“Ờ anh Sở này, tôi còn có việc, không quấy rầy các anh nữa!”
Nói xong, Lâm Vãn Tình hung hãn liếc nhìn Diệp Viễn rồi xoay người rời đi.

Sau khi Lâm Vãn Tình rời đi, Diệp Viễn mở miệng hỏi.

“Anh Sở, bạn học này của anh làm gì vậy?”
“Cô ấy là sếp của phòng đấu giá Gia Tín, đồng thời cũng là tổng phụ trách của đại hội giao lưu hôm nay”.

“Sao hả, anh Diệp chẳng lẽ thích kiểu này?”, Sở Vân Phi lộ ra ánh mắt đàn ông đều hiểu,
Diệp Viễn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.

Sau khi hai người lại đi dạo một hồi, Sở Vân Phi nhận được một cuộc điện thoại, anh ta lại dẫn Diệp Viễn đến lối vào một con phố.

“Vân Phi!”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng đàn ông.

Diệp Viễn theo âm thanh nhìn sang thì thấy một chiếc xe đạp điện dừng ở phía đối diện, một chàng trai trẻ bước xuống xe.


Người đàn ông mặc chiếc áo ba lỗ, phía dưới mặt chiếc quần sooc hoa, dưới chân đi một đôi dép lê.

Đầu tóc rối bời như tổ chim, trên mặt râu ria xồm xoàm, nhìn rất phóng khoáng không chịu gò bó.

Mặc dù người đàn ông này bề ngoài nhìn lôi thôi lếch thếch.

Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện người này thật ra rất đẹp trai, mặt mũi như ngọc, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng.

Nếu trang điểm tỉ mỉ, tuyệt đối có thể trở thành một cô gái mê người.

Hơn nữa trên người của anh chàng này không tự chủ lộ ra một luồng khí tức khác với người ta.

Mặc dù Diệp Viễn không biết người này là ai, nhưng anh cảm thấy thân phận người này tuyệt đối không bình thường.

Bởi vì khí chất trên người anh ta không giống người khác, không phải là kiểu trẻ con nhà bình thường có thể có.

“Vị này chính là đại sư Diệp đúng chứ? Vinh hạnh vinh hạnh, tôi tên là Thẩm Tư Phàm, là bạn hồi nhỏ của Vân Phi!”
Người đàn ông giống như rất quen biết, chủ động giới thiệu thân phận của mình.

Mấy người trò chuyện đơn giản một hồi thì quen.

“Ồ!”
Lúc đi ngang qua một quầy hàng nhỏ bên đường, Diệp Viễn đột nhiên dừng bước, bởi vì vừa rồi anh tình cờ liếc nhìn vào một quầy hàng ven đường.

Anh liền phát hiện trong quầy hàng có từng tia linh khí thiên địa xuất hiện.

Ngay sau đó, Diệp Viễn đưa mắt nhìn quầy hàng, một miếng ngọc bội bên trong hình vuông bên ngoài hình tròn giống như tiền xu.

Những tia linh khí thiên địa này không ngừng tản mát từ trong ngọc bội.


“Anh Diệp, sao vậy?”
Sở Vân Phi thấy Diệp Viễn đột nhiên dừng bước, không khỏi có chút nghi ngờ.

“Nhìn trúng một thứ đồ nhỏ!”
Diệp Viễn nói xong liền ngồi xổm xuống, hỏi chủ quầy hàng.

“Ông chủ, ngọc bội này ông bán giá bao nhiêu?”
Người có thể bày hàng ở đây gần như đều là người sành sỏi, chủ quầy hàng thấy Diệp Viễn tuổi tác cũng không lớn, dáng vẻ như chưa trải sự đời, ông ta nghĩ rằng anh cũng không hiểu lắm về ngọc cổ đại.

“Mười ngàn!”
Ánh mắt của chủ quầy hàng được nhiên không tránh được con mắt của Diệp Viễn, anh cười ha ha nói: “Giá tổng cộng hai trăm tệ, nếu ông muốn bán thì tôi mua!”
“Anh bạn à, cậu mặc cả hơi thái quá rồi!”, chủ quầy hàng cũng không ngờ Diệp Viễn lại mặc cả như vậy.

“Ông chủ, ngọc bội này giá trị bao nhiêu tiền, trong lòng tôi và ông đều biết rõ, tôi chỉ thấy ngọc bội dáng vẻ đẹp mắt, vì vậy mới muốn mua để chơi mà thôi, hai trăm tệ, nếu bán thì tôi mua, không bán thì tôi đi!”
Nói xong, Diệp Viễn liền đứng dậy, làm như muốn rời đi.

Chủ quầy hàng nhìn thấy Diệp Viễn thật sự muốn đi, vội vàng mở miệng nói: “Anh bạn, tôi thấy cậu thành tâm muốn mua, thế này đi, năm trăm tệ, cậu cũng phải để tôi kiếm một chút chứ!”
“Chốt đơn!”
Diệp Viễn tiện tay lấy điện thoại di động, nhanh chóng quét mã QR của chủ quầy hàng.


Khi Diệp Viễn chuẩn bị cúi người lấy ngọc bội.

Đột nhiên, một bàn tay nhanh chóng túm lấy miếng ngọc bội trước anh một bước.

Diệp Viễn cả kinh, tăng tốc độ của tay, chộp lấy ngọc bội trước bàn tay đó.

“Cho tôi!”
Diệp Viễn ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xách một cây dao dài lạnh lùng nói, trong giọng nói mang theo vẻ ra lệnh.

Người vừa rồi cướp ngọc bội của anh chính là chàng thanh niên này.

“Anh là ai chứ, đồ này bạn tôi mua rồi, dựa vào đâu mà cho anh!”, Sở Vân Phi có chút khó chịu hỏi.

Người đàn ông trẻ tuổi không có dư thừa lời nói nhảm, trực tiếp giơ con dao dài đến trước người Diệp Viễn.

“Cho tôi! Không thì chết!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện