Có lẽ là vì có liên quan đến tố chất công việc nên chỉ cần không phải ở nhà mình thì Tác Dương đều ngủ không được sâu, nhưng mà sau này có Thẩm Huy Minh rồi, cậu ngủ ở nhà anh cũng rất ngon. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là đêm nay ở nhà bố mẹ anh cậu cũng ngủ rất thoải mái, không mộng mị gì, khi thức giấc cũng không có bất kì cảm giác mệt mỏi nào.

Khi cậu mở mắt ra thì Thẩm Huy Minh đã dậy rồi, anh đang nằm trả lời tin nhắn của trợ lý.

– Chào buổi sáng – Tác Dương khẽ giọng chào anh.

Thẩm Huy Minh quay lại nhìn cậu, rồi hôn cậu một cái:

– Sinh nhật vui vẻ.

Suýt nữa là Tác Dương quên béng đi mất hôm nay là sinh nhật mình.

Cậu nằm ở đó nhìn anh:

– Cảm ơn anh.

Thẩm Huy Minh trả lời tin nhắn của trợ lý xong thì nằm xuống ôm Tác Dương hỏi:

– Sao rồi? Tối qua ngủ ngon không? Tối qua khi Thẩm Huy Minh tắm xong thì Tác Dương đang ngồi trong phòng ngủ đợi anh rồi, hai người trò chuyện một lúc, cũng là chuyện liên quan đến gia đình thôi. Tác Dương nói, nếu có thể thì cậu muốn tìm cơ hội về nhà xem thử.

Thật ra cậu vẫn luôn canh cánh chuyện này, vẫn thường muốn quay về, dù chỉ là đứng từ xa nhìn ba mẹ, nghe ngóng hàng xóm xem tình hình gần đây của ba mẹ cũng tốt lắm rồi.

Nhưng mà cậu vẫn không dám.

Bình thường trông Tác Dương điềm nhiên tự tin như thế nhưng không phải là cậu không có chuyện vướng mắc, cậu cũng thứ mình sợ hãi không dám làm.

Lúc trước không dám làm nhưng bây giờ có Thẩm Huy Minh rồi, cậu cảm thấy anh và bố mẹ anh đã tiếp thêm hy vọng và can đảm cho cậu.

Có lẽ mọi chuyện không phải là không thể vãn hồi.

Tán dóc được một lúc thì hai người đi ngủ, nằm trên cùng một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn.

Hai người ôm nhau vào giấc, ngửi mùi dầu gội và sữa tắm trên người đối phương giống hệt của mình, chẳng mấy chốc đã say giấc nồng.

– Ngon lắm – Tác Dương hôn lên trán Thẩm Huy Minh – Đặc biệt là khi vừa mở mắt đã nhìn thấy anh lại càng tuyệt vời hơn.

Thẩm Huy Minh cười rộ lên:

– Học được mấy lời mùi mẫn đó từ khi nào thế?

– Mùi mẫn lắm sao?

– Hơi hơi – Ngón tay Thẩm Huy Minh mơn man xương quai xanh của cậu – Nhưng mà anh rất thích.

Tác Dương bật cười, cậu cầm tay Thẩm Huy Minh lên hôn:

– Dậy chưa anh? Đừng để hai bác đợi chúng ta

– Dậy đi, anh đếm ba hai một thì cùng ngồi dậy nhé – Thẩm Huy Minh nói – Ba, một!

Sau đó anh ngồi dậy trước.

Tác Dương nhìn anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ:

– Đồ trẻ con.

Thẩm Huy Minh kéo cậu ngồi dậy:

– Vậy em thích không?

– Thích – Tác Dương ngồi dậy vươn vai.

Hai người xuống giường ra khỏi phòng, bố mẹ Thẩm Huy Minh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi. Bốn người ngồi bên nhau ăn bánh bao và cháo, y như một gia đình hài hòa vậy.

Ăn uống no say, bố mẹ Thẩm Huy Minh chuẩn bị đi làm, hai đứa con cũng định ra ngoài.

Hôm nay là sinh nhật Tác Dương, Thẩm Huy Minh đã lên kế hoạch sẵn rồi.

Khi ra khỏi nhà bố mẹ, Thẩm Huy Minh nói:

– Tác Dương à, hay là hôm nay mình về thăm nhà em đi.

Tác Dương giật mình, cậu không ngờ Thẩm Huy Minh lại đột nhiên nhắc chuyện này.

Tuy sáng dậy Tác Dương có đề xuất sau này sẽ rủ Thẩm Huy Minh cùng về, nhưng thực tế thì cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn còn căng thẳng, còn lo lắng và sợ hãi.

– Nếu em không muốn về hôm nay cũng không sao – Thẩm Huy Minh nói – Chẳng qua anh thấy hôm nay là sinh nhật em, tối nay là giao thừa, mai là năm mới, đây là dịp thích hợp để cả nhà đoàn viên.

Tác Dương hơi ngần ngừ.

Thấy cậu do dự thế, Thẩm Huy Minh bèn nắm lấy tay cậu:

– Không sao đâu, hôm khác cũng được mà, vậy hôm nay chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ nhé.

Tác Dương nhìn sang Thẩm Huy Minh bằng ánh mắt cảm kích.

– Đừng nhìn anh như thế  – Thẩm Huy Minh nói – Đây vốn là chuyện anh nên làm mà.

– Không phải đâu – Tác Dương nói – Dù có là người yêu cũng không có nghĩa vụ phải làm tất cả những chuyện này, làm là tình nghĩa, không làm là bổn phận. Anh sẵn lòng cân nhắc những chuyện này vì em đó là điều tốt mà anh dành cho em.

Thẩm Huy Minh chép miệng, thật sự bó tay với Tác Dương rồi.

Hai người về nhà trước để thay đồ, nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài.

Nếu Tác Dương không muốn về thăm quê nhà vậy thì cứ chiếu theo kế hoạch ban đầu mà làm.

Trước khi ra ngoài, Thẩm Huy Minh mặc thật dày cho Tác Dương, sau đó lái xe dẫn cậu tới trung tâm thương mại mua mũ và găng tay dày.

Tác Dương hỏi:

– Mình đi trượt tuyết hả anh?

Thẩm Huy Minh cười:

– Thú vị hơn trượt tuyết nhiều.

Tác Dương tò mò quá, nhưng cậu không hỏi nhiều, ngồi yên để mặc Thẩm Huy Minh đưa đi.

Thẩm Huy Minh lái xe chở cậu tới cái công viên hai người từng bơi thuyền, lần trước tới là mùa thu, bây giờ mặt hồ đã đóng băng rồi, trò chèo thuyền cũng phải tạm ngừng.

Thuyền không chèo được nhưng mà có trò chơi khác.

Khi Tác Dương đứng bên mép hồ đóng băng, mặt tỏ vẻ kinh ngạc.

– Sao? Có sợ không? – Thẩm Huy Minh cười hỏi cậu.

Mặt hồ lúc này đóng một lớp băng dày cui, có rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ đang nô đùa.

– Hồi nhỏ cứ tới mùa đông là anh lại tới đây chơi xe trượt – Thẩm Huy Minh nói – Hồi đó ở đây vẫn chưa có ai cho thuê xe trượt đâu, bố anh tự làm một chiếc xe nhỏ cho anh đấy.

Xưa nay Tác Dương chưa từng có hồi ức tuổi thơ nào như vậy.

Trong trí nhớ của cậu, cậu không bao giờ ra ngoài chơi, bình thường đi học trên trường, rồi học thêm, ngày nghỉ thì ba mẹ đi làm sẽ nhốt cậu trong nhà.

Từ nhỏ đến lớn cậu có rất ít bạn bè, cậu cũng không thích kết bạn, cậu chẳng có hứng thú mấy với những trò đùa nghịch bên ngoài, hoàn toàn không hiểu được tại sao lại có nhiều bạn thích ra ngoài chơi như thế.

Sau này trưởng thành hơn, ra ngoài học đại học, dần dần tiếp xúc với nhiều người nhiều việc hơn, cậu mới nhận ra những trải nghiệm ít ỏi trong quá khứ đã bó hẹp thế giới quan của cậu. Những thứ mà cậu tưởng chừng vô vị lại không nhạt nhẽo như cậu đã tưởng, chỉ là do cậu chưa từng tận hưởng nó mà thôi, sau này cũng không ai mách cậu biết nên tận hưởng chúng như thế nào nên cậu chọn cách trốn tránh chúng để khỏi lộ cái dốt.

Thẩm Huy Minh nói:

– An toàn lắm, em đừng sợ.

Tác Dương từng sợ nước, nhưng Thẩm Huy Minh đã nắm tay cậu đi bơi thuyền.

Sự thật đã chứng minh, chỉ cần có mặt Thẩm Huy Minh thì dường như mọi nỗi sợ của cậu đều biến mất tăm.

Cậu mỉm cười:

– Được rồi, hôm nay anh hãy cho em trải nghiệm niềm vui thời thơ ấu của anh đi.

Thẩm Huy Minh cười với cậu, sau đó kéo cậu đi thuê xe trượt.

Hầu hết là trẻ em tới đây chơi thôi, hai người lớn già đầu, lại còn là hai tên đực rựa cao to đi thuê xe trượt tuyết nữa chứ, người cho thuê xe là một anh trai hơn bốn chục tuổi, đùa với họ:

– Hai chú em cũng biết tận hưởng cuộc sống quá nhể!

Thẩm Huy Minh cười:

– Chứ còn gì nữa, hôm nay sinh nhật em trai em, em dẫn em ấy tới ôn lại thời thơ ấu.

Tác Dương đứng phía sau anh, đột nhiên thấy cái xưng hô “em trai” này cũng dễ thương đấy chứ.

Cậu cũng hùa theo:

– Anh hai ơi, tụi mình phải thuê chiếc xe nào lớn chứ đúng không?

Thẩm Huy Minh suýt nữa “sướng” lên vì tiếng “anh hai” kia, anh quay đầu nhìn Tác Dương, đúng lúc va chạm với ánh nhìn rạng rỡ của cậu.

Trong đầu anh chợt nảy lên một suy nghĩ không được đứng đắn cho lắm, tạm thời phải kìm nén xuống, nhưng mà tối nay có thể đem ra sử dụng.

– Có loại lớn luôn – Ông anh kia bảo – Hai chú em chân dài thế này sao mà ngồi vừa cái nhỏ được, khó chịu lắm!

Hai người thuê xe trượt tuyết cỡ lớn, cái loại mà đủ cho hai người ngồi ấy, bình thường trượt hai hay nhiều người thì sẽ ngồi theo kiểu trước sau, nhưng xe của ông anh này có thể ngồi song song nhau, giống như là ghế sô pha hai người vậy, rất thích hợp cho các cặp tình nhân.

Đương nhiên là ông anh cho thuê xe chỉ xem bọn họ như hai anh em hòa thuận có bề ngoài không hề giống nhau mà thôi, chẳng thể nào liên tưởng đến quan hệ tình nhân đâu.

Trả tiền cọc xong, ông anh cho thuê xe dặn dò vài chuyện cần chú ý rồi xác nhận thời gian, cuối cùng chúc “Chơi vui nhá” sau đó mở cửa cho họ vào hồ.

Sau khi hai người đi ra, Thẩm Huy Minh để Tác Dương ngồi lên trước sau đó anh mới ngồi vào bên cạnh.

Thật ra Tác Dương cũng hơi sợ, cậu cảm thấy có lẽ mình có xu hướng luôn tưởng tượng ra mình bị “hãm hại”, khi đi trên mặt băng cậu cũng vô thức tưởng tượng ra băng sẽ vỡ và bọn họ rơi xuống hồ nước lạnh cóng này.

Sau khi Thẩm Huy Minh ngồi xuống, anh đưa cho cậu một cây thép đầu nhọn cho Tác Dương:

– Lấy cái cây này chọc xuống mặt băng rồi dùng sức đẩy về sau, như vậy chúng ta có thể trượt lên phía trước.

Tác Dương chưa chơi bao giờ nên tò mò lắm, cậu cầm lấy cây thép chọc xuống.

– Đúng rồi, như vậy đó – Thẩm Huy Minh một tay cầm tay Tác Dương, tay còn lại cầm cây thép, dùng sức chọc xuống dưới mặt băng – Anh đếm ba hai một rồi mình cùng đẩy nhé.

– Đợi chút! – Tác Dương thình lình hô dừng.

– Sao vậy? – Thẩm Huy Minh nghi hoặc hỏi cậu.

Tác Dương nhìn sang anh:

– Lần này anh đếm ba hai một, hay là ba một?

Thẩm Huy Minh nhớ tới trò đùa của mình hồi sáng, anh cười khanh khách:

– Ba hai một, uy tín luôn, lần này chắc chắn không chọc em nữa đâu.

Tác Dương yên tâm, trịnh trọng gật đầu:

– Được rồi, vậy anh đếm đi.

Thẩm Huy Minh nhịn cười rồi đếm “Ba hai một”, hai người cùng dồn sức trượt chiếc xe đi lên.

Cảm giác này không giống như đi bơi thuyền, lúc bơi thuyền thì nhàn nhã hơn, phần lớn thời gian chỉ dùng để ngắm cảnh, nhưng xe trượt thì trôi đi nhanh hơn, cũng mạo hiểm và kích thích hơn.

Mới đầu Tác Dương hơi sợ, cậu đeo bao tay siết chặt lấy tay Thẩm Huy Minh, cơ bắp gồng hết lên, không dám thả lỏng chút nào, hai bàn tay bám rịt lấy nhau suốt buổi.

Trong ngày sinh nhật hai mươi tám tuổi của cậu, Thẩm Huy Minh dẫn cậu trở về năm tám tuổi.

Trong mùa đông khắc nghiệt, dẫu gió rét táp rát mặt thì vẫn buông những tiếng cười thỏa thích.

Những người yêu nhau không chỉ có thể cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi, mà còn có thể tháo dỡ mọi gánh nặng xuống, đưa nhau về thuở bé thơ vô ưu vô lo.

Khi trượt trên mặt băng, đột nhiên Tác Dương nhớ tới cảm giác lần đầu tiên mình bay với thân phận là tiếp viên hàng không, tự do, thỏa mãn, vui sướng và không bị ràng buộc.

– Em yêu anh! – Lúc xe trượt tăng tốc về phía trước, bỗng nhiên Tác Dương hét lớn.

Thẩm Huy Minh giật mình, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn cậu.

Tác Dương nắm chặt lấy tay Thẩm Huy Minh, lại hét lên:

– Thẩm Huy Minh! Em yêu anh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện