“Má nó Sở Trung Nam, ông dám mắng tôi là chó hả, chúng mày, lên chặt chân lão già đó cho tôi, để ông ta nhớ cho kỹ”.

Nghe thấy có người muốn ra tay dạy dỗ bố mình, Sợ Vân Phi lập tức vọt vào phòng bệnh.

Sau khi vào trong thì thấy một thanh niên mặc cả cây hàng hiệu, miệng ngậm điếu thuốc kiêu ngạo đứng trước giường bệnh.

Ngoài thanh niên đó thì trong phòng còn có mười mấy người cơ thể cường tráng nữa.

“Má nó chứ, mày là thằng nào mà đòi dạy đời bố tao!”
Sở Vân Phi lao tới, chuẩn bị ra tay dạy cho thanh niên kia một trận ra trò.

“Mẹ mày, mày là cái thá gì mà dám mắng bố mày, giết nó cho tao!”
Sau khi thanh niên kia ra lệnh, mấy tên vạm vỡ sau lưng đã vọt về phía Sở Vân Phi.

“Bốp bốp bốp…”

Thế nhưng khi họ chỉ vừa mới vừa hành động thì Diệp Viễn đã tung ra vài đá, khiến họ văng ngược ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó, Diệp Viễn cào vào hư không một cái, thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bay về phía anh.

Bị Diệp Viễn bóp chặt cổ họng.

Cảnh tượng đó khiến Sở Trung Nam và ông nội Sở Vân Phi, Sở Hạo Thiên đang nằm trên giường bệnh đầy kinh hãi.

Ngay sau đó, họ lập tức nhớ tới trước khi về đây, Sở Vân Phi đã luôn miệng khoác lác về một người như thần, tên Diệp Viễn.

Ban đầu họ vẫn không tin đâu, cảm thấy Sở Vân Phi chỉ đang chém gió thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Viễn cách không bắt người như một vị thần.

Thì bọn họ tin.

“Má nó chứ, mày buông ra ngay cho bố mày chưa! Nếu không bố mày giết hết cả nhà mày!”
Thanh niên bị giữ chặt cổ họng vẫn vô cùng kiêu ngạo.

“Rầm!”
Diệp Viễn không chút suy nghĩ, chân dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” giòn tan.

Chân thanh niên kia đã bị đá gãy.

“A!”
Trong nháy mắt, tiếng la hét thảm thiết của thanh niên nọ đã vang vọng khắp không gian bệnh viện.

“Ầm ĩ!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, lại tung thêm một đá khiến thanh niên kia trực tiếp bay ra khỏi phòng bệnh, nện xuống đất, trực tiếp chết ngất.

Sở Trung Nam và Sở Hạo Thiên quay sang nhìn nhau, bọn họ không ngờ Diệp Viễn lại bá đạo như thế, khắc khẩu một câu là trực tiếp bẻ gãy hai chân.

Mà đám vệ sĩ ngoài cửa thấy Diệp Phong hung hãn như thế thì đều bị dọa sợ, họ vội vàng đỡ thanh niên đã chết ngất dưới đất dậy, nhanh chóng rời đi.

Sau khi đám người đó đi khỏi, Sở Vân Phi bèn đi tới dò hỏi.

“Bố, rốt cuộc là chuyện gì thế này, đám người đó là ai mà lại dám đến tận nơi khiêu khích bố thế?”
Nhà họ Sở của Sở Vân Phi có thể nói là gia tộc hạng nhất ở Sở Châu.

Thế mà hôm nay lại bị người đến tận nơi khiêu khích.

Sở Trung Nam khẽ thở dài, lúc này mới bắt đầu giải thích.

Chuyện là, trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Hứa trước giờ không có tiếng tăm gì ở Sở Châu bỗng nhiên trồi lên.

Mấy ngày nay nhà họ Hứa đã thu nạp hết các gia tộc nhỏ ở Sở Châu.


Từ vài ngày trước, nhà họ Hứa lại muốn ra tay với nhà họ Sở, muốn gia đình họ phải giao ra nhà máy quặng đá quý, hơn nữa còn phải cúi đầu trước nhà họ Hứa.

Tất nhiên Sở Trung Nam không đồng ý, kết quả mấy ngày nay, hôm nào người nhà họ Hứa cũng chạy tới quấy rầy bọn họ.

Nghe thế, Sở Vân Phi cũng vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới Diệp Viễn cũng có mặt ở đây, bèn nói.

“Ông nội, bố, con giới thiệu với hai người một chút, đây chính là đại sư Diệp con từng kể với mọi người, Diệp Viễn!”
Sở Trung Nam vội vàng đi tới nói.

“Đại sư Diệp, hân hạnh, hân hạnh! Tôi đã nghe Vân Phi kể về cậu từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người thật, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà!”
“Chú Sở khách sáo quá!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

“Bố cứ yên tâm, bây giờ anh Diệp đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ giúp bố xử lý chuyện này đâu ra đó!”
Biết được khả năng của Diệp Viễn, bây giờ sự tin tưởng dành cho anh cứ phải nói là mười trên mười..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện