngày sớm tối Hứa Song Uyển đều bôi thuốc cho hắn, đã bôi được gần mười ngày. Tối hôm ấy bôi thuốc cho hắn, lại nghe hắn kể mấy vị đại nhân kia bớt cung kính hơn hôm qua thì nàng ngừng tay đang bôi thuốc cho hắn, cúi đầu hỏi hắn đang nằm trên đùi nàng: “Thế bôi thuốc ít hơn một chút?”
Như thế thì không nhanh lành vết thương.
“Bôi ít hơn thì nàng sẽ không càm ràm chứ?” Tuyên trưởng công tử nhướng mày nói.
Hứa Song Uyển cúi đầu, cọ lên chóp mũi hắn.
“Đúng thật là không thôi càm ràm.” Tuyên trưởng công tử mỉm cười nói, khẽ nhướng mày.
Sau đó hắn lại nói tiếp: “Vẫn là bôi tiếp đi, ta sợ nàng nửa đêm không ngủ yên.”
Ngủ không được thì lại sờ mặt hắn.
Hứa Song Uyển vuốt vết sẹo lưu lại trên mặt hắn. Những người kia ra tay quá ác, bên trái xương gò má còn một vết sẹo sâu, không biết lúc nào vết sẹo ấy mới có thể mờ đi.
Thực ra nàng rất thích khuôn mặt bây giờ của hắn. Vết sẹo này lưu lại khiến gương mặt hắn toát ra mấy phần nhã nhặn và lạnh nhạt, ra dáng một nam nhân đảm đương việc lớn. Phong thái hiên ngang không thể che đậy, không phải người trên cao không thể với tới, không chú ý thì sẽ lo lắng hắn đi xa tìm thần tiên.
“Nửa đêm thiếp không ngủ được, là muốn sờ xem mặt chàng có đau hay không.” Nàng không tiện nhìn mặt hắn, trong lòng nàng có một cảm giác vui mừng khác bèn nói ra lời này.
“Không phải nói với nàng là hết đau từ lâu rồi à.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu: “Vậy thiếp nhớ rồi.”
Hôm qua cũng nói thế, nhưng nửa đêm nàng lại sờ mặt hắn hai lần, nàng tưởng hắn không biết à?
“Sờ thì sờ đi.” Tuyên Trọng An sợ nàng không sờ thì không quen, không ngủ được, bèn phớt lờ nói tiếp: “Muốn sờ thì cứ sờ, không muốn sờ thì thôi.”
Hắn nói xong thì còn kéo tay nàng qua rồi cắn một cái.
Khoảng thời gian này Tuyên Trọng An sống rất dễ chịu trên triều đình, lão Hoàng Đế nhìn hắn rất vừa mắt. Kỳ thi tháng tư mùa xuân của năm nay cũng cho hắn chen một chân, quan chức trong triều lần lượt từng người bị hắn đe doạ một phen khiến cho lão Hoàng Đế xem cảnh tượng náo nhiệt, cũng để cho những mệnh quan triều đình này bớt nói mấy lời vô ích về hắn. Rất nhiều người không muốn nhắc đến tên hắn, vừa nhìn thấy hắn, hắn còn chưa đến gần thì bọn họ đã nghiêng đầu sang chỗ khác.
Xem như tiếng ác của hắn đã truyền xa.
Lần này Thái tử không nhúng tay vào việc này. Trong thời gian này hắn có tìm Tuyên Trọng An tán gẫu hai lần, nói là quan tâm Tuyên Trọng An, thực ra đều hỏi Tuyên Trọng An về chuyện sau này giữa hắn và hoàng tẩu.
Tân Thái tử vướng vào nữ nhi tình trường khiến Tuyên Trọng An không biết nói gì cho đúng. Chờ ngày tân Thái tử lại tới nói với hắn là hoàng tẩu nhà hắn ta muốn gặp Uyển Cơ nhà hắn thì Tuyên Trọng An cũng cảm thấy khó hiểu: “Ngài đường đường là Thái tử, sao lại biến thành người truyền lời cho nàng ta rồi?”
Thái tử cười khổ: “Nàng không gặp ta, thấy ta thì nói những việc này, ngươi nghĩ ta có thể làm gì?”
“Nàng ta không theo ngài thì ngài không thể đuổi nàng ta ra ngoài?”
Thái tử nghe xong thì im lặng; một lát sau, hắn thở dài lên tiếng: “Ta tôn trọng nàng.”
“Ta không hiểu.” Tuyên Trọng An thấy hắn vào được Đông cung mà vẫn nói những lời thừa thãi này, bèn nói thẳng: “Ngài tốn sức làm Thái tử là vì điều gì.”
Chỉ tôn trọng nàng ta ở lại Đông cung?
“Ngươi không hiểu tấm lòng của ta với nàng.”
“Được rồi.” Tuyên Trọng An không rảnh nghe hắn bày tỏ tấm lòng của hắn với Hoắc Văn Khanh. Nàng ta có chút thủ đoạn, đùa bỡn nam nhân dâng cả trái tim cho nàng trong lòng bàn tay. Hắn không cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là Thái tử này còn cam tâm tình nguyện, lại càng không có chỗ cho hắn chỉ trích: “Bớt nói đi, gặp Uyển Cơ nhà ta làm gì?”
“Nói là đã lâu chưa gặp nàng ngoài cung. Hai lần trước nàng và Uyển Cơ nhà ngươi vừa gặp mà như đã quen nên muốn nói chuyện để cởi bỏ uất ức trong lòng.”
“Vậy nếu như ta không đồng ý thì sao?” Tuyên Trọng An nhìn hắn: “Không đồng ý thì sẽ như nào?”
Thái tử sững sờ, sau đó cười khổ, nói: “Còn không phải theo ý ngươi à.”
“Phù Dụ.” Tuyên Trọng An gọi tên tự của hắn: “Ngài nói xem, nếu ta không đồng ý thì các ngài định làm gì? Có phải định đi theo đường cũ của hoàng huynh nhà ngài?”
Qua cầu rút ván với hắn? Nói hắn không phải là người?
“Đừng nói cho ta là ngài thật sự xem ta là người của ngài?”
Thái tử chần chờ nhìn hắn; một lát sau, hắn mới từ từ lắc đầu: “Không…”
Khoé miệng Tuyên Trọng An lạnh lùng nhếch lên, xem ra đầu óc còn chưa hoàn toàn hồ đồ.
Bây giờ đầu óc Thái tử rất rối loạn. Hắn đè lên bả vai của Tuyên Trọng An, giương mắt nhìn hắn rồi lên tiếng: “Ta muốn hỏi việc này.”
Lại hỏi?
Đến lúc nào thì hắn mới không hỏi người khác nữa.
Tuyên Trọng An nở nụ cười, kéo tay hắn xuống rồi gật đầu nói: “Hỏi đi.”
“Ta có thể làm Thái tử trong bao lâu?”
Câu hỏi này khiến Tuyên Trọng An ngẩn người.
Thái tử vừa thấy bèn ngầm hiểu: “Một tháng, hay là một năm? Phụ hoàng ta có phải đang nghĩ…”
Hắn nhìn Tuyên Trọng An nhưng không nói hết câu. Hắn biết Tuyên Trọng An biết điều hắn muốn hỏi.
“Tự mình nghĩ đi.” Tuyên Trọng An đứng lên.
“Tử Mục.” Thái tử cũng đứng lên: “Ta biết ngươi đang làm gì, biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, cũng biết ngươi cảm thấy ta vô dụng; nhưng ngươi có nghĩ không, ta mới là người chịu ảnh hưởng từ ngươi, ngươi chỉ cần, chỉ cần…”
Tuyên Trọng An nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.
Thái tử nhắm mắt rồi tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần khống chế Hoắc gia và Văn Khanh, ta chẳng phải…”
Chẳng phải sẽ là con rối trong tay hắn, hắn muốn như nào sẽ như thế ấy?
Tuyên Trọng An thật sự không thể tin được đây là lời hắn sẽ nói ra. Hắn đi tới trước mặt Thái tử, gương mặt toát ra vẻ khó hiểu, hỏi hắn ta: “Làm một người đặc biệt bị nữ nhân đùa bỡn trong tay, có đáng không?”
“A…” Thái tử khẽ cười giễu rồi sờ mặt, nói: “Đáng chứ, ít nhất còn có thể ở trước mặt nàng thì ta đã cảm thấy đáng. Bây giờ ta đang nghĩ muốn nàng tới phát điên rồi.”
Hắn ta ngẩng đầu, tàn nhẫn xoa mặt, đi xung quanh bàn vuông rồi nói tiếp: “Trước đây cách bức tường là hoàng huynh, nàng ở bên trong, ta ở bên ngoài, mỗi lần muốn gặp thì ta phải tốn hết tâm tư, làm chân chạy cho hoàng huynh mới có thể nhìn thấy nàng được một lần. Có lúc không trùng hợp thì chẳng thấy được. Khi đó, không thấy được thì thôi, ta cũng chẳng nghĩ nhiều. Hiện tại, ta thường xuyên có thể nhìn thấy gương mặt nàng, không biết tại sao, lòng ta lại ngứa, ngứa đến mức không thể chịu được, ngươi biết không?”
Hắn đập tay vào ngực, cắn răng nhìn Tuyên Trọng An rồi thốt ra: “Ngươi nghĩ ta không biết là nàng đang lợi dụng ta? Nhưng ta biết thì sao, ta cũng bằng lòng, không phải nàng đang muốn lợi dụng Uyển Cơ nhà ngươi để móc nối quan hệ với ngươi à, muốn ngươi giúp nàng gặp nhi tử của mình ư? Nàng muốn gặp, được, ta giúp nàng; nhưng ngươi nghĩ rằng ta chỉ đơn giản là giúp nàng ư? Ngươi cho rằng ta đang nghĩ như vậy ư? Không, ta đang sợ, sợ nàng ép bản thân, nghĩ cách gặp được ngươi, hoặc là…”
Hắn nói đến mức âm thanh nghẹn ngào: “Ngươi biết nàng ác độc biết bao không? Nàng còn sai người hỏi thăm hiện nay phụ hoàng ta đang thích hương gì, thích tuyên triệu cung phi độ tuổi xuân như nào…”
Trong mắt Thái tử lấp loé nước mắt: “Nàng còn hỏi ta, năm ấy trong đám người âm thầm thích nàng liệu có ta hay không, nàng hỏi ngay trước mặt ta!”
Hắn nói đến đây thì nhìn Tuyên Trọng An với vẻ bất đắc dĩ, nói: “Ngươi nói xem ta có cách nào tốt không? Nàng rất ác, thật độc ác.”
Nàng lấy bản thân uy hiếp hắn, mà hắn thì chẳng có cách nào.
Danh sách chương