Ngày ấy, Tuyên Trọng An trở về, ở trong thư phòng với phụ thân tại một lát rồi đi đầu ra ngoài, để lại phụ thân một mình trong thư phòng thoải mái khóc to.
Chờ hắn trở về Thấm Viên, đứng ngoài cửa nghe Uyển Cơ nói chuyện bên trong, chỉ nghe giọng nói dịu dàng, chan chứa ý cười: “Vọng Khang, đừng nghịch nữa, con chậm thôi, như này thì làm sao nương đút cho con ăn được?”
“Oa oa!” Vọng Khang tức giận la to.
“Chậm thôi?” Chỉ nghe tiếng nàng nhỏ nhẹ nói.
“Oa.” Giọng nói của Vọng Khang nhỏ, một lát sau, cậu như vui vẻ la “oa oa”.
Tuyên Trọng An đi vào, liền thấy nàng đang đút cho Vọng Khang ăn bánh ngọt. Nàng thấy hắn trở về, bèn tươi cười nhìn sang: “Về rồi?”
“Ừ.” Tuyên Trọng An đi qua, “Để nha hoàn đút đi.”
“Còn một ít thôi.”
Tuyên Trọng An biết xưa nay nàng thích tự mình chăm Vọng Khang nên bình thường cũng không quấy rầy nàng. Hắn đi qua rồi ngồi xuống, sờ đầu nhi tử rồi cất lời răn dạy con: “Chẳng có bản lĩnh, tính tình thì hay cáu kỉnh, ai cho phép con chống đối nương con đấy.”
Vọng Khang giơ bàn tay mũm mĩm đánh vào chân hắn, phát cáu: “Oa”
“Đừng trêu con.” Hứa Song Uyển thấy hai phụ tử lại ầm ĩ, vội vàng đưa tay ngăn cản bàn tay to, cười nói: “Vừa rồi thiếp nói con ăn nhanh quá, bảo con ăn từ từ, hình như con cảm thấy thiếp trách con nên tức giận rồi.”
“Tính tình nóng nảy.” Tuyên Trọng An nằm trên ghế tựa, cầm chén trà nàng đưa qua, vừa uống vừa gật đầu nói.
“Oa!” Vọng Khang phụ thân, hai mắt trợn to, tính tình của ngài mới nóng nảy ấy!
“Không giận.” Hứa Song Uyển cúi đầu, giữ lấy trán con tránh bị cúi xuống đất. Nàng thấy Vọng Khang oan ức ô ô, bèn khẽ nói: “Nương biết.”
Đợi lát nữa nương thay con trừng trị hắn.
Vọng Khang có bệnh hay quên, chờ nương lại đút cho mình ăn thì đã quên cơn tức giận. Lúc phụ thân cậu ôm cậu đi tắm, trong bồn tắm, cậu còn ôm cổ phụ thân cười khanh khách, cười đến mức Tuyên Trọng An vỗ mông mập mạp của cậu mấy lần thì còn bật cười theo.
Vọng Khang hoạt bát, một người đã làm không khí sôi nổi đến mức hắn cảm thấy mình đang nuôi một đám nhi tử.
**
Tháng tư thoáng qua, trước kỳ thi đình vào tháng năm, người bên phía Quảng Hải lại tới Hầu phủ. Lần này, bọn hắn đứng chờ, nhưng Quy Đức Hầu không gặp.
Ai ngờ mấy ngày nay bọn họ còn chạy đến cửa Công bộ chặn người hầu của Quy Đức Hầu ở Công bộ. Quy Đức Hầu hàn huyên vài câu với bọn họ; lúc trở về bèn nói với con dâu, cảm thấy tính tình của mấy người cùng tộc không tốt, giống hệt khi còn bé.
Từ nhỏ, bọn họ đã thỉnh thoảng bắt nạt Trọng An, hỏi chuyện thì là mẫu thân trong nhà xui khiến, nhưng đánh không lại Trọng An, còn bị Trọng An làm cho cực kỳ nhếch nhác. Bọn họ lại mách phụ mẫu, nói nhỏ bắt nạt lớn.
Tuyên Hồng Đạo lại nghĩ đến thế hệ con cháu này, liền nhớ đến chuyện năm đó. Nhưng chuyện cũ như xuất hiện trước mắt ông; khi đó huynh đệ và người cùng tộc xa cách ông, nhìn thê tử ông và ông đứng chung một chỗ không hợp mắt, bèn nhiều lần lén lút ngáng chân ông, còn hay phàn nàn.
Ông thật sự chạnh lòng. Bình thường, lúc ông ra ngoài cũng cực kì biết đầu, chỉ mang theo mấy tên hộ vệ và người hầu ra ngoài làm việc phải làm, xong thì lập tức trở về phủ. Chỉ đơn giản ra ngoài đi lại, gặp mấy cữu cữu và huynh đệ Khương gia, cùng mấy bằng hữu bình thường cũ đã qua lại mấy chục năm.
Sau khi kỳ thi đình của tháng năm vừa qua, triều đình lập tức xảy ra chuyện lớn.
Đám đại thần lại đánh nhau trong điện Kim Loan. Chuyện là bởi vì Lễ bộ Thượng thư cảm thấy tấu chương thường có mấy người động tay động chân, muốn phê lại một lần nữa, đây chính là đắc tội mấy đại thần Nội các chủ trì phê tấu chương. Mấy phe ồn ào, cuối cùng nói không thông, lập tức động tay.
Lần này, Tuyên Trọng An kịp thời tránh được, núp ở đằng sau cột điện không dính vào. Đợi đến khi đại điện được đóng lại, thánh thượng gọi thị vệ tiến lên tách bọn họ ra; hắn mới gọi nhân mã của Hình bộ và Hộ bộ nhân kéo Tạ Thượng thư bị đánh vỡ đầu chảy máu đến bên cạnh mình.
Tạ Thượng thư đúng là ông lão cổ hủ.
Tuyên Trọng An không hiểu, làm thế nào mà lão có thể ngồi vững cái ghế Lễ bộ Thượng thư được. Người có tình tính cương trực công chính, thế mà còn có thể sống tới bây giờ, đây không chỉ là một con suối trong veo trong không lẫn lộn trong đám nước đục trong triều, mà còn là một đầm nước đầy hoa lạ cỏ hiếm.
“Ngài muốn theo bước chân của ta cũng không cần như vậy chứ?” Tuyên Trọng An móc ra bình thuốc bên người, đổ ra hai hạt: “Nuốt hai hạt là hết đau.”
Trong điện tối tăm, Tạ Thượng Lễ quan sát nửa khuôn mặt đoan chính của hắn trong ánh sáng mờ nhạt, thầm nghĩ Tuyên thượng thư quả thật trưởng thành có dáng dấp dễ nhìn, nếu không phải không lên tiếng đứng ở chỗ sáng kia, thì cả người khôi ngô chính trực, khiến người tin phục.
Chỉ là mở miệng nói chuyện thì khiến người ta không vui. Ông cầm thuốc nuốt xuống, thuốc này còn hơi ngọt, ông nuốt một ngụm nước bọt, mới cười khổ nói: “Tuyên đại nhân đừng trêu chọc lão phu, Trạng nguyên một giáp, Bảng nhãn, Thám hoa đều là đệ tử nhà bọn hắn. Lần này có rất nhiều danh sĩ tới, nào có ai văn chương không hơn bọn họ? Bọn hắn đúng là quá khiến mọi người chú ý, không cần mặt mũi, nhưng ta vẫn cần.”
“Bọn hắn mở bài thi, hầu như ngài đều đưa phí nhuận bút cho bọn họ chứ?”
“Sao được phép?” Tạ Thượng thư cuống lên: “Nếu truyền đi thì cả thiên hạ đều biết chúng ta giả vờ!”
“Thiên hạ này cũng không phải là bách tính, bọn họ mọc miệng ra để làm gì? Thánh thượng nói mới tính.” Tuyên Trọng An thấy lỗ mũi của ông đổ máu, bèn chỉ chỉ: “Ngài, ngài thu dọn đi?”
Mạng còn chẳng có thì cần mặt mũi làm gì? Tạ Thượng thư sờ mũi, than một tiếng rồi nhìn về bốn phía, thấy nhiều người bị thị vệ lôi kéo bắt lại, bèn sửng sốt: “Làm gì vậy?”
Tuyên Trọng An né tránh ông: “Nhìn xem trước.”
Hai người định đứng nhìn, bọn hắn cũng trốn không được bao lâu thì đã bị thị vệ bắt đi. Hoàng Đế bắt thết toàn bộ mấy người này, giải đến đường vào cung, đối diện với miếu, để bọn hắn quỳ đến lúc chiều tà mới cho lăn.
Tuyên Trọng An gọi Hình bộ cùng Hộ bộ đại nhân tới vây quanh Tạ Thượng thư, mới không để Tạ Thượng thư chết trong ánh đao bóng kiếm âm thầm.
Tạ Thượng thư làm ở Lễ bộ, ấy thế mà chẳng có một người tới giúp.
Tuyên Trọng An cảm thấy mình làm quan rất thất bại, nhưng không muốn Lễ bộ Thượng thư Tạ đại nhân làm quan được sáu bảy năm mà còn thất bại hơn hắn. Đây chính là người không lắng nghe lời a dua nịnh hót ư?
Trên đường đưa Tạ đại nhân trở về, Tuyên Trọng An bèn trêu chọc ông hai câu. Tuyên Trưởng công tử tiễn Tạ đại nhân đến ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, quan sát cái nhà nhỏ của ông, không có ý định tiến vào, chỉ liếc nhìn Tạ đại nhân từ trên xuống dưới hai ba lần rồi xuỳ một tiếng, quay người rời đi.
Tạ Thượng Lễ mặt đỏ như gan heo bởi tiếng “xuỳ” của hắn. Ông đứng ở cửa ra vào niệm đức kinh một lúc lâu, mới nhắm mắt đi vào ngôi nhà đã hơn nửa tháng chưa về.
Đã lâu không về, cũng không biết con cọp cái trong nhà vẫn còn giống như sử tử Hà Đông, hét to với ông như trước khi ông rời đi nữa không.
**
Tối hôm ấy, Tiêu Bảo Lạc ở lại trong cung.
Hắn vào điện Thái Cực. Nếu lão Hoàng Đế đã dùng người không khách quan, còn chẳng bằng dùng người thân thiết với mình. Những lão thần này đã chiếm vị trí quan trọng mà còn muốn nhân cơ hội nhét cả tử tôn vào, chủ ý này quá hay rồi.
Hắn đưa cho lão Hoàng Đế một danh sách.
Lão Hoàng Đế nhìn một lát, thấy bên trong chẳng có người nào qua lại thân thiết với Tuyên Trọng An, ngược lại toàn là danh sĩ phong lưu ở Kim Hoài, còn từng viết truyện nói xấu Tuyên Trọng An.
Tiêu Bảo Lạc thấy lão Hoàng Đế đọc danh sách trong im lặng thì cũng không vội, hắn cứ ăn vặt, cái miệng kia chưa từng dừng lại.
Lão bất tử này đặt rất nhiều trạm gác ngầm trong dân gian và trên triều đình. Cho dù là nhà hắn hay bên phía Tuyên Trọng An thì cũng kha khá cơ sở ngầm của lão. Lão bất tử này vẫn luôn nghi ngờ hắn có quan hệ với Tuyên Trọng An, vẫn hơi đề phòng bọn hắn. Tiêu Bảo Lạc cảm thấy điều này cũng khó tránh khỏi, bởi vì trước kia Tuyên Trọng An vừa đến Kim Hoài thì đã vào ở nhà hắn.
Khi đó bọn họ còn không nghĩ quá xa, cũng không nghĩ tới hôm nay phải đóng vai kẻ thù. Lúc ấy, bọn hắn là huynh đệ tốt, cùng uống rượu, cùng làm thơ, nữ nhân cũng thưởng thức cùng nhau. Hắn dẫn Tuyên Trọng An ẩn nấp trong mọi nơi xa hoa đồi truỵ của Kim Hoài, để Tuyên Trọng An tìm manh mối Yến vương mưu phản.
Thật ra, theo góc nhìn của hắn, thiên hạ này đưa cho Yến vương cũng không phải không được. Chỉ là Tuyên mặt trắng cảm thấy nếu trận chiến tranh này nổ ra thì dân chúng lầm than sẽ có rất nhiều người bỏ mạng, không thể đánh.
Lúc ấy, Tiêu Bảo Lạc cũng từng gặp lão Hoàng Đế, biết lão ta không quan tâm tới sự sống chết của bách tích. Ngay cả lão hại chết hết mười vạn lao dịch tu sửa vườn cho lão mà cũng có thể không chớp mắt áp giải thêm mười vạn người nữa.
Còn về phần trên đường có thi thể, bách tích có khẩu phần ăn hay không thì lão chẳng nghĩ chẳng quản, còn có thể cảm thấy thú vị.
Thậm chí, Tuyên Trọng An còn nói, hỏi hắn có tin rằng liệu một ngày nào đó Yến vương đánh vào kinh thành, Hoàng Đế sẽ kéo hết già trẻ phụ nữ trẻ em không chạy trốn được ra cửa thành chặn thương đao không?
Tiêu Bảo Lạc ngẫm nghĩ, lập tức tin tưởng.
Đến lúc ấy, Yến vương đăng cơ, nhưng không tránh khỏi sinh linh bị đồ thán. Khi đó, chính là lúc thay đổi triều đại, cơ ngơi còn sót lại của Đại Vi cũng sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.
Còn chẳng bằng để bọn hắn đánh nhau.
Nhưng Tiêu Bảo Lạc luôn cảm thấy Tuyên mặt trắng có ý xấu. Hắn không hề biết bất kì chủ ý đánh hay chủ mưu nào mà Tuyên mặt trắng này còn nhét người vào tay hắn, âm thầm có ý định đẩy hắn vào hố lửa. Hắn hận Tuyên Trọng An cũng là hàng thật giá thật, hoàn toàn chẳng sợ lão Hoàng Đế nhìn ra.
“Đây đều bằng hữu của ngươi?” Lão Hoàng Đế nhìn tên trên danh sách, rồi hỏi Tiêu Bảo Lạc mấy người mà hắn có quen biết.
“Có hai người, chính là hai người đầu tiên, Qua Ngọc Cẩn, Lâm Bát Tiếu, chúng thần ăn uống chơi bời từ nhỏ đến lớn. Trước kia, bọn hắn có học vấn khá hơn thần một chút, chỉ là không có vận may như thần, hai lần đều không thể lên điện thi.”
“Hơi khá một chút?” Lão Hoàng Đế cười nói.
Không chỉ là khá hơn một chút đâu? Qua Ngọc Cẩn, Lâm Bát Tiếu này là hai vị đứng đầu trong Giang Nam tứ đại tài tử, còn hai vị tài tử còn lại cũng không có tên của cháu ngoại trai lão.
“Chỉ khá hơn một chút.” Tiêu đại nhân ngay cả thơ còn không biết làm, lúc trêu chọc Tuyên Trọng An đều nhờ mấy đám bạn xấu giúp đỡ làm thơ, rất thẳng thắn hùng hồn lên tiếng.
“Vậy ngươi để bọn hắn tới làm gì?” Thật ra, Hoàng Đế từng đọc qua văn chương của mấy người này, đúng là tốt, nhưng quá sắc bén. Sự liều lĩnh của người trẻ tuổi phả ra từ trong câu từ, khiến lão Hoàng Đế không quá thích bọn họ.
Lão muốn dùng người thích theo khuôn phép cũ. Tốt nhất là xuất thân từ gia tộc lớn, chỉ vừa rút dây động rừng đã phát hiện ra điểm sai của bọn họ, sẽ phải hy sinh tính mạng của cả gia đình, như vậy mới dễ khống chế.
Mấy người trẻ tuổi này, hai tên đầu tiên chính là người của gia đình bình thường. Gia cảnh của người đầu tiên không quá xấu, nhưng trong nhà đinh đơn bạc, bên trên là một nho sinh dạy học. Còn người thứ hai là một cô nhi, nhưng có khả năng từ nhỏ đã gặp qua là không quên nên được thư viện thu nhận giúp đỡ thành tài.
Người thứ hai, ngay cả lão Hoàng Đế ngồi trong hoàng cung cũng biết, chính là Lâm Bát Tiếu nổi tiếng.
Thành Kim Hoài nhiều lần loạn lạc, chính là người này dẫn đầu. Hắn trên đánh Tri phủ, dưới dẫn theo bách tích cướp lương khố, nhiều lần đối nghịch với quan phủ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn chiếm lý, có danh vọng rất cao trong bách tính.
Lão Hoàng Đế dùng hắn, chẳng bằng dùng Tuyên Trọng An còn khiến lão thoải mái hơn.
Tuyên Trọng An xem như là nhi tử của Tuyên Hồng Đạo, nhưng ít ra thủ đoạn làm việc khá giống lão hồi trẻ, rất chịu nhục, nhưng điên lên cũng không từ thủ đoạn, cũng sẽ giả ngây giả dại, khúm núm giống con chó đứng trước mặt lão cầu xin một kẽ sống. Lão Hoàng Đế chỉ cần bóp chặt phủ Quy Đức Hầu không buông thì hắn lập tức phải ngoan ngoãn nghe lệnh. Còn mấy người mà cháu trai đề cử này, người nào người nấy đều điên cuồng hơn.
Điên cuồng nói rõ điều gì? Điên cuồng nói rõ là bọn hắn không quan tâm sống chết, một người ngay cả chết còn không sợ là vướng víu nhất, khó xử lý và khống chế nhất.
“Thần để bọn hắn tới làm gì?” Tiêu Bảo Lạc cảm thấy kì lạ: “Còn có thể làm gì, để ngài dùng mà?”
“Dùng bọn hắn…” Lão Hoàng Đế cười: “Tuổi còn trẻ.”
“Không phải thần cũng rất trẻ à?” Hắn mới hai mươi mà đã làm Lục bộ Thượng thư. Như Tuyên Trọng An từng nói, nếu lại cho hắn thêm ít thành tích, để mấy đám bạn xấu làm thơ nói khoác cho hắn vài câu thì hắn sẽ trở thành quan viên độc nhất vô nhị trong Đại Vi.
“Bọn hắn không phải là ngươi.” Lão Hoàng Đế xem thường.
Tiêu Bạc Lạc cảm thán: “Ồ, cũng đúng, không phải ai cũng có cữu cữu làm Hoàng Đế.”
Lão Hoàng Đế bật cười; một lát sau, lão nói: “Để trẫm suy nghĩ lại.”
“Vậy ngài nhìn xem rồi xử lý nhé.” Tiêu Bảo Lạc cũng không quan tâm, đứng dậy ôm đĩa rồi chắp tay vái chào lão: “Vậy thần về nhà, đồ ăn thì thần mang đi nhé.”
Lão Hoàng Đế bận rộn quấn thân, đã giành hết thời gian rảnh rỗi để gặp hắn. Lão thấy hành động của hắn bèn phất tay, dõi theo bóng hắn đi ra ngoài, ý cười trên mặt dần nhạt đi.
“Lão Quế Tử, ông xem, trong lòng vị gia này đang nghĩ gì?”
“Có lẽ là cô đơn?” Lão nội thị đã lăn lộn trong cung cả đời, áng chừng đáp: “Nô tài nghe nói trước kia Bảo Lạc gia đi hoa lâu, còn nói hoa lâu bên này không có cô nương lớn lên chu đáo như bên phía nam, chẳng có ai tháo vát.”
“Vậy bọn hắn cũng không phải cô nương mà.” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói.
“Ây da, thánh thượng, những người này không phải cùng nhau uống hoa tửu với hắn, đám người làm bậy làm càn đấy ư?” Lão nội thị mỉm cười, tiến lên nắn vai đấm lưng cho lão Hoàng Đế rồi nói: “Có bọn hắn chơi với vị gia này là được rồi, có cô nương hay không, vào hoa lâu thì cũng chẳng khác mấy.”
“Tuổi hắn cũng không nhỏ rồi, sao có thể lêu lổng như trước.” Lão Hoàng Đế từ từ nhắm hai mắt rồi nói.
“Cũng đúng, ngài nói đúng lắm.” Lão nội thị biết mình nên dừng lại.
Thánh thượng cũng không phải thật lòng hỏi ý kiến của lão.
**
Triều đình mau chóng dán bảng thông báo ba vị trí đầu của kỳ thi đình. Lần này Trạng nguyên một giáp, Bảng nhãn, Thám hoa đều là xuất thân là đệ tử trong các sĩ tộc của gia tộc lớn.
Tiêu Bảo Lạc đưa cho lão Hoàng Đế mấy người thì chỉ có một cái được Nhị giáp, còn lại đều là ba vị trí đầu.
Bởi vậy mà lão Hoàng Đế gọi Bảo Lạc tiến cung, định an ủi hắn, ai ngờ Tiêu Bảo Lạc cũng không để trong lòng, còn nói: “Cuối cùng cũng đậu Tiến sĩ, bọn hắn cũng có mặt mũi trở về, xem như thần đã cho bọn hắn một câu trả lời thoả đáng.”
Hắn còn căn dặn lão Hoàng Đế: “Thần đã nói với bọn hắn là thần cho bọn hắn đi cửa sau, ngài đừng nói lỡ miệng trước mặt người khác.”
Lão Hoàng Đế mỉm cười, hỏi hắn: “Ngươi còn định để bọn hắn trở về à?”
“Cho bọn hắn làm Tiến sĩ đã khiến thần tốn sức, làm quan thì thôi, bọn hắn cứ nhìn thoáng chút thôi.” Tiêu đại nhân nhìn thoáng thay bọn hắn.
“Thế nhưng ngươi là Lại bộ Thượng thư, ngươi không thể cho bọn hắn đi cửa sau à?”
“Thần cũng nghĩ vậy, nhưng Tuyên Trọng An, cái người quỷ mặt trắng kia chắc đang nhìn chằm chằm thần. Lần trước, chẳng qua thần chỉ lĩnh nhiều bạc để tiêu mà hắn đã dán mắt vào thần. À, trước kia thần muốn lấy mấy quyển thư tịch để xem mà hắn lại giả vờ không có, cũng bắt người phía dưới không tìm cho thần. Đến hôm nay, thần vẫn chưa đọc được danh sách. Thần đấu với hắn, cũng không có tâm trạng quản lý Qua Đại Lâm Bát bọn họ.
“Ngươi muốn danh sách của ai?”
“Danh sách tam giáp tiến sĩ của lần này. Thần muốn xem trước, miễn cho ngày nào đó bọn họ nhậm chức mà thần còn không biết gốc gác của bọn họ. Không phải ngài từng nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng à?
“Hắn không đưa cho ngươi?”
“Không cho!”
“Để trẫm nói với hắn một tiếng.”
“Thần đến chỉ có ý này.” Tiêu Bảo Lạc nói xong bèn hừ một tiếng: “Hắn thật nghĩ là có thể vượt qua thần ư?”
Lão Hoàng Đế nhìn vậy thì vui mừng trong lòng. Cuối cùng, lão vẫn là nói với Tiêu Bảo Lạc, nói bên phía Hàn Lâm viện đúng lúc thiếu người viết thư, hắn tiến cử mấy người kia đều có chút tài hoa, để bọn hắn đến Hàn Lâm viện là được.
Tiêu Bảo Lạc gật đầu: “Vậy được.”
Hắn nói xong lập tức nhìn về phía cửa, muốn rời đi.
“Đi đi.” Hoàng Đế thấy hắn như muốn bay ra ngoài, bèn phất tay nói.
“Được, thần đi đây.” Tiêu Bảo Lạc đi đến nửa đường lại trở về: “Ngài cho người đi theo truyền chỉ cho thần đi, không truyền chỉ thì sao thần lấy được danh sách từ quỷ mặt trắng ấy?”
Hoàng Đế dở khóc dở cười, đành phải gọi tiểu thái giám đi theo truyền chỉ bằng miệng cho hắn.
**
Tâm trạng Tuyên Trọng An cũng khá vui vẻ. Kỳ thi mùa xuân lần này, Lễ bộ Thượng thư xem như bị đánh thê thảm nhưng hắn lại chiếm chỗ tốt. Trạng nguyên mà thánh thượng vừa ý, luôn miệng khen ngợi, không khéo lại là bằng hữu của hắn.
Người bằng hữu này lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, làm việc cũng rất cẩn thận. Hai người bọn họ giả vờ hoàn toàn không quen biết nhau ở bên ngoài, cũng chẳng ai biết bọn họ có quan hệ.
Sự liên quan duy nhất tra ra được chính là có lần vị Trạng nguyên này từng dẫn mẫu thân tới Dược vương cốc xin thuốc. Khoảng thời gian ấy, bề ngoài Tuyên Trọng An không ở Dược vương cốc; lúc ấy, hắn xuất hiện ở trong đất phong của Yến Vương. Danh tiếng của Dược vương cốc vang xa bên ngoài, vì thế người đến cầu chữa bệnh nhiều không đếm xuể. Nếu việc bị tra ra được, cùng lắm là chuyện trước đây bọn họ cùng ở nước Yến.
Người này tên là Mai Chính Công, là lão gia của Mai gia ở Hoa Mai cốc, thuộc thành Mai, huyện An Châu.
Lúc này, tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng Tiêu đại nhân dẫn người tới tìm hắn thì mặt hắn bỗng đen xì, xoay người rời đi.
Tiêu đại nhân ở Lại bộ như cá gặp nước, có vô số chó săn. Hắn đã sớm chuẩn bị nên dẫn theo người đến, vừa thấy Tuyên đại nhân muốn chạy trốn thì hắn bèn chống nạnh quát to: “Ngăn hắn lại cho bản quan!”
Tuyên đại nhân bị chặn lại bởi một đống người và ngựa, như bắt ba ba trong rọ, hoàn toàn đánh mất mặt mũi.
Tiêu đại nhân cuối cùng đã lấy được danh sách như mong muốn. Lúc phải đi thì hắn bỗng nghe Tuyên Trưởng công tử đứng bên cạnh thốt lên: “Lần trước, ngài nói với ta là để phu nhân nhà ta làm mai mối cho ngài, có phải thật không?”
Tiêu đại nhân đã hai mươi tuổi mà chưa tìm được thê tử, sắc mặt lập tức chuyển sang đen, âm u nặng nề.
Trên đường trở về, tiếng bước chân của hắn bị dẫm tới mức nặng hơn ngày thường.
“Sao ngài lại tìm phu nhân nhà hắn làm mai mối? Ngài muốn hạng người nào chẳng được?” Tiểu thái giám nghĩ không thông, đi bộ theo bước chân hắn, cất tiếng hỏi: “Thanh danh của phu nhân nhà hắn không tốt.”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Tiêu đại nhân xấu hổ hoá giận, tiểu thái giám bị doạ sợ bèn rụt đầu, không dám hỏi tiếp.
Bên này lão Hoàng Đế cũng vì thế mới biết, bởi vì lúc trước cháu ngoại trai của lão khắc chết mấy vị hôn thê, vận may còn mốc meo hơn cả vị trưởng công tử của Tuyên gia. Lần này, đặc biệt vào ngày sinh nhật bốc một quẻ của lão chủ trì ở chùa, quẻ này chỉ rằng phải nhờ vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu làm mai mối thì hôn nhân đại sự mới thành công.
Lão Hoàng Đế thấy kì lạ, bèn gọi lão chủ trì tới.
Đây không phải lần đầu tiên lão chủ trì vào cung. Có lần lão Hoàng Đế lâm bệnh nặng, người dẫn theo đồ đệ bên người từ nhỏ vào cung niệm kinh xoá bỏ tức giận chính là ông. Lần này ông được gọi tới, lão Hoàng Đế vừa hỏi thì ông bèn bẩm: “Vị kia là người có phúc đức thâm hậu, kể từ khi nàng vào Hầu phủ phía tây thì mới có cơ hội sống. Bản thân vị ấy là người hoá giải nghiệp chướng, việc hôn nhân bắt nguồn từ miệng vị ấy thì tám chín phần mười có thể thành. Quẻ của lão nạp thể hiện như vậy nên lão nạp bèn nói như thế với Tiêu đại nhân, xin thánh thượng minh giám.”
Lão Hoàng Đế suy nghĩ một lát, cũng không phải không tin. Dù sao trước kia đã có một lần, lúc đó Đan lão đầu sống chết muốn quấn lấy nàng để nàng ta làm mai mối, nói là thiên cơ không thể tiết lộ.
Hoá ra lão cũng có tính toán này.
Mà bởi vì Tuyên Trọng An thành thân với nàng nên mới có chỗ dựa. Nhìn tướng hắn giống quỷ đoản mệnh, ai ngờ năm đầu tiên đã được ôm nhi tử.
Khoảng thời gian trước, lão Hoàng Đế mắc chứng rối loạn tim mạch, lão dùng thuốc của Đan Dược vương đưa tới thì thân thể lại tốt lên. Hơn nữa, mấy ngày trước lão vừa dùng thuốc, người thay lão thí nghiệm không phải là người trong cung mà là Tuyên Trọng An. Hắn còn ra vẻ lấy lòng lão thì lão Hoàng Đế cũng không ngại để hắn nhận được chút lợi ích.
Vì thế, Hứa Nhị cô nương mới tròn đôi mươi lại không thể ở nhà, lại phải làm mai mối.
Chờ hắn trở về Thấm Viên, đứng ngoài cửa nghe Uyển Cơ nói chuyện bên trong, chỉ nghe giọng nói dịu dàng, chan chứa ý cười: “Vọng Khang, đừng nghịch nữa, con chậm thôi, như này thì làm sao nương đút cho con ăn được?”
“Oa oa!” Vọng Khang tức giận la to.
“Chậm thôi?” Chỉ nghe tiếng nàng nhỏ nhẹ nói.
“Oa.” Giọng nói của Vọng Khang nhỏ, một lát sau, cậu như vui vẻ la “oa oa”.
Tuyên Trọng An đi vào, liền thấy nàng đang đút cho Vọng Khang ăn bánh ngọt. Nàng thấy hắn trở về, bèn tươi cười nhìn sang: “Về rồi?”
“Ừ.” Tuyên Trọng An đi qua, “Để nha hoàn đút đi.”
“Còn một ít thôi.”
Tuyên Trọng An biết xưa nay nàng thích tự mình chăm Vọng Khang nên bình thường cũng không quấy rầy nàng. Hắn đi qua rồi ngồi xuống, sờ đầu nhi tử rồi cất lời răn dạy con: “Chẳng có bản lĩnh, tính tình thì hay cáu kỉnh, ai cho phép con chống đối nương con đấy.”
Vọng Khang giơ bàn tay mũm mĩm đánh vào chân hắn, phát cáu: “Oa”
“Đừng trêu con.” Hứa Song Uyển thấy hai phụ tử lại ầm ĩ, vội vàng đưa tay ngăn cản bàn tay to, cười nói: “Vừa rồi thiếp nói con ăn nhanh quá, bảo con ăn từ từ, hình như con cảm thấy thiếp trách con nên tức giận rồi.”
“Tính tình nóng nảy.” Tuyên Trọng An nằm trên ghế tựa, cầm chén trà nàng đưa qua, vừa uống vừa gật đầu nói.
“Oa!” Vọng Khang phụ thân, hai mắt trợn to, tính tình của ngài mới nóng nảy ấy!
“Không giận.” Hứa Song Uyển cúi đầu, giữ lấy trán con tránh bị cúi xuống đất. Nàng thấy Vọng Khang oan ức ô ô, bèn khẽ nói: “Nương biết.”
Đợi lát nữa nương thay con trừng trị hắn.
Vọng Khang có bệnh hay quên, chờ nương lại đút cho mình ăn thì đã quên cơn tức giận. Lúc phụ thân cậu ôm cậu đi tắm, trong bồn tắm, cậu còn ôm cổ phụ thân cười khanh khách, cười đến mức Tuyên Trọng An vỗ mông mập mạp của cậu mấy lần thì còn bật cười theo.
Vọng Khang hoạt bát, một người đã làm không khí sôi nổi đến mức hắn cảm thấy mình đang nuôi một đám nhi tử.
**
Tháng tư thoáng qua, trước kỳ thi đình vào tháng năm, người bên phía Quảng Hải lại tới Hầu phủ. Lần này, bọn hắn đứng chờ, nhưng Quy Đức Hầu không gặp.
Ai ngờ mấy ngày nay bọn họ còn chạy đến cửa Công bộ chặn người hầu của Quy Đức Hầu ở Công bộ. Quy Đức Hầu hàn huyên vài câu với bọn họ; lúc trở về bèn nói với con dâu, cảm thấy tính tình của mấy người cùng tộc không tốt, giống hệt khi còn bé.
Từ nhỏ, bọn họ đã thỉnh thoảng bắt nạt Trọng An, hỏi chuyện thì là mẫu thân trong nhà xui khiến, nhưng đánh không lại Trọng An, còn bị Trọng An làm cho cực kỳ nhếch nhác. Bọn họ lại mách phụ mẫu, nói nhỏ bắt nạt lớn.
Tuyên Hồng Đạo lại nghĩ đến thế hệ con cháu này, liền nhớ đến chuyện năm đó. Nhưng chuyện cũ như xuất hiện trước mắt ông; khi đó huynh đệ và người cùng tộc xa cách ông, nhìn thê tử ông và ông đứng chung một chỗ không hợp mắt, bèn nhiều lần lén lút ngáng chân ông, còn hay phàn nàn.
Ông thật sự chạnh lòng. Bình thường, lúc ông ra ngoài cũng cực kì biết đầu, chỉ mang theo mấy tên hộ vệ và người hầu ra ngoài làm việc phải làm, xong thì lập tức trở về phủ. Chỉ đơn giản ra ngoài đi lại, gặp mấy cữu cữu và huynh đệ Khương gia, cùng mấy bằng hữu bình thường cũ đã qua lại mấy chục năm.
Sau khi kỳ thi đình của tháng năm vừa qua, triều đình lập tức xảy ra chuyện lớn.
Đám đại thần lại đánh nhau trong điện Kim Loan. Chuyện là bởi vì Lễ bộ Thượng thư cảm thấy tấu chương thường có mấy người động tay động chân, muốn phê lại một lần nữa, đây chính là đắc tội mấy đại thần Nội các chủ trì phê tấu chương. Mấy phe ồn ào, cuối cùng nói không thông, lập tức động tay.
Lần này, Tuyên Trọng An kịp thời tránh được, núp ở đằng sau cột điện không dính vào. Đợi đến khi đại điện được đóng lại, thánh thượng gọi thị vệ tiến lên tách bọn họ ra; hắn mới gọi nhân mã của Hình bộ và Hộ bộ nhân kéo Tạ Thượng thư bị đánh vỡ đầu chảy máu đến bên cạnh mình.
Tạ Thượng thư đúng là ông lão cổ hủ.
Tuyên Trọng An không hiểu, làm thế nào mà lão có thể ngồi vững cái ghế Lễ bộ Thượng thư được. Người có tình tính cương trực công chính, thế mà còn có thể sống tới bây giờ, đây không chỉ là một con suối trong veo trong không lẫn lộn trong đám nước đục trong triều, mà còn là một đầm nước đầy hoa lạ cỏ hiếm.
“Ngài muốn theo bước chân của ta cũng không cần như vậy chứ?” Tuyên Trọng An móc ra bình thuốc bên người, đổ ra hai hạt: “Nuốt hai hạt là hết đau.”
Trong điện tối tăm, Tạ Thượng Lễ quan sát nửa khuôn mặt đoan chính của hắn trong ánh sáng mờ nhạt, thầm nghĩ Tuyên thượng thư quả thật trưởng thành có dáng dấp dễ nhìn, nếu không phải không lên tiếng đứng ở chỗ sáng kia, thì cả người khôi ngô chính trực, khiến người tin phục.
Chỉ là mở miệng nói chuyện thì khiến người ta không vui. Ông cầm thuốc nuốt xuống, thuốc này còn hơi ngọt, ông nuốt một ngụm nước bọt, mới cười khổ nói: “Tuyên đại nhân đừng trêu chọc lão phu, Trạng nguyên một giáp, Bảng nhãn, Thám hoa đều là đệ tử nhà bọn hắn. Lần này có rất nhiều danh sĩ tới, nào có ai văn chương không hơn bọn họ? Bọn hắn đúng là quá khiến mọi người chú ý, không cần mặt mũi, nhưng ta vẫn cần.”
“Bọn hắn mở bài thi, hầu như ngài đều đưa phí nhuận bút cho bọn họ chứ?”
“Sao được phép?” Tạ Thượng thư cuống lên: “Nếu truyền đi thì cả thiên hạ đều biết chúng ta giả vờ!”
“Thiên hạ này cũng không phải là bách tính, bọn họ mọc miệng ra để làm gì? Thánh thượng nói mới tính.” Tuyên Trọng An thấy lỗ mũi của ông đổ máu, bèn chỉ chỉ: “Ngài, ngài thu dọn đi?”
Mạng còn chẳng có thì cần mặt mũi làm gì? Tạ Thượng thư sờ mũi, than một tiếng rồi nhìn về bốn phía, thấy nhiều người bị thị vệ lôi kéo bắt lại, bèn sửng sốt: “Làm gì vậy?”
Tuyên Trọng An né tránh ông: “Nhìn xem trước.”
Hai người định đứng nhìn, bọn hắn cũng trốn không được bao lâu thì đã bị thị vệ bắt đi. Hoàng Đế bắt thết toàn bộ mấy người này, giải đến đường vào cung, đối diện với miếu, để bọn hắn quỳ đến lúc chiều tà mới cho lăn.
Tuyên Trọng An gọi Hình bộ cùng Hộ bộ đại nhân tới vây quanh Tạ Thượng thư, mới không để Tạ Thượng thư chết trong ánh đao bóng kiếm âm thầm.
Tạ Thượng thư làm ở Lễ bộ, ấy thế mà chẳng có một người tới giúp.
Tuyên Trọng An cảm thấy mình làm quan rất thất bại, nhưng không muốn Lễ bộ Thượng thư Tạ đại nhân làm quan được sáu bảy năm mà còn thất bại hơn hắn. Đây chính là người không lắng nghe lời a dua nịnh hót ư?
Trên đường đưa Tạ đại nhân trở về, Tuyên Trọng An bèn trêu chọc ông hai câu. Tuyên Trưởng công tử tiễn Tạ đại nhân đến ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, quan sát cái nhà nhỏ của ông, không có ý định tiến vào, chỉ liếc nhìn Tạ đại nhân từ trên xuống dưới hai ba lần rồi xuỳ một tiếng, quay người rời đi.
Tạ Thượng Lễ mặt đỏ như gan heo bởi tiếng “xuỳ” của hắn. Ông đứng ở cửa ra vào niệm đức kinh một lúc lâu, mới nhắm mắt đi vào ngôi nhà đã hơn nửa tháng chưa về.
Đã lâu không về, cũng không biết con cọp cái trong nhà vẫn còn giống như sử tử Hà Đông, hét to với ông như trước khi ông rời đi nữa không.
**
Tối hôm ấy, Tiêu Bảo Lạc ở lại trong cung.
Hắn vào điện Thái Cực. Nếu lão Hoàng Đế đã dùng người không khách quan, còn chẳng bằng dùng người thân thiết với mình. Những lão thần này đã chiếm vị trí quan trọng mà còn muốn nhân cơ hội nhét cả tử tôn vào, chủ ý này quá hay rồi.
Hắn đưa cho lão Hoàng Đế một danh sách.
Lão Hoàng Đế nhìn một lát, thấy bên trong chẳng có người nào qua lại thân thiết với Tuyên Trọng An, ngược lại toàn là danh sĩ phong lưu ở Kim Hoài, còn từng viết truyện nói xấu Tuyên Trọng An.
Tiêu Bảo Lạc thấy lão Hoàng Đế đọc danh sách trong im lặng thì cũng không vội, hắn cứ ăn vặt, cái miệng kia chưa từng dừng lại.
Lão bất tử này đặt rất nhiều trạm gác ngầm trong dân gian và trên triều đình. Cho dù là nhà hắn hay bên phía Tuyên Trọng An thì cũng kha khá cơ sở ngầm của lão. Lão bất tử này vẫn luôn nghi ngờ hắn có quan hệ với Tuyên Trọng An, vẫn hơi đề phòng bọn hắn. Tiêu Bảo Lạc cảm thấy điều này cũng khó tránh khỏi, bởi vì trước kia Tuyên Trọng An vừa đến Kim Hoài thì đã vào ở nhà hắn.
Khi đó bọn họ còn không nghĩ quá xa, cũng không nghĩ tới hôm nay phải đóng vai kẻ thù. Lúc ấy, bọn hắn là huynh đệ tốt, cùng uống rượu, cùng làm thơ, nữ nhân cũng thưởng thức cùng nhau. Hắn dẫn Tuyên Trọng An ẩn nấp trong mọi nơi xa hoa đồi truỵ của Kim Hoài, để Tuyên Trọng An tìm manh mối Yến vương mưu phản.
Thật ra, theo góc nhìn của hắn, thiên hạ này đưa cho Yến vương cũng không phải không được. Chỉ là Tuyên mặt trắng cảm thấy nếu trận chiến tranh này nổ ra thì dân chúng lầm than sẽ có rất nhiều người bỏ mạng, không thể đánh.
Lúc ấy, Tiêu Bảo Lạc cũng từng gặp lão Hoàng Đế, biết lão ta không quan tâm tới sự sống chết của bách tích. Ngay cả lão hại chết hết mười vạn lao dịch tu sửa vườn cho lão mà cũng có thể không chớp mắt áp giải thêm mười vạn người nữa.
Còn về phần trên đường có thi thể, bách tích có khẩu phần ăn hay không thì lão chẳng nghĩ chẳng quản, còn có thể cảm thấy thú vị.
Thậm chí, Tuyên Trọng An còn nói, hỏi hắn có tin rằng liệu một ngày nào đó Yến vương đánh vào kinh thành, Hoàng Đế sẽ kéo hết già trẻ phụ nữ trẻ em không chạy trốn được ra cửa thành chặn thương đao không?
Tiêu Bảo Lạc ngẫm nghĩ, lập tức tin tưởng.
Đến lúc ấy, Yến vương đăng cơ, nhưng không tránh khỏi sinh linh bị đồ thán. Khi đó, chính là lúc thay đổi triều đại, cơ ngơi còn sót lại của Đại Vi cũng sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.
Còn chẳng bằng để bọn hắn đánh nhau.
Nhưng Tiêu Bảo Lạc luôn cảm thấy Tuyên mặt trắng có ý xấu. Hắn không hề biết bất kì chủ ý đánh hay chủ mưu nào mà Tuyên mặt trắng này còn nhét người vào tay hắn, âm thầm có ý định đẩy hắn vào hố lửa. Hắn hận Tuyên Trọng An cũng là hàng thật giá thật, hoàn toàn chẳng sợ lão Hoàng Đế nhìn ra.
“Đây đều bằng hữu của ngươi?” Lão Hoàng Đế nhìn tên trên danh sách, rồi hỏi Tiêu Bảo Lạc mấy người mà hắn có quen biết.
“Có hai người, chính là hai người đầu tiên, Qua Ngọc Cẩn, Lâm Bát Tiếu, chúng thần ăn uống chơi bời từ nhỏ đến lớn. Trước kia, bọn hắn có học vấn khá hơn thần một chút, chỉ là không có vận may như thần, hai lần đều không thể lên điện thi.”
“Hơi khá một chút?” Lão Hoàng Đế cười nói.
Không chỉ là khá hơn một chút đâu? Qua Ngọc Cẩn, Lâm Bát Tiếu này là hai vị đứng đầu trong Giang Nam tứ đại tài tử, còn hai vị tài tử còn lại cũng không có tên của cháu ngoại trai lão.
“Chỉ khá hơn một chút.” Tiêu đại nhân ngay cả thơ còn không biết làm, lúc trêu chọc Tuyên Trọng An đều nhờ mấy đám bạn xấu giúp đỡ làm thơ, rất thẳng thắn hùng hồn lên tiếng.
“Vậy ngươi để bọn hắn tới làm gì?” Thật ra, Hoàng Đế từng đọc qua văn chương của mấy người này, đúng là tốt, nhưng quá sắc bén. Sự liều lĩnh của người trẻ tuổi phả ra từ trong câu từ, khiến lão Hoàng Đế không quá thích bọn họ.
Lão muốn dùng người thích theo khuôn phép cũ. Tốt nhất là xuất thân từ gia tộc lớn, chỉ vừa rút dây động rừng đã phát hiện ra điểm sai của bọn họ, sẽ phải hy sinh tính mạng của cả gia đình, như vậy mới dễ khống chế.
Mấy người trẻ tuổi này, hai tên đầu tiên chính là người của gia đình bình thường. Gia cảnh của người đầu tiên không quá xấu, nhưng trong nhà đinh đơn bạc, bên trên là một nho sinh dạy học. Còn người thứ hai là một cô nhi, nhưng có khả năng từ nhỏ đã gặp qua là không quên nên được thư viện thu nhận giúp đỡ thành tài.
Người thứ hai, ngay cả lão Hoàng Đế ngồi trong hoàng cung cũng biết, chính là Lâm Bát Tiếu nổi tiếng.
Thành Kim Hoài nhiều lần loạn lạc, chính là người này dẫn đầu. Hắn trên đánh Tri phủ, dưới dẫn theo bách tích cướp lương khố, nhiều lần đối nghịch với quan phủ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn chiếm lý, có danh vọng rất cao trong bách tính.
Lão Hoàng Đế dùng hắn, chẳng bằng dùng Tuyên Trọng An còn khiến lão thoải mái hơn.
Tuyên Trọng An xem như là nhi tử của Tuyên Hồng Đạo, nhưng ít ra thủ đoạn làm việc khá giống lão hồi trẻ, rất chịu nhục, nhưng điên lên cũng không từ thủ đoạn, cũng sẽ giả ngây giả dại, khúm núm giống con chó đứng trước mặt lão cầu xin một kẽ sống. Lão Hoàng Đế chỉ cần bóp chặt phủ Quy Đức Hầu không buông thì hắn lập tức phải ngoan ngoãn nghe lệnh. Còn mấy người mà cháu trai đề cử này, người nào người nấy đều điên cuồng hơn.
Điên cuồng nói rõ điều gì? Điên cuồng nói rõ là bọn hắn không quan tâm sống chết, một người ngay cả chết còn không sợ là vướng víu nhất, khó xử lý và khống chế nhất.
“Thần để bọn hắn tới làm gì?” Tiêu Bảo Lạc cảm thấy kì lạ: “Còn có thể làm gì, để ngài dùng mà?”
“Dùng bọn hắn…” Lão Hoàng Đế cười: “Tuổi còn trẻ.”
“Không phải thần cũng rất trẻ à?” Hắn mới hai mươi mà đã làm Lục bộ Thượng thư. Như Tuyên Trọng An từng nói, nếu lại cho hắn thêm ít thành tích, để mấy đám bạn xấu làm thơ nói khoác cho hắn vài câu thì hắn sẽ trở thành quan viên độc nhất vô nhị trong Đại Vi.
“Bọn hắn không phải là ngươi.” Lão Hoàng Đế xem thường.
Tiêu Bạc Lạc cảm thán: “Ồ, cũng đúng, không phải ai cũng có cữu cữu làm Hoàng Đế.”
Lão Hoàng Đế bật cười; một lát sau, lão nói: “Để trẫm suy nghĩ lại.”
“Vậy ngài nhìn xem rồi xử lý nhé.” Tiêu Bảo Lạc cũng không quan tâm, đứng dậy ôm đĩa rồi chắp tay vái chào lão: “Vậy thần về nhà, đồ ăn thì thần mang đi nhé.”
Lão Hoàng Đế bận rộn quấn thân, đã giành hết thời gian rảnh rỗi để gặp hắn. Lão thấy hành động của hắn bèn phất tay, dõi theo bóng hắn đi ra ngoài, ý cười trên mặt dần nhạt đi.
“Lão Quế Tử, ông xem, trong lòng vị gia này đang nghĩ gì?”
“Có lẽ là cô đơn?” Lão nội thị đã lăn lộn trong cung cả đời, áng chừng đáp: “Nô tài nghe nói trước kia Bảo Lạc gia đi hoa lâu, còn nói hoa lâu bên này không có cô nương lớn lên chu đáo như bên phía nam, chẳng có ai tháo vát.”
“Vậy bọn hắn cũng không phải cô nương mà.” Lão Hoàng Đế lạnh nhạt nói.
“Ây da, thánh thượng, những người này không phải cùng nhau uống hoa tửu với hắn, đám người làm bậy làm càn đấy ư?” Lão nội thị mỉm cười, tiến lên nắn vai đấm lưng cho lão Hoàng Đế rồi nói: “Có bọn hắn chơi với vị gia này là được rồi, có cô nương hay không, vào hoa lâu thì cũng chẳng khác mấy.”
“Tuổi hắn cũng không nhỏ rồi, sao có thể lêu lổng như trước.” Lão Hoàng Đế từ từ nhắm hai mắt rồi nói.
“Cũng đúng, ngài nói đúng lắm.” Lão nội thị biết mình nên dừng lại.
Thánh thượng cũng không phải thật lòng hỏi ý kiến của lão.
**
Triều đình mau chóng dán bảng thông báo ba vị trí đầu của kỳ thi đình. Lần này Trạng nguyên một giáp, Bảng nhãn, Thám hoa đều là xuất thân là đệ tử trong các sĩ tộc của gia tộc lớn.
Tiêu Bảo Lạc đưa cho lão Hoàng Đế mấy người thì chỉ có một cái được Nhị giáp, còn lại đều là ba vị trí đầu.
Bởi vậy mà lão Hoàng Đế gọi Bảo Lạc tiến cung, định an ủi hắn, ai ngờ Tiêu Bảo Lạc cũng không để trong lòng, còn nói: “Cuối cùng cũng đậu Tiến sĩ, bọn hắn cũng có mặt mũi trở về, xem như thần đã cho bọn hắn một câu trả lời thoả đáng.”
Hắn còn căn dặn lão Hoàng Đế: “Thần đã nói với bọn hắn là thần cho bọn hắn đi cửa sau, ngài đừng nói lỡ miệng trước mặt người khác.”
Lão Hoàng Đế mỉm cười, hỏi hắn: “Ngươi còn định để bọn hắn trở về à?”
“Cho bọn hắn làm Tiến sĩ đã khiến thần tốn sức, làm quan thì thôi, bọn hắn cứ nhìn thoáng chút thôi.” Tiêu đại nhân nhìn thoáng thay bọn hắn.
“Thế nhưng ngươi là Lại bộ Thượng thư, ngươi không thể cho bọn hắn đi cửa sau à?”
“Thần cũng nghĩ vậy, nhưng Tuyên Trọng An, cái người quỷ mặt trắng kia chắc đang nhìn chằm chằm thần. Lần trước, chẳng qua thần chỉ lĩnh nhiều bạc để tiêu mà hắn đã dán mắt vào thần. À, trước kia thần muốn lấy mấy quyển thư tịch để xem mà hắn lại giả vờ không có, cũng bắt người phía dưới không tìm cho thần. Đến hôm nay, thần vẫn chưa đọc được danh sách. Thần đấu với hắn, cũng không có tâm trạng quản lý Qua Đại Lâm Bát bọn họ.
“Ngươi muốn danh sách của ai?”
“Danh sách tam giáp tiến sĩ của lần này. Thần muốn xem trước, miễn cho ngày nào đó bọn họ nhậm chức mà thần còn không biết gốc gác của bọn họ. Không phải ngài từng nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng à?
“Hắn không đưa cho ngươi?”
“Không cho!”
“Để trẫm nói với hắn một tiếng.”
“Thần đến chỉ có ý này.” Tiêu Bảo Lạc nói xong bèn hừ một tiếng: “Hắn thật nghĩ là có thể vượt qua thần ư?”
Lão Hoàng Đế nhìn vậy thì vui mừng trong lòng. Cuối cùng, lão vẫn là nói với Tiêu Bảo Lạc, nói bên phía Hàn Lâm viện đúng lúc thiếu người viết thư, hắn tiến cử mấy người kia đều có chút tài hoa, để bọn hắn đến Hàn Lâm viện là được.
Tiêu Bảo Lạc gật đầu: “Vậy được.”
Hắn nói xong lập tức nhìn về phía cửa, muốn rời đi.
“Đi đi.” Hoàng Đế thấy hắn như muốn bay ra ngoài, bèn phất tay nói.
“Được, thần đi đây.” Tiêu Bảo Lạc đi đến nửa đường lại trở về: “Ngài cho người đi theo truyền chỉ cho thần đi, không truyền chỉ thì sao thần lấy được danh sách từ quỷ mặt trắng ấy?”
Hoàng Đế dở khóc dở cười, đành phải gọi tiểu thái giám đi theo truyền chỉ bằng miệng cho hắn.
**
Tâm trạng Tuyên Trọng An cũng khá vui vẻ. Kỳ thi mùa xuân lần này, Lễ bộ Thượng thư xem như bị đánh thê thảm nhưng hắn lại chiếm chỗ tốt. Trạng nguyên mà thánh thượng vừa ý, luôn miệng khen ngợi, không khéo lại là bằng hữu của hắn.
Người bằng hữu này lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, làm việc cũng rất cẩn thận. Hai người bọn họ giả vờ hoàn toàn không quen biết nhau ở bên ngoài, cũng chẳng ai biết bọn họ có quan hệ.
Sự liên quan duy nhất tra ra được chính là có lần vị Trạng nguyên này từng dẫn mẫu thân tới Dược vương cốc xin thuốc. Khoảng thời gian ấy, bề ngoài Tuyên Trọng An không ở Dược vương cốc; lúc ấy, hắn xuất hiện ở trong đất phong của Yến Vương. Danh tiếng của Dược vương cốc vang xa bên ngoài, vì thế người đến cầu chữa bệnh nhiều không đếm xuể. Nếu việc bị tra ra được, cùng lắm là chuyện trước đây bọn họ cùng ở nước Yến.
Người này tên là Mai Chính Công, là lão gia của Mai gia ở Hoa Mai cốc, thuộc thành Mai, huyện An Châu.
Lúc này, tâm trạng của hắn rất tốt, nhưng Tiêu đại nhân dẫn người tới tìm hắn thì mặt hắn bỗng đen xì, xoay người rời đi.
Tiêu đại nhân ở Lại bộ như cá gặp nước, có vô số chó săn. Hắn đã sớm chuẩn bị nên dẫn theo người đến, vừa thấy Tuyên đại nhân muốn chạy trốn thì hắn bèn chống nạnh quát to: “Ngăn hắn lại cho bản quan!”
Tuyên đại nhân bị chặn lại bởi một đống người và ngựa, như bắt ba ba trong rọ, hoàn toàn đánh mất mặt mũi.
Tiêu đại nhân cuối cùng đã lấy được danh sách như mong muốn. Lúc phải đi thì hắn bỗng nghe Tuyên Trưởng công tử đứng bên cạnh thốt lên: “Lần trước, ngài nói với ta là để phu nhân nhà ta làm mai mối cho ngài, có phải thật không?”
Tiêu đại nhân đã hai mươi tuổi mà chưa tìm được thê tử, sắc mặt lập tức chuyển sang đen, âm u nặng nề.
Trên đường trở về, tiếng bước chân của hắn bị dẫm tới mức nặng hơn ngày thường.
“Sao ngài lại tìm phu nhân nhà hắn làm mai mối? Ngài muốn hạng người nào chẳng được?” Tiểu thái giám nghĩ không thông, đi bộ theo bước chân hắn, cất tiếng hỏi: “Thanh danh của phu nhân nhà hắn không tốt.”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” Tiêu đại nhân xấu hổ hoá giận, tiểu thái giám bị doạ sợ bèn rụt đầu, không dám hỏi tiếp.
Bên này lão Hoàng Đế cũng vì thế mới biết, bởi vì lúc trước cháu ngoại trai của lão khắc chết mấy vị hôn thê, vận may còn mốc meo hơn cả vị trưởng công tử của Tuyên gia. Lần này, đặc biệt vào ngày sinh nhật bốc một quẻ của lão chủ trì ở chùa, quẻ này chỉ rằng phải nhờ vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu làm mai mối thì hôn nhân đại sự mới thành công.
Lão Hoàng Đế thấy kì lạ, bèn gọi lão chủ trì tới.
Đây không phải lần đầu tiên lão chủ trì vào cung. Có lần lão Hoàng Đế lâm bệnh nặng, người dẫn theo đồ đệ bên người từ nhỏ vào cung niệm kinh xoá bỏ tức giận chính là ông. Lần này ông được gọi tới, lão Hoàng Đế vừa hỏi thì ông bèn bẩm: “Vị kia là người có phúc đức thâm hậu, kể từ khi nàng vào Hầu phủ phía tây thì mới có cơ hội sống. Bản thân vị ấy là người hoá giải nghiệp chướng, việc hôn nhân bắt nguồn từ miệng vị ấy thì tám chín phần mười có thể thành. Quẻ của lão nạp thể hiện như vậy nên lão nạp bèn nói như thế với Tiêu đại nhân, xin thánh thượng minh giám.”
Lão Hoàng Đế suy nghĩ một lát, cũng không phải không tin. Dù sao trước kia đã có một lần, lúc đó Đan lão đầu sống chết muốn quấn lấy nàng để nàng ta làm mai mối, nói là thiên cơ không thể tiết lộ.
Hoá ra lão cũng có tính toán này.
Mà bởi vì Tuyên Trọng An thành thân với nàng nên mới có chỗ dựa. Nhìn tướng hắn giống quỷ đoản mệnh, ai ngờ năm đầu tiên đã được ôm nhi tử.
Khoảng thời gian trước, lão Hoàng Đế mắc chứng rối loạn tim mạch, lão dùng thuốc của Đan Dược vương đưa tới thì thân thể lại tốt lên. Hơn nữa, mấy ngày trước lão vừa dùng thuốc, người thay lão thí nghiệm không phải là người trong cung mà là Tuyên Trọng An. Hắn còn ra vẻ lấy lòng lão thì lão Hoàng Đế cũng không ngại để hắn nhận được chút lợi ích.
Vì thế, Hứa Nhị cô nương mới tròn đôi mươi lại không thể ở nhà, lại phải làm mai mối.
Danh sách chương