Vưu Chính Bình vừa mới đoán được thân phận thật sự của Úc Hoa nên cậu có chút không dám về nhà.
Không phải là không muốn nhìn thấy Úc Hoa, mà là không biết phải biểu hiện như thế nào khi đối mặt với người yêu, cậu biết rằng mình hẳn sẽ không giống như trước đây, nhưng cậu lo lắng chính mình sẽ không được tự nhiên như trước.
Vì vậy sau khi rời khỏi căn cứ lúc sáng sớm, cậu trực tiếp đi theo đội ngũ vào đơn vị, thay đồng phục rồi ngồi trên ghế thất thần.
Sầm Tiêu duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu: "Nghĩ cái gì đó, 10 giờ phải đi tuần tra, lên tinh thần nào."
"Ờ." Vưu Chính Bình uống chút nước, tinh thần không phấn chấn cho lắm.
Sáng sớm không về nhà, thiếu mất một Úc Hoa tự mình làm lúc sáng, Vưu Chính Bình cảm thấy năng lượng có chút không đủ.
Lại nói, cậu có thể chính thức tập trung vào trận chiến, cũng là vì Úc Hoa.
Úc Hoa nhìn như chỉ là làm việc nhà bình thường, nhưng dường như anh ấy chắn gió cho cậu. Cho dù có mệt mỏi hay khó khăn đến đâu, về đến nhà nhìn thấy Úc Hoa, ôm anh ấy một cái, ăn một miếng đồ ăn quen thuộc trong nhà thì sẽ lập tức tràn ngập sức mạnh.
Nhìn thấy Vưu Chính Bình một bộ dạng, Sầm Tiêu quan tâm nói: "Là thân thể không thoải mái sao? Có phải ngày hôm qua chơi bóng thì bị thương hay không?"
"Chơi bóng" là thuật ngữ mà họ dùng để chỉ hành động của mình, chỗ này là đơn vị công tác, có rất nhiều người thường, tai vách mạch rừng, Sầm Tiêu không thể nói chuyện tùy ý giống như ở trong căn cứ được.
Những lời này của Sầm Tiêu là đang hỏi Vưu Chính Bình, liệu cậu có bị thương gì trong hành động ngày hôm qua hay không. Ngày hôm qua đánh nhau thật sự kịch liệt, Vưu Chính Bình lại thức tỉnh cách dùng năng lực không gian mới trong lúc quan trọng, nói không chừng thì bị ngộ thương.
"Tôi rất tốt, chỉ là có chút nhàm chán." Vưu Chính Bình lắc đầu.
Ngày hôm qua lúc cậu đột phá thì có chút yếu ớt, nhưng khi người áo đen xuất hiện ôm eo cậu thì Vưu Chính Bình cảm thân toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, hẳn là người áo đen đã giúp cậu khôi phục sức mạnh.
Bất kể trong tình huống nào, Úc Hoa đều là trụ cột của cậu.
Còn một lúc nữa mới đến thời gian đi tuần tra, Vưu Chính Bình nằm trên mặt bàn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giao diện hiển thị lịch sử trò chuyện của cậu và Úc Hoa.
Sáng nay cậu không về nhà, chắc là Úc Hoa rất thất vọng. Nên về nhà, nhìn mặt nhau một cái cũng được mà. Vưu Chính Bình không vui nghĩ ngợi.
Sầm Tiêu nhìn cậu lắc đầu nguậy nguầy, xuất phát từ việc muốn bảo vệ bạn tốt, Sầm Tiêu không có báo cáo mối quan hệ mập mờ cua Vưu Chính Bình và người áo đen, hắn cho rằng Vưu Chính Bình là một người thủ hộ ưu tú, có đủ niềm tư để chống lại cuộc rối loạn tình cảm này, Sầm Tiêu sẵn sàng để cho Vưu Chính Bình có thời gian quay đầu lại.
Lúc này chỉ cần một mình cậu nổ lực, còn cần sự thể hiện của Úc Hoa.
Sầm Tiêu cầm lấy điện thoại, nghĩ thầm có nên nhắc nhở Úc Hoa đừng để ý quá nhiều đến công việc hay không, quan tâm đến người bạn đời bên cạnh mình một chút.
Trong lúc đang suy xét điều đó, người bảo vệ cầm theo hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn đi vào rồi nói: "Người chạy việc vặt vừa mới đưa tới, nói là đưa cho Vưu Chính Bình."
Vưu Chính Bình chậm rãi lết xác đứng dậy, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc trên chiếc hộp giữ nhiệt, trong lòng lập tức ấm áp.
Cậu mở hộp giữ nhiệt có dán tên mình ra, mùi thơm của điểm tâm ngọt lập tức ngập tràn khắp căn phòng, đám người Sầm Tiêu đành phải nuốt nước miếng xuống, Úc Hoa lại làm đồ ăn ngon rồi.
Nếu như là trước đây, nhất định là Sầm Tiêu phải cướp lấy. Nhưng bây giờ Vưu Chính Bình bước vào thời kỳ khủng hoảng cảm xúc, hắn không thể phá hoại điều ấm áp này được, đành phải nhẫn nhịn thèm ăn mà ngăn cản đám anh em.
Cũng may vào lúc này Vưu Chính Bình đã đẩy một chiếc hộp khác tới trước mặt mọi người "Úc Hoa nói đây là cho các người, anh ấy nói mọi người bảo vệ nhân dân rất vất vả, anh ấy không thể giúp được gì nhiều, tặng quà là trái với kỷ luật, cho nên chỉ có thể đưa nhiều đồ ăn, biểu đạt lòng biết ơn của một công dân."
Để cho Úc Hoa có thể nói chuyện xong, đám người Sầm Tiêu xông lên trước, hạnh phúc cầm điểm tâm ngọt lên mà ăn lấy ăn để.
Nhóm người thủ hộ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vô cùng khao khát đồ ngọt, những cảnh sát bình thường thì không thích ăn đồ ngọt, Úc Hoa còn rất tri kỷ mà làm thêm một số món mặn, mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Vưu Chính Bình thì càng cười không khép được miệng khi thấy chiếc hộp giữ nhiệt tình yêu, gắp một miếng bánh trứng chiên giòn rồi hạnh phúc ăn vào.
Cậu đã ăn sáng trong căn tin của đơn vị, ăn cũng rất no, nhưng không có cảm giác thỏa mãn. Nhưng chỉ cần ăn một miếng bánh trứng mà Úc Hoa tự mình làm đã khiến tinh thần cậu vô cùng phấn chấn.
Vị ngọt mà không ngấy ngập tràn khắp khoang miệng, cùng với hương vị quen thuộc, trước mắt Vưu Chính Bình hoảng hốt xuất hiện dáng vẻ của người áo đen. Cậu nhìn thấy người áo đen trước mặt, gỡ chiếc mặt nạ và áo choàng xuống, cầm một ly hồng trà nóng đặt trước mặt cậu.
Vưu Chính Bình lắc đầu, thu hồi lại suy nghĩ của mình, cậu cảm thấy mình có thể đối mặt với Úc Hoa một lần nữa.
Mấy năm nay tế thủy trường lưu* cũng không phải là giả vờ, tình cảm và sự ỷ lại của cậu đối với Úc Hoa là xuất phát từ nội tâm, không cần thiết phải diễn kịch, chỉ cần biết rằng đối phương là Úc Hoa, là đủ rồi.
*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Vưu Chính Bình nở một nụ cười ăn sạch điểm tâm, thu dọn sạch sẽ rồi mười phần tinh thần tới xếp hàng ở cửa chuẩn bị cho nhiệm vụ tuần tra.
Sầm Tiêu thấy dáng vẻ của cậu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cũng yên tâm không ít.
Hôm nay bọn họ sẽ tuần tra khu vực đông dân cư của khu Húc Dương, phương tiện giao thông là xe điện mini, linh hoạt và phương tiện.
Khi đến thị trường tuyển dụng, Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa mang theo bao văn kiện đứng ở trước cửa, biết anh là đang làm hồ sơ cho Hoàn Tử Hư, nhưng mà cũng không biết rõ Hoàn Tử Hư đã bị Úc Hoa áp bức như thế nào.
Úc Hoa đi ra khỏi thị trường tuyển dụng thì nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn, anh quay đầu nhìn lại thì thấy Vưu Chính Bình mặc đồng phục, sống lưng thẳng tắp, lái xe điện của cảnh sát, dừng lại ở bên đường nhìn về phía anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiểu Vưu trong lúc làm việc, điều này khiến cho Úc Hoa có chút mừng rỡ, anh đi qua lối đi nhỏ rồi phất tay với Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình trong lúc làm nhiệm vụ thì không tiện đi qua, vì thế cậu bỏ mũ rồi gật đầu.
Tâm tình Úc Hoa tức khắc vô cùng tốt, nhìn thấy Tiểu Vưu dẫn theo đội ngũ đi xa, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.
Ban đầu anh đi sau khi nộp hồ sơ thì sẽ đến chỗ chuyên gia tư vấn tâm lý để trình bày về việc lịch trình bận rộn của người yêu, biểu đạt rằng mấy nay người yêu bận quá, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, điều này khiến anh cảm thấy rất bối rối, đối với tình trạng hôn nhân này cũng mất đi sự tin tưởng. Cố vấn tâm lý của anh là do tổ chức cử đến, gặp phải trường hợp này thì nhất định sẽ báo cáo lại với tổ chức, đến lúc đó Tiểu Vưu có khả năng sẽ biết tâm tình của anh, sau đó tới dỗ dành anh.
Nhưng mà hiện tại...... Quên đi, anh nên làm một người nhà tốt hỗ trợ công việc của người yêu, tâm trạng Úc Hoa bình tĩnh không ít, cục tức giận trong lòng lúc sáng cũng đã biến mất.
Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc, Hoàn Tử Hư đang hướng dẫn cách dùng gọng kính cho Nguyên Lạc Nhật. Đêm đó Phong Khôi giúp Nguyên Lạc Nhật cải tạo gọng kính, nhưng đoạn ký ức này đã bị Hoàn Tử Hư thay đổi, Nguyên Lạc Nhật còn không biết mắt kính của mình còn có nhiều cơ quan như vậy.
Sau khi cố định mắt kính, Nguyên Lạc Nhật vừa lòng xoay cổ nói: "Coi như là lần này hàn cứng ngắc vào lỗ tai luôn rồi."
"Nhưng lúc trang điểm thì anh không thể đeo mắt kính được!" Chân Lê vô cùng tuyệt vọng mà nói, qua hai tiếng nữa thì tổ tiết mục sẽ tới, Úc Hoa dặn dò hắn trang điểm cho Nguyên Lạc Nhật, bây giờ quần áo đã thay xong rồi nhưng mà chưa có trang điểm đó, không tháo mắt kính ra sao mà trang điểm được!
"Cậu vẫn là làm quen với kính áp tròng đi," Liên Vũ Phàm nói, "Lỡ đâu tới một ngày nào đó trận chiến gây ảnh hưởng đến cậu, mang kính áp tròng sẽ thuận tiện hơn một chút."
"Đại thần đã hứa với tôi là sau này sẽ trị đôi mắt cho tôi rồi." Nguyên Lạc Nhật cố chấp nói, "Tôi không thể nào quen được với cái thứ đó, đeo vào trong mắt vô cùng không thoải mái."
"Vậy anh quay chương trình sao đây?" Chân Lê bất đắc dĩ nói, "Anh đã xem qua chương trình tài năng nào mà tuyển thủ mang mắt kính vào rồi nhảy chưa?"
Chân Lê và Liên Vũ Phàm kiên trì muốn tháo kính của Nguyên Lạc Nhật xuống, Hoàn Tử Hư thì ôm đầu gối ngồi ở góc tường kháng nghị: "Tôi sẽ không xào CP với anh, tuyệt đối không!"
Liên Vũ Phàm nói: "Lời Úc Hoa nói cậu có nghe không? Lúc trước anh ta còn để cho ba chúng tôi là tam giác Lê Minh Lạc Nhật đó, tôi cũng đâu có phối hợp, lúc phát sóng trực tiếp thì thỏa hiệp một chút thôi, cậu thông minh như vậy thì phải có biện pháp chứ."
Hoàn Tử Hư không chỉ chán ghét chuyện xào CP này, mà là cảm giác thất bại khi gia thủ với Úc Hoa khiến hắn không thể chịu nổi.
Trong lúc hỗn loạn, Chân Lê cuối cùng cũng tháo được mắt kính Nguyên Lạc Nhật xuống, Nguyên Lạc Nhật chớp chớp mắt, nhìn về phía không trung nhỏ giọng nói: "Sao ngoài trời nhiều mây thế."
Liên Vũ Phàm không chú ý đến bên này, Chân Lê lại cảm thấy có chút không đúng, hắn thấy ngoài trời rất trong xanh, dùng tay quơ quơ trước mắt Nguyên Lạc Nhật, thấy tròng mắt Nguyên Lạc Nhật chuyển động theo động tác của hắn, hẳn là đôi mắt không có vấn đề gì.
"Cậu......" Nguyên Lạc Nhật cúi đầu, nhìn thấy trong bụng Chân Lê dạ xuất hiện một cái lỗ trống, trong lỗ trống như có một lốc xoáy màu đen, giống như là muốn hút tất cả mọi thứ vào trong đó.
Chân Lê nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức ra hiệu cho hắn nói nhỏ chút, dùng điện thoại đánh một hàng chữ: Có khả năng anh đã thức tỉnh dị năng rồi, đừng để lộ ra.
Nguyên Lạc Nhật không hiểu nổi tại sao là không được lên tiếng, đây là chuyện tốt, đương nhiên hắn muốn cho mọi người biết hắn đã có năng lực, đặc biệt là Hoàn Tử Hư, hắn muốn ở trước mặt người mới xác định địa vị của mình.
Chân Lê thấy Nguyên Lạc Nhật hiện ra dáng vẻ khó hiểu, hắn lén chỉ chỉ giám đốc Hus, Nguyên Lạc Nhật thuận theo mà nhìn, thấy chú Husky nhỏ với đôi mắt người, trong cơ thể còn có một quả bom.
"!!!"Nguyên Lạc Nhật giật mình, vừa muốn la lên thì bị Chân Lê che miệng lại.
Chân Lê thấp giọng nói với hắn: "Hôm nay ngoài trời nắng rất đẹp, bên ngoài cũng không có mây."
Nhưng mà...... Ở trong mắt Nguyên Lạc Nhật, mây đen ngoài cửa sổ che kín bầu trời, toàn bộ khu Húc Dương đều bị bóng đen bảo phủ, mà khu vực thị trường tuyển dụng lại càng âm u hơn, không nhìn thấy một tia sáng.
Nguyên Lạc Nhật dùng ngón tay chọt điện thoại một cách điên cuồng, viết xuống tất cả những gì mình muốn nói với Chân Lê.
Sau khi Chân Lê đọc xong thì hiểu rõ tại sao vào lúc Úc Hoa rời đi lại cố tình để Nguyên Lạc Nhật đeo mắt kính, lúc trước khi Nguyên Lạc Nhật tháo kính xuống thì trời tối sầm, căn bản không phải là đôi mắt xảy ra vấn đề, mà là hắn có thể nhìn thấy chỗ khác biệt của các dị năng giả, lúc ấy Úc Hoa đang ở trong phòng làm việc, toàn bộ văn phòng đều bị bóng đêm bao phủ, trước mắt Nguyên Lạc Nhật không phải là tối sầm, mà là thấy được sức mạnh của Úc Hoa!
Úc Hoa không muốn để nhiều người biết thân phận của anh, vẫn luôn gạt Nguyên Lạc Nhật, cũng lo là Nguyên Lạc Nhật ở trước mặt Liên Vũ Phàm mà hét lên, bại lộ thân phân của anh trước khi anh rời khỏi phòng làm việc.
Nguyên Lạc Nhật dùng sức chớp mắt, hắn thầm nói với Chân Lê: Sức mạnh của ai mà lại mạnh như vậy? Là đại thần sao? Ngài ấy đang ở thị trường tuyển dụng? Chân Lê cũng đã đoán ra và hiểu ý của hắn, thống khổ nhìn sang chỗ khác, chậm rãi gật gật đầu.
Nguyên Lạc Nhật đi đến trước cửa sổ, khiếp sợ nhìn mây đen đầy trời, bao trùm toàn bộ khu Húc Dương...... Không, nếu phóng tầm mắt xa hơn thì toàn bộ thành phố đều u ám, cùng với một thị trường tuyển dụng tối đen, trong lòng âm thầm cảm thán, rốt cuộc thì sức mạnh của đại thần Thông Quan Giả mạnh tới bao nhiêu, điều này so với những trận đấu trẻ con của bọn họ thì vô cùng tầm cỡ.
Lúc này, hắn mới sực nhớ là lúc trước khi tháo mắt kính thì cái gì hắn cũng không nhìn thấy, lúc ấy Úc Hoa ở trong phòng làm việc, bây giờ Úc Hoa đi...... Thị trường tuyển dụng?
Nguyên Lạc Nhật nhìn về phía Chân Lê, chỉ vào phương hướng của thị trường tuyển dụng, không tiếng động nói ra một cái tên: Úc Hoa?
Chân Lê trầm trọng gật đầu, vươn ngón trỏ để trên môi, ý bảo Nguyên Lạc Nhật im lặng.
Thân thể Nguyên Lạc Nhật cứng đờ, ngây ra như phỗng, một hồi lâu, hắn mới đỡ tường lăn lê bò lếch đến thảm mát xa bên cạnh, vô cùng đoan chính mà quỳ xuống.
"Cậu đang làm gì đó?" Liên Vũ Phàm mới vừa trấn an Hoàn Tử Hư, lại thấy Nguyên Lạc Nhật bắt đầu làm làm quỷ yêu gì đó, nhịn không được mà hỏi.
Nguyên Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn về phía Liên Vũ Phàm, nhìn thấy khuôn mặt Liên Vũ Phàm chia năm xẻ bảy, nhưng được ghép nối thật sự hoàn chỉnh, tượng trưng cho năng lực sửa chữa của hắn.
"Chỉ là...... Rèn luyện đầu gối một chút." Nguyên Lạc Nhật bi thương mà nói.
Không phải là không muốn nhìn thấy Úc Hoa, mà là không biết phải biểu hiện như thế nào khi đối mặt với người yêu, cậu biết rằng mình hẳn sẽ không giống như trước đây, nhưng cậu lo lắng chính mình sẽ không được tự nhiên như trước.
Vì vậy sau khi rời khỏi căn cứ lúc sáng sớm, cậu trực tiếp đi theo đội ngũ vào đơn vị, thay đồng phục rồi ngồi trên ghế thất thần.
Sầm Tiêu duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu: "Nghĩ cái gì đó, 10 giờ phải đi tuần tra, lên tinh thần nào."
"Ờ." Vưu Chính Bình uống chút nước, tinh thần không phấn chấn cho lắm.
Sáng sớm không về nhà, thiếu mất một Úc Hoa tự mình làm lúc sáng, Vưu Chính Bình cảm thấy năng lượng có chút không đủ.
Lại nói, cậu có thể chính thức tập trung vào trận chiến, cũng là vì Úc Hoa.
Úc Hoa nhìn như chỉ là làm việc nhà bình thường, nhưng dường như anh ấy chắn gió cho cậu. Cho dù có mệt mỏi hay khó khăn đến đâu, về đến nhà nhìn thấy Úc Hoa, ôm anh ấy một cái, ăn một miếng đồ ăn quen thuộc trong nhà thì sẽ lập tức tràn ngập sức mạnh.
Nhìn thấy Vưu Chính Bình một bộ dạng, Sầm Tiêu quan tâm nói: "Là thân thể không thoải mái sao? Có phải ngày hôm qua chơi bóng thì bị thương hay không?"
"Chơi bóng" là thuật ngữ mà họ dùng để chỉ hành động của mình, chỗ này là đơn vị công tác, có rất nhiều người thường, tai vách mạch rừng, Sầm Tiêu không thể nói chuyện tùy ý giống như ở trong căn cứ được.
Những lời này của Sầm Tiêu là đang hỏi Vưu Chính Bình, liệu cậu có bị thương gì trong hành động ngày hôm qua hay không. Ngày hôm qua đánh nhau thật sự kịch liệt, Vưu Chính Bình lại thức tỉnh cách dùng năng lực không gian mới trong lúc quan trọng, nói không chừng thì bị ngộ thương.
"Tôi rất tốt, chỉ là có chút nhàm chán." Vưu Chính Bình lắc đầu.
Ngày hôm qua lúc cậu đột phá thì có chút yếu ớt, nhưng khi người áo đen xuất hiện ôm eo cậu thì Vưu Chính Bình cảm thân toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, hẳn là người áo đen đã giúp cậu khôi phục sức mạnh.
Bất kể trong tình huống nào, Úc Hoa đều là trụ cột của cậu.
Còn một lúc nữa mới đến thời gian đi tuần tra, Vưu Chính Bình nằm trên mặt bàn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giao diện hiển thị lịch sử trò chuyện của cậu và Úc Hoa.
Sáng nay cậu không về nhà, chắc là Úc Hoa rất thất vọng. Nên về nhà, nhìn mặt nhau một cái cũng được mà. Vưu Chính Bình không vui nghĩ ngợi.
Sầm Tiêu nhìn cậu lắc đầu nguậy nguầy, xuất phát từ việc muốn bảo vệ bạn tốt, Sầm Tiêu không có báo cáo mối quan hệ mập mờ cua Vưu Chính Bình và người áo đen, hắn cho rằng Vưu Chính Bình là một người thủ hộ ưu tú, có đủ niềm tư để chống lại cuộc rối loạn tình cảm này, Sầm Tiêu sẵn sàng để cho Vưu Chính Bình có thời gian quay đầu lại.
Lúc này chỉ cần một mình cậu nổ lực, còn cần sự thể hiện của Úc Hoa.
Sầm Tiêu cầm lấy điện thoại, nghĩ thầm có nên nhắc nhở Úc Hoa đừng để ý quá nhiều đến công việc hay không, quan tâm đến người bạn đời bên cạnh mình một chút.
Trong lúc đang suy xét điều đó, người bảo vệ cầm theo hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn đi vào rồi nói: "Người chạy việc vặt vừa mới đưa tới, nói là đưa cho Vưu Chính Bình."
Vưu Chính Bình chậm rãi lết xác đứng dậy, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc trên chiếc hộp giữ nhiệt, trong lòng lập tức ấm áp.
Cậu mở hộp giữ nhiệt có dán tên mình ra, mùi thơm của điểm tâm ngọt lập tức ngập tràn khắp căn phòng, đám người Sầm Tiêu đành phải nuốt nước miếng xuống, Úc Hoa lại làm đồ ăn ngon rồi.
Nếu như là trước đây, nhất định là Sầm Tiêu phải cướp lấy. Nhưng bây giờ Vưu Chính Bình bước vào thời kỳ khủng hoảng cảm xúc, hắn không thể phá hoại điều ấm áp này được, đành phải nhẫn nhịn thèm ăn mà ngăn cản đám anh em.
Cũng may vào lúc này Vưu Chính Bình đã đẩy một chiếc hộp khác tới trước mặt mọi người "Úc Hoa nói đây là cho các người, anh ấy nói mọi người bảo vệ nhân dân rất vất vả, anh ấy không thể giúp được gì nhiều, tặng quà là trái với kỷ luật, cho nên chỉ có thể đưa nhiều đồ ăn, biểu đạt lòng biết ơn của một công dân."
Để cho Úc Hoa có thể nói chuyện xong, đám người Sầm Tiêu xông lên trước, hạnh phúc cầm điểm tâm ngọt lên mà ăn lấy ăn để.
Nhóm người thủ hộ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vô cùng khao khát đồ ngọt, những cảnh sát bình thường thì không thích ăn đồ ngọt, Úc Hoa còn rất tri kỷ mà làm thêm một số món mặn, mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Vưu Chính Bình thì càng cười không khép được miệng khi thấy chiếc hộp giữ nhiệt tình yêu, gắp một miếng bánh trứng chiên giòn rồi hạnh phúc ăn vào.
Cậu đã ăn sáng trong căn tin của đơn vị, ăn cũng rất no, nhưng không có cảm giác thỏa mãn. Nhưng chỉ cần ăn một miếng bánh trứng mà Úc Hoa tự mình làm đã khiến tinh thần cậu vô cùng phấn chấn.
Vị ngọt mà không ngấy ngập tràn khắp khoang miệng, cùng với hương vị quen thuộc, trước mắt Vưu Chính Bình hoảng hốt xuất hiện dáng vẻ của người áo đen. Cậu nhìn thấy người áo đen trước mặt, gỡ chiếc mặt nạ và áo choàng xuống, cầm một ly hồng trà nóng đặt trước mặt cậu.
Vưu Chính Bình lắc đầu, thu hồi lại suy nghĩ của mình, cậu cảm thấy mình có thể đối mặt với Úc Hoa một lần nữa.
Mấy năm nay tế thủy trường lưu* cũng không phải là giả vờ, tình cảm và sự ỷ lại của cậu đối với Úc Hoa là xuất phát từ nội tâm, không cần thiết phải diễn kịch, chỉ cần biết rằng đối phương là Úc Hoa, là đủ rồi.
*Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Vưu Chính Bình nở một nụ cười ăn sạch điểm tâm, thu dọn sạch sẽ rồi mười phần tinh thần tới xếp hàng ở cửa chuẩn bị cho nhiệm vụ tuần tra.
Sầm Tiêu thấy dáng vẻ của cậu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cũng yên tâm không ít.
Hôm nay bọn họ sẽ tuần tra khu vực đông dân cư của khu Húc Dương, phương tiện giao thông là xe điện mini, linh hoạt và phương tiện.
Khi đến thị trường tuyển dụng, Vưu Chính Bình nhìn thấy Úc Hoa mang theo bao văn kiện đứng ở trước cửa, biết anh là đang làm hồ sơ cho Hoàn Tử Hư, nhưng mà cũng không biết rõ Hoàn Tử Hư đã bị Úc Hoa áp bức như thế nào.
Úc Hoa đi ra khỏi thị trường tuyển dụng thì nhạy bén cảm nhận được một ánh nhìn, anh quay đầu nhìn lại thì thấy Vưu Chính Bình mặc đồng phục, sống lưng thẳng tắp, lái xe điện của cảnh sát, dừng lại ở bên đường nhìn về phía anh.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiểu Vưu trong lúc làm việc, điều này khiến cho Úc Hoa có chút mừng rỡ, anh đi qua lối đi nhỏ rồi phất tay với Vưu Chính Bình, Vưu Chính Bình trong lúc làm nhiệm vụ thì không tiện đi qua, vì thế cậu bỏ mũ rồi gật đầu.
Tâm tình Úc Hoa tức khắc vô cùng tốt, nhìn thấy Tiểu Vưu dẫn theo đội ngũ đi xa, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.
Ban đầu anh đi sau khi nộp hồ sơ thì sẽ đến chỗ chuyên gia tư vấn tâm lý để trình bày về việc lịch trình bận rộn của người yêu, biểu đạt rằng mấy nay người yêu bận quá, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, điều này khiến anh cảm thấy rất bối rối, đối với tình trạng hôn nhân này cũng mất đi sự tin tưởng. Cố vấn tâm lý của anh là do tổ chức cử đến, gặp phải trường hợp này thì nhất định sẽ báo cáo lại với tổ chức, đến lúc đó Tiểu Vưu có khả năng sẽ biết tâm tình của anh, sau đó tới dỗ dành anh.
Nhưng mà hiện tại...... Quên đi, anh nên làm một người nhà tốt hỗ trợ công việc của người yêu, tâm trạng Úc Hoa bình tĩnh không ít, cục tức giận trong lòng lúc sáng cũng đã biến mất.
Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc, Hoàn Tử Hư đang hướng dẫn cách dùng gọng kính cho Nguyên Lạc Nhật. Đêm đó Phong Khôi giúp Nguyên Lạc Nhật cải tạo gọng kính, nhưng đoạn ký ức này đã bị Hoàn Tử Hư thay đổi, Nguyên Lạc Nhật còn không biết mắt kính của mình còn có nhiều cơ quan như vậy.
Sau khi cố định mắt kính, Nguyên Lạc Nhật vừa lòng xoay cổ nói: "Coi như là lần này hàn cứng ngắc vào lỗ tai luôn rồi."
"Nhưng lúc trang điểm thì anh không thể đeo mắt kính được!" Chân Lê vô cùng tuyệt vọng mà nói, qua hai tiếng nữa thì tổ tiết mục sẽ tới, Úc Hoa dặn dò hắn trang điểm cho Nguyên Lạc Nhật, bây giờ quần áo đã thay xong rồi nhưng mà chưa có trang điểm đó, không tháo mắt kính ra sao mà trang điểm được!
"Cậu vẫn là làm quen với kính áp tròng đi," Liên Vũ Phàm nói, "Lỡ đâu tới một ngày nào đó trận chiến gây ảnh hưởng đến cậu, mang kính áp tròng sẽ thuận tiện hơn một chút."
"Đại thần đã hứa với tôi là sau này sẽ trị đôi mắt cho tôi rồi." Nguyên Lạc Nhật cố chấp nói, "Tôi không thể nào quen được với cái thứ đó, đeo vào trong mắt vô cùng không thoải mái."
"Vậy anh quay chương trình sao đây?" Chân Lê bất đắc dĩ nói, "Anh đã xem qua chương trình tài năng nào mà tuyển thủ mang mắt kính vào rồi nhảy chưa?"
Chân Lê và Liên Vũ Phàm kiên trì muốn tháo kính của Nguyên Lạc Nhật xuống, Hoàn Tử Hư thì ôm đầu gối ngồi ở góc tường kháng nghị: "Tôi sẽ không xào CP với anh, tuyệt đối không!"
Liên Vũ Phàm nói: "Lời Úc Hoa nói cậu có nghe không? Lúc trước anh ta còn để cho ba chúng tôi là tam giác Lê Minh Lạc Nhật đó, tôi cũng đâu có phối hợp, lúc phát sóng trực tiếp thì thỏa hiệp một chút thôi, cậu thông minh như vậy thì phải có biện pháp chứ."
Hoàn Tử Hư không chỉ chán ghét chuyện xào CP này, mà là cảm giác thất bại khi gia thủ với Úc Hoa khiến hắn không thể chịu nổi.
Trong lúc hỗn loạn, Chân Lê cuối cùng cũng tháo được mắt kính Nguyên Lạc Nhật xuống, Nguyên Lạc Nhật chớp chớp mắt, nhìn về phía không trung nhỏ giọng nói: "Sao ngoài trời nhiều mây thế."
Liên Vũ Phàm không chú ý đến bên này, Chân Lê lại cảm thấy có chút không đúng, hắn thấy ngoài trời rất trong xanh, dùng tay quơ quơ trước mắt Nguyên Lạc Nhật, thấy tròng mắt Nguyên Lạc Nhật chuyển động theo động tác của hắn, hẳn là đôi mắt không có vấn đề gì.
"Cậu......" Nguyên Lạc Nhật cúi đầu, nhìn thấy trong bụng Chân Lê dạ xuất hiện một cái lỗ trống, trong lỗ trống như có một lốc xoáy màu đen, giống như là muốn hút tất cả mọi thứ vào trong đó.
Chân Lê nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức ra hiệu cho hắn nói nhỏ chút, dùng điện thoại đánh một hàng chữ: Có khả năng anh đã thức tỉnh dị năng rồi, đừng để lộ ra.
Nguyên Lạc Nhật không hiểu nổi tại sao là không được lên tiếng, đây là chuyện tốt, đương nhiên hắn muốn cho mọi người biết hắn đã có năng lực, đặc biệt là Hoàn Tử Hư, hắn muốn ở trước mặt người mới xác định địa vị của mình.
Chân Lê thấy Nguyên Lạc Nhật hiện ra dáng vẻ khó hiểu, hắn lén chỉ chỉ giám đốc Hus, Nguyên Lạc Nhật thuận theo mà nhìn, thấy chú Husky nhỏ với đôi mắt người, trong cơ thể còn có một quả bom.
"!!!"Nguyên Lạc Nhật giật mình, vừa muốn la lên thì bị Chân Lê che miệng lại.
Chân Lê thấp giọng nói với hắn: "Hôm nay ngoài trời nắng rất đẹp, bên ngoài cũng không có mây."
Nhưng mà...... Ở trong mắt Nguyên Lạc Nhật, mây đen ngoài cửa sổ che kín bầu trời, toàn bộ khu Húc Dương đều bị bóng đen bảo phủ, mà khu vực thị trường tuyển dụng lại càng âm u hơn, không nhìn thấy một tia sáng.
Nguyên Lạc Nhật dùng ngón tay chọt điện thoại một cách điên cuồng, viết xuống tất cả những gì mình muốn nói với Chân Lê.
Sau khi Chân Lê đọc xong thì hiểu rõ tại sao vào lúc Úc Hoa rời đi lại cố tình để Nguyên Lạc Nhật đeo mắt kính, lúc trước khi Nguyên Lạc Nhật tháo kính xuống thì trời tối sầm, căn bản không phải là đôi mắt xảy ra vấn đề, mà là hắn có thể nhìn thấy chỗ khác biệt của các dị năng giả, lúc ấy Úc Hoa đang ở trong phòng làm việc, toàn bộ văn phòng đều bị bóng đêm bao phủ, trước mắt Nguyên Lạc Nhật không phải là tối sầm, mà là thấy được sức mạnh của Úc Hoa!
Úc Hoa không muốn để nhiều người biết thân phận của anh, vẫn luôn gạt Nguyên Lạc Nhật, cũng lo là Nguyên Lạc Nhật ở trước mặt Liên Vũ Phàm mà hét lên, bại lộ thân phân của anh trước khi anh rời khỏi phòng làm việc.
Nguyên Lạc Nhật dùng sức chớp mắt, hắn thầm nói với Chân Lê: Sức mạnh của ai mà lại mạnh như vậy? Là đại thần sao? Ngài ấy đang ở thị trường tuyển dụng? Chân Lê cũng đã đoán ra và hiểu ý của hắn, thống khổ nhìn sang chỗ khác, chậm rãi gật gật đầu.
Nguyên Lạc Nhật đi đến trước cửa sổ, khiếp sợ nhìn mây đen đầy trời, bao trùm toàn bộ khu Húc Dương...... Không, nếu phóng tầm mắt xa hơn thì toàn bộ thành phố đều u ám, cùng với một thị trường tuyển dụng tối đen, trong lòng âm thầm cảm thán, rốt cuộc thì sức mạnh của đại thần Thông Quan Giả mạnh tới bao nhiêu, điều này so với những trận đấu trẻ con của bọn họ thì vô cùng tầm cỡ.
Lúc này, hắn mới sực nhớ là lúc trước khi tháo mắt kính thì cái gì hắn cũng không nhìn thấy, lúc ấy Úc Hoa ở trong phòng làm việc, bây giờ Úc Hoa đi...... Thị trường tuyển dụng?
Nguyên Lạc Nhật nhìn về phía Chân Lê, chỉ vào phương hướng của thị trường tuyển dụng, không tiếng động nói ra một cái tên: Úc Hoa?
Chân Lê trầm trọng gật đầu, vươn ngón trỏ để trên môi, ý bảo Nguyên Lạc Nhật im lặng.
Thân thể Nguyên Lạc Nhật cứng đờ, ngây ra như phỗng, một hồi lâu, hắn mới đỡ tường lăn lê bò lếch đến thảm mát xa bên cạnh, vô cùng đoan chính mà quỳ xuống.
"Cậu đang làm gì đó?" Liên Vũ Phàm mới vừa trấn an Hoàn Tử Hư, lại thấy Nguyên Lạc Nhật bắt đầu làm làm quỷ yêu gì đó, nhịn không được mà hỏi.
Nguyên Lạc Nhật ngẩng đầu nhìn về phía Liên Vũ Phàm, nhìn thấy khuôn mặt Liên Vũ Phàm chia năm xẻ bảy, nhưng được ghép nối thật sự hoàn chỉnh, tượng trưng cho năng lực sửa chữa của hắn.
"Chỉ là...... Rèn luyện đầu gối một chút." Nguyên Lạc Nhật bi thương mà nói.
Danh sách chương