“Những người đó là ai?”, Diệp Viễn hỏi.

Chu Đằng lắc đầu: “Tôi cũng không biết!”
Kết quả này khiến sắc mặt Lâm Vãn Tình trở nên có chút tuyệt vọng.

Vốn tưởng rằng bố mẹ ở trong tay Chu Đằng, không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Diệp Viễn vội vàng an ủi: “Yên tâm, bố mẹ cô bị người ta cướp đi, điều này chứng tỏ bọn họ chắc chắn vẫn còn sống, có tôi ở đây, tôi đảm bảo sẽ tìm được bố mẹ về cho cô!”
Lâm Vãn Tình gật đầu, tin tức này cũng xem như là tin tức tốt nhất.

Đã có được tin tức mong muốn, Diệp Viễn cũng không muốn ở lại nữa.

Anh chuẩn bị đưa Lâm Vãn Tình rời đi.

“Thưa cậu, xin hãy dừng bước!”
Lúc này, đám người Liễu Hạo Long cuối cùng đã phản ứng kịp, vội vàng đến trước Diệp Viễn cung kính nói.


“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu! Xin hãy nhận của Liễu Hạo Long một lạy!”
Liễu Hạo Long nói xong liên cung kính khom người về phía Diệp Viễn.

Kẻ mạnh là vua, dù ở đâu đạo lý này vẫn mãi không thay đổi.

Mặc dù Diệp Viễn trẻ tuổi, nhưng lại là cường giả siêu cấp cảnh giới Thánh Giả, anh đáng được ông ta làm như vậy.

Huống chi hôm nay Diệp Viễn còn cứu mạng tất cả bọn họ.

“Đa tạ ơn cứu mạng của cậu!”
Đám người còn lại của Lục Phiến Môn cũng vội vàng cung kính hành lễ với Diệp Viễn.

Nhưng Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói.

“Không cần khách khí!”
Nói xong, Diệp Viễn chuẩn bị dẫn Lâm Vãn Tình rời đi.

“Anh, anh, anh sao thế?”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng hô kinh hãi của Liễu Hiểu Kỳ.

Đám người Liễu Hạo Long lập tức hoảng hốt, vội vàng đi kiểm tra tình hình của cậu thanh niên đó.

Chỉ thấy cậu thanh niên kia đã hôn mê, trong miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, giống như chỉ còn thừa lại một hơi.

Một lão giả sau khi kiểm tra xong thì trầm trọng nói với Liễu Hạo Long đang hốt hoảng.

“Đội trưởng, cậu Thiên Kỳ… không ổn rồi!”
Nghe xong, Liễu Hạo Long tê liệt ngã xuống đất, mà Liễu Hiểu Kỳ ở bên thì khóc lóc thành tiếng.

“Được rồi, nếu đã cứu các người rồi, vậy tôi sẽ làm người tốt đến cùng”.


Diệp Viễn nói xong, tiện tay cắm mấy cây kim bạc vào người Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ vốn chỉ còn một hơi thở, hiện giờ đã hồi phục sức sống bằng tốc độ cực kỳ nhanh.

“Đây… đây…”
Nhìn thấy cảnh này, mấy lão giả khiếp sợ nói không thành lời.

Không tới ba mươi giây, Diệp Viễn vung tay lên, mấy cây kim bạc kia liền biến mất không thấy.

Gần như cùng lúc đó, Liễu Thiên Kỳ cũng mở mắt.

Lúc này, ngoại trừ cơ thể có chút yếu ớt ra, Liễu Thiên Kỳ nhìn trông không khác gì một người bình thường.

Lúc này, Liễu Hạo Long và Liễu Hiểu Kỳ mới phản ứng lại.

Liễu Hiểu Kỳ vội vàng hỏi.

“Anh, anh cảm thấy thế nào?”
“Không sao, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”
Liễu Thiên Kỳ nói xong, anh ta liền cung kính nói với Diệp Viễn.

“Đạ tạ ơn cứu mạng của anh!”
“Một cái nhấc tay mà thôi!”

Diệp Viễn từ tốn nói, sau đó dẫn theo Lâm Vãn Tình rời đi.

Lời này khiến nội tâm đám lão giả kinh hãi, bọn họ vừa mới kiểm tra vết thương của Liễu Thiên Kỳ, toàn thân kinh mạch đứt đoạn, chắc chắn phải chết.

Nhưng Diệp Viễn chỉ cần chưa đến một phút đã cứu sống Liễu Thiên Kỳ.

Đây đúng là phương pháp thần tiên!
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn rời đi, nội tâm bọn họ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.

“Một cường giả cảnh giới Thánh Giả, tuổi còn trẻ như vậy, hơn nữa còn có y thuật nghịch thiên, người như thế nếu có thể trở thành người của Lục Phiến Môn, vậy thì tốt biết bao!”, Liễu Hạo Long lẩm bẩm.

Nhưng ông ta biết là không thể nào, cường giả cấp bậc như Diệp Viễn sẽ không dễ dàng bị bất kỳ ai quản lý.

Nhưng dù không thể kéo Diệp Viễn vào Lục Phiến Môn, vậy cũng phải tạo mối quan hệ với anh.

Dù là quan hệ qua lại thân tình cũng được, suy cho cùng cường giả trẻ tuổi, tiền đồ tương lai là không giới hạn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện