Đại ca của Triển Chiêu ở tại huyện Cừ Sơn, mục đích chính là hạt châu ấy! Đã lấy được rồi sẽ đi, phải làm sao? Là phải chặn lại.
Triệu Phổ phân phó các ảnh vệ dựa theo miêu tả của Triển Chiêu, tỏa ra tứ phía tìm Triển Hạo.
Triển Chiêu cũng muốn đi tìm, Công Tôn ngăn hắn lại.
“Ta cũng muốn đi…” Triển Chiêu ngập ngừng.
“Ngươi muốn đi là một chuyện, nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn phải làm!” Công Tôn nói đến đây, cười cười: “Dược được rồi, có thể thoa lên rồi.”
“Có thật không?” Mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm Công Tôn.
“Không phải ngươi nói cần nửa tháng sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc: “Thật sự dưỡng được rồi?”
Công Tôn gật đầu: “Hôm qua ta đã xem qua, rất kì lạ, phát triển nhanh hơn khi ở Khai Phong, có lẽ là liên quan đến khí hậu hai nơi khác nhau.”
Tiêu Lương rất là hiếu kì hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, dưỡng dược thế nào a?”
Tiểu Tứ Tử nói: “Là dùng dược dưỡng dược, dược để trị mắt cho Miêu Miêu, không thể trực tiếp dùng, phải dưỡng trong một loại thảo dược khác, sau đó mới ghiền nát dùng. Cho dược vật vào một gốc thảo dược khác để nó lớn lên, gọi là dưỡng dược.”
Triển Chiêu vui mừng: “Vậy lập tức thoa lên, cần bao nhiêu thời gian thì được?”
Công Tôn bắt mạch cho Triển Chiêu: “Ngươi nội lực thâm hậu, thoa dược rồi vận nội lực đả thông huyết mạch một vòng, vài lần như vậy, ta nghĩ chắc chắn trong vòng năm ngày sẽ khỏi, còn về chính xác là bao nhiêu ngày, phải xem tình hình thực tế.”
“Thật tốt quá!” Triển Chiêu thở phào một cái
Bạch Ngọc Đường tuy rằng cũng vui cho Triển Chiêu, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy dường như thiếu đi gì đó, cảm giác có chút mất mát.
Còn đang miên man suy nghĩ, chợt cảm giác có người kéo kéo vạt áo mình, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, liền thấy Tiểu Tứ Tử ngửa mặt sốt ruột nhìn hắn —— phải nhanh nhanh lên nga!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn tiểu bại hoại, nhanh cái gì? .
.
Buổi chiều, Công Tôn dẫn Triển Chiêu vào phòng, tỉ mỉ thoa dược cho hắn, bảo hắn ngồi trong phòng tập trung điều tức, mình thì đến một gian phòng trống khác, dẫn Tiểu Tứ Tử vào, giúp Tiểu Hồng lột bỏ lớp da cá trên chân.
Triệu Phổ vốn muốn vào xem thử, nhưng Công Tôn lại nhiều lần hỏi lại hắn “Ngươi chắc chắn?” Sau đó lại tỉ mỉ miêu tả toàn bộ quá trình lột da, Triệu Phổ lập tức đầu hàng.
Vì vậy, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Phổ mở miệng: “Nhàn rỗi không phải chuyện hay.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đi địa cung, hay là tìm Triển Hạo?”
“Ngươi từng gặp qua Triển Hạo chưa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nhưng đã từng nghe Triển Chiêu miêu tả hắn, tương đối dễ nhận ra.”
“Vậy đi thôi.” Triệu Phổ đứng dậy, để lại vài ảnh vệ thủ vệ nha môn, mình thì cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.
.
.
Lại nói, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng coi như quen biết đã lâu, người được Triệu Phổ nhìn vào mắt rất ít, đương nhiên là không tính Công Tôn nhà hắn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem như là hai người hắn coi trọng nhất.
Nói thật ra, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ còn trộm muốn lừa hắn đến quân doanh làm tướng quân, cái này không cần hỏi, chắc chắn sẽ là một vị dũng tướng a!
Nhưng quen biết lâu ngày, Triệu Phổ cũng không còn ý nghĩ đó nữa… Dũng tướng là không giả, chỉ là Bạch Ngọc Đường quá tùy tính, không thích hợp làm quan tướng, so ra, Triển Chiêu lại rất có tư chất, làm hộ vệ phủ Khai Phong quá khuất tài rồi.
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, chiến tranh dù sao cũng là giết chóc, Triển Chiêu trạch tâm nhân hậu, hành hiệp trượng nghĩa cứu nhân độ thế hợp với hắn hơn.
Hai người này cũng không thích nói nhiều, đừng thấy Triệu Phổ mỗi khi ở cùng Công Tôn thì huyên huyên náo náo, đổi thành đi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hai người một trái một phải một đen một trắng, bước đều đều, nếu không phải thỉnh thoảng cũng nói vài ba câu, thật đúng là nhìn không ra bọn họ quen biết nhau.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên hỏi: “Ngươi và Triển Chiêu còn chưa thành sao?”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ… Nghẹn giọng không trả lời được nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn thần sắc hắn, gật đầu: “Nga… Xem ra còn thiếu một chút, ta còn tưởng đã thành rồi.”
“Có thành được hay không cũng không phải do ta định đoạt.” Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới đáp lại một câu.
“Nga, nói vậy ngươi có cảm giác rồi, Triển Chiêu vẫn tương đối trì độn?” Không biết từ đâu mà Triệu Phổ đã nghe ra điểm quan trọng.
Bạch Ngọc Đường có chút xúc động muốn đỡ trán, cứ cảm thấy cùng Triệu Phổ nói mấy loại chuyện này rất kì quái.
.
.
Hai người đi loanh quanh vô đích trên đường, cũng không tìm được manh mối gì, lại đi về bến đò, đứng bên bờ sông nhìn vào trong nước.
Bến đò đã được sửa chữa gần hoàn tất, đã có người chèo thuyền đưa người qua sông, từng lượt từng lượt sang bờ kia.
Bạch Ngọc Đường bất giác nghĩ đến ánh trăng nhìn thấy tại từ đường Mã Phúc đêm đó, liền hỏi Triệu Phổ: “Trên trời là trăng khuyết, phản chiếu trong nước lại là trăng tròn, việc này ngươi từng nghe nói qua chưa?”
Triệu Phổ suy nghĩ hồi lâu, quả thật nhớ ra chút chuyện: “Nghe ngươi nói ta nhớ được quả thật có một lần, khi ta đang đánh trận ở tây bắc, từng thấy Nguyệt Nha Tuyền, buổi tối đại mạc cô yên, trong nước có bóng trăng. Khi đó rất nhiều tướng sĩ thấy kì quan, trên bầu trời là trăng non, trong nước là trăng tròn.”
“Tại sao lại như vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì.
“Ta không hỏi kĩ, sau đó nghe lão nông địa phương nói, đó là đầu nguồn suối, có lẽ giữa nơi đó và mạch nước ngầm có hốc trống, ánh sáng chiếu vào, vì vậy chiếu loan ra bên ngoài.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ một lát: “Vùng Tây Bắc có rất nhiều mạch nước ngầm, đa số đều có hốc trống bên trong.”
“Tiểu Hồng quả thật từng nói qua, từ đường Mã Phúc và địa cung thông với nhau.” Bạch Ngọc Đường gật đầu… Ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ bên kia, bỗng dưng thấy có bóng người lướt qua… Theo đoàn người lên thuyền.
Người nọ có vẻ rất u ám, mặc thanh sam có vẻ giống thương nhân, lưng đeo một bao hành lý nhỏ.
“Uy.” Bạch Ngọc Đường gọi Triệu Phổ một tiếng, ý bảo hắn nhìn.
Lúc Triệu Phổ nhìn sang, thì chỉ còn lại bóng lưng, người nọ chen vào đoàn người lên thuyền, có vẻ rất vội vã.
“Là hắn?” Triệu Phổ hỏi.
“Có chút giống… Triển Chiêu nói khóe mắt hắn có nốt ruồi.”
“Đi.” Triệu Phổ chỉ chỉ đuôi thuyền: “Ta phía sau ngươi phía trước, chúng ta chặn hắn lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triệu Phổ chia hai phía lên thuyền.
.
.
Người trên thuyền rất nhiều, đa phần là lão nhược phụ nhụ.[ông già bà cả phụ nữ trẻ em =.=]
Triệu Phổ lên thuyền, thấy phía trước có một người thanh sam lưng đeo hành lí, đang chuẩn bị ngồi xuống, liền mở miệng hô một tiếng: “Triển huynh biệt lai vô dạng.”
Người nọ quay đầu lại, thấy Triệu Phổ thì ngẩn người, Triệu Phổ thấy rõ ràng,khóe mắt người nọ quả thật có nốt ruồi, nhướng mày: “Triển Hạo?”
Vừa dứt lời, người nọ lập tức xoay người đi đến đầu thuyền.
Chưa ra khỏi khoang thuyền, đã bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, Triệu Phổ cũng đuổi tới, ngăn hắn lại.
Bạch Ngọc Đường quan sát hắn một lúc, hỏi: “Ngươi là Triển Hạo?”
Người này có vẻ chưa đến ba mươi, khí chất âm u lạnh lùng, vóc người rất cao, vóc dáng cũng rất khôi ngô, nhưng khá gầy, cả người toát ra cảm giác âm trầm, khiến người khác không mấy muốn đến gần.
Bạch Ngọc Đường và Triển Hạo đều cảm giác ngoài sức tưởng tượng, một người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu tính cách vui vẻ thoải mái.
“Theo chúng ta đi một chuyến đi.” Triệu Phổ tiến lên vỗ vai Triển Hạo, Triển Hạo bỗng nhiên lách người…
Chỉ thấy cả người hắn co thấp xuống, công phu rất kì lạ, gân cốt như bỗng dưng rời lỏng ra, huỵch một tiếng thoát khỏi tay Triệu Phổ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày ——- hắn nhớ rõ Triển Chiêu từng nói, đại ca hắn không phải người giang hồ, không biết công phu a.
Nhưng Triệu Phổ cũng không phải ngọn đèn hết dầu, thấy công phu người kia quái lạ, cũng không đến bắt, đứng ngăn trước lối đi của hắn, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đứng phía chặn phía trước, quan sát công phu người nọ, càng nhìn càng thấy lạ…
Thứ người này luyện căn bản là tà công Tây Vực! Tuyệt đối không phải đi theo lối thường, Bạch Ngọc Đường trước sau vẫn không tin một người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu, chẳng lẽ chặn lầm rồi, chỉ là người giống người?
Công phu người nọ thau xa Triệu Phổ, không đến hai ba lượt đã chống không nổi nữa, mà thuyền phu và khách ngồi thuyền thấy có người đánh nhau, đã sớm chạy, cả chiếc thuyền, chỉ còn lại ba người.
Sau ba mươi chiêu, người nọ đã bị Triệu Phổ điểm huyệt.
Triệu Phổ bĩu môi: “Ngươi khá a tiểu tử, trốn đông trốn tây vậy mà cũng tiếp được ba mươi chiêu của lão tử.”
Người nọ không nói lời nào, âm u nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.
“Ngươi là Triển Hạo?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi lại một lần.
Người nọ nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường một lúc, đột nhiên nhếch miệng cười, hai môi khép vào, huýt lên một thanh âm kì lạ lại rất vang…
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều chau mày, tâm nói chẳng lẽ là gọi viện binh? Vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác thân thuyền bỗng dưng lay động, cùng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của người qua đường.
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều bơi không mấy tốt, cảm giác thuyền sắp lật, vô thức nắm lấy thành thuyền… Nghe từ trong nước phía sau tiếng nước rào rạt, quay đầu lại nhìn…
Liền thấy trên mặt nước lớ cuồn cuộn, nhìn kĩ, mấy con cá lớn vằn hổ, đang đảo mình trong nước.
Hai người bị mấy con cá lớn thu hút chú ý, người nọ đột nhiên lánh người đến cạnh thuyền, “Ùm” một tiếng… Nhảy xuống nước, không thấy tung tích.
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ còn muốn đuổi theo, nhưng người đã thấy không còn thấy bóng, mà dù có thấy được, với khả năng bơi của bọn họ có nhảy xuống cũng không bắt được gì.
Nhìn lại bầy cá, vẫy đuôi vài cái, cũng lặn xuống nước không thấy tung tích.
Mặt nước rất nhanh lại tĩnh lặng, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường vẫn còn trợn tròn mắt, hai bên nhìn nhau một lát, đều cảm thấy rất là mất mặt, có người trốn được ngay dưới mắt bọn họ.
“Rõ ràng ta đã điểm huyệt hắn.” Triệu Phổ khó hiểu,
“Triển Chiêu hiểu rõ nhất là dời huyệt.” Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Dường như hắn có thể khống chế mấy con cá đó!”
“Ân.”
Lại im lặng một lúc, Triệu Phổ xoa xoa mũi: “Chuyện không nay, bằng không…”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói xong đã gật đầu: “Không nhắc đến nữa, dù sao thì người cũng chạy rồi.”
“Ngươi tin đó là đại ca của Triển Chiêu?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Ta không tin!”
.
…
.
Bỏ chuyện Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường bắt người tới nỗi bực bội qua một bên không nói tới, lại nói chuyện trong nha môn.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn đang giúp Tiểu Hồng tách chân, việc này cần rất cẩn thận, may mà thực hiện rất thuận lợi.
Triển Chiêu điều tức xong một lần, cảm thấy chỗ được thoa dược trên mắt hơi có chút sưng, bất quá Công Tôn nói, đó là biểu hiện dược vật có hiệu quả.
Đột nhiên, Triển Chiêu nghe được từ mái truyền đến tiếng “rắc” nhỏ. Khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là nhóm ảnh vệ? Không có khả năng, đang nghĩ ngợi, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng “kẹt” khẽ… Có người lách vào.
“Ai?” Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.
Người nọ không nói người nào, nhưng có khí tức đến dần, Triển Chiêu nhíu mày, chuẩn bị sẵn tinh thần phản kích, bỗng nghe một thanh âm quen thuộc nói: “Chiêu.”
“… Đại ca?” Triển Chiêu lập tức kinh hỉ, nhưng đương nhiên cũng sinh nghi: “Đại ca, là ngươi?”
“Ân.” Người đi đến cạnh Triển Chiêu: “Là ta.”
Triển Chiêu hiện tại nhìn không thấy, nhưng cảm giác là đại ca hắn không sai, thanh âm cũng giống, tiếng “Chiêu” đó là gọi từ nhỏ đến lớn, không phải người nào cũng có thể mô phỏng theo.
“Ngươi không sao chứ?” Triển Chiêu hỏi.
“Không sao.” Triển Hạo đến gần, Triển Chiêu vừa định đưa tay nắm tay hắn, lại ỗng dưng cảm thấy cả người căng cứng ——- Triển Hạo điểm huyệt hắn.
“Đại ca?” Triển Chiêu ngơ ngác.
Triển Hạo đi đến bên tai hắn, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Có chuyện này, ta vẫn muốn nói cho ngươi.”
Triển Chiêu không nói lời nào, không rõ vì sao Triển Hạo phải điểm huyệt hắn, chỉ đành phải yên lặng nghe.
“Trong hầm ngầm dưới căn nhà cũ của chúng ta, khi nhỏ chúng ta từng chôn ít đồ, ngươi còn nhớ không?”
Triển Chiêu sửng sốt: “Cái hộp nhỏ kia?”
“Ngươi đi đào lên, tìm nơi giấu kĩ, thứ bên trong, sẽ nói cho ngươi tất cả.” Triển Hạo nói, đưa tay giúp Triển Chiêu chỉnh lại y phục một chút: “Ta đi, ngươi đừng tìm ta, ta sẽ tìm ngươi.”
“Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!” Triển Chiêu sốt ruột, nhưng Triển Hạo vẫn không nói rõ cho hắn.
Triển Hạo thoáng do dự một chút, thấp giọng nói nhỏ mấy câu bên tai Triển Chiêu: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây không phải tây, đông không phải đông, người không phải ta, ta không phải người.” Nói xong, vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu: “Bảo trọng.”
“Đại ca!” Triển Chiêu gọi một tiếng.
Lúc này Bạch Ngọc Đường đã đi tới ngoài cửa, đứng trong viện do dự xem có nên vào không, không biết Triển Chiêu đã điều tức xong chưa, chợt nghe trong phòng có tiếng động lớn.
Khi hắn nhảy vào cửa, Triển Hạo đã chạy từ đường cửa sổ.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh Triển Chiêu, thấy hắn bị người khác điểm huyệt, liền giải huyệt cho hắn, nhưng giải một lúc vẫn chưa thấy có phản ứng.
“Ha?” Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này: “Miêu… Ngươi…”
Triển Chiêu có chút vô lực: “Ta dời huyệt rồi, nhưng mà hình như đại ca của ta nhìn ra, điểm huyệt ta, hiện tại không tìm được huyệt đạo nữa.”
“Đại ca ngươi tới? Khi nào? Không phải hắn không biết công phu sao?” Bạch Ngọc Đường có chút mơ hồ.
“Ta cũng không biết, ngươi nhìn giúp ta, đại ca mới vừa đi!” Triển Chiêu cũng có chút luống cuống.
Bạch Ngọc Đường phi thân ra cửa sổ, đứng trên mái nhìn ra xung quanh, không hề thấy tung tích Triển Hạo, gọi hai ảnh vệ phụ trách thủ vệ đến hỏi, hai người cũng ngơ ngác, không thấy có người đến a.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ trở về phòng, nói với Triển Chiêu: “Không có ai a.”
Triển Chiêu than nhẹ, đầu óc có chút rối rắm: “Ngươi giúp ta giải huyệt trước đã.”
“Người dời đến đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, dời huyệt có lợi có hại, một khi dời đi rồi, huyệt vị chỗ ban đầu sẽ không dùng được nữa,
“Không biết…” Một lúc lâu sau Triển Chiêu trả lời.
Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc cho bật cười: “Miêu… Không biết, vậy ngươi bảo ta làm thế nào giúp ngươi giải?”
“Hay là ngươi tìm thử xem?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, tìm thử xem ——- là sờ hết một lượt sao?
“Nhanh lên một chút a, khó chịu.” Triển Chiêu đứng cứng một chỗ sốt ruột.
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì hơn là đưa tay, lần mò quanh huyệt vị ban đầu của Triển Chiêu, huyệt vị bị dời đều có một khí khổng, dùng nội lực sờ có thể nhận ra, chỉ là sờ sờ như thế… Cũng không phải biện pháp.
Hai tai Triển Chiêu hồng hồng, Bạch Ngọc Đường thì vùi đầu tìm.
Còn đang sờ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tứ Tử chạy ào vào: “Miêu Miêu, chân của Tiểu Hồng được rồi…”
Giương mắt, thấy Bạch Ngọc Đường đang ôm Triển Chiêu (tìm huyệt đạo). [cái này của chị Nhã, bạn vô can]
“A!” Tiểu Tứ Tử vội vàng đưa tay đóng cửa, xoay người chạy, miệng còn ồn ào: “Đừng có ngừng!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lúc này, hắn đã tìm ra được vị trí huyệt đạo của Triển Chiêu, nhẹ nhàng vỗ một cái.
“Ha…” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường dìu hắn đến bên giường ngồi xuống.
“Không…” Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây không phải tây, đông không phải đông, người không phải ta, ta không phải người… Những lời này ngươi từng nghe qua chưa?”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy như lọt vào giữa sương mù, nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: “Cái gì?!”
“Khi này đại ca nói với ta.” Triển Chiêu nói xong, lại đem những thứ Triển Hạo nói nói lại một lần.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, tuy rằng không rõ ý nghĩ câu nói kia, thế nhưng lại cười.
“Cười cái gì?” Triển Chiêu hỏi, mình sốt ruột còn không kịp.
“Nga…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Đại ca ngươi bảo ngươi bảo trọng có đúng không?”
“Ân.”
“Nói cách khác, hắn quan tâm ngươi, không hề chán ghét ngươi?”
Một câu này của Bạch Ngọc Đường, nói cho Triển Chiêu thông suốt minh bạch, khó chịu lẩn quẩn trong lòng lập tức tiêu tán, gật đầu: “Ân.”
“Mắt thế nào rồi?”
“Cũng tạm.”
“Có đau không?”
“Không đau.”
Triệu Phổ phân phó các ảnh vệ dựa theo miêu tả của Triển Chiêu, tỏa ra tứ phía tìm Triển Hạo.
Triển Chiêu cũng muốn đi tìm, Công Tôn ngăn hắn lại.
“Ta cũng muốn đi…” Triển Chiêu ngập ngừng.
“Ngươi muốn đi là một chuyện, nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn phải làm!” Công Tôn nói đến đây, cười cười: “Dược được rồi, có thể thoa lên rồi.”
“Có thật không?” Mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm Công Tôn.
“Không phải ngươi nói cần nửa tháng sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc: “Thật sự dưỡng được rồi?”
Công Tôn gật đầu: “Hôm qua ta đã xem qua, rất kì lạ, phát triển nhanh hơn khi ở Khai Phong, có lẽ là liên quan đến khí hậu hai nơi khác nhau.”
Tiêu Lương rất là hiếu kì hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, dưỡng dược thế nào a?”
Tiểu Tứ Tử nói: “Là dùng dược dưỡng dược, dược để trị mắt cho Miêu Miêu, không thể trực tiếp dùng, phải dưỡng trong một loại thảo dược khác, sau đó mới ghiền nát dùng. Cho dược vật vào một gốc thảo dược khác để nó lớn lên, gọi là dưỡng dược.”
Triển Chiêu vui mừng: “Vậy lập tức thoa lên, cần bao nhiêu thời gian thì được?”
Công Tôn bắt mạch cho Triển Chiêu: “Ngươi nội lực thâm hậu, thoa dược rồi vận nội lực đả thông huyết mạch một vòng, vài lần như vậy, ta nghĩ chắc chắn trong vòng năm ngày sẽ khỏi, còn về chính xác là bao nhiêu ngày, phải xem tình hình thực tế.”
“Thật tốt quá!” Triển Chiêu thở phào một cái
Bạch Ngọc Đường tuy rằng cũng vui cho Triển Chiêu, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy dường như thiếu đi gì đó, cảm giác có chút mất mát.
Còn đang miên man suy nghĩ, chợt cảm giác có người kéo kéo vạt áo mình, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, liền thấy Tiểu Tứ Tử ngửa mặt sốt ruột nhìn hắn —— phải nhanh nhanh lên nga!
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn tiểu bại hoại, nhanh cái gì? .
.
Buổi chiều, Công Tôn dẫn Triển Chiêu vào phòng, tỉ mỉ thoa dược cho hắn, bảo hắn ngồi trong phòng tập trung điều tức, mình thì đến một gian phòng trống khác, dẫn Tiểu Tứ Tử vào, giúp Tiểu Hồng lột bỏ lớp da cá trên chân.
Triệu Phổ vốn muốn vào xem thử, nhưng Công Tôn lại nhiều lần hỏi lại hắn “Ngươi chắc chắn?” Sau đó lại tỉ mỉ miêu tả toàn bộ quá trình lột da, Triệu Phổ lập tức đầu hàng.
Vì vậy, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Phổ mở miệng: “Nhàn rỗi không phải chuyện hay.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đi địa cung, hay là tìm Triển Hạo?”
“Ngươi từng gặp qua Triển Hạo chưa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nhưng đã từng nghe Triển Chiêu miêu tả hắn, tương đối dễ nhận ra.”
“Vậy đi thôi.” Triệu Phổ đứng dậy, để lại vài ảnh vệ thủ vệ nha môn, mình thì cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.
.
.
Lại nói, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng coi như quen biết đã lâu, người được Triệu Phổ nhìn vào mắt rất ít, đương nhiên là không tính Công Tôn nhà hắn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem như là hai người hắn coi trọng nhất.
Nói thật ra, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ còn trộm muốn lừa hắn đến quân doanh làm tướng quân, cái này không cần hỏi, chắc chắn sẽ là một vị dũng tướng a!
Nhưng quen biết lâu ngày, Triệu Phổ cũng không còn ý nghĩ đó nữa… Dũng tướng là không giả, chỉ là Bạch Ngọc Đường quá tùy tính, không thích hợp làm quan tướng, so ra, Triển Chiêu lại rất có tư chất, làm hộ vệ phủ Khai Phong quá khuất tài rồi.
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, chiến tranh dù sao cũng là giết chóc, Triển Chiêu trạch tâm nhân hậu, hành hiệp trượng nghĩa cứu nhân độ thế hợp với hắn hơn.
Hai người này cũng không thích nói nhiều, đừng thấy Triệu Phổ mỗi khi ở cùng Công Tôn thì huyên huyên náo náo, đổi thành đi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hai người một trái một phải một đen một trắng, bước đều đều, nếu không phải thỉnh thoảng cũng nói vài ba câu, thật đúng là nhìn không ra bọn họ quen biết nhau.
“Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên hỏi: “Ngươi và Triển Chiêu còn chưa thành sao?”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ… Nghẹn giọng không trả lời được nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn thần sắc hắn, gật đầu: “Nga… Xem ra còn thiếu một chút, ta còn tưởng đã thành rồi.”
“Có thành được hay không cũng không phải do ta định đoạt.” Một lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới đáp lại một câu.
“Nga, nói vậy ngươi có cảm giác rồi, Triển Chiêu vẫn tương đối trì độn?” Không biết từ đâu mà Triệu Phổ đã nghe ra điểm quan trọng.
Bạch Ngọc Đường có chút xúc động muốn đỡ trán, cứ cảm thấy cùng Triệu Phổ nói mấy loại chuyện này rất kì quái.
.
.
Hai người đi loanh quanh vô đích trên đường, cũng không tìm được manh mối gì, lại đi về bến đò, đứng bên bờ sông nhìn vào trong nước.
Bến đò đã được sửa chữa gần hoàn tất, đã có người chèo thuyền đưa người qua sông, từng lượt từng lượt sang bờ kia.
Bạch Ngọc Đường bất giác nghĩ đến ánh trăng nhìn thấy tại từ đường Mã Phúc đêm đó, liền hỏi Triệu Phổ: “Trên trời là trăng khuyết, phản chiếu trong nước lại là trăng tròn, việc này ngươi từng nghe nói qua chưa?”
Triệu Phổ suy nghĩ hồi lâu, quả thật nhớ ra chút chuyện: “Nghe ngươi nói ta nhớ được quả thật có một lần, khi ta đang đánh trận ở tây bắc, từng thấy Nguyệt Nha Tuyền, buổi tối đại mạc cô yên, trong nước có bóng trăng. Khi đó rất nhiều tướng sĩ thấy kì quan, trên bầu trời là trăng non, trong nước là trăng tròn.”
“Tại sao lại như vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì.
“Ta không hỏi kĩ, sau đó nghe lão nông địa phương nói, đó là đầu nguồn suối, có lẽ giữa nơi đó và mạch nước ngầm có hốc trống, ánh sáng chiếu vào, vì vậy chiếu loan ra bên ngoài.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ một lát: “Vùng Tây Bắc có rất nhiều mạch nước ngầm, đa số đều có hốc trống bên trong.”
“Tiểu Hồng quả thật từng nói qua, từ đường Mã Phúc và địa cung thông với nhau.” Bạch Ngọc Đường gật đầu… Ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ bên kia, bỗng dưng thấy có bóng người lướt qua… Theo đoàn người lên thuyền.
Người nọ có vẻ rất u ám, mặc thanh sam có vẻ giống thương nhân, lưng đeo một bao hành lý nhỏ.
“Uy.” Bạch Ngọc Đường gọi Triệu Phổ một tiếng, ý bảo hắn nhìn.
Lúc Triệu Phổ nhìn sang, thì chỉ còn lại bóng lưng, người nọ chen vào đoàn người lên thuyền, có vẻ rất vội vã.
“Là hắn?” Triệu Phổ hỏi.
“Có chút giống… Triển Chiêu nói khóe mắt hắn có nốt ruồi.”
“Đi.” Triệu Phổ chỉ chỉ đuôi thuyền: “Ta phía sau ngươi phía trước, chúng ta chặn hắn lại.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triệu Phổ chia hai phía lên thuyền.
.
.
Người trên thuyền rất nhiều, đa phần là lão nhược phụ nhụ.[ông già bà cả phụ nữ trẻ em =.=]
Triệu Phổ lên thuyền, thấy phía trước có một người thanh sam lưng đeo hành lí, đang chuẩn bị ngồi xuống, liền mở miệng hô một tiếng: “Triển huynh biệt lai vô dạng.”
Người nọ quay đầu lại, thấy Triệu Phổ thì ngẩn người, Triệu Phổ thấy rõ ràng,khóe mắt người nọ quả thật có nốt ruồi, nhướng mày: “Triển Hạo?”
Vừa dứt lời, người nọ lập tức xoay người đi đến đầu thuyền.
Chưa ra khỏi khoang thuyền, đã bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, Triệu Phổ cũng đuổi tới, ngăn hắn lại.
Bạch Ngọc Đường quan sát hắn một lúc, hỏi: “Ngươi là Triển Hạo?”
Người này có vẻ chưa đến ba mươi, khí chất âm u lạnh lùng, vóc người rất cao, vóc dáng cũng rất khôi ngô, nhưng khá gầy, cả người toát ra cảm giác âm trầm, khiến người khác không mấy muốn đến gần.
Bạch Ngọc Đường và Triển Hạo đều cảm giác ngoài sức tưởng tượng, một người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu tính cách vui vẻ thoải mái.
“Theo chúng ta đi một chuyến đi.” Triệu Phổ tiến lên vỗ vai Triển Hạo, Triển Hạo bỗng nhiên lách người…
Chỉ thấy cả người hắn co thấp xuống, công phu rất kì lạ, gân cốt như bỗng dưng rời lỏng ra, huỵch một tiếng thoát khỏi tay Triệu Phổ.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày ——- hắn nhớ rõ Triển Chiêu từng nói, đại ca hắn không phải người giang hồ, không biết công phu a.
Nhưng Triệu Phổ cũng không phải ngọn đèn hết dầu, thấy công phu người kia quái lạ, cũng không đến bắt, đứng ngăn trước lối đi của hắn, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đứng phía chặn phía trước, quan sát công phu người nọ, càng nhìn càng thấy lạ…
Thứ người này luyện căn bản là tà công Tây Vực! Tuyệt đối không phải đi theo lối thường, Bạch Ngọc Đường trước sau vẫn không tin một người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu, chẳng lẽ chặn lầm rồi, chỉ là người giống người?
Công phu người nọ thau xa Triệu Phổ, không đến hai ba lượt đã chống không nổi nữa, mà thuyền phu và khách ngồi thuyền thấy có người đánh nhau, đã sớm chạy, cả chiếc thuyền, chỉ còn lại ba người.
Sau ba mươi chiêu, người nọ đã bị Triệu Phổ điểm huyệt.
Triệu Phổ bĩu môi: “Ngươi khá a tiểu tử, trốn đông trốn tây vậy mà cũng tiếp được ba mươi chiêu của lão tử.”
Người nọ không nói lời nào, âm u nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.
“Ngươi là Triển Hạo?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi lại một lần.
Người nọ nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường một lúc, đột nhiên nhếch miệng cười, hai môi khép vào, huýt lên một thanh âm kì lạ lại rất vang…
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều chau mày, tâm nói chẳng lẽ là gọi viện binh? Vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác thân thuyền bỗng dưng lay động, cùng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của người qua đường.
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều bơi không mấy tốt, cảm giác thuyền sắp lật, vô thức nắm lấy thành thuyền… Nghe từ trong nước phía sau tiếng nước rào rạt, quay đầu lại nhìn…
Liền thấy trên mặt nước lớ cuồn cuộn, nhìn kĩ, mấy con cá lớn vằn hổ, đang đảo mình trong nước.
Hai người bị mấy con cá lớn thu hút chú ý, người nọ đột nhiên lánh người đến cạnh thuyền, “Ùm” một tiếng… Nhảy xuống nước, không thấy tung tích.
Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ còn muốn đuổi theo, nhưng người đã thấy không còn thấy bóng, mà dù có thấy được, với khả năng bơi của bọn họ có nhảy xuống cũng không bắt được gì.
Nhìn lại bầy cá, vẫy đuôi vài cái, cũng lặn xuống nước không thấy tung tích.
Mặt nước rất nhanh lại tĩnh lặng, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường vẫn còn trợn tròn mắt, hai bên nhìn nhau một lát, đều cảm thấy rất là mất mặt, có người trốn được ngay dưới mắt bọn họ.
“Rõ ràng ta đã điểm huyệt hắn.” Triệu Phổ khó hiểu,
“Triển Chiêu hiểu rõ nhất là dời huyệt.” Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Dường như hắn có thể khống chế mấy con cá đó!”
“Ân.”
Lại im lặng một lúc, Triệu Phổ xoa xoa mũi: “Chuyện không nay, bằng không…”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói xong đã gật đầu: “Không nhắc đến nữa, dù sao thì người cũng chạy rồi.”
“Ngươi tin đó là đại ca của Triển Chiêu?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Ta không tin!”
.
…
.
Bỏ chuyện Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường bắt người tới nỗi bực bội qua một bên không nói tới, lại nói chuyện trong nha môn.
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn đang giúp Tiểu Hồng tách chân, việc này cần rất cẩn thận, may mà thực hiện rất thuận lợi.
Triển Chiêu điều tức xong một lần, cảm thấy chỗ được thoa dược trên mắt hơi có chút sưng, bất quá Công Tôn nói, đó là biểu hiện dược vật có hiệu quả.
Đột nhiên, Triển Chiêu nghe được từ mái truyền đến tiếng “rắc” nhỏ. Khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là nhóm ảnh vệ? Không có khả năng, đang nghĩ ngợi, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng “kẹt” khẽ… Có người lách vào.
“Ai?” Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.
Người nọ không nói người nào, nhưng có khí tức đến dần, Triển Chiêu nhíu mày, chuẩn bị sẵn tinh thần phản kích, bỗng nghe một thanh âm quen thuộc nói: “Chiêu.”
“… Đại ca?” Triển Chiêu lập tức kinh hỉ, nhưng đương nhiên cũng sinh nghi: “Đại ca, là ngươi?”
“Ân.” Người đi đến cạnh Triển Chiêu: “Là ta.”
Triển Chiêu hiện tại nhìn không thấy, nhưng cảm giác là đại ca hắn không sai, thanh âm cũng giống, tiếng “Chiêu” đó là gọi từ nhỏ đến lớn, không phải người nào cũng có thể mô phỏng theo.
“Ngươi không sao chứ?” Triển Chiêu hỏi.
“Không sao.” Triển Hạo đến gần, Triển Chiêu vừa định đưa tay nắm tay hắn, lại ỗng dưng cảm thấy cả người căng cứng ——- Triển Hạo điểm huyệt hắn.
“Đại ca?” Triển Chiêu ngơ ngác.
Triển Hạo đi đến bên tai hắn, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Có chuyện này, ta vẫn muốn nói cho ngươi.”
Triển Chiêu không nói lời nào, không rõ vì sao Triển Hạo phải điểm huyệt hắn, chỉ đành phải yên lặng nghe.
“Trong hầm ngầm dưới căn nhà cũ của chúng ta, khi nhỏ chúng ta từng chôn ít đồ, ngươi còn nhớ không?”
Triển Chiêu sửng sốt: “Cái hộp nhỏ kia?”
“Ngươi đi đào lên, tìm nơi giấu kĩ, thứ bên trong, sẽ nói cho ngươi tất cả.” Triển Hạo nói, đưa tay giúp Triển Chiêu chỉnh lại y phục một chút: “Ta đi, ngươi đừng tìm ta, ta sẽ tìm ngươi.”
“Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!” Triển Chiêu sốt ruột, nhưng Triển Hạo vẫn không nói rõ cho hắn.
Triển Hạo thoáng do dự một chút, thấp giọng nói nhỏ mấy câu bên tai Triển Chiêu: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây không phải tây, đông không phải đông, người không phải ta, ta không phải người.” Nói xong, vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu: “Bảo trọng.”
“Đại ca!” Triển Chiêu gọi một tiếng.
Lúc này Bạch Ngọc Đường đã đi tới ngoài cửa, đứng trong viện do dự xem có nên vào không, không biết Triển Chiêu đã điều tức xong chưa, chợt nghe trong phòng có tiếng động lớn.
Khi hắn nhảy vào cửa, Triển Hạo đã chạy từ đường cửa sổ.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh Triển Chiêu, thấy hắn bị người khác điểm huyệt, liền giải huyệt cho hắn, nhưng giải một lúc vẫn chưa thấy có phản ứng.
“Ha?” Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này: “Miêu… Ngươi…”
Triển Chiêu có chút vô lực: “Ta dời huyệt rồi, nhưng mà hình như đại ca của ta nhìn ra, điểm huyệt ta, hiện tại không tìm được huyệt đạo nữa.”
“Đại ca ngươi tới? Khi nào? Không phải hắn không biết công phu sao?” Bạch Ngọc Đường có chút mơ hồ.
“Ta cũng không biết, ngươi nhìn giúp ta, đại ca mới vừa đi!” Triển Chiêu cũng có chút luống cuống.
Bạch Ngọc Đường phi thân ra cửa sổ, đứng trên mái nhìn ra xung quanh, không hề thấy tung tích Triển Hạo, gọi hai ảnh vệ phụ trách thủ vệ đến hỏi, hai người cũng ngơ ngác, không thấy có người đến a.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ trở về phòng, nói với Triển Chiêu: “Không có ai a.”
Triển Chiêu than nhẹ, đầu óc có chút rối rắm: “Ngươi giúp ta giải huyệt trước đã.”
“Người dời đến đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, dời huyệt có lợi có hại, một khi dời đi rồi, huyệt vị chỗ ban đầu sẽ không dùng được nữa,
“Không biết…” Một lúc lâu sau Triển Chiêu trả lời.
Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc cho bật cười: “Miêu… Không biết, vậy ngươi bảo ta làm thế nào giúp ngươi giải?”
“Hay là ngươi tìm thử xem?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường xấu hổ, tìm thử xem ——- là sờ hết một lượt sao?
“Nhanh lên một chút a, khó chịu.” Triển Chiêu đứng cứng một chỗ sốt ruột.
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì hơn là đưa tay, lần mò quanh huyệt vị ban đầu của Triển Chiêu, huyệt vị bị dời đều có một khí khổng, dùng nội lực sờ có thể nhận ra, chỉ là sờ sờ như thế… Cũng không phải biện pháp.
Hai tai Triển Chiêu hồng hồng, Bạch Ngọc Đường thì vùi đầu tìm.
Còn đang sờ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tứ Tử chạy ào vào: “Miêu Miêu, chân của Tiểu Hồng được rồi…”
Giương mắt, thấy Bạch Ngọc Đường đang ôm Triển Chiêu (tìm huyệt đạo). [cái này của chị Nhã, bạn vô can]
“A!” Tiểu Tứ Tử vội vàng đưa tay đóng cửa, xoay người chạy, miệng còn ồn ào: “Đừng có ngừng!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lúc này, hắn đã tìm ra được vị trí huyệt đạo của Triển Chiêu, nhẹ nhàng vỗ một cái.
“Ha…” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường dìu hắn đến bên giường ngồi xuống.
“Không…” Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, hỏi: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây không phải tây, đông không phải đông, người không phải ta, ta không phải người… Những lời này ngươi từng nghe qua chưa?”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy như lọt vào giữa sương mù, nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: “Cái gì?!”
“Khi này đại ca nói với ta.” Triển Chiêu nói xong, lại đem những thứ Triển Hạo nói nói lại một lần.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, tuy rằng không rõ ý nghĩ câu nói kia, thế nhưng lại cười.
“Cười cái gì?” Triển Chiêu hỏi, mình sốt ruột còn không kịp.
“Nga…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Đại ca ngươi bảo ngươi bảo trọng có đúng không?”
“Ân.”
“Nói cách khác, hắn quan tâm ngươi, không hề chán ghét ngươi?”
Một câu này của Bạch Ngọc Đường, nói cho Triển Chiêu thông suốt minh bạch, khó chịu lẩn quẩn trong lòng lập tức tiêu tán, gật đầu: “Ân.”
“Mắt thế nào rồi?”
“Cũng tạm.”
“Có đau không?”
“Không đau.”
Danh sách chương