Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đáp xuống gần bên ngoài ngôi đình, tên hòa thượng cầm đầu trong đình đã bị các ảnh vệ bắt lại, mười người kia thì quỳ thẳng một hàng, sẵn sàng chờ Triệu Phổ xử lý.

Các ảnh vệ nhìn nhau, rồi cùng nhìn Triệu Phổ, chờ hắn nổi giận.

Triển Chiêu ngoắc ngoắc ngón tay với Bạch Ngọc Đường, đi qua một bên chờ, không can dự vào chuyện xử lý quân vụ của Triệu Phổ.

“Đứng lên cả đi.” Triệu Phổ đi vào đình ngồi xuống, thấy mười người kia còn đang quỳ, thở dài: “Đứng lên đi, ta có lời muốn hỏi.”

Mười người nhìn nhau một cái, đứng lên, đi vào đứng thẳng trong đình.

Triệu Phổ thì nhìn qua một lượt, tất cả đều có vẻ khỏe mạnh, “Các ngươi rời khỏi quân doanh từ ba năm trước?”

Cả mười người đều kinh ngạc nhìn Triệu Phổ, nguyên soái nhớ sao.

Ngón trỏ của Triệu Phổ gõ gõ cằm, nhìn ba người trước mặt: “Các ngươi vốn đóng ở tây bắc, vi phạm quân quy bị phạt.” Rồi nhìn sang hai người phía sau: “Hai người các ngươi thuộc quân tiên phong.” Năm người sau cùng: “Năm người các ngươi ban đầu là quân phía nam, sau này gia nhập Triệu gia quân, vào theo Vương Hữu.”

Triển Chiêu đá mày với Bạch Ngọc Đường: Có thấy không? Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: Trí nhớ tốt.

Mười binh sĩ ngàn vạn lần không ngờ được Triệu Phổ vẫn còn nhớ bọn họ, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Rời khỏi quân doanh các ngươi sống thế nào? Sao lại lưu lạc đến tình cảnh đến chợ người bán mạng?” Triệu Phổ hỏi tiếp, hoàn toàn không có ý trách cứ: “Những người còn lại đâu? Sống thế nào?”

Trong mười người, có một người tuổi lớn nhất, bước lên trả lời Triệu Phổ. Vốn khi rời khỏi quân doanh, ai cũng được Triệu Phổ phát cho một ít ngân lượng, để sau này bọn họ có chút vốn liếng, người có nhà thì đều về nhà cả. Còn lại những người không nhà để về, lại không muốn trở thành nông dân cày cấy trồng trọt, lãng phí võ công, thì lưu lạc khắp nơi. Lâu dần, một mặt vì cuộc sống bức bách, mặt khác nôn nóng thành danh, cuối cùng đành phải bán sức mưu sinh, qua tay nhiều vị chủ nhân cuối cùng bị dạt đến chợ người.

Triệu Phổ gật đầu: “Những người khác thì sao?”

“Cũng không khác mấy, đã mỗi người mỗi ngả rồi.” Binh sĩ kia trả lời: “Những người có ở Khai Phong đều thuộc cùng một tổ chức, nhiều loại người, nhu cầu cũng cao, chúng ta đều là nghe kêu gọi rồi tụ họp đến.”

Triệu Phổ gật đầu, nói với Giả Ảnh: “Dẫn bọn họ về phủ Khai Phong xem thử, xem có nhận ra được ai trong số những người đã chết không, rồi hỏi lại. Còn nữa, tìm hết các binh sĩ thất lạc bên ngoài về, dán cáo thị chiêu mộ những binh sĩ từng bị trục xuất khỏi quân doanh, tập trung ở sân luyện binh gần hoàng lăng ngoại thành.”

“Tuân lệnh!” Giả Ảnh dẫn người đi, Triệu Phổ dường như có tâm sự, cũng xoay người đi.

.

.

Để Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đứng nhìn tên hòa thượng cầm đầu kia.

Hòa thượng căng thẳng nhìn hai người: “Vậy, quan gia, tiểu nhân cũng chỉ là kẻ được trả tiền làm việc thay người khác…”

“Cho nên ta hứng thú muốn biết, ngươi làm việc thay ai.” Triển Chiêu cười, đưa tay cởi nón của hắn xuống, phát hiện có tóc: “Ô… Thì ra là một hòa thượng giả.”

“Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự…”

“Đừng đại đại tiểu tiểu nữa.” Triển Chiêu dùng Cự Khuyết gõ đầu hắn: “Mấy ngày nay trong thành Khai Phong có nạn cương thi, số cương thi đó đều là người được bán ra từ chỗ ngươi, ngươi thành thật khai báo đi, nếu không, ta mang ngươi đi cho cương thi ăn!”

“Đừng!” Tên cầm đầu kia vội lắc đầu: “Tiểu nhân thật sự không biết, thư sinh ấy chỉ nói cần người, tiểu nhân giao người, đâu ngờ rằng những người đó đi rồi không ai trở về nữa! Lại còn trở thành cương thi…”

“Lại là thư sinh?” Triển Chiêu nhíu mày, nghĩ thầm gần đây thật không biết đắc tội với thư sinh nào rồi, hỏi tiếp: “Dung mạo thư sinh đó thế nào? Nói chi tiết!”

“Tiểu nhân… không biết nói sao, chỉ là một thư sinh bình thường, rất nhã nhặn, dường như còn biết võ công, rất hào phóng.” Hòa thượng nói năng lộn xộn.

“Ngươi làm việc cho ai?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Tiểu nhân…” Hòa thượng bắt đầu do dự.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay, chỉ xuống đôi giày hòa thượng kia mang.

Có thể là do hắn đi quá vội, hoặc nghĩ là áo cà sa dài, tối khuya không ai thấy được, cho nên không mang giày của sư tăng.

Trên giày, có thêu hoa văn, vô trảo phi long.

“Ngươi là người của Thiên Long sơn trang?” Triển Chiêu nhíu mày: “Chẳng lẽ là Thiên Long sơn trang tổ chức chợ người, buôn bán người ở ngay tại Khai Phong không kiêng nể ai?”

“Triển đại nhân, không liên quan đến tiểu nhân!” Hòa thượng giả kia luôn miệng cầu xin: “Ngài ngàn vạn lần đừng nói ra là do tiểu nhân nói, nếu không tính mạng cả nhà ta khó giữ được!”

Thấy hòa thượng giả kia khóc lóc, Triển Chiêu nhíu mày, rốt cuộc thì Thiên Long sơn trang đang làm gì?

.

.

Đêm nay thu hoạch được không ít, hai người dẫn tên hòa thượng giả kia về phủ KHai Phong, Bao Chửng thăng đường thẩm vấn suốt đêm, bảo mọi người về nghỉ ngơi.

Hòa thượng giả khai hết mọi chuyện, thì ra là Thiên Long sơn trang mở chợ người, bí mật buôn bán người, đã được một thời gian rồi. Hắn không biết rõ cụ thể, vì thân phận thấp, đa số chỉ làm theo lệnh.

Hắn chỉ biết Thiên Long sơn trang không phải một môn phái giang hồ bình thường, đang lén lút làm một chuyện lớn nào đó, người đứng đầu chính là thiếu trang chủ Thẩm Bạch Ngạc của Thiên Long sơn trang.

“Thiên Long sơn trang này thật sự rất đáng nghi!” Trong sân, Công Tôn vừa ngồi uống trà vừa nhận xét: “Trước là thắng mỡ người làm nhang độc, nay lại mở chợ người, buôn bán người công khai.”

“Bao tướng không phái người đến bắt chúng ngay?” Triệu Phổ nhíu mày hỏi Triển Chiêu: “Không diệt môn phái này Khai Phong khó mà bình an được.”

“Chuyện miếu trạng nguyên lần trước, bọn chúng đã mượn được cớ thoát tội rồi.” Triển Chiêu cũng rất ấm ức: “Lần này chỉ có nhân chứng không có chứng cứ xác thực để định tội, hành động hấp tấp rất dễ thành đánh cỏ động rắn, cho bọn chúng cơ hội chạy thoát lần nữa! Đại nhân hẳn sẽ có kế hoạch ổn thỏa hơn.”

“Lần trước Thẩm Long Hưng nói chuyện với con hắn, thật sự là đang dự tính làm chuyện gì đó.” Bạch Ngọc Đường nhắc Triển Chiêu: “Hỗn loạn trong kì thi Hương lần này, ít nhiều cũng có liên quan đến bọn chúng.”

“Ta cũng thấy vậy.” Bao Duyên cũng đồng ý với Bạch Ngọc Đường: “Ngày mốt là thi võ rồi, mong đừng xảy ra chuyện gì.”

“Tiểu Màn Thầu, ngươi còn có tâm trí đi lo chuyện người khác sao?” Bàng Dục đột nhiên lên tiếng nhắc nhở : “Ngươi đừng quên, ngày mai có kết quả thi Hương!”

“Sao?” Bao Duyên giật mình: “Thật sao?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng nhớ ra: “Sáng sớm mai chúng ta cùng đi xem!”

“Đâu cần tất cả cùng đi! Xấu hổ.” Bao Duyên căng thẳng luống cuống tay chân: “Làm sao đây? Ngày mai là biết kết quả rồi! Nếu thi không tốt nhất định cha sẽ gửi ta về.”

“Tự tin một chút!, ngươi không nghe thần tướng nói sao?” Bàng Dục vỗ vai Bao Duyên: “Chỉ cần ngươi có thể sống đi ra, thì chắc chắn là trạng nguyên!”

Bao Duyên làm sao nghe vào tai nổi, vẫn cứ căng thẳng,

Đã không còn sớm nữa, mọi người lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

.

.

Triệu Phổ về phòng thì thấy Tiểu Tứ Tử còn chưa ngủ, nằm sấp trên bụng Thạch Đầu đọc y thư, Tiêu Lương ngủ gật bên cạnh

“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ đi đến tay úp vào tai Tiểu Tứ Tử thì thầm một lúc.

“A!” Tiểu Tứ Tử mở to mắt há hốc mồm nhìn Triệu Phổ, vừa mừng vừa giật mình “Thật sao?”

Triệu Phổ nhún vai: “Chính mắt nhìn thấy, Cửu Cửu đã khi nào lừa con chưa?”

“Oa!” Tiểu Tứ Tử khoác áo nhảy xuống giường, xách giày chạy ra ngoài. [tội nghiệp em nó ;_____;]

“Cẩn Nhi?” Tiêu Lương không hiểu gì, đuổi theo.

Tiểu Tứ Tử nghe thấy gì mà lại hưng phấn như vậy? Đương nhiên là Triệu Phổ khe khẽ nói, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hôn môi rồi.

“Cẩn Nhi, đi đâu vậy?” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử chỉ choàng áo lên đã chạy, sợ bảo bối bị lạnh vội chạy theo.

“Tiểu Lương Tử, khi nãy Cửu Cửu nói, Miêu Miêu và Bạch Bạch hôn rồi.”

“Thật sao?” Tiêu Lương cũng rất hào hứng, chạy lên: “Ai chủ động trước?”

“Cái này không có hỏi.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Chúng ta đi nhìn một chút.”

.

.

Bầu không khí hiện tại trong phòng Triển Chiêu còn kì lạ hơn.

Triển Chiêu ngồi tựa bên bàn, ngắm Bạch Ngọc Đường đang nằm dựa trên giường xem bản đồ. Là bản đồ bên trong Thiên Long sơn trang, do hai người vẽ lại theo trí nhớ từ lần đến đó tra án trước đây.

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn tấm bản đồ, cứ cảm thấy có điểm nào không đúng.

Triển Chiêu thì ôm đầu trăn trở suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường đã nói ấn tượng về mình khi nào chứ? Sao không nhớ ra được!

Trong phòng rất yên tĩnh, hai người nghĩ hai chuyện, chợt bên ngoài có tiếng bước chân.

Bạch Ngọc Đường buông tấm bản đồ xuống, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu liếc ra cửa một cái, biết chắc chắn là Tiểu Tứ Tử đến rồi.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường ngồi dựa trên đầu giường, vẫy tay gọi Triển Chiêu: “Đến đây.”

Triển Chiêu hỏi: “Đến làm gì?”

“Chờ Tiểu Tứ Tử vào.” Bạch Ngọc Đường cong môi một cái.

Triển Chiêu biết, hiện tại Tiểu Tứ Tử đang hưng phấn, một lát nữa vào rồi nhất định sẽ ầm ĩ một lúc lâu, thế là đi đến cạnh Bạch Ngọc Đường, ngồi trên giường nhìn hắn, “Làm gì?”

Bạch Ngọc Đường tiếp tục nằm xem bản đồ: “Ngươi xem thử tấm bản đồ này, có phải thiếu mất thứ gì không?”

Triển Chiêu đến xem, góc độ hơi khuất, liền quyết định dứt khoát, tựa đầu lên ngực Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương bám vào khe cửa, thấy được cảnh tượng này.

Phía trong có màn giường che lại, không thấy được tấm bản đồ trên tay Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Triển Chiêu nằm úp lên người Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nắm tay áo Tiêu Lương lắc lắc lắc, vui cực kì: “Tiểu Lương Tử, có phải sắp làm tiệc rượu rồi không?”

Tiêu Lương cười thầm, đưa tay lên môi “hư” một cái ý bảo đừng quấy rầy hai người họ, kéo Tiểu Tứ Tử đã vừa lòng hả dạ quay về.

Nghe thấy tiểu hài nhi đi, Triển Chiêu thở phào, ngẩng đầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường như cười nhìn mình.

Triển Chiêu đưa tay qua bóp cổ hắn: “Trước đây ngươi nói ta thế nào?”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, đảo mắt: “Ngươi tự nghĩ.”

“Gợi ý một chút.” Triển Chiêu lắc lắc hắn, hai người đang lắc rất vui vẻ, đột nhiên, từ xa có tiếng Tiểu Tứ Tử hét…

.

.

“A!”

“Cẩn Nhi?” Tiêu Lương đang nắm tay Tiểu Tứ Tử đi qua hành lang dài quay lại phòng Triệu Phổ, đột nhiên, Tiểu Tứ Tử ôm chầm lấy eo nó, kêu to: “Tiểu Lương Tử, quỷ quỷ!”

Tiêu Lương biến sắc, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nhìn ra thì thấy dưới tàng cây bào đồng cách đó không xa có một người đang đứng.

Người kia mặc áo choàng xám dài, dường như là một thư sinh, lơ lửng giữa không trung, tay áo phất phơ nhè nhẹ theo gió, không thấy chân. Sắc mặt trắng xanh, đôi mắt đen mà vô hồn, tử khí âm u, nhìn chằm chằm hai hài nhi.

“Là kẻ nào!” Tiêu Lương hô lớn một tiếng.

Người kia không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn chăm chăm.

“Tiểu Lương Tử, là đồng hương của Miêu Miêu!” Tiểu Tứ Tử liếc nhìn một cái, người đó rất giống Cừu Lãng Hành, sao lại chạy đến đây? Còn đột nhiên biến thành dáng vẻ như xác chết này.

“Kẻ nào!”

Lúc này, các ảnh vệ nghe tiếng la chạy đến, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đến đầu tiên.

Vừa vào sân, thì thấy bóng ma kia phất phơ bay xuống giếng nước.

“Tiểu Tứ Tử!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã đến, vừa kịp thấy bóng ma nhảy xuống giếng.

Tiểu Tứ Tử thấy khi hắn nhảy xuống thì phần eo cong gấp ngược lên trên, người sống hoàn toàn không thể làm được, ôm lấy Tiêu Lương la lên: “Quỷ.”

Hắc Ảnh cũng giật mình, hắn và Bạch Ảnh đuổi theo đến miệng giếng.

Tiếng động bên này kéo các ảnh vệ và thị vệ trong phủ Khai Phong đến, mọi người cầm đèn lồng chiếu xuống giếng, trong giếng chỉ toàn nước, không hề có ma quỷ nào.

Khi nãy chỉ có bốn người thấy được thư sinh kia, Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử và Hắc Ảnh Bạch Ảnh, bốn người không sao hiểu nổi, nếu như là ảo giác, thì sao bốn người đều nhìn thấy, nếu không phải ảo giác thì là kẻ nào tác quái?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thấy được khá rõ, cảm thấy rất kì dị.

Sau khi hết nạn cương thi, trong Khai Phong lại có nạn quỷ.

Bao Chửng nhìn chằm chằm pho tượng quan âm trong thư phòng, nghĩ thầm, kì lạ thật, phủ Khai Phong của hắn trước nay quỷ thần tránh xa, Bao Chửng ta chính trực hiên ngang khu tà đuổi quỷ, sao lại bị quỷ ám chứ?

Các nha dịch gần như lật tung cả phủ Khai Phong vẫn không tìm được gì.

Tâm trạng tốt của Tiểu Tứ Tử cũng bị ma quỷ bị phá hỏng, chỉ nói rất giống đồng hương Cừu Lãng Hành của Triển Chiêu, có vẻ vẫn chưa hết sợ.

.



.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa ngáp vừa đi ra sân, thấy bầu trời mây đen vần vũ, như sắp có mưa to.

“Mấy ngày nay ta không gặp thần tướng Tề Tứ Nhận, hắn đi đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hoạt động thư giãn gân cốt, hỏi Triển Chiêu.

“Ta cũng không gặp, người này xuất quỷ nhập thần, cũng rất đáng nghi.” Triển Chiêu ngồi trên ghế đá ngẩn người, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Ta đang nghĩ đến con quỷ tối qua, có khi nào là thủy quỷ chúng ta gặp trong ngôi miếu hoang không? Sao lại giống Cừu Lãng Hành?”

“Từ giếng nước nhảy lên, hẳn phải là thủy quỷ.” Bạch Ngọc Đường cũng có chút xúc động: “Mặc kệ hắn là quỷ hay không, sao cứ theo chúng ta mãi không buông?”

“Này.” Ngay khi ấy, Đường Thạch Đầu từ bên ngoài hưng phấn chạy vào: “Triển đại ca, quỷ đáng ghét!”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

“Bàng Dục nói len lén đi xem bảng vàng, chúng ta có đi không?” Đường Thạch Đầu hỏi: “Bao Duyên vẫn còn chưa ngủ dậy.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ý này không tệ, dù sao cũng rảnh rỗi, thế là cùng đi.

.

.

Đến đường lớn, hôm nay Khai Phong đông đúc hơn ngày thường một chút, tuy nạn cương thi còn chưa lắng xuống, nhưng dù sao cũng là ngày dán bảng vàng.

Đến cửa hoàng cung, tấm bảng vàng lớn đã được dựng lên, rất nhiều thư sinh vây quanh, đều đang ngửa mặt nhìn lên.

“Ta hơi căng thẳng.” Triển Chiêu đột nhiên xoa ngực, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười, đưa tay xoa nhẹ tai hắn một cái.

Triển Chiêu rụt cổ, kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, che tai, nghĩ thầm: “Giữa ban ngày ban mặt, ngươi định làm gì?”

Bàng Dục bế cả Tiểu Tứ Tử đang đánh ngáp theo. Vốn đêm qua Tiểu Tứ Tử bị quỷ dọa sợ, không ngủ ngon đang rất mệt mỏi, nhưng vừa thấy Bạch Ngọc Đường xoa tai Triển Chiêu thì hai mắt lập tức sáng lên, tỉnh ngủ, híp mắt nhìn hai người chằm chằm.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu giật nảy người, liền cười: “Mèo căng thẳng, sờ tai là được.”

Triển Chiêu nhìn hắn một lúc, cũng đưa tay sờ tai hắn, Bạch Ngọc Đường lùi một bước tránh, nhưng chợt cảm giác giẫm trúng thứ gì đó.

Cúi đầu nhìn… Trên mặt đất có một quả hồ đào.

Nhìn nó một lúc, Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất lạ, phát hiện xung quanh còn rất nhiều. Chẳng lẽ là người bán đào cũng đến xem bảng vàng, bị chen làm rơi giỏ đào, cho nên quả đào lăn đầy đất.

Nhưng hắn cũng không chú ý nhiều, Đường Thạch Đầu đã chen vào đoàn người, đi sâu vào trong.

Triển Chiêu thấy người chen chúc, lên nhún người nhảy lên phía trên, liếc một cái nhìn tên đầu bảng, vui mừng! Sau đó lộn ngược ra sau đáp xuống, nói với mọi người: “Tên của Bao Duyên ở trên cùng!”

“Thật sao?” Mọi người đều mừng rỡ: “Tề Tứ Nhận đúng là thần tướng, quả nhiên Bao Duyên đậu trạng nguyên rồi.”

“Tiểu Màn Thầu đến rồi!” Tiểu Tứ Tử chỉ ra phía sau. Cách đó không xa, Bao Duyên và Bao Phúc đang vội vàng chạy đến.

Bàng Dục nhét Tiểu Tứ Tử vào tay Triển Chiêu, xông đến kéo Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, trạng nguyên lang!”

Bao Duyên há to miệng: “Thật sao?”

“Phải!” Bàng Dục vội gật đầu, kéo Bao Duyên chạy tới trước, thấy Lại bộ thị lang Thẩm Viên đang đứng cùng các đại học sĩ Long Đồ Các cạnh bảng vàng, liền vẫy tay: “Thẩm lão đầu!”

Thẩm Viên và các vị đại học sĩ nhìn thấy Bao Duyên, đều đi đến hành lễ, nói chúc mừng trạng nguyên gia, hổ phụ vô khuyển tử gì gì đó, Bao Duyên mặt đỏ bừng trả lễ từng người.

“Nhất định đại nhân rất vui!” Triển Chiêu cũng rất vui, bế Tiểu Tứ Tử nói chuyện với Bạch Ngọc Đường.

Nhưng Bạch Ngọc Đường lại đứng trước bảng vàng, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt không được tốt lắm.

“Này!” Triển Chiêu vỗ hắn một cái: “Sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường chỉ lên bàng tên, ở vị trí bảng nhãn, tên là… Thạch Thiên Kiệt.

“Thạch Thiên Kiệt?” Triển Chiêu giật mình.

“Nhìn tiếp tên thứ ba!” Bạch Ngọc Đường nhắc Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp tục nhìn, thám hoa là… Thẩm Bạch Ngạc.

“Thiếu trang chủ của Thiên Long sơn trang?” Triển Chiêu cau mày: “Ngày thi Hương bọn họ đều có mặt sao?”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Hai kẻ này học vấn đến đâu ta không biết, nhưng võ công hẳn là không thấp, tại sao ngày hôm đó trong trường thi có chuyện chết người, bọn họ lại thờ ơ như không?”

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đứng ngẩn người: “Đúng vậy!”

“Có khi nào…” Bạch Ngọc Đường hạ giọng hỏi Triển Chiêu: “Hôm đó trường thi náo loạn, nếu như có người gian lận, chẳng phải là cơ hội cực tốt sao?”

Triển Chiêu nhíu mày: “Ý ngươi là, hôm đó có người thừa cơ gian lận?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ta chỉ cảm thấy hai kẻ này đậu cao rất đáng ngờ.”

“Thạch Thiên Kiệt tạm thời không nói, Thẩm Bạch Ngạc hắn…” Triển Chiêu nhớ đến hắn còn đang bị nghi ngờ tổ chức chợ người, lo lắng lắc đầu.

“Bao Duyên còn nhỏ, với tính cách của Bao đại nhân, chắc chắn không cho phép hắn làm quan bây giờ.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Cũng có nghĩa là bảng nhãn và thám hoa lần này đều sẽ giữ chức vị quan trọng.”

Triển Chiêu rất lo lắng, để bọn họ làm quan gì thì được đây, đều là những nhân vật phiền phức.

“Miêu Miêu.”

Khi ấy, Tiểu Tứ Tử nói với Triển Chiêu: “Thẩm Bạch Ngạc, tên này Tiểu Tứ Tử từng thấy, Thạch Thiên Kiệt cũng có!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Tiểu Tứ Tử: “Thấy ở đâu?”

“Bọn họ có tham gia thi võ ngày mai.” Tiểu Tứ Tử trả lời: “Tiểu Lương Tử có một sơ đồ thi đấu ngày mai, hôm qua mang về, nói sẽ đi xem cùng nhau. Cửu Cửu cũng cho Tiểu Lương Tử nghỉ mấy ngày, bảo tập trung xem người khác đấu võ, học hỏi.”

“Nghĩa là…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Hai người này còn tham gia thi võ?”

“Đúng vậy, Tiểu Tứ Tử nhớ rõ hai tên này.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Lão thần tiên cũng có xem sơ đồ, khoanh mấy cái tên cho Tiểu Lương Tử, nói nhất định phải xem trận của bọn họ, có hai người này, nhớ rõ.”

“Nếu như tham gia thi cả văn lẫn võ, lại đều đỗ cao, chẳng phải là văn võ song toàn sao? Vậy càng không thể nhận một chức quan nhỏ, nói không chừng còn là chức vụ trong quân đội.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Lại nói, nếu không phải bỗng dưng Bao Duyên xuất hiện, thì Thạch Thiên Kiệt đã là trạng nguyên rồi, Thẩm Bạch Ngạc cũng là bảng nhãn!”

Triển Chiêu xoa cằm, câu này của Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu: “Hơn nữa… Các thư sinh có năng lực trước đây, đều mất mạng cả rồi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi cảm thấy, hỗn loạn mà bút tiên và thú kham tạo ra lần này, Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc là người được lợi, có đúng không?”

“Không phải cảm thấy.” Triển Chiêu đột nhiên nhìn ra phía sau, “Mà là rất rõ ràng.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu, nhìn theo hướng Triển Chiêu nhìn. Thì thấy cách đó không xa, Thạch Thiên Kiệt dẫn theo Thạch Thiên Quỳnh vừa lành vết thương, đi đến hướng bảng vàng. Đi cùng bọn họ, rất tình cờ, là Thẩm Bạch Ngạc.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, dường như khá thân thiết.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, hai người lẫn vào đám người, không để bọn họ thấy.

Thạch Thiên Quỳnh chạy phía trước, ngửa mặt nhìn bảng, vừa nhìn lập tức chỉ lên bảng vàng nói với Thạch Thiên Kiệt: “Đại ca, có rồi!”

Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc đi đến, ngẩng đầu nhìn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý quan sát sắc mặt hai người.

Khi hai người họ ngẩng đầu, đều có vẻ tràn đầy tự tin, nhưng vừa thấy tên mình, thì sắc mặt lại rất kinh ngạc. Hai người nhíu chặt mày, có vẻ rất không vui. Bạch Ngọc Đường lắc đầu, không bình thường, người có tên trong tam giáp, không nên có sắc mặt này.[tam giáp là ba thứ đứng đầu]

Triển Chiêu chợt nảy ra ý, thấy Bao Duyên đang đi trở lại cùng Bàng Dục, liền thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, nói: “Tiểu Tứ Tử, đi chúc mừng Bao Duyên, nói Bạch huynh mời mọi người đến Thái Bạch Cư ăn tiệc mừng.”

Bạch Ngọc Đường xoa mày, Triển Chiêu khi quyết định thay mình luôn không chút do dự như thế.

“Được!” Tiểu Tứ Tử chạy đến bổ nhào vào Bao Duyên: “Chúc mừng Tiểu Màn Thầu, đỗ trạng nguyên rồi! Sau này gọi là Màn Thầu Trạng Nguyên.”

Bao Duyên cũng rất mừng, bế Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, lần này nhờ ta có vận may.”

Tiểu Tứ Tử vỗ vai Bao Duyên: “Bạch Bạch nói mời mọi người đến Thái Bạch Cư ăn cơm!”

Bàng Dục hớn hở gật đầu: “Đúng là nên chúc mừng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại chú ý quan sát sắc mặt Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc.

Triển Chiêu thả Tiểu Tứ Tử qua là có ý đồ, Bao Duyên đang đứng ngay sau lưng Thạch Thiên Kiệt, giọng nói của Tiểu Tứ Tử trong vắt giòn tan, không thể không nghe thấy.

Triển Chiêu thầm nhíu mày, do mình nghĩ nhiều sao?

Đường Thạch Đầu ngơ mặt hỏi Bao Duyên: “Tiểu Màn Thầu, ngươi đậu trạng nguyên rồi sẽ đi làm quan lớn sao?”

Bao Duyên gãi đầu: “Sao thế được, cha ta sẽ không cho ta làm, ta còn muốn ở lại Khai Phong học hỏi thêm nữa.”

Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc nghe rõ lời Bao Duyên nói. Thạch Thiên Kiệt bước tới một bước, chắp tay với Bao Duyên: “Vị này là Bao công tử sao? Hân hạnh.”

Bao Duyên thấy hắn là một công tử văn nhã điềm đạm, còn hơi quen mắt, tuy không nhớ ra được là ai nhưng cũng vội đáp lễ: “Vị huynh đài đây là?”

“Tại hạ Thạch Thiên Kiệt.” Thạch Thiên Kiệt cười đáp: “Chúc mừng Bao công tử đỗ trạng nguyên.”

“Thạch Thiên Kiệt.” Bàng Dục xoay mặt sang nhìn nhìn hắn: “A! Ngươi chẳng phải là quận vương Thạch Thiên Kiệt sao? Làm vương gia rồi mà còn đi thi sao?”

“Ha ha.” Thạch Thiên Kiệt bật cười: “Chỉ đến thử sức thôi.”

“À!” Bàng Dục gật đầu: “Vậy thì giống tên màn thầu mọt sách này rồi! Ta phát hiện, người càng không cần đỗ cao bao nhiêu thì lại đỗ cao bấy nhiêu! Cũng giống như đánh bạc, có người mất một số tiền lớn cuối cùng lại trắng tay, có người vô tình cắm liễu lại thành đại thụ.”

“Phải.” Đường Thạch Đầu đứng bên cạnh gật đầu: “Lão nhân nói, cái này gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng phía sau quan sát, nghĩ thầm hai người này thật quá giỏi. Dĩ nhiên là bọn họ biết Đường Thạch Đầu và Bàng Dục là hai tên ruột ngựa, nói những câu này hoàn toàn không có ý ám chỉ ai, nhưng với sắc mặt của Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc phía sau hiện tại, thì có thể nói là xuất sắc.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nói nhỏ với Triển Chiêu: “Thay người may hỉ phục, lòng đau viết trên mặt.”

Triển Chiêu bật cười, gật đầu đồng ý: “Chắc chắn có vấn đề! Nghĩ cách thử bọn họ.”

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện