DDến ngay cả Thế Kiệt cũng không ngờ sự biến diễn ra như vậy. Chàng ngơ ngác dấn đến ba bộ:

- Tỷ tỷ... Chuyện này là thế nào? Nhác thấy chàng dấn đến, Thái Ngọc trừng mắt thét lớn:

- Đứng lại, đệ đệ không được đến gần ta.

Nàng thét lên bằng giọng phẫn nộ:

- Đệ đệ không được đến gần ta.

Tay thủ Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, miệng thì thét bằng giọng phẫn nộ cực độ, nhưng mắt thì lại trào lệ dầm dề.

Trạng thái của Thái Ngọc khiến Thế Kiệt cứ ngỡ ngàng mà không biết phải làm gì.

Chàng gượng nói:

- Tỷ tỷ, đệ không hiểu gì cả.

Thái Ngọc vẫn hoành kiếm thủ trước ngực. Nàng vừa thổn thức vừa hỏi Thế Kiệt:

- Tại sao đệ đệ lại đến ngôi cổ miếu Tam Nhân Tình? Phải chăng đệ đệ vì tỷ tỷ?

Thế Kiệt gật đầu:

- Đệ đâu muốn nhận thủ cấp của tỷ tỷ.

- Vậy nếu đệ biết đây là một cái bẫy đệ có hận ta không?

- Một cái bẫy...

Thế Kiệt lắc đầu:

- Đệ không tin đây là một cái bẫy.

Thái Ngọc buông một tiếng thở dài:

- Hãy trả lời tỷ đi. Nếu đây là một cái bẫy mà kẻ chủ mưu chính là tỷ thì đệ có hận tỷ không?

- Đệ đã nói rồi. Đệ không tin đây là một cái bẫy mà.

- Tỷ muốn đệ trả lời.

- Đệ và tỷ đã có những khoảng thời gian bên nhau. Khoảng thời gian đó, đệ làm sao quên được. Nếu đúng như đây là cái bẫy mà tỷ sắp xếp ra để chiếm thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, thì bây giờ đệ có thể giao Quỷ Kiếm cho tỷ.

Thái Ngọc mím môi nhìn chàng. Một lúc sau nàng mới nói:

- Đệ không giận ta à?

Thế Kiệt lắc đầu:

- Đệ không giận tỷ đâu.

Chàng buông một tiếng thở ra, rồi nhìn Thái Ngọc từ tốn nói tiếp:

- Bây giờ tỷ tỷ đã có Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Đệ không cần thiết ở lại đây nữa. Đệ cáo từ, chỉ mong tỷ bảo trọng.

Thế Kiệt vừa dợm bước, Thái Ngọc thét lớn:

- Đứng lại!

- Tỷ tỷ...

Thái Ngọc nhìn chàng:

- Trước khi đệ ra đi, tỷ muốn nói một sự thật. Không biết đệ có muốn nghe tỷ nói không?

- Nếu tỷ nói đệ sẽ nghe.

Thế Kiệt mỉm cười:

- Tại sao tỷ không sớm gặp đệ?

Nàng khẽ lắc đầu:

- Tỷ vốn là ái thê của Tây Kỳ Thạch Khởi.

Thế Kiệt tròn mắt ngớ ngẩn nhìn nàng.

Thái Ngọc gượng cười mỉm, nói:

- Đệ ngạc nhiên lắm phải không? Mà ngạc nhiên cũng đúng thôi. Làm sao đệ có thể tin được một người như Tiêu Thái Ngọc lại là ái thê của lão quỷ Tây Kỳ chứ, nhưng đó là sự thật.

- Cho dù tỷ có là ái thê của Tây Kỳ Thạch Khởi thì cũng vẫn là tỷ tỷ của Thế Kiệt.

- Nghe đệ nói câu này dù trái tim ta có vỡ ra, ta cũng mãn nguyện.

Nàng từ từ hạ Quỷ Kiếm Đoạn Hồn xuống:

- Tỷ là một đứa bé bị bỏ rơi, và Tây Kỳ đã đem về nuôi. Đáng ra lão phải là nghĩa phụ của tỷ, nhưng khi đến tuổi trưởng thành, chính nhan sắc của tỷ đã khiến Tây Kỳ không dằn được lòng dục.

Nàng mơ hồ nhìn ra bên ngoài tòa cổ miếu Tam Nhân Tình:

- Một đêm Đông như thế này, tuyết bên ngoài đổ xuống nhiều lắm. Một đêm khủng khiếp đối với tỷ tỷ. Thạch Khởi đã cưỡng nhục, cướp đi sự trong trắng của ta.

Nói đến đây, đôi thu nhãn của Tiêu Thái Ngọc ánh lên cái nhìn uất hận, nàng như đang chìm vào chốn dĩ vàng mà muốn quên nhưng không làm sao quên được.

Lệ vẫn trào ra khóe mắt nàng, Thái Ngọc nhìn Thế Kiệt qua màn nước mắt mờ mờ:

- Kể từ sau cái đêm đó, tỷ trở thành ái thiếp của lão quỷ. Để đổi lại, lão quỷ cho tỷ làm chủ nhân Ma Cung, nhưng không quên tặng một hoàn Hủy Dung, nếu như ta phản bội lại lão.

Thái Ngọc nhìn xuống như kẻ tội đồ:

- Căm hận cuộc sống này, tỷ đã đánh mất trái tim và yêu lại chính mình. Tỷ quý thân xác phàm tục ô uế này mà giết bao nhiêu nhi nữ rồi, cho đến khi Tây Kỳ Thạch Khởi bức ta phải kết thân với đệ.

Nàng ngẩng lên nhìn Thế Kiệt:

- Đệ đã làm trái tim tỷ ấm lại. Gợi lại cho tỷ một tình yêu mà ta đã đánh mất từ lâu rồi.

Tỷ đã yêu đệ. Trái tim ta chỉ có đệ.

Thế Kiệt nhìn Thái Ngọc:

- Tỷ tỷ...

Thái Ngọc khoát tay:

- Tỷ biết đệ đã trao tình cho Cáp quận chúa. Trong khi ta lại sợ hãi khi nghĩ đến sự trừng phạt của Tây Kỳ. Một ngày nào đó khi ta không còn vẻ đẹp của một trang giai nhân thì đệ đâu còn nhìn đến tỷ nữa. Ta sợ ngày đó. Chính vì sự lo sợ đó mà mới có đêm nay trong miếu Tam Tình Nhân.

Thế Kiệt lắc đầu:

- Dù sao dời vật đổi, dù cho dung diện của tỷ có thay đổi thế nào thì trong tâm Lệnh Thế Kiệt, tỷ vẫn là tỷ. Bây giờ giông gió đã qua rồi, tỷ và đệ cùng một con thuyền, chẳng còn Tây Kỳ nữa.

Thái Ngọc lắc đầu:

- Đêm nay trong cổ miếu Tam Nhân Tình, tỷ nói ra hết tâm sự của mình và biết được tấm lòng của đệ đối với tỷ, tỷ đã mãn nguyện lắm rồi. Kiếp này Thái Ngọc và Thế Kiệt có duyên nhưng không có tình, hy vọng kiếp sau Thái Ngọc và Thế Kiệt sẽ trọn nghĩa trọn tình.

- Tỷ tỷ...

Thái Ngọc mỉm cười:

- Tỷ biết sắp tới đây đệ còn gặp nhiều chông gai và nghiệp chướng. Đáng ra tỷ phải ở lại bên đệ, nhưng không được rồi. Bởi khi Tây Kỳ chết thì tỷ chẳng còn cơ hội giữ được thể xác này đặng đi cùng với đệ nữa.

Nàng lắc đầu.

Lệ tuôn ra ướt đầm mặt Thái Ngọc:

- Tỷ đã từng nói, nếu có một điều ước thì ước được chết như Lý Ma Ma. Tỷ chỉ mong như vậy mà thôi.

Thế Kiệt kịp hiểu ra Thái Ngọc sắp làm gì. Chàng lắc đầu khoát tay:

- Tỷ tỷ... đừng làm vậy. Đê....

Thái Ngọc mỉm cười:

- Dù ở bất cứ phương trời xa xôi nào, Tiêu Thái Ngọc cũng nghĩ đến Lệnh Thế Kiệt.

Nàng nói xong liền hoành Quỷ Kiếm Đoạn Hồn lia ngang yết hầu mình.

Thế Kiệt hoảng hốt thi triển luôn Di Hình Cước Pháp băng đến, chàng đỡ lấy tấm thân mềm lả của Thái Ngọc.

- Tỷ tỷ...

Thái Ngọc nhìn chàng mỉm cười.

Nàng gượng nói:

- Tỷ không muốn mình chết bởi Hủy Dung của Tây Kỳ, mà muốn chết trong vòng tay của đệ.

Nàng nắm lấy tay Thế Kiệt:

- Đệ đê....

Thế Kiệt áp đầu Thái Ngọc vào vai mình:

- Tỷ tỷ...

Bất giác nước mắt trào ra khóe mắt Thế Kiệt. Thế Kiệt bặm môi nhìn Thái Ngọc.

Nước mắt của chàng nhểu xuống miệng nàng; - Tỷ tỷ, phải chăng cuộc đời của đệ là một chuỗi những oan nghiệt chất chồng?

Thái Ngọc lắc đầu:

- Không... đệ chính là sự cởi bỏ những nỗi oan nghiệt trên cõi nhân gian này.

Nàng nghẹn lời, gượng nói:

- Đệ hãy ôm tỷ thật chặt đi. Tỷ sắp đi rồi.

- Tỷ tỷ...

Thế Kiệt ôm ghì lấy tấm thân mềm mại của Thái Ngọc. Hai cánh môi của nàng điểm một nụ cười buồn vời vợi:

- Đệ đê.... Tỷ tỷ sẽ ở... bên đê.... Ở bên đệ mãi mãi... dù trong kiếp này hay bất cứ kiếp nào.

Nàng cố nắm lấy tay Thế Kiệt lần nữa, nhưng không còn đủ sức. Cuối cùng thân thể nàng mềm hẳn lại đặng hồn có thể ra đi, đi tìm lại chính mình trong một cảnh giới khác.

Thế Kiệt ôm xác Thái Ngọc, ép má vào mặt nàng, thổn thức gọi:

- Tỷ tỷ... tỷ tỷ... sao sớm vội bỏ rơi đệ mà đi. Tỷ tỷ...

Chàng gục như vậy không biết bao lâu, khi nghe có tiếng ai đó thở ra sau lưng mình mới từ từ quay mặt lại.

Cáp Nhật Hồng đứng sau lưng Thế Kiệt.

Thế Kiệt nói:

- Muội muội...

Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt, bồi hồi nói:

- Dù sao Tiêu tỷ tỷ cũng đã đi rồi, đại ca đừng thương tâm nữa.

- Huynh sè hỏa táng tỷ tỷ như đã từng hỏa táng Lý Ma Ma.

Nhật Hồng gật đầu:

- Muội sẽ trang điểm lại cho Tiêu tỷ tỷ trước khi huynh hỏa táng người.

- Muội giúp giùm huynh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện