Mười giây sau.
Năm tiếng động của vật nặng rơi xuống vang lên.
“Nhà họ Tiêu sẽ không tha cho anh!”
Người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng còn cay nghiệt nói một câu vào giây phút cuối cùng của cuộc đời hắn.
“Thế hả, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết sạch nhà họ Tiêu”.
Diệp Viễn cười chế ngạo rồi kết liễu hắn bằng một cú đá trí mạng.
Lúc đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu rơi xuống, một lát sau, trên mặt đất đọng lại một tầng nước, rửa sạch vết máu tươi rói.
Mưa lớn cứ thế kéo dài tới 10 giờ sáng hôm sau.
Vào thời khắc mưa lớn ngừng rơi, Diệp Viễn đang ngồi thiền trên ban công, cuối cùng cũng mở mắt.
Hôm qua, có thêm một đêm tu luyện, lúc này thực lực của Diệp Viễn đã đạt tới hậu kỳ của tầng 1 cảnh giới Luyện Khí, chỉ còn cách tầng hai một bước ngắn.
Nhưng Diệp Viễn vẫn luôn chưa thể đột phá bước này là bởi vì chưa đủ linh khí Thiên Địa và dược liệu.
“Xem ra phải nhanh chóng sửa xong trận pháp Tụ Linh!”
Vừa nghĩ tới phải đi đâu tìm vật liệu thì bên dưới biệt thự, một chiếc xe Bently đang chầm chậm dừng lại.
Sở Vân Phi xuống xe.
Vốn dĩ, Sở Vân Phi bị thương nặng sau tai nạn xe, theo lý mà nói thì thế nào cũng phải nằm viện 2, 3 tháng.
Nhưng sau khi được Diệp Viễn trị liệu, vết thương của anh ta rất nhanh lành, chỉ trong vòng chưa tới hai ngày đã có thể chạy nhảy được bình thường.
Sự hồi phục thần tốc của vết thương khiến Sở Vân Phi thêm chấn động với năng lực của Diệp Viễn.
Hôm nay, Sở Vân Phi tới đây là vì trước khi Liễu Huân rời đi có tìm tới anh ta, bảo anh ta tìm cho Diệp Viễn dược liệu quý và một số đồ cổ đặc biệt.
Để lấy lòng và làm thân với Diệp Viễn, đương nhiên Sở Vân Phi sẽ nhớ kỹ chuyện này.
Hôm nay anh ta tới đây để đưa Diệp Viễn tới chỗ chú của anh ta.
Chú của anh ta đã sưu tập được rất nhiều dược liệu quý và cổ vật.
Khi tới gần biệt thự của chú Sở Vân Phi, anh ta chợt mở lời.
“Đại sư Diệp, chú tôi rất mê xem tướng, trước đây tôi đã từng nghe về tài năng của đại sư Diệp, cho nên lát nữa phiền anh xem cho chú tôi một chút!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu.
Bây giờ, anh đang đi nhờ vả người ta, đương nhiên sẽ phải tỏ ra có thành ý.
Người chú này của Sở Vân Phi tên là Lý Hồng Đào, là một ông trùm trong ngành giải trí.
Ông ta sở hữu mấy công ty điện ảnh và truyền thông, trong công ty cũng có hàng trăm diễn viên, ca sĩ.
Trong đó có không ít ngôi sao điện ảnh và ca sĩ nổi tiếng.
Biệt thự của Lý Hồng Đào nằm ở khu biệt thự Tây Uyển của Giang Châu.
Môi trường ở đây rất trong lành, phong cảnh tươi đẹp, có rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu của Giang Châu ở đây.
Tuy rằng, ở đây không bằng biệt thự công viên hồ Kính Minh, nhưng cũng là nơi sống lý tưởng hàng đầu.
Vừa xuống xe, Diệp Viễn đã thấy bốn, năm người đẹp, thân hình mảnh mai, nhan sắc diễm lệ, mặc bikini đang chơi đùa với nhau bên bể bơi ngoài biệt thự của Lý Hồng Đào.
Nếu có người ngoài ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì những người đẹp mặc bikini này đều là những ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí.
“Cậu chủ Sở tới rồi!”
Mấy cô người đẹp kia thấy Sở Vân Phi tới thì giống như con bạch tuộc, thân thiết ôm ấp cánh tay Sở Vân Phi.
Có cô còn cọ cọ hai quả bưởi của mình vào tay anh ta.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ lắc đầu.
Anh vẫn luôn nghe nói, người đẹp trong làng giải trí không khác gì kỹ nữ cao cấp, đồ chơi của người giàu.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Sở Vân Phi cũng thấy ngượng ngùng.
Nếu là bình thường, nhất định anh ta sẽ kéo các cô nàng đi bàn chuyện đời.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn đang ở đây nên anh ta vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Đi đi, tránh xa tôi ra!”
Mấy cô gái thấy vậy chỉ đành giận dỗi bỏ đi.
Ánh mắt oán hận nhìn Sở Vân Phi.
Điều này khiến Sở Vân Phi càng thêm ngại ngùng, vội vàng đưa Diệp Viễn vào trong biệt thự.