Đây giống như một giấc mơ vậy.

Chu Đằng nhìn thi thể của Thượng Quan Ngọc bị ông ta đánh cho không còn gì, có chút không phản ứng kịp.

Người duy nhất còn bình tĩnh ở đây chính là Diệp Viễn.

Bởi vì anh có thể nhìn ra, Chu Đằng lo lắng mình không phải đối thủ của Thượng Quan Ngọc, vì vậy vừa ra tay đã dùng mười phần công lực.

Mà một tên ngốc như Thượng Quan Ngọc vốn không nhìn ra Chu Đằng đã là một cao thủ cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Đoán chắc ông ta vẫn cho rằng năm đó sau khi Chu Đằng bị thương, thực lực vẫn chưa hồi phục.

Cho nên ông ta mới dám phách lối đi đối chưởng với Chu Đằng.

Một người dùng hết toàn lực, một người lại ngu ngốc.

Hai người đánh nhau, kết quả này sao? Đương nhiên chính là như vậy.

Đồng thời Diệp Viễn cũng biết Thượng Quan Ngọc chắc chắn không phải đệ nhất cao thủ Giang Bắc gì đó.


Rất có thể là giả mạo.

Thật ra thì Diệp Viễn thật sự đã đoán đúng, Thượng Quan Ngọc này vốn không phải là đệ nhất cao thủ Giang Bắc.

Quả đúng là giả mạo.

Cao thủ chân chính của Giang Bắc thật ra là anh trai sinh đôi của Thượng Quan Ngọc.

Chỉ là mấy năm nay anh của ông ta luôn ở bên ngoài dạo chơi tu luyện, vốn không ở Giang Bắc.

Thượng Quan Ngọc liền mượn tên anh trai, giả mạo là đệ nhất cao thủ Giang Bắc, đùa bỡn oai phong ở khắp nơi.

Kết quả hôm nay cũng mang mạng mình ra chơi đùa.

“Ra tay!”
Liễu Hạo Long đã phản ứng đầu tiên, ông ta nhắc nhở bốn lão giả bên cạnh.

Bốn lão giả phản ứng lại, mấy người đều sử dụng chiêu mạnh nhất, hung hãn đánh lén về phía Chu Đằng.

Bọn họ đều đã rõ, bây giờ Thượng Quan Ngọc chết rồi.

Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu đánh lén thuận lợi, bọn họ còn có cơ hội sống sót.

Nếu không, chờ đến khi Chu Đằng phản ứng kịp, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn phải chết.

Nhưng bọn họ vẫn quá coi thường một cường giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong.

Gần như cùng lúc đó, công kích của năm người gần như đều in ở nơi yếu ớt trên người Chu Đằng.

Nhưng điều khiến bọn họ tuyệt vọng là một chiêu mạnh nhất của bọn họ, hơn nữa còn là trong tình huống đột kích.

Thậm chí ngay cả nội khí phòng ngự bảo vệ cơ thể của Chu Đằng cũng không bị phá hỏng.

Càng không nói đến làm Chu Đằng bị thương.

“Tự tìm cái chết!”

Chu Đằng hừ lạnh, dưới chân dùng sức đạp một cái, lực phản chấn mạnh mẽ, trong nháy mắt đánh bay mấy người.

“Phụt!”
Mấy người vừa rơi xuống liền phun ra một ngụm máu tươi, trong máu xen lẫn một chút nội tạng vỡ vụn.

Lực phản chấn đã khiến mấy người bị thương nặng.

Uy lực của Đại Tông Sư có thể thấy rõ.

“Bố!”
Liễu Hiểu Kỳ kêu lên thành tiếng, vội vàng xông về phía Liễu Hạo Long.

Mấy người Lục Phiến Môn có mặt tại đây lúc này lại một lần nữa tuyệt vọng.

Ngay cả đệ nhất cao thủ Giang Bắc là Thượng Quan Ngọc cũng đã chết trong tay Chu Đằng, còn đám Liễu Hạo Long cũng bị trọng thương.

E rằng bản thân cũng khó bảo toàn.

Tình hình bây giờ ai có thể cứu được bọn họ.

Sợ rằng chỉ có thần tiên.

Chu Đằng mang theo nụ cười tà ác, đi tới trước mặt Liễu Hạo Long.

“Liễu Hạo Long, bây giờ còn chiêu thức gì, mang hết ra đi!”

Liễu Hạo Long sầu thảm cười một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta biết hôm nay bọn họ phải chết.

Không ai có thể cứu bọn họ.

“Nếu không có chiêu gì, vậy thì chuẩn bị trở thành chất dinh dưỡng cho bảo bối cổ trùng của tôi đi!”
Chu Đằng vung tay lên liền có mấy con cổ trùng chui ra từ trong cơ thể người của Lục Phiến Môn.

Bò về phía đám người Liễu Hạo Long.

“Chu Đằng, ân oán giữa chúng ta thì chúng ta giải quyết, ông có thể bỏ qua cho con gái tôi và những người khác, bọn họ vô tội!”
Liễu Hạo Long biết hôm nay mình phải chết, nhưng ông ta không muốn con gái mình cũng chết theo.

Cũng không muốn liên lụy đến những người khác.

Chu Đằng cười hắc hắc, mặt lộ vẻ tà ác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hiểu Kỳ.

“Ha ha, yên tâm, tiểu mỹ nữ mềm mại như vậy, làm sao tôi nỡ để cô ta chết được, chờ các ông chết rồi, tôi nhất định đối đãi với cô ta thật tốt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện