Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã có tiếng ồn ào.
Diệp Viễn ngước mặt lên, nhìn thấy cửa phòng bệnh xa xa là bác sĩ Tưởng cùng với hai vệ sĩ đang đẩy một người phụ nữ trung niên ra khỏi phòng.
Bởi vì bảo vệ quá hung hăng, nên người phụ nữ trung niên kia ngã mãnh xuống đất, đau đớn kêu rên.
Nghe tiếng, Phùng Tiêu Tiêu đứng dậy khỏi mặt đất, chạy ra ngoài như điên.
“Mẹ!”
Diệp Viễn cũng vội vàng theo sau.
Bác Sĩ Tưởng nhìn thấy Diệp Viễn thì lập tức quát hai bảo vệ kia.
“Chính là tên khốn này ra tay đánh người, mau bắt tên khốn nạn đó lại!”
Mà chuyện này cũng nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của bệnh nhân và người thân trong bệnh viện, cùng với bác sĩ ý tá.
“Bố, có chuyện gì thế ạ?”
Lúc này, trong đám đông, Lâm Oánh Oánh đang đẩy xe lăn của Tưởng Thế Kiệt đi tới.
“Diệp ngu ngốc, là mày, bố mày gi3t chết mày!”
Nhìn thấy Diệp Viễn cũng ở đây, Tưởng Thế Kiệt lập tức bùng lên lửa giận ngút trời, vùng vẫy muốn đứng dậy khỏi xe lăn.
“Con trai, chân con bị làm sao vậy?"
Bác sĩ Tưởng nhìn thấy con trai mình ngồi xe lăn, trên mặt và người đầy vết thương thì lập tức hoảng hốt.
“Bố à, bố phải đòi lại công bằng cho con, hôm qua vì tên khốn này nên con mới bị người ta đánh gãy chân”.
“Cái gì, chân của con gãy vì thằng khốn này á, quân khốn nạn, tao gi3t chết mày!”
“Ngơ ra đó làm gì, còn chưa chịu bắt thằng khốn đó lại cho tôi!”
Hai bảo vệ nhanh chóng lao vọt tới, muốn tóm Diệp Viễn.
Anh tung ra mấy đá, hai tên bảo vệ lập tức hét lên thê thảm ngã xuống đất.
Mấy người còn lại thấy thế cũng chuẩn bị ra tay.
“Dừng lại hết cho tôi !”
Đúng lúc này, một bác sĩ trung niên gạt đám người ra đi tới, trông có vẻ là một lãnh đạo của bệnh viện…
“Tưởng Văn Đức, chuyện gì thế này?”
Bác sĩ trung niên nhìn thấy mẹ Phùng Tiêu Tiêu ngã dưới đất thì lập tức nhíu mày.
“Trưởng khoa, tôi đang đuổi người đây mà?”
“Đuổi người?”
Tưởng Văn Đức vội vàng giải thích.
Sau khi ông ta chém gió thành bão, thêm mắm dặm muối giải thích.
Thì Phùng Tiêu Tiêu đã thành một người muốn dùng nhan sắc để dụ hoặc ông ta, trở thành kẻ vô liêm sỉ muốn mượn tay ông ta để giảm tiền thuốc men trong bệnh viện.
Mà Diệp Viễn thì thành đồng phạm của Phùng Tiêu Tiêu, vì ông ta không chịu chấp nhận điều kiện của Phùng Tiêu Tiêu nên đã ra tay đánh ông ta.
Bản thân ông ta là người có đầy đủ y đức, không bị sắc đẹp dụ hoặc, anh dũng đứng ra chặn hết tất cả những âm mưu bất chính.
Tưởng Văn Đức vừa nói xong, những người vây xem đều nhìn Phùng Tiêu Tiêu với ánh mắt khinh thường.
“Ông nói bậy, tôi không có! Rõ ràng chính ông là người muốn tôi theo ông về nhà, còn động tay động chân với tôi, Diệp Viễn muốn giúp tôi nên mới dạy cho ông một bài học”.
Phùng Tiêu Tiêu tức giận, vội vàng phản bác.
“Ha ha, một phó giáo sư của bệnh viện như tôi mà lại động tay động chân với loại nít ranh như cô á? Rõ ràng là cô muốn dùng nhan sắc quyến rũ tôi, tôi không đồng ý nên tên khốn kia mới đánh tôi!”
“Tôi còn thương cho gia đình cô mẹ góa con côi sống vất vả, muốn chữa trị cho mẹ cô thật tốt, không ngờ cô lại đối xử với tôi như thế, thời buổi này làm người tốt thật sự quá khó mà!”
Tưởng Văn Đức làm ra vẻ ấm ức, như thể ông ta phải chịu nỗi oan ức lớn lắm.
“Ông nói bậy…”
Phùng Tiêu Tiêu đang định phản bác lại, thì đã bị Tưởng Thế Kiệt bên kia ngắt lời.
“Mọi người, tôi có thể làm chứng, cô ta đi làm trong câu lạc bộ đêm Hoàng Cung, tối qua tôi còn thấy cô ta bị em vợ của Lưu Đường, Vương Tử Dương bắt đi tiếp rượu!”
“Mọi người xem, trên người cô ta vẫn còn quần áo của câu lạc bộ Hoàng Cung kìa!”
Phùng Tiêu Tiêu lập tức tái mặt, lần này, cô ta muốn phản bác cũng không thể nói được gì.
“Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, tên Diệp Viễn đó chỉ là kẻ ăn mày, sau đó ông nội tôi thấy anh ta đáng thương quá nên mới mang về nhà, còn cho cưới chị gái tôi, cho anh ta cuộc sống không phải lo lắng cơm no áo mặc!”
“Nào ngờ, anh ta lại dang díu với người phụ nữ khác bên ngoài, ông nội tôi tức quá nên mới đuổi tên khốn đó ra ngoài!”
“Diệp rác rưởi, thì ra anh đã lén chị tôi ngủ với con ả bán thân này, đúng là buồn nôn!”
Lúc này, Tưởng Thế Kiệt và Lâm Oánh Oánh bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió, nói dối không chớp mắt.