Nửa đêm ấy, Tuyên Trọng An cũng tỉnh giấc.
Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thê tử Uyển Cơ rũ mắt dựa vào đầu giường.
“Sao không ngủ?” Hắn há miệng, phát hiện giọng nói của mình khô khốc vô lực.
Hứa Song Uyển nhấc chiếc ấm bằng đồng trên bàn, rót nửa chén, đưa đến mép thử nhiệt độ, thấy còn ấm thì đưa đến miệng hắn.
Tuyên Trọng An rất khát, một hơi uống hết, lại ngước mắt nhìn nàng.
“Muốn ngắm chàng một lát.” Nàng khẽ nói, dịch chăn đắp cho hắn.
Khoé miệng Tuyên Trọng An nhếch lên, mỉm cười: “Còn chưa ngắm đủ?”
“Chưa ngắm đủ.”
“Khi nào mới ngắm đủ?”
“Rất lâu về sau cơ.”
Ý cười bên khoé miệng Tuyên Trọng An càng sâu; một lát sau, ý cười lại từ từ phai nhạt.
“Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ chết cùng ta.” Hắn dịch đầu tựa lên đùi của nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, mở miệng.
“Đúng vậy.” Hứa Song Uyển cũng cảm thấy như vậy.
Hai năm này nàng gả cho hắn, trải qua nhiều chuyện hơn hẳn mười mấy năm gộp lại, đời này làm sao có thể bình an không lo âu chết già? Nàng chẳng tính xa nữa.
“Không hối hận?”
“Không hối hận.” Hứa Song Uyển cúi đầu khẽ vỗ về gương mặt của hắn: “Hỏi một trăm lần thì vẫn là không hối hận, đời này không hối hận.”
“Kiếp sau thì?”
Hứa Song Uyển mỉm cười, còn muốn kiếp sau ư? Quá tham rồi.
“Nếu kiếp sau gặp lại chàng thì nói sau.” Nàng cười nói. Nếu vận mệnh vẫn thăng trầm như thế, theo tính tình của nàng, không có cách nào khác thì vẫn nhận mệnh, nhưng cũng chẳng dám nói chắc chắn.
“Hừ.” Tuyên Trọng An nghe ra sự tinh nghịch trong câu nói của nàng, bèn cười lạnh.
“Không nên hận Bảo Lạc.” Đầu của hắn tựa sát lên bụng của nàng, lại lên tiếng.
Hắn vừa vào nhà uống thuốc đã ngủ thẳng một mạch, hiện giờ mới giải thích được với nàng về chuyện này.
“Vì sao?”
“Đệ ấy để người ta tin tưởng.”
Hứa Song Uyển kéo chăn bởi vì hắn nhúc nhích làm loạn chăn rồi lại đắp kín chăn cho hắn: “Vậy thiếp tin đệ ấy.”
Tuyên Trọng An ngước mắt.
“Lần trước đệ ấy gặp thiếp, nhìn vào mắt thiếp, vui mừng như hài tử ấy, đệ ấy có đôi mắt rất đẹp.” Hứa Song Uyển nói.
Trong lòng Tuyên Trọng An có cảm giác khó chịu: “Hai mắt híp lại, trợn to thì chẳng nhìn ra con ngươi ở đâu, đẹp chỗ nào?”
Hứa Song Uyển bật cười: “Ý thiếp là, đệ ấy giống như hài tử.”
“Đệ ấy lớn hơn nàng.”
“Vâng.”
“Hồ đại phu nói vết thương của chàng không nghiêm trọng như bề ngoài.” Nàng lại nói tiếp: “Thiếp nghĩ, ngày ấy gặp mặt, sự bảo vệ của chàng dành cho đệ ấy không giả được, thiếp nghĩ thầm trong này chắc có nội tình nên không hận đệ ấy.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Chỉ là thiếp không thích có người làm chàng tổn thương. Phu quân, chàng mình đầy vết thương, dẫu trái tim Song Uyển kiên cường thì cũng không chắc có thể chịu nổi.”
Nàng đưa tay ngăn tầm mắt của hắn, nói tiếp: “Tim thiếp cũng làm bằng thịt.”
Nàng sinh ra ở Hứa gia, lại có tính tình không chấp nhận số mệnh, đã từng cầu đường sống trong kẽ hở, cũng đã va chạm nhiều lần thì mới học được cách không đau lòng. Nàng có thể chịu đựng nhiều hơn người khác, có thể gánh chịu nhiều thứ hơn so với những nữ tử cùng tuổi; nhưng không phải nàng không nói, nàng chịu đựng thì lòng sẽ không đau.
Tuyên Trọng An nghe xong, nhắm hai mắt rồi thở dài.
“Lần sau chúng ta phải cẩn thận hơn.” Hứa Song Uyển nói.
“Được.” Tuyên Trọng An thò tay ra, ôm chặt eo nàng.
Hắn thở đều rồi mới ngồi dậy, kéo nàng vào chăn, đôi phu thê gắn bó nằm chung một chỗ, hắn liên tục hôn lên môi và gò má của nàng. Một lát sau, hắn nói: “Tính tình của Bảo Lạc mềm mỏng nhưng không yếu đuối, đệ ấy rất giống nương đệ ấy – Minh nương, đệ ấy là bảo bối trong lòng Minh nương. Năm đó, Minh nương dẫn đệ ấy rời kinh, cô nhi quả mẫu sống không dễ dàng ở Kim Hoài. Ta nghe đệ ấy nói, năm đó mẫu thân đệ ấy ngã bệnh, hai chân không thể cử động, chỉ có thể nằm yên trên giường. Bà ấy nằm trên giường nghe nói có hàng xóm sai hài nhi trong nhà bắt nạt đệ ấy, lập tức cầm bảo kiếm để người ta cõng ra ngoài, vẫn khiến cho người ta viết chữ đồng ý bồi tội. Bảo Lạc nói bình thường nương đệ ấy chưa từng cao giọng, nhưng chỉ cần lúc đệ ấy bị bắt nạt thì mẫu thân đệ ấy đều sẽ che chở trước mặt, chưa từng làm tổn thương trái tim đệ ấy. Ta không biết những chuyện này là thật hay giả, ta chỉ biết lúc Bảo Lạc nhắc đến mẫu thân đệ ấy thì thật sự đau lòng. Ngoại tổ cũng từng nói với ta là năm đó Minh nương rời kinh, tổ phụ cũng không biết bà ấy có thai, bị người kia bắt nạt…”
Tuyên Trọng An nói đến đây, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Lúc đó, hai vị tổ phụ muốn bà ấy mai danh ẩn tích ra nước ngoài sống những tháng ngày yên ổn, hai vị ấy đều không nghe được một chữ oan khuất nào từ ngài ấy.”
“Từ khi Bảo Lạc sinh ra thì sống rất tốt?” Hứa Song Uyển nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Sống rất tốt.” Tuyên Trọng An gật đầu, “Bảo Lạc nói, mẫu thân đệ ấy đặt tên cho đệ ấy là Bảo Lạc, chính là nói đệ ấy giống như một cái túi lưới thắt trong lòng bà, là bảo bối treo trên eo, không lúc nào rời người. Dẫu có ngày đệ ấy cách xa thì đệ ấy cũng sẽ giống túi lưới quay lại bên người, để bà cưng đệ ấy như cục cưng. Lúc đau đớn, mệt mỏi thì đệ ấy cũng có thể làm túi lưới trở về bên người mẫu thân, để mẫu thân an ủi đệ ấy.”
Tuyên Trọng An cảm thấy nhịp tim đập loạn của nàng, đưa tay sờ lên mặt nàng: “Bảo Lạc rất thích nói với người khác về nương. Ta ở Kim Hoài mấy năm, nghe nhiều nhất chính là nói nương đệ ấy như nào, nương nhiều điểm tốt như nào. Minh nương đã rời đi được nhiều năm nhưng đệ ấy vẫn nhớ như bà chỉ vừa đi hôm qua. Uyển Uyển, Bảo Lạc là hài tử mà nương đệ ấy bao bọc, lớn lên trong lòng bàn tay. Ta tin rằng đời này đệ ấy phụ lòng bất cứ ai cũng sẽ không phụ lòng nương đệ ấy, đời này nương đệ ấy hy vọng nhất chính là đệ ấy có thể sống đến già với người mà đệ ấy yêu thích, sống đến khi không còn hơi thở…”
“Bảo Lạc nhận ta là vi huynh.” Tuyên Trọng An vuốt ve mặt của nàng, giải thích tỉ mỉ: “Từ năm đệ ấy mười lăm tuổi vào kinh, tìm tới ta nhận ta làm vi huynh, từ ngày đó thì đệ ấy đã xem ta là huynh trưởng. Đệ ấy là người trọng tình cảm, người khác ngàn đao bầm thây với đệ ấy thì chưa chắc đệ ấy đã coi là chuyện to tát, nhưng một khi người đệ ấy yêu thích coi trọng nghi ngờ đệ ấy dẫu chỉ một chút thì chắc đệ ấy không chịu nổi.”
Hắn nói đến đây bèn mỉm cười, nói với thê tử: “Có khi còn trốn ở trong chăn khóc trộm.”
Hứa Song Uyển thấy hắn nói xong còn nở nụ cười, bèn bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Đệ ấy thích nàng.”
Lông mày Hứa Song Uyển vô thức nhướng lên, thật ư?
Tuyên Trọng An buồn cười khi nhìn thấy nét cười trong mắt nàng, càng cảm thấy thoải mái bèn nhích lại gần người nàng, nói tiếp: “Hồi đầu đệ ấy gặp nàng, nàng biết đệ ấy gọi nàng là gì không?”
“Là gì?”
“Gọi nàng là nương.”
Hứa Song Uyển sững sờ.
Theo lời của hắn, trước đây bọn họ đã gặp nàng, lúc đó mới còn sớm, nàng còn chưa xuất giá, sao việc này lại liên quan đến nương đệ ấy?
“Nói nàng cười lên rất giống nương đệ ấy.”
Hứa Song Uyển đăm chiêu, nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Chẳng trách đệ ấy nhìn thiếp như vậy.”
Ánh mắt vui mừng lại chứa theo sự lấy lòng. Kiểu lấy lòng không giống như nam tử lấy lòng nữ tử mà là kiểu muốn thân cận với nàng, muốn lấy lòng khiến nàng yêu thích, không hề mang theo tình cảm nam nữ.
“Ừ, nếu không sao ta có thể để bọn họ làm càn.”
“Thiếp rất giống Minh nương à?” Hứa Song Uyển hỏi một câu.
“Ta chưa từng gặp Minh nương, chắc là rất giống, lúc nào nàng rảnh rỗi thì hỏi lại đệ ấy.”
“Được.”
“Uyển Uyển.”
“Dạ.”
“Coi đệ ấy như huynh đệ ruột của ta, có thể xem đệ ấy như Tuân Lâm. Đệ ấy sẽ không phụ lòng nàng, cũng giống như sẽ không phụ lòng nương đệ ấy, hiểu không?”
“Hiểu.” Hứa Song Uyển dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói: “Đây chính nguyên nhân mà chàng muốn thiếp làm mai mối cho đệ ấy à?”
Tuyên Trọng An gật đầu: “Giống suy nghĩ của đệ ấy.”
Đôi phu the còn chưa biết lão Hoàng Đế không muốn Hứa Song Uyển làm mai cho Tiêu Bảo Lạc. Lão không để phủ Quy Đức Hầu nhận ân điển này, khiến Bảo Lạc dây dứt không rõ với phủ Quy Đức Hầu.
Qua hai ngày, bên phía Phụng gia đã biết tin Tuyên Trọng An từ chối việc tru di tam tộc. Phụng Tiên Thừa tỉnh lại, được giao trách nhiệm nhưng không đi tìm Tuyên Trọng An nói lời cảm ơn, mà là tìm mấy đệ tử trong triều có vinh cùng vinh, có nhục chịu nhục theo dõi bước chân của Tuyên Trọng An trong khoảng thời gian này.
Phụng Tiên Thừa cũng hơi cảm thấy nản lòng thoái chí, chờ thánh thượng thanh toán, đúng lúc ông có thể lạnh lùng dõi theo hướng đi trong triều nên trong lòng cũng tỉnh táo hơn trước. Hướng gió trong triều mỗi ngày một biến đổi, ai biết ngày mai sẽ thay đổi như nào, mà vị Tuyên Thượng thư tuổi trẻ một đường xông đến ngày hôm nay còn chưa chết, mặc kệ hắn có suy nghĩ kỳ lạ gì, Phụng Tiên Thừa vẫn muốn đặt một cửa ở bên này, để nước cờ này có thể khiến ông thuận lợi lui về phía sau.
Phụng Tiên Thừa nói là nhận mệnh nhưng cũng không hẳn. Ông đi tới chức Hữu tướng này, thành công cũng không trải qua từng bước, mấy lần thăng chức hoàn toàn dựa vào vận may của bản thân. Lần này, ông hy vọng mình có thể xoay chuyển bước ngoặt một lần nữa.
Tuyên Trọng An cáo bệnh ở nhà chưa tới mấy ngày thì Hoàng Đế bắt đầu vào triều. Ngày đầu tiên lão đã phế Thái tử, tố cáo Thái tử hoang dâm vô độ, muốn mở tông miếu phế Thái tử.
Quan viên triều đình vừa nghe tin này cũng á khẩu, không biết nói gì cho đúng.
Không phải chỉ phế Thái tử, sớm không phế muộn không phế, lại đè ngay lúc này mà phế. Đây là muốn mở tông miếu ghi tên Hoàng tử vừa tìm trở về vào gia phả hả?
Đạo thánh chỉ của lão Hoàng Đế thao túng quan chức cả triều như con rối. Lễ bộ Thượng thư Tạ Thượng Lễ đang muốn đứng ra thì Lễ bộ Thị lang đứng phía sau nhắm mắt, đưa tay kéo quan bào của ông.
Nếu không phải được người nhờ vả thì hắn muốn để vị quan trên đi chịu chết, đỡ cản đường hắn.
Lão Hoàng Đế thấy mình ban xong đạo thánh chỉ này không ai nói năng gì, bên trong điện im lặng như tờ thì lão bắt đầu đưa một đạo thánh chỉ khác, lệnh Lễ bộ Thượng thư tuỳ ý tế cúng tông miếu.
Bách quan có miệng không dám nói. Ai ngờ, vừa giải tán chưa được bao lâu, những người này còn chưa ra khỏi hoàng cung đã nghi hậu cung truyền đến tin tức, nói thánh thượng hạ lệnh, ban thưởng cho phế Thái tử phi ba trượng lụa trắng, một chén rượu độc, để cho nàng ta chọn một cách đến hoàng tuyền chuộc tội.
Hôm nay mở triều, Hoắc lão tướng quân lên triều, vừa nghe tin này lập tức quỳ rạp đầu xuống đất trước điện Thái Cực, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nói: “Xin thánh thượng khai ân!”
Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thê tử Uyển Cơ rũ mắt dựa vào đầu giường.
“Sao không ngủ?” Hắn há miệng, phát hiện giọng nói của mình khô khốc vô lực.
Hứa Song Uyển nhấc chiếc ấm bằng đồng trên bàn, rót nửa chén, đưa đến mép thử nhiệt độ, thấy còn ấm thì đưa đến miệng hắn.
Tuyên Trọng An rất khát, một hơi uống hết, lại ngước mắt nhìn nàng.
“Muốn ngắm chàng một lát.” Nàng khẽ nói, dịch chăn đắp cho hắn.
Khoé miệng Tuyên Trọng An nhếch lên, mỉm cười: “Còn chưa ngắm đủ?”
“Chưa ngắm đủ.”
“Khi nào mới ngắm đủ?”
“Rất lâu về sau cơ.”
Ý cười bên khoé miệng Tuyên Trọng An càng sâu; một lát sau, ý cười lại từ từ phai nhạt.
“Sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ chết cùng ta.” Hắn dịch đầu tựa lên đùi của nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, mở miệng.
“Đúng vậy.” Hứa Song Uyển cũng cảm thấy như vậy.
Hai năm này nàng gả cho hắn, trải qua nhiều chuyện hơn hẳn mười mấy năm gộp lại, đời này làm sao có thể bình an không lo âu chết già? Nàng chẳng tính xa nữa.
“Không hối hận?”
“Không hối hận.” Hứa Song Uyển cúi đầu khẽ vỗ về gương mặt của hắn: “Hỏi một trăm lần thì vẫn là không hối hận, đời này không hối hận.”
“Kiếp sau thì?”
Hứa Song Uyển mỉm cười, còn muốn kiếp sau ư? Quá tham rồi.
“Nếu kiếp sau gặp lại chàng thì nói sau.” Nàng cười nói. Nếu vận mệnh vẫn thăng trầm như thế, theo tính tình của nàng, không có cách nào khác thì vẫn nhận mệnh, nhưng cũng chẳng dám nói chắc chắn.
“Hừ.” Tuyên Trọng An nghe ra sự tinh nghịch trong câu nói của nàng, bèn cười lạnh.
“Không nên hận Bảo Lạc.” Đầu của hắn tựa sát lên bụng của nàng, lại lên tiếng.
Hắn vừa vào nhà uống thuốc đã ngủ thẳng một mạch, hiện giờ mới giải thích được với nàng về chuyện này.
“Vì sao?”
“Đệ ấy để người ta tin tưởng.”
Hứa Song Uyển kéo chăn bởi vì hắn nhúc nhích làm loạn chăn rồi lại đắp kín chăn cho hắn: “Vậy thiếp tin đệ ấy.”
Tuyên Trọng An ngước mắt.
“Lần trước đệ ấy gặp thiếp, nhìn vào mắt thiếp, vui mừng như hài tử ấy, đệ ấy có đôi mắt rất đẹp.” Hứa Song Uyển nói.
Trong lòng Tuyên Trọng An có cảm giác khó chịu: “Hai mắt híp lại, trợn to thì chẳng nhìn ra con ngươi ở đâu, đẹp chỗ nào?”
Hứa Song Uyển bật cười: “Ý thiếp là, đệ ấy giống như hài tử.”
“Đệ ấy lớn hơn nàng.”
“Vâng.”
“Hồ đại phu nói vết thương của chàng không nghiêm trọng như bề ngoài.” Nàng lại nói tiếp: “Thiếp nghĩ, ngày ấy gặp mặt, sự bảo vệ của chàng dành cho đệ ấy không giả được, thiếp nghĩ thầm trong này chắc có nội tình nên không hận đệ ấy.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Chỉ là thiếp không thích có người làm chàng tổn thương. Phu quân, chàng mình đầy vết thương, dẫu trái tim Song Uyển kiên cường thì cũng không chắc có thể chịu nổi.”
Nàng đưa tay ngăn tầm mắt của hắn, nói tiếp: “Tim thiếp cũng làm bằng thịt.”
Nàng sinh ra ở Hứa gia, lại có tính tình không chấp nhận số mệnh, đã từng cầu đường sống trong kẽ hở, cũng đã va chạm nhiều lần thì mới học được cách không đau lòng. Nàng có thể chịu đựng nhiều hơn người khác, có thể gánh chịu nhiều thứ hơn so với những nữ tử cùng tuổi; nhưng không phải nàng không nói, nàng chịu đựng thì lòng sẽ không đau.
Tuyên Trọng An nghe xong, nhắm hai mắt rồi thở dài.
“Lần sau chúng ta phải cẩn thận hơn.” Hứa Song Uyển nói.
“Được.” Tuyên Trọng An thò tay ra, ôm chặt eo nàng.
1 | <code>Chờ hắn thuận qua một hơi này, hắn ngồi dậy, để nàng tiến hắn chăn, hai vợ chồng gắn bó tựa lấy nhét chung một chỗ về sau, hắn không ngừng mà hôn lấy gương mặt của nàng, một lát sau, hắn nói: "Bảo Lạc tính tình mềm mại, nhưng cũng không mềm yếu, hắn chân chính giống chính là là mẹ của hắn minh nương. Hắn là minh nương trong lòng bảo, minh nương năm đó dẫn hắn ra kinh, cô nhi quả mẫu tại kim Hoài qua cũng không dễ dàng, ta nghe hắn nói, năm đó mẫu thân hắn sinh bệnh nằm ở trên giường hai chân không thể đi động, trên giường nghe nói có hàng xóm sai sử trong nhà hài nhi khi dễ hắn, nàng cầm bảo kiếm để cho người ta cõng ra, quả thực là làm cho để cho người ta gia nhân kia viết chữ đồng ý bồi thường tội, Bảo Lạc nói nàng là bình thường chưa từng cao giọng người nói chuyện, nhưng chỉ cần hắn thụ khi dễ thời điểm, mẫu thân hắn đều sẽ bảo hộ ở trước mặt của hắn, chưa từng từng tổn thương qua hắn tâm. Ta không biết những chuyện này là thật là giả, ta chỉ biết Bảo Lạc nói lên mẫu thân hắn lúc không bỏ cùng thương tâm là thật, ngoại tổ cũng cùng ta nói qua, năm đó minh nương rời kinh, hắn cùng tổ phụ cũng không biết nàng có thai, bị vị kia lấn bá sự tình..."</code> |
Hắn thở đều rồi mới ngồi dậy, kéo nàng vào chăn, đôi phu thê gắn bó nằm chung một chỗ, hắn liên tục hôn lên môi và gò má của nàng. Một lát sau, hắn nói: “Tính tình của Bảo Lạc mềm mỏng nhưng không yếu đuối, đệ ấy rất giống nương đệ ấy – Minh nương, đệ ấy là bảo bối trong lòng Minh nương. Năm đó, Minh nương dẫn đệ ấy rời kinh, cô nhi quả mẫu sống không dễ dàng ở Kim Hoài. Ta nghe đệ ấy nói, năm đó mẫu thân đệ ấy ngã bệnh, hai chân không thể cử động, chỉ có thể nằm yên trên giường. Bà ấy nằm trên giường nghe nói có hàng xóm sai hài nhi trong nhà bắt nạt đệ ấy, lập tức cầm bảo kiếm để người ta cõng ra ngoài, vẫn khiến cho người ta viết chữ đồng ý bồi tội. Bảo Lạc nói bình thường nương đệ ấy chưa từng cao giọng, nhưng chỉ cần lúc đệ ấy bị bắt nạt thì mẫu thân đệ ấy đều sẽ che chở trước mặt, chưa từng làm tổn thương trái tim đệ ấy. Ta không biết những chuyện này là thật hay giả, ta chỉ biết lúc Bảo Lạc nhắc đến mẫu thân đệ ấy thì thật sự đau lòng. Ngoại tổ cũng từng nói với ta là năm đó Minh nương rời kinh, tổ phụ cũng không biết bà ấy có thai, bị người kia bắt nạt…”
Tuyên Trọng An nói đến đây, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Lúc đó, hai vị tổ phụ muốn bà ấy mai danh ẩn tích ra nước ngoài sống những tháng ngày yên ổn, hai vị ấy đều không nghe được một chữ oan khuất nào từ ngài ấy.”
“Từ khi Bảo Lạc sinh ra thì sống rất tốt?” Hứa Song Uyển nhìn hắn, khẽ hỏi.
“Sống rất tốt.” Tuyên Trọng An gật đầu, “Bảo Lạc nói, mẫu thân đệ ấy đặt tên cho đệ ấy là Bảo Lạc, chính là nói đệ ấy giống như một cái túi lưới thắt trong lòng bà, là bảo bối treo trên eo, không lúc nào rời người. Dẫu có ngày đệ ấy cách xa thì đệ ấy cũng sẽ giống túi lưới quay lại bên người, để bà cưng đệ ấy như cục cưng. Lúc đau đớn, mệt mỏi thì đệ ấy cũng có thể làm túi lưới trở về bên người mẫu thân, để mẫu thân an ủi đệ ấy.”
Tuyên Trọng An cảm thấy nhịp tim đập loạn của nàng, đưa tay sờ lên mặt nàng: “Bảo Lạc rất thích nói với người khác về nương. Ta ở Kim Hoài mấy năm, nghe nhiều nhất chính là nói nương đệ ấy như nào, nương nhiều điểm tốt như nào. Minh nương đã rời đi được nhiều năm nhưng đệ ấy vẫn nhớ như bà chỉ vừa đi hôm qua. Uyển Uyển, Bảo Lạc là hài tử mà nương đệ ấy bao bọc, lớn lên trong lòng bàn tay. Ta tin rằng đời này đệ ấy phụ lòng bất cứ ai cũng sẽ không phụ lòng nương đệ ấy, đời này nương đệ ấy hy vọng nhất chính là đệ ấy có thể sống đến già với người mà đệ ấy yêu thích, sống đến khi không còn hơi thở…”
“Bảo Lạc nhận ta là vi huynh.” Tuyên Trọng An vuốt ve mặt của nàng, giải thích tỉ mỉ: “Từ năm đệ ấy mười lăm tuổi vào kinh, tìm tới ta nhận ta làm vi huynh, từ ngày đó thì đệ ấy đã xem ta là huynh trưởng. Đệ ấy là người trọng tình cảm, người khác ngàn đao bầm thây với đệ ấy thì chưa chắc đệ ấy đã coi là chuyện to tát, nhưng một khi người đệ ấy yêu thích coi trọng nghi ngờ đệ ấy dẫu chỉ một chút thì chắc đệ ấy không chịu nổi.”
Hắn nói đến đây bèn mỉm cười, nói với thê tử: “Có khi còn trốn ở trong chăn khóc trộm.”
Hứa Song Uyển thấy hắn nói xong còn nở nụ cười, bèn bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Đệ ấy thích nàng.”
Lông mày Hứa Song Uyển vô thức nhướng lên, thật ư?
Tuyên Trọng An buồn cười khi nhìn thấy nét cười trong mắt nàng, càng cảm thấy thoải mái bèn nhích lại gần người nàng, nói tiếp: “Hồi đầu đệ ấy gặp nàng, nàng biết đệ ấy gọi nàng là gì không?”
“Là gì?”
“Gọi nàng là nương.”
Hứa Song Uyển sững sờ.
Theo lời của hắn, trước đây bọn họ đã gặp nàng, lúc đó mới còn sớm, nàng còn chưa xuất giá, sao việc này lại liên quan đến nương đệ ấy?
“Nói nàng cười lên rất giống nương đệ ấy.”
Hứa Song Uyển đăm chiêu, nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Chẳng trách đệ ấy nhìn thiếp như vậy.”
Ánh mắt vui mừng lại chứa theo sự lấy lòng. Kiểu lấy lòng không giống như nam tử lấy lòng nữ tử mà là kiểu muốn thân cận với nàng, muốn lấy lòng khiến nàng yêu thích, không hề mang theo tình cảm nam nữ.
“Ừ, nếu không sao ta có thể để bọn họ làm càn.”
“Thiếp rất giống Minh nương à?” Hứa Song Uyển hỏi một câu.
“Ta chưa từng gặp Minh nương, chắc là rất giống, lúc nào nàng rảnh rỗi thì hỏi lại đệ ấy.”
“Được.”
“Uyển Uyển.”
“Dạ.”
“Coi đệ ấy như huynh đệ ruột của ta, có thể xem đệ ấy như Tuân Lâm. Đệ ấy sẽ không phụ lòng nàng, cũng giống như sẽ không phụ lòng nương đệ ấy, hiểu không?”
“Hiểu.” Hứa Song Uyển dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói: “Đây chính nguyên nhân mà chàng muốn thiếp làm mai mối cho đệ ấy à?”
Tuyên Trọng An gật đầu: “Giống suy nghĩ của đệ ấy.”
Đôi phu the còn chưa biết lão Hoàng Đế không muốn Hứa Song Uyển làm mai cho Tiêu Bảo Lạc. Lão không để phủ Quy Đức Hầu nhận ân điển này, khiến Bảo Lạc dây dứt không rõ với phủ Quy Đức Hầu.
Qua hai ngày, bên phía Phụng gia đã biết tin Tuyên Trọng An từ chối việc tru di tam tộc. Phụng Tiên Thừa tỉnh lại, được giao trách nhiệm nhưng không đi tìm Tuyên Trọng An nói lời cảm ơn, mà là tìm mấy đệ tử trong triều có vinh cùng vinh, có nhục chịu nhục theo dõi bước chân của Tuyên Trọng An trong khoảng thời gian này.
Phụng Tiên Thừa cũng hơi cảm thấy nản lòng thoái chí, chờ thánh thượng thanh toán, đúng lúc ông có thể lạnh lùng dõi theo hướng đi trong triều nên trong lòng cũng tỉnh táo hơn trước. Hướng gió trong triều mỗi ngày một biến đổi, ai biết ngày mai sẽ thay đổi như nào, mà vị Tuyên Thượng thư tuổi trẻ một đường xông đến ngày hôm nay còn chưa chết, mặc kệ hắn có suy nghĩ kỳ lạ gì, Phụng Tiên Thừa vẫn muốn đặt một cửa ở bên này, để nước cờ này có thể khiến ông thuận lợi lui về phía sau.
Phụng Tiên Thừa nói là nhận mệnh nhưng cũng không hẳn. Ông đi tới chức Hữu tướng này, thành công cũng không trải qua từng bước, mấy lần thăng chức hoàn toàn dựa vào vận may của bản thân. Lần này, ông hy vọng mình có thể xoay chuyển bước ngoặt một lần nữa.
Tuyên Trọng An cáo bệnh ở nhà chưa tới mấy ngày thì Hoàng Đế bắt đầu vào triều. Ngày đầu tiên lão đã phế Thái tử, tố cáo Thái tử hoang dâm vô độ, muốn mở tông miếu phế Thái tử.
Quan viên triều đình vừa nghe tin này cũng á khẩu, không biết nói gì cho đúng.
Không phải chỉ phế Thái tử, sớm không phế muộn không phế, lại đè ngay lúc này mà phế. Đây là muốn mở tông miếu ghi tên Hoàng tử vừa tìm trở về vào gia phả hả?
Đạo thánh chỉ của lão Hoàng Đế thao túng quan chức cả triều như con rối. Lễ bộ Thượng thư Tạ Thượng Lễ đang muốn đứng ra thì Lễ bộ Thị lang đứng phía sau nhắm mắt, đưa tay kéo quan bào của ông.
Nếu không phải được người nhờ vả thì hắn muốn để vị quan trên đi chịu chết, đỡ cản đường hắn.
Lão Hoàng Đế thấy mình ban xong đạo thánh chỉ này không ai nói năng gì, bên trong điện im lặng như tờ thì lão bắt đầu đưa một đạo thánh chỉ khác, lệnh Lễ bộ Thượng thư tuỳ ý tế cúng tông miếu.
Bách quan có miệng không dám nói. Ai ngờ, vừa giải tán chưa được bao lâu, những người này còn chưa ra khỏi hoàng cung đã nghi hậu cung truyền đến tin tức, nói thánh thượng hạ lệnh, ban thưởng cho phế Thái tử phi ba trượng lụa trắng, một chén rượu độc, để cho nàng ta chọn một cách đến hoàng tuyền chuộc tội.
Hôm nay mở triều, Hoắc lão tướng quân lên triều, vừa nghe tin này lập tức quỳ rạp đầu xuống đất trước điện Thái Cực, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nói: “Xin thánh thượng khai ân!”
Danh sách chương